• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Hôn ý triền miên: vợ yêu của tổng tài rất thích (39 Viewers)

  • Chương 118

Phùng Như Ngọc tăng nhanh tốc độ xe, không có lái về hướng nhà, mà là đi đến khu ngoại ô phía bắc xa xôi.

Ba phút sau Trì Ngữ Mặc mới phát hiện tuyến đường của Phùng Như Ngọc có vấn đề.

Cô có chút lo lắng Phùng Như Ngọc sẽ làm ra những hành động cực đoan, người đầu tiên nghĩ đến trong đầu chính là Lôi Đình Lệ.

Cô lập tức mở Wechat ra, gửi lời mời gọi video.

Bên kia Lôi Đình Lệ bắt máy lên, trong màn hình xuất hiện khuôn mặt cương nghị anh tuấn của anh, vẫn lạnh lùng như cũ, trầm giọng nói rằng: “Tới rồi?”

“Ừm, bây giờ là vợ của Tần Dương Hải đến đón em, em cho anh xem.” Trì Ngữ Mặc đưa ống kính quay về phía Phùng Như Ngọc.

Phùng Như Ngọc muốn quay đầu lại nhìn người trong màn hình là ai, Trì Ngữ Mặc xoay điện thoại lại, không cho bà ta nhìn thấy.

“Xảy ra chuyện gì?” Lôi Đình Lệ lập tức cảnh giác, híp mắt lại.

Trước kia cô không thích sự cơ trí của Lôi Đình Lệ, giống như mọi chuyện đều trong tầm khống chế của anh vậy, nhưng mà bây giờ, cô vô cùng sùng bái sự cơ trí của anh,vừa nhìn đã biết có vấn đề.

“Trước mắt vẫn chưa xảy ra chuyện gì, nhưng hướng bà ta đi không phải là nhà của Tần Dương Hải.” Trì Ngữ Mặc thẳng thắn nói ra.

“Ừm, anh biết rồi, anh sẽ xử lý.” Lôi Đình Lệ lạnh giọng nói rằng, mạnh mẽ ngắt máy đi.

“Trì Ngữ Mặc, mày đừng ngậm máu phun người, mấy năm rồi mày không về Tần Châu, rất nhiều tuyến đường đã thay đổi, bây giờ đường tao đi là đường gần.” Phùng Như Ngọc kỳ quái mà nói rằng.

“Tần gia ở phía nam, bây giờ bà đang chạy về phía bắc, nghĩ một đường làm một nẻo sao? Chẳng lẽ phải vòng quanh trái đất một tuần, gần thật đấy.”

Bây giờ bị Lôi Đình Lệ biết rồi, trong lòng cô cũng có bảo đảm, cả người đều thả lỏng ra, dựa vào ghế, rũ mắt xuống nhìn về phía trước.

“Bên kia đang sửa đường, tao chỉ có thể đi bên này, bên này đã là gần nhất rồi.” Phùng Như Ngọc giải thích rằng, lườm Trì Ngữ Mặc một cái, “Vừa nãy người đàn ông đó, là bạn trai mày?”

“Đúng vậy. Bạn trai.” Trì Ngữ Mặc nở nụ cười, bây giờ mới phát hiện, ba chữ bạn trai này rất hữu hiệu.

Phùng Như Ngọc kinh ngạc, biểu cảm quái dị, trong lòng rất khó chịu, “Còn có đàn ông lấy mày à? Bị mù rồi sao?”

“Bà cảm thấy Tống Nghị Nam bị mù sao?” Trì Ngữ Mặc hỏi ngược lại.

“Đương nhiên không, Dĩ Thuần nhà tao tốt hơn mày gấp trăm lần.” Phùng Như Ngọc kiêu ngạo mà nói rằng.

“Cho nên, bà sợ tôi cướp Tống Nghị Nam đi quá làm gì.” Cô vỗ vào ghế lái, “Nên quẹo qua phải.”

“Tao biết lái xe như thế nào.” Bà ta kiên trì đi thẳng, tiếng chuông điện thoại vang lên, là Tần Dương Hải.

Phùng Như Ngọc nhíu mày lại, bắt máy lên.

“Đón được Tiểu Ngữ chưa?” Giọng điệu không tốt của Tần Dương Hải hỏi rằng.

“Đón được rồi, bây giờ đang trên đường về nhà.”

“Từ trạm xe lửa đến nhà chỉ mười mấy phút thôi, bà còn bao lâu nữa mới về tới.” Tần Dương Hải mất kiên nhẫn nói rằng.

Phùng Như Ngọc cũng có chút bực bội, “Tôi nói lão Tần này, ông có phải uống lộn thuốc không, vô duyên vô cớ mời đứa con hoang của ông về, bây giờ còn phát cáu với tôi, Dĩ Thuần và Nghị Nam sắp phải kết hôn rồi, ông bảo nó trở về chẳng phải cho cơ hội nó phá đám hay sao? May mà Dĩ Thuần cũng là con gái ruột của ông, vậy đi.”

Phùng Như Ngọc chưa đợi Tần Dương Hải trả lời, liền tắt máy.

Bà vẫn khăng khăng lái đến ngoại ô.

Điện thoại lại vang lên lần nữa, bà thấy là Tần Dương Hải, căn bản không thèm bắt máy, trực tiếp tắt nguồn, ném vào vị trí phó lái.

Trì Ngữ Mặc có một dự cảm không tốt, nhíu mày, “Dừng xe.”

Phùng Như Ngọc không những không dừng xe, mà còn khóa cửa xe lại, tốc độ càng nhanh hơn.

“Tôi kêu bà dừng xe, có nghe không.” Trì Ngữ Mặc nghiêm nghị nói rằng.

“Lần này tao không cho mày chút bài học, mày sẽ không biết không nên trở về Tần Châu đâu.” Phùng Như Ngọc nghiêm nghị nói rằng.

“Rốt cuộc bà muốn làm gì, tôi đã nói cho bạn trai tôi biết rồi, tôi mất một cọng lông thôi anh ấy cũng sẽ không tha cho bà đâu.” Trì Ngữ Mặc cảnh cáo rằng.

“Mày tưởng tao sẽ sợ nó, phó cục trưởng của sở cảnh sát thành phố Tần Châu là anh họ tao, hứ, Trì Ngữ Mặc, mày vẫn không biết tự lượng sức mình như trước kia vậy, nếu như không phải mày cướp Tống Nghị Nam đi, thì sẽ không bị tao đưa đi Nhật Bản học, nếu như mày không đi Nhật Bản học, thì sẽ không bị bắt cóc, tất cả mọi chuyện đều do mày tự chuốc lấy mà thôi.” Phùng Như Ngọc lái lên đường cao tốc, tốc độ càng nhanh hơn.

Cô miễn cưỡng xuống xe sẽ dễ gặp nguy hiểm, dứt khoát không vùng vẫy nữa, “Bạn trai tôi tốt hơn Tống Nghị Nam gấp trăm lần, mắt tôi cũng đâu mù.”

“Ha, mày nằm mơ đi, mày có thể kiếm được người tốt hơn Nghị Nam? Bây giờ chắc mày còn chưa biết Nghị Nam lợi hại đến mức nào, nó run chân một cái thôi, cả Tần Châu đều phải chấn động.” Phùng Như Ngọc kiêu ngạo nói rằng.

“Bà đừng nói nữa, nếu như tôi hối hận thì sao đây, suy cho cùng, người cứu anh ta là tôi, không phải Tần Dĩ Thuần.”

Sắc mặt của Phùng Như Ngọc kém đi, nắm chặt cú đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi đầy lên, trong mắt lóe lên tia sát khí, xen lẫn với sự sợ hãi.

Trì Ngữ Mặc nhận ra trạng thái phẫn nộ của bà ta, “Hay là, chúng ta làm một giao dịch,tôi sẽ không nói ra là tôi cứu anh ta.”

“Giao dịch gì?” Phùng Như Ngọc hỏi rằng.

“Năm xưa, là Tần Dĩ Thuần đẩy tôi xuống sông, tôi mới kéo cô ta, lúc cô ta cố tình đẩy tôi, là cô ta tự mình nhảy xuống đó, tôi cần lời xin lỗi của cô ta.” Trì Ngữ Mặc lạnh nhạt mà nói rằng.

“Không được, mày đây là muốn bêu xấu Dĩ Thuần, rõ ràng là mày đẩy Dĩ Thuần nhà tao xuống sông.” Phùng Như Ngọc vênh váo hống hách mà nói rằng.

Trì Ngữ Mặc rũ mắt xuống, nói lý lẽ với Phùng Như Ngọc, quả thật là lãng phí nước bọt.

Cô chỉ là muốn Tần Dĩ Thuần xin lỗi với cô, mà không phải nói ra sự thật ở trước mặt Tống Nghị Nam, như vậy bọn họ còn không chịu nhường bước?

Lúc Tống Nghị Nam cứu Tần Dĩ Thuần mà không cứu cô, thì cô đã thật sự từ bỏ Tống Nghị Nam rồi.

Anh có thể tốt với cô, nhưng cô không thể cầu mong cái tốt của anh, anh cũng có thể đối xử tệ với cô, bởi vì đó là chuyện của bản thân anh.

Cho tới bây giờ cô cũng không nói cho Tống Nghị Nam biết là cô đã cứu anh, là bởi vì Tống Nghị Nam và Tần Dĩ Thuần đã ở bên nhau rồi.

Cô nói ra là hi vọng anh quay lại sao?

Không, sự thật là, đối với tình cảm cô có bệnh ưa sạch sẽ rất nặng, đã là của người khác, cô không cần, cho dù đau đến như cắt phải trái tim mình vậy.

“Cho nên, bà không muốn làm giao dịch với tôi?” Trì Ngữ Mặc nghi ngờ hỏi rằng.

“Tại sao tao phải làm giao dịch với mày, mày tưởng bây giờ mày nói ra có tác dụng sao? Bây giờ, Nghị Nam cái gì cũng nghe theo Tiểu Thuần nhà tao, mày từ bỏ đi.”

“Nếu đã như vậy, bây giờ bà đang làm cái gì? Bây giờ bà đã tới ngoại ô, có thể dừng xe rồi chứ.” Trì Ngữ Mặc lạnh lùng nói rằng.

“Bây giờ tao đang làm gì, tao đang dạy dỗ mày.” Phùng Như Ngọc lái đến một vùng núi hoang, dừng xe lại, “Bây giờ mày có thể cút xuống xe rồi.”

Trì Ngữ Mặc vẫn ngồi yên, “Nếu như tôi không xuống xe thì sao?”

“Mày cút xuống xe cho tao.” Phùng Như Ngọc xuống xe, mở cửa xe phía sau ra, kéo Trì Ngữ Mặc ra.

Bà còn thấy hơi lạ, con nha đầu này sao không có sức phản kháng lại, lúc đi mở thùng xe ra, chiếc xe bỗng chuyển động.

Bà kinh ngạc nhìn sang chiếc xe đang di chuyển.

Trì Ngữ Mặc mở cửa sổ xe ra, đưa tay ra, vẫy tay vài cái, liền tăng nhanh tốc độ rời khỏi.

Phùng Như Ngọc tức đến dẫm chân, bà muốn gọi điện thoại cho anh họ bà, phát hiện, điện thoại còn ở trong xe...
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom