Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Câu chuyện 12 năm trước!
Trong căn phòng Tổng Giám đốc của tập đoàn MH, Tần Chính Nguyên đang ngồi kí văn kiện thì chợt lại nhớ về hồi ức xưa.
Năm đó, anh chỉ mới 13 tuổi, trong lúc đi chơi đã bị một nhóm người bắt cóc. Bọn chúng là kẻ thù của gia đình anh, bắt cóc anh nhằm uy hiếp tống tiền cha mẹ anh. Đối với việc sinh ra trong một gia đình giàu có như anh thì việc bị bắt cóc là quá quen thuộc. Vậy nên lúc ấy anh cũng chẳng mảy may sợ hãi hay lo lắng gì.
Bọn bắt cóc trói anh vào một cái ghế trong căn nhà hoang cũ kĩ ở một xóm nhỏ nghèo nàn. Chúng nghĩ rằng một đứa con nít như anh sẽ chẳng thể làm gì được nên đã để mặc anh ở lại đó đi mua rượu về nhậu với nhau.
Đột nhiên lúc ấy có một cô bé xuất hiện trước mắt anh. Anh vẫn còn nhớ như in những câu nói giữa mình và bé gái ấy.
Fastback.(Hồi tưởng lại)
///- Anh ơi, sao anh lại bị trói ở đây?
Giọng nói ngây thơ ngọt như đường vang lên bên cạnh khiến anh bất giác quay đầu lại.
- Bé con, em làm gì ở đây?
- Em chui từ cái lỗ đằng kia vào đây chơi! Anh bị bắt cóc ạ, để em cởi dây giúp anh nhé!
- Em làm được hả?
- Dạ, mà sao anh không sợ vậy?
- Chuyện này anh sớm quen rồi!
Sau đó bé gái ấy đã cởi dây ra giúp cho anh. Nó dẫn anh tới chỗ cái lỗ chó kia.
- Anh ra trước đi!
Tần Chính Nguyên chui qua đó, cậu đưa tay vào để kéo luôn cô nhóc ra. Vừa mới chui qua được cái lỗ thì có một tên bắt cóc đã phát hiện ra và hét lên:
- Đâu ra con oắt kia vậy, dám chạy trốn!
Tiếng kêu của hắn đã báo hiệu cho mấy tên ở bên ngoài. Thấy đã bị phát hiện, cô nhóc kia kéo tay Tần Chính Nguyên chạy đi. Cả hai chạy tới cánh đồng cỏ cao hơn đầu cô bé rồi ngồi xuống trốn.
Bọn chúng ở phía sau không ngừng la hét và đuổi theo, nhưng tới đó thì mất dấu.
- Chết tiệt, để thằng nhóc đó trốn mất rồi, biết ăn nói thế nào với đại ca đây?
Cả bọn rời đi trong tức tối. Lúc này cả hai mới ngồi phịch xuống thở hồng hộc.
- Cảm ơn em nha nhóc.
- Em không phải là nhóc, em 10 tuổi rồi!
- Anh 13 rồi!
- Ồ, mà anh đẹp trai thiệt đó!
(Ui cái liêm sỉ của chj nhà)
- Nhóc cũng đáng yêu lắm!
- Em tặng anh này, đây là vòng cổ may mắn của mẹ em để lại cho em trước khi mất đó. Đem nó theo sẽ an toàn hơn nha!!!
- Cảm ơn em nha!
- Không có gì đâu, em còn một cái nữa ở nhà! Anh nhớ luôn đeo bên mình nha! Lớn lên nếu gặp lại em sẽ làm vợ anh!
. Cả hai đang nói dở câu chuyện thì một giọng nói vang lên.
- Tiểu Nguyên, con ở đâu!
Là giọng của mẹ anh. Ba mẹ anh mới tóm được bọn chúng thì chúng nói anh đã chạy thoát rồi nên mới đi tìm quanh đây.
- Con ở đây!
Hai đứa trẻ đứng lên để lộ đầu ra.
- Con không sao chứ!
- Không ạ, em ấy đã cứu con!
- Cảm ơn cháu đã giúp Tiểu Nguyên nhà bác!
- Dạ là tình cờ thôi ạ!
Lúc này cha anh-ông Tần Chính Hoàng lên tiếng:
- Chúng ta về thôi!
- Vậy anh đẹp trai em đi đây, tạm biệt anh!
. Bé gái nhỏ nhanh chóng rời khỏi đó.//
End Fastback.
Sau ngày hôm đó, cha mẹ đã đưa anh tới Mĩ để định cư. Anh luôn đeo sợi dây chuyền mà cô bé đó tặng cho mình. Mỗi khi nhìn vào nó anh lại nhớ tới cô bé nhỏ đã cứu mình năm xưa.
Thời gian quả thật là không chờ đợi một ai. Mới đó đã 12 năm trôi qua, Tần Chính Nguyên anh bây giờ đã là Tổng Giám đốc của tập đoàn MH dưới một người trên vạn người khi chỉ mới 25 tuổi. Còn bé gái năm nào giờ chắc cũng đã là một thiếu nữ 22 tuổi. Sau lần bắt cóc đó, anh trở lên lạnh lùng và ít nói hơn. Trong thâm tâm anh luôn tồn tại một ý niệm là sẽ cưới người đã cứu mình.
Bỗng cánh cửa văn phòng Tổng Giám đốc bật mở, từ bên ngoài một người con gái bước vào. Cô gái này ăn mặc thật sự mà nói thi chính là "thiếu vải" trầm trọng.
- Anh yêu, chúng ta về thôi!
- Được!
Cô gái này tên là Lý Nhã Hân, bạn gái của anh. Còn lí do vì sao cô ta lại được anh chọn chỉ bởi vì một sai lầm.
Năm 22 tuổi, anh chính thức trở thành Tổng Giám đốc. Sau đó anh ngay lập tức bắt tay vào điều tra để tìm lại cô bé năm xưa. Năm đó, địa điểm anh được cứu là ở thôn Nghi Sương nằm ở ngoại ô thành phố S.
Nhưng việc điều tra này cũng chẳng hề dễ dàng bởi lúc ấy anh quên mất không hỏi tên của cô bé ấy, ngoại trừ tuổi ra. Trong quá trình tìm kiếm lại nhầm lẫn với Lý Nhã Hân bởi cô ta cũng ở thôn đó.
Không chỉ vậy, khi anh đưa ra sợi dây chuyền thì Lý Nhã Hân còn thừa nhận nó là của mình. Lý Nhã Hân muốn được làm người phụ nữ của anh để được ăn sung mặc sướng. Và quả nhiên, anh lại thật sự tin rằng cô ta là người đã cứu mình mà để cô ta trở thành bạn gái của anh.
Tần Chính Nguyên đã từng đưa cô ta về ra mắt với cha mẹ mình. Với con mắt của người từng trải, mẹ và ba anh nhất quyết không chấp nhận người như Lý Nhã Hân trở thành thiếu phu nhân của Tần gia. Cũng vì lý đó mà mối quan hệ giữa anh và cha mẹ mình bị rạn nứt.
Từ lúc quen biết, Lý Nhã Hân cũng chuyển về sống chung với anh. Ở trước mặt anh, cô ta luôn tỏ ra hiền lành, đối xử tốt với mọi người. Nhưng sau lưng, Lý Nhã Hân mới lộ ra bản chất thật của mình, cả ngày chỉ biết ngồi chơi, bắt bẻ người giúp việc trong biệt thự. Mọi người vô cùng bức xúc với cô ta nhưng lại chẳng dám ho he gì vì bị đe dọa dám lắm lời sẽ bị đuổi việc.
Năm đó, anh chỉ mới 13 tuổi, trong lúc đi chơi đã bị một nhóm người bắt cóc. Bọn chúng là kẻ thù của gia đình anh, bắt cóc anh nhằm uy hiếp tống tiền cha mẹ anh. Đối với việc sinh ra trong một gia đình giàu có như anh thì việc bị bắt cóc là quá quen thuộc. Vậy nên lúc ấy anh cũng chẳng mảy may sợ hãi hay lo lắng gì.
Bọn bắt cóc trói anh vào một cái ghế trong căn nhà hoang cũ kĩ ở một xóm nhỏ nghèo nàn. Chúng nghĩ rằng một đứa con nít như anh sẽ chẳng thể làm gì được nên đã để mặc anh ở lại đó đi mua rượu về nhậu với nhau.
Đột nhiên lúc ấy có một cô bé xuất hiện trước mắt anh. Anh vẫn còn nhớ như in những câu nói giữa mình và bé gái ấy.
Fastback.(Hồi tưởng lại)
///- Anh ơi, sao anh lại bị trói ở đây?
Giọng nói ngây thơ ngọt như đường vang lên bên cạnh khiến anh bất giác quay đầu lại.
- Bé con, em làm gì ở đây?
- Em chui từ cái lỗ đằng kia vào đây chơi! Anh bị bắt cóc ạ, để em cởi dây giúp anh nhé!
- Em làm được hả?
- Dạ, mà sao anh không sợ vậy?
- Chuyện này anh sớm quen rồi!
Sau đó bé gái ấy đã cởi dây ra giúp cho anh. Nó dẫn anh tới chỗ cái lỗ chó kia.
- Anh ra trước đi!
Tần Chính Nguyên chui qua đó, cậu đưa tay vào để kéo luôn cô nhóc ra. Vừa mới chui qua được cái lỗ thì có một tên bắt cóc đã phát hiện ra và hét lên:
- Đâu ra con oắt kia vậy, dám chạy trốn!
Tiếng kêu của hắn đã báo hiệu cho mấy tên ở bên ngoài. Thấy đã bị phát hiện, cô nhóc kia kéo tay Tần Chính Nguyên chạy đi. Cả hai chạy tới cánh đồng cỏ cao hơn đầu cô bé rồi ngồi xuống trốn.
Bọn chúng ở phía sau không ngừng la hét và đuổi theo, nhưng tới đó thì mất dấu.
- Chết tiệt, để thằng nhóc đó trốn mất rồi, biết ăn nói thế nào với đại ca đây?
Cả bọn rời đi trong tức tối. Lúc này cả hai mới ngồi phịch xuống thở hồng hộc.
- Cảm ơn em nha nhóc.
- Em không phải là nhóc, em 10 tuổi rồi!
- Anh 13 rồi!
- Ồ, mà anh đẹp trai thiệt đó!
(Ui cái liêm sỉ của chj nhà)
- Nhóc cũng đáng yêu lắm!
- Em tặng anh này, đây là vòng cổ may mắn của mẹ em để lại cho em trước khi mất đó. Đem nó theo sẽ an toàn hơn nha!!!
- Cảm ơn em nha!
- Không có gì đâu, em còn một cái nữa ở nhà! Anh nhớ luôn đeo bên mình nha! Lớn lên nếu gặp lại em sẽ làm vợ anh!
. Cả hai đang nói dở câu chuyện thì một giọng nói vang lên.
- Tiểu Nguyên, con ở đâu!
Là giọng của mẹ anh. Ba mẹ anh mới tóm được bọn chúng thì chúng nói anh đã chạy thoát rồi nên mới đi tìm quanh đây.
- Con ở đây!
Hai đứa trẻ đứng lên để lộ đầu ra.
- Con không sao chứ!
- Không ạ, em ấy đã cứu con!
- Cảm ơn cháu đã giúp Tiểu Nguyên nhà bác!
- Dạ là tình cờ thôi ạ!
Lúc này cha anh-ông Tần Chính Hoàng lên tiếng:
- Chúng ta về thôi!
- Vậy anh đẹp trai em đi đây, tạm biệt anh!
. Bé gái nhỏ nhanh chóng rời khỏi đó.//
End Fastback.
Sau ngày hôm đó, cha mẹ đã đưa anh tới Mĩ để định cư. Anh luôn đeo sợi dây chuyền mà cô bé đó tặng cho mình. Mỗi khi nhìn vào nó anh lại nhớ tới cô bé nhỏ đã cứu mình năm xưa.
Thời gian quả thật là không chờ đợi một ai. Mới đó đã 12 năm trôi qua, Tần Chính Nguyên anh bây giờ đã là Tổng Giám đốc của tập đoàn MH dưới một người trên vạn người khi chỉ mới 25 tuổi. Còn bé gái năm nào giờ chắc cũng đã là một thiếu nữ 22 tuổi. Sau lần bắt cóc đó, anh trở lên lạnh lùng và ít nói hơn. Trong thâm tâm anh luôn tồn tại một ý niệm là sẽ cưới người đã cứu mình.
Bỗng cánh cửa văn phòng Tổng Giám đốc bật mở, từ bên ngoài một người con gái bước vào. Cô gái này ăn mặc thật sự mà nói thi chính là "thiếu vải" trầm trọng.
- Anh yêu, chúng ta về thôi!
- Được!
Cô gái này tên là Lý Nhã Hân, bạn gái của anh. Còn lí do vì sao cô ta lại được anh chọn chỉ bởi vì một sai lầm.
Năm 22 tuổi, anh chính thức trở thành Tổng Giám đốc. Sau đó anh ngay lập tức bắt tay vào điều tra để tìm lại cô bé năm xưa. Năm đó, địa điểm anh được cứu là ở thôn Nghi Sương nằm ở ngoại ô thành phố S.
Nhưng việc điều tra này cũng chẳng hề dễ dàng bởi lúc ấy anh quên mất không hỏi tên của cô bé ấy, ngoại trừ tuổi ra. Trong quá trình tìm kiếm lại nhầm lẫn với Lý Nhã Hân bởi cô ta cũng ở thôn đó.
Không chỉ vậy, khi anh đưa ra sợi dây chuyền thì Lý Nhã Hân còn thừa nhận nó là của mình. Lý Nhã Hân muốn được làm người phụ nữ của anh để được ăn sung mặc sướng. Và quả nhiên, anh lại thật sự tin rằng cô ta là người đã cứu mình mà để cô ta trở thành bạn gái của anh.
Tần Chính Nguyên đã từng đưa cô ta về ra mắt với cha mẹ mình. Với con mắt của người từng trải, mẹ và ba anh nhất quyết không chấp nhận người như Lý Nhã Hân trở thành thiếu phu nhân của Tần gia. Cũng vì lý đó mà mối quan hệ giữa anh và cha mẹ mình bị rạn nứt.
Từ lúc quen biết, Lý Nhã Hân cũng chuyển về sống chung với anh. Ở trước mặt anh, cô ta luôn tỏ ra hiền lành, đối xử tốt với mọi người. Nhưng sau lưng, Lý Nhã Hân mới lộ ra bản chất thật của mình, cả ngày chỉ biết ngồi chơi, bắt bẻ người giúp việc trong biệt thự. Mọi người vô cùng bức xúc với cô ta nhưng lại chẳng dám ho he gì vì bị đe dọa dám lắm lời sẽ bị đuổi việc.