Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Phạm Tiểu Vân đẩy chiếc xe lăn từ từ đến toà nhà công ty của Lục Nghệ Văn.
Cô có cố gắng giả vờ đến ánh mắt của những người khác, nhưng những ánh mắt trên đường đi đều là những ánh mắt kinh ngạc hoặc cảm thương.
Vô số lần có người đi tới trước để hỏi cô có cần giúp đỡ gì không, nhưng cái cô cảm nhận được chỉ là sự nhục nhã. Và những nhục nhã này đều do Hạ Vũ Yến đem đến cho cô.
Thế nhưng dù cho bây giờ Hạ Vũ Yến đã chết rồi thì những tổn thương này cũng đã xảy ra rồi.
Cô vẫn luôn miệng mắng nhiếc Hạ Vũ Yến, khiến cô ta có xuống địa ngục cũng không được yên thân.
Phạm Tiểu Vân đẩy xe đến quầy tiếp Tân, tiếp tân vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy bộ dạng của Phạm Tiểu Vân, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại nụ cười chuyên nghiệp: "Chào cô, xin hỏi cô cần hỗ trợ gì ạ?"
"Tôi cần tìm Lục Nghệ Văn." Cô tiếp tục trả lời. Cô vốn dĩ tưởng rằng đã quen với những ánh mắt này rồi, nhưng mỗi lần nhìn thấy sự khinh ngạc hoặc thương cảm trong mắt họ, cô vẫn cảm thấy đau lòng và xót xa.
Cô tiếp tân thấy cô gọi trực tiếp tên của Lục Nghệ Văn đột nhiên có chút khinh thường: "Họ tên của Lục Tổng không phải những người tùy tiện như cô có thể gọi được đâu."
"Người như tôi thế nào?" Phạm Tiểu Vân lạnh lùng cười: "Tôi chính là bạn gái của Lục Tổng."
"Theo tôi biết thì Lục Tổng đã kết hôn rồi." Tiếp Tân mỉm cười: "Có phải cô đã nhận nhầm người rồi không? Hoặc người mà cô tìm không phải Lục Tổng của chúng tôi?"
Phạm Tiểu Vân càng buồn bực trong lòng hơn. Vốn dĩ muốn đem lại bất ngờ cho Lục Nghệ Văn, nhưng bây giờ đều đổ vỡ hết rồi. Cô lấy điện thoại ra, gọi cho Lục Nghệ Văn. Rất lâu anh mới bắt máy: "Vân Vân?" Giọng nói của anh có chút mệt mỏi.
"Nghệ Văn, em bây giờ đang ở đại sảnh của công ty anh." Cô nói một cách đáng thương: "Nhưng Tiếp Tân không cho em vào."
"Em đưa điện thoại cho cô ấy, để anh nói chuyện." Anh nói, Phạm Tiểu Vân đắc ý đưa điện thoại qua đó.
Tiếp Tân nghe máy, phát ra hai tiếng vang nghiêm túc, sau đó lại xin lỗi, rồi mới trả điện thoại về: "Thành thật xin lỗi cô, lúc nãy là lỗi của tôi, mời cô đi theo tôi."
"Không cần, tôi tự đi qua đó là được rồi." Cô cười lạnh lùng: "Nghệ Văn chắc chắn đã đuổi việc cô rồi chứ gì? Cô có thể sắp xếp đồ đạc cuốn gói khỏi đây rồi."
Sau khi nói xong, cô kiêu ngạo đẩy xe lăng về phía thăng máy. Cô Tiếp Tân nhìn theo bóng dáng Phạm Tiểu Vân có chút thương hại lắc đầu.
Chắc cô gái này tưởng mình có vị trí rất quan trọng trong lòng Lục Tổng rồi ư? Nhưng nghe giọng điệu lúc nãy của Lục Nghệ Văn thì dường như chỉ là bạn bè bình thường thôi, hắn chỉ cảnh cáo cô một câu, bắt cô xin lỗi một cách đàng hoàng sau đó dẫn người đó lên, hình như không mấy quan tâm đến người này.
Thật không biết cô ta lấy đâu ra sự tự tin như vậy. Tiếp Tân bất lực lắc đầu lại nhớ về lần trước Phu Nhân đến công ty. Phu Nhân cũng có dáng người nhỏ nhắn, ôn hoà dịu dàng, mang theo một chung canh gà lên đây, cô cũng nhờ cô ấy báo giúp, nhưng giọng điệu dịu dàng, lại dùng rất nhiều kính ngữ, cô ấy liền có cảm tình với người như vậy.
Bởi vì không có hẹn trước nên không được vào, cho nên Phu Nhân dùng điện thoại nội bộ ngoài tiếp tân gọi cho Lục Tổng, Lục Tổng chưa nghe được hai câu liền xuống đây đón cô.
Tuy rằng phút cuối Phu Nhân một mình rời khỏi, khoé mắt cô còn đỏ ứng, xem ra hai vợ chồng đã cãi nhau rồi nên Phu Nhân mới khóc.
Nhưng cô vẫn cảm thấy tình cảm của hai người rất tốt, chỉ có người phụ nữ như vậy mới xứng đáng với Lục Tổng. Vả lại, hình như rất lâu rồi không còn thấy Phu Nhân nữa.
Phạm Tiểu Vân đẩy cửa phòng làm việc ra, anh đang làm việc một cách nghiêm túc.
Cô có cố gắng giả vờ đến ánh mắt của những người khác, nhưng những ánh mắt trên đường đi đều là những ánh mắt kinh ngạc hoặc cảm thương.
Vô số lần có người đi tới trước để hỏi cô có cần giúp đỡ gì không, nhưng cái cô cảm nhận được chỉ là sự nhục nhã. Và những nhục nhã này đều do Hạ Vũ Yến đem đến cho cô.
Thế nhưng dù cho bây giờ Hạ Vũ Yến đã chết rồi thì những tổn thương này cũng đã xảy ra rồi.
Cô vẫn luôn miệng mắng nhiếc Hạ Vũ Yến, khiến cô ta có xuống địa ngục cũng không được yên thân.
Phạm Tiểu Vân đẩy xe đến quầy tiếp Tân, tiếp tân vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy bộ dạng của Phạm Tiểu Vân, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại nụ cười chuyên nghiệp: "Chào cô, xin hỏi cô cần hỗ trợ gì ạ?"
"Tôi cần tìm Lục Nghệ Văn." Cô tiếp tục trả lời. Cô vốn dĩ tưởng rằng đã quen với những ánh mắt này rồi, nhưng mỗi lần nhìn thấy sự khinh ngạc hoặc thương cảm trong mắt họ, cô vẫn cảm thấy đau lòng và xót xa.
Cô tiếp tân thấy cô gọi trực tiếp tên của Lục Nghệ Văn đột nhiên có chút khinh thường: "Họ tên của Lục Tổng không phải những người tùy tiện như cô có thể gọi được đâu."
"Người như tôi thế nào?" Phạm Tiểu Vân lạnh lùng cười: "Tôi chính là bạn gái của Lục Tổng."
"Theo tôi biết thì Lục Tổng đã kết hôn rồi." Tiếp Tân mỉm cười: "Có phải cô đã nhận nhầm người rồi không? Hoặc người mà cô tìm không phải Lục Tổng của chúng tôi?"
Phạm Tiểu Vân càng buồn bực trong lòng hơn. Vốn dĩ muốn đem lại bất ngờ cho Lục Nghệ Văn, nhưng bây giờ đều đổ vỡ hết rồi. Cô lấy điện thoại ra, gọi cho Lục Nghệ Văn. Rất lâu anh mới bắt máy: "Vân Vân?" Giọng nói của anh có chút mệt mỏi.
"Nghệ Văn, em bây giờ đang ở đại sảnh của công ty anh." Cô nói một cách đáng thương: "Nhưng Tiếp Tân không cho em vào."
"Em đưa điện thoại cho cô ấy, để anh nói chuyện." Anh nói, Phạm Tiểu Vân đắc ý đưa điện thoại qua đó.
Tiếp Tân nghe máy, phát ra hai tiếng vang nghiêm túc, sau đó lại xin lỗi, rồi mới trả điện thoại về: "Thành thật xin lỗi cô, lúc nãy là lỗi của tôi, mời cô đi theo tôi."
"Không cần, tôi tự đi qua đó là được rồi." Cô cười lạnh lùng: "Nghệ Văn chắc chắn đã đuổi việc cô rồi chứ gì? Cô có thể sắp xếp đồ đạc cuốn gói khỏi đây rồi."
Sau khi nói xong, cô kiêu ngạo đẩy xe lăng về phía thăng máy. Cô Tiếp Tân nhìn theo bóng dáng Phạm Tiểu Vân có chút thương hại lắc đầu.
Chắc cô gái này tưởng mình có vị trí rất quan trọng trong lòng Lục Tổng rồi ư? Nhưng nghe giọng điệu lúc nãy của Lục Nghệ Văn thì dường như chỉ là bạn bè bình thường thôi, hắn chỉ cảnh cáo cô một câu, bắt cô xin lỗi một cách đàng hoàng sau đó dẫn người đó lên, hình như không mấy quan tâm đến người này.
Thật không biết cô ta lấy đâu ra sự tự tin như vậy. Tiếp Tân bất lực lắc đầu lại nhớ về lần trước Phu Nhân đến công ty. Phu Nhân cũng có dáng người nhỏ nhắn, ôn hoà dịu dàng, mang theo một chung canh gà lên đây, cô cũng nhờ cô ấy báo giúp, nhưng giọng điệu dịu dàng, lại dùng rất nhiều kính ngữ, cô ấy liền có cảm tình với người như vậy.
Bởi vì không có hẹn trước nên không được vào, cho nên Phu Nhân dùng điện thoại nội bộ ngoài tiếp tân gọi cho Lục Tổng, Lục Tổng chưa nghe được hai câu liền xuống đây đón cô.
Tuy rằng phút cuối Phu Nhân một mình rời khỏi, khoé mắt cô còn đỏ ứng, xem ra hai vợ chồng đã cãi nhau rồi nên Phu Nhân mới khóc.
Nhưng cô vẫn cảm thấy tình cảm của hai người rất tốt, chỉ có người phụ nữ như vậy mới xứng đáng với Lục Tổng. Vả lại, hình như rất lâu rồi không còn thấy Phu Nhân nữa.
Phạm Tiểu Vân đẩy cửa phòng làm việc ra, anh đang làm việc một cách nghiêm túc.