Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 347
Đã bảy ngày trôi qua, Cận Tử Kỳ cố gắng tìm kiếm bằng chứng chứng minh Tống Kỳ Diễn còn sống, nhưng không có thu hoạch gì.
Lúc đầu còn tràn đầy tự tin, nhưng cứ một lần lại một lần thất vọng, đến lúc này, Cận Tử Kỳ cũng đã bắt đầu có hơi hoài nghi về sự khẳng định của mình.
Theo như lời của những người trong bộ máy chính phủ Berlin đã nói...
Có thể là Tống Kỳ Diễn vừa mua chiếc nhẫn kim cương kia ở Berlin, còn chiếc nhẫn ruby thì đã bị nổ mất.
Về phần chiếc nhẫn bị nhỏ thì càng dễ giải thích, có thể là dạo gần đây Tống Kỳ Diễn đã béo lên, nên ngón tay cũng thô hơn.
Nhớ lại thái độ chắc chắn của nhân viên chính phủ khi nói ra những suy đoán này, huyệt thái dương của Cận Tử Kỳ nhói lên một cái.
“Sao lại đứng ở đây, không phải là em muốn đến cửa hàng bên cạnh hỏi thăm sao?”
Thấy Cận Tử Kỳ đột nhiên đứng bất động ở ven đường, Tần Viễn lo lắng bước đến hỏi.
Cận Tử Kỳ xoa huyệt thái dương, mấy ngày nay vẻ mặt của cô có hơi tiều tụy: “Được, chúng ta qua đó.”
-----
“Tôi nghe nói các người đang tìm hiểu về vụ xe tải gas bị nổ, có đúng không?”
Khi Cận Tử Kỳ và Tần Viễn một lần nữa mang theo thất vọng bước ra khỏi cửa hàng ven đường thì một bóng người vọt đến trước mặt bọn họ.
Tần Viễn vô thức bước lên chắn trước mặt Cận Tử Kỳ, sau đó, bọn họ thấy rõ người kia là một ông lão người bản địa.
Người trước mặt ăn mặc có hơi nhếch nhác, mặt mày bẩn thỉu. Ông ta đang ngoác miệng cười, trông rất ngớ ngẩn.
Cận Tử Kỳ nghe ông ta chủ động nhắc đến vụ nổ thì lập tức từ sau lưng Tần Viễn bước ra, cô cũng chẳng để tâm đến mùi hôi thối bay ra từ người ông lão kia, vội vàng dùng tiếng anh để hỏi thăm: “Ông ơi, có phải là ông đã chứng kiến vụ nổ?”
“Chuyện này...” Tròng mắt ông lão kia đảo một vòng, đôi bàn tay thô ráp tựa như vỏ cây già cỗi xoa xoa vào nhau.
Đương nhiên Cận Tử Kỳ hiểu ý ông ta, có một vài động tác và vẻ mặt được sử dụng rất phổ biến trên toàn thế giới, ví dụ như mua tin tức.
Cô rút từ trong ví ra tất cả số tiền Euro mà cô có, thấy không đủ, cô quay sang mượn Tần Viễn.
Tần Viễn nghi hoặc nhìn ông lão trước mắt. Thế nhưng thấy Cận Tử Kỳ lo lắng như vậy, anh vẫn từ từ lấy ví ra, nhưng anh còn chưa kịp rút tiền ra thì Cận Tử Kỳ đã lấy toàn bộ dúi vào tay ông lão kia.
“Bây giờ thì có thể nói được rồi!”
Ông lão đếm tiền, có khoảng 2000 đồng Euro. Trong mắt ông ta hiện lên tia sáng tham lam, vừa cất tiền vừa dẫn Cận Tử Kỳ và Tần Viễn đi đến một nơi hẻo lánh. Nhìn xung quanh một lượt, sau đó, ông ta mới thấp giọng nói:
“Thật ra, vào buổi chiều hôm xảy ra vụ nổ, đúng lúc, tôi đang ngủ ở khu vực gần đó. Sau đó, tôi bị tiếng la hét kêu cứu làm tỉnh giấc. Tôi nhìn thấy phía trước khói đen mù mịt, có mấy người đàn ông vội vã nhảy từ trên xe xuống. Lúc đầu, họ dùng bình chữa lửa phun vào xe, có một người không muốn sống lại dám bò lên xe ném đi một bình gas, kết quả là “oành” một tiếng, nổ tung!”
“Sau đó thì sao?” Nếu không có Tần Viễn ngăn cản, Cận Tử Kỳ đã bước lên lay áo ông lão.
Tròng mắt ông lão đảo một vòng: “Còn sao nữa, thì cả chiếc xe tải gas nổ tung. Những người ở gần đó đều bị nổ bay, không còn một mảnh vụn. Mấy chiếc xe con bị chặn đường ở gần đó mới là xui xẻo, bị vụ nổ kia làm nổ cửa xe, lốp xe, kính thủy tinh cũng vỡ vụn. Người chết cũng không ít đâu. Lúc ấy tiếng kêu than vang vọng cả một khoảng trời!”
Tay chân Cận Tử Kỳ đột nhiên lạnh buốt, tiếng nổ kia dường như vang lên bên tai cô.
Tần Viễn giữ chặt bả vai đang khẽ run lên của cô, lạnh lùng nhìn ông lão: “Vụ nổ khí gas mạnh như vậy mà ông lại không hề bị gì, còn có thể đứng ở đây kể lại quá trình cho chúng tôi nghe, ông nghĩ là chúng tôi có tin hay không?”
“Tôi biết các người không tin, cho nên...” Ông lão kéo tay áo lên, quả nhiên, trên cẳng tay có một vết bỏng. Tuy đã kết vảy nhưng vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn: “Cái này là bị thương vào lúc đó đấy, bây giờ vẫn còn đau lắm.”
Tần Viễn vẫn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng Cận Tử Kỳ lại nhịn không được hỏi: “Vậy ông có thấy một chiếc Rolls-Royce màu đen không?”
“Roll-Royce đen à?” Ông lão sờ cầm ngẫm nghĩ, ngay sau đó giật mình nói: “Đúng là có một chiếc, cũng bị nổ nát bấy...” Nói đến đó thì ông ta im lặng, vì khẩn trương mà hai tròng mắt của ông ta đảo liên tục.
“Có phải là ông đã nhìn thấy gì hay không?” Thật ra Tần Viễn cũng không quá tin tưởng ông lão này.
“Lúc ấy tôi cũng muốn tìm hiểu rõ xem là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nên lén đi qua nhìn thử. Kết quả là vừa đi đến gần thì nhìn thấy có một chiếc xe con chạy đến, từ trên xe có một người đàn ông bước xuống. Hắn ta đeo kính râm, dáng người rất cao lớn. Hắn đi đến bên cạnh chiếc xe Rolls-Royce mà các người đã nói, cúi người nhìn, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi, nói câu gì mà...”
“Nói cái gì? Ông có thể nhớ ra hay không?”
“Hình như là Đã xử lý ổn thỏa rồi, ngài cứ yên tâm!”
Đã xử lý ổn thỏa rồi, ngài cứ yên tâm!
Cận Tử Kỳ che miệng, trợn trừng mắt, không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.
Nếu quả thật đúng như lời ông lão nói, vậy thì vụ nổ khí gas cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn...
Đột nhiên, Cận Tử Kỳ rất muốn biết người đàn ông bước xuống từ chiếc xe kia trông như thế nào, nhưng mà cô còn chưa kịp hỏi kỹ ông lão thì Tần Viễn đã lên tiếng trước: “Ông vừa nói cả chiếc xe đều bị nổ tung, vậy thì sao ông có thể biết đó là xe Rolls-Royce?”
Vốn đang nói hăng say đến nỗi nước bọt văng khắp nơi, ông lão lập tức nghẹn lời, hai cánh tay đang vung vẩy giữa không trung cũng khựng lại.
Nghe Tần Viễn hỏi như vậy, Cận Tử Kỳ cũng dần dần tỉnh táo lại.
Kế đó, phía sau bọn họ đột nhiên vang lên tiếng còi xe cứu thương. Ngay khi tiếng phanh xe vang lên, vẻ mặt ông lão đột nhiên thay đổi, ông ta đẩy Cận Tử Kỳ đang đứng phía trước, liều mạng chạy sang bên kia đường.
“Coi chừng!”
Thấy Cận Tử Kỳ bị đẩy ngã xuống đường, Tần Viễn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, tránh cho cô bị xe đụng phải.
Sau đó hai người cùng nhìn thấy vài nhân viên y tế mặc áo khoác trắng bước xuống khỏi xe cứu thương, một người trong số đó còn cầm dây thừng. Họ vừa hô “Đứng lại, đừng chạy”, vừa chạy sang bên kia đường.
Cận Tử Kỳ và Tần Viễn cũng không phải người ngu, bọn họ nhanh chóng nhận ra là có chuyện gì, cả hai liếc mắt nhìn nhau.
“Ồ? Không phải là các người đã đi rồi à? Sao vẫn còn đứng ở đây?”
Đúng lúc đó, nhân viên của cửa hàng mà khi nãy hai người vừa đến hỏi thăm tan ca, đeo balo trên lưng bước ra.
Thấy lâu như vậy mà Cận Tử Kỳ và Tần Viễn còn chưa đi, lại thấy bọn họ ăn mặc cũng không giống bọn trộm cướp, cô ta mới lên tiếng hỏi họ có cần giúp gì không.
Cận Tử Kỳ chỉ tay về phía những nhân viên y tế đang vây bắt ông lão kia, hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Đây cũng không phải là lần đầu, ông lão kia thường trốn từ bệnh viện tâm thần ra, ông ta rất thích lang thang trên con đường này. Có đôi khi ông ta còn giả vờ làm thám tử gì gì đấy, thỉnh thoảng có người còn bị ông ta lừa gạt ít tiền...”
Nói xong, người nhân viên kia nhìn Cận Tử Kỳ và Tần Viễn bằng ánh mắt kỳ quái: “Chẳng lẽ các người cũng bị ông ta lừa?”
Cận Tử Kỳ và Tần Viễn: “...”
Lúc này, ông lão đã bị nhân viên y tế trói tay dẫn tới, ông ta đang tán dóc với một nhân viên y tế trẻ tuổi bên cạnh: “Tôi nói cho cậu nghe, đêm hôm qua tôi nghiên cứu hiện tượng thiên văn, phát hiện mấy ngày gần đây sẽ có mưa sao băng. Đến lúc đó, người hành tinh sẽ xen lẫn trong những khối thiên thạch để đi đến Địa Cầu, tôi thấy là chúng ta cần phải làm tốt công tác phòng ngự...”
Cận Tử Kỳ cảm giác đầu mình vừa bị dội một gáo nước lạnh, quan trọng hơn nữa là bọn họ còn bị gạt hơn 2000 đồng Euro.
“Thật sự xin lỗi, vừa rồi tôi quá kích động, khiến cho tiền của anh cũng bị...” Cận Tử Kỳ áy náy nhìn Tần Viễn.
Tần Viễn không để tâm nói: “Không sao đâu, nếu đổi lại là anh, có thể anh cũng sẽ như vậy. Quan tâm quá sẽ bị loạn, đó là chuyện thường tình trong cuộc sống.”
Nhìn thấy cửa xe cứu thương từ từ mở ra, Cận Tử Kỳ nhớ lại những lời mà ông lão kia đã nói... Cô vẫn ôm một chút hi vọng.
“Cánh tay của ông ta quả thật đã bị bỏng, có lẽ lời mà ông ta đã nói cũng không phải hoàn toàn không đáng tin.”
“Cô đang nói đến cẳng tay của ông ta à?”
Nữ nhân viên nọ vẫn chưa rời khỏi bật cười: “Cánh tay kia là do mấy hôm trước ông ta đến nhà hàng bán bánh ngọt ở đối diện trộm, trong lúc không cẩn thận đụng phải bếp lò nên bị phỏng đấy. Lúc đầu bếp của nhà hàng đuổi ông ta ra, mọi người đều thấy.”
Cận Tử Kỳ: “...”
Lúc đầu còn tràn đầy tự tin, nhưng cứ một lần lại một lần thất vọng, đến lúc này, Cận Tử Kỳ cũng đã bắt đầu có hơi hoài nghi về sự khẳng định của mình.
Theo như lời của những người trong bộ máy chính phủ Berlin đã nói...
Có thể là Tống Kỳ Diễn vừa mua chiếc nhẫn kim cương kia ở Berlin, còn chiếc nhẫn ruby thì đã bị nổ mất.
Về phần chiếc nhẫn bị nhỏ thì càng dễ giải thích, có thể là dạo gần đây Tống Kỳ Diễn đã béo lên, nên ngón tay cũng thô hơn.
Nhớ lại thái độ chắc chắn của nhân viên chính phủ khi nói ra những suy đoán này, huyệt thái dương của Cận Tử Kỳ nhói lên một cái.
“Sao lại đứng ở đây, không phải là em muốn đến cửa hàng bên cạnh hỏi thăm sao?”
Thấy Cận Tử Kỳ đột nhiên đứng bất động ở ven đường, Tần Viễn lo lắng bước đến hỏi.
Cận Tử Kỳ xoa huyệt thái dương, mấy ngày nay vẻ mặt của cô có hơi tiều tụy: “Được, chúng ta qua đó.”
-----
“Tôi nghe nói các người đang tìm hiểu về vụ xe tải gas bị nổ, có đúng không?”
Khi Cận Tử Kỳ và Tần Viễn một lần nữa mang theo thất vọng bước ra khỏi cửa hàng ven đường thì một bóng người vọt đến trước mặt bọn họ.
Tần Viễn vô thức bước lên chắn trước mặt Cận Tử Kỳ, sau đó, bọn họ thấy rõ người kia là một ông lão người bản địa.
Người trước mặt ăn mặc có hơi nhếch nhác, mặt mày bẩn thỉu. Ông ta đang ngoác miệng cười, trông rất ngớ ngẩn.
Cận Tử Kỳ nghe ông ta chủ động nhắc đến vụ nổ thì lập tức từ sau lưng Tần Viễn bước ra, cô cũng chẳng để tâm đến mùi hôi thối bay ra từ người ông lão kia, vội vàng dùng tiếng anh để hỏi thăm: “Ông ơi, có phải là ông đã chứng kiến vụ nổ?”
“Chuyện này...” Tròng mắt ông lão kia đảo một vòng, đôi bàn tay thô ráp tựa như vỏ cây già cỗi xoa xoa vào nhau.
Đương nhiên Cận Tử Kỳ hiểu ý ông ta, có một vài động tác và vẻ mặt được sử dụng rất phổ biến trên toàn thế giới, ví dụ như mua tin tức.
Cô rút từ trong ví ra tất cả số tiền Euro mà cô có, thấy không đủ, cô quay sang mượn Tần Viễn.
Tần Viễn nghi hoặc nhìn ông lão trước mắt. Thế nhưng thấy Cận Tử Kỳ lo lắng như vậy, anh vẫn từ từ lấy ví ra, nhưng anh còn chưa kịp rút tiền ra thì Cận Tử Kỳ đã lấy toàn bộ dúi vào tay ông lão kia.
“Bây giờ thì có thể nói được rồi!”
Ông lão đếm tiền, có khoảng 2000 đồng Euro. Trong mắt ông ta hiện lên tia sáng tham lam, vừa cất tiền vừa dẫn Cận Tử Kỳ và Tần Viễn đi đến một nơi hẻo lánh. Nhìn xung quanh một lượt, sau đó, ông ta mới thấp giọng nói:
“Thật ra, vào buổi chiều hôm xảy ra vụ nổ, đúng lúc, tôi đang ngủ ở khu vực gần đó. Sau đó, tôi bị tiếng la hét kêu cứu làm tỉnh giấc. Tôi nhìn thấy phía trước khói đen mù mịt, có mấy người đàn ông vội vã nhảy từ trên xe xuống. Lúc đầu, họ dùng bình chữa lửa phun vào xe, có một người không muốn sống lại dám bò lên xe ném đi một bình gas, kết quả là “oành” một tiếng, nổ tung!”
“Sau đó thì sao?” Nếu không có Tần Viễn ngăn cản, Cận Tử Kỳ đã bước lên lay áo ông lão.
Tròng mắt ông lão đảo một vòng: “Còn sao nữa, thì cả chiếc xe tải gas nổ tung. Những người ở gần đó đều bị nổ bay, không còn một mảnh vụn. Mấy chiếc xe con bị chặn đường ở gần đó mới là xui xẻo, bị vụ nổ kia làm nổ cửa xe, lốp xe, kính thủy tinh cũng vỡ vụn. Người chết cũng không ít đâu. Lúc ấy tiếng kêu than vang vọng cả một khoảng trời!”
Tay chân Cận Tử Kỳ đột nhiên lạnh buốt, tiếng nổ kia dường như vang lên bên tai cô.
Tần Viễn giữ chặt bả vai đang khẽ run lên của cô, lạnh lùng nhìn ông lão: “Vụ nổ khí gas mạnh như vậy mà ông lại không hề bị gì, còn có thể đứng ở đây kể lại quá trình cho chúng tôi nghe, ông nghĩ là chúng tôi có tin hay không?”
“Tôi biết các người không tin, cho nên...” Ông lão kéo tay áo lên, quả nhiên, trên cẳng tay có một vết bỏng. Tuy đã kết vảy nhưng vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn: “Cái này là bị thương vào lúc đó đấy, bây giờ vẫn còn đau lắm.”
Tần Viễn vẫn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng Cận Tử Kỳ lại nhịn không được hỏi: “Vậy ông có thấy một chiếc Rolls-Royce màu đen không?”
“Roll-Royce đen à?” Ông lão sờ cầm ngẫm nghĩ, ngay sau đó giật mình nói: “Đúng là có một chiếc, cũng bị nổ nát bấy...” Nói đến đó thì ông ta im lặng, vì khẩn trương mà hai tròng mắt của ông ta đảo liên tục.
“Có phải là ông đã nhìn thấy gì hay không?” Thật ra Tần Viễn cũng không quá tin tưởng ông lão này.
“Lúc ấy tôi cũng muốn tìm hiểu rõ xem là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nên lén đi qua nhìn thử. Kết quả là vừa đi đến gần thì nhìn thấy có một chiếc xe con chạy đến, từ trên xe có một người đàn ông bước xuống. Hắn ta đeo kính râm, dáng người rất cao lớn. Hắn đi đến bên cạnh chiếc xe Rolls-Royce mà các người đã nói, cúi người nhìn, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi, nói câu gì mà...”
“Nói cái gì? Ông có thể nhớ ra hay không?”
“Hình như là Đã xử lý ổn thỏa rồi, ngài cứ yên tâm!”
Đã xử lý ổn thỏa rồi, ngài cứ yên tâm!
Cận Tử Kỳ che miệng, trợn trừng mắt, không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.
Nếu quả thật đúng như lời ông lão nói, vậy thì vụ nổ khí gas cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn...
Đột nhiên, Cận Tử Kỳ rất muốn biết người đàn ông bước xuống từ chiếc xe kia trông như thế nào, nhưng mà cô còn chưa kịp hỏi kỹ ông lão thì Tần Viễn đã lên tiếng trước: “Ông vừa nói cả chiếc xe đều bị nổ tung, vậy thì sao ông có thể biết đó là xe Rolls-Royce?”
Vốn đang nói hăng say đến nỗi nước bọt văng khắp nơi, ông lão lập tức nghẹn lời, hai cánh tay đang vung vẩy giữa không trung cũng khựng lại.
Nghe Tần Viễn hỏi như vậy, Cận Tử Kỳ cũng dần dần tỉnh táo lại.
Kế đó, phía sau bọn họ đột nhiên vang lên tiếng còi xe cứu thương. Ngay khi tiếng phanh xe vang lên, vẻ mặt ông lão đột nhiên thay đổi, ông ta đẩy Cận Tử Kỳ đang đứng phía trước, liều mạng chạy sang bên kia đường.
“Coi chừng!”
Thấy Cận Tử Kỳ bị đẩy ngã xuống đường, Tần Viễn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, tránh cho cô bị xe đụng phải.
Sau đó hai người cùng nhìn thấy vài nhân viên y tế mặc áo khoác trắng bước xuống khỏi xe cứu thương, một người trong số đó còn cầm dây thừng. Họ vừa hô “Đứng lại, đừng chạy”, vừa chạy sang bên kia đường.
Cận Tử Kỳ và Tần Viễn cũng không phải người ngu, bọn họ nhanh chóng nhận ra là có chuyện gì, cả hai liếc mắt nhìn nhau.
“Ồ? Không phải là các người đã đi rồi à? Sao vẫn còn đứng ở đây?”
Đúng lúc đó, nhân viên của cửa hàng mà khi nãy hai người vừa đến hỏi thăm tan ca, đeo balo trên lưng bước ra.
Thấy lâu như vậy mà Cận Tử Kỳ và Tần Viễn còn chưa đi, lại thấy bọn họ ăn mặc cũng không giống bọn trộm cướp, cô ta mới lên tiếng hỏi họ có cần giúp gì không.
Cận Tử Kỳ chỉ tay về phía những nhân viên y tế đang vây bắt ông lão kia, hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Đây cũng không phải là lần đầu, ông lão kia thường trốn từ bệnh viện tâm thần ra, ông ta rất thích lang thang trên con đường này. Có đôi khi ông ta còn giả vờ làm thám tử gì gì đấy, thỉnh thoảng có người còn bị ông ta lừa gạt ít tiền...”
Nói xong, người nhân viên kia nhìn Cận Tử Kỳ và Tần Viễn bằng ánh mắt kỳ quái: “Chẳng lẽ các người cũng bị ông ta lừa?”
Cận Tử Kỳ và Tần Viễn: “...”
Lúc này, ông lão đã bị nhân viên y tế trói tay dẫn tới, ông ta đang tán dóc với một nhân viên y tế trẻ tuổi bên cạnh: “Tôi nói cho cậu nghe, đêm hôm qua tôi nghiên cứu hiện tượng thiên văn, phát hiện mấy ngày gần đây sẽ có mưa sao băng. Đến lúc đó, người hành tinh sẽ xen lẫn trong những khối thiên thạch để đi đến Địa Cầu, tôi thấy là chúng ta cần phải làm tốt công tác phòng ngự...”
Cận Tử Kỳ cảm giác đầu mình vừa bị dội một gáo nước lạnh, quan trọng hơn nữa là bọn họ còn bị gạt hơn 2000 đồng Euro.
“Thật sự xin lỗi, vừa rồi tôi quá kích động, khiến cho tiền của anh cũng bị...” Cận Tử Kỳ áy náy nhìn Tần Viễn.
Tần Viễn không để tâm nói: “Không sao đâu, nếu đổi lại là anh, có thể anh cũng sẽ như vậy. Quan tâm quá sẽ bị loạn, đó là chuyện thường tình trong cuộc sống.”
Nhìn thấy cửa xe cứu thương từ từ mở ra, Cận Tử Kỳ nhớ lại những lời mà ông lão kia đã nói... Cô vẫn ôm một chút hi vọng.
“Cánh tay của ông ta quả thật đã bị bỏng, có lẽ lời mà ông ta đã nói cũng không phải hoàn toàn không đáng tin.”
“Cô đang nói đến cẳng tay của ông ta à?”
Nữ nhân viên nọ vẫn chưa rời khỏi bật cười: “Cánh tay kia là do mấy hôm trước ông ta đến nhà hàng bán bánh ngọt ở đối diện trộm, trong lúc không cẩn thận đụng phải bếp lò nên bị phỏng đấy. Lúc đầu bếp của nhà hàng đuổi ông ta ra, mọi người đều thấy.”
Cận Tử Kỳ: “...”