Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Hứa Tiên thở mạnh ra mùi rượu, cao giọng nói:
- Xin mượn kiếm đánh giá!
Yến Xích Hà xúc động đưa tay ra, một tiêểu kiếm dài không quá một thước, lấp lánh, Hứa Tiên mắt thấy, mày rậm, đôi mắt sáng như tuyết, hắc bạch phân minh.
Hứa Tiên lại nói:
- Xin mượn kiếm dùng một chút.
Ánh mắt sắc bén như kiếm nhìn thẳng về Yến Xích Hà, bởi vì vô tư, cho nên kiên cường.
Nhìn nhau một lúc lâu, Yến Xích Hà ầm ĩ cười to:
- Được được được, hôm nay Yến mỗ sẽ vì người mà ra tay, xoay chuyển càn khôn.
Dứt lời liền buông bao kiếm, cầm tiểu kiếm trong tay đứng lên cao, huýt sáo một tiếng, tiểu kiếm đón gió mà dài ra, hóa thành một đạo kiếm quang bay ra theo. Yến Xích Hà nhảy ra khỏi điện, Hứa Tiên cũng cầm Thanh Hồng kiếm theo sát phía sau.
Trong bóng tối truyền tới vô số âm thanh hoảng sợ cũng phẫn hận, nơi nào kiếm quang chiếu rọi, ở đó lập tức yên lặng. Yến Xích Hà cười to, kiếm quang càng thêm chói mắt.
Trong chùa quỷ hại người, người bị hại lại hóa quỷ, ác quỷ dạ xoa đếm không hết, giờ phút này lại gặp đại nạn, nghiến răng nghiến lợi, chen chúc chạy chốn.
Từ trong hồ sen dưới bậc có mấy hình như quỷ vật leo ra, đánh về phía Yến Xích Hà, trên không trung kiếm quang chợt lóe thành một vòng, xuyên thủng qua. Quỷ vật xụi lơ hóa thành một bãi nước bùn tanh hôi. Một con quỷ Dạ Xoa mắt đầy máu, lưỡi dài tru lên bay tới, Yến Xích Hà cũng chỉ đưa kiếm chỉ vào hư không, Dạ Xoa lập tức rơi xuống đất.
Bước nhanh vượt qua hành lang, từ đúng khúc quanh lại có một bàn tay không lồ trống rỗng vươn tới, xem sức mạnh của nó thì cho dù là kim thạch bị nó nắm được cũng phải vỡ vụn, nhưng tóm vào Yến Xích Hà lại như bị châm đâm, nhất thời rụt trở về.
Hứa Tiên không ngờ rằng nơi đây thậm chí có nhiều yêu ma quỷ quái tới thế, nghĩ tới mình thế nhưng lại ở trong một ổ quỷ, cũng toát mồ hôi lạnh. Nhưng nhìn sắc mặt của Yến Xích Hà như sắt, không đổi sắc, tửu sĩ hào tình, Hứa Tiên cao giọng nói:
- Yến huynh, ta tới giúp huynh một tay.
Lúc này một bóng đen như thực như ảo đánh về phía Hứa Tiên, Hứa Tiên trở tay đánh ra một kiếm, bóng đen kia nhe răng cười nói:
- Phàm kiếm cũng muốn giết ta.
Thanh âm vô cùng thê lương, cũng không cả thèm tránh.
Hứa Tiên chỉ thấy một kiếm chém xuống, bóng đen kia nhất thời hóa thánh hai luôn, phát ra một tiếng thét kinh hãi:
- Làm sao có thể?
Rồi vặn vẹo lên còn muốn tụ họp lại một chỗ. Hứa Tiên lại chém xuống vào nhát, lập tức hóa thành khói xanh bay đi, oán độc nguyền rủa mà Hứa Tiên mắt điếc tai ngơ. Trên người hắn bắt đầu lộ ra kim quang nhàn nhạt, Thanh Hồng kiếm trong tay cũng được truyền một tầng ánh sáng màu vàng.
Một đôi con ngươi màu vàng dần dần lộ ra vẻ vô tình, đi nhanh hai bước tiến về phía Yến Xích Hà. Yến Xích Hà đang chịu công kích cũng được giảm một nửa, cảm thụ được một cỗ ấm áp nhàn nhạt. Hứa Tiên đứng sau, kim quang trên người càng ngày càng mãnh liệt, chiếu rọi vào trên người đám quỷ cũng phát ra một trận tiếng kêu đau, như bị thiêu đốt.
Hứa Tiên lạnh một tiếng, cái bàn tay khổng lồ kia lại chộp tới một lần nữa, lần này lại nhắm vào Hứa Tiên. Kiếm quang của Yến Xích Hà đang ở ngoài ba trượng, gấp rút quay về tiếp viện cũng không kịp. Hứa Tiên tuy có tu hành, nhưng hắn lại là thân thể phàm nhân, làm sao chịu nổi một trảo này.
Hứa Tiên huy kiếm chém xuống một nhát, tia lửa tóe ra, nhưng cũng không thể chém phá. Lúc này bàn tay khổng lồ kia đã bắt được Hứa Tiên, chỉ cần dùng lực thì Hứa Tiên cũng nát bấy.
Hứa Tiên cũng biết sống chết trước mặt, mạnh mẽ tăng chủ tinh tới mực tận cùng. Trong nháy mắt, quang mang dường như trong viện có một mặt trời nho nhỏ. Màu vàng quang mang đã hóa thành những tia sáng hoàng kim, bàn tay khổng lồ thu lại còn nhanh hơn cả khi nắm về phía Yến Xích Hà. Trên tay đã bị bốc lửa.
Ngọn lửa lừng lẫy mang theo khí thế thiêu đốt tất thảy mọi thứ. Ánh mắt Yến Xích Hà thi lại, bật thốt lên:
- Thái dương chân hỏa!
Một góc khuất của Lan Nhược tự, một vị phụ nhân liều mạng đập cánh tay, nhưng ngọn lửa màu vàng chẳng những không có tiêu giảm, mà còn lan lên trên. Phụ nhân cắn răng một cái, hung hăng chém đứt cả cánh tay, miệng vết thương chảy ra máu màu xanh lá. Cánh tay bị chém xuống trên mặt đất cũng không trở lại được hình dạng ban đầu, biến thành cánh tay quỷ luôn luôn giãy dụa với ngọn lửa, cho tới lúc cháy tàn.
Phụ nhân nhìn cảnh này vừa hốt hoảng vừa sợ hãi, trên mặt oán độc lại càng thêm khắc sâu, cho dù là có khuôn mặt của con người cũng hằn lên vẻ dữ tợn của ác quỷ.:
- Tiểu đế tử không cần phải vội, không ngăn được Yến Xích Hà kia thì mọi người cũng nhau xong đời, không ngờ trong chùa lại còn có một nhân vật lợi hại như vậy.
Bên cạnh một cô gái tuổi còn trẻ nhìn màn này, trong mắt tựa hồ cũng có ngọn lửa đang cháy. Chính là Niếp Tiểu Thiến, trong lòng nàng cũng là khổ sở, nàng vốn định tối nay đi tìm Hứa Tiên nhờ hắn đưa nàng đi khỏi Lan Nhược tự này, lại không ngờ buổi tối lại có động tĩnh lớn như thế.
- Vâng, di nương.
Tiểu Thiến thấp giọng đáp một tiếng, liền xoay người đi về phía đánh nhau, lại không nhìn thấy ánh mắt của phụ nhân kia nhìn nàng biết bao cay nghiệt, cánh tay trái còn sót lại kia cũng chầm chậm vươn ra, hướng về phía Tiểu Thiến đánh tới.
Tiểu Thiến giống như không biết gì, phụ nhân kiên định sát niệm, lúc đang muốn động thủ, Tiểu Thiến lại đột nhiên quay đầu lại, nghích ngợm cười một tiếng, nụ cười giống như cô bé giảo hoạt tìm được kẹo mà mẫu thân cất giấu, mang theo nho nhỏ đắc ý cùng thỏa mãn.
Phụ nhân bao nhiêu năm, chưa từng thấy cô bé này có nụ cười như vậy, trong mắt phụ nhân, nàng luôn là nhu nhược ai oán, đa sầu đa cảm. Đặc biệt là chân mày của nàng, liếc qua mang lại cảm giác mỹ lệ như Tây Thi, càng làm cho phụ nhân ghen ghét không dứt. Chẳng qua là ả chưa bao giờ nghĩ tới, một nữ tử nhu nhược như vậy làm sao có thể sống sót bao nhiêu năm giữa bầy quỷ quái mà vẫn giữ một thân mình trong sạch, chẳng lẽ chỉ là vì được bà ngoại sủng ái thôi sao?
Tiểu Thiến tóc đen xóa tung, khẽ tung bay trong gió đêm, cây trâm gỗ gài tóc không biết đã bị gỡ xuống từ khi nào, cầm trong tay, một tay khác cầm lấy một con búp bê màu đen. Trâm gỗ đâm thật sâu vào trong con búp bê, phụ nhân cả người cứng đờ, cổ họng khó khăn rung động:
- Sao, làm sao có thể?
Phụ nhân không thể tin được, chính là vu cổ oa oa lại có thể đối phó được mình. Cho dù là tiểu Thiến ẩn dấu thực lực, cũng tuyệt đối không thể mạnh hơn mình, số năm tu hành của mình tính ra hơn hẳn nó, nhưng thân thể đang chết lặng lại nhắc nhở nàng thất bại.
Tiểu Thiến một tay che miệng khẽ cười, một tay còn lại nắm chặt con búp bê, dùng ngón cái ấn trâm cài tóc từ từ sâu xuống:
- Di nương, mùi vị của thanh ti chú kết này cũng không tệ lắm phải không!
Phụ nhân nỗ lực nhìn lại, con búp bê kia dĩ nhiên là dùng sợi tóc tạo thành, không thể nghi ngờ tóc đó chính là của mình.
Hứa Tiên thở mạnh ra mùi rượu, cao giọng nói:
- Xin mượn kiếm đánh giá!
Yến Xích Hà xúc động đưa tay ra, một tiêểu kiếm dài không quá một thước, lấp lánh, Hứa Tiên mắt thấy, mày rậm, đôi mắt sáng như tuyết, hắc bạch phân minh.
Hứa Tiên lại nói:
- Xin mượn kiếm dùng một chút.
Ánh mắt sắc bén như kiếm nhìn thẳng về Yến Xích Hà, bởi vì vô tư, cho nên kiên cường.
Nhìn nhau một lúc lâu, Yến Xích Hà ầm ĩ cười to:
- Được được được, hôm nay Yến mỗ sẽ vì người mà ra tay, xoay chuyển càn khôn.
Dứt lời liền buông bao kiếm, cầm tiểu kiếm trong tay đứng lên cao, huýt sáo một tiếng, tiểu kiếm đón gió mà dài ra, hóa thành một đạo kiếm quang bay ra theo. Yến Xích Hà nhảy ra khỏi điện, Hứa Tiên cũng cầm Thanh Hồng kiếm theo sát phía sau.
Trong bóng tối truyền tới vô số âm thanh hoảng sợ cũng phẫn hận, nơi nào kiếm quang chiếu rọi, ở đó lập tức yên lặng. Yến Xích Hà cười to, kiếm quang càng thêm chói mắt.
Trong chùa quỷ hại người, người bị hại lại hóa quỷ, ác quỷ dạ xoa đếm không hết, giờ phút này lại gặp đại nạn, nghiến răng nghiến lợi, chen chúc chạy chốn.
Từ trong hồ sen dưới bậc có mấy hình như quỷ vật leo ra, đánh về phía Yến Xích Hà, trên không trung kiếm quang chợt lóe thành một vòng, xuyên thủng qua. Quỷ vật xụi lơ hóa thành một bãi nước bùn tanh hôi. Một con quỷ Dạ Xoa mắt đầy máu, lưỡi dài tru lên bay tới, Yến Xích Hà cũng chỉ đưa kiếm chỉ vào hư không, Dạ Xoa lập tức rơi xuống đất.
Bước nhanh vượt qua hành lang, từ đúng khúc quanh lại có một bàn tay không lồ trống rỗng vươn tới, xem sức mạnh của nó thì cho dù là kim thạch bị nó nắm được cũng phải vỡ vụn, nhưng tóm vào Yến Xích Hà lại như bị châm đâm, nhất thời rụt trở về.
Hứa Tiên không ngờ rằng nơi đây thậm chí có nhiều yêu ma quỷ quái tới thế, nghĩ tới mình thế nhưng lại ở trong một ổ quỷ, cũng toát mồ hôi lạnh. Nhưng nhìn sắc mặt của Yến Xích Hà như sắt, không đổi sắc, tửu sĩ hào tình, Hứa Tiên cao giọng nói:
- Yến huynh, ta tới giúp huynh một tay.
Lúc này một bóng đen như thực như ảo đánh về phía Hứa Tiên, Hứa Tiên trở tay đánh ra một kiếm, bóng đen kia nhe răng cười nói:
- Phàm kiếm cũng muốn giết ta.
Thanh âm vô cùng thê lương, cũng không cả thèm tránh.
Hứa Tiên chỉ thấy một kiếm chém xuống, bóng đen kia nhất thời hóa thánh hai luôn, phát ra một tiếng thét kinh hãi:
- Làm sao có thể?
Rồi vặn vẹo lên còn muốn tụ họp lại một chỗ. Hứa Tiên lại chém xuống vào nhát, lập tức hóa thành khói xanh bay đi, oán độc nguyền rủa mà Hứa Tiên mắt điếc tai ngơ. Trên người hắn bắt đầu lộ ra kim quang nhàn nhạt, Thanh Hồng kiếm trong tay cũng được truyền một tầng ánh sáng màu vàng.
Một đôi con ngươi màu vàng dần dần lộ ra vẻ vô tình, đi nhanh hai bước tiến về phía Yến Xích Hà. Yến Xích Hà đang chịu công kích cũng được giảm một nửa, cảm thụ được một cỗ ấm áp nhàn nhạt. Hứa Tiên đứng sau, kim quang trên người càng ngày càng mãnh liệt, chiếu rọi vào trên người đám quỷ cũng phát ra một trận tiếng kêu đau, như bị thiêu đốt.
Hứa Tiên lạnh một tiếng, cái bàn tay khổng lồ kia lại chộp tới một lần nữa, lần này lại nhắm vào Hứa Tiên. Kiếm quang của Yến Xích Hà đang ở ngoài ba trượng, gấp rút quay về tiếp viện cũng không kịp. Hứa Tiên tuy có tu hành, nhưng hắn lại là thân thể phàm nhân, làm sao chịu nổi một trảo này.
Hứa Tiên huy kiếm chém xuống một nhát, tia lửa tóe ra, nhưng cũng không thể chém phá. Lúc này bàn tay khổng lồ kia đã bắt được Hứa Tiên, chỉ cần dùng lực thì Hứa Tiên cũng nát bấy.
Hứa Tiên cũng biết sống chết trước mặt, mạnh mẽ tăng chủ tinh tới mực tận cùng. Trong nháy mắt, quang mang dường như trong viện có một mặt trời nho nhỏ. Màu vàng quang mang đã hóa thành những tia sáng hoàng kim, bàn tay khổng lồ thu lại còn nhanh hơn cả khi nắm về phía Yến Xích Hà. Trên tay đã bị bốc lửa.
Ngọn lửa lừng lẫy mang theo khí thế thiêu đốt tất thảy mọi thứ. Ánh mắt Yến Xích Hà thi lại, bật thốt lên:
- Thái dương chân hỏa!
Một góc khuất của Lan Nhược tự, một vị phụ nhân liều mạng đập cánh tay, nhưng ngọn lửa màu vàng chẳng những không có tiêu giảm, mà còn lan lên trên. Phụ nhân cắn răng một cái, hung hăng chém đứt cả cánh tay, miệng vết thương chảy ra máu màu xanh lá. Cánh tay bị chém xuống trên mặt đất cũng không trở lại được hình dạng ban đầu, biến thành cánh tay quỷ luôn luôn giãy dụa với ngọn lửa, cho tới lúc cháy tàn.
Phụ nhân nhìn cảnh này vừa hốt hoảng vừa sợ hãi, trên mặt oán độc lại càng thêm khắc sâu, cho dù là có khuôn mặt của con người cũng hằn lên vẻ dữ tợn của ác quỷ.:
- Tiểu đế tử không cần phải vội, không ngăn được Yến Xích Hà kia thì mọi người cũng nhau xong đời, không ngờ trong chùa lại còn có một nhân vật lợi hại như vậy.
Bên cạnh một cô gái tuổi còn trẻ nhìn màn này, trong mắt tựa hồ cũng có ngọn lửa đang cháy. Chính là Niếp Tiểu Thiến, trong lòng nàng cũng là khổ sở, nàng vốn định tối nay đi tìm Hứa Tiên nhờ hắn đưa nàng đi khỏi Lan Nhược tự này, lại không ngờ buổi tối lại có động tĩnh lớn như thế.
- Vâng, di nương.
Tiểu Thiến thấp giọng đáp một tiếng, liền xoay người đi về phía đánh nhau, lại không nhìn thấy ánh mắt của phụ nhân kia nhìn nàng biết bao cay nghiệt, cánh tay trái còn sót lại kia cũng chầm chậm vươn ra, hướng về phía Tiểu Thiến đánh tới.
Tiểu Thiến giống như không biết gì, phụ nhân kiên định sát niệm, lúc đang muốn động thủ, Tiểu Thiến lại đột nhiên quay đầu lại, nghích ngợm cười một tiếng, nụ cười giống như cô bé giảo hoạt tìm được kẹo mà mẫu thân cất giấu, mang theo nho nhỏ đắc ý cùng thỏa mãn.
Phụ nhân bao nhiêu năm, chưa từng thấy cô bé này có nụ cười như vậy, trong mắt phụ nhân, nàng luôn là nhu nhược ai oán, đa sầu đa cảm. Đặc biệt là chân mày của nàng, liếc qua mang lại cảm giác mỹ lệ như Tây Thi, càng làm cho phụ nhân ghen ghét không dứt. Chẳng qua là ả chưa bao giờ nghĩ tới, một nữ tử nhu nhược như vậy làm sao có thể sống sót bao nhiêu năm giữa bầy quỷ quái mà vẫn giữ một thân mình trong sạch, chẳng lẽ chỉ là vì được bà ngoại sủng ái thôi sao?
Tiểu Thiến tóc đen xóa tung, khẽ tung bay trong gió đêm, cây trâm gỗ gài tóc không biết đã bị gỡ xuống từ khi nào, cầm trong tay, một tay khác cầm lấy một con búp bê màu đen. Trâm gỗ đâm thật sâu vào trong con búp bê, phụ nhân cả người cứng đờ, cổ họng khó khăn rung động:
- Sao, làm sao có thể?
Phụ nhân không thể tin được, chính là vu cổ oa oa lại có thể đối phó được mình. Cho dù là tiểu Thiến ẩn dấu thực lực, cũng tuyệt đối không thể mạnh hơn mình, số năm tu hành của mình tính ra hơn hẳn nó, nhưng thân thể đang chết lặng lại nhắc nhở nàng thất bại.
Tiểu Thiến một tay che miệng khẽ cười, một tay còn lại nắm chặt con búp bê, dùng ngón cái ấn trâm cài tóc từ từ sâu xuống:
- Di nương, mùi vị của thanh ti chú kết này cũng không tệ lắm phải không!
Phụ nhân nỗ lực nhìn lại, con búp bê kia dĩ nhiên là dùng sợi tóc tạo thành, không thể nghi ngờ tóc đó chính là của mình.