-
Chương 37
“Hoàng thượng, quốc vương Thổ quốc và Hỏa quốc đã dẫn quân tiến đến nước ta hiện nay đã ở biên giới rồi.” Mộc Lan hớt hải chạy vào
”Sao lại như vậy, mau đi xem.” Bất chấp thân thể suy yếu, Phong bay thẳng đến biên giới, Vũ thấy vậy cũng lập tức theo sau
”Các ngươi đây là đang làm gì?” Phong vừa hạ cánh đã chất vấn đội quân đang dàn hàng ở biên giới.
”Tất nhiên là tiến đánh Thủy quốc rồi.” Hoàng đế Hỏa quốc cười man rợ
”Các ngươi đừng hòng.” Phong tức giận trừng mắt nhìn đám người kia.
”Với thực lực của ngươi bây giờ? Thật đúng là trứng chọi đá.” Cô gái mặc đồ đen lên tiếng, đây chính là người gây ra vụ hiểu lầm
”Chậc chậc, thật không ngờ lần này ma vương chính thức ra mặt.” Giọng nói của Thủy vang lên, một bóng dáng màu đỏ xuất hiện. Vừa cảm ứng được có người muốn xâm lược Thủy quốc, cô lập tức trở về biên giới
”Ngươi sau còn ở đây?” Ma vương nhíu mày nhìn Hồng Thủy.
”Tất nhiên là để đuổi các ngươi ra khỏi Thủy quốc rồi.” Hồng Thủy nhàn nhạt liếc nhìn đội quân trước mặt
”Ta không tin là có sự trợ giúp của ma giới mà Thủy quốc các người vẫn có thể tồn tại được.” Ma vương tức giận
”Vậy thì bắt đầu thôi.” Thủy nói rồi bắt đầu đánh với ma vương
Đang trong lúc đánh nhau tuy rất vui mừng nhưng Phong, Vũ cũng chỉ có thể vui mừng trong lòng mà tiếp tục đánh nhau.
”Ngươi đi chết đi.” Nhìn thấy quân mình có vẻ bị yếu thế, hoàng đế Hỏa quốc tức giận sử dụng ma chú trước đó được ma Vương dạy đánh về phía Phong.
”Cẩn thận.” Vừa tới nơi Nguyệt Nhi đã vội xông đến sau lưng Phong lãnh trọn một trưởng này.
”Nguyệt Nhi.” Phong một trưởng đánh bay hoàng đế Hỏa quốc ra xa, ôm Nguyệt lên. Lúc này sắc mặt cô đã trở nên tái nhợt
”Anh cút ra.” Thấy Nguyệt bị thương Thủy đánh bừa một trưởng về phía ma Vương rồi chạy đến đẩy Phong ra ôm lấy Nguyệt bắt đầu phong bế huyệt đạo, đưa một chút chân khí vào bảo vệ tâm mạch cho cô.
Trong lúc Thủy đang chữa trị cho Nguyệt, ma Vương liền nhân cơ hội dồn toàn lực đánh về hướng Thủy.
Vũ thấy Thủy bị đánh lén nhưng chưa kịp phản ứng thì đã thấy một bóng dáng chắn trước người cô
”Thủy.” Tử Dương nghe tin cha mình gây chiến muốn đến để ngăn cản không ngờ lại thấy cảnh này nên không nghĩ ngợi gì tiến đến chắn trước người Thủy
Thủy lúc này mới giật mình thì chỉ thấy bóng dáng Tử Dương ngã xuống trước mặt.
”Chủ nhân.” Mi mi, sa sa cùng Y Thanh, Lăng Kiệt cũng vừa kịp tới nơi
”Chăm sóc bọn họ cho tốt.” Bỏ lại câu nói này rồi Hồng Thủy đi ra khỏi chỗ Nguyệt và Dương đang nằm
”Hôm nay ta sẽ tiêu diệt toàn bộ ma giới các người, một mống cũng không để thoát.” Thủy lạnh lùng nhìn ma Vương
Hồng Thủy nhắm mắt lại, toàn bộ những cánh hoa gần đó đều tự động rụng ra bay đến bao phủ người cô. Cô mở mắt ra là lúc toàn bộ cánh hoa biến thành những tia sáng chết người bay thẳng về phía quân địch.
”Tại sao ngươi có thể...” Ma Vương trợn tròn mắt nhìn Thủy thật sự là không thể tin được.
”Hừ cho ngươi biết thế nào là thiên nữ tán hoa trong truyền thuyết.” Thủy nhếch môi cười nhạt
”Không thể nào, ngươi không thể...” Ma Vương điên loạn lắc đầu, làm sao cô ta có thể đạt thánh cấp chứ.
”Ta chính là đã đạt đến thánh cấp cấp tri rồi, thế nào cảm giác không tệ chứ.”
”Ha ha ha, cả đời ta bại trong tay ngươi đúng thật là xứng đáng.” Ma Vương phun ra một ngụm máu lớn ngã xuống đất mà chết
”Bắt hai người bọn họ lại.” Thủy phân phó cho quân lính bắt dữ hoàng đế Mộc quốc và Hỏa quốc lại. Tuy hai người này không chết nhưng cũng bị thương rất nặng.
Vì Nguyệt là một thiên thần nên không có nguy hiểm đến tính mạng nhưng Tử Dương lúc này lại rơi vào tình trạng nguy kịch.
Thủy tiến đến ôm lấy Dương, một tay đặt lên ngực cậu chuẩn bị truyền linh khí vào thì bàn tay đã bị Tử Dương nắm lấy.
”Vô ích thôi, đừng hao tổn linh khí làm gì, kinh mạch toàn thân anh đã đứt hết rồi.” Dương nhìn Thủy nói
”Sao lại như vậy, mau đi xem.” Bất chấp thân thể suy yếu, Phong bay thẳng đến biên giới, Vũ thấy vậy cũng lập tức theo sau
”Các ngươi đây là đang làm gì?” Phong vừa hạ cánh đã chất vấn đội quân đang dàn hàng ở biên giới.
”Tất nhiên là tiến đánh Thủy quốc rồi.” Hoàng đế Hỏa quốc cười man rợ
”Các ngươi đừng hòng.” Phong tức giận trừng mắt nhìn đám người kia.
”Với thực lực của ngươi bây giờ? Thật đúng là trứng chọi đá.” Cô gái mặc đồ đen lên tiếng, đây chính là người gây ra vụ hiểu lầm
”Chậc chậc, thật không ngờ lần này ma vương chính thức ra mặt.” Giọng nói của Thủy vang lên, một bóng dáng màu đỏ xuất hiện. Vừa cảm ứng được có người muốn xâm lược Thủy quốc, cô lập tức trở về biên giới
”Ngươi sau còn ở đây?” Ma vương nhíu mày nhìn Hồng Thủy.
”Tất nhiên là để đuổi các ngươi ra khỏi Thủy quốc rồi.” Hồng Thủy nhàn nhạt liếc nhìn đội quân trước mặt
”Ta không tin là có sự trợ giúp của ma giới mà Thủy quốc các người vẫn có thể tồn tại được.” Ma vương tức giận
”Vậy thì bắt đầu thôi.” Thủy nói rồi bắt đầu đánh với ma vương
Đang trong lúc đánh nhau tuy rất vui mừng nhưng Phong, Vũ cũng chỉ có thể vui mừng trong lòng mà tiếp tục đánh nhau.
”Ngươi đi chết đi.” Nhìn thấy quân mình có vẻ bị yếu thế, hoàng đế Hỏa quốc tức giận sử dụng ma chú trước đó được ma Vương dạy đánh về phía Phong.
”Cẩn thận.” Vừa tới nơi Nguyệt Nhi đã vội xông đến sau lưng Phong lãnh trọn một trưởng này.
”Nguyệt Nhi.” Phong một trưởng đánh bay hoàng đế Hỏa quốc ra xa, ôm Nguyệt lên. Lúc này sắc mặt cô đã trở nên tái nhợt
”Anh cút ra.” Thấy Nguyệt bị thương Thủy đánh bừa một trưởng về phía ma Vương rồi chạy đến đẩy Phong ra ôm lấy Nguyệt bắt đầu phong bế huyệt đạo, đưa một chút chân khí vào bảo vệ tâm mạch cho cô.
Trong lúc Thủy đang chữa trị cho Nguyệt, ma Vương liền nhân cơ hội dồn toàn lực đánh về hướng Thủy.
Vũ thấy Thủy bị đánh lén nhưng chưa kịp phản ứng thì đã thấy một bóng dáng chắn trước người cô
”Thủy.” Tử Dương nghe tin cha mình gây chiến muốn đến để ngăn cản không ngờ lại thấy cảnh này nên không nghĩ ngợi gì tiến đến chắn trước người Thủy
Thủy lúc này mới giật mình thì chỉ thấy bóng dáng Tử Dương ngã xuống trước mặt.
”Chủ nhân.” Mi mi, sa sa cùng Y Thanh, Lăng Kiệt cũng vừa kịp tới nơi
”Chăm sóc bọn họ cho tốt.” Bỏ lại câu nói này rồi Hồng Thủy đi ra khỏi chỗ Nguyệt và Dương đang nằm
”Hôm nay ta sẽ tiêu diệt toàn bộ ma giới các người, một mống cũng không để thoát.” Thủy lạnh lùng nhìn ma Vương
Hồng Thủy nhắm mắt lại, toàn bộ những cánh hoa gần đó đều tự động rụng ra bay đến bao phủ người cô. Cô mở mắt ra là lúc toàn bộ cánh hoa biến thành những tia sáng chết người bay thẳng về phía quân địch.
”Tại sao ngươi có thể...” Ma Vương trợn tròn mắt nhìn Thủy thật sự là không thể tin được.
”Hừ cho ngươi biết thế nào là thiên nữ tán hoa trong truyền thuyết.” Thủy nhếch môi cười nhạt
”Không thể nào, ngươi không thể...” Ma Vương điên loạn lắc đầu, làm sao cô ta có thể đạt thánh cấp chứ.
”Ta chính là đã đạt đến thánh cấp cấp tri rồi, thế nào cảm giác không tệ chứ.”
”Ha ha ha, cả đời ta bại trong tay ngươi đúng thật là xứng đáng.” Ma Vương phun ra một ngụm máu lớn ngã xuống đất mà chết
”Bắt hai người bọn họ lại.” Thủy phân phó cho quân lính bắt dữ hoàng đế Mộc quốc và Hỏa quốc lại. Tuy hai người này không chết nhưng cũng bị thương rất nặng.
Vì Nguyệt là một thiên thần nên không có nguy hiểm đến tính mạng nhưng Tử Dương lúc này lại rơi vào tình trạng nguy kịch.
Thủy tiến đến ôm lấy Dương, một tay đặt lên ngực cậu chuẩn bị truyền linh khí vào thì bàn tay đã bị Tử Dương nắm lấy.
”Vô ích thôi, đừng hao tổn linh khí làm gì, kinh mạch toàn thân anh đã đứt hết rồi.” Dương nhìn Thủy nói