Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 390
Bắc Mạc Quân thúc ngựa phi như bay, lướt qua rừng rú, qua núi đồi, sông suối, làng mạc, nơi nơi hắn đều dừng lại nghỉ chân một đoạn thời gian mới tiếp tục lên đường. Đã nói là khảo sát dân tình thì dĩ nhiên hắn phải chọn nơi có nhiều dân chúng sinh sống mà khảo sát. Đi tới mấy thôn trấn, mấy thành trì, Bắc Mạc Quân không khỏi cảm thán Cảnh Lăng đế quốc phát triển nhanh chóng, không còn nạn dân, không còn nhiều thổ phỉ cướp bóc, hoành hành.
Mạc Phong, đệ trưởng thành, đệ sẽ là một minh quân!
Bắc Mạc Quân yên tâm, hắn quyết định ở lại nốt trấn nhỏ phía trước một ngày rồi mới quay về kinh thành. Trấn nhỏ này rất yên bình, nó tên là Duyên Định trấn, cách khá xa kinh thành phồn hoa, náo nhiệt. Bắc Mạc Quân thích không khí ở Duyên Định trấn, hắn định tìm một khách điếm nghỉ qua đêm, thế nhưng dường như Duyên Định trấn khá nổi tiếng, tất cả khách điếm đều đã kín chỗ, những người đến thuê đều là những người từ ngoài tới.
Bắc Mạc Quân không hiểu, Duyên Định trấn đẹp thì có đẹp thật nhưng cũng không đến nỗi thu hút nhiều người như vậy. Hỏi ra thì hắn mới biết, Duyên Định trấn mới có một Tiểu Quan Quán. Mà Tiểu Quan Quán này rất biết cách kinh doanh, có một không hai, mỹ nam thì chất lượng hơn đứt các Tiểu Quan Quán khác.
Nếu là Bắc Mạc Quân trước kia, hắn đã đen mặt bất lực bỏ đi, thế nhưng Bắc Mạc Quân không biết nguyên do gì hắn im lặng. Tại sao ba từ ‘Tiểu Quan Quán’ không làm hắn thấy phản cảm mà lại quen thuộc đây? Không lẽ giả làm đoạn tay áo chi phích nhiều năm, tính hướng của hắn cũng có vấn đề rồi?
Tạm gác vấn đề này sang một bên, không còn khách điếm thì hắn ngủ ở đâu?
Đáng lúc Bắc Mạc Quân bí bách thì một tiểu nam hài khoảng mười tuổi cầm tấm bảng gỗ đi đến, nam hài giật giật óc áo mỗ vị vương gia rồi chỉ vào tấm, trên tấm bảng viết ‘Một đêm năm mươi lượng bạc, không trả giá. Ưu tiên mua vé vào Tiểu Quan Quán Niệm Quân.’
Tiểu Quan Quán cũng có tên, nó tên Niệm Quân.
Bắc Mạc Quân nhìn nam hài mặt mày thật thà, mày rậm mũi cao, dù còn nhỏ nhưng tỏ ra chín chắn, đĩnh đạc. Nam hài mặc y phục không được tính là quý giá nhưng so với phần lớn thôn dân ở đây cũng là loại tốt nhất, chứng tỏ hắn không thiếu ăn thiếu mặc, sao phải cầm bảng đi mời chào khách?
Bắc Mạc Quân gõ gõ tấm bảng, cất tiếng trầm thấp.
“Khách điếm các ngươi lấy năm mươi lượng bạc một đêm, gấp mười lần chỗ khác rồi, quá đắt.”
Nam hài lắc đầu, hắn đáp.
“Không đắt, đại tỷ nói không đắt chính là không đắt, khách điếm của đại tỷ nối liền với Tiểu Quan Quán, thông cửa, không đắt tí nào.”
Nối liền? Vừa nghĩ liền biết lão bản của khách điếm này cũng là chủ nhân của Tiểu Quan Quán, hoặc là có quan hệ thân thích với vị chủ nhân ấy. Đúng là như lời đồn, biết cách làm ăn lại còn gian xảo.
Đại tỷ? Là nữ nhân còn trẻ sao?
Bắc Mặc Quân không có hứng thú với Tiểu Quan Quán nhưng quả thật là hắn cần tìm chỗ nghỉ ngơi. Hắn đi theo tiểu nam hài đến khách điếm, vừa vào cửa đã có một tiểu oa nhi nữa thấp bé, mũm mĩm chạy ra đón.
“Tiểu Minh! Mẫu thân nói huynh về thì đến gặp nàng.”
“A? Ta biết rồi, ta đi ngay đây. Nãi Nãi tiếp đón khách nhân giúp ta nha.”
Nam hài xoa đầu tiểu nữ hài chỉ cao chưa đến ngực hắn, quăng tấm bảng lên quầy xong nhanh nhẹn đi lên lầu, để lại Bắc Mạc Quân và một tiểu chút chít mắt to trừng mắt nhỏ.
Bắc Mạc Quân có thể khẳng định, tiểu nữ hài này là tiểu nữ hài xinh xắn nhất hắn từng thấy qua. Dàn da trắng hồng búng ra sữa, núng na núng nính, mắt to tròn lanh lợi, lông mi cong vút chớp động, trên đỉnh đầu nàng là hai búi tóc nho nhỏ, mỗi búi tóc đều buộc một chiếc kêu đinh đinh đang đang vui tai. Giờ đang là mùa đông, nàng mặc một cái áo khoác lông dày màu trắng, lông che kín cả cổ nàng làm nàng thoạt nhìn như một quả cầu lông xù, vô cùng khả ái.
Còn về tiểu nữ hài, nàng có thể khẳng định nam tử cao lớn trước mắt này là nam tử tuấn mỹ nhất nàng từng tiếp xúc, hắn còn đẹp hơn cả những Tiểu Quan mà mẫu thân đích thân tuyển chọn. Tóc đen búi kim quan, mặt mày cương nghị lạnh lùng, mắt sâu không thấy đáy, y phục thì thêu chỉ vàng thượng đẳng.
Ừm… người này có tiền, phải moi móc thật lực!
Hai người một lớn một nhỏ đứng nhìn nhau trước cửa khách điếm, thấy thế nào cũng quái dị. Tiểu nữ hài chìa một bàn tay ra, giọng nói bập bẹ ngọng líu ngọng lô.
“Xin chào, ta là quản sự Nãi Nãi, bốn tuổi ba tháng, ngươi có thể gọi ta là Nãi Nãi!”
Phụt!
Bốn tuổi ba tháng? Làm quản sự? Khách điếm này đúng thật là lắm kỳ ba.
Bắc Mạc Quân khóe môi kéo lên trông thấy, nụ cười nhạt nhoà của hắn làm Nãi Nãi ngẩn tò te, một dòng chất lỏng trong suốt khả nghi trào ra khỏi miệng.
Thúc thúc đẹp quá! Nếu thúc thúc vào làm Tiểu Quan của mẫu thân thì tốt biết bao!
Chảy nước miếng?
Bắc Mạc Quân bần thần trong giây lát, một đoạn hình ảnh tua nhanh trong tâm trí hắn, nó nhanh đến độ hắn không bắt kịp được nó.
Lại nữa, một lần nữa xảy ra hiện tượng này, những đoạn trí nhớ bị mất của hắn hắn không tài nào giải đáp được. Nó như chơi trò trốn tìm với hắn, hắn đuổi, nó chạy, không bao giờ tới điểm cuối.
Dẫu không biết hành động chìa tay của Nãi Nãi có ý nghĩa gì nhưng Bắc Mạc Quân vẫn theo phản xạ có điều kiện đưa tay ra bắt lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại. Vừa chạm phải tay nàng, Bắc Mạc Quân lặp tức có xúc động muốn ôm nàng vào lòng, thân thiết không nói nên lời.
“Nãi Nãi phải không? Nãi... Nãi?”
Khoan đã!
Ai lại đặt tên cho nữ nhi mình là Nãi Nãi? Thế này không phải là đi hố người à? Không sợ nàng tổn thọ?
Nãi Nãi tự hào vỗ ngực, nói.
“Đúng nha, mẫu thân đặt cho Nãi Nãi đó, mẫu thân bảo cái tên này rất oai phong!”
Không biết mẫu thân nàng là người thế nào nữa? Rất có cá tính?
Bắc Mạc Quân bóp trán, nhưng khi hắn đang hết mực hoài nghi nhân sinh thì hắn nghe thấy trên lầu có tiếng đổ vỡ, rồi một nam tử cao to lực lưỡng cứ thế từ trên lầu bay thẳng xuống.
Phịch!
Nam tử thân mật với đất mẹ dưới chân Bắc Mạc Quân, mắt y tím bầm, răng còn rụng hai, ba cái, thê thảm đến phụ mẫu y cũng không nhận ra. Nam tử quơ tay quơ chân bò dậy, chửi mắng.
“Khách điếm các ngươi đối đãi với khách nhân như thế? Không muốn kiếm tiền à? Lão thái bà thì ta nói là lão thái bà, nổi giận cái gì? Đồ thần kinh!”
“Ngươi nói lại lần nữa!”
Một tiếng hét giận dữ vang vọng cả khách điếm rộng lớn, nam tử mắng xong thì như thể mất hết dũng khí, co giò chạy biến, chạy còn nhanh hơn thỏ. Hắn mới không muốn bị đánh thêm lần nữa đâu.
“Bọn hắn lại chọc tức mẫu thân rồi.”
Nãi Nãi lắc đầu ngao ngán, không để ý Bắc Mạc Quân đang đứng như trời trồng, nàng lon ton chạy lên lầu dỗ dành mẫu thân có tâm hồn yếu đuối của nàng. Mẫu thân à, người chấp bọn hắn làm gì? Bọn hắn chẳng qua không nhận ra vẻ đẹp của mẫu thân thôi.
Những người xung quanh khách điếm, bên trong lẫn bên ngoài tụm năm tụm ba xì xào bàn tán.
“Các ngươi nói Lương bà bà này có phải là có vấn đề về thần kinh thật không? Năm năm rồi nàng ta ở trấn này, cả trấn không ngày nào được yên, gà bay chó sủa.”
“Suỵt! Ngươi nói bé thôi, kẻo nàng ta nghe thấy ngươi chết chắc. Nàng ta ghét nhất có người gọi mình là Lương bà bà, nàng ta tự xưng mình là Lương cô nương, tuổi chưa đầy hai lăm.”
“Ha ha ha đùa sao? Có cô nương nào mang bộ dạng như nàng ta chứ? Cô nương nào già như nàng ta thì cô nương ấy chắc không thiết sống nữa!”
“Ài… người ta từ nơi ngoài chuyển tới, chắn hẳn đã trải qua điều gì kinh khủng lắm. Ta nghi ngờ Nãi Nãi không phải là hài tử thân sinh của nàng, nàng làm gì còn chức năng sinh nở…”
Nãi Nãi trên lầu nghe thấy vậy tức tối dơ chân, nàng đang định ra mắng cho mấy người lắm mồm kia một trận thì bị một bàn tay nhăn nheo kéo lại. Bàn tay ấy ôm chặt nàng vào lòng, tiếng bánh xe lăn kót két chậm chạp, chủ nhân của khách điếm xuất hiện, nàng dùng ánh mắt lãnh liệt nhìn đám người phía dưới một lượt, nói.
“Nãi Nãi là nữ nhi của ta, là nữ nhi thân sinh của ta. Chắc chắn!”
Kỳ lạ là, giọng nói của nàng trong trẻo như châu ngọc, êm tai lạ kỳ.
Nãi Nãi nắm chặt y phục mẫu thân, mắt to ầng ậng nước, tủi thân lại uất ức. Bọn hắn không biết mẫu thân đã vất vả thế nào để sinh ra nàng, bọn hắn có quyền gì phán xét mẫu thân? Bọn hắn đều là người xấu!
Chỉ thấy người xuất hiện là một lão bà già nua, mái tóc bạc trắng như tuyết, làn da trắng hồng chứa đầy nếp nhăn. Đôi mắt nàng dịu dàng an ủi Nãi Nãi, dịu dàng và trong suốt không giống mắt người già, càng giống một thiếu nữ hơn. Nàng ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ, người đẩy xe lăn là tiểu nam hài A Minh được nàng nhận nuôi. Đôi chân nàng từ năm năm trước đã không đi lại được nữa, không phải là nàng không chữa được, mà vì nàng không muốn chữa, nàng cần gì phải chữa nó đâu?
Lão bà đang vuốt tóc Nãi Nãi thì chợt thấy đầu mình nóng lên, nàng vươn tay sờ soạng, sờ phải chiếc trâm bạch ngọc nóng bỏng. Nàng kinh hãi rút chiếc trâm xuống, nó sáng… nó vậy mà phát sáng!
Có chuyện gì xảy ra?
Không lẽ chàng ấy xảy ra chuyện?
Bắc Mạc Quân từ khi lão bà hiện thân hắn không rời mắt khỏi nàng lấy một giây. Hắn nhìn ngắm nàng, nhìn và lâm vào mê muội, hắn cảm thấy con tim chết lặng của hắn đập thình thịch liên hồi. Sau đó, chiếc trâm ngọc trên đầu nàng phát sáng, cùng lúc đầu hắn cũng có một loạt những hình ảnh như thủy triều ùa về. Những hình ảnh nối tiếp hình ảnh, xắp xếp theo thứ tự thời gian trước sau, rõ nét và chân thực.
Bắc Mạc Quân trong những hình ảnh ấy nhìn thấy một nữ tử, là nữ tử trong bức họa ở thư phòng, nhưng nàng không tĩnh, nàng động. Nữ tử khi còn nhỏ, nàng thường hay nghịch ngợm, bày những chiêu trò quái dị, nàng thích vẽ tranh Long cung đồ, nàng thích mỹ nam, nàng thích đến Tiểu Quan Quán, nàng ham tiền,... Nữ tử khi lớn lên trở thành mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, một nụ cười của nàng đủ khiến hắn say cả đời, một cái nhăn mày của nàng khiến hắn chao đảo.
Hắn nhớ ra rồi, nàng tên Nguyệt Tích Lương.
Nàng là vầng trăng sáng trên đầu trời, nàng là vương phi của hắn, nàng là người hắn yêu.
Phải, hắn yêu nàng, yêu nàng và yêu hài tử của hắn với nàng.
Hắn sao lại có thể quên nàng?
Bắc Mạc Quân ôm đầu, mồ hôi chảy ướt đẫm lưng áo, mặt hắn ướt nhẹp, không biết là mồ hôi hay là nước mắt nữa.
Hắn mở mắt, tròng mắt đỏ ửng giăng đầy tơ máu, là hối hận, là tự trách, là buồn bã, là yêu thương, là tưởng nhớ, là đau khổ.
“Tích Lương!!”
Bắc Mạc Quân rống lớn, tiếng rống kèm theo nội lực của hắn làm mọi người chấn động tâm thần.
Rắc!
Cây trâm trong tay lão bà bị gãy làm đôi, đồng tử nàng co rụt kinh hãi, nàng quay mặt… bắt gặp thân hình cao lớn rắn chắc, một thân hắc y uy vũ không gió mà bay. Khuôn mặt như tượng tạc khắc sâu vào trong trí nhớ nàng, hắn nhìn nàng như thể nhìn nữ tử hắn yêu, như thể nhìn báu vật trân quý nhất thế gian, xinh đẹp nhất thế gian…
“Tiểu Quân Quân?”
Mạc Phong, đệ trưởng thành, đệ sẽ là một minh quân!
Bắc Mạc Quân yên tâm, hắn quyết định ở lại nốt trấn nhỏ phía trước một ngày rồi mới quay về kinh thành. Trấn nhỏ này rất yên bình, nó tên là Duyên Định trấn, cách khá xa kinh thành phồn hoa, náo nhiệt. Bắc Mạc Quân thích không khí ở Duyên Định trấn, hắn định tìm một khách điếm nghỉ qua đêm, thế nhưng dường như Duyên Định trấn khá nổi tiếng, tất cả khách điếm đều đã kín chỗ, những người đến thuê đều là những người từ ngoài tới.
Bắc Mạc Quân không hiểu, Duyên Định trấn đẹp thì có đẹp thật nhưng cũng không đến nỗi thu hút nhiều người như vậy. Hỏi ra thì hắn mới biết, Duyên Định trấn mới có một Tiểu Quan Quán. Mà Tiểu Quan Quán này rất biết cách kinh doanh, có một không hai, mỹ nam thì chất lượng hơn đứt các Tiểu Quan Quán khác.
Nếu là Bắc Mạc Quân trước kia, hắn đã đen mặt bất lực bỏ đi, thế nhưng Bắc Mạc Quân không biết nguyên do gì hắn im lặng. Tại sao ba từ ‘Tiểu Quan Quán’ không làm hắn thấy phản cảm mà lại quen thuộc đây? Không lẽ giả làm đoạn tay áo chi phích nhiều năm, tính hướng của hắn cũng có vấn đề rồi?
Tạm gác vấn đề này sang một bên, không còn khách điếm thì hắn ngủ ở đâu?
Đáng lúc Bắc Mạc Quân bí bách thì một tiểu nam hài khoảng mười tuổi cầm tấm bảng gỗ đi đến, nam hài giật giật óc áo mỗ vị vương gia rồi chỉ vào tấm, trên tấm bảng viết ‘Một đêm năm mươi lượng bạc, không trả giá. Ưu tiên mua vé vào Tiểu Quan Quán Niệm Quân.’
Tiểu Quan Quán cũng có tên, nó tên Niệm Quân.
Bắc Mạc Quân nhìn nam hài mặt mày thật thà, mày rậm mũi cao, dù còn nhỏ nhưng tỏ ra chín chắn, đĩnh đạc. Nam hài mặc y phục không được tính là quý giá nhưng so với phần lớn thôn dân ở đây cũng là loại tốt nhất, chứng tỏ hắn không thiếu ăn thiếu mặc, sao phải cầm bảng đi mời chào khách?
Bắc Mạc Quân gõ gõ tấm bảng, cất tiếng trầm thấp.
“Khách điếm các ngươi lấy năm mươi lượng bạc một đêm, gấp mười lần chỗ khác rồi, quá đắt.”
Nam hài lắc đầu, hắn đáp.
“Không đắt, đại tỷ nói không đắt chính là không đắt, khách điếm của đại tỷ nối liền với Tiểu Quan Quán, thông cửa, không đắt tí nào.”
Nối liền? Vừa nghĩ liền biết lão bản của khách điếm này cũng là chủ nhân của Tiểu Quan Quán, hoặc là có quan hệ thân thích với vị chủ nhân ấy. Đúng là như lời đồn, biết cách làm ăn lại còn gian xảo.
Đại tỷ? Là nữ nhân còn trẻ sao?
Bắc Mặc Quân không có hứng thú với Tiểu Quan Quán nhưng quả thật là hắn cần tìm chỗ nghỉ ngơi. Hắn đi theo tiểu nam hài đến khách điếm, vừa vào cửa đã có một tiểu oa nhi nữa thấp bé, mũm mĩm chạy ra đón.
“Tiểu Minh! Mẫu thân nói huynh về thì đến gặp nàng.”
“A? Ta biết rồi, ta đi ngay đây. Nãi Nãi tiếp đón khách nhân giúp ta nha.”
Nam hài xoa đầu tiểu nữ hài chỉ cao chưa đến ngực hắn, quăng tấm bảng lên quầy xong nhanh nhẹn đi lên lầu, để lại Bắc Mạc Quân và một tiểu chút chít mắt to trừng mắt nhỏ.
Bắc Mạc Quân có thể khẳng định, tiểu nữ hài này là tiểu nữ hài xinh xắn nhất hắn từng thấy qua. Dàn da trắng hồng búng ra sữa, núng na núng nính, mắt to tròn lanh lợi, lông mi cong vút chớp động, trên đỉnh đầu nàng là hai búi tóc nho nhỏ, mỗi búi tóc đều buộc một chiếc kêu đinh đinh đang đang vui tai. Giờ đang là mùa đông, nàng mặc một cái áo khoác lông dày màu trắng, lông che kín cả cổ nàng làm nàng thoạt nhìn như một quả cầu lông xù, vô cùng khả ái.
Còn về tiểu nữ hài, nàng có thể khẳng định nam tử cao lớn trước mắt này là nam tử tuấn mỹ nhất nàng từng tiếp xúc, hắn còn đẹp hơn cả những Tiểu Quan mà mẫu thân đích thân tuyển chọn. Tóc đen búi kim quan, mặt mày cương nghị lạnh lùng, mắt sâu không thấy đáy, y phục thì thêu chỉ vàng thượng đẳng.
Ừm… người này có tiền, phải moi móc thật lực!
Hai người một lớn một nhỏ đứng nhìn nhau trước cửa khách điếm, thấy thế nào cũng quái dị. Tiểu nữ hài chìa một bàn tay ra, giọng nói bập bẹ ngọng líu ngọng lô.
“Xin chào, ta là quản sự Nãi Nãi, bốn tuổi ba tháng, ngươi có thể gọi ta là Nãi Nãi!”
Phụt!
Bốn tuổi ba tháng? Làm quản sự? Khách điếm này đúng thật là lắm kỳ ba.
Bắc Mạc Quân khóe môi kéo lên trông thấy, nụ cười nhạt nhoà của hắn làm Nãi Nãi ngẩn tò te, một dòng chất lỏng trong suốt khả nghi trào ra khỏi miệng.
Thúc thúc đẹp quá! Nếu thúc thúc vào làm Tiểu Quan của mẫu thân thì tốt biết bao!
Chảy nước miếng?
Bắc Mạc Quân bần thần trong giây lát, một đoạn hình ảnh tua nhanh trong tâm trí hắn, nó nhanh đến độ hắn không bắt kịp được nó.
Lại nữa, một lần nữa xảy ra hiện tượng này, những đoạn trí nhớ bị mất của hắn hắn không tài nào giải đáp được. Nó như chơi trò trốn tìm với hắn, hắn đuổi, nó chạy, không bao giờ tới điểm cuối.
Dẫu không biết hành động chìa tay của Nãi Nãi có ý nghĩa gì nhưng Bắc Mạc Quân vẫn theo phản xạ có điều kiện đưa tay ra bắt lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại. Vừa chạm phải tay nàng, Bắc Mạc Quân lặp tức có xúc động muốn ôm nàng vào lòng, thân thiết không nói nên lời.
“Nãi Nãi phải không? Nãi... Nãi?”
Khoan đã!
Ai lại đặt tên cho nữ nhi mình là Nãi Nãi? Thế này không phải là đi hố người à? Không sợ nàng tổn thọ?
Nãi Nãi tự hào vỗ ngực, nói.
“Đúng nha, mẫu thân đặt cho Nãi Nãi đó, mẫu thân bảo cái tên này rất oai phong!”
Không biết mẫu thân nàng là người thế nào nữa? Rất có cá tính?
Bắc Mạc Quân bóp trán, nhưng khi hắn đang hết mực hoài nghi nhân sinh thì hắn nghe thấy trên lầu có tiếng đổ vỡ, rồi một nam tử cao to lực lưỡng cứ thế từ trên lầu bay thẳng xuống.
Phịch!
Nam tử thân mật với đất mẹ dưới chân Bắc Mạc Quân, mắt y tím bầm, răng còn rụng hai, ba cái, thê thảm đến phụ mẫu y cũng không nhận ra. Nam tử quơ tay quơ chân bò dậy, chửi mắng.
“Khách điếm các ngươi đối đãi với khách nhân như thế? Không muốn kiếm tiền à? Lão thái bà thì ta nói là lão thái bà, nổi giận cái gì? Đồ thần kinh!”
“Ngươi nói lại lần nữa!”
Một tiếng hét giận dữ vang vọng cả khách điếm rộng lớn, nam tử mắng xong thì như thể mất hết dũng khí, co giò chạy biến, chạy còn nhanh hơn thỏ. Hắn mới không muốn bị đánh thêm lần nữa đâu.
“Bọn hắn lại chọc tức mẫu thân rồi.”
Nãi Nãi lắc đầu ngao ngán, không để ý Bắc Mạc Quân đang đứng như trời trồng, nàng lon ton chạy lên lầu dỗ dành mẫu thân có tâm hồn yếu đuối của nàng. Mẫu thân à, người chấp bọn hắn làm gì? Bọn hắn chẳng qua không nhận ra vẻ đẹp của mẫu thân thôi.
Những người xung quanh khách điếm, bên trong lẫn bên ngoài tụm năm tụm ba xì xào bàn tán.
“Các ngươi nói Lương bà bà này có phải là có vấn đề về thần kinh thật không? Năm năm rồi nàng ta ở trấn này, cả trấn không ngày nào được yên, gà bay chó sủa.”
“Suỵt! Ngươi nói bé thôi, kẻo nàng ta nghe thấy ngươi chết chắc. Nàng ta ghét nhất có người gọi mình là Lương bà bà, nàng ta tự xưng mình là Lương cô nương, tuổi chưa đầy hai lăm.”
“Ha ha ha đùa sao? Có cô nương nào mang bộ dạng như nàng ta chứ? Cô nương nào già như nàng ta thì cô nương ấy chắc không thiết sống nữa!”
“Ài… người ta từ nơi ngoài chuyển tới, chắn hẳn đã trải qua điều gì kinh khủng lắm. Ta nghi ngờ Nãi Nãi không phải là hài tử thân sinh của nàng, nàng làm gì còn chức năng sinh nở…”
Nãi Nãi trên lầu nghe thấy vậy tức tối dơ chân, nàng đang định ra mắng cho mấy người lắm mồm kia một trận thì bị một bàn tay nhăn nheo kéo lại. Bàn tay ấy ôm chặt nàng vào lòng, tiếng bánh xe lăn kót két chậm chạp, chủ nhân của khách điếm xuất hiện, nàng dùng ánh mắt lãnh liệt nhìn đám người phía dưới một lượt, nói.
“Nãi Nãi là nữ nhi của ta, là nữ nhi thân sinh của ta. Chắc chắn!”
Kỳ lạ là, giọng nói của nàng trong trẻo như châu ngọc, êm tai lạ kỳ.
Nãi Nãi nắm chặt y phục mẫu thân, mắt to ầng ậng nước, tủi thân lại uất ức. Bọn hắn không biết mẫu thân đã vất vả thế nào để sinh ra nàng, bọn hắn có quyền gì phán xét mẫu thân? Bọn hắn đều là người xấu!
Chỉ thấy người xuất hiện là một lão bà già nua, mái tóc bạc trắng như tuyết, làn da trắng hồng chứa đầy nếp nhăn. Đôi mắt nàng dịu dàng an ủi Nãi Nãi, dịu dàng và trong suốt không giống mắt người già, càng giống một thiếu nữ hơn. Nàng ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ, người đẩy xe lăn là tiểu nam hài A Minh được nàng nhận nuôi. Đôi chân nàng từ năm năm trước đã không đi lại được nữa, không phải là nàng không chữa được, mà vì nàng không muốn chữa, nàng cần gì phải chữa nó đâu?
Lão bà đang vuốt tóc Nãi Nãi thì chợt thấy đầu mình nóng lên, nàng vươn tay sờ soạng, sờ phải chiếc trâm bạch ngọc nóng bỏng. Nàng kinh hãi rút chiếc trâm xuống, nó sáng… nó vậy mà phát sáng!
Có chuyện gì xảy ra?
Không lẽ chàng ấy xảy ra chuyện?
Bắc Mạc Quân từ khi lão bà hiện thân hắn không rời mắt khỏi nàng lấy một giây. Hắn nhìn ngắm nàng, nhìn và lâm vào mê muội, hắn cảm thấy con tim chết lặng của hắn đập thình thịch liên hồi. Sau đó, chiếc trâm ngọc trên đầu nàng phát sáng, cùng lúc đầu hắn cũng có một loạt những hình ảnh như thủy triều ùa về. Những hình ảnh nối tiếp hình ảnh, xắp xếp theo thứ tự thời gian trước sau, rõ nét và chân thực.
Bắc Mạc Quân trong những hình ảnh ấy nhìn thấy một nữ tử, là nữ tử trong bức họa ở thư phòng, nhưng nàng không tĩnh, nàng động. Nữ tử khi còn nhỏ, nàng thường hay nghịch ngợm, bày những chiêu trò quái dị, nàng thích vẽ tranh Long cung đồ, nàng thích mỹ nam, nàng thích đến Tiểu Quan Quán, nàng ham tiền,... Nữ tử khi lớn lên trở thành mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, một nụ cười của nàng đủ khiến hắn say cả đời, một cái nhăn mày của nàng khiến hắn chao đảo.
Hắn nhớ ra rồi, nàng tên Nguyệt Tích Lương.
Nàng là vầng trăng sáng trên đầu trời, nàng là vương phi của hắn, nàng là người hắn yêu.
Phải, hắn yêu nàng, yêu nàng và yêu hài tử của hắn với nàng.
Hắn sao lại có thể quên nàng?
Bắc Mạc Quân ôm đầu, mồ hôi chảy ướt đẫm lưng áo, mặt hắn ướt nhẹp, không biết là mồ hôi hay là nước mắt nữa.
Hắn mở mắt, tròng mắt đỏ ửng giăng đầy tơ máu, là hối hận, là tự trách, là buồn bã, là yêu thương, là tưởng nhớ, là đau khổ.
“Tích Lương!!”
Bắc Mạc Quân rống lớn, tiếng rống kèm theo nội lực của hắn làm mọi người chấn động tâm thần.
Rắc!
Cây trâm trong tay lão bà bị gãy làm đôi, đồng tử nàng co rụt kinh hãi, nàng quay mặt… bắt gặp thân hình cao lớn rắn chắc, một thân hắc y uy vũ không gió mà bay. Khuôn mặt như tượng tạc khắc sâu vào trong trí nhớ nàng, hắn nhìn nàng như thể nhìn nữ tử hắn yêu, như thể nhìn báu vật trân quý nhất thế gian, xinh đẹp nhất thế gian…
“Tiểu Quân Quân?”