Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
Editor: tamthuonglac
Khi Cận Tử Kỳ kéo thân thể mệt mỏi trở lại khu biệt thự thì đã gần chín giờ tối.
Biệt thự Cận gia cũng không như thường ngày đèn đuốc sáng trưng, ngược lại bên trong biệt thự bên cạnh của Tống Kỳ Diễn thì sáng như ban ngày.
Cô lái xe vào ga-ra rồi đi ra ngoài, thấp thoáng nghe được tiếng nhạc mang phong cách Âu Mỹ truyền đến từ trong căn biệt thự kia.
Nhớ tới Tống Kỳ Diễn từ phim trường lặng lẽ ra về, Cận Tử Kỳ liền thay đổi hướng của mũi chân.
Sau khi dỡ bỏ hàng rào ở giữa nhà Cận gia và Tống gia, cô muốn đi qua bất quá cũng chỉ cách mười mấy thước.
Càng đến gần tiếng nhạc càng rõ ràng, Cận Tử Kỳ đứng ở trước cửa lớn lại do dự.
Cô đứng yên ở cửa rất lâu, nghe xong ba bốn bài hát truyền ra từ trong khe cửa mới ngập ngừng giơ tay lên.
Ngón tay vẫn chưa chạm vào chuông cửa, cô lại do dự lần nữa.
Cô không biết nên mở lời nói như thế nào, cũng không biết sau lời mở đầu lại tiếp tục nói đến đề tài gì.
Rốt cuộc cuối cùng, cô vẫn là lựa chọn thả tay xuống, không ấn vang chuông cửa dù chỉ một lần.
Cô vừa mới xoay người chuẩn bị về nhà, cửa chính ở sau lưng lại bỗng nhiên mở ra.
"Sao ở cửa có người? Chị tới tìm ai à?" Xuất hiện ở cửa là một người con gái.
Cận Tử Kỳ quay đầu, cửa lớn được mở một nửa, cô nhìn thấy chính là một cô gái ngoại quốc tóc ngắn mặt mày căng tràn sáng rỡ.
Người con gái kia gợi cảm mê người mặc một bộ đồ mặc ở nhà cùng dép lê, trong tay cầm KTV micro chuyên dụng, trên mặt thoáng hiện lên kinh ngạc khi thấy Cận Tử Kỳ thì nhếch miệng cười khẽ: "Chị tìm người sao?"
Cận Tử Kỳ nhìn cô chằm chằm xem ra ước chừng một phút, lại thản nhiên dời mắt đi.
Cô đã nhận ra người con gái ngoại quốc này, là người lúc trước đứng cùng Tống Kỳ Diễn bên cạnh bể suối phun.
Ngay cả chính cô cũng không nghĩ đến, chỉ phải liếc mắt một cái thì nhận ra người đã gặp mặt một lần, dù chỉ nghiêng một bên mặt.
Thật sự là trí nhớ kinh người!
"Ah. Chị—" Người con gái chớp đôi mắt màu lam khói.
Cận Tử Kỳ khẽ mỉm cười: "Ha, tôi gõ nhầm cửa, thật ngại."
Nói xong, không đợi cô gái kia trả lời tiếp, lập tức kiên quyết xoay người đi xuống bậc thang.
Khi cô đi qua chỗ hàng rào, đi vào sân nhà thuộc Cận gia, đi qua hồ bơi sóng nước lăn tăn.
Chỉ có bản thân cô mới biết, bàn tay nắm chìa khóa xe có chút cứng đờ lạnh như băng.
---------------------------------
Cửa chính Cận gia mở ra, dì Hồng lập tức tiến lên đón chào, nhận lấy chìa khóa xe và túi xách trong tay cô.
"Lão gia và phu nhân mang theo tiểu thiếu gia đi ra ngoài ăn cơm."
Cả biệt thự trong nháy mắt sáng trưng lên, Cận Tử Kỳ thay xong giầy nhìn về phía dì Hồng: "Có nói đi đâu không?"
Dì Hồng lại lập tức ấp úng, ánh mắt cũng tránh né không dám nhìn Cận Tử Kỳ.
Trong lòng Cận Tử Kỳ đã rõ ràng, gật đầu, đi thẳng đến phòng ăn.
Đúng là đã cố ý chuẩn bị xong bữa ăn tối cho riêng một mình cô.
Theo thói quen ngồi xuống một cách duyên dáng, xếp khăn ăn lên trên đầu gối xong, Cận Tử Kỳ mới cầm lấy đũa ăn cơm.
Dì Hồng đứng ở một bên muốn nói lại thôi, chẳng qua nhìn Cận Tử Kỳ đang thong thả chậm rãi dùng cơm mà lo lắng.
Ngược lại Cận Tử Kỳ ngẩng đầu lên đánh vỡ trầm mặc trước: "Dì Hồng có lời gì cứ nói đi." Nói xong cô múc một muỗng tôm bóc vỏ.
"Tiểu thư, phu nhân không muốn làm cô khó xử mới không cho nói với cô." Dì Hồng giải thích.
Cận Tử Kỳ nuốt xuống một hớp canh, gật đầu hiểu rõ: "Tôi biết."
"Xế chiều hôm nay vị kia bên Tống gia gọi điện thoại tới đây, bảo là muốn thực hiện hôn sự trước khi hết năm, hi vọng lão gia và phu nhân đi qua thương lượng một chuyến, vốn là phu nhân không muốn đi — "
Cận Tử Kỳ thoáng sửng sốt, lông mày khẽ nhíu xuống: "Gia trưởng của Tống gia mở miệng?"
Dì Hồng gật đầu: "Bên kia bảo rằng phu nhân nói thế nào cũng là mẹ, không thể đối với việc con gái cưới gả mà thờ ơ."
Mặc dù có một số việc mọi người trong lòng đều biết rõ, nhưng ngoài mặt mãi mãi cố gắng giữ cảnh thái bình giả tạo.
Tống gia làm sao mà có thể tin sự thật Kiều Niệm Chiêu là con của Tô Ngưng Tuyết, kia bất quá là lời nói dối vụng về.
Ý cười ở trong mắt Cận Tử Kỳ có chút khinh thường, cô gắp lên một miếng ngó sen vừa định bỏ vào trong chén, tiếng gõ cửa vang lên không ngừng như lũ.
"Lúc này có ai đến a?" Dì Hồng muốn đi qua mở cửa.
Nhưng Cận Tử Kỳ kịp thời gọi bà lại: "Hẳn là nhân viên chào hàng, đừng mở ra."
Dì Hồng đối với việc Cận Tử Kỳ độc đoán như vậy có chút hoài nghi, nhưng không thể làm trái ý của chủ nhân trong nhà.
Bà lo lắng thoáng nhìn cửa chính bị nện phải run run, đi cẩn thận mỗi bước vào phòng bếp bưng món điểm tâm ngọt ra sau khi ăn xong .
Sau khi dì Hồng rời đi, Cận Tử Kỳ mới dừng lại động tác gắp thức ăn, gương mặt lạnh nhạt có chút ít da bị nứt nẻ.
Cô nghe thấy tiếng gõ cửa đó từ nhẹ nhàng êm ái đến gấp gáp, cuối cùng tiếng đập cửa tưởng chừng như hận không thể đem cửa ra đập vỡ, ngồi lặng yên ở trên ghế vài phút, sau đó đứng dậy đi đến cửa lớn.
Đứng cách vị trí cánh cửa xa hơn một chút, dường như lo lắng gần quá sẽ bị sức lực đập cửa làm bị thương.
Cô không cần mở cửa để chứng thực, cũng biết giờ phút này đang ở ngoài cửa hành động bạo lực như thế chính là người nào.
Cho nên, cô chỉ nói một câu nói, cách lớp cửa lớn đã đóng chặt: "Tôi nghỉ ngơi." Chính là không muốn để hắn đi vào.
"Mở cửa!" Truyền đến giọng nói nóng nảy của người đàn ông.
Cận Tử Kỳ nghiêng người, không nhìn tới cánh cửa kia, nhấn mạnh lần nữa: "Tôi nghỉ ngơi."
"Cận Tử Kỳ, mở cửa!"
Đánh lên hai cái nặng nề như búa, dường như biểu đạt sự kiên định quyết tâm của mình với cô.
Hai con người cùng có tính khí bướng bỉnh đụng phải nhau, nếu như tính tình lại khó chịu mà nói, như vậy thường thường sẽ dùng phương pháp vũ lực để giải quyết vấn đề tận gốc!
Cận Tử Kỳ không chút nào để ý sự phẫn nộ của hắn, vòng hai cánh tay trước ngực đứng ở nơi đó, nhưng hết lần này tới lần khác không cho mở cửa.
"Tiểu thư— " Bưng tráng miệng ra ngoài vẻ mặt dì Hồng bất an nhìn lên cánh cửa.
Cận Tử Kỳ chẳng qua nhíu hàng lông mày đen xuống, bước đi thảnh thơi trở vào trong phòng ăn rồi ngồi xuống, "Dì Hồng lấy giúp tôi thêm canh súp đã hết." Nói xong đưa chén không cho dì Hồng.
Dì Hồng thoáng nhìn qua cánh cửa vẫn còn bị gõ lại nhìn nhìn vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra của Cận Tử Kỳ, như rơi vào trong sương mù, không biết ai kêu gọi ngoài kia.
Mới vừa rồi bà ở trong phòng bếp mơ hồ nghe được giọng nói ở ngoài cửa, dường như là Tống tiên sinh nhà bên cạnh nha!
Nhưng mà, tại sao tiểu thư không chịu mở cửa, rõ ràng cũng đã đứng ở nơi đó rồi, chỉ cần duỗi tay ra thì được rồi.
Mang theo nghi vấn tràn đầy, dì Hồng lại đi vào phòng bếp, khi trở ra thì thấy Cận Tử Kỳ đang đứng ở trước tủ kính trong phòng ăn.
"Buổi sáng vẫn không có thấy cái này." Cầm trong tay Cận Tử Kỳ chính là một chậu xương rồng.
Dì Hồng đặt chén canh xuống giải thích: "Chiều hôm nay có khách hàng lui tới giao dịch với công ty đã đến nhà, cố ý tặng riêng cho lão gia, nói là đặc biệt mang đến từ Mexico."
Tiếng đập cửa bên ngoài biệt thự từ từ biến mất, sau đó bước chân cũng mờ ảo xa dần.
Cận Tử Kỳ dời tầm mắt của mình từ trên cây xương rồng ra, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt đã khôi phục yên tĩnh.
Nhẹ nhàng cười khẽ, thật ra thì không có gì hay để cười, bất quá là trong lòng nổi lên một ý nghĩ ngây thơ.
Cô cũng không nhận lấy chén canh dì Hồng đưa lên, chỉ đang cầm chậu cây xương rồng dặn dò dì Hồng một câu rồi lên lầu.
Dì Hồng nhìn sang bóng hình duyên dáng của Cận Tử Kỳ, trong lòng càng hoang mang: hôm nay tiểu thư tựa hồ có chút không giống a!
--------------------------
Dưới vầng sáng nhu hoà của đèn tường, Cận Tử Kỳ ngồi ở bên giường, trong tay đang cầm cuốn《 Giản * Ái 》
Thế nhưng, ánh mắt của cô lại không tự chủ chốc chốc lại nhìn ra phía ban công đã đóng chặt, lụa trắng che phủ.
Cô cố gắng mà giả vờ như bình tĩnh và tự nhiên, nhưng không cách nào đè nén sự ghen tuông ở đáy lòng mình mỗi lúc càng phát ra rõ ràng.
Sự ghen tuông chỉ dành riêng với phụ nữ, xuất phát thái độ thù địch đối với một người phụ nữ khác.
"Aaa!" Ngoài ban công truyền đến một tiếng thét thảm thiết khiến cô nhanh chóng từ trên giường nhảy lên, đồng thời chạy ra ngoài ban công.
Một đôi tay xinh đẹp thuần thục đẩy hai cánh cửa ra, gió đêm thổi úp vào mặt, làn váy cô khẽ bay lất phất.
Chậu xương rồng đặt ven ban công không thấy bóng dáng, trong lòng Cận Tử Kỳ giật mình, cô cúi đầu nhìn xuống sân cỏ lầu một, bởi vì kinh sợ mà bụm miệng.
Tống Kỳ Diễn đang trong tư thế chật vật nằm ở trên bãi cỏ, tay trái nắm lấy cổ tay phải cắn răng chịu đựng.
Mà bên cạnh hắn rõ ràng là chậu cây xương rồng Mexico!
Bết bát hơn chính là, chẳng biết từ khi nào Tô Ngưng Tuyết và Cận Chiêu Đông đã trở về lại đứng ở sân cỏ bên cạnh, ngay giờ phút này không ai bảo ai mà cùng ngước đầu lên nhìn đến vị trí của cô!
"Áh—" Cận Tử Kỳ đứng ở trên ban công, tay chân luống cuống .
Trò đùa dai của cô dường như đã vượt quá đầu!
..............
Cận Tử Kỳ lẳng lặng ngồi trên ghế sofa trong phòng khách quý ở bệnh viện.
Bác sĩ đang ở trong phòng bệnh gắp gai ra cho Tống Kỳ Diễn.
Thỉnh thoảng cô cũng nghe được tiếng kháng nghị của Tống Kỳ Diễn bất mãn với bác sĩ ra tay nặng nhẹ truyền đến từ phòng bên cạnh.
Lúc ấy Cận Chiêu Đông và Tô Ngưng Tuyết cùng cô đi đến đây nhưng không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cô chưa kịp suy đoán họ đi đâu, một cô y tá chợt đẩy cửa vào, "Tiểu thư, vị tiên sinh kia gọi ngài đấy!" Nụ cười rất mập mờ.
Cận Tử Kỳ gật đầu trao lời cảm ơn với cô, cũng không mở miệng nói chuyện, thế nhưng luồng khí quý tộc đã trấn trụ cô y tá trẻ.
Cô y tá trẻ vội vàng khoát tay, ngượng ngùng cười: "Không cần cám ơn không cần cám ơn!"
Loại khí chất này chính là như vậy. Tục ngữ nói ba đời mới có thể bồi dưỡng được một người quý tộc chân chính.
Trùng hợp Cận Tử Kỳ chính là đời thứ ba của Cận gia.
Cận Tử Kỳ khẽ giương môi cười cười, xoay người, đi đến phòng bệnh.
Nhìn sang bóng dáng xinh đẹp của cô lưu lại khiến y tá trẻ ngước lên một góc bốn mươi lăm độ nhìn ngưỡng mộ.
Khi Cận Tử Kỳ kéo thân thể mệt mỏi trở lại khu biệt thự thì đã gần chín giờ tối.
Biệt thự Cận gia cũng không như thường ngày đèn đuốc sáng trưng, ngược lại bên trong biệt thự bên cạnh của Tống Kỳ Diễn thì sáng như ban ngày.
Cô lái xe vào ga-ra rồi đi ra ngoài, thấp thoáng nghe được tiếng nhạc mang phong cách Âu Mỹ truyền đến từ trong căn biệt thự kia.
Nhớ tới Tống Kỳ Diễn từ phim trường lặng lẽ ra về, Cận Tử Kỳ liền thay đổi hướng của mũi chân.
Sau khi dỡ bỏ hàng rào ở giữa nhà Cận gia và Tống gia, cô muốn đi qua bất quá cũng chỉ cách mười mấy thước.
Càng đến gần tiếng nhạc càng rõ ràng, Cận Tử Kỳ đứng ở trước cửa lớn lại do dự.
Cô đứng yên ở cửa rất lâu, nghe xong ba bốn bài hát truyền ra từ trong khe cửa mới ngập ngừng giơ tay lên.
Ngón tay vẫn chưa chạm vào chuông cửa, cô lại do dự lần nữa.
Cô không biết nên mở lời nói như thế nào, cũng không biết sau lời mở đầu lại tiếp tục nói đến đề tài gì.
Rốt cuộc cuối cùng, cô vẫn là lựa chọn thả tay xuống, không ấn vang chuông cửa dù chỉ một lần.
Cô vừa mới xoay người chuẩn bị về nhà, cửa chính ở sau lưng lại bỗng nhiên mở ra.
"Sao ở cửa có người? Chị tới tìm ai à?" Xuất hiện ở cửa là một người con gái.
Cận Tử Kỳ quay đầu, cửa lớn được mở một nửa, cô nhìn thấy chính là một cô gái ngoại quốc tóc ngắn mặt mày căng tràn sáng rỡ.
Người con gái kia gợi cảm mê người mặc một bộ đồ mặc ở nhà cùng dép lê, trong tay cầm KTV micro chuyên dụng, trên mặt thoáng hiện lên kinh ngạc khi thấy Cận Tử Kỳ thì nhếch miệng cười khẽ: "Chị tìm người sao?"
Cận Tử Kỳ nhìn cô chằm chằm xem ra ước chừng một phút, lại thản nhiên dời mắt đi.
Cô đã nhận ra người con gái ngoại quốc này, là người lúc trước đứng cùng Tống Kỳ Diễn bên cạnh bể suối phun.
Ngay cả chính cô cũng không nghĩ đến, chỉ phải liếc mắt một cái thì nhận ra người đã gặp mặt một lần, dù chỉ nghiêng một bên mặt.
Thật sự là trí nhớ kinh người!
"Ah. Chị—" Người con gái chớp đôi mắt màu lam khói.
Cận Tử Kỳ khẽ mỉm cười: "Ha, tôi gõ nhầm cửa, thật ngại."
Nói xong, không đợi cô gái kia trả lời tiếp, lập tức kiên quyết xoay người đi xuống bậc thang.
Khi cô đi qua chỗ hàng rào, đi vào sân nhà thuộc Cận gia, đi qua hồ bơi sóng nước lăn tăn.
Chỉ có bản thân cô mới biết, bàn tay nắm chìa khóa xe có chút cứng đờ lạnh như băng.
---------------------------------
Cửa chính Cận gia mở ra, dì Hồng lập tức tiến lên đón chào, nhận lấy chìa khóa xe và túi xách trong tay cô.
"Lão gia và phu nhân mang theo tiểu thiếu gia đi ra ngoài ăn cơm."
Cả biệt thự trong nháy mắt sáng trưng lên, Cận Tử Kỳ thay xong giầy nhìn về phía dì Hồng: "Có nói đi đâu không?"
Dì Hồng lại lập tức ấp úng, ánh mắt cũng tránh né không dám nhìn Cận Tử Kỳ.
Trong lòng Cận Tử Kỳ đã rõ ràng, gật đầu, đi thẳng đến phòng ăn.
Đúng là đã cố ý chuẩn bị xong bữa ăn tối cho riêng một mình cô.
Theo thói quen ngồi xuống một cách duyên dáng, xếp khăn ăn lên trên đầu gối xong, Cận Tử Kỳ mới cầm lấy đũa ăn cơm.
Dì Hồng đứng ở một bên muốn nói lại thôi, chẳng qua nhìn Cận Tử Kỳ đang thong thả chậm rãi dùng cơm mà lo lắng.
Ngược lại Cận Tử Kỳ ngẩng đầu lên đánh vỡ trầm mặc trước: "Dì Hồng có lời gì cứ nói đi." Nói xong cô múc một muỗng tôm bóc vỏ.
"Tiểu thư, phu nhân không muốn làm cô khó xử mới không cho nói với cô." Dì Hồng giải thích.
Cận Tử Kỳ nuốt xuống một hớp canh, gật đầu hiểu rõ: "Tôi biết."
"Xế chiều hôm nay vị kia bên Tống gia gọi điện thoại tới đây, bảo là muốn thực hiện hôn sự trước khi hết năm, hi vọng lão gia và phu nhân đi qua thương lượng một chuyến, vốn là phu nhân không muốn đi — "
Cận Tử Kỳ thoáng sửng sốt, lông mày khẽ nhíu xuống: "Gia trưởng của Tống gia mở miệng?"
Dì Hồng gật đầu: "Bên kia bảo rằng phu nhân nói thế nào cũng là mẹ, không thể đối với việc con gái cưới gả mà thờ ơ."
Mặc dù có một số việc mọi người trong lòng đều biết rõ, nhưng ngoài mặt mãi mãi cố gắng giữ cảnh thái bình giả tạo.
Tống gia làm sao mà có thể tin sự thật Kiều Niệm Chiêu là con của Tô Ngưng Tuyết, kia bất quá là lời nói dối vụng về.
Ý cười ở trong mắt Cận Tử Kỳ có chút khinh thường, cô gắp lên một miếng ngó sen vừa định bỏ vào trong chén, tiếng gõ cửa vang lên không ngừng như lũ.
"Lúc này có ai đến a?" Dì Hồng muốn đi qua mở cửa.
Nhưng Cận Tử Kỳ kịp thời gọi bà lại: "Hẳn là nhân viên chào hàng, đừng mở ra."
Dì Hồng đối với việc Cận Tử Kỳ độc đoán như vậy có chút hoài nghi, nhưng không thể làm trái ý của chủ nhân trong nhà.
Bà lo lắng thoáng nhìn cửa chính bị nện phải run run, đi cẩn thận mỗi bước vào phòng bếp bưng món điểm tâm ngọt ra sau khi ăn xong .
Sau khi dì Hồng rời đi, Cận Tử Kỳ mới dừng lại động tác gắp thức ăn, gương mặt lạnh nhạt có chút ít da bị nứt nẻ.
Cô nghe thấy tiếng gõ cửa đó từ nhẹ nhàng êm ái đến gấp gáp, cuối cùng tiếng đập cửa tưởng chừng như hận không thể đem cửa ra đập vỡ, ngồi lặng yên ở trên ghế vài phút, sau đó đứng dậy đi đến cửa lớn.
Đứng cách vị trí cánh cửa xa hơn một chút, dường như lo lắng gần quá sẽ bị sức lực đập cửa làm bị thương.
Cô không cần mở cửa để chứng thực, cũng biết giờ phút này đang ở ngoài cửa hành động bạo lực như thế chính là người nào.
Cho nên, cô chỉ nói một câu nói, cách lớp cửa lớn đã đóng chặt: "Tôi nghỉ ngơi." Chính là không muốn để hắn đi vào.
"Mở cửa!" Truyền đến giọng nói nóng nảy của người đàn ông.
Cận Tử Kỳ nghiêng người, không nhìn tới cánh cửa kia, nhấn mạnh lần nữa: "Tôi nghỉ ngơi."
"Cận Tử Kỳ, mở cửa!"
Đánh lên hai cái nặng nề như búa, dường như biểu đạt sự kiên định quyết tâm của mình với cô.
Hai con người cùng có tính khí bướng bỉnh đụng phải nhau, nếu như tính tình lại khó chịu mà nói, như vậy thường thường sẽ dùng phương pháp vũ lực để giải quyết vấn đề tận gốc!
Cận Tử Kỳ không chút nào để ý sự phẫn nộ của hắn, vòng hai cánh tay trước ngực đứng ở nơi đó, nhưng hết lần này tới lần khác không cho mở cửa.
"Tiểu thư— " Bưng tráng miệng ra ngoài vẻ mặt dì Hồng bất an nhìn lên cánh cửa.
Cận Tử Kỳ chẳng qua nhíu hàng lông mày đen xuống, bước đi thảnh thơi trở vào trong phòng ăn rồi ngồi xuống, "Dì Hồng lấy giúp tôi thêm canh súp đã hết." Nói xong đưa chén không cho dì Hồng.
Dì Hồng thoáng nhìn qua cánh cửa vẫn còn bị gõ lại nhìn nhìn vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra của Cận Tử Kỳ, như rơi vào trong sương mù, không biết ai kêu gọi ngoài kia.
Mới vừa rồi bà ở trong phòng bếp mơ hồ nghe được giọng nói ở ngoài cửa, dường như là Tống tiên sinh nhà bên cạnh nha!
Nhưng mà, tại sao tiểu thư không chịu mở cửa, rõ ràng cũng đã đứng ở nơi đó rồi, chỉ cần duỗi tay ra thì được rồi.
Mang theo nghi vấn tràn đầy, dì Hồng lại đi vào phòng bếp, khi trở ra thì thấy Cận Tử Kỳ đang đứng ở trước tủ kính trong phòng ăn.
"Buổi sáng vẫn không có thấy cái này." Cầm trong tay Cận Tử Kỳ chính là một chậu xương rồng.
Dì Hồng đặt chén canh xuống giải thích: "Chiều hôm nay có khách hàng lui tới giao dịch với công ty đã đến nhà, cố ý tặng riêng cho lão gia, nói là đặc biệt mang đến từ Mexico."
Tiếng đập cửa bên ngoài biệt thự từ từ biến mất, sau đó bước chân cũng mờ ảo xa dần.
Cận Tử Kỳ dời tầm mắt của mình từ trên cây xương rồng ra, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt đã khôi phục yên tĩnh.
Nhẹ nhàng cười khẽ, thật ra thì không có gì hay để cười, bất quá là trong lòng nổi lên một ý nghĩ ngây thơ.
Cô cũng không nhận lấy chén canh dì Hồng đưa lên, chỉ đang cầm chậu cây xương rồng dặn dò dì Hồng một câu rồi lên lầu.
Dì Hồng nhìn sang bóng hình duyên dáng của Cận Tử Kỳ, trong lòng càng hoang mang: hôm nay tiểu thư tựa hồ có chút không giống a!
--------------------------
Dưới vầng sáng nhu hoà của đèn tường, Cận Tử Kỳ ngồi ở bên giường, trong tay đang cầm cuốn《 Giản * Ái 》
Thế nhưng, ánh mắt của cô lại không tự chủ chốc chốc lại nhìn ra phía ban công đã đóng chặt, lụa trắng che phủ.
Cô cố gắng mà giả vờ như bình tĩnh và tự nhiên, nhưng không cách nào đè nén sự ghen tuông ở đáy lòng mình mỗi lúc càng phát ra rõ ràng.
Sự ghen tuông chỉ dành riêng với phụ nữ, xuất phát thái độ thù địch đối với một người phụ nữ khác.
"Aaa!" Ngoài ban công truyền đến một tiếng thét thảm thiết khiến cô nhanh chóng từ trên giường nhảy lên, đồng thời chạy ra ngoài ban công.
Một đôi tay xinh đẹp thuần thục đẩy hai cánh cửa ra, gió đêm thổi úp vào mặt, làn váy cô khẽ bay lất phất.
Chậu xương rồng đặt ven ban công không thấy bóng dáng, trong lòng Cận Tử Kỳ giật mình, cô cúi đầu nhìn xuống sân cỏ lầu một, bởi vì kinh sợ mà bụm miệng.
Tống Kỳ Diễn đang trong tư thế chật vật nằm ở trên bãi cỏ, tay trái nắm lấy cổ tay phải cắn răng chịu đựng.
Mà bên cạnh hắn rõ ràng là chậu cây xương rồng Mexico!
Bết bát hơn chính là, chẳng biết từ khi nào Tô Ngưng Tuyết và Cận Chiêu Đông đã trở về lại đứng ở sân cỏ bên cạnh, ngay giờ phút này không ai bảo ai mà cùng ngước đầu lên nhìn đến vị trí của cô!
"Áh—" Cận Tử Kỳ đứng ở trên ban công, tay chân luống cuống .
Trò đùa dai của cô dường như đã vượt quá đầu!
..............
Cận Tử Kỳ lẳng lặng ngồi trên ghế sofa trong phòng khách quý ở bệnh viện.
Bác sĩ đang ở trong phòng bệnh gắp gai ra cho Tống Kỳ Diễn.
Thỉnh thoảng cô cũng nghe được tiếng kháng nghị của Tống Kỳ Diễn bất mãn với bác sĩ ra tay nặng nhẹ truyền đến từ phòng bên cạnh.
Lúc ấy Cận Chiêu Đông và Tô Ngưng Tuyết cùng cô đi đến đây nhưng không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cô chưa kịp suy đoán họ đi đâu, một cô y tá chợt đẩy cửa vào, "Tiểu thư, vị tiên sinh kia gọi ngài đấy!" Nụ cười rất mập mờ.
Cận Tử Kỳ gật đầu trao lời cảm ơn với cô, cũng không mở miệng nói chuyện, thế nhưng luồng khí quý tộc đã trấn trụ cô y tá trẻ.
Cô y tá trẻ vội vàng khoát tay, ngượng ngùng cười: "Không cần cám ơn không cần cám ơn!"
Loại khí chất này chính là như vậy. Tục ngữ nói ba đời mới có thể bồi dưỡng được một người quý tộc chân chính.
Trùng hợp Cận Tử Kỳ chính là đời thứ ba của Cận gia.
Cận Tử Kỳ khẽ giương môi cười cười, xoay người, đi đến phòng bệnh.
Nhìn sang bóng dáng xinh đẹp của cô lưu lại khiến y tá trẻ ngước lên một góc bốn mươi lăm độ nhìn ngưỡng mộ.