Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Mã Dược đứng thẳng dậy, mặt lạnh như băng, mu bàn tay phải cầm đao gân xanh cuồn cuộn nổi lên.
"Nhặt cái bánh bao lên."
Mã Dược giọng không biểu tình nhưng mơ hồ ẩn chứa sát khí.
Đối phương là 1 tên tinh binh Khăn Vàng cao khoảng 1m90 cao hơn Mã Dược 1 cái đầu, râu quai nón mắt như chuông đồng, trông cực kỳ đáng sợ, nhưng mắt Mã Dược không có chút ý thoái lui nào.
"Mày nói gì?"
Tên tinh binh như không tin vào tai mình, một tên đao thuẫn thủ nhãi nhép mà lại dám nói với hắn bằng giọng như vậy, rõ là muốn chết.
Mã Dược vẫn giọng không biểu tình lặp lại: "Nhặt cái bánh bao lên"
"Muốn chết à?"
Tên tinh binh Khăn Vàng giận dữ hét lên, cây roi da rít lên nhằm thẳng vào mặt Mã Dược. Mã Dược nhếch môi cười lạnh tay trái vung ra như chớp bắt chặt ngọn roi, tên tinh binh ra sức kéo lại nhưng không được, sức lực 2 người có vẻ tương đương. Tên tinh binh Khăn Vàng mắt lộ sát khí buông bỏ roi ngựa rút phắt bội kiếm ở thắt lưng ra.
Mã Dược tròng mắt co lại, tinh binh có bội kiếm thật không nhiều.
Đối với tình huống 2 bên vừa gặp mặt đã rút vũ khí đánh nhau, quân Khăn Vàng cũng không chú ý. Giặc Khăn Vàng vốn phức tạp, tốt xấu lẫn lộn, việc dùng binh khí đánh nhau như vậy xảy ra mỗi ngày nên bọn họ đã quá quen rồi.
Tên tinh binh Khăn Vàng vung kiếm nhằm ngực Mã Dược đâm tới.
Mã Dược trong lòng lo lắng vừa nhìn cách cầm kiếm và xuất thủ của đối phương hắn biết hôm nay đã gặp phải cao thủ kiếm thuật, chiến đấu với cao thủ như vậy chỉ có nước chịu chết thôi, cơ hội duy nhất của hắn là dùng cách đánh lưỡng bại câu thương, dùng khí thế cảm tử của minh làm đối phương sinh lòng sợ hãi.
"Hây a."
Mã Dược hét lớn một tiếng coi như không thấy thanh kiếm đang đâm tới dùng thế thái sơn áp đỉnh nhằm đầu tên tinh binh Khăn Vàng chém xuống, đao như xé rách không gian phát ra tiêng rít lạnh lẽo. Mặc dù chấp nhận bị đâm xuyên tâm nhưng cũng sẽ chém đối thủ ra làm 2 mảnh, trong lòng Mã Dược không có chút tạp niệm, chỉ hung hãn dùng cách lấy mạng đổi mạng đối phương.
Tên tinh binh Khăn Vàng khẽ biến sắc né sang một bên, hắn không muốn đồng quy vu tận với một tên đao tuẫn thủ thấp kém.
Mã Dược một đao không trúng, cũng không dừng lại, vung đao chém tới tấp như sóng xô bờ, mỗi đao đều dùng toàn lực, mỗi đao đều dùng mạng đổi mạng. Tên tinh binh Khăn Vàng hò hét và né tránh liên tục chứ không có cách nào khác. Trừ khi hắn cùng đổi mạng với đối phương, hắn chỉ còn cách né tránh chờ đối thủ kiệt sức.
Hai người đánh nhau dữ dội cuối cùng cũng làm đám giặc Khăn Vàng chú ý. Họ quây lại xem náo nhiệt, dùng binh khí đánh nhau thì ngày nào cũng có nhưng quyết liệt như vậy thì thật hiếm thấy.
Mã Dược chém xong nhát đao thứ 107 thì hắn biết đã thua mất rồi, rất có thể sẽ mất cả mạng sống vì sức lực của hắn đã gần như cạn kiệt.
"Đinh"
Một tiếng ngân trong trẻo vang lên, tên tinh binh Khăn Vàng dùng hết sức cuối cùng cũng hất đao của Mã Dược ra, Ngực Mã Dược lúc này hoàn toàn trống trải! Tên tinh binh Khăn Vàng mắt hiện sát cơ, cơ hội đây rồi! Đao của Mã Dược còn đang bị bạt đi thì kiếm của tinh binh Khăn Vàng đã đâm tới ngực hắn, thanh kiếm như sắp đâm thủng tim hắn.
Mã Dược môi mím chặt mắt hiện một tia độc ác, cười lạnh. Trong cơn nguy cấp, Mã Dược hơi cúi người xuống. Đây chính là cơ hội cuối cùng của hắn.
"Phập."
Kiếm của tên tinh binh Khăn Vàng nhẹ nhàng đâm xuyên qua người Mã Dược ngập đến tận chuôi . Tên tinh binh Khăn Vàng mặt hiện 1 vẻ cười lạnh lùng dữ tợn, nhưng nụ cười của hắn nhanh chóng tắt ngấm vì hắn nhìn thấy trên mặt đối thủ một vẻ cười còn lạnh lùng dữ tợn hơn. Đó là nụ cười đáng sợ nhất mà hắn được nhìn thấy.
Thanh kiếm đã xuyên thủng bả vai Mã Dược nhưng không phạm vào tim hắn.
Tên tinh binh Khăn Vàng ý thức được sự nguy hiểm định rút kiếm và lùi lại. Mã Dược không chút do dự vung tay trái lên nắm chặt lấy lưỡi kiếm, tên tinh binh Khăn Vàng dùng hết sức rút kiếm ra, tay trái Mã Dược cũng giữ chặt mũi kiếm, trên mu bàn tay mổi gân xanh, máu túa ra từ kẽ tay. thanh kiếm như cắm trong đá hoàn toàn không nhúc nhích.
Vẻ mặt Mã Dược vẫn lạnh lùng như cũ , thanh kiếm như không phải đâm vào người hắn, chỉ có ngọn lửa lạnh lùng trong đôi mắt đen của hắn lại làm cho người khác sợ hãi càng sợ hãi thêm.
Tên tinh binh Khăn Vàng cuối cùng cũng lộ ra nét sợ hãi , hắn chưa bao giờ thấy một kẻ tàn bạo thế này bao giờ.
"Yahhhh"
Mã Dược hét lớn, thu cây đao lại rồi nhằm cổ đối phương chém xuống , tên tinh binh Khăn Vàng kinh hoảng trơ mắt ngây ngốc nhìn lưỡi đao sắc bén đang chém tới, mặt trắng bệch cả ra.
"Hây"
Mã Dược hét thêm tiếng nữa, thanh đao của hắn đột nhiên dừng lại, lưỡi đao chỉ cách cổ tên tinh binh khăn vàng có 1 chút thôi . Tên tinh binh Khăn Vàng cảm nhận rõ từng tia lạnh thấu xương từ lưỡi đao đang rung lên nhè nhẹ trên cổ hắn truyền sang, hắn buông kiếm, chiếc đầu vốn cao ngạo nay cúi gằm xuống hắn đã hoàn toàn bại trận rồi.
Thu cây đao đang gác trên cổ tên tinh binh Khăn Vàng xuống, Mã Dược lạnh lùng cười 1 tiếng, tay trái nắm chặt mũi kiếm rút nó ra từng chút 1, rồi ném xuống đất, máu từ vết kiếm thương chảy đầy mặt tuyết, Mã Dược vẫn không nhúc nhích, thân thể đứng vứng như núi.
"Nhặt cái bánh bao lên."
Mã Dược vẫn giọng không biểu tình, nhưng nhưng mang đầy sát cơ khiến người khác ngạt thở.
Tên tinh binh Khăn Vàng im lặng cúi xuống, từ vũng bùn nhặt nửa cái bánh bao nọ lên, dùng tay áo lau rồi đưa tới trước mặt Mã Dược. Mã Dược nhận lấy rồi thu đao lùi lại không buồn để ý tới tên tinh binh Khăn Vàng nữa quay người bước đi. Mã Dược vẻ mặt bình tĩnh tựa như chưa có chuyện gì xảy ra, thế nhưng trên người hắn, vết kiếm thương máu vẫn chảy ròng ròng.
Tên tinh binh Khăn Vàng nghiêm túc , ngưng giọng hỏi :
“Ngươi tên gì?”
"Mã Dược."
Mã Dược cũng không quay đầu lại trả lời, hắn trịnh trọng cầm bánh bao đưa vào tay Trần Cảm
Tên tinh binh Khăn Vàng lớn tiếng
“ Ta là Bùi Nguyên Thiệu , ta bội phục ngươi , ngươi quả là 1 trang hảo hán."
"Thế à."
Mã Dược cười nhạt thân mình hơi lảo đảo, Trần Cảm vội đỡ lấy kêu :
“ Đại ca , anh sao rồi?”
Tên tinh binh Khăn Vàng quay nhìn 4 phía nói như thét vang dội cả quân doanh:
“Lang trung, lang trung chết đi đâu rồi? Mau cút lại đây cho ta”
Hai người đứng cách lều chỉ huy của Lưu Tích không xa, trong lều 2 thân ảnh nhỏ nhắn chăm chăm nhìn 2 người tử đấu, đến khi hai người ngưng đấu mới thở hắt ra một hơi dài.
Một thanh âm yêu kiều vang lên :
“Liên Nhi mau đem cho ta hòm thuốc.”
Đại doanh của Triệu Hoằng .
Lưu Tích bị chọc giận đến xanh mặt, bực bội nói:
“Triệu đầu lĩnh làm vậy không ổn chút nào.”
Triệu Hoằng lãnh đạm nói:
“Lưu Tích ngươi đừng có phản đối , ta đã để lại cho ngươi 1/10 lương thảo là tốt lắm rồi, không phải ta đem quân tới cứu thì toàn quân của ngươi đã bị tiêu diệt lại còn muốn giữ quân lương làm gì ?
Soạt
Đại tướng dưới trướng Triệu Hoằng đã rút kiếm ra 1 nửa, đằng đằng sát khí, chỉ cần có lệnh là chém Lưu Tích tại chỗ . Lưu Tích tái mặt vội im lặng.
"Quản Hợi không được vô lễ"
Triệu Hoằng lớn tiếng quát. Quản Hợi vội tra kiếm vào vỏ. Chỉ đáng thương là Lưu Tích sợ đến toát mồ hôi.
Triệu Hoằng cười lớn:
“Lưu tướng quân, lệnh muội thật xinh đẹp quyến rũ lại tinh thông y thuật, chi bằng gả làm vợ ta, ta với ông kết làm thân gia được không."
Lưu Tích mặt liền biến sắc cau mày nói:
”Xá muội y thuât kém cỏi, dung mạo xấu xí, sao xứng với Triệu đầu lĩnh được. Triệu đầu lĩnh nếu không còn việc gì, tôi xin phép cáo lui.”
Triệu Hoằng thẹn quá hoá giận sầm mặt lại :
”Nếu vậy bổn soái không tiễn”
Lưu Tích miễn cưỡng cung tay xoay người rời đi. Triêu Hoằng nhìn theo bóng Lưu Tích đi phía xa rồi quay lại Quản Hợi nói:
”Quản Hợi, ngươi lĩnh 1000 tinh binh đến doanh trại của Lưu Tích thu lấy lương thảo. Lưu Tích sẽ không tình nguyện giao ra đâu, nếu hắn mà giở trò ngươi giết tại chỗ thu lấy toàn quân của hắn."
"Mạt tướng tuân mệnh."
Quản Hợi dõng dạc nhận lệnh, trên gương mặt đen thui thoáng nét nanh ác. Hắn đã nghe ra ẩn ý trong lời Triệu Hoằng.
"Nhặt cái bánh bao lên."
Mã Dược giọng không biểu tình nhưng mơ hồ ẩn chứa sát khí.
Đối phương là 1 tên tinh binh Khăn Vàng cao khoảng 1m90 cao hơn Mã Dược 1 cái đầu, râu quai nón mắt như chuông đồng, trông cực kỳ đáng sợ, nhưng mắt Mã Dược không có chút ý thoái lui nào.
"Mày nói gì?"
Tên tinh binh như không tin vào tai mình, một tên đao thuẫn thủ nhãi nhép mà lại dám nói với hắn bằng giọng như vậy, rõ là muốn chết.
Mã Dược vẫn giọng không biểu tình lặp lại: "Nhặt cái bánh bao lên"
"Muốn chết à?"
Tên tinh binh Khăn Vàng giận dữ hét lên, cây roi da rít lên nhằm thẳng vào mặt Mã Dược. Mã Dược nhếch môi cười lạnh tay trái vung ra như chớp bắt chặt ngọn roi, tên tinh binh ra sức kéo lại nhưng không được, sức lực 2 người có vẻ tương đương. Tên tinh binh Khăn Vàng mắt lộ sát khí buông bỏ roi ngựa rút phắt bội kiếm ở thắt lưng ra.
Mã Dược tròng mắt co lại, tinh binh có bội kiếm thật không nhiều.
Đối với tình huống 2 bên vừa gặp mặt đã rút vũ khí đánh nhau, quân Khăn Vàng cũng không chú ý. Giặc Khăn Vàng vốn phức tạp, tốt xấu lẫn lộn, việc dùng binh khí đánh nhau như vậy xảy ra mỗi ngày nên bọn họ đã quá quen rồi.
Tên tinh binh Khăn Vàng vung kiếm nhằm ngực Mã Dược đâm tới.
Mã Dược trong lòng lo lắng vừa nhìn cách cầm kiếm và xuất thủ của đối phương hắn biết hôm nay đã gặp phải cao thủ kiếm thuật, chiến đấu với cao thủ như vậy chỉ có nước chịu chết thôi, cơ hội duy nhất của hắn là dùng cách đánh lưỡng bại câu thương, dùng khí thế cảm tử của minh làm đối phương sinh lòng sợ hãi.
"Hây a."
Mã Dược hét lớn một tiếng coi như không thấy thanh kiếm đang đâm tới dùng thế thái sơn áp đỉnh nhằm đầu tên tinh binh Khăn Vàng chém xuống, đao như xé rách không gian phát ra tiêng rít lạnh lẽo. Mặc dù chấp nhận bị đâm xuyên tâm nhưng cũng sẽ chém đối thủ ra làm 2 mảnh, trong lòng Mã Dược không có chút tạp niệm, chỉ hung hãn dùng cách lấy mạng đổi mạng đối phương.
Tên tinh binh Khăn Vàng khẽ biến sắc né sang một bên, hắn không muốn đồng quy vu tận với một tên đao tuẫn thủ thấp kém.
Mã Dược một đao không trúng, cũng không dừng lại, vung đao chém tới tấp như sóng xô bờ, mỗi đao đều dùng toàn lực, mỗi đao đều dùng mạng đổi mạng. Tên tinh binh Khăn Vàng hò hét và né tránh liên tục chứ không có cách nào khác. Trừ khi hắn cùng đổi mạng với đối phương, hắn chỉ còn cách né tránh chờ đối thủ kiệt sức.
Hai người đánh nhau dữ dội cuối cùng cũng làm đám giặc Khăn Vàng chú ý. Họ quây lại xem náo nhiệt, dùng binh khí đánh nhau thì ngày nào cũng có nhưng quyết liệt như vậy thì thật hiếm thấy.
Mã Dược chém xong nhát đao thứ 107 thì hắn biết đã thua mất rồi, rất có thể sẽ mất cả mạng sống vì sức lực của hắn đã gần như cạn kiệt.
"Đinh"
Một tiếng ngân trong trẻo vang lên, tên tinh binh Khăn Vàng dùng hết sức cuối cùng cũng hất đao của Mã Dược ra, Ngực Mã Dược lúc này hoàn toàn trống trải! Tên tinh binh Khăn Vàng mắt hiện sát cơ, cơ hội đây rồi! Đao của Mã Dược còn đang bị bạt đi thì kiếm của tinh binh Khăn Vàng đã đâm tới ngực hắn, thanh kiếm như sắp đâm thủng tim hắn.
Mã Dược môi mím chặt mắt hiện một tia độc ác, cười lạnh. Trong cơn nguy cấp, Mã Dược hơi cúi người xuống. Đây chính là cơ hội cuối cùng của hắn.
"Phập."
Kiếm của tên tinh binh Khăn Vàng nhẹ nhàng đâm xuyên qua người Mã Dược ngập đến tận chuôi . Tên tinh binh Khăn Vàng mặt hiện 1 vẻ cười lạnh lùng dữ tợn, nhưng nụ cười của hắn nhanh chóng tắt ngấm vì hắn nhìn thấy trên mặt đối thủ một vẻ cười còn lạnh lùng dữ tợn hơn. Đó là nụ cười đáng sợ nhất mà hắn được nhìn thấy.
Thanh kiếm đã xuyên thủng bả vai Mã Dược nhưng không phạm vào tim hắn.
Tên tinh binh Khăn Vàng ý thức được sự nguy hiểm định rút kiếm và lùi lại. Mã Dược không chút do dự vung tay trái lên nắm chặt lấy lưỡi kiếm, tên tinh binh Khăn Vàng dùng hết sức rút kiếm ra, tay trái Mã Dược cũng giữ chặt mũi kiếm, trên mu bàn tay mổi gân xanh, máu túa ra từ kẽ tay. thanh kiếm như cắm trong đá hoàn toàn không nhúc nhích.
Vẻ mặt Mã Dược vẫn lạnh lùng như cũ , thanh kiếm như không phải đâm vào người hắn, chỉ có ngọn lửa lạnh lùng trong đôi mắt đen của hắn lại làm cho người khác sợ hãi càng sợ hãi thêm.
Tên tinh binh Khăn Vàng cuối cùng cũng lộ ra nét sợ hãi , hắn chưa bao giờ thấy một kẻ tàn bạo thế này bao giờ.
"Yahhhh"
Mã Dược hét lớn, thu cây đao lại rồi nhằm cổ đối phương chém xuống , tên tinh binh Khăn Vàng kinh hoảng trơ mắt ngây ngốc nhìn lưỡi đao sắc bén đang chém tới, mặt trắng bệch cả ra.
"Hây"
Mã Dược hét thêm tiếng nữa, thanh đao của hắn đột nhiên dừng lại, lưỡi đao chỉ cách cổ tên tinh binh khăn vàng có 1 chút thôi . Tên tinh binh Khăn Vàng cảm nhận rõ từng tia lạnh thấu xương từ lưỡi đao đang rung lên nhè nhẹ trên cổ hắn truyền sang, hắn buông kiếm, chiếc đầu vốn cao ngạo nay cúi gằm xuống hắn đã hoàn toàn bại trận rồi.
Thu cây đao đang gác trên cổ tên tinh binh Khăn Vàng xuống, Mã Dược lạnh lùng cười 1 tiếng, tay trái nắm chặt mũi kiếm rút nó ra từng chút 1, rồi ném xuống đất, máu từ vết kiếm thương chảy đầy mặt tuyết, Mã Dược vẫn không nhúc nhích, thân thể đứng vứng như núi.
"Nhặt cái bánh bao lên."
Mã Dược vẫn giọng không biểu tình, nhưng nhưng mang đầy sát cơ khiến người khác ngạt thở.
Tên tinh binh Khăn Vàng im lặng cúi xuống, từ vũng bùn nhặt nửa cái bánh bao nọ lên, dùng tay áo lau rồi đưa tới trước mặt Mã Dược. Mã Dược nhận lấy rồi thu đao lùi lại không buồn để ý tới tên tinh binh Khăn Vàng nữa quay người bước đi. Mã Dược vẻ mặt bình tĩnh tựa như chưa có chuyện gì xảy ra, thế nhưng trên người hắn, vết kiếm thương máu vẫn chảy ròng ròng.
Tên tinh binh Khăn Vàng nghiêm túc , ngưng giọng hỏi :
“Ngươi tên gì?”
"Mã Dược."
Mã Dược cũng không quay đầu lại trả lời, hắn trịnh trọng cầm bánh bao đưa vào tay Trần Cảm
Tên tinh binh Khăn Vàng lớn tiếng
“ Ta là Bùi Nguyên Thiệu , ta bội phục ngươi , ngươi quả là 1 trang hảo hán."
"Thế à."
Mã Dược cười nhạt thân mình hơi lảo đảo, Trần Cảm vội đỡ lấy kêu :
“ Đại ca , anh sao rồi?”
Tên tinh binh Khăn Vàng quay nhìn 4 phía nói như thét vang dội cả quân doanh:
“Lang trung, lang trung chết đi đâu rồi? Mau cút lại đây cho ta”
Hai người đứng cách lều chỉ huy của Lưu Tích không xa, trong lều 2 thân ảnh nhỏ nhắn chăm chăm nhìn 2 người tử đấu, đến khi hai người ngưng đấu mới thở hắt ra một hơi dài.
Một thanh âm yêu kiều vang lên :
“Liên Nhi mau đem cho ta hòm thuốc.”
Đại doanh của Triệu Hoằng .
Lưu Tích bị chọc giận đến xanh mặt, bực bội nói:
“Triệu đầu lĩnh làm vậy không ổn chút nào.”
Triệu Hoằng lãnh đạm nói:
“Lưu Tích ngươi đừng có phản đối , ta đã để lại cho ngươi 1/10 lương thảo là tốt lắm rồi, không phải ta đem quân tới cứu thì toàn quân của ngươi đã bị tiêu diệt lại còn muốn giữ quân lương làm gì ?
Soạt
Đại tướng dưới trướng Triệu Hoằng đã rút kiếm ra 1 nửa, đằng đằng sát khí, chỉ cần có lệnh là chém Lưu Tích tại chỗ . Lưu Tích tái mặt vội im lặng.
"Quản Hợi không được vô lễ"
Triệu Hoằng lớn tiếng quát. Quản Hợi vội tra kiếm vào vỏ. Chỉ đáng thương là Lưu Tích sợ đến toát mồ hôi.
Triệu Hoằng cười lớn:
“Lưu tướng quân, lệnh muội thật xinh đẹp quyến rũ lại tinh thông y thuật, chi bằng gả làm vợ ta, ta với ông kết làm thân gia được không."
Lưu Tích mặt liền biến sắc cau mày nói:
”Xá muội y thuât kém cỏi, dung mạo xấu xí, sao xứng với Triệu đầu lĩnh được. Triệu đầu lĩnh nếu không còn việc gì, tôi xin phép cáo lui.”
Triệu Hoằng thẹn quá hoá giận sầm mặt lại :
”Nếu vậy bổn soái không tiễn”
Lưu Tích miễn cưỡng cung tay xoay người rời đi. Triêu Hoằng nhìn theo bóng Lưu Tích đi phía xa rồi quay lại Quản Hợi nói:
”Quản Hợi, ngươi lĩnh 1000 tinh binh đến doanh trại của Lưu Tích thu lấy lương thảo. Lưu Tích sẽ không tình nguyện giao ra đâu, nếu hắn mà giở trò ngươi giết tại chỗ thu lấy toàn quân của hắn."
"Mạt tướng tuân mệnh."
Quản Hợi dõng dạc nhận lệnh, trên gương mặt đen thui thoáng nét nanh ác. Hắn đã nghe ra ẩn ý trong lời Triệu Hoằng.