Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 757
Nhóm dịch: Sói Già
- Ngươi đang tự tìm đường chết!
Chúc Dung gầm thét, thần hỏa vô cùng vô tận trong cơ thể vô Chúc Dung đè ép Hứa Tiên.
Hứa Tiên cảm giác mình đang đối mặt với nguy cơ to lớn, nếu hắn mặc cho hỏa diễm thiêu đốt thì không bao lâu sẽ bị đốt cháy thành tro.
Nhưng trên mặt của hắn không có thần sắc hoảng sợ, vẫn tiến lên phía trước, rốt cục đi vào sâu trong lồng ngực, nhìn thấy trái tim hỏa hồng đang nhảy mạnh, nó đang vận chuyển huyết dịch, đem hỏa diễm vận chuyển khắp toàn thân Chúc Dung.
Từ căn bản mà nhìn thì thân hình Chúc Dung trước mắt cũng không phải là chân thân, mà giống như pháp tướng của Hứa Tiên.
Tim của Chúc Dung đỏ thẫm, Hứa Tiên nhìn thấy trong đó tồn tại một người con gái đang khỏa thân, chính là Chung Lê.
Hứa Tiên vận khởi lực lượng toàn thân, một kiếm đâm về trái tim của Chúc Dung.
Ở giữa thiên địa, chúng tiên mắt thấy Hứa Tiên bị Chúc Dung chế trụ, rồi sau đó Thiên Địa Pháp Tướng biến mất, trong nội tâm đều khẩn trương lên, chẳng lẽ Hứa Tiên thất bại?
Đúng lúc này Chúc Dung quỳ rạp xuống đất, móng vuốt sắc bén ôm đầu, ngửa mặt lên trời phát ra tiêng gào rú thảm thiết.
Hứa Tiên liều mạng phát hỏa, mũi kiếm từng chút một đâm vào tim của Chúc Dung, xích hỏa dốc sức liều mạng giằng co, nhưng mà không địch nổi kiếm thế sắc bén.
Mũi kiếm cơ hồ chạm vào da thịt của Chung Lê trong tim Chúc Dung, Hứa Tiên nắm chặt chuôi kiếm hung hăng đảo qua, tim của Chúc Dung xuất hiện vết rạn trùng trùng điệp điệp, lan tràn ra khắp quả tim, cuối cùng là nghiền nát
Lửa cháy bừng bừng điên cuồng thiêu đốt, rốt cuộc không tạo thành uy hiếp gì với Hứa Tiên, vết thương trên người khôi phục trong nháy mắt.
Hứa Tiên cởi trường bào khoác lên người của Chung Lê, lại bay ra ngoài thân thể Chúc Dung.
Ý chí Chúc Dung còn xót lại nhìn qua Hứa Tiên nói:
- Tốt, tốt, tốt!
Hứa Tiên nói:
- Nếu ngươi là Trọng Lê chân chính, ta bằng loại thủ đoạn này có thắng cũng không võ.
Tuy Chúc Dung dùng lực lượng bảo tồn trong trái tim Chúc Dung, nhưng thân thể chính thức đã biến mất vĩnh viễn, nếu không Hứa Tiên mặc dù dùng Thiên Hành kiếm cũng khó mà tiến vào thân thể của Chúc Dung, cho dù thật sự tiến vào trong cũng là tự tìm đường chết, bởi vì khi đó lực lượng Chúc Dung đã dung hợp toàn bộ, căn bản không có thứ gọi là chỗ hiểm, trừ phi dùng lực lượng tuyệt đối chế trụ.
Chúc Dung gầm nhẹ nói:
- Thắng là thắng, có cái gì võ không võ!
Xích quang trên người ảm đạm, hỏa diễm hóa thành tro bụi phiêu linh.
Nhìn thấy thời khắc này Hứa Tiên chỉ nghe tiếng thì thào:
- Cuối cùng ta cũng bại một lần.
Trong nội tâm Hứa Tiên than thở, thì ra mục tiêu của Chúc Dung cũng là Đông Hoàng Thái Nhất, nhưng bởi vì chưa khiêu chiến Đông Hoàng thì hao hết tuổi thọ, sau kih trọng sinh thì muốn thắng Hậu Nghệ để chứng minh lực lượng của mình, chứng minh Chúc Dung thần hỏa của mình có thể thắng được Thái Nhất Thiên Hỏa Thần Mang.
Chung Lê lúc này từ từ tỉnh lại, nhưng đôi mắt vẫn nhắm chặt, gương mặt đỏ thẫm, giống như lực lượng của Chúc Dung còn chưa tiêu tán hoàn toàn. Tim đập nhanh, mặc dù Hứa Tiên không phải Thiên Tiên cũng phát giác.
Thì ra trong đại chiến vừa rồi nàng giống như đang nằm mộng, lại còn có thể lưu một tia ý thức, nàng nhìn thấy Hứa Tiên đi vào trước mặt mình, giải thoát mình khỏi giam cầm.
Đồng thời cũng nhìn thấy chính mình không mảnh vải che thân, toàn bộ thân thể mềm mại hiện ra trước mặt của hắn, thẳng tới lúc này nàng xấu hổ muốn chết, có chết cũng không chịu mở mắt, mà lúc này chỉ có một tầng quần áo, bị hắn ôm vào trong ngực thì thân thể của nàng đã sắp cứng ngắc.
Chung Lê biểu hiện như vậy cũng không qua khỏi mắt của Hứa Tiên, cười một tiếng không vạch trần nàng, đợi cho Thần Chung Quỳ tiến lên thì giao Chung Lê trả cho hắn.
Thần Chung Quỳ cảm kích mang theo Chung Lê rời đi, sau khi bay xa thì Chung Lê lặng lẽ mở to mắt, nhìn qua thân ảnh của Hứa Tiên, trong nội tâm tràn đầy bất đắc dĩ cùng quyết ý.
- Ta không thể gả cho người khác.
Không đợi rất nhiều Thần Tiên đi lên đáp lời, thân ảnh Hứa Tiên đã biến mất phía chân trời.
Trong soái trướng của Phan Ngọc thì Hứa Tiên từ phía sau ôm lấy Phan Ngọc, cười nói:
- Minh Ngọc, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.
Phan Ngọc giống như trút được gánh nặng, nói khẽ:
- Ta biết ngay, ngươi sẽ không thua.
Thời điểm này Cửu Thiên Huyền Nữ cũng đi vào trong doanh trướng, thần sắc có chút phức tạp nói:
- Có thể tiến quân!
Bái Hỏa Giáo giáo chủ Sở Kiếm Hùng bay lên thiên ngoại, Chúc Dung thì tan biến giữa thiên địa, Bái Hỏa Giáo cao thấp đã lâm vào trong hỗn loạn, chính là thời cơ tốt nhất.
Phan Ngọc nhìn qua Cửu Thiên Huyền Nữ, lại nhìn Hứa Tiên, như có điều suy nghĩ.
Hứa Tiên buông Phan Ngọc ra, nói:
- Đi thôi, bình định thiên hạ này!
Phan Ngọc đi ra ngoài điểm tướng, đại quân thừa cơ vượt sông xuôi nam, Bái Hỏa Giáo hồng cân quân quần long vô thủ nên sụp đổ, mấy pháp vương muốn sử dụng pháp thuật vãn hồi bại cục, đều bị Cửu Thiên Huyền Nữ bắt lấy.
Hứa Tiên thì quay lại Hàng Châu, gõ vang cửa của Huyền Ky, được Duẩn Nhi dẫn dắt đi theo quan đạo vào sâu trong trúc lâm, giống như trước kia.
Ngư Huyền Ky dứng yên, vẻ mặt vui mừng nhìn qua Hứa Tiên, khó dấu được mái tóc bạc như tuyết.
Mặc dù Hứa Tiên đã có đoán trước, trong nội tâm vẫn rung động, tình cảnh này người nào quên được?
Thất tinh đăng trên bàn chỉ còn lại ba đóa, giống như dùng tính mạng của nàng thiêu đốt, Ngư Huyền Ky nói:
- Lập tức có thể lại tính ra một quẻ, thời điểm này ngươi nên đợi chút ít.
- Ta bây giờ là Thiên Tiên, thông hiểu Túc Mệnh Thông, hiểu vài thiên cơ thuật số.
Ngư Huyền Ky nhìn qua ngọn đèn, nói
- Cho dù là Thiên Tiên, cũng có rất nhiều chuyện không thể cải biến.
Muốn cải biến tất cả phải trả giá thật lớn.
- Đã đầy đủ!
Hứa Tiên vung tay áo dập tắt thất tinh đăng còn lại.
Ngư Huyền Ky nhìn qua thất tinh đăng bị dập tắt, thở dài một hơi, nói:
- Cũng đã đến mức này...
Hứa Tiên kiên quyết nói:
- Kế tiếp, cho dù là tai ách gì cũng phải để ta gánh chịu.
Hắn biết rõ chính mình phải đối mặt với cái gì.
Ngư Huyền Ky từ trước đến nay trầm tĩnh lạnh nhạt, trên dung nhan xinh đẹp hiện ra bi ai khó bỏ.
Hứa Tiên ôm thân thể gầy yếu như cây khô của nàng, không dám dùng lực, cúi đầu khẽ hôn lên sợi tóc bạc lạnh buốt.
Chờ ta đi, sinh cơ này ta sẽ tự tìm.
Lúc Hứa Tiên rời khỏi chỗ Huyền Ky thì đã hoàng hôn, bởi vì trời tối nên đường đi lờ mờ, cầu nhỏ nước chảy người ở trong nhà thắp sáng ngọn đèn dầu.
Mà hắn cũng quay về nhà của mình, Tiểu Thanh, Ngao Ly còn có Tiểu Thiến ở Hoàng Sơn chạy đến, đang ngồi chờ hắn về.
- Ta trở về!
Trên mặt Hứa Tiên hiện ra nụ cười ấm áp.
- Tướng công, hoan nghênh trở về!
Dọc theo hành lang gấp khúc đi vào chính sảnh, Hồ Tâm Nguyệt đang dựa vào cánh cửa nhìn qua bọn họ, nàng vẫy tay, có cái chút ít cô gái xa lại từ phía sau đi ra, có chút bất an nhìn qua bọn họ, nàng bên cạnh đi theo Úc Lôi.
Hứa Tiên khẽ giật mình:
- Ngươi là Thường Hi?
Nhìn Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Rốt cuộc ngươi cũng trả thân thể cho người ta,
- Ngươi đang tự tìm đường chết!
Chúc Dung gầm thét, thần hỏa vô cùng vô tận trong cơ thể vô Chúc Dung đè ép Hứa Tiên.
Hứa Tiên cảm giác mình đang đối mặt với nguy cơ to lớn, nếu hắn mặc cho hỏa diễm thiêu đốt thì không bao lâu sẽ bị đốt cháy thành tro.
Nhưng trên mặt của hắn không có thần sắc hoảng sợ, vẫn tiến lên phía trước, rốt cục đi vào sâu trong lồng ngực, nhìn thấy trái tim hỏa hồng đang nhảy mạnh, nó đang vận chuyển huyết dịch, đem hỏa diễm vận chuyển khắp toàn thân Chúc Dung.
Từ căn bản mà nhìn thì thân hình Chúc Dung trước mắt cũng không phải là chân thân, mà giống như pháp tướng của Hứa Tiên.
Tim của Chúc Dung đỏ thẫm, Hứa Tiên nhìn thấy trong đó tồn tại một người con gái đang khỏa thân, chính là Chung Lê.
Hứa Tiên vận khởi lực lượng toàn thân, một kiếm đâm về trái tim của Chúc Dung.
Ở giữa thiên địa, chúng tiên mắt thấy Hứa Tiên bị Chúc Dung chế trụ, rồi sau đó Thiên Địa Pháp Tướng biến mất, trong nội tâm đều khẩn trương lên, chẳng lẽ Hứa Tiên thất bại?
Đúng lúc này Chúc Dung quỳ rạp xuống đất, móng vuốt sắc bén ôm đầu, ngửa mặt lên trời phát ra tiêng gào rú thảm thiết.
Hứa Tiên liều mạng phát hỏa, mũi kiếm từng chút một đâm vào tim của Chúc Dung, xích hỏa dốc sức liều mạng giằng co, nhưng mà không địch nổi kiếm thế sắc bén.
Mũi kiếm cơ hồ chạm vào da thịt của Chung Lê trong tim Chúc Dung, Hứa Tiên nắm chặt chuôi kiếm hung hăng đảo qua, tim của Chúc Dung xuất hiện vết rạn trùng trùng điệp điệp, lan tràn ra khắp quả tim, cuối cùng là nghiền nát
Lửa cháy bừng bừng điên cuồng thiêu đốt, rốt cuộc không tạo thành uy hiếp gì với Hứa Tiên, vết thương trên người khôi phục trong nháy mắt.
Hứa Tiên cởi trường bào khoác lên người của Chung Lê, lại bay ra ngoài thân thể Chúc Dung.
Ý chí Chúc Dung còn xót lại nhìn qua Hứa Tiên nói:
- Tốt, tốt, tốt!
Hứa Tiên nói:
- Nếu ngươi là Trọng Lê chân chính, ta bằng loại thủ đoạn này có thắng cũng không võ.
Tuy Chúc Dung dùng lực lượng bảo tồn trong trái tim Chúc Dung, nhưng thân thể chính thức đã biến mất vĩnh viễn, nếu không Hứa Tiên mặc dù dùng Thiên Hành kiếm cũng khó mà tiến vào thân thể của Chúc Dung, cho dù thật sự tiến vào trong cũng là tự tìm đường chết, bởi vì khi đó lực lượng Chúc Dung đã dung hợp toàn bộ, căn bản không có thứ gọi là chỗ hiểm, trừ phi dùng lực lượng tuyệt đối chế trụ.
Chúc Dung gầm nhẹ nói:
- Thắng là thắng, có cái gì võ không võ!
Xích quang trên người ảm đạm, hỏa diễm hóa thành tro bụi phiêu linh.
Nhìn thấy thời khắc này Hứa Tiên chỉ nghe tiếng thì thào:
- Cuối cùng ta cũng bại một lần.
Trong nội tâm Hứa Tiên than thở, thì ra mục tiêu của Chúc Dung cũng là Đông Hoàng Thái Nhất, nhưng bởi vì chưa khiêu chiến Đông Hoàng thì hao hết tuổi thọ, sau kih trọng sinh thì muốn thắng Hậu Nghệ để chứng minh lực lượng của mình, chứng minh Chúc Dung thần hỏa của mình có thể thắng được Thái Nhất Thiên Hỏa Thần Mang.
Chung Lê lúc này từ từ tỉnh lại, nhưng đôi mắt vẫn nhắm chặt, gương mặt đỏ thẫm, giống như lực lượng của Chúc Dung còn chưa tiêu tán hoàn toàn. Tim đập nhanh, mặc dù Hứa Tiên không phải Thiên Tiên cũng phát giác.
Thì ra trong đại chiến vừa rồi nàng giống như đang nằm mộng, lại còn có thể lưu một tia ý thức, nàng nhìn thấy Hứa Tiên đi vào trước mặt mình, giải thoát mình khỏi giam cầm.
Đồng thời cũng nhìn thấy chính mình không mảnh vải che thân, toàn bộ thân thể mềm mại hiện ra trước mặt của hắn, thẳng tới lúc này nàng xấu hổ muốn chết, có chết cũng không chịu mở mắt, mà lúc này chỉ có một tầng quần áo, bị hắn ôm vào trong ngực thì thân thể của nàng đã sắp cứng ngắc.
Chung Lê biểu hiện như vậy cũng không qua khỏi mắt của Hứa Tiên, cười một tiếng không vạch trần nàng, đợi cho Thần Chung Quỳ tiến lên thì giao Chung Lê trả cho hắn.
Thần Chung Quỳ cảm kích mang theo Chung Lê rời đi, sau khi bay xa thì Chung Lê lặng lẽ mở to mắt, nhìn qua thân ảnh của Hứa Tiên, trong nội tâm tràn đầy bất đắc dĩ cùng quyết ý.
- Ta không thể gả cho người khác.
Không đợi rất nhiều Thần Tiên đi lên đáp lời, thân ảnh Hứa Tiên đã biến mất phía chân trời.
Trong soái trướng của Phan Ngọc thì Hứa Tiên từ phía sau ôm lấy Phan Ngọc, cười nói:
- Minh Ngọc, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.
Phan Ngọc giống như trút được gánh nặng, nói khẽ:
- Ta biết ngay, ngươi sẽ không thua.
Thời điểm này Cửu Thiên Huyền Nữ cũng đi vào trong doanh trướng, thần sắc có chút phức tạp nói:
- Có thể tiến quân!
Bái Hỏa Giáo giáo chủ Sở Kiếm Hùng bay lên thiên ngoại, Chúc Dung thì tan biến giữa thiên địa, Bái Hỏa Giáo cao thấp đã lâm vào trong hỗn loạn, chính là thời cơ tốt nhất.
Phan Ngọc nhìn qua Cửu Thiên Huyền Nữ, lại nhìn Hứa Tiên, như có điều suy nghĩ.
Hứa Tiên buông Phan Ngọc ra, nói:
- Đi thôi, bình định thiên hạ này!
Phan Ngọc đi ra ngoài điểm tướng, đại quân thừa cơ vượt sông xuôi nam, Bái Hỏa Giáo hồng cân quân quần long vô thủ nên sụp đổ, mấy pháp vương muốn sử dụng pháp thuật vãn hồi bại cục, đều bị Cửu Thiên Huyền Nữ bắt lấy.
Hứa Tiên thì quay lại Hàng Châu, gõ vang cửa của Huyền Ky, được Duẩn Nhi dẫn dắt đi theo quan đạo vào sâu trong trúc lâm, giống như trước kia.
Ngư Huyền Ky dứng yên, vẻ mặt vui mừng nhìn qua Hứa Tiên, khó dấu được mái tóc bạc như tuyết.
Mặc dù Hứa Tiên đã có đoán trước, trong nội tâm vẫn rung động, tình cảnh này người nào quên được?
Thất tinh đăng trên bàn chỉ còn lại ba đóa, giống như dùng tính mạng của nàng thiêu đốt, Ngư Huyền Ky nói:
- Lập tức có thể lại tính ra một quẻ, thời điểm này ngươi nên đợi chút ít.
- Ta bây giờ là Thiên Tiên, thông hiểu Túc Mệnh Thông, hiểu vài thiên cơ thuật số.
Ngư Huyền Ky nhìn qua ngọn đèn, nói
- Cho dù là Thiên Tiên, cũng có rất nhiều chuyện không thể cải biến.
Muốn cải biến tất cả phải trả giá thật lớn.
- Đã đầy đủ!
Hứa Tiên vung tay áo dập tắt thất tinh đăng còn lại.
Ngư Huyền Ky nhìn qua thất tinh đăng bị dập tắt, thở dài một hơi, nói:
- Cũng đã đến mức này...
Hứa Tiên kiên quyết nói:
- Kế tiếp, cho dù là tai ách gì cũng phải để ta gánh chịu.
Hắn biết rõ chính mình phải đối mặt với cái gì.
Ngư Huyền Ky từ trước đến nay trầm tĩnh lạnh nhạt, trên dung nhan xinh đẹp hiện ra bi ai khó bỏ.
Hứa Tiên ôm thân thể gầy yếu như cây khô của nàng, không dám dùng lực, cúi đầu khẽ hôn lên sợi tóc bạc lạnh buốt.
Chờ ta đi, sinh cơ này ta sẽ tự tìm.
Lúc Hứa Tiên rời khỏi chỗ Huyền Ky thì đã hoàng hôn, bởi vì trời tối nên đường đi lờ mờ, cầu nhỏ nước chảy người ở trong nhà thắp sáng ngọn đèn dầu.
Mà hắn cũng quay về nhà của mình, Tiểu Thanh, Ngao Ly còn có Tiểu Thiến ở Hoàng Sơn chạy đến, đang ngồi chờ hắn về.
- Ta trở về!
Trên mặt Hứa Tiên hiện ra nụ cười ấm áp.
- Tướng công, hoan nghênh trở về!
Dọc theo hành lang gấp khúc đi vào chính sảnh, Hồ Tâm Nguyệt đang dựa vào cánh cửa nhìn qua bọn họ, nàng vẫy tay, có cái chút ít cô gái xa lại từ phía sau đi ra, có chút bất an nhìn qua bọn họ, nàng bên cạnh đi theo Úc Lôi.
Hứa Tiên khẽ giật mình:
- Ngươi là Thường Hi?
Nhìn Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Rốt cuộc ngươi cũng trả thân thể cho người ta,