-
Chương 7
Ba ngày sau, Nhạc Tâm Trừng cùng đoàn người chậm rãi xuất phát đi, tiến về Giang Nam. Trong lúc đó cùng gặp không ít phiền toái, bởi vì Hải Đường cùng Hoán nhi đi, Nhạc Tâm Hà cũng ầm ĩ muốn đi theo.
Các nàng ầm ĩ thật lâu, vẫn là Quỳnh Tinh cực lực cam đoan cùng nói ra một đống lời ngụy biện, cuối cùng cũng được như ý nguyện cùng nhau xuôi nam.
Kể từ sau khi Quỳnh Tinh thừa nhận mình là nữ nhi, rất nhiều chuyện đều bị đám đại nam nhân kia cản lại, không cho phép nàng làm. Như vậy vừa tốt, nàng thật thoải mái, thật vui vẻ chờ ở bên trong xe ngựa cùng Hải Đường các nàng.
Thời gian mười ngày, nháy mắt đã trôi qua.
Quỳnh Tinh buồn bực, kéo mành xe ngựa ra, rống với người bên ngoài: “Còn bao lâu nữa mới có thể đến hả? Đã mười ngày rồi, nếu khôn đến, ta muốn xuống xe tự mình đi.”
Cốc Úy Minh dám khẳng định nội lực Quỳnh Tinh không thấp, vừa rồi nàng rống, đủ để cho tất cả mọi thứ chấn động.
Hắn tự mình đi tới chỗ Hải Đường, dịu dàng đỡ nàng xuống xe, dùng âm lượng thích hợp nói: “May mà Hải Đường của ta dịu dàng động lòng người, nếu không ta làm sao chịu được!” Nói xong còn vỗ ngực một cái.
May mà người hắn yêu là Hải Đường, nếu là yêu cọp mẹ kia, vậy cũng thảm! Cốc Úy Minh cảm thấy may mắn vì vận may của mình, cùng đau thương vì huynh đệ mình, Tâm Trừng cũng thật xui xẻo, ai không yêu, lại đi yêu nữ la sát này.
Quỳnh Tinh không để ý tới lời châm chọc của hắn, không kiên nhẫn hỏi: “Còn bao nhiêu lâu mới đến hả?”
Sớm biết vật, nàng liền cưỡi ngựa, ở bên trong xe ngựa quá buồn.
Nhạc Tâm Trừng lật mình xuống ngựa, đi đến bên cạnh Quỳnh Tinh, dịu dàng nói: “Cũng sắp rồi! Trước giữa trưa, chúng ta có thể tới. Nàng xuống dưới nghỉ ngơi trước đi! Ngày mai bắt đầu rồi nàng sẽ có một thời gian rất bận, đến lúc đó đừng kêu mệt thì tốt rồi.”
Hắn tự tay muốn đỡ nàng, Quỳnh Tinh lại mặc kệ tay hắn tự mình đi xuống.
“Ta không cần ngươi đỡ, ngươi đi đỡ Hoán nhi bọn họ xuống đây đi! Còn nữa, đừng có dùng cái loại ánh mắt đó nhìn ta, nghĩ giật điện ta chết à!”
Nhạc Tâm Trừng bất đắc dĩ cười một cái, chấp nhận đỡ Hoán nhi xuống.
Hoán nhi thấy Quỳnh Tinh đang khi dễ Nhạc Tâm Trừng, xuống xe ngựa xong chạy đến dưới tàng cây nơi Quỳnh Tinh nghỉ ngơi, nhíu mày nói: “Tinh tỷ tỷ, không phải tỷ mỗi lần đối với Tâm Trừng ca ca đều ác như vậy chứ!”
Cốc Úy Minh đùa cợt nói: “Hoán nhi, ngươi đừng uổng phí công sức, Tinh tỷ tỷ của ngươi nha! Không chỉ đối xử với Tâm Trừng như vậy, đối với nam nhân chúng ta đều như thế. Nàng nha! Chỉ thích nữ nhân, đối với nam nhân không có sắc mặt tốt, đừng khuyên! Ta nói ngươi phải cẩn thận, đừng thân cận với nàng quá, nếu không lại giống như nàng, chỉ thích nữ nhân, ai nha . . . .” Lại bị Hải Đường nhéo.
Quỳnh Tinh liếc mắt nhìn hắn một cái, gõ đầu của Hoán nhi, tức giận nói: “Tiểu phản đồ! Ngươi đừng suốt ngày vì những nam nhân xấu kia nói chuyện. Còn có, hiện tại ta mặc nam trang, ở đây gọi tỷ tỷ thì không sai, nhưng vào thành, ngươi phải thông minh lên một chút, phải gọi Tinh ca ca hoặc đại ca, đừng gọi tỷ tỷ, nếu không bị người bắt tới nghiệm minh bản thân, ta nhất định sẽ kéo theo ngươi!”
Nhạc Tâm Trừng buồn cười nghe nàng uy hiếp, lắc đầu thở dài.
Hoán nhi không tình nguyện “Nha” một tiếng, vô tâm đùa bỡn hoa cỏ.
***
“Thiếu gia Tâm Trừng bọn họ tới, mau! Mau ra đây nghênh đón!” pmootj quản sự ghi nợ ở phân quán Giang Nam Dương Châu hưng phấn thông báo.
Một vị nam nhân lớn tuổi rất nhanh đi ra cửa nghênh đón, những người còn lại đi theo sau hắn, theo thứ tự gạt ra hai bên.
“Trừng thiếu gia.” Giọng nói cứng cáp hữu lực vang lên, cung kính khom người, ân cần thăm hỏi.
Nhạc Tâm Trừng gật đầu với nam nhân, thân thiết nói: “Từ tổng quản, thật sự là vất vả cho ngươi.”
Từ tổng quản vội vàng nói: “Đâu có! Lời nói của thiếu gia, thật sự làm lão phu ngại chết.”
Nhạc Tâm Trừng khẽ mỉm cười, kéo Quỳnh Tinh qua, nói với Từ tổng quản: “Từ tổng quản, sau lưng ta là bảy huynh đệ kia, ngươi đều biết, duy chỉ vị này nhất định ngươi chưa từng thấy qua.”
Từ tổng quản cặp mắt sáng lên, vui vẻ nói: “Nàng là Hàn Quỳnh Tinh cô nương sao? Nữ tổng quản duy nhất của Lăng Hạo sơn trang chúng ta sao?”
“Làm sao ngài biết?” Quỳnh Tinh tò mò hỏi.
Từ tổng quản cười nói: “Mười ngày trước, sau khi các ngươi xuất phát, bên trong sơn trang liền cấp báo cho ta biết. Tất cả mọi người đều biết có vị nữ tổng quản, dáng vẻ xinh đẹp như hoa, cơ trí hơn Gia Cát, học thức như biển rộng.”
“Không nghĩ tới danh tiếng của ta truyền đi xa như vậy!” Quỳnh Tinh nói xong le lưỡi.
Nhạc Tâm Trừng mỉm cười giới thiệu cho Quỳnh Tinh: “Hắn là tổng quản phân quán Dương Châu, Từ Lập Hành. Mấy năm nay, dwuaj vào Từ tổng quản lo liệu để ý, Giang Nam nơi này mới có thành quả như thế.”
“Không dám, không dám! Lão phu chỉ làm trọn bổn phận mà thôi.” Từ Lập Hành vội vàng chắp tay nói.
Lập tức trong lòng Quỳnh Tinh đánh giá Từ Lập Hành, điểm rất cao.
Nàng gật đầu mỉm cười nói: “Từ tổng quản, ngài đừng khách khí, đầu năm nay người làm tròn bổn phận cũng không còn nhiều đâu. Nhưng mà, chúng ta cần phải đứng ở chỗ này nói chuyện sao?”
“A! Lão phu thật hồ đồ, Trừng thiếu gia, các vị thiếu gia, thất lễ, mau mời vào trong.” Từ Lập Hành vội vàng kêu.
Huyền Đình Vận trấn an nói: “Từ tổng quản, không vội, từ từ đi! Dù sao chúng ta đều đã đến rồi.”
“Lưu bá, mau mang trà.” Từ Lập Hành vào đại sảnh liền vội vàng tiếp đón.
Cốc Úy Tố vui vẻ nói: “Từ tổng quản, ngươi cứ ngồi xuống đi, không vội.”
“Đúng vậy! Người nhà mình cả nên cũng đừng khách khí.” Nhạc Tâm Viễn cười nói.
Từ Lập Hành cố chấp nói: “Làm sao có thể như vậy được, chủ tớ phải phân rõ ràng, tránh khỏi người phía dưới thấy được, học theo sẽ không tốt.”
Quỳnh Tinh bỗng nhiên thở dài: “Ai! Đây không phải là đang nói ta sao? Ta phải đứng lên nếu không lại thành không biết lớn nhỏ.”
“Không không không!” Từ Lập Hành vội vã giải thích.
“Từ tổng quản không phải ý này, hi vọng Hàn cô nương chớ hiểu lầm. Tại hạ Mai Dương Thiên.” Một giọng nói xa lạ truyền đến.
Một người trung niên đi ra từ sau sảnh, thân thiết giải thích. Từ trong lời nói của hắn, nhìn ra được giao tình của hắn và Từ Lập Hành.
“Tinh, hắn cũng là tổng quản nơi này, Mai tổng quản chủ nội, Từ tổng quản chủ ngoại.” Nhạc Tâm Hà giải thích cho Quỳnh Tinh.
“A . . . . . Tiểu thư quá khen ngợi chúng ta, thật sự là thẹn không nhận nổi.” Mai Dương Thiên nói xong, lại ân cần chờ Nhạc Tâm Trừng thăm hỏi.
Hàn huyên một hồi, Từ tổng quản nói ra nghi vấn của hắn và Mai Dương Thiên.
“Trừng thiếu gia, không biết lần này các ngươi xuôi nam, có thể ở lại bao nhiêu lâu?”
Cốc Úy Minh hồi đáp: “Bây giờ là trung tuần tháng bảy, chúng ta sẽ ở tới khi trước lễ mừng năm mới. Trong khoảng thời gian này, đủ cho chúng ta xử lý chuyện của Hồng Lăng và Hồng Trù.” Một câu cuối cùng, trầm trọng nói ra.
Mai Dương Thiên cảm khái tự giễu: “Mới vừa rồi các ngươi còn khích lệ khen hai người chúng ta, mà . . . . . không từ mà biệt, hạng mục lần này đều nhìn ra sự bất lực của chúng ta, đối với lời khen vừa rồi . . . . . . lão phu thật sự là thẹn không nhận nổi.”
Không chỉ Mai Dương Thiên thần sắc đau thương, Từ Lập Hành cũng là vẻ mặt áy náy.
Thật lâu sau, trong ai đại sảnh không ai nói một câu, im lặng không một tiếng động.
“Không biết phân quán này bây giờ tên là gì? Vừa mới ở trước cửa sao không thấy bảng hiệu đâu? Quỳnh Tinh có chút nghi ngờ nhìn mọi người, nói sang chuyện khác.
Nhạc Tâm Trừng đơn giản nói: “Nơi này là tổng bộ ở Giang Nam, không có chiêu bài buôn bán, mỗi tháng sẽ kết toán lãi và lỗ trong thành Dương Châu, nửa năm tổng kết sổ sách ở Giang Nam một lần, đến trước lễ mừng năm mới một tháng, từ người ở đây cùng các phân quán khác nhau phái đi một người, trở lại sơn trang tính sổ sách.”
“Nói như vậy, Hồng Lăng cùng Hồng Trù ở trong thành Dương Châu sao?” Quỳnh Tinh lớn mật phỏng đoán.
Huyền Đình Vận mỉm cười gật đầu.
Đột nhiên Quỳnh Tinh hỏi ra một câu không liên quan: “Các ngươi có mệt không?”
Mọi người kỳ quái liếc nàng một cái, đều lắc đầu.
Hoán nhi tò mò hỏi: “Tinh tỷ tỷ, tỷ muốn làm gì?”
Quỳnh Tinh vỗ nhẹ hai má của Hoán nhi, sau đó nói với Từ Lập Hành: “Từ tổng quản, đây là tiểu muội muội của ta, Bùi Hoán Nhi, bên cạnh Úy Minh là Hải Đường, xin ngài tìm người mang họ đi nghỉ ngơi, bọn họ đầu mệt rồi.”
Hoán nhi lập tức không vui nói: “Tinh tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy! Ai mệt mỏi chứ, muội mới không cần nghỉ ngơi đâu!”
“Đúng vậy! Ta không mệt, Nguyệt Nga, Tiểu Thúy cũng không kêu mệt.” Hải Đường cũng không vui nói.
“Đúng vậy!” Nguyệt Nga cùng Tiểu Thúy ăn ý trả lời.
Quỳnh Tinh nở một nụ cười lạnh, lạnh đến nỗi làm người khác nổi da gà.
“Nếu như các ngươi không nghỉ ngơi, thì chuẩn bị nằm trên giường ba ngày đi, không ngủ được thì tự cầm gậy gõ vào đầu mình, bao gồm cả ngươi, Nhạc Tâm Hà, Nhạc đại tiểu thư.”
Nhạc Tâm Hà nuốt từng ngụm nước bọt, Hải Đường trốn sau lưng Cốc Úy Minh.
Vẻ mặt những người khác giống đang xem trò vui, mà Từ, Mai hai vị tổng quản là trợn tròn mắt, bọn họ chưa từng thấy qua trường hợp này, lại càng không dám tin, nàng lại uy hiếp Nhạc Tâm Hà, bọn họ không hiểu, tại sao các vị thiếu gia cũng buồn bực không lên tiếng đây?
“Trốn cũng vô dụng.” Nhạc Tâm Trừng liếc mắt nhìn người đang núp đằng sau Cốc Úy Minh.
“Ừ, ta buồn ngủ quá! Ta muốn ngủ.” Hoán nhi vội vàng nói.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt! Cò kè mặc cả cùng Tinh tỷ tỷ hậu quả rất thảm, nàng tin tưởng Hải Đường tỷ nên hiểu rõ.
Quả nhiên, Hải Đường cũng bịt miệng ngáp.
Quỳnh Tinh vừa lòng nói với Từ Lập Hành: “Từ tổng quản, làm phiền ngài rồi.”
“Không phiền.” Từ Lập Hành lập tức phái người mang Hoán nhi các nàng đi xuống nghỉ ngơi.
Cốc Úy Tố thấy các nàng đều đi rồi, mới hỏi: “Mọi người đi rồi, ngươi muốn làm gì có thể nói đi.”
Quỳnh Tinh cười một cái, nụ cười này làm vài nam nhân đều bị lạc hồn.
“Mai tổng quản, mời ngươi mang bọn ta đi nhìn một chút hai nơi gặp chuyện không may. Còn có Nhạc Tâm Trừng, ngươi đừng nhìn chằm chằm ta chảy nước miếng nữa có được không?”
Nói xong, lôi kéo hai vị tổng quản bước đi, những người còn lại không khỏi kêu đau.
“Ôi! Nàng không để sáng sớm mai làm tiếp được sao? Nàng ngồi xe ngựa, chúng ta là cưỡi ngựa mà!” Huyền Đình Thiệu oán giận.
Nhưng bước chân của hắn không ngừng lại, đi theo sau.
Cốc Úy Minh huých Nhạc Tâm Trừng nói: “Chảy nước miếng sao? Muốn tìm Hải Đường mượn khăn tay lau đi hay không?”
Cốc Úy Tố cùng Huyền Đình Vậ đồng tình liếc nhìn hắn một cái xong, cũng cười đi ra ngoài.
Trong đại sảnh chỉ còn lại một mình Nhạc Tâm Trừng cười khổ.
***
Từ sau khi Quỳnh Tinh hiểu hết tình hình, nàng không dừng lại nghỉ ngơi, đương nhiên, đám thiếu gia số khổ kia cũng là liều mình bồi quân tử, bận rộn không nói nên lời.
Bận rộn hơn một tháng, tổng quản có thể nghỉ nơi lấy hơi rồi.
“Phù! Mệt mỏi hơn một tháng, cuối cùng cũng có thể nghỉ một chút rồi.” Cốc Úy Tố kêu to.
“Chính là vậy! Làm chúng ta mệt thảm.” Huyền Đình Thiệu kêu lên.
Hoán nhi nghe vậy khinh thường hừ lạnh: “Hừ! Các ngươi làm sao thảm như ta. Đám người các ngươi, cấu kết với nhau làm việc xấu, giết hại tâm hồn non nớt của ta.”
Nhạc Tâm Viễn đang uống trà, phun một ngụm ra ngoài.
“Ngươi đáng thương như bọn ta sao? Làm việc coi như xong, lại còn phải dạy ngươi, tên đệ tử ngu ngốc.” Nhạc Tâm Viễn oán giận nói thầm.
Không thể trách Hoán nhi kêu mệt, nữ oa mới mười ba tuổi, còn phải học một ít công việc buôn bán, ngâm thơ học cổ văn, luyện vẽ đánh đàn, còn phải tập võ, đây cũng không phải là thứ nữ oa bình thường có thể tiếp nhận.
Hải Đường cũng nói chuyện thay Hoán nhi: “Tinh, không phải ngươi cũng quá nghiêm khắc đi? Hoán nhi còn nhỏ, đừng bức bách muội ấy quá.”
Quỳnh Tinh không nói, vuốt tóc Hoán nhi suy tư một hồi lâu, mới hỏi Nhạc Tâm Trừng: “Ngươi cho là thế nào?”
Nhạc Tâm Trừng vô cùng kinh ngạc, nàng lại hỏi cách nhìn của hắn.
“Ta cảm thấy rất tốt, Hoán nhi rất thông minh, khả năng muội ấy tiếp thu những tri thức này, hẳn là không có vấn đề gì.”
Sau khi Quỳnh Tinh nghe xong, đắc chí vừa lòng nói: “Ta không bức bách muội ấy quá gấp, Tâm Trừng cũng nói như vậy.”
Mọi người không đưa ra bình luận gì, ngồi uống trà, chỉ có Hoán nhi thở phì phò nhìn chằm chằm Tâm Trừng ca ca mà nàng sùng bái.
Ánh mắt Nhạc Tâm Trừng dán trên người Quỳnh Tinh, ngay từ đầu, nàng đã gọi cả họ cả tên hắn, đây là lần thứ —, nàng chỉ gọi tên của hắn, làm cho hắn giật mình không thôi. ( -.- rõ ràng là chỉ gọi “ngươi” thôi mà, gọi riêng tên đâu ra )
Quỳnh Tinh thấy ánh mắt của Nhạc Tâm Trừng cứ nhìn chằm chằm mình, không kiên nhẫn hỏi:
“Nhìn ra cái gì tâm đắc không? Tại sao ngay từ lúc đầu ngươi cứ nhìn chằm chằm vào ta thế? Ngươi không phải nhìn những người khác sao?”
Nhạc Tâm Trừng da mặt dày cười nói: “Bởi vì bên trong lòng ta chỉ có nàng, không chưa nổi bất luận kẻ nào.”
Mọi người ở một bên nghe xong, đều trợn to hai mắt, rất sợ lọt vào khung cảnh đặc sắc.
Quỳnh Tinh híp mắt, quan sát người trước mắt đang tỏ tình với nàng.
Hắn vẫn là nói ra. Hắn tốt hơn sao! Một chút cũng không biết xấu hổ, nhưng mà, nàng cũng không phải kẻ dễ bắt nạt.
Quỳnh Tinh khéo léo cười tươi nói: “Ngươi muốn theo đuổi ta sao? Ngươi có năng lực sao?”
Nhạc Tâm Trừng cơ hồ bị nụ cười đẹp mắt này đoạt đi hô hấp.
Tuy rằng không hiểu rõ lời của nàng, nhưng mà đoán ra được ý tứ đại khái.
Nhạc Tâm Trừng ổn định tinh thần, bình tĩnh trả lời: “Đương nhiên! Ta sẽ không buông tha nàng, ta tin rằng ta có đủ lòng tin và sức chịu đựng để chơi với nàng. Nàng trốn không thoát, hôm nay ta sẽ lớn tiếng nói ra, bày tỏ rawgf ta Nhạc Tâm Trừng cùng nàng là chuyện đã định rồi, cùng lên bích lạc, cùng xuống hoàng tuyền*, cả đời này ta sẽ không bỏ qua nàng.”
*Giống kiểu cùng lên thiên đàng, cùng xuống địa ngục ấy.
Ánh mắt của hắn sâu như một hồ nước đàm*, kiên định nhìn thẳng Quỳnh Tinh, nói ra tâm ý của mình.
*hồ nước sâu thăm thẳm.
Quỳnh Tinh giống như cảm động đến đỏ mắt, nhưng nàng lập tức lạnh lùng đứng lên, đi ra khỏi khách điếm, bình thản nói: “Có thời gian nói nhảm, không bằng đi làm chính sự, chúng ta ngồi ở trong này lâu rồi, ta đi ra ngoài trước xem đường phố xung quanh, đi dạo một chút cũng tốt hơn so với ngồi đây nghe nói nhảm.”
Nàng vô tình như vậy! Mọi người thở dài vì Nhạc Tâm Trừng. Xem ra lấy được lòng của nàng, còn khó hơn so với lên trời.
Thanh toán xong, mọi người lặng lẽ đi theo sau Quỳnh Tinh, nhìn nàng hưng trí bừng bừng đi dạo mỗi quầy hàng.
Nhạc Tâm Trừng cũng không quan tâm, đi theo nàng vào một cửa hàng.
“Lão bản, tượng Ngọc Quan Âm này của ngươi giá bao nhiêu?” Quỳnh Tinh cầm một pho tượng Ngọc Quan Âm có kỹ thuật điêu khắc không tệ thưởng thức.
Lão bản cửa hàng toát mồ hôi lạnh , nhìn Quỳnh Tinh vuốt vuốt Ngọc Quan Âm, rất ợ tên khách “quý” này đập nó.
Cặp mắt Hải Đường sáng lên, tán thưởng nói: “Công phu điêu khắc này thật là tốt!”
Huyền Đình Vận cũng gật đầu nói: “Thật không tệ.”
Lão bản cẩn thận đánh giá mấy vị khách “quý” mới vào cửa, nhìn cách ăn mặc của bọn hắn, nhất định là con cháu nhà giàu, hắn cúi người lấy lòng nói: “Công tử, ngươi nhìn trúng tượng Ngọc Quan Âm này, chứng tỏ ngài là ngươi vô cùng biết nhìn hàng, tính ngài một trăm lượng là được rồi.”
Huyền Đình Vận nghe thấy số tiền, hắn cảm thấy đây vốn là buôn bán, không cần quá so đo, nhưng Quỳnh Tinh không cho là vậy, lấy con mắt chuyên nghiệp của nàng, lão bản này chính là tên lừa gạt.
“Chờ một chút.” Nàng thuận tay lấy đi ngân phiếu.
Lão bản vô cùng kinh ngạc, bạc tới tay lại bay mất.
Đầu óc hắn chuyển động nhanh, gần như nịnh nọt hỏi: “Công tử, không phải ngài còn nhìn trúng cái gì khác đi? Ta có thể giảm giá cho ngài.”
Quỳnh Tinh không để ý tới hắn, nhìn về phía mọi người: “Các ngươi nhìn trúng cái gì, dù là gì, hôm nay ta trả tiền.” Nụ cười của nàng rất quỷ dị.
Mọi người thấy nụ cười của nàng xong, lập tức hiểu, nàng lại muốn chỉnh người rồi.
Vì vậy, mọi người chia ra chọn một ít đồ vật.
Quỳnh Tinh rất hài lòng sự phối hợp của mọi người, cười nói: “Lão bản, ngươi có thể tới nhìn một cái, xin nhớ viết hóa đơn, để ta biết rõ giá tiền của tất cả đồ.”
Lão bản cười không khép miệng, khúm núm mà đáp.
Một lát, lão bản cung kính đưa lên danh sách, sau khi Quỳnh Tinh nhận lấy, rung đùi đắc ý nói: “Ngọc Quan Âm một trăm lượng, quan vật kính năm mươi lượng, kim bề ngọc Thúy Hoa bốn trăm lượng, một ấm trà một trăm lượng, bình hoa hai trăm lượng, sáo ngọc một trăm năm mươi hai lượng, hai cái nghiên mực Thạch hoa năm trăm lượng, hai cái vòng tay mã não một ngàn lượng.”
Sau khi đọc xong, ánh mắt khôn khéo của nàng mị mị liếc nhìn lão bản tham lam.
Ngươi nhất định phải chết! Quỳnh Tinh nhanh chóng rút tay về, lão bản thấy cằm đều muốn rớt xuống đất.
Quỳnh Tinh nở một nụ cười, lấy ra bàn tính của nàng, bắt đầu tính toán chi tiết.
“Lão bản, ta cảm thấy ngươi lấy của ta hai ngàn năm trăm lượng vô cùng không có lời. Thứ nhất, cái Ngọc Quan Âm này điêu công thật là tốt, nhưng mà ngọc nguyên bản cũng chỉ là hàng hạ đẳng, cho nên ta chỉ bỏ ra hai lượng, thứ hai, ngươi nói cái vòng tay mã não kia, căn bản chính là tảng đá thôi! Co nên hai cái vòng tay ta chỉ bỏ ra một lượng, còn cái sáo ngọc kia, nếu nó thổi được ra âm thanh, ta trả một ngàn lượng, vì vậy cái sáo ngọc kia, ta không muốn nữa, còn có . . . . .Tỏng cộng tất cả các vật, ta chỉ trả ba mươi lượng, có muốn hay không đều tùy ngươi.” Quỳnh Tinh nhẹ nhàng ném bàn tính vào trong túi, ung dung nhìn lão bản đang sùi bọt mép trước mặt.
Lão bản rất muốn lớn tiếng nói không bán, nhưng mà khách nhân bên trong tiệm rất nhiều, nếu hắn không bán, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ tin lời nói của tiểu tử này, chỉ gắng gượng cười theo, trong mắt bắn ra ánh mắt giết người, giống như nghiếng răng nghiến lợi hạ xuống ba mươi lượng, còn phải lấy lý do bồi thường tinh thần dâng tặng cho một cây nhân sâm ngàn năm.” (nữ chính đã ngu, lão bản còn ngu hơn, đồng ý bán mới chứng minh lời nói ấy đúng chứ).
Mọi người vừa mới bước ra khỏi cửa tiêm, Huyền Đình Thiệu cười một trận dữ dội ra tiếng, hắn chỉ vừa nghĩ tới sắc mătj trắng bệch của lão bản, liền không nhịn được buồn cười.
Những người khác cũng nở nụ cười.
Quỳnh Tinh đắc chí vừa lòng cười, đột nhiên nàng nghĩ tới một chuyện đùa . . . .
***
Nhạc Tâm Trừng sau khi đi chợ trở về liền ngồi ở đại sảnh, vẫn cảm thấy không đúng, lại thấy Quỳnh Tinh mang theo nụ cười mị người trở về phòng, chuống báo động trong lòng hắn vang lớn.
Huyền Đình Vận kỳ quái nhìn sắc mặt thay đổi của Tâm Trừng. Xem sổ sách cũng có thể có nhiều sắc mặt như vậy, có phải bản trên tay hắn có vấn đề hay không?
Hắn quay đầu lại nhìn những huynh đệ khác, bọn họ cũng phát hiện.
Nhận được những ám hiệu của các huynh đệ, hắn đang muốn mở miệng hỏi nguyên nhân, liền gặp được Quỳnh Tinh đi vào,đi theo sau lưng là đội quan tóc dài.
Nhạc Tâm Trừng biết có chuyện lớn sắp xảy ra, nếu không mấy nữ hài tử kia cũng không dùng ánh mắt đồng tình để hìn hắn, không nghĩ tới trực giác của hắn thật chính xác.
“Ngươi thích ta sao?”
Không hề báo động trước, Quỳnh Tinh ngẩng đầu lên hỏi một câu.
Tất cả mọi người cũng ngây ngẩn cả người, trăm lần không ngờ được nàng lại hỏi như thế.
Nhạc Tâm Trừng trả lời rất nhanh: “Thích không đủ để biểu đạt cảm giác của ta, nói chính xác hơn, ta yêu nàng.”
Quỳnh Tinh xem thường nhướn mày: “Đừng giắt từ yêu bên ngoài miệng, nghĩ thông suốt rồi hãy trả lời.”
“Đây là câu trả lời rất rõ ràng.” Nhạc Tâm Trừng thâm tình nhìn nàng.
Quỳnh Tinh nhun svai, lại hỏi: “Ngươi có thể thích . . . . . Ừ, ngươi có thể yêu ta cho đến khi ta chết sao?”
Nhạc Tâm Trừng trả lời nàng: “Có thể.”
Đáp án này làm Quỳnh Tinh có chút giật mình, nàng biết loại nam nhân giống như Nhạc Tâm Trừng, sẽ không dễ dàng nói lời hứa hẹn.
Nàng hứng thú nhìn thẳng hai mắt hắn, lại không nhìn thấy ánh mắt dối trá, chỉ có một mảnh thật lòng.
“Ta vẫn chưa nói rõ lai lịch của ta, ngươi muốn một nữ nhân không rõ lai lịch sao?”
“Ta không quan tâm.”
Nghe được đáp án của Nhạc Tâm Trừng, người ở chỗ này dường như đều thở dài, nếu đổi lại thành mình, có lẽ sẽ không sảng khoái được như vậy.
“Nghe nói ngươi rất có tiền?” Quỳnh Tinh hỏi một câu hỏi quái dị.
“Nàng hẳn rất rõ ràng mới đúng.”
“Ngươi có thể bao dung mỗi khuyết điểm và tính khí hỉ nộ vô thường của ta không?”
“Có thể. Nhưng mà nếu nàng hỏi nữa, sẽ làm ta cảm thấy nàng muốn gả cho ta.” Nhạc Tâm Trừng trêu ghẹo nói.
Quỳnh Tinh nghiêm túc nói: “bây giờ, lời nói của ta, ngươi phải hiểu thật rõ ràng.” Sau khi thấy hắn gật đầu, nàng nói: “Bây giờ lời ta nói đều là lời thật, không cần hoài nghi. Ta đến từ thế giới ngàn năm sau, bất đồng thời đại với các ngươi, ngươi có thể có khả năng tiếp nhận thân phận quái dị này của ta sao?”
Tất cả mọi người trừng to mắt, trừ bỏ Hải Đường đã biết trước mọi chuyện.
“Ta thích con người của nàng, không phải là thân phận của nàng.” Nhạc Tâm Trừng cũng trả lời.
Quỳnh Tinh dĩ nhiên là rất cảm động, nhưng mà chuyện nàng nên làm nàng sẽ không quên.
Nàng rất vui mừng đi tới trước mặt nam nhân vật chính nói: “Ta quyết định sẽ làm bạn gái của ngươi, nhưng mà muốn thu phí.”
Này khiến cho những người khác phản ứng.
“Cái gì!” Cốc Úy Minh kêu lên.
“Bao nhiêu tiền?” Huyền Đình Vận hỏi.
“Không thành vấn đề” Nhạc Tâm Trừng đáp.
Hắn sẽ không buông tha cho cơ hội tốt này, Quỳnh Tinh đã từng giải thích cho hắn ý nghĩa của từ “bạn gái”.
“Tốt lắm.”Quỳnh Tinh vừa lòng đáp: “Ta muốn thu tiền đặt cọc là một vạn lượng, phí danh nghĩa bốn vạn lượng.” (cô gái thực dụng thời hiện đại? )
“Vậy thì có vấn đề gì. Ta chỉ có một điều kiện, ta có thể gọi nàng là Tinh nhi không?” Hắn yêu cầu nói.
Quỳnh Tinh chấn động, người gọi nàng là Tinh nhi chỉ có Hà Dịch Thần, xưng hô thế này làm nàng đau lòng.
“Không được!” Nàng rất nhanh rống giận.
Nhạc Tâm Trừng không bỏ qua ánh mắt của nàng, không cam lòng hỏi: “Nhưng nàng là bạn gái của ta, ngay cả tên gọi thân mật cũng không có, rất không công bằng chứ!”
“Ngươi có thể gọi ta Tinh.”
“Không được, ta không muốn giống như bọn họ, ta muốn gọi nàng là Tinh nhi.” Hắn không thỏa hiệp.
Quỳnh Tinh suy nghĩ thật lâu, mới nói: “Được rồi! Nhưng mà muốn lấy tiền. Gọi ‘Tinh nhi’ một ngày thư hai ngàn lượng, dắt tay bảy ngàn lượng, ôm eo một vạn lượng, mỗi ngày kết toán một lần.” (Tình hình là editor ghét nữ chính, rất nản edit, thế lên giường là mười vạn lượng là được à).
“Ngươi thật đúng là ‘vạn kim khu’* nha!” Huyền Đình Vận nói.
*Người có rất rất nhiều tiền.
Nhạc Tâm Trừng không cần gật đầu, tiền này đối với hắn không tính là gì.
Quỳnh Tinh thật vui vẻ đi đến trước mặt hắn, cầm tờ giấy đã sớm viết trên tay cho hắn: “Mời ngươi nhớ kỹ ‘nam nhân kinh’ của ta, phạm vào một lần sẽ phải sao chép thành hai bản, một ngày phạm hai lần, sẽ sao bộ ‘kinh’ này một trăm lần. Danh nghĩa bạn gái, ngày mai bắt đầu có hiệu lực, mời ngươi mang tiền đặt cọc cùng phí danh nghĩa đưa tới trước.” ( -.- )
“Ông trời!” Nhạc Tâm Viễn không thể tưởng tượng nổi mà kêu lên.
Nhạc Tâm Trừng ngây ngẩn cả người, mở ra ‘Nam nhân kinh’ trong tay, không khỏi hít vào một hơi, hangj mục bên trong không dưới một trăm điều, sao chép một trăm lần thì còn gì nữa.
“Ngươi muốn nhiều tiền như vậy để làm gì?” Huyền Đình Vận không nhịn được hỏi.
“Làm việc, rất nhiều việc có thể làm.” Quỳnh Tinh bí hiểm trả lời.
“Ngươi . . . .” Cốc Úy Tố đang muốn nói chuyện, lại bị Từ Lập Hành vội vàng chạy vào cắt đứt.
“Không xong! Trừng thiếu gia.”
“Từ tổng quản, ngươi bình tĩnh từ từ nói.” Nhạc Tâm Hà trấn an.
“Việc này chậm không được, người của Hồ Gia Bảo thừa dịp buổi tối đi trộm đang ở Hồng Trù và Hồng Lăng, bây giờ Mai tổng quản đang ở đó ngăn cản.”
Lời hắn vừa mới dứt, người trong phòng lập tức chợt lóe rồi biến mất, ngay cả Hoán nhi không có công phu cũng bị mang đi.
***
Cao thủ Hồ Gia Bảo tập trung ở trong Hồng Trù, tính toán lực đánh hạ Hồng TRù lại phá Hồng Lăng.
Không bao lâu sau, tất cả mọi người của Lăng Hạo sơn trang đều đến Hồng Trù, cùng người của Hồ Gia Bảo xung đột chính diện.
“Mạnh Nguyên, buổi tối không ngủ sao?” Huyền Đình Thiêu cười hỏi, trong mắt lại mang theo sự khắc nghiệt.
“Ngày gần đây bầu trời cao (?), không nghĩ tới tất cả các ngươi đều tới Dương Châu, vị kia là tổng quản mới của các ngươi Hàn Tinh đi?” Nam tử gọi Mạnh Nguyên kia cười nhìn Quỳnh Tinh.
“Ánh mắt không tệ.” Quỳnh Tinh cười nói.
Mạnh Nguyên lại nói: “Sao lại mang theo mấy nữ nhân không biết võ công, xem cuộc vui cũng chọn sai thời điểm rồi!”
“Sẽ không! Họ cũng rất muốn nhìn một chút người lòng lang dạ sói, không có nhân tính lớn lên sẽ trông như thế nào.” Nhạc Tâm Viễn cũng cười đáp.
Ánh mắt Mạnh Nguyên lạnh lùng, Mã Chí phía sau hắn hợp lý nói: “Mạnh huynh, nói cũng bọn họ nhiều như vậy?”
“A! Tinh tỷ tỷ, hắn chính là người giết cha mẹ ta, ô nhục trong sạch của mẹ ta.” Sau khi Hoán nhi nhìn thấy Mã Chí, lập tức kêu to.
Quỳnh Tinh hỏi: “Ngươi xác định không nhìn lầm?”
Hoán nhi gật thật mạnh đầu, Quỳnh Tinh chuyển hướng Mã Chí, sắc bén nhìn nhìn hắn: “Điều nàng nói là sự thật?”
Mã Chí làm sao nhớ rõ nhiều như vậy được, nhưng mà hắn vô cùng cảm thấy thú “tính” đối với người trước mặt.
“Nàng gọi người là tỷ tỷ sao? Vậy ngươi là một cô nương. Ta nhìn thấy không ít mỹ nhân, lại chưa từng thấy qua người xinh đẹp hơn ngươi.”
Quỳnh Tinh cười nói: “Ta biết mình rất đẹp, bọn họ cũng biết, không cần ngươi tuyên truyền hộ ta.”
“Tinh tỷ tỷ, dạy dỗ hộ muội tên người xấu kia.” Mặt Hoán nhi đã đầy nước mắt.
“Ha!” Mã Chí quái dị cười một tiếng: “Hàn Tinh chỉ biết tính toán sổ sách, thơ văn đầy mình, về phần dạy dỗ ta, chỉ sợ nàng không có cái năng lực kia. Thế nào? Hàn Tinh, nàng vẫn là theo ta đi! Nhất định ta sẽ đối xử tốt với nàng.” Nói xong phát ra tiếng cười dâm đãng.
Quỳnh Tinh yên lặng nhìn Mã Chí, đáy mắt hiện lên một tia cảm xúc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Nàng nhớ lại một chuyện cũ ——
“Tinh, nếu có người vô lễ với ta, ngươi sẽ làm như thế nào?” Mộ Tuyết ngây thơ hỏi.
Quỳnh Tinh nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, hài hước nói: “Em sẽ để yên như vậy không làm gì sao? Em đừng đi khi dễ người, ta liền cảm ơn trời đất rồi!”
“Tinh, tại sao ngươi lại như vậy! Em nói thật. Nếu như hôm nay chị gặp chuyện không may, nhất định em sẽ khiến người kia muốn sống không được, muốn chết không xong.” Mộ Tuyết nghiêm túc nói.
“Oa! Đáng sợ như vậy.”
Mộ Tuyết trịnh trọng gật đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh: “Dĩ nhiên! Ai bảo hắn xúc phạm người thân của ta.”
“Muốn sống không được, muốn chết không xong của em không phải là lấy loài bò sát đi chỉnh người đi!” Thấy nàng trịnh trọng như vậy, Phi Thu cố ý nói giỡn nàng.
“Ha . . . .” Quỳnh Tinh cùng Thủy Du nghe vậy cười to, Tuyết nhi giỏi nhất lấy động vật loài bò sát đi chỉnh người rồi.
Mộ Tuyết nhíu mày, bình tĩnh nói: “Dĩ nhiên không phải vậy! Kia chỉ có thể lấy ra dọa người mà thôi, làm sao có thể muốn sống không được, muốn chết không xong đâu! Ta sẽ . . . .” Nàng ngừng một chút.
Quỳnh Tinh liếc nàng, thuận miệng hỏi: “Em sẽ làm như nào?”
Mộ Tuyết tặc lưỡi, vui vẻ nói: “Ta sẽ thiến hắn.”
“Gì.” Quỳnh Tinh đứng thằng dậy, trừng mắt nhìn người trước mắt.
“Thiến hắn sao?” Phi Thu không tin kêu to.
“Không thể nào!” Ánh mắt hoài nghi của Thủy Du nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Phản ứng của các nàng giống như Mộ Tuyết đang nói chuyện vô cùng buồn cười.
Quả nhiên, Mộ Tuyết chần chờ một lát hỏi: “Có phải quá tàn nhẫn hay không? Sao vẻ mặt của các chị lại kỳ quái như vậy.”
Phi Thu cùng Thủy Du liếc mắt nhìn nhau một cái, tiếp theo ăn ý lắc đầu thở dài.
Quỳnh Tinh vuốt mái tóc dài của Mộ Tuyết nói: “Ngu ngốc! Nếu những người đó dám đụng em, thiến hắn là quá nhân từ, nếu như là chị mà nói, không thể nào chỉ thiến hắn thôi. Nhưng mà ‘thiến hắn’ những lời này do em nói ra, mặc dù không thể xảy ra đã không tệ rồi.”
Quỳnh Tinh hồi phục lại tinh thần, đúng vậy, ‘thiến hắn’. Hoán nhi là tiểu muội muội của nàng, nếu bị uất ức, đương nhiên nàng muốn ra mặt thay muội muội.
“Hàn Tinh cô nương nhìn ta chăm chú như vậy, có phải bị ta mê hoặc rồi hay không? Nếu đúng như vậy, mau tới đây bên ta đi!” Mã Chí vẫn không biết sống chết hồ ngôn loạn ngữ.
“Ta không phải tên Hàn Tinh, Hàn Quỳnh Tinh mới là tên của ta.”
Quỳnh Tinh đi từng bước lại gần Mã Chí, nuk cười đoạt mệnh treo ngay bên môi, Mã Chí mặc dù bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của nàng, vẫn còn hiểu được bốn chữ ‘ý thức nguy cơ’ này.
“A! Ta cho là tình báo của ta sẽ không sai.” Mạnh Nguyên không cho là đúng thuận miệng lên tiếng.
Quỳnh Tinh càng đi đến gần chỗ Mã Chí, Nhạc Tâm Trừng kéo tay của nàng: “Tinh nhi, nàng ở đây làm cái gì? Ra ngoài đi.”
Ông trời! Hắn còn chưa biết rõ công phu của Tinh nhi nông sâu ra sao, nhưng mà hình như nàng không xem vào võ công của Mạnh Nguyên bọn họ, tốt xấu gì đối phương trên giang hồ rất có danh tiếng!
Quỳnh Tinh tránh khỏi tay hắn, nở nụ cười sáng lạn với hắn, giống như nói ngươi yên tâm, lại chậm rãi đi tới gần chỗ Mã Chí.
Ánh mắt của nàng giả bộ như bị thôi miên, từng bước từng bước đến gần, sự cảnh giác của Mã Chí lơi lỏng đi vài phần, lúc nàng cách hắn không tới mười bước thì trong mắt Mã Chí chỉ có mê hoặc, bị nàng dẫn dắt.
Không sai! Quỳnh Tinh sẽ thôi miên.
Mạnh Nguyên phát hiện ánh mắt Mã Chí mờ mịt, vội vàng hô: “Mã huynh, ngươi đừng bị sắc đẹp mê hoặc!”
Quỳnh Tinh mỉm cười với Mã Chí.
Mã Chí không nhìn sự ngăn cản cảu Mạnh Nguyên, thẳng tắp đi về phía Quỳnh Tinh, ngay cả Nhạc Tâm Trừng cũng không tin tưởng một màn này.
“Ngươi thích ta sao?” Quỳnh Tinh lạnh lùng hỏi.
“Thích.”
“Ngươi có thể giết hai người kia vì ta không?” Quỳnh Tinh chỉ hai người phía sau Mạnh Nguyên.
“Có thể, ta có thể làm bất cứ chuyện gì vì nàng.” Câu trả lời của Mã Chí làm người ta kinh ngạc.
“Tốt lắm, giết hai người bọn họ!” Quỳnh Tinh lạnh lùng nói, đi đến chỗ Nhạc Tâm Trừng.
Nàng mới ra lệnh, Mã Chí lập tức lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đánh người mình.
“Tại sao ngươi lại làm được?” Huyền Đình Vận trăm mối vẫn không có cách giải.
Quỳnh Tinh chỉ đôi mắt, coi như trả lời.
“Hoán nhi, ngươi đừng sợ, chờ một chút muội sẽ biết ta báo thú cho muội như thế nào.” Quỳnh Tinh gõ trên trán Hoán nhi một cái, êm ái nói.
“Ô . . . . .” Hoán nhi nhào vào trong lòng nàng, gào khóc.
“Ngoan! Đừng khóc.” Quỳnh Tinh trấn an nàng, nhìn ba ác nhân chém giết.
Các nàng ầm ĩ thật lâu, vẫn là Quỳnh Tinh cực lực cam đoan cùng nói ra một đống lời ngụy biện, cuối cùng cũng được như ý nguyện cùng nhau xuôi nam.
Kể từ sau khi Quỳnh Tinh thừa nhận mình là nữ nhi, rất nhiều chuyện đều bị đám đại nam nhân kia cản lại, không cho phép nàng làm. Như vậy vừa tốt, nàng thật thoải mái, thật vui vẻ chờ ở bên trong xe ngựa cùng Hải Đường các nàng.
Thời gian mười ngày, nháy mắt đã trôi qua.
Quỳnh Tinh buồn bực, kéo mành xe ngựa ra, rống với người bên ngoài: “Còn bao lâu nữa mới có thể đến hả? Đã mười ngày rồi, nếu khôn đến, ta muốn xuống xe tự mình đi.”
Cốc Úy Minh dám khẳng định nội lực Quỳnh Tinh không thấp, vừa rồi nàng rống, đủ để cho tất cả mọi thứ chấn động.
Hắn tự mình đi tới chỗ Hải Đường, dịu dàng đỡ nàng xuống xe, dùng âm lượng thích hợp nói: “May mà Hải Đường của ta dịu dàng động lòng người, nếu không ta làm sao chịu được!” Nói xong còn vỗ ngực một cái.
May mà người hắn yêu là Hải Đường, nếu là yêu cọp mẹ kia, vậy cũng thảm! Cốc Úy Minh cảm thấy may mắn vì vận may của mình, cùng đau thương vì huynh đệ mình, Tâm Trừng cũng thật xui xẻo, ai không yêu, lại đi yêu nữ la sát này.
Quỳnh Tinh không để ý tới lời châm chọc của hắn, không kiên nhẫn hỏi: “Còn bao nhiêu lâu mới đến hả?”
Sớm biết vật, nàng liền cưỡi ngựa, ở bên trong xe ngựa quá buồn.
Nhạc Tâm Trừng lật mình xuống ngựa, đi đến bên cạnh Quỳnh Tinh, dịu dàng nói: “Cũng sắp rồi! Trước giữa trưa, chúng ta có thể tới. Nàng xuống dưới nghỉ ngơi trước đi! Ngày mai bắt đầu rồi nàng sẽ có một thời gian rất bận, đến lúc đó đừng kêu mệt thì tốt rồi.”
Hắn tự tay muốn đỡ nàng, Quỳnh Tinh lại mặc kệ tay hắn tự mình đi xuống.
“Ta không cần ngươi đỡ, ngươi đi đỡ Hoán nhi bọn họ xuống đây đi! Còn nữa, đừng có dùng cái loại ánh mắt đó nhìn ta, nghĩ giật điện ta chết à!”
Nhạc Tâm Trừng bất đắc dĩ cười một cái, chấp nhận đỡ Hoán nhi xuống.
Hoán nhi thấy Quỳnh Tinh đang khi dễ Nhạc Tâm Trừng, xuống xe ngựa xong chạy đến dưới tàng cây nơi Quỳnh Tinh nghỉ ngơi, nhíu mày nói: “Tinh tỷ tỷ, không phải tỷ mỗi lần đối với Tâm Trừng ca ca đều ác như vậy chứ!”
Cốc Úy Minh đùa cợt nói: “Hoán nhi, ngươi đừng uổng phí công sức, Tinh tỷ tỷ của ngươi nha! Không chỉ đối xử với Tâm Trừng như vậy, đối với nam nhân chúng ta đều như thế. Nàng nha! Chỉ thích nữ nhân, đối với nam nhân không có sắc mặt tốt, đừng khuyên! Ta nói ngươi phải cẩn thận, đừng thân cận với nàng quá, nếu không lại giống như nàng, chỉ thích nữ nhân, ai nha . . . .” Lại bị Hải Đường nhéo.
Quỳnh Tinh liếc mắt nhìn hắn một cái, gõ đầu của Hoán nhi, tức giận nói: “Tiểu phản đồ! Ngươi đừng suốt ngày vì những nam nhân xấu kia nói chuyện. Còn có, hiện tại ta mặc nam trang, ở đây gọi tỷ tỷ thì không sai, nhưng vào thành, ngươi phải thông minh lên một chút, phải gọi Tinh ca ca hoặc đại ca, đừng gọi tỷ tỷ, nếu không bị người bắt tới nghiệm minh bản thân, ta nhất định sẽ kéo theo ngươi!”
Nhạc Tâm Trừng buồn cười nghe nàng uy hiếp, lắc đầu thở dài.
Hoán nhi không tình nguyện “Nha” một tiếng, vô tâm đùa bỡn hoa cỏ.
***
“Thiếu gia Tâm Trừng bọn họ tới, mau! Mau ra đây nghênh đón!” pmootj quản sự ghi nợ ở phân quán Giang Nam Dương Châu hưng phấn thông báo.
Một vị nam nhân lớn tuổi rất nhanh đi ra cửa nghênh đón, những người còn lại đi theo sau hắn, theo thứ tự gạt ra hai bên.
“Trừng thiếu gia.” Giọng nói cứng cáp hữu lực vang lên, cung kính khom người, ân cần thăm hỏi.
Nhạc Tâm Trừng gật đầu với nam nhân, thân thiết nói: “Từ tổng quản, thật sự là vất vả cho ngươi.”
Từ tổng quản vội vàng nói: “Đâu có! Lời nói của thiếu gia, thật sự làm lão phu ngại chết.”
Nhạc Tâm Trừng khẽ mỉm cười, kéo Quỳnh Tinh qua, nói với Từ tổng quản: “Từ tổng quản, sau lưng ta là bảy huynh đệ kia, ngươi đều biết, duy chỉ vị này nhất định ngươi chưa từng thấy qua.”
Từ tổng quản cặp mắt sáng lên, vui vẻ nói: “Nàng là Hàn Quỳnh Tinh cô nương sao? Nữ tổng quản duy nhất của Lăng Hạo sơn trang chúng ta sao?”
“Làm sao ngài biết?” Quỳnh Tinh tò mò hỏi.
Từ tổng quản cười nói: “Mười ngày trước, sau khi các ngươi xuất phát, bên trong sơn trang liền cấp báo cho ta biết. Tất cả mọi người đều biết có vị nữ tổng quản, dáng vẻ xinh đẹp như hoa, cơ trí hơn Gia Cát, học thức như biển rộng.”
“Không nghĩ tới danh tiếng của ta truyền đi xa như vậy!” Quỳnh Tinh nói xong le lưỡi.
Nhạc Tâm Trừng mỉm cười giới thiệu cho Quỳnh Tinh: “Hắn là tổng quản phân quán Dương Châu, Từ Lập Hành. Mấy năm nay, dwuaj vào Từ tổng quản lo liệu để ý, Giang Nam nơi này mới có thành quả như thế.”
“Không dám, không dám! Lão phu chỉ làm trọn bổn phận mà thôi.” Từ Lập Hành vội vàng chắp tay nói.
Lập tức trong lòng Quỳnh Tinh đánh giá Từ Lập Hành, điểm rất cao.
Nàng gật đầu mỉm cười nói: “Từ tổng quản, ngài đừng khách khí, đầu năm nay người làm tròn bổn phận cũng không còn nhiều đâu. Nhưng mà, chúng ta cần phải đứng ở chỗ này nói chuyện sao?”
“A! Lão phu thật hồ đồ, Trừng thiếu gia, các vị thiếu gia, thất lễ, mau mời vào trong.” Từ Lập Hành vội vàng kêu.
Huyền Đình Vận trấn an nói: “Từ tổng quản, không vội, từ từ đi! Dù sao chúng ta đều đã đến rồi.”
“Lưu bá, mau mang trà.” Từ Lập Hành vào đại sảnh liền vội vàng tiếp đón.
Cốc Úy Tố vui vẻ nói: “Từ tổng quản, ngươi cứ ngồi xuống đi, không vội.”
“Đúng vậy! Người nhà mình cả nên cũng đừng khách khí.” Nhạc Tâm Viễn cười nói.
Từ Lập Hành cố chấp nói: “Làm sao có thể như vậy được, chủ tớ phải phân rõ ràng, tránh khỏi người phía dưới thấy được, học theo sẽ không tốt.”
Quỳnh Tinh bỗng nhiên thở dài: “Ai! Đây không phải là đang nói ta sao? Ta phải đứng lên nếu không lại thành không biết lớn nhỏ.”
“Không không không!” Từ Lập Hành vội vã giải thích.
“Từ tổng quản không phải ý này, hi vọng Hàn cô nương chớ hiểu lầm. Tại hạ Mai Dương Thiên.” Một giọng nói xa lạ truyền đến.
Một người trung niên đi ra từ sau sảnh, thân thiết giải thích. Từ trong lời nói của hắn, nhìn ra được giao tình của hắn và Từ Lập Hành.
“Tinh, hắn cũng là tổng quản nơi này, Mai tổng quản chủ nội, Từ tổng quản chủ ngoại.” Nhạc Tâm Hà giải thích cho Quỳnh Tinh.
“A . . . . . Tiểu thư quá khen ngợi chúng ta, thật sự là thẹn không nhận nổi.” Mai Dương Thiên nói xong, lại ân cần chờ Nhạc Tâm Trừng thăm hỏi.
Hàn huyên một hồi, Từ tổng quản nói ra nghi vấn của hắn và Mai Dương Thiên.
“Trừng thiếu gia, không biết lần này các ngươi xuôi nam, có thể ở lại bao nhiêu lâu?”
Cốc Úy Minh hồi đáp: “Bây giờ là trung tuần tháng bảy, chúng ta sẽ ở tới khi trước lễ mừng năm mới. Trong khoảng thời gian này, đủ cho chúng ta xử lý chuyện của Hồng Lăng và Hồng Trù.” Một câu cuối cùng, trầm trọng nói ra.
Mai Dương Thiên cảm khái tự giễu: “Mới vừa rồi các ngươi còn khích lệ khen hai người chúng ta, mà . . . . . không từ mà biệt, hạng mục lần này đều nhìn ra sự bất lực của chúng ta, đối với lời khen vừa rồi . . . . . . lão phu thật sự là thẹn không nhận nổi.”
Không chỉ Mai Dương Thiên thần sắc đau thương, Từ Lập Hành cũng là vẻ mặt áy náy.
Thật lâu sau, trong ai đại sảnh không ai nói một câu, im lặng không một tiếng động.
“Không biết phân quán này bây giờ tên là gì? Vừa mới ở trước cửa sao không thấy bảng hiệu đâu? Quỳnh Tinh có chút nghi ngờ nhìn mọi người, nói sang chuyện khác.
Nhạc Tâm Trừng đơn giản nói: “Nơi này là tổng bộ ở Giang Nam, không có chiêu bài buôn bán, mỗi tháng sẽ kết toán lãi và lỗ trong thành Dương Châu, nửa năm tổng kết sổ sách ở Giang Nam một lần, đến trước lễ mừng năm mới một tháng, từ người ở đây cùng các phân quán khác nhau phái đi một người, trở lại sơn trang tính sổ sách.”
“Nói như vậy, Hồng Lăng cùng Hồng Trù ở trong thành Dương Châu sao?” Quỳnh Tinh lớn mật phỏng đoán.
Huyền Đình Vận mỉm cười gật đầu.
Đột nhiên Quỳnh Tinh hỏi ra một câu không liên quan: “Các ngươi có mệt không?”
Mọi người kỳ quái liếc nàng một cái, đều lắc đầu.
Hoán nhi tò mò hỏi: “Tinh tỷ tỷ, tỷ muốn làm gì?”
Quỳnh Tinh vỗ nhẹ hai má của Hoán nhi, sau đó nói với Từ Lập Hành: “Từ tổng quản, đây là tiểu muội muội của ta, Bùi Hoán Nhi, bên cạnh Úy Minh là Hải Đường, xin ngài tìm người mang họ đi nghỉ ngơi, bọn họ đầu mệt rồi.”
Hoán nhi lập tức không vui nói: “Tinh tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy! Ai mệt mỏi chứ, muội mới không cần nghỉ ngơi đâu!”
“Đúng vậy! Ta không mệt, Nguyệt Nga, Tiểu Thúy cũng không kêu mệt.” Hải Đường cũng không vui nói.
“Đúng vậy!” Nguyệt Nga cùng Tiểu Thúy ăn ý trả lời.
Quỳnh Tinh nở một nụ cười lạnh, lạnh đến nỗi làm người khác nổi da gà.
“Nếu như các ngươi không nghỉ ngơi, thì chuẩn bị nằm trên giường ba ngày đi, không ngủ được thì tự cầm gậy gõ vào đầu mình, bao gồm cả ngươi, Nhạc Tâm Hà, Nhạc đại tiểu thư.”
Nhạc Tâm Hà nuốt từng ngụm nước bọt, Hải Đường trốn sau lưng Cốc Úy Minh.
Vẻ mặt những người khác giống đang xem trò vui, mà Từ, Mai hai vị tổng quản là trợn tròn mắt, bọn họ chưa từng thấy qua trường hợp này, lại càng không dám tin, nàng lại uy hiếp Nhạc Tâm Hà, bọn họ không hiểu, tại sao các vị thiếu gia cũng buồn bực không lên tiếng đây?
“Trốn cũng vô dụng.” Nhạc Tâm Trừng liếc mắt nhìn người đang núp đằng sau Cốc Úy Minh.
“Ừ, ta buồn ngủ quá! Ta muốn ngủ.” Hoán nhi vội vàng nói.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt! Cò kè mặc cả cùng Tinh tỷ tỷ hậu quả rất thảm, nàng tin tưởng Hải Đường tỷ nên hiểu rõ.
Quả nhiên, Hải Đường cũng bịt miệng ngáp.
Quỳnh Tinh vừa lòng nói với Từ Lập Hành: “Từ tổng quản, làm phiền ngài rồi.”
“Không phiền.” Từ Lập Hành lập tức phái người mang Hoán nhi các nàng đi xuống nghỉ ngơi.
Cốc Úy Tố thấy các nàng đều đi rồi, mới hỏi: “Mọi người đi rồi, ngươi muốn làm gì có thể nói đi.”
Quỳnh Tinh cười một cái, nụ cười này làm vài nam nhân đều bị lạc hồn.
“Mai tổng quản, mời ngươi mang bọn ta đi nhìn một chút hai nơi gặp chuyện không may. Còn có Nhạc Tâm Trừng, ngươi đừng nhìn chằm chằm ta chảy nước miếng nữa có được không?”
Nói xong, lôi kéo hai vị tổng quản bước đi, những người còn lại không khỏi kêu đau.
“Ôi! Nàng không để sáng sớm mai làm tiếp được sao? Nàng ngồi xe ngựa, chúng ta là cưỡi ngựa mà!” Huyền Đình Thiệu oán giận.
Nhưng bước chân của hắn không ngừng lại, đi theo sau.
Cốc Úy Minh huých Nhạc Tâm Trừng nói: “Chảy nước miếng sao? Muốn tìm Hải Đường mượn khăn tay lau đi hay không?”
Cốc Úy Tố cùng Huyền Đình Vậ đồng tình liếc nhìn hắn một cái xong, cũng cười đi ra ngoài.
Trong đại sảnh chỉ còn lại một mình Nhạc Tâm Trừng cười khổ.
***
Từ sau khi Quỳnh Tinh hiểu hết tình hình, nàng không dừng lại nghỉ ngơi, đương nhiên, đám thiếu gia số khổ kia cũng là liều mình bồi quân tử, bận rộn không nói nên lời.
Bận rộn hơn một tháng, tổng quản có thể nghỉ nơi lấy hơi rồi.
“Phù! Mệt mỏi hơn một tháng, cuối cùng cũng có thể nghỉ một chút rồi.” Cốc Úy Tố kêu to.
“Chính là vậy! Làm chúng ta mệt thảm.” Huyền Đình Thiệu kêu lên.
Hoán nhi nghe vậy khinh thường hừ lạnh: “Hừ! Các ngươi làm sao thảm như ta. Đám người các ngươi, cấu kết với nhau làm việc xấu, giết hại tâm hồn non nớt của ta.”
Nhạc Tâm Viễn đang uống trà, phun một ngụm ra ngoài.
“Ngươi đáng thương như bọn ta sao? Làm việc coi như xong, lại còn phải dạy ngươi, tên đệ tử ngu ngốc.” Nhạc Tâm Viễn oán giận nói thầm.
Không thể trách Hoán nhi kêu mệt, nữ oa mới mười ba tuổi, còn phải học một ít công việc buôn bán, ngâm thơ học cổ văn, luyện vẽ đánh đàn, còn phải tập võ, đây cũng không phải là thứ nữ oa bình thường có thể tiếp nhận.
Hải Đường cũng nói chuyện thay Hoán nhi: “Tinh, không phải ngươi cũng quá nghiêm khắc đi? Hoán nhi còn nhỏ, đừng bức bách muội ấy quá.”
Quỳnh Tinh không nói, vuốt tóc Hoán nhi suy tư một hồi lâu, mới hỏi Nhạc Tâm Trừng: “Ngươi cho là thế nào?”
Nhạc Tâm Trừng vô cùng kinh ngạc, nàng lại hỏi cách nhìn của hắn.
“Ta cảm thấy rất tốt, Hoán nhi rất thông minh, khả năng muội ấy tiếp thu những tri thức này, hẳn là không có vấn đề gì.”
Sau khi Quỳnh Tinh nghe xong, đắc chí vừa lòng nói: “Ta không bức bách muội ấy quá gấp, Tâm Trừng cũng nói như vậy.”
Mọi người không đưa ra bình luận gì, ngồi uống trà, chỉ có Hoán nhi thở phì phò nhìn chằm chằm Tâm Trừng ca ca mà nàng sùng bái.
Ánh mắt Nhạc Tâm Trừng dán trên người Quỳnh Tinh, ngay từ đầu, nàng đã gọi cả họ cả tên hắn, đây là lần thứ —, nàng chỉ gọi tên của hắn, làm cho hắn giật mình không thôi. ( -.- rõ ràng là chỉ gọi “ngươi” thôi mà, gọi riêng tên đâu ra )
Quỳnh Tinh thấy ánh mắt của Nhạc Tâm Trừng cứ nhìn chằm chằm mình, không kiên nhẫn hỏi:
“Nhìn ra cái gì tâm đắc không? Tại sao ngay từ lúc đầu ngươi cứ nhìn chằm chằm vào ta thế? Ngươi không phải nhìn những người khác sao?”
Nhạc Tâm Trừng da mặt dày cười nói: “Bởi vì bên trong lòng ta chỉ có nàng, không chưa nổi bất luận kẻ nào.”
Mọi người ở một bên nghe xong, đều trợn to hai mắt, rất sợ lọt vào khung cảnh đặc sắc.
Quỳnh Tinh híp mắt, quan sát người trước mắt đang tỏ tình với nàng.
Hắn vẫn là nói ra. Hắn tốt hơn sao! Một chút cũng không biết xấu hổ, nhưng mà, nàng cũng không phải kẻ dễ bắt nạt.
Quỳnh Tinh khéo léo cười tươi nói: “Ngươi muốn theo đuổi ta sao? Ngươi có năng lực sao?”
Nhạc Tâm Trừng cơ hồ bị nụ cười đẹp mắt này đoạt đi hô hấp.
Tuy rằng không hiểu rõ lời của nàng, nhưng mà đoán ra được ý tứ đại khái.
Nhạc Tâm Trừng ổn định tinh thần, bình tĩnh trả lời: “Đương nhiên! Ta sẽ không buông tha nàng, ta tin rằng ta có đủ lòng tin và sức chịu đựng để chơi với nàng. Nàng trốn không thoát, hôm nay ta sẽ lớn tiếng nói ra, bày tỏ rawgf ta Nhạc Tâm Trừng cùng nàng là chuyện đã định rồi, cùng lên bích lạc, cùng xuống hoàng tuyền*, cả đời này ta sẽ không bỏ qua nàng.”
*Giống kiểu cùng lên thiên đàng, cùng xuống địa ngục ấy.
Ánh mắt của hắn sâu như một hồ nước đàm*, kiên định nhìn thẳng Quỳnh Tinh, nói ra tâm ý của mình.
*hồ nước sâu thăm thẳm.
Quỳnh Tinh giống như cảm động đến đỏ mắt, nhưng nàng lập tức lạnh lùng đứng lên, đi ra khỏi khách điếm, bình thản nói: “Có thời gian nói nhảm, không bằng đi làm chính sự, chúng ta ngồi ở trong này lâu rồi, ta đi ra ngoài trước xem đường phố xung quanh, đi dạo một chút cũng tốt hơn so với ngồi đây nghe nói nhảm.”
Nàng vô tình như vậy! Mọi người thở dài vì Nhạc Tâm Trừng. Xem ra lấy được lòng của nàng, còn khó hơn so với lên trời.
Thanh toán xong, mọi người lặng lẽ đi theo sau Quỳnh Tinh, nhìn nàng hưng trí bừng bừng đi dạo mỗi quầy hàng.
Nhạc Tâm Trừng cũng không quan tâm, đi theo nàng vào một cửa hàng.
“Lão bản, tượng Ngọc Quan Âm này của ngươi giá bao nhiêu?” Quỳnh Tinh cầm một pho tượng Ngọc Quan Âm có kỹ thuật điêu khắc không tệ thưởng thức.
Lão bản cửa hàng toát mồ hôi lạnh , nhìn Quỳnh Tinh vuốt vuốt Ngọc Quan Âm, rất ợ tên khách “quý” này đập nó.
Cặp mắt Hải Đường sáng lên, tán thưởng nói: “Công phu điêu khắc này thật là tốt!”
Huyền Đình Vận cũng gật đầu nói: “Thật không tệ.”
Lão bản cẩn thận đánh giá mấy vị khách “quý” mới vào cửa, nhìn cách ăn mặc của bọn hắn, nhất định là con cháu nhà giàu, hắn cúi người lấy lòng nói: “Công tử, ngươi nhìn trúng tượng Ngọc Quan Âm này, chứng tỏ ngài là ngươi vô cùng biết nhìn hàng, tính ngài một trăm lượng là được rồi.”
Huyền Đình Vận nghe thấy số tiền, hắn cảm thấy đây vốn là buôn bán, không cần quá so đo, nhưng Quỳnh Tinh không cho là vậy, lấy con mắt chuyên nghiệp của nàng, lão bản này chính là tên lừa gạt.
“Chờ một chút.” Nàng thuận tay lấy đi ngân phiếu.
Lão bản vô cùng kinh ngạc, bạc tới tay lại bay mất.
Đầu óc hắn chuyển động nhanh, gần như nịnh nọt hỏi: “Công tử, không phải ngài còn nhìn trúng cái gì khác đi? Ta có thể giảm giá cho ngài.”
Quỳnh Tinh không để ý tới hắn, nhìn về phía mọi người: “Các ngươi nhìn trúng cái gì, dù là gì, hôm nay ta trả tiền.” Nụ cười của nàng rất quỷ dị.
Mọi người thấy nụ cười của nàng xong, lập tức hiểu, nàng lại muốn chỉnh người rồi.
Vì vậy, mọi người chia ra chọn một ít đồ vật.
Quỳnh Tinh rất hài lòng sự phối hợp của mọi người, cười nói: “Lão bản, ngươi có thể tới nhìn một cái, xin nhớ viết hóa đơn, để ta biết rõ giá tiền của tất cả đồ.”
Lão bản cười không khép miệng, khúm núm mà đáp.
Một lát, lão bản cung kính đưa lên danh sách, sau khi Quỳnh Tinh nhận lấy, rung đùi đắc ý nói: “Ngọc Quan Âm một trăm lượng, quan vật kính năm mươi lượng, kim bề ngọc Thúy Hoa bốn trăm lượng, một ấm trà một trăm lượng, bình hoa hai trăm lượng, sáo ngọc một trăm năm mươi hai lượng, hai cái nghiên mực Thạch hoa năm trăm lượng, hai cái vòng tay mã não một ngàn lượng.”
Sau khi đọc xong, ánh mắt khôn khéo của nàng mị mị liếc nhìn lão bản tham lam.
Ngươi nhất định phải chết! Quỳnh Tinh nhanh chóng rút tay về, lão bản thấy cằm đều muốn rớt xuống đất.
Quỳnh Tinh nở một nụ cười, lấy ra bàn tính của nàng, bắt đầu tính toán chi tiết.
“Lão bản, ta cảm thấy ngươi lấy của ta hai ngàn năm trăm lượng vô cùng không có lời. Thứ nhất, cái Ngọc Quan Âm này điêu công thật là tốt, nhưng mà ngọc nguyên bản cũng chỉ là hàng hạ đẳng, cho nên ta chỉ bỏ ra hai lượng, thứ hai, ngươi nói cái vòng tay mã não kia, căn bản chính là tảng đá thôi! Co nên hai cái vòng tay ta chỉ bỏ ra một lượng, còn cái sáo ngọc kia, nếu nó thổi được ra âm thanh, ta trả một ngàn lượng, vì vậy cái sáo ngọc kia, ta không muốn nữa, còn có . . . . .Tỏng cộng tất cả các vật, ta chỉ trả ba mươi lượng, có muốn hay không đều tùy ngươi.” Quỳnh Tinh nhẹ nhàng ném bàn tính vào trong túi, ung dung nhìn lão bản đang sùi bọt mép trước mặt.
Lão bản rất muốn lớn tiếng nói không bán, nhưng mà khách nhân bên trong tiệm rất nhiều, nếu hắn không bán, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ tin lời nói của tiểu tử này, chỉ gắng gượng cười theo, trong mắt bắn ra ánh mắt giết người, giống như nghiếng răng nghiến lợi hạ xuống ba mươi lượng, còn phải lấy lý do bồi thường tinh thần dâng tặng cho một cây nhân sâm ngàn năm.” (nữ chính đã ngu, lão bản còn ngu hơn, đồng ý bán mới chứng minh lời nói ấy đúng chứ).
Mọi người vừa mới bước ra khỏi cửa tiêm, Huyền Đình Thiệu cười một trận dữ dội ra tiếng, hắn chỉ vừa nghĩ tới sắc mătj trắng bệch của lão bản, liền không nhịn được buồn cười.
Những người khác cũng nở nụ cười.
Quỳnh Tinh đắc chí vừa lòng cười, đột nhiên nàng nghĩ tới một chuyện đùa . . . .
***
Nhạc Tâm Trừng sau khi đi chợ trở về liền ngồi ở đại sảnh, vẫn cảm thấy không đúng, lại thấy Quỳnh Tinh mang theo nụ cười mị người trở về phòng, chuống báo động trong lòng hắn vang lớn.
Huyền Đình Vận kỳ quái nhìn sắc mặt thay đổi của Tâm Trừng. Xem sổ sách cũng có thể có nhiều sắc mặt như vậy, có phải bản trên tay hắn có vấn đề hay không?
Hắn quay đầu lại nhìn những huynh đệ khác, bọn họ cũng phát hiện.
Nhận được những ám hiệu của các huynh đệ, hắn đang muốn mở miệng hỏi nguyên nhân, liền gặp được Quỳnh Tinh đi vào,đi theo sau lưng là đội quan tóc dài.
Nhạc Tâm Trừng biết có chuyện lớn sắp xảy ra, nếu không mấy nữ hài tử kia cũng không dùng ánh mắt đồng tình để hìn hắn, không nghĩ tới trực giác của hắn thật chính xác.
“Ngươi thích ta sao?”
Không hề báo động trước, Quỳnh Tinh ngẩng đầu lên hỏi một câu.
Tất cả mọi người cũng ngây ngẩn cả người, trăm lần không ngờ được nàng lại hỏi như thế.
Nhạc Tâm Trừng trả lời rất nhanh: “Thích không đủ để biểu đạt cảm giác của ta, nói chính xác hơn, ta yêu nàng.”
Quỳnh Tinh xem thường nhướn mày: “Đừng giắt từ yêu bên ngoài miệng, nghĩ thông suốt rồi hãy trả lời.”
“Đây là câu trả lời rất rõ ràng.” Nhạc Tâm Trừng thâm tình nhìn nàng.
Quỳnh Tinh nhun svai, lại hỏi: “Ngươi có thể thích . . . . . Ừ, ngươi có thể yêu ta cho đến khi ta chết sao?”
Nhạc Tâm Trừng trả lời nàng: “Có thể.”
Đáp án này làm Quỳnh Tinh có chút giật mình, nàng biết loại nam nhân giống như Nhạc Tâm Trừng, sẽ không dễ dàng nói lời hứa hẹn.
Nàng hứng thú nhìn thẳng hai mắt hắn, lại không nhìn thấy ánh mắt dối trá, chỉ có một mảnh thật lòng.
“Ta vẫn chưa nói rõ lai lịch của ta, ngươi muốn một nữ nhân không rõ lai lịch sao?”
“Ta không quan tâm.”
Nghe được đáp án của Nhạc Tâm Trừng, người ở chỗ này dường như đều thở dài, nếu đổi lại thành mình, có lẽ sẽ không sảng khoái được như vậy.
“Nghe nói ngươi rất có tiền?” Quỳnh Tinh hỏi một câu hỏi quái dị.
“Nàng hẳn rất rõ ràng mới đúng.”
“Ngươi có thể bao dung mỗi khuyết điểm và tính khí hỉ nộ vô thường của ta không?”
“Có thể. Nhưng mà nếu nàng hỏi nữa, sẽ làm ta cảm thấy nàng muốn gả cho ta.” Nhạc Tâm Trừng trêu ghẹo nói.
Quỳnh Tinh nghiêm túc nói: “bây giờ, lời nói của ta, ngươi phải hiểu thật rõ ràng.” Sau khi thấy hắn gật đầu, nàng nói: “Bây giờ lời ta nói đều là lời thật, không cần hoài nghi. Ta đến từ thế giới ngàn năm sau, bất đồng thời đại với các ngươi, ngươi có thể có khả năng tiếp nhận thân phận quái dị này của ta sao?”
Tất cả mọi người trừng to mắt, trừ bỏ Hải Đường đã biết trước mọi chuyện.
“Ta thích con người của nàng, không phải là thân phận của nàng.” Nhạc Tâm Trừng cũng trả lời.
Quỳnh Tinh dĩ nhiên là rất cảm động, nhưng mà chuyện nàng nên làm nàng sẽ không quên.
Nàng rất vui mừng đi tới trước mặt nam nhân vật chính nói: “Ta quyết định sẽ làm bạn gái của ngươi, nhưng mà muốn thu phí.”
Này khiến cho những người khác phản ứng.
“Cái gì!” Cốc Úy Minh kêu lên.
“Bao nhiêu tiền?” Huyền Đình Vận hỏi.
“Không thành vấn đề” Nhạc Tâm Trừng đáp.
Hắn sẽ không buông tha cho cơ hội tốt này, Quỳnh Tinh đã từng giải thích cho hắn ý nghĩa của từ “bạn gái”.
“Tốt lắm.”Quỳnh Tinh vừa lòng đáp: “Ta muốn thu tiền đặt cọc là một vạn lượng, phí danh nghĩa bốn vạn lượng.” (cô gái thực dụng thời hiện đại? )
“Vậy thì có vấn đề gì. Ta chỉ có một điều kiện, ta có thể gọi nàng là Tinh nhi không?” Hắn yêu cầu nói.
Quỳnh Tinh chấn động, người gọi nàng là Tinh nhi chỉ có Hà Dịch Thần, xưng hô thế này làm nàng đau lòng.
“Không được!” Nàng rất nhanh rống giận.
Nhạc Tâm Trừng không bỏ qua ánh mắt của nàng, không cam lòng hỏi: “Nhưng nàng là bạn gái của ta, ngay cả tên gọi thân mật cũng không có, rất không công bằng chứ!”
“Ngươi có thể gọi ta Tinh.”
“Không được, ta không muốn giống như bọn họ, ta muốn gọi nàng là Tinh nhi.” Hắn không thỏa hiệp.
Quỳnh Tinh suy nghĩ thật lâu, mới nói: “Được rồi! Nhưng mà muốn lấy tiền. Gọi ‘Tinh nhi’ một ngày thư hai ngàn lượng, dắt tay bảy ngàn lượng, ôm eo một vạn lượng, mỗi ngày kết toán một lần.” (Tình hình là editor ghét nữ chính, rất nản edit, thế lên giường là mười vạn lượng là được à).
“Ngươi thật đúng là ‘vạn kim khu’* nha!” Huyền Đình Vận nói.
*Người có rất rất nhiều tiền.
Nhạc Tâm Trừng không cần gật đầu, tiền này đối với hắn không tính là gì.
Quỳnh Tinh thật vui vẻ đi đến trước mặt hắn, cầm tờ giấy đã sớm viết trên tay cho hắn: “Mời ngươi nhớ kỹ ‘nam nhân kinh’ của ta, phạm vào một lần sẽ phải sao chép thành hai bản, một ngày phạm hai lần, sẽ sao bộ ‘kinh’ này một trăm lần. Danh nghĩa bạn gái, ngày mai bắt đầu có hiệu lực, mời ngươi mang tiền đặt cọc cùng phí danh nghĩa đưa tới trước.” ( -.- )
“Ông trời!” Nhạc Tâm Viễn không thể tưởng tượng nổi mà kêu lên.
Nhạc Tâm Trừng ngây ngẩn cả người, mở ra ‘Nam nhân kinh’ trong tay, không khỏi hít vào một hơi, hangj mục bên trong không dưới một trăm điều, sao chép một trăm lần thì còn gì nữa.
“Ngươi muốn nhiều tiền như vậy để làm gì?” Huyền Đình Vận không nhịn được hỏi.
“Làm việc, rất nhiều việc có thể làm.” Quỳnh Tinh bí hiểm trả lời.
“Ngươi . . . .” Cốc Úy Tố đang muốn nói chuyện, lại bị Từ Lập Hành vội vàng chạy vào cắt đứt.
“Không xong! Trừng thiếu gia.”
“Từ tổng quản, ngươi bình tĩnh từ từ nói.” Nhạc Tâm Hà trấn an.
“Việc này chậm không được, người của Hồ Gia Bảo thừa dịp buổi tối đi trộm đang ở Hồng Trù và Hồng Lăng, bây giờ Mai tổng quản đang ở đó ngăn cản.”
Lời hắn vừa mới dứt, người trong phòng lập tức chợt lóe rồi biến mất, ngay cả Hoán nhi không có công phu cũng bị mang đi.
***
Cao thủ Hồ Gia Bảo tập trung ở trong Hồng Trù, tính toán lực đánh hạ Hồng TRù lại phá Hồng Lăng.
Không bao lâu sau, tất cả mọi người của Lăng Hạo sơn trang đều đến Hồng Trù, cùng người của Hồ Gia Bảo xung đột chính diện.
“Mạnh Nguyên, buổi tối không ngủ sao?” Huyền Đình Thiêu cười hỏi, trong mắt lại mang theo sự khắc nghiệt.
“Ngày gần đây bầu trời cao (?), không nghĩ tới tất cả các ngươi đều tới Dương Châu, vị kia là tổng quản mới của các ngươi Hàn Tinh đi?” Nam tử gọi Mạnh Nguyên kia cười nhìn Quỳnh Tinh.
“Ánh mắt không tệ.” Quỳnh Tinh cười nói.
Mạnh Nguyên lại nói: “Sao lại mang theo mấy nữ nhân không biết võ công, xem cuộc vui cũng chọn sai thời điểm rồi!”
“Sẽ không! Họ cũng rất muốn nhìn một chút người lòng lang dạ sói, không có nhân tính lớn lên sẽ trông như thế nào.” Nhạc Tâm Viễn cũng cười đáp.
Ánh mắt Mạnh Nguyên lạnh lùng, Mã Chí phía sau hắn hợp lý nói: “Mạnh huynh, nói cũng bọn họ nhiều như vậy?”
“A! Tinh tỷ tỷ, hắn chính là người giết cha mẹ ta, ô nhục trong sạch của mẹ ta.” Sau khi Hoán nhi nhìn thấy Mã Chí, lập tức kêu to.
Quỳnh Tinh hỏi: “Ngươi xác định không nhìn lầm?”
Hoán nhi gật thật mạnh đầu, Quỳnh Tinh chuyển hướng Mã Chí, sắc bén nhìn nhìn hắn: “Điều nàng nói là sự thật?”
Mã Chí làm sao nhớ rõ nhiều như vậy được, nhưng mà hắn vô cùng cảm thấy thú “tính” đối với người trước mặt.
“Nàng gọi người là tỷ tỷ sao? Vậy ngươi là một cô nương. Ta nhìn thấy không ít mỹ nhân, lại chưa từng thấy qua người xinh đẹp hơn ngươi.”
Quỳnh Tinh cười nói: “Ta biết mình rất đẹp, bọn họ cũng biết, không cần ngươi tuyên truyền hộ ta.”
“Tinh tỷ tỷ, dạy dỗ hộ muội tên người xấu kia.” Mặt Hoán nhi đã đầy nước mắt.
“Ha!” Mã Chí quái dị cười một tiếng: “Hàn Tinh chỉ biết tính toán sổ sách, thơ văn đầy mình, về phần dạy dỗ ta, chỉ sợ nàng không có cái năng lực kia. Thế nào? Hàn Tinh, nàng vẫn là theo ta đi! Nhất định ta sẽ đối xử tốt với nàng.” Nói xong phát ra tiếng cười dâm đãng.
Quỳnh Tinh yên lặng nhìn Mã Chí, đáy mắt hiện lên một tia cảm xúc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Nàng nhớ lại một chuyện cũ ——
“Tinh, nếu có người vô lễ với ta, ngươi sẽ làm như thế nào?” Mộ Tuyết ngây thơ hỏi.
Quỳnh Tinh nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, hài hước nói: “Em sẽ để yên như vậy không làm gì sao? Em đừng đi khi dễ người, ta liền cảm ơn trời đất rồi!”
“Tinh, tại sao ngươi lại như vậy! Em nói thật. Nếu như hôm nay chị gặp chuyện không may, nhất định em sẽ khiến người kia muốn sống không được, muốn chết không xong.” Mộ Tuyết nghiêm túc nói.
“Oa! Đáng sợ như vậy.”
Mộ Tuyết trịnh trọng gật đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh: “Dĩ nhiên! Ai bảo hắn xúc phạm người thân của ta.”
“Muốn sống không được, muốn chết không xong của em không phải là lấy loài bò sát đi chỉnh người đi!” Thấy nàng trịnh trọng như vậy, Phi Thu cố ý nói giỡn nàng.
“Ha . . . .” Quỳnh Tinh cùng Thủy Du nghe vậy cười to, Tuyết nhi giỏi nhất lấy động vật loài bò sát đi chỉnh người rồi.
Mộ Tuyết nhíu mày, bình tĩnh nói: “Dĩ nhiên không phải vậy! Kia chỉ có thể lấy ra dọa người mà thôi, làm sao có thể muốn sống không được, muốn chết không xong đâu! Ta sẽ . . . .” Nàng ngừng một chút.
Quỳnh Tinh liếc nàng, thuận miệng hỏi: “Em sẽ làm như nào?”
Mộ Tuyết tặc lưỡi, vui vẻ nói: “Ta sẽ thiến hắn.”
“Gì.” Quỳnh Tinh đứng thằng dậy, trừng mắt nhìn người trước mắt.
“Thiến hắn sao?” Phi Thu không tin kêu to.
“Không thể nào!” Ánh mắt hoài nghi của Thủy Du nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Phản ứng của các nàng giống như Mộ Tuyết đang nói chuyện vô cùng buồn cười.
Quả nhiên, Mộ Tuyết chần chờ một lát hỏi: “Có phải quá tàn nhẫn hay không? Sao vẻ mặt của các chị lại kỳ quái như vậy.”
Phi Thu cùng Thủy Du liếc mắt nhìn nhau một cái, tiếp theo ăn ý lắc đầu thở dài.
Quỳnh Tinh vuốt mái tóc dài của Mộ Tuyết nói: “Ngu ngốc! Nếu những người đó dám đụng em, thiến hắn là quá nhân từ, nếu như là chị mà nói, không thể nào chỉ thiến hắn thôi. Nhưng mà ‘thiến hắn’ những lời này do em nói ra, mặc dù không thể xảy ra đã không tệ rồi.”
Quỳnh Tinh hồi phục lại tinh thần, đúng vậy, ‘thiến hắn’. Hoán nhi là tiểu muội muội của nàng, nếu bị uất ức, đương nhiên nàng muốn ra mặt thay muội muội.
“Hàn Tinh cô nương nhìn ta chăm chú như vậy, có phải bị ta mê hoặc rồi hay không? Nếu đúng như vậy, mau tới đây bên ta đi!” Mã Chí vẫn không biết sống chết hồ ngôn loạn ngữ.
“Ta không phải tên Hàn Tinh, Hàn Quỳnh Tinh mới là tên của ta.”
Quỳnh Tinh đi từng bước lại gần Mã Chí, nuk cười đoạt mệnh treo ngay bên môi, Mã Chí mặc dù bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của nàng, vẫn còn hiểu được bốn chữ ‘ý thức nguy cơ’ này.
“A! Ta cho là tình báo của ta sẽ không sai.” Mạnh Nguyên không cho là đúng thuận miệng lên tiếng.
Quỳnh Tinh càng đi đến gần chỗ Mã Chí, Nhạc Tâm Trừng kéo tay của nàng: “Tinh nhi, nàng ở đây làm cái gì? Ra ngoài đi.”
Ông trời! Hắn còn chưa biết rõ công phu của Tinh nhi nông sâu ra sao, nhưng mà hình như nàng không xem vào võ công của Mạnh Nguyên bọn họ, tốt xấu gì đối phương trên giang hồ rất có danh tiếng!
Quỳnh Tinh tránh khỏi tay hắn, nở nụ cười sáng lạn với hắn, giống như nói ngươi yên tâm, lại chậm rãi đi tới gần chỗ Mã Chí.
Ánh mắt của nàng giả bộ như bị thôi miên, từng bước từng bước đến gần, sự cảnh giác của Mã Chí lơi lỏng đi vài phần, lúc nàng cách hắn không tới mười bước thì trong mắt Mã Chí chỉ có mê hoặc, bị nàng dẫn dắt.
Không sai! Quỳnh Tinh sẽ thôi miên.
Mạnh Nguyên phát hiện ánh mắt Mã Chí mờ mịt, vội vàng hô: “Mã huynh, ngươi đừng bị sắc đẹp mê hoặc!”
Quỳnh Tinh mỉm cười với Mã Chí.
Mã Chí không nhìn sự ngăn cản cảu Mạnh Nguyên, thẳng tắp đi về phía Quỳnh Tinh, ngay cả Nhạc Tâm Trừng cũng không tin tưởng một màn này.
“Ngươi thích ta sao?” Quỳnh Tinh lạnh lùng hỏi.
“Thích.”
“Ngươi có thể giết hai người kia vì ta không?” Quỳnh Tinh chỉ hai người phía sau Mạnh Nguyên.
“Có thể, ta có thể làm bất cứ chuyện gì vì nàng.” Câu trả lời của Mã Chí làm người ta kinh ngạc.
“Tốt lắm, giết hai người bọn họ!” Quỳnh Tinh lạnh lùng nói, đi đến chỗ Nhạc Tâm Trừng.
Nàng mới ra lệnh, Mã Chí lập tức lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đánh người mình.
“Tại sao ngươi lại làm được?” Huyền Đình Vận trăm mối vẫn không có cách giải.
Quỳnh Tinh chỉ đôi mắt, coi như trả lời.
“Hoán nhi, ngươi đừng sợ, chờ một chút muội sẽ biết ta báo thú cho muội như thế nào.” Quỳnh Tinh gõ trên trán Hoán nhi một cái, êm ái nói.
“Ô . . . . .” Hoán nhi nhào vào trong lòng nàng, gào khóc.
“Ngoan! Đừng khóc.” Quỳnh Tinh trấn an nàng, nhìn ba ác nhân chém giết.
Bình luận facebook