Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2184
Nội tâm tức giận nhưng không cách nào nói ra, Phật tổ biết rõ đây là đại nạn của mình hàng lâm, là dị tượng tâm linh dao động trước khi chết..
Vấn đề là giết Tô Tuyết cũng không làm nên chuyện gì, chỉ gia tốc mình sụp đổ mà thôi.
trong nội tâm Phật tổ có hàng tỷ ý niệm trong đầu, hắn không động thủ với Tô Tuyết, hắn thả một đóa kim liên đặt lên mi tâm Tô Tuyết và nói:
- Vận số vi sư đã hết, kế tiếp phải nhìn ngươi.
Ánh mắt Tô Tuyết lạnh như băng, yên lặng thừa nhận kim liên của Phật tổ.
Nàng và Phật tổ chênh lệch quá lớn, cách nhau như rãnh trời, hắn nắm quyền sanh sát trong tay, phản kháng không có ý nghĩa, thậm chí không ảnh hưởng tới tâm tình của Phật tổ, giống như ngươi giết một con kiến, con kiến kia cắn giày của ngươi mộ cái thì ngươi tức giận sao?
Duy nhất có thể làm là không có cảm giác. Giẫm lên thi thể con kiến đi qua và lười nhớ.
Phẫn nộ là cảm xúc của kẻ yếu.
Trong tử phủ thức hải của Tô Tuyết có kim liên tỏa ra hào quang, nàng thống kôổ không chịu nổi. Giữa kim quang, linh hồn và thân thể bị chặt đứt liên hệ, Tô Tuyết lạnh lùng nhưng không cau mày một cái.
Phật tổ nói:
- Nếu ngươi có trách thì trách ca ca của ngươi, nếu không có hắn. Ngươi cũng không cần làm Hiện Tại Phật gì đó, ta vốn muốn thành tựu Vị Lai Phật, vũ trụ đại kiếp nạn sẽ cho ngươi cơ hội trường sinh bất tử, ai...
Tô Tuyết muốn cười, làm gì giả mù sa mưa? Nàng không cười đơcj, thân thể đã không phải là của nàng.
Chung quanh Tô Kính là Bát Bộ Thiên Long bày phong ấn, mười tám phân thân của hắn đều bị hủy diệt mới đổi lấy kết quả này, không thể nói là lời hay lỗ.
Bát Bộ Thiên Long cường đại nhưng nó là của quá khứ, Tô Kính lưu không được, phân thân chết đi không phải biến mất toàn bộ, còn có sáu thành trở về địa cầu.
Hiện tại phiền toái nhất không phải những chuyện này, mà là vũ trụ chi thương phối hợp hỗn độn chi khí đánh Tô Kính và Bát Bộ Thiên Long vào không gian kỳ quái.
Không gian này là hỗn độn, dường như là vũ trụ lúc ban đầu. Không gian quá mức nhỏ bé, phương viên chưa đủ mười dặm. Thế giới hỗn độn nhỏ như thế, cho dù mở thành công thì nó không lớn bằng bản thể một hằng tinh chiến hạm.
Nơi này còn không bằng không gian sớm nhất của Long Xà Bát Cảnh Hồ, không có bao nhiêu giá trị phát triển. Nơi này có pháp tắc nguyên vẹn, đối với Tô Kính cũng tốt, đối với Bát Bộ Thiên Long cũng được, tác dụng áp chế quá mạnh. Nếu như Tô Kính không phải quen thuộc hỗn độn chi lực, chỉ sợ hắn sẽ giống Bát Bộ Thiên Long là bị phong ấn ở đây.
Vũ trụ chi thương công kích không phân biệt địch ta. Tô Kính mạo hiểm thử một lần phá hư đại sự của Phật tổ, chính hắn cũng lâm vào cục diện không cách nào rời đi.
Tô Kính phá hư kế hoạch của Phật tổ cũng không phải không trả giá lớn. Hắn hiện tại cũng biế, Phật tổ tức giận không nhẹ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, kết cục đã định nhưng mình có thể sống không?
Thậm chí ánh mắt Tô Kính có thể nhìn rõ không gian và biên giới hỗn độn, đó là hư vô chân chính, hư vô còn khó đối phó hơn cả tinh bích, pháp tắc càng thêm thuần túy, trong hư vô không có khái niệm thời gian và khoảng cách, Tô Kính thi triển tiên thuật gì cũng không thể phi hành trong hư vô, càng không cần nói xuyên qua..
Hư vô có lẽ khoảng cách rất ngắn, có lẽ có thể rộng như tinh hệ. Nếu như giống bức tường kín, Tô Kính tự nhiên có thể dùng địa cầu hấp thu nó, tính nguy hiểm không đủ lớn. Nếu lớn như tinh hệ, hắn cần thời gian trăm triệu năm mới có thể chiếm làn của riêng, tăng lên pháp tắc tinh bích của hắn.
Đến lúc đó hắn tự nhiên có thể thành tựu tiên vị chí cao, từ xưa đến nay chưa hề có. Thời gian lâu như thế, chỉ sợ người bên cạnh cho rằng hắn vẫn lạc. Hư vô có thể triệt để ngăn cách tất cả, phân thân không có biện pháp cảm ứng bản tôn.
Sớm biết hỗn độn chi lực kết hợp vũ trụ chi thương cường đại như vậy hắn sẽ đi công kích Phật tổ. Tô Kính cảm thấy hối hận, hắn xoay đầu nhìn sang Bát Bộ Thiên Long, ánh mắt nóng bỏng hơn nhiều. Chính mình không đi được, Bát Bộ Thiên Long đến từ quá khứ, là được triệu hoán đến, chúng không thể xuyên qua hư vô, sẽ quay về quá khứ.
Bởi như vậy nhân quả chi lực của Phật tổ cũng bị phế.
Dường như chuyện này càng thú vị.
Bát Bộ Thiên Long bị phong ấn là hình thái cự nhân, ở chỗ này không thể khôi phục tướng mạo sẵn có. Bởi như vậy mình có thể động thủ.
Phật tổ không thể khống chế Bát Bộ Thiên Long cho nên cũng lưu lỗ thủng cho mình.
Tô Kính nhìn thấy hi vọng, hắn dứt khoát ngưng kết một acya Nghịch Lân Mâu và tiện tay dùng Khai Thiên một kích thanh lý hỗn độn, thanh khí bay lên, trọc khí hạ thấp, vũ trụ phân hoá thành tựu Hồng Mông.
Thời gian không nhiều lắm, hỗn độn quá nhỏ, tiểu thế giới mở ra nhưng tuổi thọ có hạn.
Tô Kính quyết định thật nhanh, hắn cầm tám hạt giống nhân sâm quả thụ ném vào trong thân thể Bát Bộ Thiên Long, bắt đầu rút rút lực lượng của đối phương và nảy mầm.
Nhân sâm quả thụ không hỗ là đồ chơi am hiểu ký sinh, Bát Bộ Thiên Long vô lực chống cự, thân thể bị tám nhân sâm quả thụ tân sinh chiếm cứ, tám nhân sâm quả thụ phát triển cực nhanh và đâm vào mặt đất, Hồng hoang chỉ tiếp tục ba ngày và đại lục nghiền nát.
Tám nhân sâm quả thụ dây dưa với nhau, rất nhiều Tiên Thiên thần vật còn không có xuất thế đã bị tám nhân sâm quả thụ cướp đi tất cả số mệnh, vĩnh viễn không thể đản sinh.
Số mệnh của Bát Bộ Thiên Long cũng bị cướp lấy, chỉ có trong thế giới phong bế như thế này Tô Kính mới có thể buông tay buông chân, bất kể hậu quả. Phật tổ căn bản không có biện pháp can thiệp.
Tô Kính bồi hồi dưới tám nhân sâm quả thụ, không biết qua bao lâu, một Nhân Sâm Quả kết thành, Tô Kính điểm một cái, Nhân Sâm Quả bị thiêu đốt và hóa thành một viên xá lợi.
Đây là một tia nhân quả của Phật tổ chân thân ngưng kết xá lợi, cũng là một phần của Phật tổ. Phật tổ không trả giá những thứ này không thể triệu hồi viễn cổ Bát Bộ Thiên Long.
Xá lợi này còn quan trọng hơn Phật tổ phân thân quá nhiều, bởi vì còn không có thành hình, Tô Kính dùng Nghịch Lân Mâu phân nó thành hai. Trong đó hơn phân nửa ném vào trong địa cầu, nó ngưng tụ thành vương quốc trên một khối đại lục.
Một phần nhỏ khác giãy dụa trong lòng bàn tay Tô Kính, Tô Kính cười, hỏa diễm bao phủ lòng bàn tay và tốn hao mấy ngày hắn luyện thành viên đá bảy màu và ném vào địa cầu.
Vấn đề là giết Tô Tuyết cũng không làm nên chuyện gì, chỉ gia tốc mình sụp đổ mà thôi.
trong nội tâm Phật tổ có hàng tỷ ý niệm trong đầu, hắn không động thủ với Tô Tuyết, hắn thả một đóa kim liên đặt lên mi tâm Tô Tuyết và nói:
- Vận số vi sư đã hết, kế tiếp phải nhìn ngươi.
Ánh mắt Tô Tuyết lạnh như băng, yên lặng thừa nhận kim liên của Phật tổ.
Nàng và Phật tổ chênh lệch quá lớn, cách nhau như rãnh trời, hắn nắm quyền sanh sát trong tay, phản kháng không có ý nghĩa, thậm chí không ảnh hưởng tới tâm tình của Phật tổ, giống như ngươi giết một con kiến, con kiến kia cắn giày của ngươi mộ cái thì ngươi tức giận sao?
Duy nhất có thể làm là không có cảm giác. Giẫm lên thi thể con kiến đi qua và lười nhớ.
Phẫn nộ là cảm xúc của kẻ yếu.
Trong tử phủ thức hải của Tô Tuyết có kim liên tỏa ra hào quang, nàng thống kôổ không chịu nổi. Giữa kim quang, linh hồn và thân thể bị chặt đứt liên hệ, Tô Tuyết lạnh lùng nhưng không cau mày một cái.
Phật tổ nói:
- Nếu ngươi có trách thì trách ca ca của ngươi, nếu không có hắn. Ngươi cũng không cần làm Hiện Tại Phật gì đó, ta vốn muốn thành tựu Vị Lai Phật, vũ trụ đại kiếp nạn sẽ cho ngươi cơ hội trường sinh bất tử, ai...
Tô Tuyết muốn cười, làm gì giả mù sa mưa? Nàng không cười đơcj, thân thể đã không phải là của nàng.
Chung quanh Tô Kính là Bát Bộ Thiên Long bày phong ấn, mười tám phân thân của hắn đều bị hủy diệt mới đổi lấy kết quả này, không thể nói là lời hay lỗ.
Bát Bộ Thiên Long cường đại nhưng nó là của quá khứ, Tô Kính lưu không được, phân thân chết đi không phải biến mất toàn bộ, còn có sáu thành trở về địa cầu.
Hiện tại phiền toái nhất không phải những chuyện này, mà là vũ trụ chi thương phối hợp hỗn độn chi khí đánh Tô Kính và Bát Bộ Thiên Long vào không gian kỳ quái.
Không gian này là hỗn độn, dường như là vũ trụ lúc ban đầu. Không gian quá mức nhỏ bé, phương viên chưa đủ mười dặm. Thế giới hỗn độn nhỏ như thế, cho dù mở thành công thì nó không lớn bằng bản thể một hằng tinh chiến hạm.
Nơi này còn không bằng không gian sớm nhất của Long Xà Bát Cảnh Hồ, không có bao nhiêu giá trị phát triển. Nơi này có pháp tắc nguyên vẹn, đối với Tô Kính cũng tốt, đối với Bát Bộ Thiên Long cũng được, tác dụng áp chế quá mạnh. Nếu như Tô Kính không phải quen thuộc hỗn độn chi lực, chỉ sợ hắn sẽ giống Bát Bộ Thiên Long là bị phong ấn ở đây.
Vũ trụ chi thương công kích không phân biệt địch ta. Tô Kính mạo hiểm thử một lần phá hư đại sự của Phật tổ, chính hắn cũng lâm vào cục diện không cách nào rời đi.
Tô Kính phá hư kế hoạch của Phật tổ cũng không phải không trả giá lớn. Hắn hiện tại cũng biế, Phật tổ tức giận không nhẹ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, kết cục đã định nhưng mình có thể sống không?
Thậm chí ánh mắt Tô Kính có thể nhìn rõ không gian và biên giới hỗn độn, đó là hư vô chân chính, hư vô còn khó đối phó hơn cả tinh bích, pháp tắc càng thêm thuần túy, trong hư vô không có khái niệm thời gian và khoảng cách, Tô Kính thi triển tiên thuật gì cũng không thể phi hành trong hư vô, càng không cần nói xuyên qua..
Hư vô có lẽ khoảng cách rất ngắn, có lẽ có thể rộng như tinh hệ. Nếu như giống bức tường kín, Tô Kính tự nhiên có thể dùng địa cầu hấp thu nó, tính nguy hiểm không đủ lớn. Nếu lớn như tinh hệ, hắn cần thời gian trăm triệu năm mới có thể chiếm làn của riêng, tăng lên pháp tắc tinh bích của hắn.
Đến lúc đó hắn tự nhiên có thể thành tựu tiên vị chí cao, từ xưa đến nay chưa hề có. Thời gian lâu như thế, chỉ sợ người bên cạnh cho rằng hắn vẫn lạc. Hư vô có thể triệt để ngăn cách tất cả, phân thân không có biện pháp cảm ứng bản tôn.
Sớm biết hỗn độn chi lực kết hợp vũ trụ chi thương cường đại như vậy hắn sẽ đi công kích Phật tổ. Tô Kính cảm thấy hối hận, hắn xoay đầu nhìn sang Bát Bộ Thiên Long, ánh mắt nóng bỏng hơn nhiều. Chính mình không đi được, Bát Bộ Thiên Long đến từ quá khứ, là được triệu hoán đến, chúng không thể xuyên qua hư vô, sẽ quay về quá khứ.
Bởi như vậy nhân quả chi lực của Phật tổ cũng bị phế.
Dường như chuyện này càng thú vị.
Bát Bộ Thiên Long bị phong ấn là hình thái cự nhân, ở chỗ này không thể khôi phục tướng mạo sẵn có. Bởi như vậy mình có thể động thủ.
Phật tổ không thể khống chế Bát Bộ Thiên Long cho nên cũng lưu lỗ thủng cho mình.
Tô Kính nhìn thấy hi vọng, hắn dứt khoát ngưng kết một acya Nghịch Lân Mâu và tiện tay dùng Khai Thiên một kích thanh lý hỗn độn, thanh khí bay lên, trọc khí hạ thấp, vũ trụ phân hoá thành tựu Hồng Mông.
Thời gian không nhiều lắm, hỗn độn quá nhỏ, tiểu thế giới mở ra nhưng tuổi thọ có hạn.
Tô Kính quyết định thật nhanh, hắn cầm tám hạt giống nhân sâm quả thụ ném vào trong thân thể Bát Bộ Thiên Long, bắt đầu rút rút lực lượng của đối phương và nảy mầm.
Nhân sâm quả thụ không hỗ là đồ chơi am hiểu ký sinh, Bát Bộ Thiên Long vô lực chống cự, thân thể bị tám nhân sâm quả thụ tân sinh chiếm cứ, tám nhân sâm quả thụ phát triển cực nhanh và đâm vào mặt đất, Hồng hoang chỉ tiếp tục ba ngày và đại lục nghiền nát.
Tám nhân sâm quả thụ dây dưa với nhau, rất nhiều Tiên Thiên thần vật còn không có xuất thế đã bị tám nhân sâm quả thụ cướp đi tất cả số mệnh, vĩnh viễn không thể đản sinh.
Số mệnh của Bát Bộ Thiên Long cũng bị cướp lấy, chỉ có trong thế giới phong bế như thế này Tô Kính mới có thể buông tay buông chân, bất kể hậu quả. Phật tổ căn bản không có biện pháp can thiệp.
Tô Kính bồi hồi dưới tám nhân sâm quả thụ, không biết qua bao lâu, một Nhân Sâm Quả kết thành, Tô Kính điểm một cái, Nhân Sâm Quả bị thiêu đốt và hóa thành một viên xá lợi.
Đây là một tia nhân quả của Phật tổ chân thân ngưng kết xá lợi, cũng là một phần của Phật tổ. Phật tổ không trả giá những thứ này không thể triệu hồi viễn cổ Bát Bộ Thiên Long.
Xá lợi này còn quan trọng hơn Phật tổ phân thân quá nhiều, bởi vì còn không có thành hình, Tô Kính dùng Nghịch Lân Mâu phân nó thành hai. Trong đó hơn phân nửa ném vào trong địa cầu, nó ngưng tụ thành vương quốc trên một khối đại lục.
Một phần nhỏ khác giãy dụa trong lòng bàn tay Tô Kính, Tô Kính cười, hỏa diễm bao phủ lòng bàn tay và tốn hao mấy ngày hắn luyện thành viên đá bảy màu và ném vào địa cầu.