Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 712
Nhóm dịch: Sói Già
- Vậy sao ngươi không đi cùng gia gia của ngươi?
Ngao Ly mở to mắt hỏi ngược lại:
- Tại sao ta phải đi tới nơi xa như vậy chứ?
Hứa Tiên sờ sờ cái mũi, nói không ra lời:
- Chẳng phải ngươi không nỡ ta sao?
Ngao Ly ra vẻ kinh ngạc nói:
- Không nỡ cái gì?
Hứa Tiên thở dài nói:
- Tính toán ta chưa nói.
Trong nội tâm oán hận thật sự không thể làm gì được bạch nhãn long này.
Ngao Ly giảo hoạt cười cười, "Ah" một tiếng, vòng quanh Hứa Tiên ba vòng:
- Ngươi sẽ không nói ngươi đấy chứ, thật không biết xấu hổ.
Hứa Tiên mặt không biểu tình nói:
- Không có.
Ngao Ly khoanh tay nhìn qua Hứa Tiên, khuỷu tay chọc chọc hắn nói:
- Nhìn bộ dáng ngươi gấp gáp chạy tới đây, lại thở dài như vậy, chẳng lẽ nhớ ta sao?
- Nha đầu chết tiệt kia!
Khóe mắt Hứa Tiên co lại, thẹn quá hoá giận chụp vào Ngao Ly.
Ngao Ly đã xem thời cơ lẫn ra xa xa, lưu lại một tiếng cười như chuông bạc.
Hứa Tiên thở dài, kết quả là nha đầu kia lưu lại chỉ chọc hắn tức giận mà thôi, nhưng trên mặt hắn lại nở nụ cười nhàn nhạt, nếu có khả năng hắn hy vọng sẽ vĩnh viễn được tức giận như vậy.
Âm thanh sóng triều trên Thái Hồ rì rào, thiên cổ không ngớt.
Rốt cuộc Hứa Tiên cũng bắt được nàng, một mực bắt lấy cổ tay nàng, phòng bị nàng đanh đá cắn xé, nhưng lúc này nàng lại không có chút phản kháng.
Hứa Tiên nhìn qua mắt nàng, có lẽ ánh trăng mông lung, cũng có thể là vượt qua thiên kiếp xong thì cảm ứng trở nên nhạy cảm, ánh mắt của hắn không ngừng dò xét gương mặt của nàng, bỗng nhiên phát hiện nàng đã mất đi ngây thơ rất nhiều, nhiều hơn vài phần thanh lệ của thiếu nữ.
Hắn lắc đầu trừ khử những suy nghĩ loạn xạ này, đặt nàng ngồi lên một đóa tường vân, hỏi:
- Gia gia của ngươi còn lưu lại lời gì không? Vì sao long tộc lại mang theo toàn bộ thành viên rời đi?
Ngao Ly nói:
- Gia gia nói lưu lại sẽ gặp nguy hiểm, cho nên mới làm như vậy, sau đó gia gia muốn ta đi.
Ngao Ly nói lời này làm Hứa Tiên ăn cả kinh, có thể làm cho Ngao Kiền nói ra hai chữ "Nguy hiểm" thì chứng minh đây không phải là nguy hiểm bình thường. Nhưng lập tức đè xuống trong lòng, cái gọi là "Con rận nhiều không cắn, khoản nợ nhiều không lo ", hắn hiện tại thì sợ gì nguy hiểm, nhưng Ngao Ly lựa chọn này vẫn làm hắn cảm động. Làm cho nàng cam tâm lưu lại chịu nguy hiểm hiển nhiên không phải ngại lộ trình quá xa.
- Sau đó ngươi đã lựa chọn lưu lại.
Hứa Tiên thoải mái cười cười, sủng nịch sờ sờ đầu của nàng.
Ngao Ly gầm nhẹ:
- Không cho phép sờ đầu ta!
Mơ hồ xem lẫn âm thanh long ngâm, hiển nhiên là đúng.
Hứa Tiên lại sờ càng hăng say hơn.
- Ta sờ, ta sờ!
Lại nghe một tiếng long ngâm, một cổ khí tức kinh người từ thân thể nhỏ nhắn của Ngao Ly bộc phát ra ngoài, làm cho hắn cả kinh buông tay ra.
Ngao Ly thừa cơ ôm đầu trốn qua một bên, phòng bị nhìn qua Hứa Tiên.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Vừa rồi là gì?
Ngao Ly nói:
- Thế nào, sợ a, là gia gia lưu cho ta, miễn cho bị ngươi khi dễ.
Hứa Tiên cẩn thận nghe ngóng thì hiểu được, thì ra Ngao Kiền trước khi đi lưu cho Ngao Ly một vật, đây chính là hai khối "Quả đông lạnh" hoàn thành phảm mà Ngao Kiền đưa cho mình lúc trước, có thể làm tuổi thọ và lực lượng của long tộc tăng lên thật nhiều, đó cũng là thứ giúp Ngao Kiền sắp chết lại khôi phục sức sống và sinh cơ lần nữa.
Hứa Tiên nghe vậy thì vô cùng đau đớn, đạo tổ thật là khổ, chúng ta tân tân khổ khổ tu hành mà người ta ăn thuốc là đủ. Nhưng trong lòng của hắn thực sự hiểu rõ, tiên thiên thể chất và tuổi thọ của long tộc hơn xa nhân loại, thậm chí chiều dài văn minh còn hơn cả nhân loại, con đường phát triển giống như con người sau này, sẽ tích lũy từ từ đạt tới văn minh khoa học kỹ thuật.
Đạo tổ lập nên con đường tu hành, trong thời gian một ngàn năm ngắn ngủi làm cho nhân loại nhỏ bé yếu ớt tu thành tiên, cùng long tộc bình khởi bình tọa, càng có đại năng không thể tưởng tượng nổi, cơ hồ xem như cưỡng ép tạo thành một loại văn minh cao độ. Trong một tộc quần khổng lồ chỉ lựa chọn tinh anh, hơn nữa tồn tại tai họa cho hậu đại.
Chẳng qua là khi Hứa Tiên nhìn qua Ngao Ly, không khỏi nhớ tới ngân long hơn vạn trượng kia, thật sự không cách nào tưởng tượng được tiểu nha đầu này sẽ có một ngày sẽ phát triển thành như vậy. Nhưng mà cho dù nàng đạt tới đại thành thì thời gian cần thiết cũng phải ngàn năm hoặc vạn năm, tâm tình của hắn xem như cân đối một chút.
Ngao Ly nhìn qua phương bắc:
- Ta còn muốn lấy được Trường Giang cùng Hoàng Hà đấy!
Hứa Tiên gật đầu nói:
- Cho nên ngươi vừa rồi đi Trường Giang?
Ngao Nghiễm đã rời đi, Trường Giang đương nhiên biến thành vô chủ, lại kỳ quái nói:
- Vậy tại sao ngươi không luyện hóa thủy mạch của Trường Giang?
Ngao Ly nói:
- Một lần nữa bị bắt đi thì làm sao bây giờ?
Nàng hiển nhiên có trí nhớ thật sâu với lần trước, nàng hiểu được thực lực bản thân hôm nay không đủ, lại nhỏ giọng nói:
- Chẳng lẽ lại cho ngươi tới cứu ta sao?
Ngao Nghiễm lưu đồ vật cho nàng tác dụng là hòa hoãn, hơn nữa dùng kéo dài tuổi thọ làm chủ. Dựa vào tu vi Địa Tiên sơ kỳ của nàng thì còn xa lắm mới đối phó được hà bá là Thần Tiên.
Hứa Tiên nói:
- Đi thôi, chúng ta bây giờ đi Trường Giang, đi đem Trường Giang cầm lại, đừng làm cho hà bá kia chiếm được tiên cơ.
Ngao Ly vui vẻ nói:
- Thực sao?
Lại hoài nghi nói:
- Ngươi được hay không được?
Hứa Tiên hừ lạnh một tiếng:
- Không nên hỏi nam nhân vấn đề này, đáp án đương nhiên là tuyệt đối được!
Trong tay của hà bá có được Xạ Nhật thần cung làm cho hắn kiêng kỵ, nhưng hiển nhiên hà bá cũng không có thao túng tự nhiên, phải cần một khoảng thời gian tụ lực, hiển nhiên so với hắn cầm Thiên Hành kiếm thì chiếm tiện nghi hơn nhiều, nếu không thì một đứa con nít cầm lấy Xạ Nhật thần cung chẳng phải vô đối trong Thần Tiên sao?
Hắn phỏng đoán thanh thần cung này cần thần hồn của Hậu Nghệ kích hoạt, hoặc là yêu cầu người sử dụng thật cao. Nếu thật sự có thể cầm lấy cung này của Hậu Nghệ bắn ra Cửu Tinh Liên Châu, vậy thì có thể đồ thần diệt phật rồi.
Trong khoảng khắc Hứa Tiên dẫn theo Ngao Ly đi vào Trường Giang, nhìn qua mặt nước phía dưới:
- Kế tiếp phải nhìn ngươi!
Ngao Ly gật gật đầu, hóa thành một đầu Bạch Long bay vào trong nước sông, cũng bơi ngược lên thượng du. Bắt đầu thử dung luyện thủy vực Trường Giang, thử một lần nữa trở thành thủy quân Trường Giang.
Hứa Tiên cũng hộ tống trên bầu trời, dùng thiên nhãn nhìn qua chỉ thấy thủy linh chi lực trong Trường Giang xanh thẳm, lốm đa lốm đốm dung nhập vào trong người của nàng, lưu lại một quỷ tích màu xanh da trời thật dài.
Trên đường đi tuy gặp đủ loại tinh quái, nhưng tất cả đều bị khí tức trên người của Ngao Ly phát tán làm sợ hãi chạy đi.
Làm cho Hứa Tiên có chút kỳ quái, với tâm tư thâm trầm của hà bá thì không thể có chuyện này. Nhưng hắn lại không biết hà bá lúc này đang dung luyện ba con sông lớn, làm cho thực lực bản thân tăng thêm một bậc, mới có nắm chắc đối phó Hứa Tiên cà Hậu Nghệ thần kiếm.
- Vậy sao ngươi không đi cùng gia gia của ngươi?
Ngao Ly mở to mắt hỏi ngược lại:
- Tại sao ta phải đi tới nơi xa như vậy chứ?
Hứa Tiên sờ sờ cái mũi, nói không ra lời:
- Chẳng phải ngươi không nỡ ta sao?
Ngao Ly ra vẻ kinh ngạc nói:
- Không nỡ cái gì?
Hứa Tiên thở dài nói:
- Tính toán ta chưa nói.
Trong nội tâm oán hận thật sự không thể làm gì được bạch nhãn long này.
Ngao Ly giảo hoạt cười cười, "Ah" một tiếng, vòng quanh Hứa Tiên ba vòng:
- Ngươi sẽ không nói ngươi đấy chứ, thật không biết xấu hổ.
Hứa Tiên mặt không biểu tình nói:
- Không có.
Ngao Ly khoanh tay nhìn qua Hứa Tiên, khuỷu tay chọc chọc hắn nói:
- Nhìn bộ dáng ngươi gấp gáp chạy tới đây, lại thở dài như vậy, chẳng lẽ nhớ ta sao?
- Nha đầu chết tiệt kia!
Khóe mắt Hứa Tiên co lại, thẹn quá hoá giận chụp vào Ngao Ly.
Ngao Ly đã xem thời cơ lẫn ra xa xa, lưu lại một tiếng cười như chuông bạc.
Hứa Tiên thở dài, kết quả là nha đầu kia lưu lại chỉ chọc hắn tức giận mà thôi, nhưng trên mặt hắn lại nở nụ cười nhàn nhạt, nếu có khả năng hắn hy vọng sẽ vĩnh viễn được tức giận như vậy.
Âm thanh sóng triều trên Thái Hồ rì rào, thiên cổ không ngớt.
Rốt cuộc Hứa Tiên cũng bắt được nàng, một mực bắt lấy cổ tay nàng, phòng bị nàng đanh đá cắn xé, nhưng lúc này nàng lại không có chút phản kháng.
Hứa Tiên nhìn qua mắt nàng, có lẽ ánh trăng mông lung, cũng có thể là vượt qua thiên kiếp xong thì cảm ứng trở nên nhạy cảm, ánh mắt của hắn không ngừng dò xét gương mặt của nàng, bỗng nhiên phát hiện nàng đã mất đi ngây thơ rất nhiều, nhiều hơn vài phần thanh lệ của thiếu nữ.
Hắn lắc đầu trừ khử những suy nghĩ loạn xạ này, đặt nàng ngồi lên một đóa tường vân, hỏi:
- Gia gia của ngươi còn lưu lại lời gì không? Vì sao long tộc lại mang theo toàn bộ thành viên rời đi?
Ngao Ly nói:
- Gia gia nói lưu lại sẽ gặp nguy hiểm, cho nên mới làm như vậy, sau đó gia gia muốn ta đi.
Ngao Ly nói lời này làm Hứa Tiên ăn cả kinh, có thể làm cho Ngao Kiền nói ra hai chữ "Nguy hiểm" thì chứng minh đây không phải là nguy hiểm bình thường. Nhưng lập tức đè xuống trong lòng, cái gọi là "Con rận nhiều không cắn, khoản nợ nhiều không lo ", hắn hiện tại thì sợ gì nguy hiểm, nhưng Ngao Ly lựa chọn này vẫn làm hắn cảm động. Làm cho nàng cam tâm lưu lại chịu nguy hiểm hiển nhiên không phải ngại lộ trình quá xa.
- Sau đó ngươi đã lựa chọn lưu lại.
Hứa Tiên thoải mái cười cười, sủng nịch sờ sờ đầu của nàng.
Ngao Ly gầm nhẹ:
- Không cho phép sờ đầu ta!
Mơ hồ xem lẫn âm thanh long ngâm, hiển nhiên là đúng.
Hứa Tiên lại sờ càng hăng say hơn.
- Ta sờ, ta sờ!
Lại nghe một tiếng long ngâm, một cổ khí tức kinh người từ thân thể nhỏ nhắn của Ngao Ly bộc phát ra ngoài, làm cho hắn cả kinh buông tay ra.
Ngao Ly thừa cơ ôm đầu trốn qua một bên, phòng bị nhìn qua Hứa Tiên.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Vừa rồi là gì?
Ngao Ly nói:
- Thế nào, sợ a, là gia gia lưu cho ta, miễn cho bị ngươi khi dễ.
Hứa Tiên cẩn thận nghe ngóng thì hiểu được, thì ra Ngao Kiền trước khi đi lưu cho Ngao Ly một vật, đây chính là hai khối "Quả đông lạnh" hoàn thành phảm mà Ngao Kiền đưa cho mình lúc trước, có thể làm tuổi thọ và lực lượng của long tộc tăng lên thật nhiều, đó cũng là thứ giúp Ngao Kiền sắp chết lại khôi phục sức sống và sinh cơ lần nữa.
Hứa Tiên nghe vậy thì vô cùng đau đớn, đạo tổ thật là khổ, chúng ta tân tân khổ khổ tu hành mà người ta ăn thuốc là đủ. Nhưng trong lòng của hắn thực sự hiểu rõ, tiên thiên thể chất và tuổi thọ của long tộc hơn xa nhân loại, thậm chí chiều dài văn minh còn hơn cả nhân loại, con đường phát triển giống như con người sau này, sẽ tích lũy từ từ đạt tới văn minh khoa học kỹ thuật.
Đạo tổ lập nên con đường tu hành, trong thời gian một ngàn năm ngắn ngủi làm cho nhân loại nhỏ bé yếu ớt tu thành tiên, cùng long tộc bình khởi bình tọa, càng có đại năng không thể tưởng tượng nổi, cơ hồ xem như cưỡng ép tạo thành một loại văn minh cao độ. Trong một tộc quần khổng lồ chỉ lựa chọn tinh anh, hơn nữa tồn tại tai họa cho hậu đại.
Chẳng qua là khi Hứa Tiên nhìn qua Ngao Ly, không khỏi nhớ tới ngân long hơn vạn trượng kia, thật sự không cách nào tưởng tượng được tiểu nha đầu này sẽ có một ngày sẽ phát triển thành như vậy. Nhưng mà cho dù nàng đạt tới đại thành thì thời gian cần thiết cũng phải ngàn năm hoặc vạn năm, tâm tình của hắn xem như cân đối một chút.
Ngao Ly nhìn qua phương bắc:
- Ta còn muốn lấy được Trường Giang cùng Hoàng Hà đấy!
Hứa Tiên gật đầu nói:
- Cho nên ngươi vừa rồi đi Trường Giang?
Ngao Nghiễm đã rời đi, Trường Giang đương nhiên biến thành vô chủ, lại kỳ quái nói:
- Vậy tại sao ngươi không luyện hóa thủy mạch của Trường Giang?
Ngao Ly nói:
- Một lần nữa bị bắt đi thì làm sao bây giờ?
Nàng hiển nhiên có trí nhớ thật sâu với lần trước, nàng hiểu được thực lực bản thân hôm nay không đủ, lại nhỏ giọng nói:
- Chẳng lẽ lại cho ngươi tới cứu ta sao?
Ngao Nghiễm lưu đồ vật cho nàng tác dụng là hòa hoãn, hơn nữa dùng kéo dài tuổi thọ làm chủ. Dựa vào tu vi Địa Tiên sơ kỳ của nàng thì còn xa lắm mới đối phó được hà bá là Thần Tiên.
Hứa Tiên nói:
- Đi thôi, chúng ta bây giờ đi Trường Giang, đi đem Trường Giang cầm lại, đừng làm cho hà bá kia chiếm được tiên cơ.
Ngao Ly vui vẻ nói:
- Thực sao?
Lại hoài nghi nói:
- Ngươi được hay không được?
Hứa Tiên hừ lạnh một tiếng:
- Không nên hỏi nam nhân vấn đề này, đáp án đương nhiên là tuyệt đối được!
Trong tay của hà bá có được Xạ Nhật thần cung làm cho hắn kiêng kỵ, nhưng hiển nhiên hà bá cũng không có thao túng tự nhiên, phải cần một khoảng thời gian tụ lực, hiển nhiên so với hắn cầm Thiên Hành kiếm thì chiếm tiện nghi hơn nhiều, nếu không thì một đứa con nít cầm lấy Xạ Nhật thần cung chẳng phải vô đối trong Thần Tiên sao?
Hắn phỏng đoán thanh thần cung này cần thần hồn của Hậu Nghệ kích hoạt, hoặc là yêu cầu người sử dụng thật cao. Nếu thật sự có thể cầm lấy cung này của Hậu Nghệ bắn ra Cửu Tinh Liên Châu, vậy thì có thể đồ thần diệt phật rồi.
Trong khoảng khắc Hứa Tiên dẫn theo Ngao Ly đi vào Trường Giang, nhìn qua mặt nước phía dưới:
- Kế tiếp phải nhìn ngươi!
Ngao Ly gật gật đầu, hóa thành một đầu Bạch Long bay vào trong nước sông, cũng bơi ngược lên thượng du. Bắt đầu thử dung luyện thủy vực Trường Giang, thử một lần nữa trở thành thủy quân Trường Giang.
Hứa Tiên cũng hộ tống trên bầu trời, dùng thiên nhãn nhìn qua chỉ thấy thủy linh chi lực trong Trường Giang xanh thẳm, lốm đa lốm đốm dung nhập vào trong người của nàng, lưu lại một quỷ tích màu xanh da trời thật dài.
Trên đường đi tuy gặp đủ loại tinh quái, nhưng tất cả đều bị khí tức trên người của Ngao Ly phát tán làm sợ hãi chạy đi.
Làm cho Hứa Tiên có chút kỳ quái, với tâm tư thâm trầm của hà bá thì không thể có chuyện này. Nhưng hắn lại không biết hà bá lúc này đang dung luyện ba con sông lớn, làm cho thực lực bản thân tăng thêm một bậc, mới có nắm chắc đối phó Hứa Tiên cà Hậu Nghệ thần kiếm.