Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18: Ngượng ngùng
Sau khi đưa mèo nhỏ đến trung tâm. Cô cùng Gray đến trường.
Gray nhanh chân bước ra mở cửa băng ghế sau. Hạ Kiều Tâm vừa bước chân xuống anh ta liền lên tiếng.
“Vẫn không cần rước sao phu nhân?”
“Không cần, tôi còn phải đi làm. Cám ơn anh!” Cô cúi chào nhanh chân chạy vào trong.
"..." Gray khó hiểu nhìn theo. "Có ông chồng đại boss của giới tài chính, sao phu nhân lại cứ nhất quyết phải đi làm thêm. Còn boss cũng thật là.., hai vợ chồng này đúng là không hiểu nổi."
Hôm nay thầy chủ nhiệm lại đề cập với mọi người chuyện tìm công ty thực tập.
Đa phần mọi người đều nói về công ty gia đình, riêng Hạ Kiều Tâm lại chẳng có gì để nói. Tuy Cảnh Vũ Thần hỏi cô có muốn đến RS không, nhưng cô nghĩ chắc anh đùa, với trình độ của cô sao có thể..
..
Hôm nay tan làm sớm, cô quyết định mua ít đồ về nấu bữa tối chờ anh về cùng ăn. Dạo này cô rất chăm xem sách nấu ăn cũng như các chương trình ẩm thực, có lẽ ổn.
Mấy nay cứ luôn vô cớ làm anh giận. Tuy anh cũng có hơi đáng ghét, nhưng cũng không tới nỗi xấu. Dù gì ở nhà người ta cũng nên lấy lòng một chút.. cô nghĩ vậy.
Cô liền nhắn tin cho anh.
"Anh có tăng ca không? Em định nấu bữa tối, hôm nay mấy giờ anh về?"
Vừa định cất đi liền có tin nhắn tới..
(Không. 7 giờ.)
Hạ Kiều Tâm phòng má cười. Cô ghé qua siêu thị mua ít rau củ xong xuôi thì bắt xe trở về căn hộ. Đặt túi thực phẩm xuống bàn cô vào phòng tắm rửa thay quần áo trước rồi mới trở vào bếp xem lại cách nấu trên video..
Cảnh Vũ Thần cũng vừa về tới. Anh khoanh tay trước ngực nhìn cô loay hoay trong gian bếp một lúc mà khoé môi khẽ cong lên..
Một lúc sau..
Hạ Kiều Tâm đang sốc tới sốc lui túi thực phẩm thì Cảnh Vũ Thần bất ngờ bước vào khiến cô giật mình.
"Hức. Anh về lúc nào vậy?"
"Không biết về lúc nào, mà tắm xong luôn rồi." Anh không mặn không nhạt thản nhiên đáp lời.
"..." Hạ Kiều Tâm sụ mặt. "Tảng băng này nói chuyện không thể ấm một chút sao?"
"Thỏ con, em bảo nấu bữa tối, sao bây giờ chưa thấy gì hết?" Anh níu chiếc tay thỏ trên chiếc áo hoodie trùm lên đầu cô.
"Hả?" Hạ Kiều Tâm ngơ ra nhìn sang củ cà rốt trên tay mình lại ngẩn mặt lên nhìn anh. Sao cô biến thành con thỏ thật rồi.
"Tôi bảo em tìm hiểu chồng mình, đây là hiểu của em hửm?"
Anh lấy những thứ rau củ trong túi thực phẩm ra nhìn cô lên án. "Tôi không phải thỏ giống em, tôi ghét nhất là cà rốt."
"Hả?" Một lần nữa ngẩn ra, cô nhớ lại bữa cơm cùng ba mẹ, hèn gì lúc đó anh nổi điên với cô. "Em thật sự không biết. Nhưng.. hình như em quên mua thịt mất rồi."
"Đây là ai keo kiệt. Em đang chống đối tôi phải không?" Cảnh Vũ Thần bất ngờ áp sát cô xuống bàn.
"Á.." bàn tay nhỏ vòng lấy cổ anh vì sợ ngã.
"Anh.. anh.."
Một tư thế có phần hơi ái muội. Cả hai bốn mắt nhìn anh, bầu không khí bỗng trở nên yên lặng chỉ còn âm thanh thình thịch..
Cảnh Vũ Thần bất giác nhìn xuống đôi môi hồng đào căng mộng. Bàn tay anh khẽ chạm vào khiến đôi môi hé mở. Anh chầm chậm tiến gần môi cô.
Không biết ma xuôi quỷ khiến gì đôi hàng mi cô cứ thế mà rũ xuống không muốn chối từ..
Đôi môi vừa khẽ chạm vào đã bị một vị khách không mời cắt ngang..
"Reng, reng.."
Hạ Kiều Tâm giật mình, đẩy Cảnh Vũ Thần ra khẽ ho vì xấu hổ.
"Khụ.. khụ.., em em đi mở cửa." Cô che miệng lại luống cuống chạy ra ngoài, cô vỗ nhẹ mặt mình cố hít thở giữ bình tĩnh. “Trời ơi, tự nhiên sao lại muốn hôn Cảnh Vũ Thần vậy nè? Xấu hổ quá đi!”
Cảnh Vũ Thần không biểu tình gì, anh liếm khoé môi nhìn theo bóng lưng cô xoa xoa sau gáy. Nhìn xuống mớ rau củ..
“Vèo..”
Củ cà rốt bay thẳng vào sọt rác.
..
Bên ngoài cửa chính.
“Chào Cảnh phu nhân!”
Hạ Kiều Tâm gật đầu, chớp chớp mắt nhìn sang đám nhân viên phía sau..
“Chúng tôi đến giao hàng.”
"Ờ.." cô tránh cửa cho họ mang vào.
Cảnh Vũ Thần từ trong gian bếp bước ra.
"Chào Cảnh tổng!" Đám nhân viên cúi người cung kính.
"Mang hết lên căn phòng đó." Anh chỉ tay cho họ biết.
"Để em dẫn đường cho." Hạ Kiều Tâm xấu hổ chạy vội lên phòng.
Cảnh Vũ Thần nhìn theo bóng lưng cô, không chút biểu cảm dư thừa nào anh ngồi xuống ghế dài.
Bàn tay khẽ chạm môi mình.
Cảnh Vũ Thần không hiểu sao cứ mỗi lần tiếp xúc với Hạ Kiều Tâm anh đều không thể tự làm chủ bản thân mình.
Anh gọi cho Gray mang bữa tối tới.
Ngồi trước bàn ăn, là một bầu không khí ngượng ngùng quái lạ. Nhưng chỉ với Hạ Kiều Tâm.
Cô bẽn lẽn nhìn anh, cô nghĩ mình nên nói gì đó cho đỡ ngại.
"Anh, em.." cả hai cùng mở lời.
"Em, anh.." lại một lần nữa đồng thanh.
"..." Gray chớp chớp mắt khó hiểu. “Tình hình này có cái gì đó sai sai.”
“Em muốn nói gì?” Cảnh Vũ Thần lên tiếng nhưng không nhìn cô.
"À, cũng.. không có gì. Gray, anh sang đây ăn cùng chúng tôi đi." Cô mời nhiệt tình.
Gray liền xua tay. "Không không. Ông bà chủ ăn đi. Tôi nào dám.."
"Kiều Tâm bảo ăn thì anh cứ ăn đi." Cảnh Vũ Thần không mặn không nhạt cắt ngang lời Gray.
"Vâng!" Gray bất đắc dĩ ngồi xuống ăn cùng.
..
Sau bữa tối.
Hạ Kiều Tâm trở về phòng, nằm bất động trên giường nhưng đôi mắt lại không thể ngủ. Nhớ đến chuyện trong gian bếp, cô bất giác suy nghĩ vẩn vơ mà gương mặt nóng bừng lên, cô cũng không hiểu mình bị cái gì.
..
Gray nhanh chân bước ra mở cửa băng ghế sau. Hạ Kiều Tâm vừa bước chân xuống anh ta liền lên tiếng.
“Vẫn không cần rước sao phu nhân?”
“Không cần, tôi còn phải đi làm. Cám ơn anh!” Cô cúi chào nhanh chân chạy vào trong.
"..." Gray khó hiểu nhìn theo. "Có ông chồng đại boss của giới tài chính, sao phu nhân lại cứ nhất quyết phải đi làm thêm. Còn boss cũng thật là.., hai vợ chồng này đúng là không hiểu nổi."
Hôm nay thầy chủ nhiệm lại đề cập với mọi người chuyện tìm công ty thực tập.
Đa phần mọi người đều nói về công ty gia đình, riêng Hạ Kiều Tâm lại chẳng có gì để nói. Tuy Cảnh Vũ Thần hỏi cô có muốn đến RS không, nhưng cô nghĩ chắc anh đùa, với trình độ của cô sao có thể..
..
Hôm nay tan làm sớm, cô quyết định mua ít đồ về nấu bữa tối chờ anh về cùng ăn. Dạo này cô rất chăm xem sách nấu ăn cũng như các chương trình ẩm thực, có lẽ ổn.
Mấy nay cứ luôn vô cớ làm anh giận. Tuy anh cũng có hơi đáng ghét, nhưng cũng không tới nỗi xấu. Dù gì ở nhà người ta cũng nên lấy lòng một chút.. cô nghĩ vậy.
Cô liền nhắn tin cho anh.
"Anh có tăng ca không? Em định nấu bữa tối, hôm nay mấy giờ anh về?"
Vừa định cất đi liền có tin nhắn tới..
(Không. 7 giờ.)
Hạ Kiều Tâm phòng má cười. Cô ghé qua siêu thị mua ít rau củ xong xuôi thì bắt xe trở về căn hộ. Đặt túi thực phẩm xuống bàn cô vào phòng tắm rửa thay quần áo trước rồi mới trở vào bếp xem lại cách nấu trên video..
Cảnh Vũ Thần cũng vừa về tới. Anh khoanh tay trước ngực nhìn cô loay hoay trong gian bếp một lúc mà khoé môi khẽ cong lên..
Một lúc sau..
Hạ Kiều Tâm đang sốc tới sốc lui túi thực phẩm thì Cảnh Vũ Thần bất ngờ bước vào khiến cô giật mình.
"Hức. Anh về lúc nào vậy?"
"Không biết về lúc nào, mà tắm xong luôn rồi." Anh không mặn không nhạt thản nhiên đáp lời.
"..." Hạ Kiều Tâm sụ mặt. "Tảng băng này nói chuyện không thể ấm một chút sao?"
"Thỏ con, em bảo nấu bữa tối, sao bây giờ chưa thấy gì hết?" Anh níu chiếc tay thỏ trên chiếc áo hoodie trùm lên đầu cô.
"Hả?" Hạ Kiều Tâm ngơ ra nhìn sang củ cà rốt trên tay mình lại ngẩn mặt lên nhìn anh. Sao cô biến thành con thỏ thật rồi.
"Tôi bảo em tìm hiểu chồng mình, đây là hiểu của em hửm?"
Anh lấy những thứ rau củ trong túi thực phẩm ra nhìn cô lên án. "Tôi không phải thỏ giống em, tôi ghét nhất là cà rốt."
"Hả?" Một lần nữa ngẩn ra, cô nhớ lại bữa cơm cùng ba mẹ, hèn gì lúc đó anh nổi điên với cô. "Em thật sự không biết. Nhưng.. hình như em quên mua thịt mất rồi."
"Đây là ai keo kiệt. Em đang chống đối tôi phải không?" Cảnh Vũ Thần bất ngờ áp sát cô xuống bàn.
"Á.." bàn tay nhỏ vòng lấy cổ anh vì sợ ngã.
"Anh.. anh.."
Một tư thế có phần hơi ái muội. Cả hai bốn mắt nhìn anh, bầu không khí bỗng trở nên yên lặng chỉ còn âm thanh thình thịch..
Cảnh Vũ Thần bất giác nhìn xuống đôi môi hồng đào căng mộng. Bàn tay anh khẽ chạm vào khiến đôi môi hé mở. Anh chầm chậm tiến gần môi cô.
Không biết ma xuôi quỷ khiến gì đôi hàng mi cô cứ thế mà rũ xuống không muốn chối từ..
Đôi môi vừa khẽ chạm vào đã bị một vị khách không mời cắt ngang..
"Reng, reng.."
Hạ Kiều Tâm giật mình, đẩy Cảnh Vũ Thần ra khẽ ho vì xấu hổ.
"Khụ.. khụ.., em em đi mở cửa." Cô che miệng lại luống cuống chạy ra ngoài, cô vỗ nhẹ mặt mình cố hít thở giữ bình tĩnh. “Trời ơi, tự nhiên sao lại muốn hôn Cảnh Vũ Thần vậy nè? Xấu hổ quá đi!”
Cảnh Vũ Thần không biểu tình gì, anh liếm khoé môi nhìn theo bóng lưng cô xoa xoa sau gáy. Nhìn xuống mớ rau củ..
“Vèo..”
Củ cà rốt bay thẳng vào sọt rác.
..
Bên ngoài cửa chính.
“Chào Cảnh phu nhân!”
Hạ Kiều Tâm gật đầu, chớp chớp mắt nhìn sang đám nhân viên phía sau..
“Chúng tôi đến giao hàng.”
"Ờ.." cô tránh cửa cho họ mang vào.
Cảnh Vũ Thần từ trong gian bếp bước ra.
"Chào Cảnh tổng!" Đám nhân viên cúi người cung kính.
"Mang hết lên căn phòng đó." Anh chỉ tay cho họ biết.
"Để em dẫn đường cho." Hạ Kiều Tâm xấu hổ chạy vội lên phòng.
Cảnh Vũ Thần nhìn theo bóng lưng cô, không chút biểu cảm dư thừa nào anh ngồi xuống ghế dài.
Bàn tay khẽ chạm môi mình.
Cảnh Vũ Thần không hiểu sao cứ mỗi lần tiếp xúc với Hạ Kiều Tâm anh đều không thể tự làm chủ bản thân mình.
Anh gọi cho Gray mang bữa tối tới.
Ngồi trước bàn ăn, là một bầu không khí ngượng ngùng quái lạ. Nhưng chỉ với Hạ Kiều Tâm.
Cô bẽn lẽn nhìn anh, cô nghĩ mình nên nói gì đó cho đỡ ngại.
"Anh, em.." cả hai cùng mở lời.
"Em, anh.." lại một lần nữa đồng thanh.
"..." Gray chớp chớp mắt khó hiểu. “Tình hình này có cái gì đó sai sai.”
“Em muốn nói gì?” Cảnh Vũ Thần lên tiếng nhưng không nhìn cô.
"À, cũng.. không có gì. Gray, anh sang đây ăn cùng chúng tôi đi." Cô mời nhiệt tình.
Gray liền xua tay. "Không không. Ông bà chủ ăn đi. Tôi nào dám.."
"Kiều Tâm bảo ăn thì anh cứ ăn đi." Cảnh Vũ Thần không mặn không nhạt cắt ngang lời Gray.
"Vâng!" Gray bất đắc dĩ ngồi xuống ăn cùng.
..
Sau bữa tối.
Hạ Kiều Tâm trở về phòng, nằm bất động trên giường nhưng đôi mắt lại không thể ngủ. Nhớ đến chuyện trong gian bếp, cô bất giác suy nghĩ vẩn vơ mà gương mặt nóng bừng lên, cô cũng không hiểu mình bị cái gì.
..