Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-269
Chương 269: Là cha (2)
Sân bay Thành phố C.
Một cô gái như học sinh trung học đang ở một bên đánh một người đàn ông trung niên, một màn này nói kỳ quái bao nhiêu thì có bao nhiêu, tất cả mọi người không khỏi dừng bước chân tới vây xem.
"Đừng đánh, tôi sai rồi được chưa."
Người đàn ông trung niên la lên như tiếng giết heo, không ngừng cầu xin tha thứ.
Cô gái kia lại hoàn toàn không để ý tới, tiếp tục đánh, thậm chí chuyên hướng tới những nơi không nên đánh, người đàn ông trung niên kia đau đến nói cũng không rõ.
Xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên sẽ có bảo vệ sân bay nhanh chóng chạy tới.
Cô gái tuyệt không bận tâm, một cái nhấc lên người đàn ông trung niên đó ném vào trước mặt những bảo vệ, "Ừ, người này trộm đồ tôi, bây giờ giao cho mấy anh."
Nói xong, lắc đầu một cái liền đi rồi.
Người đàn ông trung niên rất muốn giải thích, ông không có trộm, nhưng miệng cũng bị đánh, đau đến nói không nên lời.
Làm sao anh có thể xui xẻo như vậy, chẳng qua là không cẩn thận nổi lên sắc tâm thôi, thế nhưng gặp được một con cọp mẹ.
Cô gái này thoạt nhìn nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu thế, làm sao lại bạo lực như vậy?
Đánh nhau còn mạnh hơn đàn ông.
Cô gái hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của người chung quanh, nhìn chung quanh, dường như đang tìm người.
Khi tầm mắt cô thấy được bóng dáng ngoài xa kia, khóe miệng không khỏi gợi lên một nụ cười, bước nhanh đi tới người đó.
"Hu hu, Thê Thê, người ta nhớ chị quá."
Thân thể của cô cọ lên người Phương Thê, một tay loạn xạ vuốt đầu Tiểu Dạ, một tay nhéo nhéo gương mặt mềm mại của tiểu Lạc Lạc.
"Tô Tiểu Mạt, em lại đánh người phải không?"
Phương Thê nhìn người con vẻ mặt ủy khuất hỏi.
Đây là tri kỷ cô quen biết ở ITaly, đã giúp cô rất nhiều.
Tô Tiểu Mạt thay đổi mới vừa rồi dáng vẻ mảnh mai kia, hận hận nói: "Cái đầu heo đó đáng đánh, mới vừa rồi ở trên máy bay, ông ta ngồi bên cạnh em, lại muốn học Ông chú quái dị quyến rũ Lolita. Chị biết đó, em ghét nhất là bị người khác nói mình giống loli ( ý chỉ có ngoại hình giống các bé gái từ 8 đến 15 tuổi). Muốn quyến rũ em, vậy cũng không xem chính mình có bao nhiêu bản lãnh. Hừ, em không đánh chết ông ta, ông ta nên trở về thắp nhang bái Phật rồi."
Phương Thê xem ra còn hơi nhỏ, đã hai mươi tám tuổi rồi, xem ra như một sinh viên.
Mà Tô Tiểu Mạt thoạt nhìn rất nhỏ, rõ ràng cũng hai mươi lăm tuổi rồi, nhưng nhìn thấy như một cô bé trung học, cao cũng không cao, mặt cũng rất nhỏ, chính như một loli, nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu.
Dáng người là loli, nhưng tính tình lại là nữ vương.
Rất lợi hại, cũng rất là bạo lực.
Tô Tiểu Mạt rất thần bí, có một số việc ngay cả Phương Thê cũng không biết.
Nhưng mỗi người đều có bí mật, Phương Thê chưa bao giờ đi thám thính.
Xem cô ấy là bạn, cô sẽ toàn tâm toàn ý tin cô ấy.
Cô chỉ biết, thân thể của cô ấy có thể như vậy cũng không phải trời sanh, giữa chuyện này dường như đã từng xảy ra rất nhiều chuyện.
Phương Thê không nhịn được ngắt mặt của Tô Tiểu Mạt, cười nói: "Ai kêu cái người này vì sao lại đáng yêu như vậy."
Thật sự vô cùng đáng yêu, như tiểu Lạc Lạc vậy.
"Thê Thê, chị khi dễ em."
Đối với người thân của mình, cô sẽ không dùng quyền cước.
"Này, dì muốn sờ tới bao lâu đây?"
Tiểu Dạ bất mãn cất tiếng.
"Dì hư, Lạc Lạc đau."
Tiểu Lạc Lạc cũng bất mãn kêu lên.
Tô Tiểu Mạt một cái chớp liền ôm tiểu Lạc Lạc, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, "Hôn hôn sẽ không đau, có đúng không?"
Lại xoay người đi trêu chọc Tiểu Dạ, "Tiểu Dạ Dạ, thật ra con chính là kiêu ngạo a kiêu ngạo, ngoài miệng nói như vậy, thật ra thì trong lòng rất vui đúng không?"
"Tiểu Mạt, làm sao em lại muốn về nước vậy?"
Lúc Phương Thê nhận được điện thoại của Tiểu Mạt còn kém chút không tin được.
"Tới tìm chị chơi a, chị phải chứa chấp người ta, bao ăn bao ở."
Tô Tiểu Mạt cười híp mắt nói, nhìn thấy đáng yêu vô cùng.
"Vậy em có cần chị bồi ăn bồi ngủ không?"
Phương Thê cười trêu ghẹo nói.
"Ừ, nếu Thê Thê muốn, em rất thích ý."
Tô Tiểu Mạt cũng vui vẻ nói, cúi đầu lại thấy mặt của Tiểu Dạ tỏ vẻ không vui, vì vậy vừa cười nói: "Tiểu Dạ Dạ, có phải con rất hâm mộ phải không? Được rồi, nhìn con đáng thương như vậy, dì sẽ chừa một đêm cho con. Ha ha."
"Không biết xấu hổ."
Tiểu Dạ tức giận nói.
Bé đối với người khác hờ hững, nhưng cố tình lại đối đầu với Tô Tiểu Mạt.
"Ối trời, Tiểu Dạ Dạ, cái đứa nhỏ này, đầu óc không trong sáng tý nào."
Tô Tiểu Mạt cuộc đời thích nhất là nói chuyện hài, đặc biệt thích trêu chọc cái loại có độ khó cao.
"Được rồi, Tiểu Mạt, em đừng khi dễ Tiểu Dạ nữa."
Phương Thê nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Dạ đỏ lên, vội vàng nói.
"Dì dì, không cho khi dễ anh hai."
Tiểu Lạc Lạc học giọng của Phương Thê.
Tô Tiểu Mạt hôn một ngụm lên mặt nhỏ nhắn của tiểu Lạc Lạc, "Ừ, dì nghe lời tiểu Lạc Lạc."
Đoàn người họ rời khỏi sân bay, lúc ngồi trên xe, điện thoại của Phương Thê đột nhiên vang lên.
Phương Thê lấy điện thoại ra nhìn, lại là Tư Mị.
"Alo, Tư Mị, có chuyện gì?"
"Anh có việc nên phải về thành phố A trước."
Tiếng của Tư Mị truyền qua, thật giống như thật sự mang theo phần nôn nóng.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Phương Thê không khỏi mở miệng hỏi.
Nếu như có thể, cô hi vọng giúp được.
"Không có chuyện gì, anh cúp trước."
Tư Mị cũng vội vã cúp máy.
Phương Thê cầm điện thoại suy nghĩ một lát, vẫn không gọi lại.
Tư Mị nếu như không muốn nói, cô cũng không tiện nhúng tay.
"Ồ, đàn ông à, Thê Thê nghĩ thông rồi sao?"
Tô Tiểu Mạt đứng dậy ngồi gần Phương Thê, mặt như tên trộm hỏi.
"Đúng vậy a, đàn ông, thế nào?"
Phương Thê nhìn Tô Tiểu Mạt, cười hỏi.
"Không thú vị, em còn tưởng chị nghĩ thông rồi."
Tô Tiểu Mạt thấy phản ứng của Phương Thê như thế, cũng biết người đàn ông kia không phải.
"Không sao, không dựa vào đàn ông vẫn có thể sống rất tốt, không phải chính em cũng rõ tâm trạng này sao."
Tô Tiểu Mạt mặc dù không nói cho Phương Thê biết, nhưng dựa vào tâm tư của người từng trải, Phương Thê có thể nhìn ra trong lòng của Tô Tiểu Mạt có một người.
Có lẽ cũng giống như cô, vừa yêu vừa hận đi.
"Mẹ, con là đàn ông, con sẽ chăm sóc mẹ."
Tiểu Dạ nói với lời thề son sắt.
Tiểu Lạc Lạc huy động quả đấm mềm mại của mình, "Mẹ, Lạc Lạc cũng bảo vệ mẹ, Lạc Lạc giúp mẹ đánh người xấu."
"Ừ, mẹ có các con là đủ rồi."
Thật, cô cảm thấy mình đã có rất nhiều thứ rồi.
Cô vẫn cảm thấy, trời cao luôn công bằng, mình nhận được gì, nhất định cũng sẽ mất đi gì đó, mà mình mất đi một ít thứ, trời cao cũng nhất định sẽ bồi thường mình một ít thứ.
Cho nên bây giờ cô biết đủ.
"Em ghen tỵ quá, em cũng muốn sinh một đứa con."
Tô Tiểu Mạt tay quàng lên cổ Phương Thê, trịnh trọng tuyên bố.
"Em muốn tìm một người đẹp trai sinh ra một đứa con đẹp trai, khi lớn lên thì cưới tiểu Lạc Lạc đáng yêu ."
Tô Tiểu Mạt nói như vậy, Tiểu Dạ mất hứng.
Bé nhẹ giọng hừ nói: "Dì nên tìm ông chú quái dị, ông chú quái dị mới thích Lolita."
Muốn cùng bé giành em gái, bé cũng không đồng ý.
"Tiểu Dạ, con không phải là đứa trẻ, con tuyệt đối không phải là đứa trẻ, nói, con có phải từ nơi nào xuyên tới không, nhỏ như vậy đã biết mơ ước rồi? Có phải muốn chơi trò nuôi lớn loli không?"
Tô Tiểu Mạt buông Phương Thê ra, ôm lấy Tiểu Dạ, xoa đầu của bé liên tiếp hỏi.
Phương Thê cười cười, sau đó lái xe.
Cô biết Tiểu Mạt chỉ là thích đùa với Tiểu Dạ.
Tiểu Dạ ở trước mặt cô thật ra cũng giống như một đứa trẻ khác, mặc dù trên miệng nói ghét tô Tiểu Mạt.
"Tô Tiểu Mạt, dì buông con ra."
Tại sao người đàn bà này luôn sờ đầu mình, ghét ghét.
"Không buông, cũng không buông, dì nhất định sinh một đứa con đẹp trai ra giành tiểu Lạc Lạc với con."
Tô Tiểu Mạt thích những thứ đẹp, tiểu Lạc Lạc lại lớn lên như một búp bê barbie, lần đầu tiên cô nhìn thấy liền yêu thích không buông tay được.
Cô nghĩ cha của tiểu Lạc Lạc nhất định rất đẹp trai, nhưng cô không dám hỏi Phương Thê.
Có một số việc không nhắc tới còn được, một khi nhắc tới thì đồng nghĩa với việc vạch trần vết thương của mình, khiến vết thương vốn vảy kết lần nữa máu tươi đầm đìa.
Chính cô cũng không phải như vậy sao?
Có một số việc, cô chưa bao giờ đi suy nghĩ nhiều.
Cô cả đời này đã trải qua chuyện mà người khác nghĩ cũng không nghĩ tới, nhưng vết thương nặng nhất của cô vẫn là người đó.
Có chút vết thương có thể khép lại, mà có chút vết thương ở đáy lòng, luôn linh hoạt nhắc nhở chuyện đã từng xảy ra.
Tính tình của cô rất xấu, nhưng từ nhỏ đến lớn, Cô chỉ có dựa vào chính mình bảo vệ mình, nếu như không hung hãn một chút, cũng chỉ biết bị người khác khi dễ.
Phương Thê là người bạn thứ nhất của cô.
Cho nên cô rất quý trọng.
Có một số việc cô không phải không chịu nói, chẳng qua là không muốn dọa cô ấy sợ mà thôi.
Mà giờ khắc này, tiểu Lạc Lạc đã sớm ở ghế sau ngủ thiếp đi, bé ngủ càng giống như một búp bê.
Sân bay Thành phố C.
Một cô gái như học sinh trung học đang ở một bên đánh một người đàn ông trung niên, một màn này nói kỳ quái bao nhiêu thì có bao nhiêu, tất cả mọi người không khỏi dừng bước chân tới vây xem.
"Đừng đánh, tôi sai rồi được chưa."
Người đàn ông trung niên la lên như tiếng giết heo, không ngừng cầu xin tha thứ.
Cô gái kia lại hoàn toàn không để ý tới, tiếp tục đánh, thậm chí chuyên hướng tới những nơi không nên đánh, người đàn ông trung niên kia đau đến nói cũng không rõ.
Xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên sẽ có bảo vệ sân bay nhanh chóng chạy tới.
Cô gái tuyệt không bận tâm, một cái nhấc lên người đàn ông trung niên đó ném vào trước mặt những bảo vệ, "Ừ, người này trộm đồ tôi, bây giờ giao cho mấy anh."
Nói xong, lắc đầu một cái liền đi rồi.
Người đàn ông trung niên rất muốn giải thích, ông không có trộm, nhưng miệng cũng bị đánh, đau đến nói không nên lời.
Làm sao anh có thể xui xẻo như vậy, chẳng qua là không cẩn thận nổi lên sắc tâm thôi, thế nhưng gặp được một con cọp mẹ.
Cô gái này thoạt nhìn nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu thế, làm sao lại bạo lực như vậy?
Đánh nhau còn mạnh hơn đàn ông.
Cô gái hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của người chung quanh, nhìn chung quanh, dường như đang tìm người.
Khi tầm mắt cô thấy được bóng dáng ngoài xa kia, khóe miệng không khỏi gợi lên một nụ cười, bước nhanh đi tới người đó.
"Hu hu, Thê Thê, người ta nhớ chị quá."
Thân thể của cô cọ lên người Phương Thê, một tay loạn xạ vuốt đầu Tiểu Dạ, một tay nhéo nhéo gương mặt mềm mại của tiểu Lạc Lạc.
"Tô Tiểu Mạt, em lại đánh người phải không?"
Phương Thê nhìn người con vẻ mặt ủy khuất hỏi.
Đây là tri kỷ cô quen biết ở ITaly, đã giúp cô rất nhiều.
Tô Tiểu Mạt thay đổi mới vừa rồi dáng vẻ mảnh mai kia, hận hận nói: "Cái đầu heo đó đáng đánh, mới vừa rồi ở trên máy bay, ông ta ngồi bên cạnh em, lại muốn học Ông chú quái dị quyến rũ Lolita. Chị biết đó, em ghét nhất là bị người khác nói mình giống loli ( ý chỉ có ngoại hình giống các bé gái từ 8 đến 15 tuổi). Muốn quyến rũ em, vậy cũng không xem chính mình có bao nhiêu bản lãnh. Hừ, em không đánh chết ông ta, ông ta nên trở về thắp nhang bái Phật rồi."
Phương Thê xem ra còn hơi nhỏ, đã hai mươi tám tuổi rồi, xem ra như một sinh viên.
Mà Tô Tiểu Mạt thoạt nhìn rất nhỏ, rõ ràng cũng hai mươi lăm tuổi rồi, nhưng nhìn thấy như một cô bé trung học, cao cũng không cao, mặt cũng rất nhỏ, chính như một loli, nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu.
Dáng người là loli, nhưng tính tình lại là nữ vương.
Rất lợi hại, cũng rất là bạo lực.
Tô Tiểu Mạt rất thần bí, có một số việc ngay cả Phương Thê cũng không biết.
Nhưng mỗi người đều có bí mật, Phương Thê chưa bao giờ đi thám thính.
Xem cô ấy là bạn, cô sẽ toàn tâm toàn ý tin cô ấy.
Cô chỉ biết, thân thể của cô ấy có thể như vậy cũng không phải trời sanh, giữa chuyện này dường như đã từng xảy ra rất nhiều chuyện.
Phương Thê không nhịn được ngắt mặt của Tô Tiểu Mạt, cười nói: "Ai kêu cái người này vì sao lại đáng yêu như vậy."
Thật sự vô cùng đáng yêu, như tiểu Lạc Lạc vậy.
"Thê Thê, chị khi dễ em."
Đối với người thân của mình, cô sẽ không dùng quyền cước.
"Này, dì muốn sờ tới bao lâu đây?"
Tiểu Dạ bất mãn cất tiếng.
"Dì hư, Lạc Lạc đau."
Tiểu Lạc Lạc cũng bất mãn kêu lên.
Tô Tiểu Mạt một cái chớp liền ôm tiểu Lạc Lạc, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, "Hôn hôn sẽ không đau, có đúng không?"
Lại xoay người đi trêu chọc Tiểu Dạ, "Tiểu Dạ Dạ, thật ra con chính là kiêu ngạo a kiêu ngạo, ngoài miệng nói như vậy, thật ra thì trong lòng rất vui đúng không?"
"Tiểu Mạt, làm sao em lại muốn về nước vậy?"
Lúc Phương Thê nhận được điện thoại của Tiểu Mạt còn kém chút không tin được.
"Tới tìm chị chơi a, chị phải chứa chấp người ta, bao ăn bao ở."
Tô Tiểu Mạt cười híp mắt nói, nhìn thấy đáng yêu vô cùng.
"Vậy em có cần chị bồi ăn bồi ngủ không?"
Phương Thê cười trêu ghẹo nói.
"Ừ, nếu Thê Thê muốn, em rất thích ý."
Tô Tiểu Mạt cũng vui vẻ nói, cúi đầu lại thấy mặt của Tiểu Dạ tỏ vẻ không vui, vì vậy vừa cười nói: "Tiểu Dạ Dạ, có phải con rất hâm mộ phải không? Được rồi, nhìn con đáng thương như vậy, dì sẽ chừa một đêm cho con. Ha ha."
"Không biết xấu hổ."
Tiểu Dạ tức giận nói.
Bé đối với người khác hờ hững, nhưng cố tình lại đối đầu với Tô Tiểu Mạt.
"Ối trời, Tiểu Dạ Dạ, cái đứa nhỏ này, đầu óc không trong sáng tý nào."
Tô Tiểu Mạt cuộc đời thích nhất là nói chuyện hài, đặc biệt thích trêu chọc cái loại có độ khó cao.
"Được rồi, Tiểu Mạt, em đừng khi dễ Tiểu Dạ nữa."
Phương Thê nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Dạ đỏ lên, vội vàng nói.
"Dì dì, không cho khi dễ anh hai."
Tiểu Lạc Lạc học giọng của Phương Thê.
Tô Tiểu Mạt hôn một ngụm lên mặt nhỏ nhắn của tiểu Lạc Lạc, "Ừ, dì nghe lời tiểu Lạc Lạc."
Đoàn người họ rời khỏi sân bay, lúc ngồi trên xe, điện thoại của Phương Thê đột nhiên vang lên.
Phương Thê lấy điện thoại ra nhìn, lại là Tư Mị.
"Alo, Tư Mị, có chuyện gì?"
"Anh có việc nên phải về thành phố A trước."
Tiếng của Tư Mị truyền qua, thật giống như thật sự mang theo phần nôn nóng.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Phương Thê không khỏi mở miệng hỏi.
Nếu như có thể, cô hi vọng giúp được.
"Không có chuyện gì, anh cúp trước."
Tư Mị cũng vội vã cúp máy.
Phương Thê cầm điện thoại suy nghĩ một lát, vẫn không gọi lại.
Tư Mị nếu như không muốn nói, cô cũng không tiện nhúng tay.
"Ồ, đàn ông à, Thê Thê nghĩ thông rồi sao?"
Tô Tiểu Mạt đứng dậy ngồi gần Phương Thê, mặt như tên trộm hỏi.
"Đúng vậy a, đàn ông, thế nào?"
Phương Thê nhìn Tô Tiểu Mạt, cười hỏi.
"Không thú vị, em còn tưởng chị nghĩ thông rồi."
Tô Tiểu Mạt thấy phản ứng của Phương Thê như thế, cũng biết người đàn ông kia không phải.
"Không sao, không dựa vào đàn ông vẫn có thể sống rất tốt, không phải chính em cũng rõ tâm trạng này sao."
Tô Tiểu Mạt mặc dù không nói cho Phương Thê biết, nhưng dựa vào tâm tư của người từng trải, Phương Thê có thể nhìn ra trong lòng của Tô Tiểu Mạt có một người.
Có lẽ cũng giống như cô, vừa yêu vừa hận đi.
"Mẹ, con là đàn ông, con sẽ chăm sóc mẹ."
Tiểu Dạ nói với lời thề son sắt.
Tiểu Lạc Lạc huy động quả đấm mềm mại của mình, "Mẹ, Lạc Lạc cũng bảo vệ mẹ, Lạc Lạc giúp mẹ đánh người xấu."
"Ừ, mẹ có các con là đủ rồi."
Thật, cô cảm thấy mình đã có rất nhiều thứ rồi.
Cô vẫn cảm thấy, trời cao luôn công bằng, mình nhận được gì, nhất định cũng sẽ mất đi gì đó, mà mình mất đi một ít thứ, trời cao cũng nhất định sẽ bồi thường mình một ít thứ.
Cho nên bây giờ cô biết đủ.
"Em ghen tỵ quá, em cũng muốn sinh một đứa con."
Tô Tiểu Mạt tay quàng lên cổ Phương Thê, trịnh trọng tuyên bố.
"Em muốn tìm một người đẹp trai sinh ra một đứa con đẹp trai, khi lớn lên thì cưới tiểu Lạc Lạc đáng yêu ."
Tô Tiểu Mạt nói như vậy, Tiểu Dạ mất hứng.
Bé nhẹ giọng hừ nói: "Dì nên tìm ông chú quái dị, ông chú quái dị mới thích Lolita."
Muốn cùng bé giành em gái, bé cũng không đồng ý.
"Tiểu Dạ, con không phải là đứa trẻ, con tuyệt đối không phải là đứa trẻ, nói, con có phải từ nơi nào xuyên tới không, nhỏ như vậy đã biết mơ ước rồi? Có phải muốn chơi trò nuôi lớn loli không?"
Tô Tiểu Mạt buông Phương Thê ra, ôm lấy Tiểu Dạ, xoa đầu của bé liên tiếp hỏi.
Phương Thê cười cười, sau đó lái xe.
Cô biết Tiểu Mạt chỉ là thích đùa với Tiểu Dạ.
Tiểu Dạ ở trước mặt cô thật ra cũng giống như một đứa trẻ khác, mặc dù trên miệng nói ghét tô Tiểu Mạt.
"Tô Tiểu Mạt, dì buông con ra."
Tại sao người đàn bà này luôn sờ đầu mình, ghét ghét.
"Không buông, cũng không buông, dì nhất định sinh một đứa con đẹp trai ra giành tiểu Lạc Lạc với con."
Tô Tiểu Mạt thích những thứ đẹp, tiểu Lạc Lạc lại lớn lên như một búp bê barbie, lần đầu tiên cô nhìn thấy liền yêu thích không buông tay được.
Cô nghĩ cha của tiểu Lạc Lạc nhất định rất đẹp trai, nhưng cô không dám hỏi Phương Thê.
Có một số việc không nhắc tới còn được, một khi nhắc tới thì đồng nghĩa với việc vạch trần vết thương của mình, khiến vết thương vốn vảy kết lần nữa máu tươi đầm đìa.
Chính cô cũng không phải như vậy sao?
Có một số việc, cô chưa bao giờ đi suy nghĩ nhiều.
Cô cả đời này đã trải qua chuyện mà người khác nghĩ cũng không nghĩ tới, nhưng vết thương nặng nhất của cô vẫn là người đó.
Có chút vết thương có thể khép lại, mà có chút vết thương ở đáy lòng, luôn linh hoạt nhắc nhở chuyện đã từng xảy ra.
Tính tình của cô rất xấu, nhưng từ nhỏ đến lớn, Cô chỉ có dựa vào chính mình bảo vệ mình, nếu như không hung hãn một chút, cũng chỉ biết bị người khác khi dễ.
Phương Thê là người bạn thứ nhất của cô.
Cho nên cô rất quý trọng.
Có một số việc cô không phải không chịu nói, chẳng qua là không muốn dọa cô ấy sợ mà thôi.
Mà giờ khắc này, tiểu Lạc Lạc đã sớm ở ghế sau ngủ thiếp đi, bé ngủ càng giống như một búp bê.