Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 230
52230.
Tuy thái độ của anh không tốt, nhưng cô nghĩ, nghe có vẻ đầy sự quan tâm, cô không muốn để ý đến khẩu khí đầy ép bức đó của anh.
“Lôi Tổng, cô Trì muốn xuất viện.” Lý Hạo cất lời trước.
Nói vậy, để tìm một lí do hợp lí, cho việc hắn và Trì Ngữ Mặc đứng cạnh nhau.
Ánh mắt Lôi Đình Lệ càng thêm sắc bén, ra lệnh: “Em điên rồi hả, đã như thế này sao có thể xuất viện?”
“Lôi Đình Lệ, tôi là người tự do.’’ Trì Ngữ Mặc không khách khí trả lời lại.
“Tự do của em chính là ngược đãi bản thân sao, không biết tình trạng sức khỏe của mình sao? Em đừng quên, đứa con trong bụng của em là con của tôi.” Lôi Đình Lệ lạnh lùng cảnh cáo.
Đang mang thai con anh?!!!
Cho nên, vì cô mang thai con của anh, nên đáng đời, nên phải theo sự sắp xếp mà mình không muốn sao?!!!
Trì Ngữ Mặc bỗng nổi giận lên, manh động nói: “Vậy tôi rút lại câu nói đó, đứa con này không phải của anh, tôi chỉ là không muốn anh gây chuyện với ba của đứa nhỏ nên bịa chuyện ra thôi.”
“Vậy là của ai!” Lôi Đình Lệ lớn tiếng, hai mắt đỏ bừng lên, thật đáng sợ, hình như mới từ dưới địa ngục lên, mang đầy hơi thở của sự chết chóc.
Lý Hạo thực sự sợ Trì Ngữ Mặc nói lỡ lời, xen vào: “Đứa trẻ này sao lại không phải là của Lôi Tổng chứ, cô ngoài Lôi Tổng ra, hình như chả còn ai.”
Vào lúc này, lời nói của Lý Hạo, chả có tác dụng gì.
Ánh mắt giận dữ của anh đang nhìn chằm chằm vào Trì Ngữ Mặc, đợi câu trả lời cuối cùng của cô.
Trì Ngữ Mặc mím chặt môi không nói chuyện.
Anh kéo cô sát bên mình, hôn lên bờ môi của cô.
Trì Ngữ Mặc ý thức được anh định làm gì, lập tức che miệng lại.
Lôi Đình Lệ ngừng lại, ánh mắt càng sắc bén, nhìn cô, ra lệnh: “Bỏ ra.”
Trì Ngữ Mặc không bỏ ra, càng điên máu lên, “Anh có thể đừng bá đạo như thế không, tôi không thích.”
“Không thích tôi, hay không thích sự bá đạo của tôi?” Lôi Đình Lệ truy hỏi, trong mắt dường như có cây kim, hướng thẳng vào cô.
Đều không thích!
Đây là đáp án của cô.
Nhiều lúc cô rất bực bản thân mình, sao lại có thể yếu đuối như thế, tại sao cứ sợ sói trước sợ hổ đằng sau, tại sao không có can đảm đấu với cả hổ như lúc còn nhỏ!!!
Cô không nói chuyện, mắt nhìn thẳng anh, đầy sự uất ức, oán giận, mà lại bất lực.
Ánh mắt của Lôi Đình Lệ dần dần bình thường trở lại, buông cô ra, lùi đằng sau một bước.
Trì Ngữ Mặc bỏ lỏng tay xuống.
“Em nghỉ ngơi cho tốt, muộn tí anh đến thăm em, Lý Hạo, chúng ta đi.” Lôi Đình Lệ nhỏ giọng nói.
Anh đi được vài bước, hình như nhớ tới điều gì, quay đầu, nhìn cô, “Đừng hòng xuất viện, cũng đừng mưu đồ làm tổn thương mình, nếu không, tôi dám bảo đảm, không ai có thể hiến tủy cho chị cô, càng không ai dám thu nhận cô và Lâm Miễu.”
Anh nói xong, nhanh chóng bước khỏi đó.
Trì Ngữ Mặc nhăn mày.
Lôi Đình Lệ quả thật là người xấu.
Cô ghét bị người khác uy hiếp, nhưng cứ không thể làm gì khác.
Hít thở khó khăn, trong lòng dường như có tảng đá nặng đè lên, đưa tay hất tô cháo ở đầu giường đổ xuống sàn nhà.
Trên xe
Lôi Đình Lệ nhắm mắt lại, ngước mũi lên, bộ dạng sầu não.
Lý Hạo lo lắng nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi: “Lôi Tổng, anh đau đầu sao? Tối qua anh ngủ chưa đến hai tiếng đồng hồ, hay là tôi đưa anh về nghỉ ngơi.’’
‘‘Không cần, đến công ty.’’ Lôi Đình Lệ nói nhẹ, nhìn thẳng về phía trước, hỏi câu hỏi anh đang không hiểu nỗi : ‘‘Lý Hạo, đàn bà rốt cuộc muốn gì ?’’
‘‘Do mỗi người mỗi tính, ví dụ như Trì Ngữ Mặc, cô ta là một người phụ nữ đặc biệt, cô ta cần tiền, nhưng lại biết có làm thì mới có ăn, cô nỗ lực trong cuộc sống, nhiệt tình với cuộc đời, cũng rất có nghĩa khí.’’
‘‘Nói trọng điểm, rốt cuộc cô ta muốn gì ?’’ Lôi Đình Lệ không đủ nhẫn nại.
‘‘Có thể là, yêu chăng.’’ Lý Hạo cẩn thận dè dặt nói, dò xét sắc mặt của Lôi Đình Lệ.
Anh lập tức lướt qua, ‘‘Cậu cảm thấy tôi không đủ yêu cô ấy ?’’
Lý Hạo gãi đầu, không dám nói.
‘‘Tôi muốn đứa trẻ này, đồng ý cưới cô ta.’’ Lôi Đình Lệ tiếp tục nói.
‘‘Cô ta, chắc là…’’ Lý Hạo không nói tiếp.
‘‘Nói, cô ta chắc là gì ?’’ Lôi Đình Lệ truy hỏi.
‘‘Tôi cảm thấy cô ta không yêu Lôi Tổng, thực ra, rất nhiều người muốn gả cho ngài, Lôi Tổng là người tình trong mộng của họ, bọn họ càng muốn mẹ nhờ hơi con, nhưng Trì Ngữ Mặc, tôi thấy, cô ta không nghĩ vậy.’’ Lý Hạo nói ra.
Sắc mặt Lôi Đình Lệ càng lạnh, nghiêm nghị, nhuốm màu sát khí, ‘‘Yêu ai ! Tống Nghị Nam ?’’
‘‘Tôi không biết Tống Nghị Nam là ai ? Nhưng tôi cảm thấy không phải, nếu đúng là vậy, Trì Ngữ Mặc đã sớm ở bên cạnh hắn, cô ta có khả năng, yêu bản thân mình.’’ Lý Hạo nói, không muốn bị liên lụy vô người tội.
Hắn bên cạnh Lôi Đình Lệ nhiều năm, càng hiểu rõ phong cách làm việc của Lôi Đình Lệ, người đắc tội với anh ta, đều không có kết cục tốt.
Tác phong hành xử của anh, cái gì cũng nắm bắt được, chỉ cần muốn, không có thứ không làm được.
‘‘Càng yêu mình, vậy sao không gả cho tôi ? Tôi có thể cho cô ta những thứ người khác không thể cho.’’ Lôi Đình Lệ khẳng định chắc chắn.
Lý Hạo khóc không ra nước mắt, hắn không phải Trì Ngữ Mặc, càng sợ mình nói sai, ‘‘Nếu tôi là cô ta, chắc chắn lấy Lôi Tổng.’’
Lôi Đình Lệ : ‘‘…’’
Anh nhăn mày đầy phiền muộn.
Trưa hôm đó.
Trì Ngữ Mặc lại ngủ, không biết tại sao, từ sau khi mang bầu, cô luôn thèm ngủ.
Điện thoại rung lên.
Cô nhắm mắt với lấy điện thoại, trong hôn mê, sau khi cầm được, mở mắt ra, là của Lôi Đình Lệ, không dám nghe máy.
Anh ta rảnh vậy không ở bên bạn gái anh ta, cứ quấy rầy cô làm gì, phiền thật.
Cô để chế đồ yên lặng, không nghe.
Lôi Đình Lệ cúp máy, tâm cũng chả thể tập trung vào công việc.
Anh ta lại gọi cho hộ lý, trực tiếp hỏi : ‘‘Cô ta đâu, đang làm gì, có ở trong phòng không ?’’
‘‘Lôi Tổng, tôi đi xem một lát.’’ Hộ lí lén mở cửa, nhìn trên giường, rồi đóng cửa lại, hồi báo : ‘‘Cô Trì vẫn đang ngủ, ngài có gì căn dặn không ?’’
‘‘Cô đang ngủ à.’’ Khẩu khí của Lôi Đình Lệ nghe không ra là sự quan tâm hay thất thần, ‘‘Cô ăn cơm chưa ?’’
‘‘Vẫn chưa, trước đó chúng tôi vào thăm cô ấy, cô ấy vẫn đang ngủ.’’ Hộ lí cẩn thận đáp.
‘‘Cô ấy có ra ngoài hay có ai vào thăm cô ấy không ?’’ Lôi Đình Lệ truy vấn.
‘‘Không có, chúng tôi luôn ở đại sảnh coi chừng.’’
‘‘Vậy cô có gọi điện thoại không, nói cái gì ?’’ Lôi Đình Lệ tiếp tục hỏi.
‘‘Điều này, bên trong cách âm rất tốt, chúng tôi không biết.’’
‘‘Ừ, tôi biết rồi, đợi cô ấy tỉnh hãy gọi điện thoại cho tôi.’’
‘‘Dạ.’’ hộ lí cung kính đáp.
Lôi Đình Lệ cúp máy, thấy một lá thư, hình như nhớ ra điều gì, mở mạng ra, gõ nhập : thực phẩm dành cho bà bầu.
Anh lướt một vòng, lựa mấy thứ, rồi nhắn qua cho nhà hàng Lôi Nặc, ‘‘Làm xong, đem đến văn phòng cho tôi.’’