Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Đêm hôm đó là một đêm mưa lớn, cô thức giấc khi nghe tiếng động bên ngoài, ngẩng đầu nhòm qua cửa sổ. Trong màn mưa mờ nhạt, cô nhìn thấy hai kẻ lúc sáng lôi sềnh sệch một người. Hoảng hốt, cô tung cửa chạy ra ngoài, chẳng có đi canh giữ cả, nhưng ngoảnh đầu lại nhìn thấy Dung Hoa. Cô đưa tay lên miệng "xụyt" một tiếng rồi nói:
"Không ai canh cửa cả. Mau mở trói cho mọi người."
Nói rồi cô thoăn thoắt đánh thức những người khác, giúp họ cởi trói. Mọi người túa ra trong cơn mưa. Dung Hoa nhìn cô nói:
"Chúng ta mau đi thôi!"
Hồng Thất nhìn ra cửa sổ, rồi nói:
"Cậu đi trước đi, nhớ tìm cảnh sát, gọi điện thoại cho ai đó khi có thể nhé, tớ sẽ đi sau, tiếp sau cậu thôi!"
Dung Hoa hơi do dự nhưng cũng chạy đi.
Hồng Thất ngay tức khắc chạy về hướng lúc nãy hai kẻ kia đã kéo một người, cô biết đó là cô bé kia.
Cô đi qua một hàng cây cỏ lau cao hơn vai, đến một khu tối đen như mực, chỉ có ánh trăng rọi xuống, cô nép vào một bụi cây, nhìn hai gã trước mặt.
"Con bé này tuy còn bé nhưng ngon ra phết!"
"Thôi đi! Cũng nay là lần trước không đếm con bé này nên chị Cả không biết, chúng ta mới có cơ hội, nếu không chỉ cần nó qua được cửa khẩu, số tiền sẽ đủ đè chết mày!"
Hồng Thất giật bắn mình khi nghe cuộc nói chuyện của họ, cô bé đó...họ đã.
Hai gã đang đào một cái hố, đem thi thể nhỏ xíu còn đang trần truồng chôn xuống đất.
Cô chợt lạnh cả sống lưng. Cô bé đó...tội nghiệp quá, cho dù là ai, cũng đang cùng hoàn cảnh như cô, cô càng ham muốn được sống, được quay về nhờ pháp luật trừng trị những kẻ hung ác này, đem bọn họ phơi bày ra ánh sáng. Cô bắt đầu quay lưng chạy, chạy thật nhanh, hết sức có thể.
Ngay lúc cô vừa chạy đi, hai người kia dường như cũng phát giác điều gì đó. Họ bắt đầu đuổi theo.
Trong một đám cỏ lau rất cao, cô rẽ ra đi theo con đường cũ. Nhưng cô vẫn không thể chạy hơn hai người thanh niên dày dạn sương gió kia.
Cô chợt va phải một người mà bật ngửa ra sau, đúng lúc hai người kia túm lấy tóc cô. Cô giương mắt giơ cánh tay lên cầu cứu người đàn ông đối diện.
Anh ra khuất dưới cái ô màu đen che nửa phần mặt, đôi giày da bị dính một ít bùn đất, anh mặc một chiếc áo khoát màu đen. Anh cất giọng nói lạnh nhạt nói:
"Mau đi tìm những người đã chạy trốn, nếu không.."
Bọn họ bắt đầu lôi cô đi, ngay trước mặt người đàn ông đó.
"Con bé chị Cả nói phải chăm sóc đây mà, đúng là láo, chạy theo chúng ta... Không phải nó nhìn thấy..."
"Im đi! Cho người truy quét ngay, nếu không mất một đứa mày đền cái mạng này cũng không đủ!"
Cô chỉ nghe được như thế rồi bị đánh ngất đi.
- -- --------
Dung Hoa cắm đầu chạy, cũng chẳng biết mình đang chạy đi đâu nữa. Rồi cô chợt nghe thấy tiếng hò hét ở phía khu nhà đó:
"Mau tìm bọn chúng, có tất cả hai mươi lăm người, tìm cho đủ."
Cô còn run sợ hơn khi mà người đàn ông nào đó đang đứng trước mắt mình, hắn ta đứng đó và được một người bên cạnh che ô. Hắn nhìn cô, cô cũng khựng lại, chẳng thể nhúc nhích trước ánh mắt lang sói của hắn.
Mưa làm ướt cả người của Dung Hoa, cô lạnh đến phát run, trong mắt người đàn ông kia, cô bỗng trở thành con thỏ không tìm được nơi trú mưa nên lạnh đến run lẩy bẩy vậy.
"Ông chủ.." Người bên cạnh nói.
"Đem cô ta đi cùng tôi!". Giọng nói âm trầm của người đàn ông làm Dung Hoa cụp cả người lại, chỉ biết đi theo sau hắn ta.
Cho dù bây giờ cô có muốn chạy cũng không thoát khỏi mười mấy người đi theo sau hắn.
Mưa mỗi lúc một to hơn, Dung Hoa chợt hắt xì một cái, người đàn ông phía trước đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn cô hỏi:
"Em tên gì?"
Cô vì lạnh mà giọng nói cũng trở nên ngập ngừng:
"Dun..g Ho..a!"
Hắn không có biểu cảm gì cả, một mạch quay đầu đi về phía chiếc xe sang trọng, kéo cô ngồi vào trong xe, hắn quay sang nói với thuộc hạ bên cạnh:
"Gọi bác sĩ đến toà thành đi!"
Dung Hoa run rẩy ở bên cạnh hắn, khó khăn lâm mới dám cất miệng hỏi một câu:
"Ông là ai?"
"Ta ư? Uông Hy Vấn, người chọn em!"
Đôi mặt màu xanh đẹp đến kì lạ của hắn như thu hút hết tâm tư của Dung Hoa, cô thừ người một hồi lâu. Hắn là con lai sao? Vẻ quý tộc lãnh ngạo đó, khiến người ra đắm đuối ngay từ lúc gặp gỡ.
Trong tâm hồn của cô gái mười bảy tuổi, người ta chưa hẳn đã trưởng thành nhưng trái tim cũng đã biết rung động, trái tim nhốt bé lần đầu biết dao động trước một người khác giới.
Chiếc Roll Royce lăn bánh chầm chậm, rời khỏi đó.
Trong đêm mưa hôm đó, tất cả các cô gái bỏ trốn đều bị bắt lại ngoại trừ Dung Hoa.
Chị Cả đi qua đi lại trên sàn nhà, nhìn một loạt thiếu nữ bị đánh ném trên sàn, rút một điếu thuốc trong bao ra hút, một tia khói trắng cũng lượn lờ.
Đêm đã về khuya, mưa vẫn rả rích, không khí đột ngột trở nên lạnh lẽo vô cùng, bà ta nhìn Hồng Thất vẫn nằm yên trong một góc, nhíu mày:
"Làm sao cô gái kia lại ngất như vậy? Chẳng phải tôi đã nói là phải chăm sóc cô ấy hay sao? Một vị khách đặc biệt đang tìm cô ấy, nếu không xong các cậu có nghĩ mình giữ được mạng không?"
Hai tên kia ngay lập tức rụt cả người lại, rối tít xin lỗi cùng giải thích:
"Chị Cả đừng trách tụi em, cô gái này chạy trốn thì bị chúng em bắt lại, buộc phải đánh ngất đi để tránh cô ta lại bỏ trốn tiếp."
"Thôi đi... Đem những cô gái tôi chọn về chỗ của tôi, còn những người còn lại đem cho Vĩ Thanh, cậu ta sẽ lo liệu ngay lập tức."
Chợt chị Cả khựng lại, đếm số người rồi hỏi:
"Khoan đã, lần trước báo lại cho tôi là mười lăm người, sao bây giờ chỉ còn có mười bốn người?"
Hai gã nhìn nhau rồi nói:
"Uông tiên sinh đem một cô gái kia đi rồi!"
Chị Cả nhíu mày:
"Vậy sao? Hắn vẫn còn tìm người nữa để làm gì?"
Như một phản xạ, cô nhìn về phía Hồng Thất trên người chỉ có một bộ đồ ngủ mỏng manh bị bẩn quá nửa.
"Không ai canh cửa cả. Mau mở trói cho mọi người."
Nói rồi cô thoăn thoắt đánh thức những người khác, giúp họ cởi trói. Mọi người túa ra trong cơn mưa. Dung Hoa nhìn cô nói:
"Chúng ta mau đi thôi!"
Hồng Thất nhìn ra cửa sổ, rồi nói:
"Cậu đi trước đi, nhớ tìm cảnh sát, gọi điện thoại cho ai đó khi có thể nhé, tớ sẽ đi sau, tiếp sau cậu thôi!"
Dung Hoa hơi do dự nhưng cũng chạy đi.
Hồng Thất ngay tức khắc chạy về hướng lúc nãy hai kẻ kia đã kéo một người, cô biết đó là cô bé kia.
Cô đi qua một hàng cây cỏ lau cao hơn vai, đến một khu tối đen như mực, chỉ có ánh trăng rọi xuống, cô nép vào một bụi cây, nhìn hai gã trước mặt.
"Con bé này tuy còn bé nhưng ngon ra phết!"
"Thôi đi! Cũng nay là lần trước không đếm con bé này nên chị Cả không biết, chúng ta mới có cơ hội, nếu không chỉ cần nó qua được cửa khẩu, số tiền sẽ đủ đè chết mày!"
Hồng Thất giật bắn mình khi nghe cuộc nói chuyện của họ, cô bé đó...họ đã.
Hai gã đang đào một cái hố, đem thi thể nhỏ xíu còn đang trần truồng chôn xuống đất.
Cô chợt lạnh cả sống lưng. Cô bé đó...tội nghiệp quá, cho dù là ai, cũng đang cùng hoàn cảnh như cô, cô càng ham muốn được sống, được quay về nhờ pháp luật trừng trị những kẻ hung ác này, đem bọn họ phơi bày ra ánh sáng. Cô bắt đầu quay lưng chạy, chạy thật nhanh, hết sức có thể.
Ngay lúc cô vừa chạy đi, hai người kia dường như cũng phát giác điều gì đó. Họ bắt đầu đuổi theo.
Trong một đám cỏ lau rất cao, cô rẽ ra đi theo con đường cũ. Nhưng cô vẫn không thể chạy hơn hai người thanh niên dày dạn sương gió kia.
Cô chợt va phải một người mà bật ngửa ra sau, đúng lúc hai người kia túm lấy tóc cô. Cô giương mắt giơ cánh tay lên cầu cứu người đàn ông đối diện.
Anh ra khuất dưới cái ô màu đen che nửa phần mặt, đôi giày da bị dính một ít bùn đất, anh mặc một chiếc áo khoát màu đen. Anh cất giọng nói lạnh nhạt nói:
"Mau đi tìm những người đã chạy trốn, nếu không.."
Bọn họ bắt đầu lôi cô đi, ngay trước mặt người đàn ông đó.
"Con bé chị Cả nói phải chăm sóc đây mà, đúng là láo, chạy theo chúng ta... Không phải nó nhìn thấy..."
"Im đi! Cho người truy quét ngay, nếu không mất một đứa mày đền cái mạng này cũng không đủ!"
Cô chỉ nghe được như thế rồi bị đánh ngất đi.
- -- --------
Dung Hoa cắm đầu chạy, cũng chẳng biết mình đang chạy đi đâu nữa. Rồi cô chợt nghe thấy tiếng hò hét ở phía khu nhà đó:
"Mau tìm bọn chúng, có tất cả hai mươi lăm người, tìm cho đủ."
Cô còn run sợ hơn khi mà người đàn ông nào đó đang đứng trước mắt mình, hắn ta đứng đó và được một người bên cạnh che ô. Hắn nhìn cô, cô cũng khựng lại, chẳng thể nhúc nhích trước ánh mắt lang sói của hắn.
Mưa làm ướt cả người của Dung Hoa, cô lạnh đến phát run, trong mắt người đàn ông kia, cô bỗng trở thành con thỏ không tìm được nơi trú mưa nên lạnh đến run lẩy bẩy vậy.
"Ông chủ.." Người bên cạnh nói.
"Đem cô ta đi cùng tôi!". Giọng nói âm trầm của người đàn ông làm Dung Hoa cụp cả người lại, chỉ biết đi theo sau hắn ta.
Cho dù bây giờ cô có muốn chạy cũng không thoát khỏi mười mấy người đi theo sau hắn.
Mưa mỗi lúc một to hơn, Dung Hoa chợt hắt xì một cái, người đàn ông phía trước đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn cô hỏi:
"Em tên gì?"
Cô vì lạnh mà giọng nói cũng trở nên ngập ngừng:
"Dun..g Ho..a!"
Hắn không có biểu cảm gì cả, một mạch quay đầu đi về phía chiếc xe sang trọng, kéo cô ngồi vào trong xe, hắn quay sang nói với thuộc hạ bên cạnh:
"Gọi bác sĩ đến toà thành đi!"
Dung Hoa run rẩy ở bên cạnh hắn, khó khăn lâm mới dám cất miệng hỏi một câu:
"Ông là ai?"
"Ta ư? Uông Hy Vấn, người chọn em!"
Đôi mặt màu xanh đẹp đến kì lạ của hắn như thu hút hết tâm tư của Dung Hoa, cô thừ người một hồi lâu. Hắn là con lai sao? Vẻ quý tộc lãnh ngạo đó, khiến người ra đắm đuối ngay từ lúc gặp gỡ.
Trong tâm hồn của cô gái mười bảy tuổi, người ta chưa hẳn đã trưởng thành nhưng trái tim cũng đã biết rung động, trái tim nhốt bé lần đầu biết dao động trước một người khác giới.
Chiếc Roll Royce lăn bánh chầm chậm, rời khỏi đó.
Trong đêm mưa hôm đó, tất cả các cô gái bỏ trốn đều bị bắt lại ngoại trừ Dung Hoa.
Chị Cả đi qua đi lại trên sàn nhà, nhìn một loạt thiếu nữ bị đánh ném trên sàn, rút một điếu thuốc trong bao ra hút, một tia khói trắng cũng lượn lờ.
Đêm đã về khuya, mưa vẫn rả rích, không khí đột ngột trở nên lạnh lẽo vô cùng, bà ta nhìn Hồng Thất vẫn nằm yên trong một góc, nhíu mày:
"Làm sao cô gái kia lại ngất như vậy? Chẳng phải tôi đã nói là phải chăm sóc cô ấy hay sao? Một vị khách đặc biệt đang tìm cô ấy, nếu không xong các cậu có nghĩ mình giữ được mạng không?"
Hai tên kia ngay lập tức rụt cả người lại, rối tít xin lỗi cùng giải thích:
"Chị Cả đừng trách tụi em, cô gái này chạy trốn thì bị chúng em bắt lại, buộc phải đánh ngất đi để tránh cô ta lại bỏ trốn tiếp."
"Thôi đi... Đem những cô gái tôi chọn về chỗ của tôi, còn những người còn lại đem cho Vĩ Thanh, cậu ta sẽ lo liệu ngay lập tức."
Chợt chị Cả khựng lại, đếm số người rồi hỏi:
"Khoan đã, lần trước báo lại cho tôi là mười lăm người, sao bây giờ chỉ còn có mười bốn người?"
Hai gã nhìn nhau rồi nói:
"Uông tiên sinh đem một cô gái kia đi rồi!"
Chị Cả nhíu mày:
"Vậy sao? Hắn vẫn còn tìm người nữa để làm gì?"
Như một phản xạ, cô nhìn về phía Hồng Thất trên người chỉ có một bộ đồ ngủ mỏng manh bị bẩn quá nửa.