Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Sáng...
Cô thức dậy, Uông Hy Vấn vẫn nằm ngủ, cô liền bước xuống giường, mở rèm cửa, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng, cô nhìn quanh. Căn phòng rất đẹp, bố trí vô cùng mực thước, tủ quần áo, giá sách, bàn làm việc được xếp ngay ngắn.
Không hiểu vì sao cô vô cùng tò mò một bức ảnh hắn để trên bàn làm việc, đắn đo một hồi cô mới chầm chậm đi đến bàn làm việc.
Vừa cầm khung ảnh lên tay, giọng của Uông Hy Vấn chợt vang lên:
"Không được lấy!"
Giọng nói vào buổi sáng của hắn rất khàn khiến cô giật mình, làm rơi tấm ảnh xuống đất, vỡ ra từng mảnh, cô vừa nhìn lướt qua, người trong tấm ảnh là một cô gái, nhưng...nhìn kìa! Chính là Dung Hoa, nhưng lạ quá, nhìn kĩ thì không hẳn giống lắm, chỉ có đôi nét, nhìn qua có vẻ như người trong hình lớn tuổi hơn cô và Dung Hoa.
Hắn rất tức giận khom người xuống nhặt những mảnh vỡ còn lại ra khỏi tấm ảnh, cầm bức ảnh lên, hắn kẹp nó vào một cuốn sổ trên bàn.
Hồng Thất thấy vô cùng áy náy, cứ lo lắng mãi, cuối cùng cũng lên tiếng:
"Xin lỗi, tôi không nên lấy đồ của anh khi chưa được cho phép."
Hắn nghiêng đầu nhìn cô, cất giọng lạnh lùng:
"Đúng đấy!"
Cô hơi sợ ánh mắt đó của hắn, trong vô cùng hoang dã, còn rõ ràng hằn lên những tia máu sắc lạnh.
Hắn không nói gì cả, nhanh chóng đi ra ngoài, đến khi cô nghe thấy tiếng "rắc", cũng là lúc cô phát hiện hắn đã khoá chặt cửa phòng, cô vội đạp cửa hét toáng lên:
"Xin anh, mở cửa!...Uông Hy Vấn!"
Nhưng bên ngoài yên ắng, dường như hắn đã bỏ đi mất rồi.
Cô thất vọng ngồi xuống nền nhà, sát cạnh bên cánh cửa, giương đôi mắt mong chờ nhìn ra cửa sổ.
Rồi đột nhiên cánh cửa mở ra, cô bất ngờ ngoảnh lai đã nhìn thấy Uông Hy Vấn đứng ở đó, bên cạnh bác sĩ Trương đang nhìn cô bằng đôi mắt bàng hoàng. Cô ngay lập tức đứng lên, lùi đi mấy bước.
Bác sĩ mang theo một hộp gì đó khá lớn, ông ta ngồi xuống ghế, đang lấy ra thứ gì đó, điều này khiến cô vô cùng lo lắng.
Uông Hy Vấn trước sau vẫn không có chút biểu cảm gì, kéo cô nằm xuống giường. Cuối cùng, cô cũng sợ hãi mà hỏi:
"Anh định làm gì vậy?"
Hắn rất dịu dàng trả lời:
"Gắn định vị, để sau này em không bỏ trốn nữa."
Cô nghe xong khiếp đảm, định đẩy cánh tay trói chặt người cô của hắn ra nhưng lực đạo của hắn rất mạnh, dễ hiểu là cô không thể đẩy ra được, cô hoảng loạn hét:
"Anh không được..không được làm như vậy!"
Trong đầu vô chỉ thoáng qua những hình ảnh cả cuộc đời này cô phải ở nơi như một cơn ác mộng này, không vào giờ quay về nhà được nữa, phải luôn bên cạnh hắn như thế, cô không kìm lòng được mà vô cùng bất mãn.
Hắn trừng mắt nhìn cô hỏi ngược lại:
"Vậy còn muốn bỏ trốn một lần nữa? Bác sĩ Trương, tiêm thuốc mê!"
Bác sĩ Trương ngay lập tức tiêm ống thuốc vào tay cô, lực nắm tay của Uông Hy Vấn cũng nhẹ dần, Hồng Thất chỉ nhìn thấy mọi thứ mờ dần.
- ----
Thẩm Dịch Đình cũng biết chuyện Uông Hy Vấn cấy chíp định vị lên người của Hồng Thất, nhưng anh không cách nào có thể ngăn cản được Uông Hy Vấn. Cả ngày anh cứ chạy bộ không ngừng, trong lòng tự trách bản thân mình thật tệ hại không thể làm điều gì tốt đẹp cho người mình yêu thương, chỉ biết đứng nhìn cô chịu dày vò từng chút, lòng anh như có hàng ngàn con dao găm vào tim đau đến nghẹt thở.
"Thẩm Dịch Đình, cậu mau đến bến cảng nhập hàng đi! Uông tiên sinh đã cho phép cậu được tự mình giải quyết!"
Thẩm Dịch Đình khựng lại nhìn Trịnh Thiên đứng ở đó, hỏi:
"Vì sao lại là tôi?"
Trịnh Thiên nhướn vai:
"Chẳng biết!"
"Tôi đi!" Thẩm Dịch Đình nói.
- -- -----
Ánh chiều tà đổ xuống, cả Thương Thành khoác lên mình bộ sao màu nắng nhạt, cái nắng đầu xuân mang đến mùi hương tươi mới cùng mát lạnh.
Hồng Thất chợt bừng tỉnh, nhìn ra cửa sổ chỉ thấy một màu nắng chiều thì trong lòng rất buồn, chợt phát giác trên cổ có gì đó nhói đau. Cô dùng tay sờ, chỉ thấy như bị băng gạc bó lại, cô nhớ trước khi mình ngủ thiếp đi, Uông Hy Vấn đã nói cấy chíp định vị cho cô, hắn cấy ở đây? Cô nghĩ như vậy nên nén đau, tháo băng gạc ra.
Vết khâu rất đều, nhưng cô biết, bên trong nó có một con chíp nhất định sẽ chống lại cô, cô liền cắn chặt răng, nhất định phải đem nó ném đi. Nhưng vừa như cái đâu khiến cô càng run rẩy càng run càng không tập trung cuối cùng đau đến cùng tận nhưng chẳng làm được gì, máu đã ra ướt tay cô, cô cắn chặt môi tới bật máu.
Cô gái nhỏ cuối cùng cũng tự làm đau mình!
Cánh cửa mở ra rồi đóng sầm lại, cô chỉ nghe thấy tiếng quát của Uông Hy Vấn:
"Em làm gì vậy?"
Hắn giật lấy tay cô, đôi bàn tay đầy máu tươi, vết thương trên cổ đã nhuộm đỏ cả một lớp áo bởi máu.
Cô đẩy hắn ra, bước xuống giường, cứ ngơx là cô sẽ có thể bỏ chạy nhưng thật là tệ, vì cô nằm giường lâu, chân không có lực, cô vừa quay bước thì đã ngã, Uông Hy Vấn chỉ kịp đỡ lấy cô, kéo ngược trở lại, tức giận nói:
"Em muốn tôi đưa em trở về quán bar chứ?"
Hắn liền kéo cô đứng dậy, đem cô xuống tầng dưới, đẩy cô vào xe hơi, một bước phóng xe đi. Chớp mắt, cánh cửa quán bar hiện ra, lúc này trời cũng chập choạng tối, ánh đèn neon sáng loá chiếu sáng tên tấm biển "Thuỷ Tinh".
Uông Hy Vấn xuống xe, kéo Hồng Thất vào trong.
Mọi người bên trong ngẩn người nhìn cô, ngsy cả người phụ nữ đó.
Bà ta ngạc nhiên nhưng cũng sớm hiểu ra ý của hắn. Đợi khi hắn vừa rời đi, bà ta liền bước tới, cất giọng ngọt ngào đầy thâm hiểm:
"Con ngoan, mau đi thôi!"
Cô sợ hãi lùi vào một góc, nhưng bên ngoài, hai kẻ đã từng bắt cóc cô nhìn vào, ánh mắt đó, độc ác, khiến cô sợ hãi vô cùng. Cô vẫn còn nhớ rất rõ những hình ảnh trong buổi đem hòm đó, cô bé còn rất nhỏ, cái xác đó mãi mãi bị chôn vùi ở nơi thật lạnh lẽo, không ai quan tâm đến.
Cuối cùng cô phải đi theo người phụ nữ, bà ta bắt cô thay quần áo, thay đổi tất cả, trang điểm loè loẹt.
Cô chẳng biết phải làm gì lúc này cả, vì vô không muốn quay về chỗ Uông Hy Vấn, cũng không muốn ở lại nơi này.
Đêm càng chìm vào trụy lạc, khi cả quán bar tấp nấp người ra vào. Nơi ăn chơi không có điểm dừng, vô số góc khuất cũng như ẩn hiện trước mắt cô.
Những kẻ bặm trợn đứng sẵn bên ngoài chờ cô, bọn họ sẽ đưa cô đi đâu đó.
Giống như lần trước, cô bị dẫn vào một căn phòng, nhưng bên trong tối đen, cũng không có ai bên trong. Bỗng cô nghe thấy tiếng ly thủy tinh va vào nhau, cô nghiêng đầu nhìn theo hướng âm thanh, ánh đèn bỗng bật sáng, chẳng có ai cả, trong lòng cô có chút lo lắng, ngoài những âm thanh bí hiểm thì chẳng có bóng người nào cả.
Một cánh cửa cũng mở ra, ánh sáng rực rỡ, tiếng nhạc xập xình, cuối tầm nhìn đó là những nữ nhân ăn mặc hở hang, như con rắn uốn éo trên chiếc cột cao, đám người bên dưới reo hò. Cô vừa quay đầu định chạy đi đã bị chặn lại bởi hai tên vệ sĩ lực lưỡng.
Họ đẩy cô ra giữa sân khấu, ánh đèn đột nhiên chiếu về phía cô, giọng nói của người phụ nữ tự xưng là "mẹ" lại vang lên:
"Xin giới thiệu với mọi người Tiểu Thất, mọi người có thích không ạ?"
Bên dưới rộn vang tiếng trả lời "có", âm thanh càng khiến Hồng Thất hoảng loạn, cô đứng như tượng nhìn hai cô gái bên cạnh, với thời tiết thế này, mặc như thế thật là hành hạ con người ta, thiếu trên hở dưới, còn phải mía uốn éo trên cột sắt. Cô nhìn xuống bên dưới, ở đó có rất nhiều đàn ông, họ nhìn cô bằng ánh mắt càn rỡ đến nỗi khiến cô thấy nổi da gà, lùi lại mấy bước lại bị kẹt hai tên bảo vệ kia. Cô không biết mình nên làm gì.
Hai cô gái kia nhìn cô lạnh lùng nói:
"Quái! Không múa đi? Người mới thì đứng có đỉnh đảnh không sống lâu được đâu!"
Sức ép từ tất cả khiến cho tinh thần Hồng Thất suy sụp hoàn toàn, cô chỉ biết run rẩy bám lấy cái cột sắt, bắt chước những cô gái kia.
Bên dưới lại rộn rã tiếng chê cười, có người nói rất lớn:
"Cô bé thanh thuần thế, chỉ hợp để cưng chiều trên giường mà thôi, chị Cả, giá?"
"Tiểu Thất...rất trong sạch, giá một vạn, đây là đêm đầu tiên của Tiểu Thất."
Rồi tiếng kì kèo trả giá, người tranh giành, người chê bai, tất cả càng khiến Hồng Thất vô cùng xấu hổ, cô lại bị bán, tiếp theo cô sẽ phải làm gì?
Cô thức dậy, Uông Hy Vấn vẫn nằm ngủ, cô liền bước xuống giường, mở rèm cửa, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng, cô nhìn quanh. Căn phòng rất đẹp, bố trí vô cùng mực thước, tủ quần áo, giá sách, bàn làm việc được xếp ngay ngắn.
Không hiểu vì sao cô vô cùng tò mò một bức ảnh hắn để trên bàn làm việc, đắn đo một hồi cô mới chầm chậm đi đến bàn làm việc.
Vừa cầm khung ảnh lên tay, giọng của Uông Hy Vấn chợt vang lên:
"Không được lấy!"
Giọng nói vào buổi sáng của hắn rất khàn khiến cô giật mình, làm rơi tấm ảnh xuống đất, vỡ ra từng mảnh, cô vừa nhìn lướt qua, người trong tấm ảnh là một cô gái, nhưng...nhìn kìa! Chính là Dung Hoa, nhưng lạ quá, nhìn kĩ thì không hẳn giống lắm, chỉ có đôi nét, nhìn qua có vẻ như người trong hình lớn tuổi hơn cô và Dung Hoa.
Hắn rất tức giận khom người xuống nhặt những mảnh vỡ còn lại ra khỏi tấm ảnh, cầm bức ảnh lên, hắn kẹp nó vào một cuốn sổ trên bàn.
Hồng Thất thấy vô cùng áy náy, cứ lo lắng mãi, cuối cùng cũng lên tiếng:
"Xin lỗi, tôi không nên lấy đồ của anh khi chưa được cho phép."
Hắn nghiêng đầu nhìn cô, cất giọng lạnh lùng:
"Đúng đấy!"
Cô hơi sợ ánh mắt đó của hắn, trong vô cùng hoang dã, còn rõ ràng hằn lên những tia máu sắc lạnh.
Hắn không nói gì cả, nhanh chóng đi ra ngoài, đến khi cô nghe thấy tiếng "rắc", cũng là lúc cô phát hiện hắn đã khoá chặt cửa phòng, cô vội đạp cửa hét toáng lên:
"Xin anh, mở cửa!...Uông Hy Vấn!"
Nhưng bên ngoài yên ắng, dường như hắn đã bỏ đi mất rồi.
Cô thất vọng ngồi xuống nền nhà, sát cạnh bên cánh cửa, giương đôi mắt mong chờ nhìn ra cửa sổ.
Rồi đột nhiên cánh cửa mở ra, cô bất ngờ ngoảnh lai đã nhìn thấy Uông Hy Vấn đứng ở đó, bên cạnh bác sĩ Trương đang nhìn cô bằng đôi mắt bàng hoàng. Cô ngay lập tức đứng lên, lùi đi mấy bước.
Bác sĩ mang theo một hộp gì đó khá lớn, ông ta ngồi xuống ghế, đang lấy ra thứ gì đó, điều này khiến cô vô cùng lo lắng.
Uông Hy Vấn trước sau vẫn không có chút biểu cảm gì, kéo cô nằm xuống giường. Cuối cùng, cô cũng sợ hãi mà hỏi:
"Anh định làm gì vậy?"
Hắn rất dịu dàng trả lời:
"Gắn định vị, để sau này em không bỏ trốn nữa."
Cô nghe xong khiếp đảm, định đẩy cánh tay trói chặt người cô của hắn ra nhưng lực đạo của hắn rất mạnh, dễ hiểu là cô không thể đẩy ra được, cô hoảng loạn hét:
"Anh không được..không được làm như vậy!"
Trong đầu vô chỉ thoáng qua những hình ảnh cả cuộc đời này cô phải ở nơi như một cơn ác mộng này, không vào giờ quay về nhà được nữa, phải luôn bên cạnh hắn như thế, cô không kìm lòng được mà vô cùng bất mãn.
Hắn trừng mắt nhìn cô hỏi ngược lại:
"Vậy còn muốn bỏ trốn một lần nữa? Bác sĩ Trương, tiêm thuốc mê!"
Bác sĩ Trương ngay lập tức tiêm ống thuốc vào tay cô, lực nắm tay của Uông Hy Vấn cũng nhẹ dần, Hồng Thất chỉ nhìn thấy mọi thứ mờ dần.
- ----
Thẩm Dịch Đình cũng biết chuyện Uông Hy Vấn cấy chíp định vị lên người của Hồng Thất, nhưng anh không cách nào có thể ngăn cản được Uông Hy Vấn. Cả ngày anh cứ chạy bộ không ngừng, trong lòng tự trách bản thân mình thật tệ hại không thể làm điều gì tốt đẹp cho người mình yêu thương, chỉ biết đứng nhìn cô chịu dày vò từng chút, lòng anh như có hàng ngàn con dao găm vào tim đau đến nghẹt thở.
"Thẩm Dịch Đình, cậu mau đến bến cảng nhập hàng đi! Uông tiên sinh đã cho phép cậu được tự mình giải quyết!"
Thẩm Dịch Đình khựng lại nhìn Trịnh Thiên đứng ở đó, hỏi:
"Vì sao lại là tôi?"
Trịnh Thiên nhướn vai:
"Chẳng biết!"
"Tôi đi!" Thẩm Dịch Đình nói.
- -- -----
Ánh chiều tà đổ xuống, cả Thương Thành khoác lên mình bộ sao màu nắng nhạt, cái nắng đầu xuân mang đến mùi hương tươi mới cùng mát lạnh.
Hồng Thất chợt bừng tỉnh, nhìn ra cửa sổ chỉ thấy một màu nắng chiều thì trong lòng rất buồn, chợt phát giác trên cổ có gì đó nhói đau. Cô dùng tay sờ, chỉ thấy như bị băng gạc bó lại, cô nhớ trước khi mình ngủ thiếp đi, Uông Hy Vấn đã nói cấy chíp định vị cho cô, hắn cấy ở đây? Cô nghĩ như vậy nên nén đau, tháo băng gạc ra.
Vết khâu rất đều, nhưng cô biết, bên trong nó có một con chíp nhất định sẽ chống lại cô, cô liền cắn chặt răng, nhất định phải đem nó ném đi. Nhưng vừa như cái đâu khiến cô càng run rẩy càng run càng không tập trung cuối cùng đau đến cùng tận nhưng chẳng làm được gì, máu đã ra ướt tay cô, cô cắn chặt môi tới bật máu.
Cô gái nhỏ cuối cùng cũng tự làm đau mình!
Cánh cửa mở ra rồi đóng sầm lại, cô chỉ nghe thấy tiếng quát của Uông Hy Vấn:
"Em làm gì vậy?"
Hắn giật lấy tay cô, đôi bàn tay đầy máu tươi, vết thương trên cổ đã nhuộm đỏ cả một lớp áo bởi máu.
Cô đẩy hắn ra, bước xuống giường, cứ ngơx là cô sẽ có thể bỏ chạy nhưng thật là tệ, vì cô nằm giường lâu, chân không có lực, cô vừa quay bước thì đã ngã, Uông Hy Vấn chỉ kịp đỡ lấy cô, kéo ngược trở lại, tức giận nói:
"Em muốn tôi đưa em trở về quán bar chứ?"
Hắn liền kéo cô đứng dậy, đem cô xuống tầng dưới, đẩy cô vào xe hơi, một bước phóng xe đi. Chớp mắt, cánh cửa quán bar hiện ra, lúc này trời cũng chập choạng tối, ánh đèn neon sáng loá chiếu sáng tên tấm biển "Thuỷ Tinh".
Uông Hy Vấn xuống xe, kéo Hồng Thất vào trong.
Mọi người bên trong ngẩn người nhìn cô, ngsy cả người phụ nữ đó.
Bà ta ngạc nhiên nhưng cũng sớm hiểu ra ý của hắn. Đợi khi hắn vừa rời đi, bà ta liền bước tới, cất giọng ngọt ngào đầy thâm hiểm:
"Con ngoan, mau đi thôi!"
Cô sợ hãi lùi vào một góc, nhưng bên ngoài, hai kẻ đã từng bắt cóc cô nhìn vào, ánh mắt đó, độc ác, khiến cô sợ hãi vô cùng. Cô vẫn còn nhớ rất rõ những hình ảnh trong buổi đem hòm đó, cô bé còn rất nhỏ, cái xác đó mãi mãi bị chôn vùi ở nơi thật lạnh lẽo, không ai quan tâm đến.
Cuối cùng cô phải đi theo người phụ nữ, bà ta bắt cô thay quần áo, thay đổi tất cả, trang điểm loè loẹt.
Cô chẳng biết phải làm gì lúc này cả, vì vô không muốn quay về chỗ Uông Hy Vấn, cũng không muốn ở lại nơi này.
Đêm càng chìm vào trụy lạc, khi cả quán bar tấp nấp người ra vào. Nơi ăn chơi không có điểm dừng, vô số góc khuất cũng như ẩn hiện trước mắt cô.
Những kẻ bặm trợn đứng sẵn bên ngoài chờ cô, bọn họ sẽ đưa cô đi đâu đó.
Giống như lần trước, cô bị dẫn vào một căn phòng, nhưng bên trong tối đen, cũng không có ai bên trong. Bỗng cô nghe thấy tiếng ly thủy tinh va vào nhau, cô nghiêng đầu nhìn theo hướng âm thanh, ánh đèn bỗng bật sáng, chẳng có ai cả, trong lòng cô có chút lo lắng, ngoài những âm thanh bí hiểm thì chẳng có bóng người nào cả.
Một cánh cửa cũng mở ra, ánh sáng rực rỡ, tiếng nhạc xập xình, cuối tầm nhìn đó là những nữ nhân ăn mặc hở hang, như con rắn uốn éo trên chiếc cột cao, đám người bên dưới reo hò. Cô vừa quay đầu định chạy đi đã bị chặn lại bởi hai tên vệ sĩ lực lưỡng.
Họ đẩy cô ra giữa sân khấu, ánh đèn đột nhiên chiếu về phía cô, giọng nói của người phụ nữ tự xưng là "mẹ" lại vang lên:
"Xin giới thiệu với mọi người Tiểu Thất, mọi người có thích không ạ?"
Bên dưới rộn vang tiếng trả lời "có", âm thanh càng khiến Hồng Thất hoảng loạn, cô đứng như tượng nhìn hai cô gái bên cạnh, với thời tiết thế này, mặc như thế thật là hành hạ con người ta, thiếu trên hở dưới, còn phải mía uốn éo trên cột sắt. Cô nhìn xuống bên dưới, ở đó có rất nhiều đàn ông, họ nhìn cô bằng ánh mắt càn rỡ đến nỗi khiến cô thấy nổi da gà, lùi lại mấy bước lại bị kẹt hai tên bảo vệ kia. Cô không biết mình nên làm gì.
Hai cô gái kia nhìn cô lạnh lùng nói:
"Quái! Không múa đi? Người mới thì đứng có đỉnh đảnh không sống lâu được đâu!"
Sức ép từ tất cả khiến cho tinh thần Hồng Thất suy sụp hoàn toàn, cô chỉ biết run rẩy bám lấy cái cột sắt, bắt chước những cô gái kia.
Bên dưới lại rộn rã tiếng chê cười, có người nói rất lớn:
"Cô bé thanh thuần thế, chỉ hợp để cưng chiều trên giường mà thôi, chị Cả, giá?"
"Tiểu Thất...rất trong sạch, giá một vạn, đây là đêm đầu tiên của Tiểu Thất."
Rồi tiếng kì kèo trả giá, người tranh giành, người chê bai, tất cả càng khiến Hồng Thất vô cùng xấu hổ, cô lại bị bán, tiếp theo cô sẽ phải làm gì?