-
Chương 87
Nàng từ từ mở mắt ra thì. Oa chỉ thấy trước mặt một bóng lưng tuy không cao to vạm vỡ nhưng lại vô cùng đặc biệt bởi vì hiện tại người đó đang một đấm oanh cho con Ma Thú kia gần như tan xác. Trong lúc nàng còn đang ngẩn người thì người kia đã quay lại, một khuôn mặt anh tuấn tiêu sái không gì sánh được tà tà nhìn nàng khiến tâm hồn thiếu nữ bất chợt run lên, mặt ngọc đỏ bừng mà nàng lại tiếp tục ngẩn người.
- Tiểu cô nương sao lại nhìn ta như vậy, thật khiến ta xấu hổ a.
Và người tới không phải ai khác chính là Vô Thiên sau khi vừa thoát khỏi "ma trảo" của chúng nữ thì hắn đã tìm đến nơi này mà làm ra một màn anh hùng cứu mỹ nhân như vậy.
Nghe hắn nói nàng mới bừng tỉnh nhưng lại càng ngượng ngùng hơn, mặt đỏ tới tận mang tai, hai tay thì véo véo chéo áo. " Mình bị gì thế này, rõ ràng lại nhìn chằm chằm người ta như vậy. Nhưng mà không thể trách bổn cô nương a, ai bảo hắn anh tuấn như vậy chứ khiến cho người ta không nhịn được muốn nhìn"
Nàng nhanh chóng tạo cho mình một lý do rất ư là "tỉnh", nếu Vô Thiên mà biết được suy nghĩ của nàng thì sẽ hô to oan uổng a. Đúng lúc này chúng nữ đã đuổi đến, Vô Thiên thì dang tay ra định ôm lấy chúng nữ nhưng bi ai là không ai thèm để ý hắn cả.
- Thu Thảo không có bị thương ở đâu chứ.
Tuyết Linh hướng tiểu cô nương kia quan tâm hỏi han.
- Tuyết Linh tỷ, muội không sao, may mắn được ca ca kia cứu kịp nếu không muội thực sự đã không xong rồi.
Tiểu cô nương tên gọi Thu Thảo uỷ khuất nói, xác thực vậy nếu không phải Vô Thiên tới kịp đập chết con Ma Điểu kia thì nàng hiện đã hương tiêu ngọc vẫn rồi.
- Tuyết Linh tỷ tỷ những tỷ tỷ này là...
Thu Thảo nhìn chúng nữ phía sau Tuyết Linh có chút ngượng ngùng nói, vốn nàng cũng rất tự tin về dung mạo của mình nhưng trước mặt chúng nữ lại không tránh khỏi có chút tự ti. Chúng nữ do được Vô Thiên không ngừng mưa móc nên ai nấy cũng tỏa ra một cổ phong tình thành thục đầy mê người khiến cho dù nam hay nữ nhìn thấy cũng không nhịn được mà mê đắm.
Mà Tuyết Linh nghe Thu Thảo nói lại có chút ngượng ngùng đỏ mặt, nhưng cũng rất nhanh lấy lại bình tỉnh chỉ là mặt vẫn đỏ nhưng lại cười tinh nghịch nói.
- Đây là các tỷ muội của ta, tất cả đều là nữ nhân của tên hỗn đản kia.
Nàng nói xong còn liếc mắt một cái, hờn giận nhìn Vô Thiên nhưng giọng nói lại thập phần ôn nhu và hạnh phúc. Nhưng tiểu cô nương Thu Thảo thì lại chưng ra một vẻ mặt thất lạc vô cùng "Hắn đã có nữ nhân sao? Hơn nữa hắn còn có nhiều nữ nhân như vậy, còn có cả Tuyết Linh tỷ tỷ nữa chứ..." Tiểu cô nương càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu giống như bị mất đi một thứ gì đó rất là quan trọng, mà mắt cũng có chút hồng hồng rồi.
- Nè Thu Thảo muội có chuyện gì sao? Sao lại khóc?
Tuyết Linh nhìn Thu Thảo sắp khóc tới nơi thì kinh ngạc nói, nàng nhớ mình rõ ràng không nói gì sai mà sao lại...
- Hức...hức không có gì. Thu Thảo đâu có khóc.
Nàng vừa nói nhưng hai tay lại chùi chùi nước mắt hệt như một con mèo nhỏ đáng thương.
- Linh Nhi còn không nhìn ra sao, Thảo Nhi đã bị tên nào đó mê hoặc rồi.
Đúng lúc này Thu Trúc ở một bên cười nói, lời nói đó khiến cho Tuyết Linh cùng chúng nữ đồng loạt quăng hắn một ánh mắt sắt lạnh còn tiểu cô nương đang chùi nước mắt kia thì mặt đỏ bừng như quả táo chín.
- Hi hi Thu Thảo muội muội à dù sao thì em cũng là muội muội của Tuyết Linh tỷ rồi hay là chúng ta làm tỷ muội luôn nhé.
Trúc Mai nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thu Thảo cười nói. Mà tiểu cô nương kia thì đỏ bừng mặt gật đầu sau đó cúi hẳn đầu xuống không dám nhìn ai.
- Khụ khụ nếu đã làm xong thì chúng ta tiếp tục lên đường thôi.
Hắn lúc này mới bất đắc dĩ lên tiếng sau đó bắt đầu lên đường.
Và đoạn đường tiếp theo thì lại không có gì đáng nhắc tới chỉ có lèo tèo mấy con Ma Thú cấp 9 đều bị Như Ngọc đập thành đống thịt, điều này đối với chúng nữ là rất bình thường nhưng đối với tiểu cô nương Thu Thảo lại tuyệt đối là một chuyện khó tin. Nàng không thể ngờ được một tiểu cô nương nhìn qua không tuổi tác cũng không chênh lệch với nàng quá nhiều nhưng lại có thực lực kinh khủng như vậy. Mà khi nàng biết được cách để chúng nữ tăng tu vi thì nàng lại ngượng ngùng muốn chết, nhưng cũng không khỏi tò mò. Nàng đến từ Đan tông là nơi luyện đan nên cũng thu được không ít công pháp trong đó có song tu công pháp nhưng nàng chưa bao giờ nghe qua môn công pháp song tu nào có thể khiến tu vi tăng vọt như vậy.
Nàng lại tò mò hỏi chúng nữ đó là công pháp như thế nào thì bị chúng nữ đồng loạt quăng cho một câu " Đợt sau này nếm thử sẽ rõ" khiến cho tiểu cô nương thẹn thùng muốn chết nhưng trong nội tâm cũng có chút chờ mong.
Ngay lúc nhìn thấy Vô Thiên nàng đã nhắm trúng hắn làm Bạch Mã Hoàng Tử trong lòng mình nên mấy ngày này cũng hòa hợp chung với chúng nữ, nhưng nàng cũng có chút khó chịu, chúng nữ nói hắn vô cùng háo sắc nhưng năm lần bảy lượt lại không đụng tới nàng khiến nàng nghẹn một bụng hỏa khí.
Còn Vô Thiên lý do hắn chưa ăn nàng là gì ư. Bởi vì mấy ngày nay hắn còn đang nhắm trúng một mỹ nhân nữa cũng đã gặp trong vòng một của Tông Môn Đại Tái, nên mấy ngày này hắn còn đang bận nhìn chằm chằm mỹ nữ kia. Ý định của hắn là thu được hai nữ sao đó ăn luôn cho ngon.
Nhưng hắn muốn cũng không được rồi vì qua tối ngày thứ tư thì tiểu cô nương Thu Thảo kia đã không nhịn được mà lôi hắn ra một bên để chất vấn.
- Đại Phôi Đản ta có đẹp không hả.
Nàng vừa trừng mắt nhìn hắn, chống tay, ưỡn ngực vô cùng nghiêm túc nhìn hắn.
- Đẹp ực.
Hắn trả lời nhưng hai mắt lại không nghiêm túc mà nhìn chằm chằm vào hai chú thỏ trắng trước ngực của nàng, tuy nàng có chút nhỏ người nhưng hai cái "hung khí" trước ngực không hề nhỏ chút nào. Nhất là lúc nàng ưỡn ngực khiến cho hai chú thỏ kia như muốn chui khỏi lớp áo.
Nàng nghe hắn nói thì không khỏi nội tâm một trận vui vẻ nhưng rất nhanh lại thấy có gì đó sai sai, tại sao sau tiếng đẹp còn có tiếng nuốt nước bọt. Nàng nhìn vào vẻ mặt hèn mọn của hắn sau đó mới ý thức được mình vừa làm ra cái tư thế vô cùng xấu hổ không nhịn được mà kinh hô một tiếng, hai tay bưng kín mặt vô cùng thẹn thùng.
Nhưng hành động này của nàng lại khiến hắn thiếu chút nữa phun máu mũi, số là nàng hai tay bưng mặt lại trực tiếp ép cho hai khỏa cầu tuyết kia căn cứng lên, mơ hồ để lộ khe rãnh tuyết trắng mê hoặc làm cho chỗ nào đó của hắn trở nên cứng như thép.
Hắn đi đến bên cạnh nàng, vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, khiến nàng bất chợt kinh hô một tiếng vì từ lúc sinh ra đến giờ nàng chưa từng bị một nam nhân nào tiếp xúc thân mật như vậy không kinh hô mới lạ.
Nhưng nàng vừa kinh hô thì miệng đã bị một bờ môi mỏng bịt kín, chỉ có thể phát ra những tiếng ô ô bằng giọng mũi.