-
Chương 107
- Tiểu tử khôn hồn thì giao ra toàn bộ Ma Hạch, sau đó để đám nữ nhân kia lại rồi cút ngay.
Một tên đại hán cầm trong tay một cây Lang nha bổng Hoàng cấp chỉ vào Vô Thiên cùng chúng nữ cần rỡ nói. Sau gần một tháng hắn cùng chúng nữ du sơn ngoạn thủy thỏa thích thì hôm nay cũng sắp tới ngày Thần Ma Bí Cảnh chuẩn bị mở cửa đem người bên trong truyền tống ra bên ngoài.
Vốn nhóm người Vô Thiên đến chổ cổng bí cảnh sớm hai ngày để chuẩn bị đi ra nhưng không ngờ vừa tới nơi lại đụng phải cái đám không có mắt này. Vốn những người trong chỗ này hầu như ai cũng biết hắn nên không có tên nào dám đụng vào hắn, nhưng khiến hắn có chút khó hiểu là cái tên đại hán này từ chỗ nào chui ra mà còn dám chặng đường hắn.
Nhưng bỗng dưng một tên thiếu niên đang cười lạnh nhìn về phía hắn thì hắn đã minh bạch tất cả, mà cái thiếu niên đang âm trầm kia không ai khác chính là tên thiên tài của Đan Tống, Thiếu Tông Chủ Dương Thiên Hữu. Mà nhóm đại hán kia chính là thị vệ đi theo bảo vệ cho hắn cải trang thành, vốn tên này cũng có tu vi Tiên Thiên Hậu kì cũng là một cường giả nhưng tiếc là hôm nay hắn đụng phải Vô Thiên và chúng nữ thì hắn không khác gì một con kiến hôi đi dọa một con người cả.
- Hắn kêu ta để lại các nàng kìa ta phải làm sao đây.
Hắn rất là "sợ hãi" hỏi chúng nữ, nhìn thấy vẻ mặt sợ sệt của hắn thì đám đại hán kia không khỏi nhếch lên một nụ cười khinh thường. Mà chúng nữ thì bị biểu hiện của hắn làm cho xuýt chút nữa đã cười ầm lên rồi, nhưng vì để ý hình tượng các nàng ai cũng nhịn cười đến nỗi mặt mày đỏ bừng khiến cả đám người xung quanh ai cũng mở to mắt nhìn trân trân.
Cũng có không ít người thầm tiết hận, một đám mỹ nhân như hoa như ngọc vậy mà lại chọn trúng một tên tiểu bạch kiểm. Thậm chí còn có mấy tên muốn ra mặt dùm các nàng biết đâu khiến mỹ nhân cảm động đi theo mình không chừng.
Nhưng rất nhanh bọn chúng đều tự bỏ cái ý định đó qua một bên bởi vì không biết từ khi nào tên Dương Thiên Hữu đã đứng sau lưng đám người kia lạnh lùng nhìn những kẻ xung quanh. Khi thấy hắn thì gần như đồng thời mấy tên muốn đi ra làm anh hùng đều lui bước. Tuy trong đó có thật nhiều mỹ nữ xinh đẹp, hơn nữa còn có không ít người có thân phận lớn nhưng mà vì mấy mỹ nhân này đi đắt tội Đan Tông thì thật không đáng.
- Ài thôi được rồi ta để các nàng lại, nhưng các ngươi nhất định phải thả ta ra khỏi Bí Cảnh này.
- Ha ha được.
- Tốt người ta đã để lại còn giữ được hay không là do các ngươi.
Hắn nói xong cười lạnh một tiếng, mà Trúc Mai ở một bên cũng đã không nhịn được lao ra. Tuy nàng là Yêu Thú nhưng nàng lại vô cùng chán ghét cái bọn nam nhân thối tha này.
Chỉ thấy thân hình nàng lóe lên một cái đã hiện ra trước mặt năm tên đại hán kia sau đó ngọc thủ vung lên, từ trên bàn tay ngọc của nàng xuất hiện năm đạo phong nhận đen kịt phân ra chém về phía năm tên. Cả năm tên thậm chí còn chưa biết gì thì đã bị phong nhận kia cắt thành mấy khúc rơi trên mặt đất toát ra mùi tanh tửi. Còn nàng thì đã nhanh chóng trở lại bên cạnh hắn khuôn mặt tươi cười như chưa từng xảy ra việc gì.
Mà những kẻ đứng xem thì không nhịn được mà run lên một cái, nhưng mà họ cũng không phải là vì sợ mùi tanh bốc ra từ mấy cái xác trên mặt đất mà họ run lẩy bẩy trước thủ đoạn giết người kinh khủng của Trúc Mai. Phải biết rằng nàng ra tay giết chết cả năm tên Tiên Thiên Hậu kì trong thời gian chưa đến mười tức, đây là thủ đoạn bực nào a. Mà mấy tên vừa rồi muốn đi ra làm anh hùng thì đều lắc đầu cười khổ, tu vi người ta kinh khủng vậy thì cần cứu sau, đứng là nực cười.
Còn tên chủ mưu của chuyện này là Dương Thiên Hữu thì lại bị dọa không nhẹ, hắn hai chân run run mà bên dưới đũng quần cũng ướt một mảng bốc mùi thối. Vốn ban đầu Trúc Mai có ý định diệt luôn hắn nhưng nàng bị cái mùi thối kia làm cho chán ghét không thèm giết hắn làm chi cho bẩn tay.
Nhưng nàng tha hắn không có nghĩa là Vô Thiên cũng tha cho hắn, bởi vì từ cổ chí kim chưa từng có ai chọc vào hắn mà còn sống cả. Thậm chí từng có một cổ tộc chỉ vì một tên tiểu bối mạo phạm hắn mà cả tộc đó đã biến mất. Hắn cười lạnh bước từng bước về phía tên Dương Thiên Hữu đang run rẩy kia, mỗi một bước của hắn nện xuống lại có một chút sát khí từ trong mắt hắn phóng ra, tuy chỉ là một chút nhưng không phải một tên Kim Đan như hắn có thể chịu đựng nổi. Chỉ thấy hắn thoáng cái đã quỳ mọp xuống miệng không ngừng lẩm bẩm.
- Không...không ngươi không thể giết ta, không thể...ta là thiếu Tông Chủ, ngươi không thể ha ha...
- Hừ yên tâm mà đi rất nhanh ta sẽ tiễn cả Đan Tông đi cùng với ngươi.
Vô Thiên hừ lạnh một tiếng sau đó khinh thường quay đi, cũng không có làm ra động tác gì. Nhưng khi hắn vừa quay đi thì thân thể đang cười điên dại của Dương Thiên Hữu lại nhanh chóng bạo toái thành một đống thịt vụng, khiến cho người xung quanh không khỏi hút một ngụm khí lạnh. Mà qua sự kiện tên ngu ngốc Dương Thiên Hữu kia thì cũng không còn tên nào đui mù mà chọc vào hắn nữa.
Sau khi giết đám người Dương Thiên Hữu xong thì hắn cùng chúng nữ cũng không thèm quan tâm người ta bàn tán, nhanh chóng tìm một chỗ rộng rãi, bằng phẳng sau đó hắn lại lôi ra một tòa lầu các hai tầng đặt trên đất rồi cùng chúng nữ vào bên trong chờ đợi Bí Cảnh mở ra. Nhìn cái tòa lầu các kia đám người xung quanh không khỏi trợn mắt, ai đời đi vào Bí Cảnh lại mang theo một cái lầu các chứ.
...
Trong khi đó ở bên ngoài, nơi trận doanh của đám người Tây Đại lục cũng mọc lên một cái cung điện màu vàng to lớn. Lúc này bên trong cung điện, một thiếu niên tóc vàng, khuôn mặt tuy rất tuấn tú nhưng vẫn hơi thua Vô Thiên, nhưng trên mặt hắn lại có vẻ kiêu ngạo bất tuân chứ không phải là vẻ tà mị như Vô Thiên.
Ngoài ra bên trong cung điện rộng lớn này còn đứng mấy người thiếu nam thiếu nữ khác nữ, và đặt biệt nhất là ở chính giữa cung điện có một thiếu nữ, tóc xanh lục, dung nhan tinh xảo đang ung dung ngồi trên một cái ghế lớn. Vẻ xinh đẹp của nàng cũng không chút thua kém chúng nữ, hơn nữa trên người nàng còn toát ra khí tức sinh cơ bừng bừng làm cho người ta như tắm gió xuân vậy.
- Sinh Mệnh tại sao lại không tấn công đám rùa cái kia chứ, chỉ cần phát động một kích của Thần Khí thì nhất định cái mại rùa kia sẽ bị phá nát.
Lúc này thiếu niên tóc vàng kia rất là bức xúc nhìn chằm chằm thiếu nữ tóc xanh kia nói ra.
- Hừ Duệ Kim ngươi nên nhớ mục đích của chúng ta là chống lại Ma Tộc chứ không phải là đi đánh người. Với lại một kích của Thần Khí một khi phát ra thì chúng ta cũng phải trả giá không nhẹ đâu, nên ta nghĩ ngươi cũng đừng nên nhắc đến chuyện này nữa.
Thiếu nữ được gọi là Sinh Mệnh kia lạnh lùng nhìn thiếu niên tóc vàng hừ lạnh một tiếng nói sau đó đứng dậy đi vào phía sau cung điện. Mà thiếu niên tóc vàng kia khuôn mặt trở nên vô cùng âm trầm nhưng rất nhanh bị hắn giấu đi sau đó phất tay áo đi ra ngoài