Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 725
Nhóm dịch: Sói Già
Chúng tướng ở bên ngoài đợi mấy tiếng đồng hồ, lều lớn cũng mở ra, thần sắc Lữ Khách vẫn như trước, nhưng Nhã Mộc Trà Khả Hãn thì vui vẻ đưa ra một loạt quân lệnh, bái Lữ Khách làm quân sư, lệnh cho quân sĩ không được làm trái lệnh của hắn.
Phan Ngọc đang xử lý quân vụ, trong quân có nhiều thứ rườm rà, nhưng nàng xử lý thỏa đáng, nhẹ nhõm điều phối mấy vạn binh mã, chẳng những không có khó khăn, ngược lại có cảm giác tung hoành thiên hạ.
Thiên cổ tới nay, có thể như thái hậu nương nương tham triều nhiếp chính tuy không ít, nhưng chính thức có thể thống lĩnh đại quân chinh chiến sa trường như nàng, cũng chỉ có mình nàng thôi.
Đương nhiên cũng không phải bằng vào mình nàng mà làm được, càng dựa vào thế lực trong quân của Phan gia nữa. Nếu không bằng tuổi của nàng cho dù năng lực có cao, cũng khó có thể áp đảo được đám tướng lĩnh bướng bỉnh không nghe nàng ra lệnh. Nàng có thể nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, gánh này đại nhậm, không thể nói đây là nguyên nhân trọng yếu nhất.
Lúc này trạm canh gác dò xét báo lại:
- Đại soái, người Hồ lui binh ba mươi dặm, lúc này đang xây dựng cơ sở tạm thời, cần làm gì đây?
Phan Ngọc để bút xuống:
- Ah? Ngươi nói những gì mình nhìn thấy đi.
Sau khi nghe xong tập hợp chư tướng nghị sự.
Ngoài cửa soái kỳ phấp phới, dưới cờ chúng tướng đang nối đuôi nhau đi vào trong phòng, chỉ có âm thanh khôi giáp ầm ầm. Chúng tướng kính sợ nhìn qua chủ soái Phan Ngọc cũng không mang áo giáp, vẫn một thân huyền y như trước, hình thể đơn bạc.
Nhưng trong của mọi người không ai đối đãi nàng như người nhu nhược, trước đó vài ngày trong chiến đấu, nếu không phỉa nàng đích thân mang binh, đến mức không người có thể ngăn cản, bằng vào ba tràng đại thắng mới khiến mọi người tâm phục khẩu phục.
Phan Ngọc nói tin tức vừa mới nhận được.
Chúng tướng chấn động, mắng:
- Không biết Hồ cẩu đang làm cái quỷ gì, không bằng chúng ta thừa cơ đánh lén, giết bọn chúng không còn manh giáp.
Phan Ngọc thì bỏa mọi người an tâm không vội, cũng tăng số người trinh sát đi điều tra, mặc dù nàng không biết Lữ Động Tân, nhưng cảm thấy trong đám người Hồ có thể có thần tiên tham dự, không thể không thận trọng. Liền quyết định án binh bất động chờ người nọ đến.
Nàng tin tưởng, hắn nhất định sẽ đến.
Trong hoàng cung, Hứa Tiên hành lễ nói:
- Nương nương triệu thần vào cung, cần làm chuyện gì?
Thái hậu nương nương đè nghi kỵ trong lòng xuống.
- Ngươi đi sứ hải ngoại, dương uy quốc gia, ai gia cùng bệ hạ còn chưa ban thưởng cho ngươi, muốn hỏi ý của ngươi một chút.
Hứa Tiên kỳ quái với thái độ của thái hậu nương nương này, hình như khách khí rất nhiều, nhưng tâm phòng bị càng thêm nặng nề, nhưng tâm niệm vừa chuyển đã hiểu được, đây đại khái là công lao của đạo sĩ Long Hổ Sơn, đạo sĩ kia xuất thân danh môn, chắc nhìn ra đạo hạnh của mình.
Hắn đứng thẳng lên, cười nói:
- Nương nương có lời gì cứ nói thẳng ra đi, ta sẽ đến biên tái một chuyến, xem có thể giải quyết chuyện người Hồ hay không.
Nếu có người đồng thời trông thấy Lữ Động Tân tại doanh trướng người Hồ, thì tình hình của Hứa Tiên trong điện sẽ cảm thấy nó tương tự, cơ hồ là thái độ nhẹ nhõm giống như đúc, từ biểu hiện này người thường cũng phải ngưng trọng.
Bọn họ đều hiểu được, bọn họ đối mặt với ai.
Thái hậu nương nương hít sâu một hơi, đem ngọc bội của Trương Thiên Sư hiến cho nàng cầm trong tay, nói:
- Hứa Tiên, người sáng mắt không nói tiếng lóng, ta biết rõ ngươi không phải phàm nhân, ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói ra đi, ai gia có thể thỏa mãn cho ngươi.
Hứa Tiên không thể làm gì lắc đầu, nói:
- Tại hạ cũng không yêu cầu gì, thầm nghĩ thỉnh nương nương nên thu hồi phòng bị và phòng bị đi, trên đời này không phải tất cả mọi người sợ hãi quyền lợi của ngài, cũng không phải tất cả mọi người đều có mưu đồ với hoàng quyền. Ta ở tại chỗ này chỉ là muốn đền bù cho sư phụ, chắc ngươi cũng biết rõ khuyết điểm của Vô Nhai Tử thì bỏ đi, cũng không nên làm cho thiên hạ lâm vào phản loạn, khiến cho ngàn vạn sanh linh đồ thán, không hơn.
- Về phần công danh phú quý, ngài nguyện ý cho thì cứ ban thưởng quan chức là được, ngài không muốn, ta chỉ là huyện lệnh cả đời là được, chuyện này không quan trọng.
Thái hậu nương nương không phản bác được, đột nhiên cảm giác được những lời lẽ và việc làm của mình nhắm vào Hứa Tiên chỉ là buồn cười, thì ra đối phương chưa từng đặt nàng vào trong mắt.
- Ngươi quả nhiên là đệ tử lão đạo kia.
Trầm mặc thật lâu về sau, hỏi:
- Hắn..., hắn có khỏe không?
Theo lời hắn nói, đương nhiên là Gia Ngự hoàng đế. Tiểu hoàng đế cũng xiết chặc nắm đấm.
Hứa Tiên nói:
- Ta cùng Chu sư đệ tương giao không nhiều lắm, nhưng yêu đạo trong miệng của ngài, hôm nay đã là Thiên Tiên nhất lưu, có bổn sự thông thiên. Chu sư đệ đi theo hắn là không tệ, dù sao bỏ đi đủ loại phiền não của thế tục, trong núi an hưởng trường sinh ngắm nhìn thế gian chìm nổi.
Thái hậu nương nương ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, chỉ cảm thấy chán nản, phất phất tay nói:
- Ta mệt mỏi.
Liền đi ra phía sau, chỉ còn lại Hứa Tiên cùng tiểu hoàng đế mắt to trừng mắt nhỏ.
Tiểu hoàng đế nói:
- Hứa... Hứa...
Hứa Tiên cũng không thèm nhìn uqa, khoát tay nói:
- Không cần phải nói, tuyệt đối không được!
Tiểu hoàng đế giơ chân nói:
- Trẫm còn chưa nói gì đấy!
Hứa Tiên cảm thán một tiếng, ngồi xổm vỗ vai tiểu hoàng đế.
- Ta không phải đã nói với ngươi rồi sao? Ngươi thành thành thật thật làm hoàng đế đi, lớn lên thu một trăm tám mươi phi tần, mở một hậu cung thật tốt, ngươi biết đây là mộng tưởng của bao nhiêu người hay không?
Tiểu hoàng đế mắc cở đỏ mặt, nói:
- Ta cũng đã nói, ta không phải loại người như vậy.
Lại kéo tay áo của Hứa Tiên buồn bả nói.
- Hứa khanh gia, ngươi dạy ta mấy chiêu đi, ta cam đoan không chậm trễ quốc sự, ngươi không thích danh lợi phú quý, trẫm ban thưởng cho ngươi một trăm tám mươi mỹ nhân cũng không phải việc khó gì, xem như trên mặt mũi của Vương lão sư đi.
Hứa Tiên nhìn qua ánh mắt mong mỏi của tiểu hoàng đế, bỗng nhiên trước mắt hoảng hốt, một thân áo bào màu vàng óng ánh biến thành áo bào đạo sĩ xanh đen, bảo quan trên đầu biến thành mũ đạo, tiểu hoàng đế biến thành tiểu đạo sĩ.
Nhưng chuyện này chỉ là tưởng tượng mà thôi, trước mắt Hứa Tiên khôi phục thanh minh, trong nội tâm thì bắt đầu ngạc nhiên. Hắn sau khi trở thành Thần Tiên, tuy không tu luyện thuật số chi đạo, nhưng đã có thể thăm dò đến một tia thiên cơ, đối với đủ loại nhân duyên tế hội sinh ra một tia cảm ứng. Nói theo cách nói thời hiện đại là giác quan thứ sáu.
Mà chuyện này hơn phân nửa phải quy công cho việc luyện thành Xá Lợi Tử, tinh thần cô đọng vô cùng, phật hiệu và đạo cũng tinh thâm, dù sao trong Lục Thần Thông có "Túc Mệnh Thông" là có được năng lực biết trước tương lai, nếu có thể tu thành, bày quầy tướng số đã đủ rồi.
- Chẳng lẽ kẻ này có duyên pháp với mình sao?
Hứa Tiên nhịn không được tự định giá, bỗng nhiên nhịn không được cười khổ, chẳng lẽ mình dẫm vào vết xe đỗ của Thái Âm chân nhân sao, không lẽ đem Đại Hạ vương triều phá không còn gì?
Chúng tướng ở bên ngoài đợi mấy tiếng đồng hồ, lều lớn cũng mở ra, thần sắc Lữ Khách vẫn như trước, nhưng Nhã Mộc Trà Khả Hãn thì vui vẻ đưa ra một loạt quân lệnh, bái Lữ Khách làm quân sư, lệnh cho quân sĩ không được làm trái lệnh của hắn.
Phan Ngọc đang xử lý quân vụ, trong quân có nhiều thứ rườm rà, nhưng nàng xử lý thỏa đáng, nhẹ nhõm điều phối mấy vạn binh mã, chẳng những không có khó khăn, ngược lại có cảm giác tung hoành thiên hạ.
Thiên cổ tới nay, có thể như thái hậu nương nương tham triều nhiếp chính tuy không ít, nhưng chính thức có thể thống lĩnh đại quân chinh chiến sa trường như nàng, cũng chỉ có mình nàng thôi.
Đương nhiên cũng không phải bằng vào mình nàng mà làm được, càng dựa vào thế lực trong quân của Phan gia nữa. Nếu không bằng tuổi của nàng cho dù năng lực có cao, cũng khó có thể áp đảo được đám tướng lĩnh bướng bỉnh không nghe nàng ra lệnh. Nàng có thể nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, gánh này đại nhậm, không thể nói đây là nguyên nhân trọng yếu nhất.
Lúc này trạm canh gác dò xét báo lại:
- Đại soái, người Hồ lui binh ba mươi dặm, lúc này đang xây dựng cơ sở tạm thời, cần làm gì đây?
Phan Ngọc để bút xuống:
- Ah? Ngươi nói những gì mình nhìn thấy đi.
Sau khi nghe xong tập hợp chư tướng nghị sự.
Ngoài cửa soái kỳ phấp phới, dưới cờ chúng tướng đang nối đuôi nhau đi vào trong phòng, chỉ có âm thanh khôi giáp ầm ầm. Chúng tướng kính sợ nhìn qua chủ soái Phan Ngọc cũng không mang áo giáp, vẫn một thân huyền y như trước, hình thể đơn bạc.
Nhưng trong của mọi người không ai đối đãi nàng như người nhu nhược, trước đó vài ngày trong chiến đấu, nếu không phỉa nàng đích thân mang binh, đến mức không người có thể ngăn cản, bằng vào ba tràng đại thắng mới khiến mọi người tâm phục khẩu phục.
Phan Ngọc nói tin tức vừa mới nhận được.
Chúng tướng chấn động, mắng:
- Không biết Hồ cẩu đang làm cái quỷ gì, không bằng chúng ta thừa cơ đánh lén, giết bọn chúng không còn manh giáp.
Phan Ngọc thì bỏa mọi người an tâm không vội, cũng tăng số người trinh sát đi điều tra, mặc dù nàng không biết Lữ Động Tân, nhưng cảm thấy trong đám người Hồ có thể có thần tiên tham dự, không thể không thận trọng. Liền quyết định án binh bất động chờ người nọ đến.
Nàng tin tưởng, hắn nhất định sẽ đến.
Trong hoàng cung, Hứa Tiên hành lễ nói:
- Nương nương triệu thần vào cung, cần làm chuyện gì?
Thái hậu nương nương đè nghi kỵ trong lòng xuống.
- Ngươi đi sứ hải ngoại, dương uy quốc gia, ai gia cùng bệ hạ còn chưa ban thưởng cho ngươi, muốn hỏi ý của ngươi một chút.
Hứa Tiên kỳ quái với thái độ của thái hậu nương nương này, hình như khách khí rất nhiều, nhưng tâm phòng bị càng thêm nặng nề, nhưng tâm niệm vừa chuyển đã hiểu được, đây đại khái là công lao của đạo sĩ Long Hổ Sơn, đạo sĩ kia xuất thân danh môn, chắc nhìn ra đạo hạnh của mình.
Hắn đứng thẳng lên, cười nói:
- Nương nương có lời gì cứ nói thẳng ra đi, ta sẽ đến biên tái một chuyến, xem có thể giải quyết chuyện người Hồ hay không.
Nếu có người đồng thời trông thấy Lữ Động Tân tại doanh trướng người Hồ, thì tình hình của Hứa Tiên trong điện sẽ cảm thấy nó tương tự, cơ hồ là thái độ nhẹ nhõm giống như đúc, từ biểu hiện này người thường cũng phải ngưng trọng.
Bọn họ đều hiểu được, bọn họ đối mặt với ai.
Thái hậu nương nương hít sâu một hơi, đem ngọc bội của Trương Thiên Sư hiến cho nàng cầm trong tay, nói:
- Hứa Tiên, người sáng mắt không nói tiếng lóng, ta biết rõ ngươi không phải phàm nhân, ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói ra đi, ai gia có thể thỏa mãn cho ngươi.
Hứa Tiên không thể làm gì lắc đầu, nói:
- Tại hạ cũng không yêu cầu gì, thầm nghĩ thỉnh nương nương nên thu hồi phòng bị và phòng bị đi, trên đời này không phải tất cả mọi người sợ hãi quyền lợi của ngài, cũng không phải tất cả mọi người đều có mưu đồ với hoàng quyền. Ta ở tại chỗ này chỉ là muốn đền bù cho sư phụ, chắc ngươi cũng biết rõ khuyết điểm của Vô Nhai Tử thì bỏ đi, cũng không nên làm cho thiên hạ lâm vào phản loạn, khiến cho ngàn vạn sanh linh đồ thán, không hơn.
- Về phần công danh phú quý, ngài nguyện ý cho thì cứ ban thưởng quan chức là được, ngài không muốn, ta chỉ là huyện lệnh cả đời là được, chuyện này không quan trọng.
Thái hậu nương nương không phản bác được, đột nhiên cảm giác được những lời lẽ và việc làm của mình nhắm vào Hứa Tiên chỉ là buồn cười, thì ra đối phương chưa từng đặt nàng vào trong mắt.
- Ngươi quả nhiên là đệ tử lão đạo kia.
Trầm mặc thật lâu về sau, hỏi:
- Hắn..., hắn có khỏe không?
Theo lời hắn nói, đương nhiên là Gia Ngự hoàng đế. Tiểu hoàng đế cũng xiết chặc nắm đấm.
Hứa Tiên nói:
- Ta cùng Chu sư đệ tương giao không nhiều lắm, nhưng yêu đạo trong miệng của ngài, hôm nay đã là Thiên Tiên nhất lưu, có bổn sự thông thiên. Chu sư đệ đi theo hắn là không tệ, dù sao bỏ đi đủ loại phiền não của thế tục, trong núi an hưởng trường sinh ngắm nhìn thế gian chìm nổi.
Thái hậu nương nương ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, chỉ cảm thấy chán nản, phất phất tay nói:
- Ta mệt mỏi.
Liền đi ra phía sau, chỉ còn lại Hứa Tiên cùng tiểu hoàng đế mắt to trừng mắt nhỏ.
Tiểu hoàng đế nói:
- Hứa... Hứa...
Hứa Tiên cũng không thèm nhìn uqa, khoát tay nói:
- Không cần phải nói, tuyệt đối không được!
Tiểu hoàng đế giơ chân nói:
- Trẫm còn chưa nói gì đấy!
Hứa Tiên cảm thán một tiếng, ngồi xổm vỗ vai tiểu hoàng đế.
- Ta không phải đã nói với ngươi rồi sao? Ngươi thành thành thật thật làm hoàng đế đi, lớn lên thu một trăm tám mươi phi tần, mở một hậu cung thật tốt, ngươi biết đây là mộng tưởng của bao nhiêu người hay không?
Tiểu hoàng đế mắc cở đỏ mặt, nói:
- Ta cũng đã nói, ta không phải loại người như vậy.
Lại kéo tay áo của Hứa Tiên buồn bả nói.
- Hứa khanh gia, ngươi dạy ta mấy chiêu đi, ta cam đoan không chậm trễ quốc sự, ngươi không thích danh lợi phú quý, trẫm ban thưởng cho ngươi một trăm tám mươi mỹ nhân cũng không phải việc khó gì, xem như trên mặt mũi của Vương lão sư đi.
Hứa Tiên nhìn qua ánh mắt mong mỏi của tiểu hoàng đế, bỗng nhiên trước mắt hoảng hốt, một thân áo bào màu vàng óng ánh biến thành áo bào đạo sĩ xanh đen, bảo quan trên đầu biến thành mũ đạo, tiểu hoàng đế biến thành tiểu đạo sĩ.
Nhưng chuyện này chỉ là tưởng tượng mà thôi, trước mắt Hứa Tiên khôi phục thanh minh, trong nội tâm thì bắt đầu ngạc nhiên. Hắn sau khi trở thành Thần Tiên, tuy không tu luyện thuật số chi đạo, nhưng đã có thể thăm dò đến một tia thiên cơ, đối với đủ loại nhân duyên tế hội sinh ra một tia cảm ứng. Nói theo cách nói thời hiện đại là giác quan thứ sáu.
Mà chuyện này hơn phân nửa phải quy công cho việc luyện thành Xá Lợi Tử, tinh thần cô đọng vô cùng, phật hiệu và đạo cũng tinh thâm, dù sao trong Lục Thần Thông có "Túc Mệnh Thông" là có được năng lực biết trước tương lai, nếu có thể tu thành, bày quầy tướng số đã đủ rồi.
- Chẳng lẽ kẻ này có duyên pháp với mình sao?
Hứa Tiên nhịn không được tự định giá, bỗng nhiên nhịn không được cười khổ, chẳng lẽ mình dẫm vào vết xe đỗ của Thái Âm chân nhân sao, không lẽ đem Đại Hạ vương triều phá không còn gì?