Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
ế nào đi nữa, cũng thể như thiêu thân bay vào lửa
Bởi vì rượu làm cho tinh thần trở nên thư giãn, mặc dù tất cả trong lòng là tâm tư vướng víu, đêm nay Tô Yểu vẫn ngủ thẳng tới hừng đông.
Thứ 2 vừa mới đi làm, Tô Yểu liền nhận được điện thoại nội bộ của quản lý gọi tới, tới phòng của quản lý một chuyến.
Nhận được một thông báo điều động chức bị.
Đông Thịnh yêu cầu đối với nhân viên rất cao, phần lớn là kinh nghiệm phong phú tốt nghiệp trường danh tiếng và tinh anh du học sinh tốt nhất, trải qua tuyển chọn nghiêm ngặt cùng với thời kỳ thực tập dài dằng dặc mới có thể lưu lại.
Tuy ràng lý lịch sơ lược của Tô Yểu rất tốt, nhưng kinh nghiệm không nhiều, trực tiếp nhảy qua thời kỳ thực tập trở thành nhân viên chính thức, sẽ bị người lên án. Ngày thứ hai sau khi làm việc liền được điều đến làm trợ lý cho quản lý, xem như lên chức trá hình.
Tô Yểu lên phòng làm việc của quản lý trước.
Trần quản lý là người đàn ông khoảng ba bốn mươi tuổi, cực kỳ khôn khéo có trách nhiệm lại từng trải, nói tới nói lui ôn hòa vui cười, vì thế rất dễ dàng tránh nói vào vấn đề chính.
Tô Yểu uyển chuyển biểu đạt bản thân không phải là học thị trường tiêu thụ, sợ rằng không thể đảm nhận được.
Anh cắt lời cô, "Tiểu Tô, lời nói này của cô không tốt, tôi xem qua lý lịch sơ lược của cô, học chuyên ngành tài chính kinh tế chất lượng cao của đại học Colombia, lại làm việc qua ở Wall, tôi vừa lúc thiếu người như vậy! Nhưng thứ như kinh nghiệm từ từ học tập sẽ tích lũy, trừ phi cô không muốn làm việc ở chỗ này thì mới tìm mọi cách từ chối."
"Không phải..."
"Vậy cũng không nên lại từ chối mới phải. " Trần quản lý cười híp mắt kết thúc nói chuyện.
Sau đó một hai ngày, Tô Yểu liền phát hiện không thích hợp, Trần quản lý đã có một gã trợ lý kinh nghiệm phong phú, bình thường bận rộn tới mức chân không chạm đất. Mà cô thì chỉ cần xử lý việc vụn vặt, bất luận hạng mục nào có lên quan đến chuyên ngành của cô cũng chẳng bao giờ được chạm qua.
Có ngày Tô Yểu tới phòng làm việc giao biểu bảng báo cáo, vô ý nghe Trần quản lý đang gọi điện thoại, giọng nói cũng kính trơn tru nhưng cũng không nịnh nọt, trong miệng nói Lục tổng yên tâm.
Trong lòng cô lúc này đại khái mới có lý giải.
Đơn giản liên kết lại liền biết là ai làm, điều động nhân sự chỉ cần một câu nói của anh, ai dám dị nghị?
Đây cũng là chuyện chỉ có Lục Đông Dình mới có thể làm, ngoài mặt thăng chức cho cô, để cho cô trở thành tâm điểm cho mọi người chỉ trích, trên thực tế lại không cho cô một điểm thực quyền, tính chất công việc còn không bằng trước đây.
Đặt cô ở dưới mí mắt người của anh, mặc cho cô có làm như thế nào đi nữa, cũng không gây ra cái gì yêu thiêu thân.
Tô Yểu khó tránh khỏi tích tụ, nhưng vẫn ép buộc tức giận trong lòng bản thân yên tĩnh lại, nên làm cái gì thì làm thôi.
Thời gian nghỉ ngơi của trưa hôm nay, Tô Yểu rảnh rỗi gửi tin nanh ngắn cho Lục Đông Đình: Lục tiên sinh, đêm nay ăn cơm chung không.
Cô bóp điện thoại di động, đợi nửa ngày cũng không nhận được tin nanh trả lời. Lúc này mới đi tới cầu thang không người, gọi điện thoại cho anh.
Chuông điện thoại reo lên đến khi gần như kết thúc, thì cuối cùng diện thoại cũng kết nối được.
Bên kia không có âm thanh, Tô Yểu, "Uy?"
"Có việc thì nói." Lục Đông Đình tựa hồ bề bộn nhiều việc, Tô Yểu dường như còn nghe thấy âm thanh lật trang giấy.
Tô Yểu, "...Buổi tối tôi mời anh ăn cơm, địa điểm tôi sẽ gửi tin nanh cho anh."
Lục Đông Đình ừ một tiếng liền treo máy.
-----
Qua bảy giờ tối, Tô Yểu đợi nửa giờ cũng không thấy bóng dáng của Lục Đông Đình, trong lòng nguội lạnh, chỉ sợ Lục Đông Đình ngoài mặt hòa hảo với cô, kì thực ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không cho cô.
Mười phút sau, một bóng người cao lớn đi vào cửa, vừa đi vừa gọi điện thoại, ánh mắt đảo một vòng tìm được Tô Yểu, sau đó trực tiếp đi về hướng Tô Yểu.
Tô Yểu thấy anh sau khi kéo ghế ra ngồi xuống liền tắt điện thoại, trên cằm người đàn ông toát ra gốc râu cằm, lông mày hơi nhíu, tăng thêm vài tia mùi vị khêu gợi.
Bởi vì rượu làm cho tinh thần trở nên thư giãn, mặc dù tất cả trong lòng là tâm tư vướng víu, đêm nay Tô Yểu vẫn ngủ thẳng tới hừng đông.
Thứ 2 vừa mới đi làm, Tô Yểu liền nhận được điện thoại nội bộ của quản lý gọi tới, tới phòng của quản lý một chuyến.
Nhận được một thông báo điều động chức bị.
Đông Thịnh yêu cầu đối với nhân viên rất cao, phần lớn là kinh nghiệm phong phú tốt nghiệp trường danh tiếng và tinh anh du học sinh tốt nhất, trải qua tuyển chọn nghiêm ngặt cùng với thời kỳ thực tập dài dằng dặc mới có thể lưu lại.
Tuy ràng lý lịch sơ lược của Tô Yểu rất tốt, nhưng kinh nghiệm không nhiều, trực tiếp nhảy qua thời kỳ thực tập trở thành nhân viên chính thức, sẽ bị người lên án. Ngày thứ hai sau khi làm việc liền được điều đến làm trợ lý cho quản lý, xem như lên chức trá hình.
Tô Yểu lên phòng làm việc của quản lý trước.
Trần quản lý là người đàn ông khoảng ba bốn mươi tuổi, cực kỳ khôn khéo có trách nhiệm lại từng trải, nói tới nói lui ôn hòa vui cười, vì thế rất dễ dàng tránh nói vào vấn đề chính.
Tô Yểu uyển chuyển biểu đạt bản thân không phải là học thị trường tiêu thụ, sợ rằng không thể đảm nhận được.
Anh cắt lời cô, "Tiểu Tô, lời nói này của cô không tốt, tôi xem qua lý lịch sơ lược của cô, học chuyên ngành tài chính kinh tế chất lượng cao của đại học Colombia, lại làm việc qua ở Wall, tôi vừa lúc thiếu người như vậy! Nhưng thứ như kinh nghiệm từ từ học tập sẽ tích lũy, trừ phi cô không muốn làm việc ở chỗ này thì mới tìm mọi cách từ chối."
"Không phải..."
"Vậy cũng không nên lại từ chối mới phải. " Trần quản lý cười híp mắt kết thúc nói chuyện.
Sau đó một hai ngày, Tô Yểu liền phát hiện không thích hợp, Trần quản lý đã có một gã trợ lý kinh nghiệm phong phú, bình thường bận rộn tới mức chân không chạm đất. Mà cô thì chỉ cần xử lý việc vụn vặt, bất luận hạng mục nào có lên quan đến chuyên ngành của cô cũng chẳng bao giờ được chạm qua.
Có ngày Tô Yểu tới phòng làm việc giao biểu bảng báo cáo, vô ý nghe Trần quản lý đang gọi điện thoại, giọng nói cũng kính trơn tru nhưng cũng không nịnh nọt, trong miệng nói Lục tổng yên tâm.
Trong lòng cô lúc này đại khái mới có lý giải.
Đơn giản liên kết lại liền biết là ai làm, điều động nhân sự chỉ cần một câu nói của anh, ai dám dị nghị?
Đây cũng là chuyện chỉ có Lục Đông Dình mới có thể làm, ngoài mặt thăng chức cho cô, để cho cô trở thành tâm điểm cho mọi người chỉ trích, trên thực tế lại không cho cô một điểm thực quyền, tính chất công việc còn không bằng trước đây.
Đặt cô ở dưới mí mắt người của anh, mặc cho cô có làm như thế nào đi nữa, cũng không gây ra cái gì yêu thiêu thân.
Tô Yểu khó tránh khỏi tích tụ, nhưng vẫn ép buộc tức giận trong lòng bản thân yên tĩnh lại, nên làm cái gì thì làm thôi.
Thời gian nghỉ ngơi của trưa hôm nay, Tô Yểu rảnh rỗi gửi tin nanh ngắn cho Lục Đông Đình: Lục tiên sinh, đêm nay ăn cơm chung không.
Cô bóp điện thoại di động, đợi nửa ngày cũng không nhận được tin nanh trả lời. Lúc này mới đi tới cầu thang không người, gọi điện thoại cho anh.
Chuông điện thoại reo lên đến khi gần như kết thúc, thì cuối cùng diện thoại cũng kết nối được.
Bên kia không có âm thanh, Tô Yểu, "Uy?"
"Có việc thì nói." Lục Đông Đình tựa hồ bề bộn nhiều việc, Tô Yểu dường như còn nghe thấy âm thanh lật trang giấy.
Tô Yểu, "...Buổi tối tôi mời anh ăn cơm, địa điểm tôi sẽ gửi tin nanh cho anh."
Lục Đông Đình ừ một tiếng liền treo máy.
-----
Qua bảy giờ tối, Tô Yểu đợi nửa giờ cũng không thấy bóng dáng của Lục Đông Đình, trong lòng nguội lạnh, chỉ sợ Lục Đông Đình ngoài mặt hòa hảo với cô, kì thực ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không cho cô.
Mười phút sau, một bóng người cao lớn đi vào cửa, vừa đi vừa gọi điện thoại, ánh mắt đảo một vòng tìm được Tô Yểu, sau đó trực tiếp đi về hướng Tô Yểu.
Tô Yểu thấy anh sau khi kéo ghế ra ngồi xuống liền tắt điện thoại, trên cằm người đàn ông toát ra gốc râu cằm, lông mày hơi nhíu, tăng thêm vài tia mùi vị khêu gợi.