Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18: Tan rã không vui vẻ
Ngày hôm sau thức dậy, hợp đồng chính thức được đi vào thực thi. An Dụ Vân nhìn bản thân mình trong gương không khỏi tự giễu một cái. Cuối cùng vẫn phải đi vào con đường này, vẫn không thoát khỏi hai chữ “kim chủ” để đi lên. Nhưng An Dụ Vân cũng thấy bản thân mình may mắn, vừa may mắn vừa rủi ro, người chống lưng cho cô bắt đầu từ ngày hôm nay là Lãnh Dật Hiên, vẫn tốt hơn là những người khác nhiều, rủi ro chính là Lãnh Dật Hiên quá nguy hiểm. Hoá ra cảm giác không có điểm tựa, một mình phải bơi trong cái giới giải trí đầy hỗn loạn chính là như thế này, bây giờ An Dụ Vân cũng đã hiểu một khi đã bước chân vào giới giải trí, tiên quyết không còn dựa vào thời thế, vào thực lực nữa mà là dựa vào người kim chủ đứng sau lưng. Mà cái cảm giác bản thân trở thành loại người mà chính mình từng khinh rẻ thực sự là một loại cảm giác không khá khẩm gì cho cam.
An Dụ Vân vốc một ít nước rửa mặt rồi mở tủ soạn một ít đồ chuẩn bị rời đi. Trước hết cô phải nói với mẹ về chuyện sắp tới sẽ không ở nhà, An Dụ Vân kiếm cớ nói dối rằng vì lịch trình dày đặc nên sẽ phải ở nơi mà công ty sắp xếp, tất nhiên sẽ thỉnh thoảng về đây thăm mẹ. Thứ hai, cô phải gọi điện nói cho Trần Tinh Vũ một tiếng, nhờ anh thi thoảng chạy qua đây một chút cho mẹ cô đỡ buồn. Nhắc đến Trần Tinh Vũ, cảm xúc của An Dụ Vân cực kì hỗn tạp, anh nhất kiến chung tình với cô như vậy, lại đối tốt với cô và mẹ đến mức cô phải cảm thấy khó chịu. Chuyện gia đình cô, coi như An Dụ Vân cô nợ Trần Tinh Vũ một món nợ ân tình, sau này cô sẽ trả đủ, nhất định không để thiếu sót gì.
An Dụ Vân đẩy vali ra ngoài, nhìn mẹ cô đang loay hoay làm điểm tâm trong bếp, trong lòng cô cảm xúc hỗn độn không nói nên lời. Cô là hy vọng duy nhất còn sót lại của mẹ, bây giờ rời xa, cô sợ mẹ cô đơn. Nhưng An Dụ Vân vốn đã hạ quyết tâm, cô giao dịch với Lãnh Dật Hiên cũng vì danh tiếng, tiền tài và quyền lực, đợi khi cô gom đủ, nhất định sẽ đền bù xứng đáng cho mẹ. Bà An nhìn thấy An Dụ Vân túi lớn túi nhỏ đẩy vali ra ngoài thì không khỏi thắc mắc, cái đứa con gái này, suốt ngày chạy ra ngoài, thật khiến bà lo lắng không thôi.
“Con soạn đồ đi đâu đấy? Ngồi xuống ăn chút điểm tâm mẹ làm rồi đi đâu thì đi.”
An Dụ Vân vâng lời, cô ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn, đợi mẹ cô múc lên một bát há cảo nóng hổi đặt xuống trước mặt cho cô. An Dụ Vân ăn từng thìa lớn, cảm nhận được tình yêu thương tràn đầy trong từng thớ từng thớ bánh mà mẹ cô làm.
“Mẹ, sắp tới con bận lắm, bộ phim đang quay cũng đang đến giai đoạn gấp rút. Con sẽ chuyển sang nơi ở của công ty để tiện việc đi làm.”
Bà An đang loay hoay trong bếp nghe An Dụ Vân nói vậy cũng phải ngừng tay vội ngồi xuống ghế.
“Con nói sao cơ?”
“Ý con là sắp tới con sẽ ra ngoài sống một thời gian.”
“Con định bỏ mẹ ở lại đây một mình sao?”
“Mẹ! Con có bỏ mẹ luôn đâu, con chỉ vì tính chất công việc mà phải ra ngoài sống để tiện đi làm thôi mà. Thỉnh thoàng con vẫn về đây với mẹ mà.”
Bà An nhìn An Dụ Vân, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót. Con gái bà vốn chưa từng thiếu ăn thiếu mặc, muốn gì là có được nấy, nhưng bây giờ phải vì công việc mà suốt ngày ở ngoài bôn ba chẳng thấy tăm hơi đâu, đến người cũng gầy rộc cả đi. Bà biết An Dụ Vân là đang cố gắng để vì ông An chồng bà, bản thân bà cũng rất buồn, nhiều lúc cũng muốn sụp đổ nhưng vẫn gắng gượng vì bà tin rằng có ngày gia đình bà sẽ lại như xưa. Nhưng hiện tại, bà chỉ có An Dụ Vân là hy vọng sống, nhìn cô bận rộn như vậy chỉ để vun vén gia đình bà không khỏi xót xa.
“Con có đi đâu cũng nhớ đừng mệt mỏi, quá sức quá có biết không hả?”
“Vâng. Con biết rồi mà. Con không thể làm mẹ lo lắng thêm được, với lại con cũng lớn rồi, cũng nên biết ra ngoài làm ăn bươn chải để gầy dựng cơ ngơi riêng thôi.”
Bà An không nói gì, bà thương An Dụ Vân, thương cách cô một mình chống chọi lại nhiều thứ tai tiếng. Không phải bà không biết việc gia đình bà sụp đổ, phá sản đã làm ảnh hưởng lớn như thế nào đến công việc của cô. Nhưng An Dụ Vân chưa một lần than thở, dù bà biết con bà không bao giờ mạnh mẽ được như thế. Đứng trên lập trường của một người mẹ, bà An chỉ có thể đứng bên cạnh ủng hộ con gái mình, thành tâm cầu nguyện cho con gái bà mọi việc suôn sẻ mà thôi.
An Dụ Vân đẩy vali ra cửa, bên ngoài đã có Lương Di Tâm đứng đợi. Lương Di Tâm thấy mẹ của An Dụ Vân tiễn con gái, cũng nhàn nhạt gật đầu coi như chào hỏi. Vốn ngày hôm nay, người đến đón An Dụ Vân sẽ là người của Lãnh Dật Hiên, nhưng vì để mẹ cô không khỏi nghi ngờ, An Dụ Vân đành mượn Lương Di Tâm để che mắt mẹ, để mẹ cô không nghi ngờ gì.
“Em nói thế nào với mẹ đấy?”
“Em bảo là vì tính chất công việc nên phải sống ở nơi mà công ty sắp xếp để tiện cho việc quay phim.”
“Chỉ sợ em không nỡ để bà ấy một mình như thế thôi.”
“À nói đến đây em mới nhớ, em phải gọi cho Tinh Vũ một câu, nhờ anh ấy thỉnh thoảng chạy sang chơi với mẹ.”
Lương Di Tâm đang lái xe, tâm trạng lúc nào cũng nhàn nhạt.
“Em với Trần Tinh Vũ là quan hệ gì?”
“Không có quan hệ gì cả, từ trước đến giờ chỉ là bạn bè.”
“Ừm, vậy thì được.”
Nhưng khi An Dụ Vân gọi điện cho Trần Tinh Vũ, anh lại đề nghị gặp cô thay vì nói chuyện qua điện thoại. An Dụ Vân cũng đồng ý, anh hẹn cô ở quán cafe dưới sảnh công ty anh.
Lương Di Tâm đưa An Dụ Vân đến Trần thị, cô không xuống xe mà chỉ ở trên xe ngồi đợi. An Dụ Vân vào quán cafe gọi một ly nước ép rồi chờ đợi Trần Tinh Vũ. Độ chừng năm phút sau, anh có mặt, lúc này An Dụ Vân mới nhận ra hình như cũng lâu lắm rồi cô không gặp anh.
“Tiểu Vân, thời gian qua em đi đâu vậy? Đến cả bóng dáng em anh cũng không thấy.”
“Em đi quay phim, đang giai đoạn gấp rút nên bận lắm. À em chuyển ra ngoài sống với chị Di Tâm luôn, nhờ anh thỉnh thoảng chạy sang chơi với mẹ em nhé.”
“Tiểu Vân, em đừng giấu anh điều gì.”
“Giấu cái gì là giấu cái gì?”
Trần Tinh Vũ nặng nề nhìn cô, anh có một linh cảm rất không hay về An Dụ Vân. Nhất là sau những lần cô bị nhà báo đăng bài, cả nhiều chuyện trùng hợp khiến anh khó tin.
“Tiểu Vân, không phải anh không giúp được em, chỉ cần em chịu lên tiếng nhờ vả, anh đều sẽ cố gắng hết sức để giúp em.”
“Anh nói cái gì vậy?”
“Em làm sao để có lại được vai diễn?”
“Anh không đọc báo sao?”
An Dụ Vân lấy một cái cớ lấp liếm cho qua chuyện, dẫu sao cô cũng không muốn Trần Tinh Vũ vạch trần mình như vậy, đây là một cái gai trong lòng cô rồi, bị quá nhiều người biết cũng không hay.
“Anh hy vọng em có làm gì cũng biết suy nghĩ, không phải riêng gì bản thân em mà còn cả bác trai bác gái.”
“Anh nói vậy là sao? Trần Tinh Vũ, anh gọi em ra đây để nói mấy cái lời này?”
“Anh không hề có ý gì nặng nề với em cả, anh chỉ khuyên em đừng vì danh lợi mà đánh mất bản thân mình.”
“Trần Tinh Vũ, anh nói ra được mấy lời như thế này thì em cũng không biết nên nói với anh thế nào nữa rồi đấy. Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, muốn đặt điều cho em thế nào thì làm, em không cản anh nữa. Em cũng bận rộn lắm, không làm phiền anh nữa đâu.”
“Tiểu Vân… em…”
An Dụ Vân xưa nay cứng đầu, một khi đã bị chọc cho tức giận thì đến ông trời cũng không chiều nổi. Cô bỏ đi một mạch, mặc cho Trần Tinh Vũ có kêu gọi thế nào cũng không ngoảnh đầu lại. Trần Tinh Vũ nhìn An Dụ Vân thay đổi, trong lòng đau đớn không nguôi. Hình như dạo gần đây anh với An Dụ Vân lần nào gặp nhau cũng tan rã không vui vẻ.
An Dụ Vân vốc một ít nước rửa mặt rồi mở tủ soạn một ít đồ chuẩn bị rời đi. Trước hết cô phải nói với mẹ về chuyện sắp tới sẽ không ở nhà, An Dụ Vân kiếm cớ nói dối rằng vì lịch trình dày đặc nên sẽ phải ở nơi mà công ty sắp xếp, tất nhiên sẽ thỉnh thoảng về đây thăm mẹ. Thứ hai, cô phải gọi điện nói cho Trần Tinh Vũ một tiếng, nhờ anh thi thoảng chạy qua đây một chút cho mẹ cô đỡ buồn. Nhắc đến Trần Tinh Vũ, cảm xúc của An Dụ Vân cực kì hỗn tạp, anh nhất kiến chung tình với cô như vậy, lại đối tốt với cô và mẹ đến mức cô phải cảm thấy khó chịu. Chuyện gia đình cô, coi như An Dụ Vân cô nợ Trần Tinh Vũ một món nợ ân tình, sau này cô sẽ trả đủ, nhất định không để thiếu sót gì.
An Dụ Vân đẩy vali ra ngoài, nhìn mẹ cô đang loay hoay làm điểm tâm trong bếp, trong lòng cô cảm xúc hỗn độn không nói nên lời. Cô là hy vọng duy nhất còn sót lại của mẹ, bây giờ rời xa, cô sợ mẹ cô đơn. Nhưng An Dụ Vân vốn đã hạ quyết tâm, cô giao dịch với Lãnh Dật Hiên cũng vì danh tiếng, tiền tài và quyền lực, đợi khi cô gom đủ, nhất định sẽ đền bù xứng đáng cho mẹ. Bà An nhìn thấy An Dụ Vân túi lớn túi nhỏ đẩy vali ra ngoài thì không khỏi thắc mắc, cái đứa con gái này, suốt ngày chạy ra ngoài, thật khiến bà lo lắng không thôi.
“Con soạn đồ đi đâu đấy? Ngồi xuống ăn chút điểm tâm mẹ làm rồi đi đâu thì đi.”
An Dụ Vân vâng lời, cô ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn, đợi mẹ cô múc lên một bát há cảo nóng hổi đặt xuống trước mặt cho cô. An Dụ Vân ăn từng thìa lớn, cảm nhận được tình yêu thương tràn đầy trong từng thớ từng thớ bánh mà mẹ cô làm.
“Mẹ, sắp tới con bận lắm, bộ phim đang quay cũng đang đến giai đoạn gấp rút. Con sẽ chuyển sang nơi ở của công ty để tiện việc đi làm.”
Bà An đang loay hoay trong bếp nghe An Dụ Vân nói vậy cũng phải ngừng tay vội ngồi xuống ghế.
“Con nói sao cơ?”
“Ý con là sắp tới con sẽ ra ngoài sống một thời gian.”
“Con định bỏ mẹ ở lại đây một mình sao?”
“Mẹ! Con có bỏ mẹ luôn đâu, con chỉ vì tính chất công việc mà phải ra ngoài sống để tiện đi làm thôi mà. Thỉnh thoàng con vẫn về đây với mẹ mà.”
Bà An nhìn An Dụ Vân, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót. Con gái bà vốn chưa từng thiếu ăn thiếu mặc, muốn gì là có được nấy, nhưng bây giờ phải vì công việc mà suốt ngày ở ngoài bôn ba chẳng thấy tăm hơi đâu, đến người cũng gầy rộc cả đi. Bà biết An Dụ Vân là đang cố gắng để vì ông An chồng bà, bản thân bà cũng rất buồn, nhiều lúc cũng muốn sụp đổ nhưng vẫn gắng gượng vì bà tin rằng có ngày gia đình bà sẽ lại như xưa. Nhưng hiện tại, bà chỉ có An Dụ Vân là hy vọng sống, nhìn cô bận rộn như vậy chỉ để vun vén gia đình bà không khỏi xót xa.
“Con có đi đâu cũng nhớ đừng mệt mỏi, quá sức quá có biết không hả?”
“Vâng. Con biết rồi mà. Con không thể làm mẹ lo lắng thêm được, với lại con cũng lớn rồi, cũng nên biết ra ngoài làm ăn bươn chải để gầy dựng cơ ngơi riêng thôi.”
Bà An không nói gì, bà thương An Dụ Vân, thương cách cô một mình chống chọi lại nhiều thứ tai tiếng. Không phải bà không biết việc gia đình bà sụp đổ, phá sản đã làm ảnh hưởng lớn như thế nào đến công việc của cô. Nhưng An Dụ Vân chưa một lần than thở, dù bà biết con bà không bao giờ mạnh mẽ được như thế. Đứng trên lập trường của một người mẹ, bà An chỉ có thể đứng bên cạnh ủng hộ con gái mình, thành tâm cầu nguyện cho con gái bà mọi việc suôn sẻ mà thôi.
An Dụ Vân đẩy vali ra cửa, bên ngoài đã có Lương Di Tâm đứng đợi. Lương Di Tâm thấy mẹ của An Dụ Vân tiễn con gái, cũng nhàn nhạt gật đầu coi như chào hỏi. Vốn ngày hôm nay, người đến đón An Dụ Vân sẽ là người của Lãnh Dật Hiên, nhưng vì để mẹ cô không khỏi nghi ngờ, An Dụ Vân đành mượn Lương Di Tâm để che mắt mẹ, để mẹ cô không nghi ngờ gì.
“Em nói thế nào với mẹ đấy?”
“Em bảo là vì tính chất công việc nên phải sống ở nơi mà công ty sắp xếp để tiện cho việc quay phim.”
“Chỉ sợ em không nỡ để bà ấy một mình như thế thôi.”
“À nói đến đây em mới nhớ, em phải gọi cho Tinh Vũ một câu, nhờ anh ấy thỉnh thoảng chạy sang chơi với mẹ.”
Lương Di Tâm đang lái xe, tâm trạng lúc nào cũng nhàn nhạt.
“Em với Trần Tinh Vũ là quan hệ gì?”
“Không có quan hệ gì cả, từ trước đến giờ chỉ là bạn bè.”
“Ừm, vậy thì được.”
Nhưng khi An Dụ Vân gọi điện cho Trần Tinh Vũ, anh lại đề nghị gặp cô thay vì nói chuyện qua điện thoại. An Dụ Vân cũng đồng ý, anh hẹn cô ở quán cafe dưới sảnh công ty anh.
Lương Di Tâm đưa An Dụ Vân đến Trần thị, cô không xuống xe mà chỉ ở trên xe ngồi đợi. An Dụ Vân vào quán cafe gọi một ly nước ép rồi chờ đợi Trần Tinh Vũ. Độ chừng năm phút sau, anh có mặt, lúc này An Dụ Vân mới nhận ra hình như cũng lâu lắm rồi cô không gặp anh.
“Tiểu Vân, thời gian qua em đi đâu vậy? Đến cả bóng dáng em anh cũng không thấy.”
“Em đi quay phim, đang giai đoạn gấp rút nên bận lắm. À em chuyển ra ngoài sống với chị Di Tâm luôn, nhờ anh thỉnh thoảng chạy sang chơi với mẹ em nhé.”
“Tiểu Vân, em đừng giấu anh điều gì.”
“Giấu cái gì là giấu cái gì?”
Trần Tinh Vũ nặng nề nhìn cô, anh có một linh cảm rất không hay về An Dụ Vân. Nhất là sau những lần cô bị nhà báo đăng bài, cả nhiều chuyện trùng hợp khiến anh khó tin.
“Tiểu Vân, không phải anh không giúp được em, chỉ cần em chịu lên tiếng nhờ vả, anh đều sẽ cố gắng hết sức để giúp em.”
“Anh nói cái gì vậy?”
“Em làm sao để có lại được vai diễn?”
“Anh không đọc báo sao?”
An Dụ Vân lấy một cái cớ lấp liếm cho qua chuyện, dẫu sao cô cũng không muốn Trần Tinh Vũ vạch trần mình như vậy, đây là một cái gai trong lòng cô rồi, bị quá nhiều người biết cũng không hay.
“Anh hy vọng em có làm gì cũng biết suy nghĩ, không phải riêng gì bản thân em mà còn cả bác trai bác gái.”
“Anh nói vậy là sao? Trần Tinh Vũ, anh gọi em ra đây để nói mấy cái lời này?”
“Anh không hề có ý gì nặng nề với em cả, anh chỉ khuyên em đừng vì danh lợi mà đánh mất bản thân mình.”
“Trần Tinh Vũ, anh nói ra được mấy lời như thế này thì em cũng không biết nên nói với anh thế nào nữa rồi đấy. Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, muốn đặt điều cho em thế nào thì làm, em không cản anh nữa. Em cũng bận rộn lắm, không làm phiền anh nữa đâu.”
“Tiểu Vân… em…”
An Dụ Vân xưa nay cứng đầu, một khi đã bị chọc cho tức giận thì đến ông trời cũng không chiều nổi. Cô bỏ đi một mạch, mặc cho Trần Tinh Vũ có kêu gọi thế nào cũng không ngoảnh đầu lại. Trần Tinh Vũ nhìn An Dụ Vân thay đổi, trong lòng đau đớn không nguôi. Hình như dạo gần đây anh với An Dụ Vân lần nào gặp nhau cũng tan rã không vui vẻ.