Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Mặc dù trong sách không nhắc gì đến Hắc sơn lão yêu, nhưng y chỉ tùy tiện tặng Ninh Thái Thần một cái túi là đã có thể thu phục được yêu mị, biến thành một bãi nước trong.
Ban đầu vốn chỉ định hàn huyên một chút, Yến Xích Hà buồn bực nhìn Hứa Tiên đang hưng phấn đứng trước mặt mình, nghĩ thầm: Tối qua chúng ta mới quen, sao ngươi lại ngưỡng mộ ta đã lâu?
- Sư huynh, huynh xem tư chất của ta thế nào? Có phải la võ học kỳ tài trăm năm khó gặp không?
Hứa Tiên gồng lên, miễn cưỡng có thể thấy chút da thịt.
Yến Xích Hà vô cùng thành khẩn lắc đầu:
- Tuyệt đối không có.
Hứa Tiên cũng không nổi giận, dù sao cũng quen bị đả kích vậy rồi:
- Vậy ngươi tùy tiện dạy ta hai ba chiêu là được, Độc Cô Cửu Kiếm, Như Lai Thần Chưởng gì đó đều được.
Yến Xích Hà buồn bực nói:
- Lời ngươi nói thật đặc biệt, không biết là pháp môn cao diệu gì. Ta chỉ là một kiếp hiệp luyện kiếm tầm thường, chỉ biết chút kiếm thuật tầm thường.
Hứa Tiên xá dài:
- Kính xin Yến huynh vui lòng chỉ giáo.
Yến Xích Hà bị hắn cuốn lấy, thở dài nói:
- Thôi, thôi.
Quay về phòng cầm một cuốn sách ra đưa cho hắn nói:
- “Viên công kích kiếm đồ” này cũng là ta thường xuyên luyện tập, ngươi cầm lấy đi!
Hứa Tiên nghe vậy trong lòng đang hơi thất vọng, đột nhiên nhớ lại một nhân vật trong kiếm hiệp cổ đại.
nữ kiếm, Vương cho mời, trên đường đi gặp ông lão, tới so kiếm, sau ba chiêu, ông lão không đánh nữa mà nhảy lên cây, hóa thành khỉ trắng huýt sáo bỏ đi. Đời sau xưng tên “Bạch viên công”
Hứa Tiên mở sách ra nhìn, quả nhiên là một con khỉ trắng múa kiếm, không khỏi vui mừng vô cùng, vội vàng cám ơn Yến Xích Hà. Nhiệt huyết võ hiệp trong lòng Hứa Tiên khẽ dâng lên, đây mới chính là bí tịch võ công trong tưởng tượng đó, hoàn toàn khác với Đạo Đức Kinh. Hứa Tiên đầy yêu thương vuốt ve bìa sách, hoàn toàn đắm chìm trong hạnh phúc vì nhận được bí tịch võ công, còn có thể trở thành tuyệt thế cao thủ gì đó không lại không nghĩ đến.
Yến Xích Hà thấy hắn thật tâm yêu thích cũng cảm thấy vui, dứt khoát cởi trường kiếm trên lưng xuống tặng cho hắn:
- Ta xem huynh đệ là người giàu sang phú quý, nhưng lỗi lạc ngay thẳng, tương lai nếu thật có lòng đi trên con đường này, có thể cầm kiếm này đến núi Thanh Thành tìm ta.
Hứa Tiên nhận lấy xem thử, kiếm ánh sắc xanh, quả nhiên là một thanh kiếm tốt, trên chuôi kiếm khắc hai chữ Thanh Hồng. Bèn kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ đây chính là Thanh Hồng kiếm của Tào Mạnh Đức kia?
Ỷ Thiên kiếm, Thanh Hồng kiếm là hai bảo kiếm của Tào Tháo, Thanh Hồng kiếm nổi danh thiên hạ vì một trận đánh với Thường Sơn Triệu Tử Long kia, kiếm này chém sắt như bùn, vô cùng sắc bén. Chẳng những là một thanh bảo kiếm, lại còn là đồ cổ, nếu nói tới giá trị chắc ngàn vàng cũng tới.
Yến Xích Hà xúc động nói
- Chính là Thanh Hồng kiếm đó. Là thanh kiếm khi ta mới học kiếm dùng, mà nay kiếm khí của ta đã thành, không còn cần thanh phàm kiếm này nữa rồi.
Y thấy Hứa Tiên cũng là người tu luyện, cũng không che dấu nữa, nói thẳng mình là một người tu hành.
Hứa Tiên coi như cũng được kiến thức sự khẳng khái dũng cảm của kiếm hiệp này, tuy mới chỉ gặp mặt một lần, vật ngàn vàng cũng không tiếc. Hứa Tiên cũng không nhiều lời, liền ôm quyền coi như tạ ơn, lúc này mà còn đùn đẩy thì ngược lại là người không phóng khoáng rồi.
Yến Xích Hà cũng không phải người câu chấp, hai người trò chuyện với nhau một lát, đột nhiên nghe thấy có tiếng người trong phòng phía đông.
Thì ra là một thí sinh dắt thư đồng tới Kim Hoa ứng thí, quan huyện làm giám khảo, đương nhiên cuộc thi cũng chỉ trong quy mô huyện. Lúc này giá phòng ở huyện Kim Hoa rất cao, đành ở tạm tạ Lan Nhược Tự này.
Hứa Tiên biến sắc, đột nhiên nhớ tới hai người kia sợ là hôm nay có họa sát thân, mặc dù nguyên nhân là do họ tham tiền háo sắc, nhưng đối với cách câu cá để giết người này, hắn thật không dám gật bừa, cũng sinh ra tâm tư “Cứu một mạng người”
Một người trẻ tuổi mặt tròn mặc trang phục thư sinh đang đứng ở hành lang ngắm phong cảnh, tiểu thư đồng trong nhà đang dọn dẹp gian phòng.
- Xin hỏi huynh đài là người phương nào?
Hứa Tiên hỏi.
Thư sinh nọ cau mày nói:
- Ngươi là người ở đâu?
Nhưng sắc mặt không có vẻ hoan nghênh chút nào, y còn tưởng là Hứa Tiên cũng tới dự thi.
- Tại hạ Hứa tiên, là học sinh học viện Cận Thiên, phụng mệnh tới Kim Hoa ban sai.
- Cái gì? Học viện Cận Thiên? Huynh trưởng, nhận của tiểu đệ một xá.
Thư sinh kia lập tức tiêu tán mọi ngạo khí, khom mình hành lễ. Xưng là tiểu đệ với Hứa Tiên rõ ràng nhỏ hơn mình vài tuổi.
Hứa Tiên thầm nghĩ: Biết ngay ngươi sẽ thế mà. Người nhà nho nặng nhất là cái gì? Quan hàm sao? Sai rồi! Là trình độ học vấn. Loại trừ trong trường hợp chính thức, khi quan viên tập trung, phân theo vị trí mà ngồi, người xếp hạng đầu cũng không phải là quan chức lớn, mà là người có trình độ học vấn cao hay thấp. Tú tài thì lớn hơn đồng sinh một bậc, cũng không phải là thư sinh này quá cung kính.
Hứa Tiên thản nhiên nhận lễ của y, nói:
- Ngươi có biết sẽ gặp nguy hiểm trong sớm chiều không?
Thư sinh thầm khó chịu, nói:
- Huynh trưởng nói gì vậy. Tiểu đệ đang rất tốt, sao lại găp nguy hiểm sớm chiều được?
Hứa Tiên kể trong chùa có quỷ, làm hại tính mạng người ta, cũng kể luôn cả chuyện tối qua của mình với y, nhưng ánh mắt thư sinh kia chớp động tựa như có suy nghĩ khác. Hắn biết y nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng biết, chuyện như vậy chỉ có thể nói miệng không có bằng chứng.
Lúc này, Ninh Thái Thần đi tới, chỉ liếc thư sinh kia một cái đã biết thân phẫn của y, khẽ vuốt cằm coi như chào hỏi, quay sang nói với Hứa Tiên:
- Chúng ta đi thôi! Thu thập đồ đạc, đưa xong thiếp mời, lại còn đi qua đây, lúc này sợ là trong học viện Kim Hoa cũng không còn phòng trống cho chúng ta ở lại nữa, ở lại đây thêm một tối, mai đến nhà ta ở hai ngày được không?
Hứa Tiên vội đấp:
- Ninh huynh, đêm qua có nữ tử đến phòng huynh không?
Mặc dù Ninh Thái Thần kinh ngạc vì sao hắn biết, nhưng cũng không nói dối, đáp:
- Đúng, có một, bất quá bị ta nói hai câu đuổi ra rồi.
- Chỉ sợ là quỷ!
- Quỷ cái gì! Chúng ta là người đọc sách thánh hiền, chẳng lẽ chưa từng nghe: chết không nói bậy sao? Hơn nữa, cứ cho là quỷ đi cũng có gì đáng sợ.
Ninh Thái Thần mạnh mẽ nói vậy, trong lòng cũng cảm thấy thống khoái, cuối cùng nói cho hết lời.
Hứa Tiên cười khổ đứng lên nói với thư sinh kia:
- Nói đến nước này, ngươi cứ tự quyết, tốt nhất là mau rời đi, không thì cũng phải bắt chước ta và vị này không nên động tà niệm, mới có thể giữ được tánh mạng.
Nói xong chắp tay rời đi.
Thư sinh kia khúm núm luôn miệng nói cám ơn.
Thư đồng nghe nói có dã quỷ đã sớm sợ không chịu nổi, hỏi y:
- Công tử, chúng ta đi chứ?
- Đi? Đi cái rắm! Ta cũng không tin giữa ban ngày còn có thể có quỷ! Chính bọn họ không đi, lại khuyên người khác đi, thật cho rằng bổn công tử là người ngu, học viện Cận Thiên giỏi lắm sao?
Có mấy lời y không nói với thư đồng, nếu quả thật là quỷ, cũng là mỹ quỷ, hai kẻ ngu kia là không biết hưởng phúc.
Mặc dù trong sách không nhắc gì đến Hắc sơn lão yêu, nhưng y chỉ tùy tiện tặng Ninh Thái Thần một cái túi là đã có thể thu phục được yêu mị, biến thành một bãi nước trong.
Ban đầu vốn chỉ định hàn huyên một chút, Yến Xích Hà buồn bực nhìn Hứa Tiên đang hưng phấn đứng trước mặt mình, nghĩ thầm: Tối qua chúng ta mới quen, sao ngươi lại ngưỡng mộ ta đã lâu?
- Sư huynh, huynh xem tư chất của ta thế nào? Có phải la võ học kỳ tài trăm năm khó gặp không?
Hứa Tiên gồng lên, miễn cưỡng có thể thấy chút da thịt.
Yến Xích Hà vô cùng thành khẩn lắc đầu:
- Tuyệt đối không có.
Hứa Tiên cũng không nổi giận, dù sao cũng quen bị đả kích vậy rồi:
- Vậy ngươi tùy tiện dạy ta hai ba chiêu là được, Độc Cô Cửu Kiếm, Như Lai Thần Chưởng gì đó đều được.
Yến Xích Hà buồn bực nói:
- Lời ngươi nói thật đặc biệt, không biết là pháp môn cao diệu gì. Ta chỉ là một kiếp hiệp luyện kiếm tầm thường, chỉ biết chút kiếm thuật tầm thường.
Hứa Tiên xá dài:
- Kính xin Yến huynh vui lòng chỉ giáo.
Yến Xích Hà bị hắn cuốn lấy, thở dài nói:
- Thôi, thôi.
Quay về phòng cầm một cuốn sách ra đưa cho hắn nói:
- “Viên công kích kiếm đồ” này cũng là ta thường xuyên luyện tập, ngươi cầm lấy đi!
Hứa Tiên nghe vậy trong lòng đang hơi thất vọng, đột nhiên nhớ lại một nhân vật trong kiếm hiệp cổ đại.
nữ kiếm, Vương cho mời, trên đường đi gặp ông lão, tới so kiếm, sau ba chiêu, ông lão không đánh nữa mà nhảy lên cây, hóa thành khỉ trắng huýt sáo bỏ đi. Đời sau xưng tên “Bạch viên công”
Hứa Tiên mở sách ra nhìn, quả nhiên là một con khỉ trắng múa kiếm, không khỏi vui mừng vô cùng, vội vàng cám ơn Yến Xích Hà. Nhiệt huyết võ hiệp trong lòng Hứa Tiên khẽ dâng lên, đây mới chính là bí tịch võ công trong tưởng tượng đó, hoàn toàn khác với Đạo Đức Kinh. Hứa Tiên đầy yêu thương vuốt ve bìa sách, hoàn toàn đắm chìm trong hạnh phúc vì nhận được bí tịch võ công, còn có thể trở thành tuyệt thế cao thủ gì đó không lại không nghĩ đến.
Yến Xích Hà thấy hắn thật tâm yêu thích cũng cảm thấy vui, dứt khoát cởi trường kiếm trên lưng xuống tặng cho hắn:
- Ta xem huynh đệ là người giàu sang phú quý, nhưng lỗi lạc ngay thẳng, tương lai nếu thật có lòng đi trên con đường này, có thể cầm kiếm này đến núi Thanh Thành tìm ta.
Hứa Tiên nhận lấy xem thử, kiếm ánh sắc xanh, quả nhiên là một thanh kiếm tốt, trên chuôi kiếm khắc hai chữ Thanh Hồng. Bèn kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ đây chính là Thanh Hồng kiếm của Tào Mạnh Đức kia?
Ỷ Thiên kiếm, Thanh Hồng kiếm là hai bảo kiếm của Tào Tháo, Thanh Hồng kiếm nổi danh thiên hạ vì một trận đánh với Thường Sơn Triệu Tử Long kia, kiếm này chém sắt như bùn, vô cùng sắc bén. Chẳng những là một thanh bảo kiếm, lại còn là đồ cổ, nếu nói tới giá trị chắc ngàn vàng cũng tới.
Yến Xích Hà xúc động nói
- Chính là Thanh Hồng kiếm đó. Là thanh kiếm khi ta mới học kiếm dùng, mà nay kiếm khí của ta đã thành, không còn cần thanh phàm kiếm này nữa rồi.
Y thấy Hứa Tiên cũng là người tu luyện, cũng không che dấu nữa, nói thẳng mình là một người tu hành.
Hứa Tiên coi như cũng được kiến thức sự khẳng khái dũng cảm của kiếm hiệp này, tuy mới chỉ gặp mặt một lần, vật ngàn vàng cũng không tiếc. Hứa Tiên cũng không nhiều lời, liền ôm quyền coi như tạ ơn, lúc này mà còn đùn đẩy thì ngược lại là người không phóng khoáng rồi.
Yến Xích Hà cũng không phải người câu chấp, hai người trò chuyện với nhau một lát, đột nhiên nghe thấy có tiếng người trong phòng phía đông.
Thì ra là một thí sinh dắt thư đồng tới Kim Hoa ứng thí, quan huyện làm giám khảo, đương nhiên cuộc thi cũng chỉ trong quy mô huyện. Lúc này giá phòng ở huyện Kim Hoa rất cao, đành ở tạm tạ Lan Nhược Tự này.
Hứa Tiên biến sắc, đột nhiên nhớ tới hai người kia sợ là hôm nay có họa sát thân, mặc dù nguyên nhân là do họ tham tiền háo sắc, nhưng đối với cách câu cá để giết người này, hắn thật không dám gật bừa, cũng sinh ra tâm tư “Cứu một mạng người”
Một người trẻ tuổi mặt tròn mặc trang phục thư sinh đang đứng ở hành lang ngắm phong cảnh, tiểu thư đồng trong nhà đang dọn dẹp gian phòng.
- Xin hỏi huynh đài là người phương nào?
Hứa Tiên hỏi.
Thư sinh nọ cau mày nói:
- Ngươi là người ở đâu?
Nhưng sắc mặt không có vẻ hoan nghênh chút nào, y còn tưởng là Hứa Tiên cũng tới dự thi.
- Tại hạ Hứa tiên, là học sinh học viện Cận Thiên, phụng mệnh tới Kim Hoa ban sai.
- Cái gì? Học viện Cận Thiên? Huynh trưởng, nhận của tiểu đệ một xá.
Thư sinh kia lập tức tiêu tán mọi ngạo khí, khom mình hành lễ. Xưng là tiểu đệ với Hứa Tiên rõ ràng nhỏ hơn mình vài tuổi.
Hứa Tiên thầm nghĩ: Biết ngay ngươi sẽ thế mà. Người nhà nho nặng nhất là cái gì? Quan hàm sao? Sai rồi! Là trình độ học vấn. Loại trừ trong trường hợp chính thức, khi quan viên tập trung, phân theo vị trí mà ngồi, người xếp hạng đầu cũng không phải là quan chức lớn, mà là người có trình độ học vấn cao hay thấp. Tú tài thì lớn hơn đồng sinh một bậc, cũng không phải là thư sinh này quá cung kính.
Hứa Tiên thản nhiên nhận lễ của y, nói:
- Ngươi có biết sẽ gặp nguy hiểm trong sớm chiều không?
Thư sinh thầm khó chịu, nói:
- Huynh trưởng nói gì vậy. Tiểu đệ đang rất tốt, sao lại găp nguy hiểm sớm chiều được?
Hứa Tiên kể trong chùa có quỷ, làm hại tính mạng người ta, cũng kể luôn cả chuyện tối qua của mình với y, nhưng ánh mắt thư sinh kia chớp động tựa như có suy nghĩ khác. Hắn biết y nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng biết, chuyện như vậy chỉ có thể nói miệng không có bằng chứng.
Lúc này, Ninh Thái Thần đi tới, chỉ liếc thư sinh kia một cái đã biết thân phẫn của y, khẽ vuốt cằm coi như chào hỏi, quay sang nói với Hứa Tiên:
- Chúng ta đi thôi! Thu thập đồ đạc, đưa xong thiếp mời, lại còn đi qua đây, lúc này sợ là trong học viện Kim Hoa cũng không còn phòng trống cho chúng ta ở lại nữa, ở lại đây thêm một tối, mai đến nhà ta ở hai ngày được không?
Hứa Tiên vội đấp:
- Ninh huynh, đêm qua có nữ tử đến phòng huynh không?
Mặc dù Ninh Thái Thần kinh ngạc vì sao hắn biết, nhưng cũng không nói dối, đáp:
- Đúng, có một, bất quá bị ta nói hai câu đuổi ra rồi.
- Chỉ sợ là quỷ!
- Quỷ cái gì! Chúng ta là người đọc sách thánh hiền, chẳng lẽ chưa từng nghe: chết không nói bậy sao? Hơn nữa, cứ cho là quỷ đi cũng có gì đáng sợ.
Ninh Thái Thần mạnh mẽ nói vậy, trong lòng cũng cảm thấy thống khoái, cuối cùng nói cho hết lời.
Hứa Tiên cười khổ đứng lên nói với thư sinh kia:
- Nói đến nước này, ngươi cứ tự quyết, tốt nhất là mau rời đi, không thì cũng phải bắt chước ta và vị này không nên động tà niệm, mới có thể giữ được tánh mạng.
Nói xong chắp tay rời đi.
Thư sinh kia khúm núm luôn miệng nói cám ơn.
Thư đồng nghe nói có dã quỷ đã sớm sợ không chịu nổi, hỏi y:
- Công tử, chúng ta đi chứ?
- Đi? Đi cái rắm! Ta cũng không tin giữa ban ngày còn có thể có quỷ! Chính bọn họ không đi, lại khuyên người khác đi, thật cho rằng bổn công tử là người ngu, học viện Cận Thiên giỏi lắm sao?
Có mấy lời y không nói với thư đồng, nếu quả thật là quỷ, cũng là mỹ quỷ, hai kẻ ngu kia là không biết hưởng phúc.