Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Gục đầu trên thành lan can bằng đá, nhìn dòng nước chảy róc rách dưới cầu, Ngô Sơn không nhịn được thở dài. Điều này với một đứa trẻ tám tuổi mà nói đúng thật là kỳ lạ, có vẻ quá già dặn trước tuổi, nhưng dáng vẻ cau mày suy nghĩ lại không hề giống như chỉ đang điệu bộ giả vờ.
Chú bé thanh thuần đáng yêu, Ngô Sơn nhìn bóng của mình trên mặt nước, cuối cùng xác định lại thêm một lần nữa, bản thân mình thật sự xuyên không. Có lẽ hắn cũng là thuộc loại người năng lực tiếp nhận tương đối kém, mỗi việc xác nhận này mà hắn cũng đã dùng tới bảy. tám năm.
Đúng rồi, ở thế giới này hắn tên là Hứa Tiên.
Đúng vậy, hoàn toàn không sai, chính là Hứa Tiên. Nếu như tên gọi chỉ là trùng hợp mà thôi, vậy thì nhà ở huyện Tiền Đường, cha mẹ mất từ hồi nhỏ, hoàn toàn là do một tay tỷ tỷ nuôi nấng hắn trưởng thành, những lý lịch như vậy đã đánh mất chút hoài nghi cuối cùng của hắn.
Cho nên những năm gần đây, điều khiến Hứa Tiên suy nghĩ nhiều nhất chính là: thật sự sẽ gặp một nữ nhân, không, nữ xà vương sẽ trong một ngày nào đó tới bên mình để báo đáp ân tình ngàn năm về trước, sau đó chính là thần thoại tình yêu xưa nay chưa từng có hay sao?
Hứa Tiên không khỏi oán hận nói:
- Như vậy quá là máu chó đi.
Chẳng qua cũng là vừa oán trách, khóe miệng lại mang theo vẻ mỉm cười, rồi nụ cười không kiềm chế được nữa, lan rộng, biến thành cười to, cười điên cuồng.
- A ha ha ha ha ha!
Trên cây cầu nhỏ, một tên tiểu hài tử nhỏ bé nhưng ý chí mạnh mẽ, ngửa mặt lên trời cười lớn tiếng.
Người đi đường vội nhìn sang:
- Đó chính là thằng ngốc của Hứa gia đúng không?
- Ai, thật đáng thương, trông xinh xắn vậy mà lại là thằng ngốc.
- Đúng thế, đúng thế!
Hứa Tiên cười to tới lỗi co quắp cả người, sau đó nhanh chóng lủi khỏi chỗ đó. Cậu chàng mang theo vẻ mặt buồn rầu, che mặt mà chạy. Chính là Trần Đường Huyền, cũng chính là kẻ bị gọi là Hứa Tiên ngốc. Bản thân hắn là một kẻ xuyên việt, nhưng chẳng những lại không để lại mỹ danh thần đồng, ngược lại bởi vì chính những lời nói, cử chỉ không bình thường mà lại làm cho người ta có ấn tượng như kẻ đần. Hắn không thể không nói chính là kẻ xuyên việt thất bại nhất từ trước tới nay.
Nhưng ai mà quan tâm chứ? Tứ thư Ngũ kinh thật sự rất nhàm chán, có cố gắng học tập đi nữa cũng không thể trúng Trạng Nguyên, dù sao tương lai thì con trai của ta cũng đỗ Trạng Nguyên cơ mà! Mấy thằng ranh con đúng thật là ngây thơ, thiên tài mà lại đi leo cây với bọn họ, dám khinh thường ta xem ta đánh chết các người hay không.
Bất luận là thất bại thế nào cũng không sao, bất luận là cuộc sống nghèo túng tới đâu cũng không sao cả, người kia đến sẽ thay đổi hết thảy, nàng giống như Thiên sứ giáng trần, hoàn toàn cứu vớt cuộc sống của Hứa Tiên.
Nghĩ tới đây, Hứa Tiên không khỏi thở dài một tiếng, nếu Hứa Tiên mà cứ tiếp tục thế này, như vậy đợi tới khi cô gái thiên sứ kia giáng xuống Tây Hồ, trải qua trăm tìm ngàn kiếm mới thấy được Hứa Tiên đang ăn xin bên Đoạn Kiều. Hắn sẽ nhào lên:
- Nương tử, ta cuối cùng cũng đợi được này, sao giờ nàng mới đến chứ! ô ô ô!
Sau đó bạch y nữ tử dùng một cước đá bay Hứa Tiên, bỏ lại hai trăm lượng bạc, không kịp kinh thế hãi tục đã hoàn toàn bỏ chạy.
- Hứa Tiên!!! Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, chết ở đâu rồi, mau mang nước tương tới đây!
Một tiếng rống to phá vỡ mộng đẹp tương lai của hắn. Hứa Tiên vội vàng lau nước miếng tràn ra trên khóe miệng, nói:
- Tuân lệnh, tỷ tỷ đại nhân!
cùng vốn là tình tiết giống nhau, cha mẹ Hứa Tiên chết sớm được tỷ tỷ của hắn nuôi dưỡng. đối với vị tỷ tỷ luôn chăm sóc mình, cho dù là Hứa Tiên sau khi xuyên việt cũng là cảm kích tận đáy lòng. Có lẽ là bơi vì dùng cách nhìn nhận của người đã trưởng thành, cho nên lại càng cảm thấy cảm kích hơn nữa. Mặc dù tỷ tỷ thường xuyên nổi giận với hắn, nhưng hắn cho tới giờ vẫn là vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, hiểu biết hơn cả những đứa trẻ xung quanh.
Hứa Tiên xách lên bình nước tương, sải bước chạy về hướng chợ, bước về phía một người khác cứu vớt được cuộc sống ăn xin của hắn.
Sau giờ ngọ trên chợ vô cùng huyên náo nhộn nhịp, đủ loại tiếng rao hàng không dứt bên tai, nào là tiếng bánh xe lăn, tiếng gia cầm gia súc.. tạo thành một khúc tiếng động thế tục ầm ĩ.
- Bán lê, bán lê đây. Lê vừa to vừa giòn, vừa ngọt đây.
Một tiếng rao to đột nhiên nổi lên trong những tiếng rao hàng bên đường lọt vào tai Hứa Tiên. Hắn thăm dò nhìn lại, ven đường chính là một hương nhân tráng kiện, bên cạnh đang đỗ một chiếc xe ngựa, trên xe chất đầy những quả lê vàng óng. Lão lớn tiếng rao hàng, vừa nhìn đã biết là không phải là người bình thường hay buôn bán.
Lúc này bên cạnh đã có một số người đứng vây quanh lại hỏi giá, hương nhân hơi câu nệ đối đáp, nhưng giá tiền cũng không hề thấp. Hương nhân này lại làm cho những đại thẩm chuyên môn kỳ kèo mặc cả cũng phải tức giận phẩy tay áo bỏ về, bất luận thế nào cũng không chịu giảm giá đi chút nào. Hắn bị những lão nương miệng lưỡi như dao này nói tới nói lui, đột nhiên thốt lên một câu:
- Nương tử của ta nói, dù là một văn tiền cũng không thể thiểu.
Những người bên cạnh không khỏi cười ha hả, Hứa Tiên thấy thú vị, nên len lỏi bước tới, cười nói vói một mụ đang cầm giỏ rau xanh:
- Ngô thẩm, mua lê à.
Hai người bọn họ là hãng xóm.
Ngô thẩm quay đầu lại nhìn thấy Hứa Tiên, sắc mặt căng thẳng, rồi lại đổi lại cười nói:
- Không phải mua, không mua, chỉ là nhìn cái mà thôi.
Nói xong cũng chen ra khỏi chợ.
Hứa Tiên âm thầm cười, biết rằng mụ chính là sợ phải chia lê cho mình. Hiện tại mặc dù là thái bình thịnh thế, nhưng cổ địa đúng là không thể so với khi ở hiện tại, đồ dùng phong phú. Qủa lê này đối với đám dân đen mà nói đúng là có chút xa xỉ.
Nhưng lê lại có mùi vị thơm ngọt, lão hương nhân cũng bán được kha khá.
- Tránh ra, tránh ra, đừng làm hỏng chuyện bán lê của ta.
Hương nhân lớn tiếng quát. Hóa ra một đạo nhân đang đứng cạnh chiếc xe ngựa mãi không chịu đi, cứ như vậy giương mắt lên nhìn chằm chằm vào chỗ lê.
Gục đầu trên thành lan can bằng đá, nhìn dòng nước chảy róc rách dưới cầu, Ngô Sơn không nhịn được thở dài. Điều này với một đứa trẻ tám tuổi mà nói đúng thật là kỳ lạ, có vẻ quá già dặn trước tuổi, nhưng dáng vẻ cau mày suy nghĩ lại không hề giống như chỉ đang điệu bộ giả vờ.
Chú bé thanh thuần đáng yêu, Ngô Sơn nhìn bóng của mình trên mặt nước, cuối cùng xác định lại thêm một lần nữa, bản thân mình thật sự xuyên không. Có lẽ hắn cũng là thuộc loại người năng lực tiếp nhận tương đối kém, mỗi việc xác nhận này mà hắn cũng đã dùng tới bảy. tám năm.
Đúng rồi, ở thế giới này hắn tên là Hứa Tiên.
Đúng vậy, hoàn toàn không sai, chính là Hứa Tiên. Nếu như tên gọi chỉ là trùng hợp mà thôi, vậy thì nhà ở huyện Tiền Đường, cha mẹ mất từ hồi nhỏ, hoàn toàn là do một tay tỷ tỷ nuôi nấng hắn trưởng thành, những lý lịch như vậy đã đánh mất chút hoài nghi cuối cùng của hắn.
Cho nên những năm gần đây, điều khiến Hứa Tiên suy nghĩ nhiều nhất chính là: thật sự sẽ gặp một nữ nhân, không, nữ xà vương sẽ trong một ngày nào đó tới bên mình để báo đáp ân tình ngàn năm về trước, sau đó chính là thần thoại tình yêu xưa nay chưa từng có hay sao?
Hứa Tiên không khỏi oán hận nói:
- Như vậy quá là máu chó đi.
Chẳng qua cũng là vừa oán trách, khóe miệng lại mang theo vẻ mỉm cười, rồi nụ cười không kiềm chế được nữa, lan rộng, biến thành cười to, cười điên cuồng.
- A ha ha ha ha ha!
Trên cây cầu nhỏ, một tên tiểu hài tử nhỏ bé nhưng ý chí mạnh mẽ, ngửa mặt lên trời cười lớn tiếng.
Người đi đường vội nhìn sang:
- Đó chính là thằng ngốc của Hứa gia đúng không?
- Ai, thật đáng thương, trông xinh xắn vậy mà lại là thằng ngốc.
- Đúng thế, đúng thế!
Hứa Tiên cười to tới lỗi co quắp cả người, sau đó nhanh chóng lủi khỏi chỗ đó. Cậu chàng mang theo vẻ mặt buồn rầu, che mặt mà chạy. Chính là Trần Đường Huyền, cũng chính là kẻ bị gọi là Hứa Tiên ngốc. Bản thân hắn là một kẻ xuyên việt, nhưng chẳng những lại không để lại mỹ danh thần đồng, ngược lại bởi vì chính những lời nói, cử chỉ không bình thường mà lại làm cho người ta có ấn tượng như kẻ đần. Hắn không thể không nói chính là kẻ xuyên việt thất bại nhất từ trước tới nay.
Nhưng ai mà quan tâm chứ? Tứ thư Ngũ kinh thật sự rất nhàm chán, có cố gắng học tập đi nữa cũng không thể trúng Trạng Nguyên, dù sao tương lai thì con trai của ta cũng đỗ Trạng Nguyên cơ mà! Mấy thằng ranh con đúng thật là ngây thơ, thiên tài mà lại đi leo cây với bọn họ, dám khinh thường ta xem ta đánh chết các người hay không.
Bất luận là thất bại thế nào cũng không sao, bất luận là cuộc sống nghèo túng tới đâu cũng không sao cả, người kia đến sẽ thay đổi hết thảy, nàng giống như Thiên sứ giáng trần, hoàn toàn cứu vớt cuộc sống của Hứa Tiên.
Nghĩ tới đây, Hứa Tiên không khỏi thở dài một tiếng, nếu Hứa Tiên mà cứ tiếp tục thế này, như vậy đợi tới khi cô gái thiên sứ kia giáng xuống Tây Hồ, trải qua trăm tìm ngàn kiếm mới thấy được Hứa Tiên đang ăn xin bên Đoạn Kiều. Hắn sẽ nhào lên:
- Nương tử, ta cuối cùng cũng đợi được này, sao giờ nàng mới đến chứ! ô ô ô!
Sau đó bạch y nữ tử dùng một cước đá bay Hứa Tiên, bỏ lại hai trăm lượng bạc, không kịp kinh thế hãi tục đã hoàn toàn bỏ chạy.
- Hứa Tiên!!! Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, chết ở đâu rồi, mau mang nước tương tới đây!
Một tiếng rống to phá vỡ mộng đẹp tương lai của hắn. Hứa Tiên vội vàng lau nước miếng tràn ra trên khóe miệng, nói:
- Tuân lệnh, tỷ tỷ đại nhân!
cùng vốn là tình tiết giống nhau, cha mẹ Hứa Tiên chết sớm được tỷ tỷ của hắn nuôi dưỡng. đối với vị tỷ tỷ luôn chăm sóc mình, cho dù là Hứa Tiên sau khi xuyên việt cũng là cảm kích tận đáy lòng. Có lẽ là bơi vì dùng cách nhìn nhận của người đã trưởng thành, cho nên lại càng cảm thấy cảm kích hơn nữa. Mặc dù tỷ tỷ thường xuyên nổi giận với hắn, nhưng hắn cho tới giờ vẫn là vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, hiểu biết hơn cả những đứa trẻ xung quanh.
Hứa Tiên xách lên bình nước tương, sải bước chạy về hướng chợ, bước về phía một người khác cứu vớt được cuộc sống ăn xin của hắn.
Sau giờ ngọ trên chợ vô cùng huyên náo nhộn nhịp, đủ loại tiếng rao hàng không dứt bên tai, nào là tiếng bánh xe lăn, tiếng gia cầm gia súc.. tạo thành một khúc tiếng động thế tục ầm ĩ.
- Bán lê, bán lê đây. Lê vừa to vừa giòn, vừa ngọt đây.
Một tiếng rao to đột nhiên nổi lên trong những tiếng rao hàng bên đường lọt vào tai Hứa Tiên. Hắn thăm dò nhìn lại, ven đường chính là một hương nhân tráng kiện, bên cạnh đang đỗ một chiếc xe ngựa, trên xe chất đầy những quả lê vàng óng. Lão lớn tiếng rao hàng, vừa nhìn đã biết là không phải là người bình thường hay buôn bán.
Lúc này bên cạnh đã có một số người đứng vây quanh lại hỏi giá, hương nhân hơi câu nệ đối đáp, nhưng giá tiền cũng không hề thấp. Hương nhân này lại làm cho những đại thẩm chuyên môn kỳ kèo mặc cả cũng phải tức giận phẩy tay áo bỏ về, bất luận thế nào cũng không chịu giảm giá đi chút nào. Hắn bị những lão nương miệng lưỡi như dao này nói tới nói lui, đột nhiên thốt lên một câu:
- Nương tử của ta nói, dù là một văn tiền cũng không thể thiểu.
Những người bên cạnh không khỏi cười ha hả, Hứa Tiên thấy thú vị, nên len lỏi bước tới, cười nói vói một mụ đang cầm giỏ rau xanh:
- Ngô thẩm, mua lê à.
Hai người bọn họ là hãng xóm.
Ngô thẩm quay đầu lại nhìn thấy Hứa Tiên, sắc mặt căng thẳng, rồi lại đổi lại cười nói:
- Không phải mua, không mua, chỉ là nhìn cái mà thôi.
Nói xong cũng chen ra khỏi chợ.
Hứa Tiên âm thầm cười, biết rằng mụ chính là sợ phải chia lê cho mình. Hiện tại mặc dù là thái bình thịnh thế, nhưng cổ địa đúng là không thể so với khi ở hiện tại, đồ dùng phong phú. Qủa lê này đối với đám dân đen mà nói đúng là có chút xa xỉ.
Nhưng lê lại có mùi vị thơm ngọt, lão hương nhân cũng bán được kha khá.
- Tránh ra, tránh ra, đừng làm hỏng chuyện bán lê của ta.
Hương nhân lớn tiếng quát. Hóa ra một đạo nhân đang đứng cạnh chiếc xe ngựa mãi không chịu đi, cứ như vậy giương mắt lên nhìn chằm chằm vào chỗ lê.