Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-276
Chương 276: Buổi họp báo phong ba (3)
Cô biết nhiều người như vậy, thật đúng là sợ cô ta sao?
Tập đoàn KT nói cho cùng cũng chỉ là một công ty, sao có thể cùng chút người so với?
Có đôi khi, bạn không muốn tìm rước phiền phức, nhưng kỳ lạ là phiền toái đó lại tìm đến bạn.
Chuyện này cùng Phương Thê căn bản không có liên quan gì, nhưng có người cứ đem oán khí đổ trên người cô.
Sue nghĩ nghĩ, lại quay trở lại.
Không có đạo lý khiến người đàn bà kia chiếm tiện nghi, mà cô chọc phải một thân tai tinh.
Cô ta muốn cô từ trong xì căng đan đi ra ngoài, Cô cũng không nguyện ý.
Ký giả còn chưa tản đi, nhìn thấy cô trở lại, lại tiến lên đón, mà cô lại một đường đi tới phòng nghỉ của Phương Thê.
Cắm đầu vào liền nói: "Shine, tôi đáp ứng chuyện của cô đã làm được, về sau cô đừng quấn lấy Phi, như vậy tôi và Phi sẽ rất khó xử."
Một câu nói của Sue, lại đem Phương Thê kéo vào trong dòng xoáy.
Đèn flash không ngừng nhấp nhoáng, điều này khiến Phương Thê tức giận.
Người đàn bà này đến cùng muốn làm cái gì?
Cô ta lại mang một đám ký giả tới, Cô không muốn làm cho Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ bị thương tổn.
Tô Tiểu Mạt càng tức giận hơn, Cô không nghĩ tới người đàn bà này lại khiến người khác chán ghét như vậy.
Cô muốn ra tay đánh méo mặt con đàn bà này, nhìn cô ta sau này làm thế nào để bán nhan sắc.
Chỉ là cái ý nghĩ này còn chưa áp dụng, một tiếng lười nhác liền vang lên.
"Vị tiểu thư này, ăn nói lung tung thì không được đâu. Bà xã tôi có cần thiết đi quấn Âu Dương Phi sao?"
Doãn Văn Trụ từ trong đám người đi ra, mang theo một cỗ khí bức nhân.
Dung mạo của bản thân anh so rất nhiều sao còn muốn đẹp hơn, cho nên anh nói lời này không phải khoe khoang, mà là một loại tự tin.
"Nếu như cô còn nói lung tung một chữ nào nữa, muốn phá hoại danh tiếng của bà xã tôi, chúng ta trên tòa án gặp."
Anh sẽ không cho phép bất cứ người nào tổn thương Phương Thê.
Vốn là nghĩ xa xa nhìn cô, nhưng bây giờ là tình huống đặc biệt, sau đó dù Phương Thê trách anh, anh cũng không có câu oán hận.
"Cuối cùng, đừng mượn danh tiếng của mình làm chút chuyện tổn hại người khác, danh tiếng loại vật này cũng chỉ là cảnh tượng huyền ảo, tôi nếu muốn gói cô lại, chỉ là một chuyện dễ dàng."
Đây là khuyên giải, cũng là cảnh cáo.
Bản thân tập đoàn Doãn văn chính là tập đoàn nổi tiếng trong nước, ba năm nay Doãn Văn Trụ mặc dù chưa bao giờ tiếp nhận qua phỏng vấn gì, nhưng ba năm trước đây cũng là có.
Dung mạo của anh, năng lực của anh, còn có cuộc tai nạn xe cộ ba năm trước đây, rất nhiều người dĩ nhiên sẽ nhớ ra anh.
Ba năm anh không xuất hiện, cũng có rất nhiều suy đoán.
Bây giờ nhìn anh đứng nơi này, tựa hồ đánh vỡ tất cả lời đồn.
"Còn nữa..., tôi không hy vọng báo chí vào ngày mai thấy vị tiểu thư này là bất luận một câu lời đồn gì, nếu không dù dốc hết toàn bộ tài lực tập đoàn Doãn văn, tôi cũng sẽ khiến người đó táng gia bại sản."
Lời như thế không phải ai cũng có thể nói được, nhưng Doãn Văn Trụ thực sự có năng lực đó.
Dưới quyền lực, có vài người tự nhiên hiểu.
Là ai nói dối.
Có dung mạo như vậy, ông chồng quyền thế như thế đương nhiên sẽ không đi dây dưa một người khác.
Mà người trong vòng giải trí mấy lời kia bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả, mọi người đáy lòng đều hiểu.
Rất nhanh, ký giả dời phương hướng, hỏi: " Tổng giám đốc Doãn Văn, ngài ba năm qua không xuất hiện, là vì cái gì?"
Doãn Văn Trụ chợt nhếch môi cười, lười nhác lại mê người, "Chỉ vì tôi và người tôi yêu qua một cuộc sống bình thản."
Đây không phải là nói láo, đây là lời nói thật.
Bây giờ anh chỉ muốn dắt tay cô, cùng nhau sống cuộc sống bình thường nhất.
Chỉ cần có cô bồi bên cạnh, nơi nào đều là Thiên đường.
Đây cũng là anh tỏ tình trên ý nghĩa một tầng khác.
Một ký giả mắt tinh chú ý tới đưa bé bên cạnh Phương Thê, lại hỏi: "Đó là con của hai người sao?"
Lúc này, tiểu Lạc Lạc cũng bị tiếng ồn ào đánh thức.
Thấy Phương Thê, mở miệng gọi: "Mẹ."
Thấy Doãn Văn Trụ bên kia, bé uốn lên tiểu não nghĩ một lát, vẫn là kêu một tiếng: "Cha."
Có đôi khi, có lẽ là thiên tính của cha và con gái.
Một tiếng kêu như thế, đương nhiên cũng trả lời vấn đề của ký giả kia.
Doãn Văn Trụ cẩn thận từng li từng tí đi tới, Phương Thê làm như đã hiểu ra cái gì, ôm tiểu Lạc Lạc nắm lấy tay anh, mà đổi thành một cái tay cũng dắt lấy Tiểu Dạ.
Cô biết, lúc này làm như vậy mới tốt nhất.
Anh giúp cô, nếu không trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết làm sao phản bác sự vu hãm của Sue.
Hơn nữa cô cũng hiểu, anh không muốn bại lộ ở trước mặt người khác, có lẽ là không muốn làm cho người khác biết ánh mắt của anh có vấn đề.
Cho nên cô phối hợp anh, không muốn làm cho người có tâm nhìn ra, mà cổ động tuyên truyền.
Tay của anh thật ấm áp, giống nhau lúc trước.
Nhớ đến lời nói của Tô Tiểu Mạt, nhìn đến gò má quen thuộc của anh, trái tim Phương Thê không khỏi nhức nhối.
Không phải đau lòng, mà là có mấy phần cảm khái.
Mà Tô Tiểu Mạt đứng ở sau lưng bọn họ, không khỏi cong lên khóe môi.
Rất nhiều chuyện, người trong cuộc mơ hồ, người đứng xem sáng suốt.
Cô cảm thấy người đàn ông này là thật tâm yêu Phương Thê.
Cho nên Thê Thê sẽ hạnh phúc.
Mà cô cũng rất vui vẻ.
Tất cả kết thúc ở một bức hình ấm áp, có người vui vẻ, đương nhiên cũng có người bất mãn.
Chẳng qua là ai cũng sẽ không để ý người kia.
Cô ta chẳng qua chỉ là người không quen biết, đối với người nào cũng không quan trọng.
Sue cuối cùng không nói gì nữa, trợn mắt nhìn người bị vây ở chính giữa một cái, tức giận xoay người rời đi.
Lúc này, cô đương nhiên biết có chút lời nói dù nói ra, cũng không có người tin.
Không nghĩ tới lúc này còn có một người đàn ông như vậy cắm vào.
Bọn họ thật sự là vợ chồng sao?
Coi như là vợ chồng, có một người cũng sẽ không để ý.
Mà cô thật đúng là không tin lời nói của Doãn Văn Trụ.
Anh ta thật có thể vì một người đàn bà làm được tình trạng kia sao?
Cô biết nhiều người như vậy, thật đúng là sợ cô ta sao?
Tập đoàn KT nói cho cùng cũng chỉ là một công ty, sao có thể cùng chút người so với?
Có đôi khi, bạn không muốn tìm rước phiền phức, nhưng kỳ lạ là phiền toái đó lại tìm đến bạn.
Chuyện này cùng Phương Thê căn bản không có liên quan gì, nhưng có người cứ đem oán khí đổ trên người cô.
Sue nghĩ nghĩ, lại quay trở lại.
Không có đạo lý khiến người đàn bà kia chiếm tiện nghi, mà cô chọc phải một thân tai tinh.
Cô ta muốn cô từ trong xì căng đan đi ra ngoài, Cô cũng không nguyện ý.
Ký giả còn chưa tản đi, nhìn thấy cô trở lại, lại tiến lên đón, mà cô lại một đường đi tới phòng nghỉ của Phương Thê.
Cắm đầu vào liền nói: "Shine, tôi đáp ứng chuyện của cô đã làm được, về sau cô đừng quấn lấy Phi, như vậy tôi và Phi sẽ rất khó xử."
Một câu nói của Sue, lại đem Phương Thê kéo vào trong dòng xoáy.
Đèn flash không ngừng nhấp nhoáng, điều này khiến Phương Thê tức giận.
Người đàn bà này đến cùng muốn làm cái gì?
Cô ta lại mang một đám ký giả tới, Cô không muốn làm cho Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ bị thương tổn.
Tô Tiểu Mạt càng tức giận hơn, Cô không nghĩ tới người đàn bà này lại khiến người khác chán ghét như vậy.
Cô muốn ra tay đánh méo mặt con đàn bà này, nhìn cô ta sau này làm thế nào để bán nhan sắc.
Chỉ là cái ý nghĩ này còn chưa áp dụng, một tiếng lười nhác liền vang lên.
"Vị tiểu thư này, ăn nói lung tung thì không được đâu. Bà xã tôi có cần thiết đi quấn Âu Dương Phi sao?"
Doãn Văn Trụ từ trong đám người đi ra, mang theo một cỗ khí bức nhân.
Dung mạo của bản thân anh so rất nhiều sao còn muốn đẹp hơn, cho nên anh nói lời này không phải khoe khoang, mà là một loại tự tin.
"Nếu như cô còn nói lung tung một chữ nào nữa, muốn phá hoại danh tiếng của bà xã tôi, chúng ta trên tòa án gặp."
Anh sẽ không cho phép bất cứ người nào tổn thương Phương Thê.
Vốn là nghĩ xa xa nhìn cô, nhưng bây giờ là tình huống đặc biệt, sau đó dù Phương Thê trách anh, anh cũng không có câu oán hận.
"Cuối cùng, đừng mượn danh tiếng của mình làm chút chuyện tổn hại người khác, danh tiếng loại vật này cũng chỉ là cảnh tượng huyền ảo, tôi nếu muốn gói cô lại, chỉ là một chuyện dễ dàng."
Đây là khuyên giải, cũng là cảnh cáo.
Bản thân tập đoàn Doãn văn chính là tập đoàn nổi tiếng trong nước, ba năm nay Doãn Văn Trụ mặc dù chưa bao giờ tiếp nhận qua phỏng vấn gì, nhưng ba năm trước đây cũng là có.
Dung mạo của anh, năng lực của anh, còn có cuộc tai nạn xe cộ ba năm trước đây, rất nhiều người dĩ nhiên sẽ nhớ ra anh.
Ba năm anh không xuất hiện, cũng có rất nhiều suy đoán.
Bây giờ nhìn anh đứng nơi này, tựa hồ đánh vỡ tất cả lời đồn.
"Còn nữa..., tôi không hy vọng báo chí vào ngày mai thấy vị tiểu thư này là bất luận một câu lời đồn gì, nếu không dù dốc hết toàn bộ tài lực tập đoàn Doãn văn, tôi cũng sẽ khiến người đó táng gia bại sản."
Lời như thế không phải ai cũng có thể nói được, nhưng Doãn Văn Trụ thực sự có năng lực đó.
Dưới quyền lực, có vài người tự nhiên hiểu.
Là ai nói dối.
Có dung mạo như vậy, ông chồng quyền thế như thế đương nhiên sẽ không đi dây dưa một người khác.
Mà người trong vòng giải trí mấy lời kia bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả, mọi người đáy lòng đều hiểu.
Rất nhanh, ký giả dời phương hướng, hỏi: " Tổng giám đốc Doãn Văn, ngài ba năm qua không xuất hiện, là vì cái gì?"
Doãn Văn Trụ chợt nhếch môi cười, lười nhác lại mê người, "Chỉ vì tôi và người tôi yêu qua một cuộc sống bình thản."
Đây không phải là nói láo, đây là lời nói thật.
Bây giờ anh chỉ muốn dắt tay cô, cùng nhau sống cuộc sống bình thường nhất.
Chỉ cần có cô bồi bên cạnh, nơi nào đều là Thiên đường.
Đây cũng là anh tỏ tình trên ý nghĩa một tầng khác.
Một ký giả mắt tinh chú ý tới đưa bé bên cạnh Phương Thê, lại hỏi: "Đó là con của hai người sao?"
Lúc này, tiểu Lạc Lạc cũng bị tiếng ồn ào đánh thức.
Thấy Phương Thê, mở miệng gọi: "Mẹ."
Thấy Doãn Văn Trụ bên kia, bé uốn lên tiểu não nghĩ một lát, vẫn là kêu một tiếng: "Cha."
Có đôi khi, có lẽ là thiên tính của cha và con gái.
Một tiếng kêu như thế, đương nhiên cũng trả lời vấn đề của ký giả kia.
Doãn Văn Trụ cẩn thận từng li từng tí đi tới, Phương Thê làm như đã hiểu ra cái gì, ôm tiểu Lạc Lạc nắm lấy tay anh, mà đổi thành một cái tay cũng dắt lấy Tiểu Dạ.
Cô biết, lúc này làm như vậy mới tốt nhất.
Anh giúp cô, nếu không trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết làm sao phản bác sự vu hãm của Sue.
Hơn nữa cô cũng hiểu, anh không muốn bại lộ ở trước mặt người khác, có lẽ là không muốn làm cho người khác biết ánh mắt của anh có vấn đề.
Cho nên cô phối hợp anh, không muốn làm cho người có tâm nhìn ra, mà cổ động tuyên truyền.
Tay của anh thật ấm áp, giống nhau lúc trước.
Nhớ đến lời nói của Tô Tiểu Mạt, nhìn đến gò má quen thuộc của anh, trái tim Phương Thê không khỏi nhức nhối.
Không phải đau lòng, mà là có mấy phần cảm khái.
Mà Tô Tiểu Mạt đứng ở sau lưng bọn họ, không khỏi cong lên khóe môi.
Rất nhiều chuyện, người trong cuộc mơ hồ, người đứng xem sáng suốt.
Cô cảm thấy người đàn ông này là thật tâm yêu Phương Thê.
Cho nên Thê Thê sẽ hạnh phúc.
Mà cô cũng rất vui vẻ.
Tất cả kết thúc ở một bức hình ấm áp, có người vui vẻ, đương nhiên cũng có người bất mãn.
Chẳng qua là ai cũng sẽ không để ý người kia.
Cô ta chẳng qua chỉ là người không quen biết, đối với người nào cũng không quan trọng.
Sue cuối cùng không nói gì nữa, trợn mắt nhìn người bị vây ở chính giữa một cái, tức giận xoay người rời đi.
Lúc này, cô đương nhiên biết có chút lời nói dù nói ra, cũng không có người tin.
Không nghĩ tới lúc này còn có một người đàn ông như vậy cắm vào.
Bọn họ thật sự là vợ chồng sao?
Coi như là vợ chồng, có một người cũng sẽ không để ý.
Mà cô thật đúng là không tin lời nói của Doãn Văn Trụ.
Anh ta thật có thể vì một người đàn bà làm được tình trạng kia sao?