Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Lý Tư Minh ha ha cười nói:
- Nếu ngươi tức giận bộc phát, mở miệng phản bác, thì chứng minh ngươi khí độ không đủ, mà cố gắng nhẫn nhịn, lại chứng minh ngươi tâm tư thâm trầm.
Hứa Tiên im lặng, không ngờ lại thế, dứt khoát nói:
- Nếu học trò đánh thầy thì còn nói như thế không!
Lý Tư Minh vung quyền lắc đầu nói:
- Xem ngươi cánh tay bắp chân nhỏ như vậy ta sợ ngươi không phải là đối thủ của ta.
Hứa Tiên quay đầu nói với Phan Ngọc:
- Minh Ngọc, Lý Tư Minh có huynh đệ sinh đối gì đó không!
Mắt thấy đại nho bác học biến thành đại thúc bất lương, Hứa Tiên không có chút không quen được sự thay đổi này.
Phan Ngọc chẳng qua là cười lắc đầu, cảm thấy thú vị. Tính cách hài hước này của Lý Tư Minh ở hiện đại thì thường gặp, nhưng ở cổ đại, đặc biệt là trong giới nho sinh đúng là động vật quý hiếm. Cho dù là Phan Ngọc giỏi giao thiệp cũng thường không biết làm sao ở chung với hắn.
Hứa Tiên lại có cảm giác tha hương ngộ cố tri, xuyên qua lâu như vậy lại gặp một cổ nhân có hiện đại hơi thở, thật là kinh kỉ ngoài ý muốn, nói chuyện càng thêm tùy ý.
Mà Lý Tư Minh càng là hàn huyên càng vui mừng, hắn thường xuyên lơ đãng đưa ra quan điểm của người hiện đại cùng Hứa Tiên, làm cho hắn cảm thấy vô cùng hợp với mình, nói tới ngay cả cơm cũng quên ăn.
Phan Ngọc nhìn một tên học trò năm đầu cùng thầy giáo mi phi sắc vũ nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng còn trêu chọc đối phương mấy câu, có đôi khi cay độc tới Phan Ngọc cũng âm thầm cau mày, nhưng kết quả là hai người cũng nhẹ nhàng bỏ qua, giống như không thèm để ý.
Một nhóm người nói chuyện, bản thân bị cô lập một bên đúng là cảm giác lâu lắm rồi không trải qua. Phan Ngọc nhìn Lý tiên sinh tinh thần tỏa sáng, mười mấy tuổi đã đi theo hắn học tập, nhiều lúc gặp lại biện luận gây lộn, cũng lại chẳng có mấy lần trò chuyện thật vui như bây giờ. Cho dù có cũng chỉ là hàn huyên kinh, sử, tử, tập, thi từ ca phú, nào giống như hiện tại hàn huyên chẳng có chút ý nghĩa nào.
Hứa Tiên à, Hứa Tiên, ngươi rốt cuộc là người thế nào đây?
Nếu như Phan Ngọc còn đang đánh giá thì có một người đã đưa ra được nhận định Hứa Tiên là người như thế nào. Hạ Tử Kỳ từ khi Hứa Tiên vừa vào đây đã chú ý tới đó. Bây giờ thấy hắn thân quen với Lý tiên sinh như thế, đã kết luận hắn là người có quan hệ, nếu không thì không thể nào “vô lễ” với con của Thông phán là hắn như thế.
- Hừ, một giáo thư nho nhỏ mà thôi, còn cho rằng là đại nhân gì đó sao?
Hạ Tử Kỳ trong lòng cười lạnh.
Quan học trung giáo thư tiên sinh cũng là có phẩm cấp, Lý Tư Minh chính là nhất phẩm, so với Thông phán còn cao hơn nửa cấp. Nhưng lại không có chút thực quyền gì, đương nhiên không được con nhà quyền thế như Hạ Tử Kỳ coi trọng. Thông phán mặc dù chỉ là chức quan giám sát hành sử, nhưng Tri Phủ cũng phải nể hắn ba phần, chớ nói là quan nhỏ tầm thường, ai thấy không phải cung kính. Cuộc sống như vậy Hạ Tử Kỳ cũng khó tránh khỏi ngạo khí ngút trời, Hứa Tiên hôm nay như vậy, hắn thấy như bị lớn lao vũ nhục, tất nhiên không chịu từ bỏ ý đồ.
Hứa Tiên đột nhiên nhớ tới khi nãy Lý Tư Minh bàn luận với Phan Ngọc, lại hỏi:
- Mời vừa rồi còn so Giang Nam đệ nhất tài tử là sao?
Phan Ngọc hơi suy tư nói:
- Đây là giang nam nho lâm nhất đại thịnh thế, năm năm một lần, do học viện Cận Thiên triệu tập các chí sĩ uyên bác Giang Nam, tới bên bờ Tây Hồ, so văn đầu thi, nếu có tài nghệ hơn hẳn đám người này, sẽ được danh Giang Nam đệ nhất tài tử, mặc dù chỉ là danh xưng dân gian, nhưng các đại học viện này cũng cực kỳ coi trọng danh xưng này. Lý tiên sinh từng khẩu chiến bầy nho, chính là Giang Nam đệ nhất tài tử đời trước. Bởi vì lúc đó cũng bắt đầu mùa tuyết, nên cũng xưng là “ Sơ Tuyết thi”!
Hứa Tiên nói với Lý Tư Minh:
- Cuộc thi này đại thúc cũng có thể tham gia sao?
Bởi vì vừa rồi Phan Ngọc gọi hắn là đời trước Giang Nam tài tử nhưng tranh tài như vậy thì mỗi lần phải có một tài tử mới đúng chứ!
Phan Ngọc không thấy Lý Tư Minh bất mãn, cười giải thích:
- Cuộc so tài này chưa hẳn đã có thể chọn ra Giang Nam đệ nhất tài tử, đã rất lâu rồi cò chưa có Giang Nam đệ nhất tài tử đâu.
Hứa Tiên nhất thời hiểu được, cái gì gọi là kỹ “áp’” quần hùng, không phải đệ nhất danh có thể, mà là muốn ở trong tuyệt đối ưu thế, giống như kiếp trước cấp hai trung học, mỗi cuộc thi, có một người luôn lấy chênh lệch đứng trên hẳn hai mươi mấy điểm, đứng đầu bảng. Trong khi mọi người có trạng thái liều mạng, như vậy đúng là bất khả tư nghị. Nhân tài như vậy có thể làm "Giang Nam đệ nhất tài tử " rồi!
Hứa Tiên kinh ngạc nhìn Lý Tư Minh, không ngờ một đại thúc bất lương cũng lại có thực lực như vậy, nhưng nghĩ tới tài nghệ hắn mới giảng bài, đúng là có chân tài thật học, không khỏi dâng lên mấy phần bội phục.
Lý Tư Minh hưởng thu ánh mắt bội phục của Hứa Tiên, trong lòng vô cùng sảng khoái, giống như lơ đãng phẩy tay một cái nói:
- Đều là chuyện quá khứ, năm nay ta thấy Phan Ngọc có thể lấy được danh hiệu này.
- Đúng thế, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, tiền lãng tử chết trên cát. Người chi tướng chết, nói vậy thiện. Ta vẫn là quan tâm Minh Ngọc nhiều một chút!
Hứa Tiên cảm thán một tiếng, lập tức phá hỏng tâm tình tốt của Lý Tư Minh.
Phan Ngọc thổi phù một tiếng cười nói:
- Cái gì chết trên bờ cát, Hứa không nên nói lung tung.
Dung nhan tuyệt mỹ phút chốc như tuyết tan, ngàn hoa nở rộ. Hứa Tiên không ngờ là một câu dí dỏm thường gặp ở hiện đại lại tạo thành cảnh đẹp như thế, cũng ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói:
- Nếu thật là Chúc Anh Đài thì thật tốt!
Lập tức phục hồi tinh thần lại mặc niệm mười lần: ta không phải là gay, ta không phải là gay. Sau đó thật sự nói với mình: Hứa Tiên ơi Hứa Tiên à, ngươi phải chung thủy với nương tử tương lai, không thể trầm mê trong vòng nam sắc chứ!
Phan Ngọc thu lại nụ cười, lại nhớ tới cảm giác cười nhàn nhạt này, nói:
- Hán Tiên, tối nay nhất định ngươi phải kể chuyện Chúc Anh Đài cho ta, xem thử xem cô nương kia thế nào mà nhớ mãi không quên.
Hứa Tiên cúi đầu uống trà, hàm hàm hồ hồ đáp.
Bắt đầu hỏi:
- Làm sao các ngươi biết Hạ Tuyết tiết là ngày nào?
Hạ Tuyết tiết cũng không có một ngày cố định như Trùng Dương, Thanh Minh, mà là ngày đầu tiên của trận tuyết đầu mỗi năm, nhưng chuyện của trời, đến dự báo thời tiết của kiếp trước cùng còn không chắc đã đúng. Đây chính là thiên ý khó dò.
Lý Tư Minh nghe hai người nói chuyện, nói:
- Chuyện này ta còn có chút tin tức muốn đưa cho ngươi!
Y thầm thở dài, dung mạo tuấn mỹ vốn là chuyện tốt, dễ dàng có được hảo cảm của người khác, cũng dễ có được bằng hữu hơn, nhưng đối với người nam nhân thấy cũng động lòng như Phan Ngọc này, ngược lại trở thành một thứ gông cùm xiềng xích. Hơn nữa, Phan Ngọc vẫn khiến cho Lý Tư Minh cảm thấy một loại “ảo giác” kỳ quái.
Lý Tư Minh vẫn nhớ, mỗi khi mọi người gặp nhau, Phan Ngọc hẳn là nên làm trăng sáng được sao vây quanh, nhưng mặc dù ở trong đám người cười cười nói nói, nhưng cảm giác tịch mịch kỳ ảo này chưa từng suy giảm, ngược lại còn nồng đậm hơn.
Lý Tư Minh ha ha cười nói:
- Nếu ngươi tức giận bộc phát, mở miệng phản bác, thì chứng minh ngươi khí độ không đủ, mà cố gắng nhẫn nhịn, lại chứng minh ngươi tâm tư thâm trầm.
Hứa Tiên im lặng, không ngờ lại thế, dứt khoát nói:
- Nếu học trò đánh thầy thì còn nói như thế không!
Lý Tư Minh vung quyền lắc đầu nói:
- Xem ngươi cánh tay bắp chân nhỏ như vậy ta sợ ngươi không phải là đối thủ của ta.
Hứa Tiên quay đầu nói với Phan Ngọc:
- Minh Ngọc, Lý Tư Minh có huynh đệ sinh đối gì đó không!
Mắt thấy đại nho bác học biến thành đại thúc bất lương, Hứa Tiên không có chút không quen được sự thay đổi này.
Phan Ngọc chẳng qua là cười lắc đầu, cảm thấy thú vị. Tính cách hài hước này của Lý Tư Minh ở hiện đại thì thường gặp, nhưng ở cổ đại, đặc biệt là trong giới nho sinh đúng là động vật quý hiếm. Cho dù là Phan Ngọc giỏi giao thiệp cũng thường không biết làm sao ở chung với hắn.
Hứa Tiên lại có cảm giác tha hương ngộ cố tri, xuyên qua lâu như vậy lại gặp một cổ nhân có hiện đại hơi thở, thật là kinh kỉ ngoài ý muốn, nói chuyện càng thêm tùy ý.
Mà Lý Tư Minh càng là hàn huyên càng vui mừng, hắn thường xuyên lơ đãng đưa ra quan điểm của người hiện đại cùng Hứa Tiên, làm cho hắn cảm thấy vô cùng hợp với mình, nói tới ngay cả cơm cũng quên ăn.
Phan Ngọc nhìn một tên học trò năm đầu cùng thầy giáo mi phi sắc vũ nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng còn trêu chọc đối phương mấy câu, có đôi khi cay độc tới Phan Ngọc cũng âm thầm cau mày, nhưng kết quả là hai người cũng nhẹ nhàng bỏ qua, giống như không thèm để ý.
Một nhóm người nói chuyện, bản thân bị cô lập một bên đúng là cảm giác lâu lắm rồi không trải qua. Phan Ngọc nhìn Lý tiên sinh tinh thần tỏa sáng, mười mấy tuổi đã đi theo hắn học tập, nhiều lúc gặp lại biện luận gây lộn, cũng lại chẳng có mấy lần trò chuyện thật vui như bây giờ. Cho dù có cũng chỉ là hàn huyên kinh, sử, tử, tập, thi từ ca phú, nào giống như hiện tại hàn huyên chẳng có chút ý nghĩa nào.
Hứa Tiên à, Hứa Tiên, ngươi rốt cuộc là người thế nào đây?
Nếu như Phan Ngọc còn đang đánh giá thì có một người đã đưa ra được nhận định Hứa Tiên là người như thế nào. Hạ Tử Kỳ từ khi Hứa Tiên vừa vào đây đã chú ý tới đó. Bây giờ thấy hắn thân quen với Lý tiên sinh như thế, đã kết luận hắn là người có quan hệ, nếu không thì không thể nào “vô lễ” với con của Thông phán là hắn như thế.
- Hừ, một giáo thư nho nhỏ mà thôi, còn cho rằng là đại nhân gì đó sao?
Hạ Tử Kỳ trong lòng cười lạnh.
Quan học trung giáo thư tiên sinh cũng là có phẩm cấp, Lý Tư Minh chính là nhất phẩm, so với Thông phán còn cao hơn nửa cấp. Nhưng lại không có chút thực quyền gì, đương nhiên không được con nhà quyền thế như Hạ Tử Kỳ coi trọng. Thông phán mặc dù chỉ là chức quan giám sát hành sử, nhưng Tri Phủ cũng phải nể hắn ba phần, chớ nói là quan nhỏ tầm thường, ai thấy không phải cung kính. Cuộc sống như vậy Hạ Tử Kỳ cũng khó tránh khỏi ngạo khí ngút trời, Hứa Tiên hôm nay như vậy, hắn thấy như bị lớn lao vũ nhục, tất nhiên không chịu từ bỏ ý đồ.
Hứa Tiên đột nhiên nhớ tới khi nãy Lý Tư Minh bàn luận với Phan Ngọc, lại hỏi:
- Mời vừa rồi còn so Giang Nam đệ nhất tài tử là sao?
Phan Ngọc hơi suy tư nói:
- Đây là giang nam nho lâm nhất đại thịnh thế, năm năm một lần, do học viện Cận Thiên triệu tập các chí sĩ uyên bác Giang Nam, tới bên bờ Tây Hồ, so văn đầu thi, nếu có tài nghệ hơn hẳn đám người này, sẽ được danh Giang Nam đệ nhất tài tử, mặc dù chỉ là danh xưng dân gian, nhưng các đại học viện này cũng cực kỳ coi trọng danh xưng này. Lý tiên sinh từng khẩu chiến bầy nho, chính là Giang Nam đệ nhất tài tử đời trước. Bởi vì lúc đó cũng bắt đầu mùa tuyết, nên cũng xưng là “ Sơ Tuyết thi”!
Hứa Tiên nói với Lý Tư Minh:
- Cuộc thi này đại thúc cũng có thể tham gia sao?
Bởi vì vừa rồi Phan Ngọc gọi hắn là đời trước Giang Nam tài tử nhưng tranh tài như vậy thì mỗi lần phải có một tài tử mới đúng chứ!
Phan Ngọc không thấy Lý Tư Minh bất mãn, cười giải thích:
- Cuộc so tài này chưa hẳn đã có thể chọn ra Giang Nam đệ nhất tài tử, đã rất lâu rồi cò chưa có Giang Nam đệ nhất tài tử đâu.
Hứa Tiên nhất thời hiểu được, cái gì gọi là kỹ “áp’” quần hùng, không phải đệ nhất danh có thể, mà là muốn ở trong tuyệt đối ưu thế, giống như kiếp trước cấp hai trung học, mỗi cuộc thi, có một người luôn lấy chênh lệch đứng trên hẳn hai mươi mấy điểm, đứng đầu bảng. Trong khi mọi người có trạng thái liều mạng, như vậy đúng là bất khả tư nghị. Nhân tài như vậy có thể làm "Giang Nam đệ nhất tài tử " rồi!
Hứa Tiên kinh ngạc nhìn Lý Tư Minh, không ngờ một đại thúc bất lương cũng lại có thực lực như vậy, nhưng nghĩ tới tài nghệ hắn mới giảng bài, đúng là có chân tài thật học, không khỏi dâng lên mấy phần bội phục.
Lý Tư Minh hưởng thu ánh mắt bội phục của Hứa Tiên, trong lòng vô cùng sảng khoái, giống như lơ đãng phẩy tay một cái nói:
- Đều là chuyện quá khứ, năm nay ta thấy Phan Ngọc có thể lấy được danh hiệu này.
- Đúng thế, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, tiền lãng tử chết trên cát. Người chi tướng chết, nói vậy thiện. Ta vẫn là quan tâm Minh Ngọc nhiều một chút!
Hứa Tiên cảm thán một tiếng, lập tức phá hỏng tâm tình tốt của Lý Tư Minh.
Phan Ngọc thổi phù một tiếng cười nói:
- Cái gì chết trên bờ cát, Hứa không nên nói lung tung.
Dung nhan tuyệt mỹ phút chốc như tuyết tan, ngàn hoa nở rộ. Hứa Tiên không ngờ là một câu dí dỏm thường gặp ở hiện đại lại tạo thành cảnh đẹp như thế, cũng ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói:
- Nếu thật là Chúc Anh Đài thì thật tốt!
Lập tức phục hồi tinh thần lại mặc niệm mười lần: ta không phải là gay, ta không phải là gay. Sau đó thật sự nói với mình: Hứa Tiên ơi Hứa Tiên à, ngươi phải chung thủy với nương tử tương lai, không thể trầm mê trong vòng nam sắc chứ!
Phan Ngọc thu lại nụ cười, lại nhớ tới cảm giác cười nhàn nhạt này, nói:
- Hán Tiên, tối nay nhất định ngươi phải kể chuyện Chúc Anh Đài cho ta, xem thử xem cô nương kia thế nào mà nhớ mãi không quên.
Hứa Tiên cúi đầu uống trà, hàm hàm hồ hồ đáp.
Bắt đầu hỏi:
- Làm sao các ngươi biết Hạ Tuyết tiết là ngày nào?
Hạ Tuyết tiết cũng không có một ngày cố định như Trùng Dương, Thanh Minh, mà là ngày đầu tiên của trận tuyết đầu mỗi năm, nhưng chuyện của trời, đến dự báo thời tiết của kiếp trước cùng còn không chắc đã đúng. Đây chính là thiên ý khó dò.
Lý Tư Minh nghe hai người nói chuyện, nói:
- Chuyện này ta còn có chút tin tức muốn đưa cho ngươi!
Y thầm thở dài, dung mạo tuấn mỹ vốn là chuyện tốt, dễ dàng có được hảo cảm của người khác, cũng dễ có được bằng hữu hơn, nhưng đối với người nam nhân thấy cũng động lòng như Phan Ngọc này, ngược lại trở thành một thứ gông cùm xiềng xích. Hơn nữa, Phan Ngọc vẫn khiến cho Lý Tư Minh cảm thấy một loại “ảo giác” kỳ quái.
Lý Tư Minh vẫn nhớ, mỗi khi mọi người gặp nhau, Phan Ngọc hẳn là nên làm trăng sáng được sao vây quanh, nhưng mặc dù ở trong đám người cười cười nói nói, nhưng cảm giác tịch mịch kỳ ảo này chưa từng suy giảm, ngược lại còn nồng đậm hơn.