-
Chương 9: Bị cấm túc
Uất Noãn Tâm thức trắng nguyên đêm, mãi cho đến khi trời sáng không còn chịu đựng được nữa, mới mơ màng ngủ nửa tiếng. Những lời sỉ nhục của Nam Cung Nghiêu tối qua làm cho cô cả đời này cũng không muốn nhìn thấy anh thêm lần nào, nhưng cô lại không thể thoát khỏi sự thật bọn họ đã là vợ chồng. Cho dù phải diễn kịch, cô cũng phải diễn cho đến cùng!
Tuy nhiên sau khi cô xuống lầu, Hà quản gia mới nói cho cô biết, anh đã đi làm rồi, tối mới về nhà, cô thầm an tâm thở nhẹ.
“Hôm nay tôi có tiết, cho tôi hỏi trạm xe bus nằm ở đâu vậy?”
“Thực xin lỗi! Thiếu gia có căn dặn, cô tạm thời không thể đến trường!” Hà quản gia trả lời bằng một giọng tôn kính, lại không dễ dàng thương lượng, rõ ràng đây là mệnh lệnh bắt cô buộc phải tuân theo.
“Tại sao chứ?” Không lẽ vì cô gả cho anh, đồng nghĩa với việc cô bị cấm túc sao? Ở đâu có cái quy định vô lý đến thế?
“Thiếu gia đã căn dặn như vậy!”
“Vậy tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ta!”
“Thiếu gia đang làm việc, không hy vọng bị người khác quấy rầy! Cho dù là thiếu phu nhân cũng không thể!”
“…..” Uất Noãn Tâm hiểu rõ hôm nay cho dù xảy ra bất cứ việc gì cô cũng không thể bước ra khỏi cửa nhà này, cô cũng không muốn làm ầm lên trong ngày đầu tiên ở đây, chỉ có thể cho qua vậy. “Vậy tôi có quyền gọi điện thoại về nhà không?”
“Có ạ! Ngoài ra, trong cái nhà này, có hai việc cô cần phải ghi nhớ. Thứ nhất, thiếu gia là chủ của cái nhà này. Những quyết định của thiếu gia, cô chỉ có thể nghe theo, không có quyền phản đối. Thứ hai, gian phòng thứ nhất, thứ hai ở phía bên trái trên lầu ba cô không được phép bước vào.”
Uất Noãn Tâm ngẩng đầu lên nhìn, bên ngoài cũng không khác gì những phòng khác, chẳng lẽ bên trong có cất giấu bí mật nào đó không thể để người khác biết sao? Nhưng cô không phải là người có tính tò mò, với lại những việc liên quan đến Nam Cung Nghiêu, cô càng không muốn biết đến. Chỉ hờ hững nói một câu: “Tôi biết rồi!”
……….
Tại công ty Hoàn Cầu Nam Cung.
Cửa thang máy mạ vàng chuyên dụng dành cho tổng tài sắp khép lại, thì có một bàn tay luồn vào ngay phút cuối cùng, không tốn một chút sức nào, thì ngay lập tức đã đẩy được cửa thang máy ra. Hướng Lăng Phong mang tâm trạng phấn chấn, tinh thần sảng khoái, tràn đầy sức sống. “Chào buổi sáng! Ngày đầu tiên sau đêm tân hôn đã đi làm rồi, có cần phải liều đến thế không? Công ty vẫn còn vị tổng giám đốc như mình trông coi mà, cũng không đến nỗi phải đóng cửa!”
Mặt của Nam Cung Nghiêu không hề thay đổi: “Công ty sẽ không đóng cửa, nhưng cửa thang máy không đảm bảo sẽ không bị phá hư. Lần sau nếu không kịp, thì đi tháng máy dành cho nhân viên đi!”
“Đừng mà! Mình không muốn nghe thấy tiếng trái tim vỡ nát đâu!” Hướng Lăng Phong cường điệu lên: “Mấy ngày cậu chuẩn bị hôn lễ, hiệu suất làm việc của các nhân viên nữ trong công ty đã giảm mười điểm rồi đấy. Nếu không nhờ người đàn ông độc thân sáng giá như mình, đã giảm thẳng xuống không rồi. Công lao này, cậu nhớ phải tăng tiền thưởng cho mình đấy!”
Nhìn xung quanh không có người, anh mới kề vào tai Nam Cung Nghiêu, hỏi một cách bỉ ổi: “Đêm tân hôn, sao rồi? Có phải là rất…”
“Nếu như cậu bỏ nhiều thời gian hơn vào dự án hợp tác ở Hoa Kỳ, thì cuối tuần này có thể có kết quả đó!”
“Đừng có nghiêm túc vậy chứ!” Hướng Lăng Phong la lớn quàng lấy vai của Nam Cung Nghiêu, mặt dày mày dạn sáp vào anh. “Người anh em tốt cũng không thể chia sẽ đời sống riêng tư với nhau sao, nhanh như vậy đã muốn giữ cho riêng mình rồi hả?”
Nam Cung Nghiêu lười nói chuyện vớ vẩn với anh.
“Hỏi thật, vì sao cậu lại lấy Uất Noãn Tâm hử? Mình và cậu điều biết rõ, cô ấy chẳng qua chỉ là con riêng, Uất Linh Lung mới là đứa con hợp pháp. Cậu có chắc là mình đã đặt cược vào đúng người không đó?”
“Ding….” Cửa thang máy mở ra, Nam Cung Nghiêu hơi dừng bước, nghiêng nửa mặt, lông mày ở hai bên hơi đẩy lên thể hiện sự tự tin đồng thời nở một nụ cười lạnh lùng: “Chỉ cần bắt lấy nhược điểm, mới có thể đưa đối phương vào chỗ chết! Mà Uất Noãn Tâm, chính là nhược điểm của Uất Kiến Hùng.”