Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 222
Editor: Xám
Thật ra Diêu Hữu Thiên ở ngay lối vào khu suối nước nóng, Cố Thừa Diệu chỉ cần xông vào là đã có thể nhìn thấy cô.
Cô chắc chắn Cố Thừa Diệu sẽ không đi vào, lúc anh thật sự không vào, cô lại có chút mất mát.
Nhìn đi, phụ nữ thật là mâu thuẫn.
Tình yêu khiến cô trở nên khác với chính mình, suy tính thiệt hơn.
Rõ ràng chỉ cần hỏi anh một câu, một câu đơn giản, anh yêu em không?
Nhưng lại không nói thành lời.
,
Nếu như đáp án của anh là phủ định thì sao?
Diêu Hữu Thiên không muốn suy nghĩ, trước hết cứ làm đà điểu trốn tránh như vậy đã.
Trước khi chưa biết rõ được tình cảm của Cố Thừa Diệu, cô thật sự không muốn đơn độc chung đụng với anh.
Đợi buổi tiệc ngày mai kết thúc, cô sẽ thẳng thắn nói chuyện với Cố Thừa Diệu một lần.
,
Nếu như đến lúc đó Cố Diệu thật sự cảm thấy đau khổ, cảm thấy không thể tiếp nhận cô.
Vậy thì, cô sẽ buông tay để anh tự do.
Khi trong lòng dâng lên suy nghĩ này, cô cảm thấy đau khổ vạn phần. Nhưng không buông tay, thì phải làm sao?
Ép buộc một người đàn ông không yêu mình ở lại, cô chẳng màng.
Cho dù quyết định này sẽ khiến cô đau khổ vạn phần, nhưng cô thà rằng đau khổ một lát, cũng không muốn đau đớn cả đời.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ngày đêm luân phiên, rất nhanh đã hết một ngày.
Tại phòng tiệc lớn nhất của khu nghỉ dưỡng. Hôm nay nơi này được trang trí hoàn toàn mới mẻ.
Hoa bách hợp thơm ngát màu trắng được vận chuyển đến bằng máy bay khiến trong không khí thoang thoảng hương hoa nhàn nhạt.
Trang phục sang quý, tiệc rượu linh đình. Người tham dự, đều là nhân vật số một số hai của thành phố Y.
Cả đám người hôm qua chơi rất vui vẻ, sau khi nghỉ ngơi cả một tối, ai cũng phấn chấn tinh thần.
Trong phòng tiệc, Doanh Diễm Kiều cao gầy mà diễm lệ, mặc một bộ lễ phục màu đen, càng tôn lên dáng người yểu điệu tinh tế, lại thêm mấy phần diễm lệ cao quý.
Lý Khả Nghi chọn một bộ váy dài nữ thần màu kem, thiết kế đơn giản cùng với cắt xẻ phóng khoáng đã tôn vẻ ngoài thanh tú của cô lên không ít.
,
Mạc Dư Tiệp với khuôn mặt loli, lại mặc một chiếc váy bồng màu trắng, khiến nhìn cô càng nhỏ nhắn đáng yêu.
Khiến người ta bất ngờ nhất là Từ Tư Nhiễm. Cô lại chọn một bộ lễ phục màu đỏ.
Tóc dài vấn lên thật cao, để lộ chiếc cổ trắng nõn. Khiến nhìn cô lúc này hoàn toàn không còn vẻ dịu dàng bình thường, ngược lại có thêm mấy phần kiều mỵ.
Bốn cô gái mỗi người mỗi vẻ, lại mang phong cách khác nhau. Đứng cạnh nhau, tạo thành phong cảnh tươi sáng.
Có điều rõ ràng lúc này mấy cô gái không có tâm trạng để ý đến ánh mắt quan sát của người khác, các cô đều nhìn về phía cửa vào, chờ Diêu Hữu Thiên xuất hiện.
,
Khi người trong phòng tiệc nhìn thấy Diêu Hữu Thiên bước vào, trong mắt thay nhau hiện lên ánh sáng kinh ngạc.
Không chỉ đàn ông, phụ nữ cũng nhìn đến ngây người.
Vải chiffon màu tím được vắt thành một chữ X, giao nhau ở trước ngực rồi kéo dài ra sau gáy. Tôn lên phần no đủ tròn trịa của cô.
Phía dưới ngực, lụa mỏng tầng tầng lớp lớp, mềm mại mà trơn bóng. Lay động dưới thân, khi nhẹ nhàng quay người, làn váy bay nhẹ theo gió, phóng khoáng mà xuất trần. Tựa như một đóa hoa mạn đà la màu tím nở rộ trong đêm tối.
Tương ứng với trang phục, là mái tóc được cố định trên đỉnh đầu, tạo hình thành đóa hoa, những sợi tóc được cố định bằng gôm tạo kiểu đó, trông giống như những cánh hoa.
,
Trên cổ đeo vòng cổ kim cương hôm qua Cố Tĩnh Đình mang đến. Khuyên tai kim cương màu hồng nhạt trên vành tai nhẹ nhàng đung đưa theo theo bước chân cô, khiến người ta cảm thấy phong tình vô hạn.
Cố Thừa Diệu đứng ở chính giữa phòng tiệc nói chuyện phiếm với hai anh em Cố Thừa Kỳ, khi khóe mắt nhìn thấy bóng người xinh đẹp thong thả tiến vào đó, ánh mắt hoàn toàn không dời đi nổi.
Ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cô, không để ý tới hai anh em của mình, cứ đi thẳng về phía Diêu Hữu Thiên.
Ánh mắt của anh tha thiết, chăm chú, chỉ nhìn một mình Diêu Hữu Thiên. Không nhìn đến bất kỳ ai khác.
“Đây là niềm vui em chuẩn bị cho anh sao?” Buổi chiều anh nói muốn đi cùng cô, nhưng cô lại từ chối.
Lúc ấy Cố Thừa Diệu còn có chút không vui, nhưng bây giờ nhìn thấy Diêu Hữu Thiên, tất cả cảm xúc không vui đều biến mất.
,
“You are beautiful! (em thật là xinh đẹp)” Cố Thừa Diệu phát ra lời tán thưởng từ tận đáy lòng. Nhìn lễ phục trên người cô, cuối cùng trong lòng đã hiểu vì sao lúc nào Diêu Hữu Thiên cũng thích mặc trang phục Diêu Hữu Gia thiết kế.
Anh ấy thật sự biết rất rõ làm thế nào để thể hiện ưu điểm trên người em gái ra bên ngoài.
“Thanks (cảm ơn anh).” Anh chưa từng khen ngợi cô, đây là lần đầu tiên.
Tay Diêu Hữu Thiên đặt ở ngực, phát hiện mình lại vì một lời khen ngợi của Cố Thừa Diệu mà cảm giác được trái tim đập nhanh hơn.
Anh nhìn cô chăm chú, cứ giống như cô là người yêu của anh vậy.
Diêu Hữu Thiên phát hiện, mình hơi say rồi. Say trong ánh mắt Cố Thừa Diệu.
,
“Màu tím rất hợp với em.”
Diêu Hữu Thiên không nói gì, ánh mắt nhìn Cố Thừa Diệu, khẽ cong khóe miệng: “Hôm nay anh cũng rất đẹp trai.”
“Chỉ có hôm nay thôi sao?” Cố Thừa Diệu nhích tới gần cô, cụng nhẹ trán lên trán cô một cái: “Trước đây anh không đẹp trai sao?”
Diêu Hữu Thiên muốn cười. Thật ra bỏ đi quan hệ hôn nhân giữa cô và Cố Thừa Diệu, không quan tâm tình cảm giữa bọn họ như thế nào.
Chỉ với góc độ bạn bè, Cố Thừa Diệu cũng là một người mà sau khi kết giao, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Đẹp trai.” Cô lại bị vẻ đẹp trai của anh mê hoặc không chỉ một lần, mặc dù thứ khiến cô động lòng không phải vẻ bề ngoài của anh.
,
“Vậy còn tạm được.” Cố Thừa Diệu đưa cánh tay ra, ý bảo cô khoác lấy tay mình.
Diêu Hữu Thiên nhìn cánh tay hơi cong của anh, không đưa tay ra.
Ngẩng đầu đối mặt với Cố Thừa Diệu, vướng mắc trong lòng, không ai hiểu được.
“Sao thế?” Cố Thừa Diệu cau mày, vẻ mặt hơi khó hiểu.
“. . . . . .”
Trong khi Diêu Hữu Thiên im lặng, một giọng nói đã vang lên giải vây cho cô.
“Oa.” Cố Tĩnh Đình nắm tay Đường Diệc Thâm đi đến. Hôm nay cô mặc một bộ lễ phục màu vàng, nhìn cao quý lại hút mắt.
Có điều lúc này nhìn thấy Diêu Hữu Thiên, không khỏi lòng đầy tán thưởng: “Thiên Thiên, hôm nay em thật xinh đẹp.”
“Cám ơn.” Diêu Hữu Thiên nhìn tay Cố Tĩnh Đình và Đường Diệc Thâm nắm lấy nhau, hai người bọn họ, tình cảm thật là tốt.
“Hôm nay em xinh đẹp như vậy, một lát nữa, điệu nhảy đầu tiên, nhất định phải là cùng Thừa Diệu.” Cố Tĩnh Đình nghiêng mặt, nhìn Cố Thừa Diệu một thân lễ phục màu đen: “Các em nhất định sẽ trở thành tâm điểm của buổi tiệc.”
Diêu Hữu Thiên không nói gì, ánh mắt vô thức nhìn Cố Thừa Diệu ở bên cạnh, anh cười gật đầu: “Chắc chắn rồi.”
,
Điệu nhảy đầu tiên của Diêu Hữu Thiên, không nhảy với anh, lẽ nào muốn nhảy với những người đàn ông khác hay sao?
Đôi môi mấp máy, lời muốn nói nuốt ngược trở vào. Diêu Hữu Thiên biết tất cả đều phải đợi ngày hôm nay kết thúc rồi nói tiếp.
Lần lượt có người trên thương trường đén chúc mừng, Diêu Đại Phát và Tuyên Tĩnh Ngôn bị người vây quanh, vẫn không thoát thân được.
Vào lúc Cố Thừa Diệu chào hỏi khách khứa, Diêu Hữu Thiên đi về phía mấy người bạn thân của mình.
Khi còn cách đám Khả Nghi vài bước chân, cô bị người ta ngăn lại.
Người trước mặt mặc một bộ đồ tây màu trắng, nhìn đạo mạo trang nghiêm, không phải Chiến Li thì là ai?
,
Chiến Li nhìn Diêu Hữu Thiên trước mặt. Trong con người hẹp dài có vẻ kinh ngạc hiện rõ. Và cả khát vọng.
“Thiên Thiên, hôm nay em thật đẹp.”
Vừa nhìn thấy là anh, sắc mặt Diêu Hữu Thiên vô thức sầm lại: “Tôi nhớ, tôi không hề gửi thiếp mời cho anh.”
“Quả thật là không có.” Giọng nói của Chiến Li thản nhiên: “Chỉ là, em có gửi thiếp mời cho nhà họ Chiến.”
Đối với anh mà nói, đều giống như nhau, bởi vì anh hiện giờ, đã có thể đại diện cho nhà họ Chiến.
Môi Diêu Hữu Thiên mím lại thành một đường thẳng.
Trên thực tế, đúng là cô có mời ông chủ nhà họ Chiến. Có điều, danh sách khách đến bữa tiệc, do cô quyết định trước khi đến Bắc Đô.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
,
Nếu như sớm biết Chiến Li là một gã đàn ông thích theo dõi, lại thích sàm sỡ người khác như vậy, vậy cô thà rằng đắc tội với nhà họ Chiến, cũng không muốn qua lại với Chiến Li.
“Nếu như anh Chiến đã đến rồi, vậy thì mời tự nhiên. Thứ lỗi cho tôi tiếp đón không chu đáo.”
Khẽ khom người, Diêu Hữu Thiên di chuyển bước chân định rời đi. Chiến Li lại di chuyển sang bên cạnh một bước: “Thiên Thiên.”
“Có chuyện gì sao?” Cơ thể lùi về phía sau, Diêu Hữu Thiên kéo giãn khoảng cách giữa hai người, hôm nay đến đây, ngoài người của nhà họ Diêu ra, còn có người của nhà họ Cố, cô không hề muốn để người khác hiểu lầm.
“Em còn nợ anh một điệu nhảy.” Tốc độ nói của Chiến Li rất chậm. Ánh mắt nhìn về phía Diêu Hữu Thiên, lại mơ hồ ẩn chứa chờ mong.
,
Đôi mắt đẹp của Diêu Hữu Thiên chợt lóe lên vẻ khiếp sợ: “Anh Chiến, sau khi anh làm chuyện quá đáng như vậy với tôi, anh cảm thấy, tôi còn có thể bằng lòng khiêu vũ với anh sao?”
“Đó là thứ em nợ anh, không phải sao?” Chiến Li biết hiện giờ anh nhắc đến yêu cầu này sẽ khiến Diêu Hữu Thiên phản cảm hơn.
Nhưng anh đã không còn cách nào khác, để có thể đến gần cô hơn một chút.
Diêu Hữu Thiên đứng đó, vẻ mặt hơi trầm lắng, mà Chiến Li cố chấp nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, không chịu nhường một bước nào.
Rất nhanh, Diêu Hữu Thiên đã bình tĩnh lại: “Quả thực, chỉ là một điệu nhảy mà thôi. Lát nữa tôi sẽ nhảy với anh.”
“Là vinh hạnh của anh.”
,
Chiến Li cực kỳ lịch lãm khom người, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi người Diêu Hữu Thiên.
Cô hôm nay, thật sự rất xinh đẹp. Xinh đẹp đến mức, khiến anh muốn ôm cô vào lòng, tùy ý thân mật.
“Anh Chiến còn có chuyện khác sao?” Diêu Hữu Thiên không thích ánh mắt của anh, quá có tính xâm lược.
Nhẹ nhàng lắc đầu, vào lúc này không nhìn ra được đau khổ trong lòng chút nào.
,
Lần này không ngăn Diêu Hữu Thiên nữa, đã rời đi.
Mà Cố Thừa Diệu vẫn không thể thoát thân ở bên kia, vẫn luôn nhìn chằm chằm bóng dáng của Diêu Hữu Thiên và Chiến Li, trong mắt có chút đố kị lóe lên.
Tên họ Chiến chết tiệt đó, rõ ràng biết Thiên Thiên là vợ của anh, còn liên tục tiếp cận như vậy, là có ý gì?
Anh thật sự muốn gọi người giáo huấn anh ta một trận.
Cố Tĩnh Đình đứng bên cạnh anh nhận ra tâm tư của em trai, vỗ vỗ vai Cố Thừa Diệu: “Một nhà có con gái trăm nhà cầu. Phụ nữ tốt cho dù đã kết hôn hay chưa, đều có người thích. Em sẽ không đến mức ghen tuông vì chuyện này chứ?”
,
Sắc mặt Cố Thừa Diệu hiện lên chút mất tự nhiên: “Ai, ai ghen với cô ấy chứ? Em còn lâu mới ghen?”
“Cô ấy? Cô ấy nào?” Cố Tĩnh Đình cười rất đắc ý: “Chị không hề chỉ đích danh ai, em vội vã thừa nhận thế để làm gì?”
Cố Thừa Diệu làm sao không biết tính khí của chị gái nhà mình, lườm cô một cái, đã nhấc chân đi về phía Diêu Hữu Thiên.
,
“Chậc chậc, dính nhau ghê thật đấy.” Cố Tĩnh Đình nghiêng đầu nhìn Đường Diệc Thâm: “Trước đây chúng ta có buồn nôn như thế không nhỉ.”
Đường Diệc Thâm cười, ôm Cố Tĩnh Đình vào lòng mình, in một nụ hôn lên trán cô: "Có buồn nôn hay không, anh không biết, có điều nếu như anh nhìn thấy bên cạnh em có động vật nam tính khác xuất hiện, anh sẽ đánh vỡ gầu gã đàn ông đó ngay."
"Chậc chậc, thật là bạo lực mà." Cố Tĩnh Đình cười, vẻ mặt lại tràn đầy sung sướng: "Có điều, em lại thích anh bạo lực như thế."
"Được em thích, là vinh hạnh của anh ――" Đường Diệc Thâm nhìn gương mặt xinh đẹp như ánh ban mai của Cố Tĩnh Đình, thời gian càng lâu, tình yêu của anh đối với cô gái này cũng càng sâu nặng.
Anh nghĩ, tình cảm ấy, sẽ kéo dài đến ngày anh rời khỏi thế giới này.
Sau đó anh nhất định sẽ đời đời kiếp kiếp tìm kiếm cô trong vòng luân hồi. Bên cô mãi mãi ——
Thật ra Diêu Hữu Thiên ở ngay lối vào khu suối nước nóng, Cố Thừa Diệu chỉ cần xông vào là đã có thể nhìn thấy cô.
Cô chắc chắn Cố Thừa Diệu sẽ không đi vào, lúc anh thật sự không vào, cô lại có chút mất mát.
Nhìn đi, phụ nữ thật là mâu thuẫn.
Tình yêu khiến cô trở nên khác với chính mình, suy tính thiệt hơn.
Rõ ràng chỉ cần hỏi anh một câu, một câu đơn giản, anh yêu em không?
Nhưng lại không nói thành lời.
,
Nếu như đáp án của anh là phủ định thì sao?
Diêu Hữu Thiên không muốn suy nghĩ, trước hết cứ làm đà điểu trốn tránh như vậy đã.
Trước khi chưa biết rõ được tình cảm của Cố Thừa Diệu, cô thật sự không muốn đơn độc chung đụng với anh.
Đợi buổi tiệc ngày mai kết thúc, cô sẽ thẳng thắn nói chuyện với Cố Thừa Diệu một lần.
,
Nếu như đến lúc đó Cố Diệu thật sự cảm thấy đau khổ, cảm thấy không thể tiếp nhận cô.
Vậy thì, cô sẽ buông tay để anh tự do.
Khi trong lòng dâng lên suy nghĩ này, cô cảm thấy đau khổ vạn phần. Nhưng không buông tay, thì phải làm sao?
Ép buộc một người đàn ông không yêu mình ở lại, cô chẳng màng.
Cho dù quyết định này sẽ khiến cô đau khổ vạn phần, nhưng cô thà rằng đau khổ một lát, cũng không muốn đau đớn cả đời.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ngày đêm luân phiên, rất nhanh đã hết một ngày.
Tại phòng tiệc lớn nhất của khu nghỉ dưỡng. Hôm nay nơi này được trang trí hoàn toàn mới mẻ.
Hoa bách hợp thơm ngát màu trắng được vận chuyển đến bằng máy bay khiến trong không khí thoang thoảng hương hoa nhàn nhạt.
Trang phục sang quý, tiệc rượu linh đình. Người tham dự, đều là nhân vật số một số hai của thành phố Y.
Cả đám người hôm qua chơi rất vui vẻ, sau khi nghỉ ngơi cả một tối, ai cũng phấn chấn tinh thần.
Trong phòng tiệc, Doanh Diễm Kiều cao gầy mà diễm lệ, mặc một bộ lễ phục màu đen, càng tôn lên dáng người yểu điệu tinh tế, lại thêm mấy phần diễm lệ cao quý.
Lý Khả Nghi chọn một bộ váy dài nữ thần màu kem, thiết kế đơn giản cùng với cắt xẻ phóng khoáng đã tôn vẻ ngoài thanh tú của cô lên không ít.
,
Mạc Dư Tiệp với khuôn mặt loli, lại mặc một chiếc váy bồng màu trắng, khiến nhìn cô càng nhỏ nhắn đáng yêu.
Khiến người ta bất ngờ nhất là Từ Tư Nhiễm. Cô lại chọn một bộ lễ phục màu đỏ.
Tóc dài vấn lên thật cao, để lộ chiếc cổ trắng nõn. Khiến nhìn cô lúc này hoàn toàn không còn vẻ dịu dàng bình thường, ngược lại có thêm mấy phần kiều mỵ.
Bốn cô gái mỗi người mỗi vẻ, lại mang phong cách khác nhau. Đứng cạnh nhau, tạo thành phong cảnh tươi sáng.
Có điều rõ ràng lúc này mấy cô gái không có tâm trạng để ý đến ánh mắt quan sát của người khác, các cô đều nhìn về phía cửa vào, chờ Diêu Hữu Thiên xuất hiện.
,
Khi người trong phòng tiệc nhìn thấy Diêu Hữu Thiên bước vào, trong mắt thay nhau hiện lên ánh sáng kinh ngạc.
Không chỉ đàn ông, phụ nữ cũng nhìn đến ngây người.
Vải chiffon màu tím được vắt thành một chữ X, giao nhau ở trước ngực rồi kéo dài ra sau gáy. Tôn lên phần no đủ tròn trịa của cô.
Phía dưới ngực, lụa mỏng tầng tầng lớp lớp, mềm mại mà trơn bóng. Lay động dưới thân, khi nhẹ nhàng quay người, làn váy bay nhẹ theo gió, phóng khoáng mà xuất trần. Tựa như một đóa hoa mạn đà la màu tím nở rộ trong đêm tối.
Tương ứng với trang phục, là mái tóc được cố định trên đỉnh đầu, tạo hình thành đóa hoa, những sợi tóc được cố định bằng gôm tạo kiểu đó, trông giống như những cánh hoa.
,
Trên cổ đeo vòng cổ kim cương hôm qua Cố Tĩnh Đình mang đến. Khuyên tai kim cương màu hồng nhạt trên vành tai nhẹ nhàng đung đưa theo theo bước chân cô, khiến người ta cảm thấy phong tình vô hạn.
Cố Thừa Diệu đứng ở chính giữa phòng tiệc nói chuyện phiếm với hai anh em Cố Thừa Kỳ, khi khóe mắt nhìn thấy bóng người xinh đẹp thong thả tiến vào đó, ánh mắt hoàn toàn không dời đi nổi.
Ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cô, không để ý tới hai anh em của mình, cứ đi thẳng về phía Diêu Hữu Thiên.
Ánh mắt của anh tha thiết, chăm chú, chỉ nhìn một mình Diêu Hữu Thiên. Không nhìn đến bất kỳ ai khác.
“Đây là niềm vui em chuẩn bị cho anh sao?” Buổi chiều anh nói muốn đi cùng cô, nhưng cô lại từ chối.
Lúc ấy Cố Thừa Diệu còn có chút không vui, nhưng bây giờ nhìn thấy Diêu Hữu Thiên, tất cả cảm xúc không vui đều biến mất.
,
“You are beautiful! (em thật là xinh đẹp)” Cố Thừa Diệu phát ra lời tán thưởng từ tận đáy lòng. Nhìn lễ phục trên người cô, cuối cùng trong lòng đã hiểu vì sao lúc nào Diêu Hữu Thiên cũng thích mặc trang phục Diêu Hữu Gia thiết kế.
Anh ấy thật sự biết rất rõ làm thế nào để thể hiện ưu điểm trên người em gái ra bên ngoài.
“Thanks (cảm ơn anh).” Anh chưa từng khen ngợi cô, đây là lần đầu tiên.
Tay Diêu Hữu Thiên đặt ở ngực, phát hiện mình lại vì một lời khen ngợi của Cố Thừa Diệu mà cảm giác được trái tim đập nhanh hơn.
Anh nhìn cô chăm chú, cứ giống như cô là người yêu của anh vậy.
Diêu Hữu Thiên phát hiện, mình hơi say rồi. Say trong ánh mắt Cố Thừa Diệu.
,
“Màu tím rất hợp với em.”
Diêu Hữu Thiên không nói gì, ánh mắt nhìn Cố Thừa Diệu, khẽ cong khóe miệng: “Hôm nay anh cũng rất đẹp trai.”
“Chỉ có hôm nay thôi sao?” Cố Thừa Diệu nhích tới gần cô, cụng nhẹ trán lên trán cô một cái: “Trước đây anh không đẹp trai sao?”
Diêu Hữu Thiên muốn cười. Thật ra bỏ đi quan hệ hôn nhân giữa cô và Cố Thừa Diệu, không quan tâm tình cảm giữa bọn họ như thế nào.
Chỉ với góc độ bạn bè, Cố Thừa Diệu cũng là một người mà sau khi kết giao, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Đẹp trai.” Cô lại bị vẻ đẹp trai của anh mê hoặc không chỉ một lần, mặc dù thứ khiến cô động lòng không phải vẻ bề ngoài của anh.
,
“Vậy còn tạm được.” Cố Thừa Diệu đưa cánh tay ra, ý bảo cô khoác lấy tay mình.
Diêu Hữu Thiên nhìn cánh tay hơi cong của anh, không đưa tay ra.
Ngẩng đầu đối mặt với Cố Thừa Diệu, vướng mắc trong lòng, không ai hiểu được.
“Sao thế?” Cố Thừa Diệu cau mày, vẻ mặt hơi khó hiểu.
“. . . . . .”
Trong khi Diêu Hữu Thiên im lặng, một giọng nói đã vang lên giải vây cho cô.
“Oa.” Cố Tĩnh Đình nắm tay Đường Diệc Thâm đi đến. Hôm nay cô mặc một bộ lễ phục màu vàng, nhìn cao quý lại hút mắt.
Có điều lúc này nhìn thấy Diêu Hữu Thiên, không khỏi lòng đầy tán thưởng: “Thiên Thiên, hôm nay em thật xinh đẹp.”
“Cám ơn.” Diêu Hữu Thiên nhìn tay Cố Tĩnh Đình và Đường Diệc Thâm nắm lấy nhau, hai người bọn họ, tình cảm thật là tốt.
“Hôm nay em xinh đẹp như vậy, một lát nữa, điệu nhảy đầu tiên, nhất định phải là cùng Thừa Diệu.” Cố Tĩnh Đình nghiêng mặt, nhìn Cố Thừa Diệu một thân lễ phục màu đen: “Các em nhất định sẽ trở thành tâm điểm của buổi tiệc.”
Diêu Hữu Thiên không nói gì, ánh mắt vô thức nhìn Cố Thừa Diệu ở bên cạnh, anh cười gật đầu: “Chắc chắn rồi.”
,
Điệu nhảy đầu tiên của Diêu Hữu Thiên, không nhảy với anh, lẽ nào muốn nhảy với những người đàn ông khác hay sao?
Đôi môi mấp máy, lời muốn nói nuốt ngược trở vào. Diêu Hữu Thiên biết tất cả đều phải đợi ngày hôm nay kết thúc rồi nói tiếp.
Lần lượt có người trên thương trường đén chúc mừng, Diêu Đại Phát và Tuyên Tĩnh Ngôn bị người vây quanh, vẫn không thoát thân được.
Vào lúc Cố Thừa Diệu chào hỏi khách khứa, Diêu Hữu Thiên đi về phía mấy người bạn thân của mình.
Khi còn cách đám Khả Nghi vài bước chân, cô bị người ta ngăn lại.
Người trước mặt mặc một bộ đồ tây màu trắng, nhìn đạo mạo trang nghiêm, không phải Chiến Li thì là ai?
,
Chiến Li nhìn Diêu Hữu Thiên trước mặt. Trong con người hẹp dài có vẻ kinh ngạc hiện rõ. Và cả khát vọng.
“Thiên Thiên, hôm nay em thật đẹp.”
Vừa nhìn thấy là anh, sắc mặt Diêu Hữu Thiên vô thức sầm lại: “Tôi nhớ, tôi không hề gửi thiếp mời cho anh.”
“Quả thật là không có.” Giọng nói của Chiến Li thản nhiên: “Chỉ là, em có gửi thiếp mời cho nhà họ Chiến.”
Đối với anh mà nói, đều giống như nhau, bởi vì anh hiện giờ, đã có thể đại diện cho nhà họ Chiến.
Môi Diêu Hữu Thiên mím lại thành một đường thẳng.
Trên thực tế, đúng là cô có mời ông chủ nhà họ Chiến. Có điều, danh sách khách đến bữa tiệc, do cô quyết định trước khi đến Bắc Đô.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
,
Nếu như sớm biết Chiến Li là một gã đàn ông thích theo dõi, lại thích sàm sỡ người khác như vậy, vậy cô thà rằng đắc tội với nhà họ Chiến, cũng không muốn qua lại với Chiến Li.
“Nếu như anh Chiến đã đến rồi, vậy thì mời tự nhiên. Thứ lỗi cho tôi tiếp đón không chu đáo.”
Khẽ khom người, Diêu Hữu Thiên di chuyển bước chân định rời đi. Chiến Li lại di chuyển sang bên cạnh một bước: “Thiên Thiên.”
“Có chuyện gì sao?” Cơ thể lùi về phía sau, Diêu Hữu Thiên kéo giãn khoảng cách giữa hai người, hôm nay đến đây, ngoài người của nhà họ Diêu ra, còn có người của nhà họ Cố, cô không hề muốn để người khác hiểu lầm.
“Em còn nợ anh một điệu nhảy.” Tốc độ nói của Chiến Li rất chậm. Ánh mắt nhìn về phía Diêu Hữu Thiên, lại mơ hồ ẩn chứa chờ mong.
,
Đôi mắt đẹp của Diêu Hữu Thiên chợt lóe lên vẻ khiếp sợ: “Anh Chiến, sau khi anh làm chuyện quá đáng như vậy với tôi, anh cảm thấy, tôi còn có thể bằng lòng khiêu vũ với anh sao?”
“Đó là thứ em nợ anh, không phải sao?” Chiến Li biết hiện giờ anh nhắc đến yêu cầu này sẽ khiến Diêu Hữu Thiên phản cảm hơn.
Nhưng anh đã không còn cách nào khác, để có thể đến gần cô hơn một chút.
Diêu Hữu Thiên đứng đó, vẻ mặt hơi trầm lắng, mà Chiến Li cố chấp nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, không chịu nhường một bước nào.
Rất nhanh, Diêu Hữu Thiên đã bình tĩnh lại: “Quả thực, chỉ là một điệu nhảy mà thôi. Lát nữa tôi sẽ nhảy với anh.”
“Là vinh hạnh của anh.”
,
Chiến Li cực kỳ lịch lãm khom người, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi người Diêu Hữu Thiên.
Cô hôm nay, thật sự rất xinh đẹp. Xinh đẹp đến mức, khiến anh muốn ôm cô vào lòng, tùy ý thân mật.
“Anh Chiến còn có chuyện khác sao?” Diêu Hữu Thiên không thích ánh mắt của anh, quá có tính xâm lược.
Nhẹ nhàng lắc đầu, vào lúc này không nhìn ra được đau khổ trong lòng chút nào.
,
Lần này không ngăn Diêu Hữu Thiên nữa, đã rời đi.
Mà Cố Thừa Diệu vẫn không thể thoát thân ở bên kia, vẫn luôn nhìn chằm chằm bóng dáng của Diêu Hữu Thiên và Chiến Li, trong mắt có chút đố kị lóe lên.
Tên họ Chiến chết tiệt đó, rõ ràng biết Thiên Thiên là vợ của anh, còn liên tục tiếp cận như vậy, là có ý gì?
Anh thật sự muốn gọi người giáo huấn anh ta một trận.
Cố Tĩnh Đình đứng bên cạnh anh nhận ra tâm tư của em trai, vỗ vỗ vai Cố Thừa Diệu: “Một nhà có con gái trăm nhà cầu. Phụ nữ tốt cho dù đã kết hôn hay chưa, đều có người thích. Em sẽ không đến mức ghen tuông vì chuyện này chứ?”
,
Sắc mặt Cố Thừa Diệu hiện lên chút mất tự nhiên: “Ai, ai ghen với cô ấy chứ? Em còn lâu mới ghen?”
“Cô ấy? Cô ấy nào?” Cố Tĩnh Đình cười rất đắc ý: “Chị không hề chỉ đích danh ai, em vội vã thừa nhận thế để làm gì?”
Cố Thừa Diệu làm sao không biết tính khí của chị gái nhà mình, lườm cô một cái, đã nhấc chân đi về phía Diêu Hữu Thiên.
,
“Chậc chậc, dính nhau ghê thật đấy.” Cố Tĩnh Đình nghiêng đầu nhìn Đường Diệc Thâm: “Trước đây chúng ta có buồn nôn như thế không nhỉ.”
Đường Diệc Thâm cười, ôm Cố Tĩnh Đình vào lòng mình, in một nụ hôn lên trán cô: "Có buồn nôn hay không, anh không biết, có điều nếu như anh nhìn thấy bên cạnh em có động vật nam tính khác xuất hiện, anh sẽ đánh vỡ gầu gã đàn ông đó ngay."
"Chậc chậc, thật là bạo lực mà." Cố Tĩnh Đình cười, vẻ mặt lại tràn đầy sung sướng: "Có điều, em lại thích anh bạo lực như thế."
"Được em thích, là vinh hạnh của anh ――" Đường Diệc Thâm nhìn gương mặt xinh đẹp như ánh ban mai của Cố Tĩnh Đình, thời gian càng lâu, tình yêu của anh đối với cô gái này cũng càng sâu nặng.
Anh nghĩ, tình cảm ấy, sẽ kéo dài đến ngày anh rời khỏi thế giới này.
Sau đó anh nhất định sẽ đời đời kiếp kiếp tìm kiếm cô trong vòng luân hồi. Bên cô mãi mãi ——