Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
Nếu không nhờ phật khí chuyên môn thu yêu vật thì yêu vật dài một công ly rớt xuống, Hầu phủ dù có đại trận bảo vệ cũng sẽ bị phá hỏng nhiều kiến trúc, Tiêu Dao Hầu mất hết mặt mũi.
Dưới đất, Nhị Quản Gia điều khiển bình bát tím vàng đã mệt ngồi bệch dưới đất. Bình bát tím vàng đập trúng chân Nhị Quản Gia, gã đau đớn mặt thịt mỡ chảy mồ hôi bóng lưỡng, bộ dạng rất chật vật.
Nghe nói bình bát này nặng ngàn cân, hơi bị khuếch đại nhưng cũng cỡ bảy, tám trăm cân, không thì thân thể Kim Đan kỳ của Nhị Quản Gia xem như khá mạnh vậy mà cảm giác xương chân sắp bị đập nát.
Luyện khí sĩ hoàng tộc thủ lĩnh thấy người Tiêu Dao Hầu phủ chớp mắt trấn áp bắt giữ yêu vật thì rất giật mình. Lần này họ đạp trúng đinh sắt rồi, chỉ nghe nói bên cạnh Tiêu Dao Hầu có vô số mãnh tướng, bây giờ nhìn quả nhiên không phải thổi phồng.
Một luyện khí sĩ khác nói với Đại Quản Gia:
- Nếu Hầu phủ đã thu phục yêu vật thì xin giao cho ta để mang về xử lý.
Đại Quản Gia gật đầu, hỏi:
- Nói xong?
- A, xong rồi.
Hai ánh sáng vàng sau đầu Đại Quản Gia va chạm phát ra tiếng rồng ngâm:
- Vậy ngươi mau biến đi, càng xa càng tốt!
Luyện khí sĩ tức giận người run bần bật, muốn đánh nhưng không dám:
- Ngươi...!
Chợt mấy chục người bay ra từ Hầu phủ.
- Đại Tiên Sinh, Hầu gia mời tiên sinh đi qua.
Người dẫn đầu bay lên trời cao đến gần Đại Quản Gia nói:
- Giao nơi này cho ta.
Người này bề ngoài cỡ năm, sáu mươi tuổi, hơi già, mặc kiểu văn sinh, eo giắt trường kiếm, phù văn hình mây lấp lánh dưới chân, hiển nhiên nhờ đôi giày mới bay dễ vậy. Lão không phải luyện khí sĩ Kim Đan kỳ nhưng có thể điều khiển pháp khí tuyệt phẩm tùy ý như vậy thì cũng cỡ đỉnh Trúc Cơ. Người này để chòm râu ngắn, trên mặt có nếp nhăn, sợ rằng cả đời không hy vọng Kim Đan, thọ nguyên sắp đến cuối.
Đại Quản Gia nhìn người này, nhẹ gật đầu, mắt quét qua ba luyện khí sĩ hoàng tộc rồi lao xuống Hầu phủ.
Ba luyện khí sĩ hoàng gia cảm giác rát mặt như dao cắt. Một luyện khí sĩ yếu không kiềm được sờ mặt thử xem tay có máu không.
Trước khi Đại Quản Gia đi thị uy bằng kiếm mắt làm ba luyện khí sĩ Kim Đan kỳ khi đối mặt tu sĩ Trúc Cơ Hầu phủ ngoan ngoãn chờ, không dám coi thường lỗ mãng.
- Ba vị chân nhân, ta chỉ là một môn khách dưới tay Hầu gia, Hầu gia kêu ta nói mấy câu với các vị. Thứ nhất, bệ hạ không thích người như các vị dính líu nhiều với Đạo Cung, việc này các người làm sai rồi. Thứ hai, về yêu vật kia, nếu Thanh Dương cung có gan thì kêu đạo chủ của họ tự mình đến đòi, không liên quan gì các vị. Thứ ba, ói ra ích lợi Thanh Dương cung đã cho, Hầu gia sẽ cầu tình giúp cho ba tên ngu các vị trước mặt bệ hạ.
Môn khách nói xong lao xuống, mấy chục cận vệ Hầu phủ ở bên dưới tiếp ứng, ánh sáng đại trận Hầu phủ đã biến mất.
Tiêu Dao Hầu không nỡ mở đại trận đó quá lâu, có tiền cũng không thể tiêu phí như vậy. Mở ra đại trận một là phòng ngự yêu vật kia có pháp thuật công kích quy mô lớn, hai là phòng ngừa có người âm thầm lẻn vào. Giờ giải quyết xong vụ việc, lật ngửa bài với ba luyện khí sĩ rồi thì không cần kéo dài đại trận lãng phí tài nguyên nữa.
Ba luyện khí sĩ Kim Đan kỳ bị một luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ dưới tay Tiêu Dao Hầu nhục nhã, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, cảm giác mình Kim Đan lục trọng rồi vẫn khó kiềm nén tức giận.
Chỗ ở của Tô Kính cách Lãng Uyển Thư Hải rất xa, nhưng vẫn có thể nghe rõ đối thoại trên bầu trời. Thấy ba luyện khí sĩ đến gây sự bị bỏ lơ giữa không trung, Tô Kính bỗng thấy rất sung sướng.
Khi yêu vật khổng lồ đó té xuống làm trái tim Tô Kính treo cao, căng thẳng thần kinh. Sinh vật dài một công lý đè Hầu phủ, trường hợp như vậy chỉ có trong phim khoa học viễn tưởng đồ sộ kiếp trước hắn mới được thấy. Tự mình trải qua mới hiểu chuyện này khủng bố cỡ nào.
Đối phương dựa vào tu vi Kim Đan kỳ, thân phận hoàng tộc muốn cho Tiêu Dao Hầu mất mặt.
Nhưng Tiêu Dao Hầu không thèm ra mặt đã tát cho đối phương một cú quá đau, còn tuyên bố sẽ tiếp tục truy cứu việc này. Hèn gì luyện khí sĩ không chỉ theo đuổi trường sinh bất tử còn khát vọng sức mạnh.
Nếu như không có lực lượng thì ngươi lấy đâu ra khả năng bảo vệ tài nguyên tu luyện của mình?
Tô Kính đã nghe nói Thanh Dương cung chịu thiệt về việc Sửu Đạo Nhân, Tiêu Dao Hầu thả Diệp Thiêm đi. Tô Kính vốn cảm thấy Tiêu Dao Hầu không dám giết người, hiện tại hắn mới biết đó là gã chờ đối phương tiếp tục gây rối.
Nếu đối phương không gây rối Tiêu Dao Hầu thì không có cơ hội tát mặt thật đau.
Nếu Tô Kính không có sức mạnh, can đảm như Tiêu Dao Hầu thì sẽ có ngày mất hết tất cả. Tô Kính cắn chặt răng, hai hàm răng ma sát két két.
Tử Đằng thấy Tô Kính khác lạ vội sờ trán hắn:
- Thiếu gia!
Tô Kính hất tay Tử Đằng ra, hắn bước ra khỏi viện ngước lên trời. Ba luyện khí sĩ Kim Đan kỳ do dự không biết có nên liều mạng vào Hầu phủ lý luận, hoặc nhanh chóng trở về xin tội với hoàng đế?
Nếu trở về xin tội thì ba người bọn họ không có đường trở mình trong hoàng tộc nữa.
Thủ đoạn của Tiêu Dao Hầu kiên quyết hơn xa tưởng tượng của họ, bây giờ có hối hận cũng muộn.
Tô Kính từ xa nhìn ba luyện khí sĩ, nỗi lòng dần bình ổn, ánh mắt càng kiên quyết hơn. Cầu người chẳng bằng cầu mình, muốn thành tiên không chỉ tu luyện cảnh giới, cũng phải theo đuổi sức mạnh. Tô Kính có Lục Đạo Thần Giám, Ngũ Luân Chân Bảo, và cả Hoàng Đình Thần Ngọc, dù là người trong hoàng tộc chưa chắc được đến ba thứ này. E rằng chỉ có hoàng tử được hoàng đế yêu thích nhất mới có đãi ngộ như thế.
Giống như trên Trái Đất quốc gia sắp xếp mấy trăm nhà khoa học làm trợ thủ cho ngươi, đưa đến vật tư không giới hạn. Nếu như vậy mà ngươi không nghiên cứu ra hạng mục thì nên mua đậu hủ đặt trong tủ lạnh, chờ đậu hủ cứng rồi đập đầu chết đi.
Lam Mân đi lấy áo dài khoác lên người Tử Đằng:
- Thiếu gia...
Sắc mặt Tử Đằng hơi khó xem đứng phía sau. Mới rồi Tô Kính hất tay nàng ra làm lòng Tử Đằng lạnh lẽo, tiếp theo nàng thấy hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn trời, biết mới rồi hắn chỉ vô tình làm vậy. Nhưng ngay trước mặt mấy tiểu nha hoàn khác, khiến Tử Đằng hơi khó chịu.
Tô Kính cột dây lưng rồi nói với Lam Mân:
- Hơi đói, lấy ít đồ ăn tới đây, ăn xong rồi ta đi chỗ Lâm sư phụ.
Dưới đất, Nhị Quản Gia điều khiển bình bát tím vàng đã mệt ngồi bệch dưới đất. Bình bát tím vàng đập trúng chân Nhị Quản Gia, gã đau đớn mặt thịt mỡ chảy mồ hôi bóng lưỡng, bộ dạng rất chật vật.
Nghe nói bình bát này nặng ngàn cân, hơi bị khuếch đại nhưng cũng cỡ bảy, tám trăm cân, không thì thân thể Kim Đan kỳ của Nhị Quản Gia xem như khá mạnh vậy mà cảm giác xương chân sắp bị đập nát.
Luyện khí sĩ hoàng tộc thủ lĩnh thấy người Tiêu Dao Hầu phủ chớp mắt trấn áp bắt giữ yêu vật thì rất giật mình. Lần này họ đạp trúng đinh sắt rồi, chỉ nghe nói bên cạnh Tiêu Dao Hầu có vô số mãnh tướng, bây giờ nhìn quả nhiên không phải thổi phồng.
Một luyện khí sĩ khác nói với Đại Quản Gia:
- Nếu Hầu phủ đã thu phục yêu vật thì xin giao cho ta để mang về xử lý.
Đại Quản Gia gật đầu, hỏi:
- Nói xong?
- A, xong rồi.
Hai ánh sáng vàng sau đầu Đại Quản Gia va chạm phát ra tiếng rồng ngâm:
- Vậy ngươi mau biến đi, càng xa càng tốt!
Luyện khí sĩ tức giận người run bần bật, muốn đánh nhưng không dám:
- Ngươi...!
Chợt mấy chục người bay ra từ Hầu phủ.
- Đại Tiên Sinh, Hầu gia mời tiên sinh đi qua.
Người dẫn đầu bay lên trời cao đến gần Đại Quản Gia nói:
- Giao nơi này cho ta.
Người này bề ngoài cỡ năm, sáu mươi tuổi, hơi già, mặc kiểu văn sinh, eo giắt trường kiếm, phù văn hình mây lấp lánh dưới chân, hiển nhiên nhờ đôi giày mới bay dễ vậy. Lão không phải luyện khí sĩ Kim Đan kỳ nhưng có thể điều khiển pháp khí tuyệt phẩm tùy ý như vậy thì cũng cỡ đỉnh Trúc Cơ. Người này để chòm râu ngắn, trên mặt có nếp nhăn, sợ rằng cả đời không hy vọng Kim Đan, thọ nguyên sắp đến cuối.
Đại Quản Gia nhìn người này, nhẹ gật đầu, mắt quét qua ba luyện khí sĩ hoàng tộc rồi lao xuống Hầu phủ.
Ba luyện khí sĩ hoàng gia cảm giác rát mặt như dao cắt. Một luyện khí sĩ yếu không kiềm được sờ mặt thử xem tay có máu không.
Trước khi Đại Quản Gia đi thị uy bằng kiếm mắt làm ba luyện khí sĩ Kim Đan kỳ khi đối mặt tu sĩ Trúc Cơ Hầu phủ ngoan ngoãn chờ, không dám coi thường lỗ mãng.
- Ba vị chân nhân, ta chỉ là một môn khách dưới tay Hầu gia, Hầu gia kêu ta nói mấy câu với các vị. Thứ nhất, bệ hạ không thích người như các vị dính líu nhiều với Đạo Cung, việc này các người làm sai rồi. Thứ hai, về yêu vật kia, nếu Thanh Dương cung có gan thì kêu đạo chủ của họ tự mình đến đòi, không liên quan gì các vị. Thứ ba, ói ra ích lợi Thanh Dương cung đã cho, Hầu gia sẽ cầu tình giúp cho ba tên ngu các vị trước mặt bệ hạ.
Môn khách nói xong lao xuống, mấy chục cận vệ Hầu phủ ở bên dưới tiếp ứng, ánh sáng đại trận Hầu phủ đã biến mất.
Tiêu Dao Hầu không nỡ mở đại trận đó quá lâu, có tiền cũng không thể tiêu phí như vậy. Mở ra đại trận một là phòng ngự yêu vật kia có pháp thuật công kích quy mô lớn, hai là phòng ngừa có người âm thầm lẻn vào. Giờ giải quyết xong vụ việc, lật ngửa bài với ba luyện khí sĩ rồi thì không cần kéo dài đại trận lãng phí tài nguyên nữa.
Ba luyện khí sĩ Kim Đan kỳ bị một luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ dưới tay Tiêu Dao Hầu nhục nhã, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, cảm giác mình Kim Đan lục trọng rồi vẫn khó kiềm nén tức giận.
Chỗ ở của Tô Kính cách Lãng Uyển Thư Hải rất xa, nhưng vẫn có thể nghe rõ đối thoại trên bầu trời. Thấy ba luyện khí sĩ đến gây sự bị bỏ lơ giữa không trung, Tô Kính bỗng thấy rất sung sướng.
Khi yêu vật khổng lồ đó té xuống làm trái tim Tô Kính treo cao, căng thẳng thần kinh. Sinh vật dài một công lý đè Hầu phủ, trường hợp như vậy chỉ có trong phim khoa học viễn tưởng đồ sộ kiếp trước hắn mới được thấy. Tự mình trải qua mới hiểu chuyện này khủng bố cỡ nào.
Đối phương dựa vào tu vi Kim Đan kỳ, thân phận hoàng tộc muốn cho Tiêu Dao Hầu mất mặt.
Nhưng Tiêu Dao Hầu không thèm ra mặt đã tát cho đối phương một cú quá đau, còn tuyên bố sẽ tiếp tục truy cứu việc này. Hèn gì luyện khí sĩ không chỉ theo đuổi trường sinh bất tử còn khát vọng sức mạnh.
Nếu như không có lực lượng thì ngươi lấy đâu ra khả năng bảo vệ tài nguyên tu luyện của mình?
Tô Kính đã nghe nói Thanh Dương cung chịu thiệt về việc Sửu Đạo Nhân, Tiêu Dao Hầu thả Diệp Thiêm đi. Tô Kính vốn cảm thấy Tiêu Dao Hầu không dám giết người, hiện tại hắn mới biết đó là gã chờ đối phương tiếp tục gây rối.
Nếu đối phương không gây rối Tiêu Dao Hầu thì không có cơ hội tát mặt thật đau.
Nếu Tô Kính không có sức mạnh, can đảm như Tiêu Dao Hầu thì sẽ có ngày mất hết tất cả. Tô Kính cắn chặt răng, hai hàm răng ma sát két két.
Tử Đằng thấy Tô Kính khác lạ vội sờ trán hắn:
- Thiếu gia!
Tô Kính hất tay Tử Đằng ra, hắn bước ra khỏi viện ngước lên trời. Ba luyện khí sĩ Kim Đan kỳ do dự không biết có nên liều mạng vào Hầu phủ lý luận, hoặc nhanh chóng trở về xin tội với hoàng đế?
Nếu trở về xin tội thì ba người bọn họ không có đường trở mình trong hoàng tộc nữa.
Thủ đoạn của Tiêu Dao Hầu kiên quyết hơn xa tưởng tượng của họ, bây giờ có hối hận cũng muộn.
Tô Kính từ xa nhìn ba luyện khí sĩ, nỗi lòng dần bình ổn, ánh mắt càng kiên quyết hơn. Cầu người chẳng bằng cầu mình, muốn thành tiên không chỉ tu luyện cảnh giới, cũng phải theo đuổi sức mạnh. Tô Kính có Lục Đạo Thần Giám, Ngũ Luân Chân Bảo, và cả Hoàng Đình Thần Ngọc, dù là người trong hoàng tộc chưa chắc được đến ba thứ này. E rằng chỉ có hoàng tử được hoàng đế yêu thích nhất mới có đãi ngộ như thế.
Giống như trên Trái Đất quốc gia sắp xếp mấy trăm nhà khoa học làm trợ thủ cho ngươi, đưa đến vật tư không giới hạn. Nếu như vậy mà ngươi không nghiên cứu ra hạng mục thì nên mua đậu hủ đặt trong tủ lạnh, chờ đậu hủ cứng rồi đập đầu chết đi.
Lam Mân đi lấy áo dài khoác lên người Tử Đằng:
- Thiếu gia...
Sắc mặt Tử Đằng hơi khó xem đứng phía sau. Mới rồi Tô Kính hất tay nàng ra làm lòng Tử Đằng lạnh lẽo, tiếp theo nàng thấy hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn trời, biết mới rồi hắn chỉ vô tình làm vậy. Nhưng ngay trước mặt mấy tiểu nha hoàn khác, khiến Tử Đằng hơi khó chịu.
Tô Kính cột dây lưng rồi nói với Lam Mân:
- Hơi đói, lấy ít đồ ăn tới đây, ăn xong rồi ta đi chỗ Lâm sư phụ.