Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35: Phiền phức ngọt ngào
“Vũ Thần, con không phản đối chứ?” Trần Mẫn nhìn anh thăm dò.
Cảnh Vũ Thần nhún vai tùy ý. “Con đi tắm.”
"..."
"..."
"Biểu cảm này là sao?" Hai ông bà nhìn nhau.
Trần Mẫn vòng qua ngồi cạnh Cảnh Dịu. "Sao tự nhiên nó đổi tính vậy ông? Lý ra nó phải chê tôi phiền, rồi kéo con dâu đi về chứ?"
"Bà hỏi tôi, tôi hỏi ai. Có khi nào bà với dì Lâm đã quá đa nghi rồi không?"
..
"Kiều Tâm, con lên phòng gọi Vũ Thần xuống. Chúng ta cũng nên dùng cơm thôi. Trễ rồi."
"Dạ.." bước chân đang nhanh lại chậm rì rì khi đến gần cửa phòng.
Bàn tay đặt vào tay nắm cửa có hơi do dự, cô mở ra ngó mắt thăm dò mới bước vào.
"Em đi bắt trộm à?''
"Hức.." cô giật bắn người quay sang nhìn anh, đôi mắt chớp chớp dán vào cơ ngực rắn rỗi. Ông trời quả thực rất thiên vị với anh không những đẹp trai anh còn có một thân hình cực phẩm đến như vậy.
"Thích nhìn lắm hửm?"
"..." Hạ Kiều Tâm cứng đờ. Hai má ửng hồng xấu hổ che mặt cúi gằm xuống lầm bầm. "Đây rõ là đang muốn câu dẫn người khác còn nói.."
Không chút biểu cảm dư thừa, anh khoác áo vào cài cúc lại mở cửa đi xuống.
Cô phòng má chạy xuống theo.
Cả bốn người cùng nhau dùng bữa tối.
"Con dâu, mấy nay đi làm đã quen chưa?"
"Dạ quen rồi ba."
"Con ăn đi." Trần Mẫn gấp thức ăn cho vào bát cô.
Cô cười cười gấp thức ăn cho anh. Ai kia không nói gì cũng không động đũa. Khiến cô sụ mặt.
“…” Cảnh Dịu nhìn qua nhìn lại không hiểu gì hết. Mới phát cẩu lương rồi giờ lại sao đây.
Hai bát canh đáng sợ lại xuất hiện.
Không chút biểu cảm dư thừa, anh nhìn sang cô.
Trần Mẫn cười cười nhìn cả hai.
"Sao tự nhiên lại nhìn mình như vậy." Cô xấu hổ cúi gằm mặt xuống, bưng bát canh uống một hơi sạch sẽ, tuy rất khó uống lại không muốn phụ lòng mẹ.
Cảnh Vũ Thần đen mặt, bất đắc dĩ cũng phải uống. Tuy mỗi ngày bà quản gia đều mang đến, nhưng anh chỉ uống được có mấy lần lúc bà quản gia có mặt, mấy ngày sau hầu như anh đều đổ đi. Nhưng ở đây thì đổ kiểu gì..
Một bữa cơm kết thúc trong bầu không khí quái lạ.
..
Sau bữa cơm, cô trở về phòng nói chuyện qua điện thoại với bà nội một lúc, cô lại ngồi co người ở trên giường suy nghĩ đủ thứ chuyện..
Cô rất sợ nếu như đến một ngày ba mẹ phát hiện ra tất cả chỉ là lừa gạt thì phải làm sao. Họ quá tốt với cô. Càng khiến cô cảm thấy hổ thẹn khi nhận tình yêu thương từ họ. Cảnh Vũ Thần cũng vậy.., cô cũng không biết anh xem mình là gì. Đơn giản chỉ là quan hệ hợp tác hay do cô nghĩ nhiều.., Cảnh Vũ Thần làm sao có thể thích cô.
"Cạch.."
"Anh sao lại.."
"Em nói xem." Anh đóng cửa lại bước vào nằm ngã ra giường.
Hạ Kiều Tâm giật mình liền nhảy tọt xuống đứng nép vào tường giữ khoảng cách với anh.
"..." Cảnh Vũ Thần bất mãn, ngồi bật dậy.
"Em là sao đây?”
Hạ Kiều Tâm cúi gằm mặt xuống lắc lắc đầu.
“Chúng ta là vợ chồng, không thể ngủ riêng. Không phải em ngốc đến nổi không biết ba mẹ muốn chúng ta đến đây làm gì chứ?”
“Em biết. Nhưng anh cũng phải cho em thời gian thích nghi chứ.” Cô mím môi hai má ửng hồng lên. Cô cũng không biết mình bị cái gì.
"..." Cảnh Vũ Thần thật sự sắp bị cô làm cho tức chết. Suốt ngày cứ nghĩ lung tung. Anh phải lạc mềm buộc chặt với cô đến sắp bốc hỏa rồi.
"Em đứng ở đó luôn đi." Anh kéo chăn đắp lại nhắm hờ đôi mắt như đang ngủ.
"..." Hạ Kiều Tâm ngẩn ra, lại chọc giận anh nữa rồi, cô mím môi lắc đầu đánh tan dòng suy nghĩ, bẽn lẽn trở lại giường, nằm co người một góc không dám động đậy.
Ngoài trời lúc này mưa đang đổ rất to. Hạ Kiều Tâm đang suy nghĩ lung tung thì bị giật mình vì sấm chớp.
Cảnh Vũ Thần nhìn sang thấy cô bịt kín tai sợ hãi run lẩy bẩy.
"Đúng là thỏ không sai mà."
Anh bất ngờ vòng tay ôm lấy cô. "Sợ hửm?"
"Anh.. anh muốn làm gì?" Cô cứng đờ chắn tay trước ngực khi bị anh ôm chặt.
"Giường thì lăn đủ kiểu rồi, cái gì không nên thấy cũng đều thấy hết rồi. Làm gì là làm gì? Hay lại muốn..?"
Cô xoay người lại mím môi xấu hổ. "Không có mà. Anh đừng có làm bậy nữa đó nha."
"Ngủ đi! Nói nhiều quá." Mắt anh nhắm lại vờ như đang ngủ.
"..." Là anh muốn bảo vệ cô sao? Cô ngẩn mặt lên nhìn anh.
Cảnh Vũ Thần nhét đầu cô vào lòng ngực. "Đừng có nhìn. Ánh mắt của em sẽ làm tôi.. không ngủ được."
"..." Hạ Kiều Tâm không hiểu ý anh muốn nói gì. Nhưng tựa vào anh thế này, cô cảm nhận được sự ấm áp và nhịp tim mạnh mẽ của anh. Ở bên anh cô cảm giác như được chở che, thật sự rất an toàn.
Tiếng sấm lại vang lên, cô nhắm chặt mắt vùi đầu vào anh như đang tìm nơi ẩn nấp.
Anh nắm lấy tay cô, vòng qua eo mình. "Giường còn lăn được, muốn ôm thì ôm đi, không có tính phí đâu." Nói rồi anh kéo chăn đắp lại.
Hạ Kiều Tâm mím môi cười, trước hành động của anh cô chẳng nghĩ được gì cứ thế ôm chặt lấy anh mà say giấc.
Cảnh Vũ Thần cúi xuống nhìn người con gái nhỏ mà khoé môi cong lên. Luôn tỏ ra đề phòng. Thế mà hành động và lời nói đều không đồng nhất.
"Thỏ con! Sao em lại đáng yêu như vậy chứ. Thật sự không muốn tiết chế một chút nào." Anh hôn lên đỉnh đầu cô.
Chính bản thân anh cũng không biết từ lúc nào, anh lại thích Hạ Kiều Tâm nhiều đến như vậy. Bình thường chê cô nói nhiều phiền phức, bị bơ hai ngày anh lại bức rức không quen.
..
Cảnh Vũ Thần nhún vai tùy ý. “Con đi tắm.”
"..."
"..."
"Biểu cảm này là sao?" Hai ông bà nhìn nhau.
Trần Mẫn vòng qua ngồi cạnh Cảnh Dịu. "Sao tự nhiên nó đổi tính vậy ông? Lý ra nó phải chê tôi phiền, rồi kéo con dâu đi về chứ?"
"Bà hỏi tôi, tôi hỏi ai. Có khi nào bà với dì Lâm đã quá đa nghi rồi không?"
..
"Kiều Tâm, con lên phòng gọi Vũ Thần xuống. Chúng ta cũng nên dùng cơm thôi. Trễ rồi."
"Dạ.." bước chân đang nhanh lại chậm rì rì khi đến gần cửa phòng.
Bàn tay đặt vào tay nắm cửa có hơi do dự, cô mở ra ngó mắt thăm dò mới bước vào.
"Em đi bắt trộm à?''
"Hức.." cô giật bắn người quay sang nhìn anh, đôi mắt chớp chớp dán vào cơ ngực rắn rỗi. Ông trời quả thực rất thiên vị với anh không những đẹp trai anh còn có một thân hình cực phẩm đến như vậy.
"Thích nhìn lắm hửm?"
"..." Hạ Kiều Tâm cứng đờ. Hai má ửng hồng xấu hổ che mặt cúi gằm xuống lầm bầm. "Đây rõ là đang muốn câu dẫn người khác còn nói.."
Không chút biểu cảm dư thừa, anh khoác áo vào cài cúc lại mở cửa đi xuống.
Cô phòng má chạy xuống theo.
Cả bốn người cùng nhau dùng bữa tối.
"Con dâu, mấy nay đi làm đã quen chưa?"
"Dạ quen rồi ba."
"Con ăn đi." Trần Mẫn gấp thức ăn cho vào bát cô.
Cô cười cười gấp thức ăn cho anh. Ai kia không nói gì cũng không động đũa. Khiến cô sụ mặt.
“…” Cảnh Dịu nhìn qua nhìn lại không hiểu gì hết. Mới phát cẩu lương rồi giờ lại sao đây.
Hai bát canh đáng sợ lại xuất hiện.
Không chút biểu cảm dư thừa, anh nhìn sang cô.
Trần Mẫn cười cười nhìn cả hai.
"Sao tự nhiên lại nhìn mình như vậy." Cô xấu hổ cúi gằm mặt xuống, bưng bát canh uống một hơi sạch sẽ, tuy rất khó uống lại không muốn phụ lòng mẹ.
Cảnh Vũ Thần đen mặt, bất đắc dĩ cũng phải uống. Tuy mỗi ngày bà quản gia đều mang đến, nhưng anh chỉ uống được có mấy lần lúc bà quản gia có mặt, mấy ngày sau hầu như anh đều đổ đi. Nhưng ở đây thì đổ kiểu gì..
Một bữa cơm kết thúc trong bầu không khí quái lạ.
..
Sau bữa cơm, cô trở về phòng nói chuyện qua điện thoại với bà nội một lúc, cô lại ngồi co người ở trên giường suy nghĩ đủ thứ chuyện..
Cô rất sợ nếu như đến một ngày ba mẹ phát hiện ra tất cả chỉ là lừa gạt thì phải làm sao. Họ quá tốt với cô. Càng khiến cô cảm thấy hổ thẹn khi nhận tình yêu thương từ họ. Cảnh Vũ Thần cũng vậy.., cô cũng không biết anh xem mình là gì. Đơn giản chỉ là quan hệ hợp tác hay do cô nghĩ nhiều.., Cảnh Vũ Thần làm sao có thể thích cô.
"Cạch.."
"Anh sao lại.."
"Em nói xem." Anh đóng cửa lại bước vào nằm ngã ra giường.
Hạ Kiều Tâm giật mình liền nhảy tọt xuống đứng nép vào tường giữ khoảng cách với anh.
"..." Cảnh Vũ Thần bất mãn, ngồi bật dậy.
"Em là sao đây?”
Hạ Kiều Tâm cúi gằm mặt xuống lắc lắc đầu.
“Chúng ta là vợ chồng, không thể ngủ riêng. Không phải em ngốc đến nổi không biết ba mẹ muốn chúng ta đến đây làm gì chứ?”
“Em biết. Nhưng anh cũng phải cho em thời gian thích nghi chứ.” Cô mím môi hai má ửng hồng lên. Cô cũng không biết mình bị cái gì.
"..." Cảnh Vũ Thần thật sự sắp bị cô làm cho tức chết. Suốt ngày cứ nghĩ lung tung. Anh phải lạc mềm buộc chặt với cô đến sắp bốc hỏa rồi.
"Em đứng ở đó luôn đi." Anh kéo chăn đắp lại nhắm hờ đôi mắt như đang ngủ.
"..." Hạ Kiều Tâm ngẩn ra, lại chọc giận anh nữa rồi, cô mím môi lắc đầu đánh tan dòng suy nghĩ, bẽn lẽn trở lại giường, nằm co người một góc không dám động đậy.
Ngoài trời lúc này mưa đang đổ rất to. Hạ Kiều Tâm đang suy nghĩ lung tung thì bị giật mình vì sấm chớp.
Cảnh Vũ Thần nhìn sang thấy cô bịt kín tai sợ hãi run lẩy bẩy.
"Đúng là thỏ không sai mà."
Anh bất ngờ vòng tay ôm lấy cô. "Sợ hửm?"
"Anh.. anh muốn làm gì?" Cô cứng đờ chắn tay trước ngực khi bị anh ôm chặt.
"Giường thì lăn đủ kiểu rồi, cái gì không nên thấy cũng đều thấy hết rồi. Làm gì là làm gì? Hay lại muốn..?"
Cô xoay người lại mím môi xấu hổ. "Không có mà. Anh đừng có làm bậy nữa đó nha."
"Ngủ đi! Nói nhiều quá." Mắt anh nhắm lại vờ như đang ngủ.
"..." Là anh muốn bảo vệ cô sao? Cô ngẩn mặt lên nhìn anh.
Cảnh Vũ Thần nhét đầu cô vào lòng ngực. "Đừng có nhìn. Ánh mắt của em sẽ làm tôi.. không ngủ được."
"..." Hạ Kiều Tâm không hiểu ý anh muốn nói gì. Nhưng tựa vào anh thế này, cô cảm nhận được sự ấm áp và nhịp tim mạnh mẽ của anh. Ở bên anh cô cảm giác như được chở che, thật sự rất an toàn.
Tiếng sấm lại vang lên, cô nhắm chặt mắt vùi đầu vào anh như đang tìm nơi ẩn nấp.
Anh nắm lấy tay cô, vòng qua eo mình. "Giường còn lăn được, muốn ôm thì ôm đi, không có tính phí đâu." Nói rồi anh kéo chăn đắp lại.
Hạ Kiều Tâm mím môi cười, trước hành động của anh cô chẳng nghĩ được gì cứ thế ôm chặt lấy anh mà say giấc.
Cảnh Vũ Thần cúi xuống nhìn người con gái nhỏ mà khoé môi cong lên. Luôn tỏ ra đề phòng. Thế mà hành động và lời nói đều không đồng nhất.
"Thỏ con! Sao em lại đáng yêu như vậy chứ. Thật sự không muốn tiết chế một chút nào." Anh hôn lên đỉnh đầu cô.
Chính bản thân anh cũng không biết từ lúc nào, anh lại thích Hạ Kiều Tâm nhiều đến như vậy. Bình thường chê cô nói nhiều phiền phức, bị bơ hai ngày anh lại bức rức không quen.
..