Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Chương 18: Sự ân cần của Chủ tịch Vệ
Mãi đến lần thứ bảy, Vệ Uyển Nhi mới miễn cưỡng bắt máy, giọng điệu lạnh như băng nói: “Chủ tịch Vệ lại muốn như thế nào nữa?”
“Con gái à”, Vệ Trạch Đông vô cùng ân cần nói: “Trước đó là do bố không đúng. Bố không nên để con dây dưa với Trịnh Đông Dương. Bố đã nghĩ thông suốt rồi. Việc kết hôn của con là do con làm chủ. Bố sẽ không bao giờ ép buộc con phải làm những việc mà con không thích”.
Copy từ web VietWriter
Vệ Uyển Nhi hết sức kinh ngạc nhìn điện thoại, tự hỏi có phải mình nghe nhầm không.
Một người cố chấp như chủ tịch Vệ nay lại chủ động nhận sai, mặt trời mọc đằng Tây rồi sao, hay là ông ấy thực sự thay tính đổi nết rồi?
“Uyển Nhi, con nghe bố nói”, Vệ Trạch Đông nói một cách thận trọng: “Chủ tịch Chu Cửu An của tập đoàn Liên Sang, mời cả nhà chúng ta đi ăn tối vào tối nay. Ông ấy chỉ đích danh con đến tham gia. Việc hợp tác giữa nhà chúng ta và Liên Sang đều phụ thuộc vào đó. Con nhất định phải đến đấy”.
Đọc tiếp tại TАмliπh247 .com nhé !
Vệ Uyển Nhi cau mày.
Thảo nào vừa rồi nói nghe lọt tai đến vậy. Hóa ra là muốn mình đến tham gia tiệc rượu. Hợp tác là một chuyện tốt, nhưng tại sao lại chỉ đích danh mình đến tham gia, trước giờ mình có can thiệp vào ngành công nghiệp điện tử trong nhà đâu chứ, có đi cũng vô ích.
“Là thế này”, Vệ Trạch Đông chủ động giải thích: “Con trai chủ tịch Chu du học trở về, cũng đến tham gia bữa tiệc tối nay. Bọn con đều là người trẻ tuổi nên có thể giao lưu nhiều hơn, bố...”
Mới nói được nửa, Vệ Uyển Nhi liền trực tiếp cúp điện thoại.
Cô tức giận đến mức liên tục giậm chân.
Chủ tịch Vệ à chủ tịch Vệ, trước đó thì bố muốn bán con cho Trịnh Đông Dương, ép con đành phải đi tìm Vương Hán để kết hôn. Lần này, bố lại muốn bán con cho một người họ Chu, trong mắt bố, con chỉ là một món quà có thể tùy ý tặng cho người này hết người khác ư? Muốn con tham gia tiệc rượu ư, không có cửa đâu!
“Trưởng phòng Vệ?”, Vương Hán ở bên cạnh Vệ Uyển Nhi, thăm dò hỏi: “Thật sự không tham gia sao? Vậy tối nay, chúng ta cùng nhau đi ăn tối đi? Tôi mời cô”.
Vệ Uyển Nhi vừa tức đến mức không muốn lên tiếng, đột nhiên ngẩn người ra.
A!
Không phải Vương Hán là chồng mình sao? Chủ tịch Vệ muốn mình đến tham gia tiệc rượu, vậy mình sẽ dẫn Vương Hán đi cùng để xem làm sao ông ấy bán mình cho tên họ Chu đó!
“Cho tôi một phòng VIP”, Vệ Uyển Nhi nói.
Cô không định ở đây, tối về nhà tiếp tục tranh cãi với chủ tịch Vệ, cãi một trận long trời lỡ đất, chắc là vui lắm!
Cô gái tại quầy lễ tân lập tức sắp xếp gian phòng.
Nhìn kìa, hóa ra là một cặp tình nhân, chỉ lấy một phòng!
Vương Hán có cảnh tượng lớn nào mà chưa nhìn thấy, lúc này khó tránh khỏi có chút kích động, ở cùng phòng với Uyển Nhi lại không có người ngoài, có khi nào sau khi vào phòng sẽ phát sinh chuyện gì không?
Mãi đến lần thứ bảy, Vệ Uyển Nhi mới miễn cưỡng bắt máy, giọng điệu lạnh như băng nói: “Chủ tịch Vệ lại muốn như thế nào nữa?”
“Con gái à”, Vệ Trạch Đông vô cùng ân cần nói: “Trước đó là do bố không đúng. Bố không nên để con dây dưa với Trịnh Đông Dương. Bố đã nghĩ thông suốt rồi. Việc kết hôn của con là do con làm chủ. Bố sẽ không bao giờ ép buộc con phải làm những việc mà con không thích”.
Copy từ web VietWriter
Vệ Uyển Nhi hết sức kinh ngạc nhìn điện thoại, tự hỏi có phải mình nghe nhầm không.
Một người cố chấp như chủ tịch Vệ nay lại chủ động nhận sai, mặt trời mọc đằng Tây rồi sao, hay là ông ấy thực sự thay tính đổi nết rồi?
“Uyển Nhi, con nghe bố nói”, Vệ Trạch Đông nói một cách thận trọng: “Chủ tịch Chu Cửu An của tập đoàn Liên Sang, mời cả nhà chúng ta đi ăn tối vào tối nay. Ông ấy chỉ đích danh con đến tham gia. Việc hợp tác giữa nhà chúng ta và Liên Sang đều phụ thuộc vào đó. Con nhất định phải đến đấy”.
Đọc tiếp tại TАмliπh247 .com nhé !
Vệ Uyển Nhi cau mày.
Thảo nào vừa rồi nói nghe lọt tai đến vậy. Hóa ra là muốn mình đến tham gia tiệc rượu. Hợp tác là một chuyện tốt, nhưng tại sao lại chỉ đích danh mình đến tham gia, trước giờ mình có can thiệp vào ngành công nghiệp điện tử trong nhà đâu chứ, có đi cũng vô ích.
“Là thế này”, Vệ Trạch Đông chủ động giải thích: “Con trai chủ tịch Chu du học trở về, cũng đến tham gia bữa tiệc tối nay. Bọn con đều là người trẻ tuổi nên có thể giao lưu nhiều hơn, bố...”
Mới nói được nửa, Vệ Uyển Nhi liền trực tiếp cúp điện thoại.
Cô tức giận đến mức liên tục giậm chân.
Chủ tịch Vệ à chủ tịch Vệ, trước đó thì bố muốn bán con cho Trịnh Đông Dương, ép con đành phải đi tìm Vương Hán để kết hôn. Lần này, bố lại muốn bán con cho một người họ Chu, trong mắt bố, con chỉ là một món quà có thể tùy ý tặng cho người này hết người khác ư? Muốn con tham gia tiệc rượu ư, không có cửa đâu!
“Trưởng phòng Vệ?”, Vương Hán ở bên cạnh Vệ Uyển Nhi, thăm dò hỏi: “Thật sự không tham gia sao? Vậy tối nay, chúng ta cùng nhau đi ăn tối đi? Tôi mời cô”.
Vệ Uyển Nhi vừa tức đến mức không muốn lên tiếng, đột nhiên ngẩn người ra.
A!
Không phải Vương Hán là chồng mình sao? Chủ tịch Vệ muốn mình đến tham gia tiệc rượu, vậy mình sẽ dẫn Vương Hán đi cùng để xem làm sao ông ấy bán mình cho tên họ Chu đó!
“Cho tôi một phòng VIP”, Vệ Uyển Nhi nói.
Cô không định ở đây, tối về nhà tiếp tục tranh cãi với chủ tịch Vệ, cãi một trận long trời lỡ đất, chắc là vui lắm!
Cô gái tại quầy lễ tân lập tức sắp xếp gian phòng.
Nhìn kìa, hóa ra là một cặp tình nhân, chỉ lấy một phòng!
Vương Hán có cảnh tượng lớn nào mà chưa nhìn thấy, lúc này khó tránh khỏi có chút kích động, ở cùng phòng với Uyển Nhi lại không có người ngoài, có khi nào sau khi vào phòng sẽ phát sinh chuyện gì không?