Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 518
Chương 518: Trong lòng anh, cô ấy khá quan trọng đấy nhỉ .
Lúc này Tần Mộ Dương cũng xuống xe.
Triển Doanh Việt nhìn anh, cười khẩy: “Tổng giám đốc Tần rảnh rỗi thật đấy, còn chở cả thực tập sinh về tận nhà. Thậm chí còn vì cô ấy mà bỏ lỡ buổi tiệc của sếp Kim đêm qua. Xem ra, cô thực tập sinh này khá quan trọng đối với anh đấy nhỉ.”
Tần Mộ Dương đóng cửa xe, đến cạnh Y Nhàn, cứ vậy ôm chầm cô vào lòng mình.
Nhìn dáng người nhỏ nhắn xinh xắn của Y Nhàn cạnh dáng người cao lớn của Tần Mộ Dương chẳng hiểu sao lại có vẻ khá xứng đôi.
Có vẻ như sự chênh lệch chiều cao của hai người khá xứng đôi với nhau.
“Giám đốc Triển nhỏ có vẻ rất để ý đến việc chăm sóc người nhà mình nhỉ?” Tần Mộ Dương vẫn tiếp tục ôm lấy Y Nhàn, “Nhưng tôi vẫn mong rằng tổng giám đốc Triển nhỏ có thể hiểu cho rõ, không phải ai cũng nằm trong túi áo cậu. Ít nhất thì bạn gái của Tần Mộ Dương tôi đây không phải là người mà cậu có thể mơ tưởng đến.”
Nói xong câu đó, Tần Mộ Dương lạnh mặt lại, nhìn chằm chằm vào Triển Doanh Việt với ánh mắt sắc lẹm.
Triển Doanh Việt ngạc nhiên nhìn Tần Mộ Dương.
“Cô ấy là bạn gái anh?”
Anh ta không thể tin nổi.
Tần Mộ Dương nhếch mép, cười khẩy: “Tần Mộ Dương tôi không phải là người thích xía vào chuyện của người khác! Chỉ có cách giải thích phù hợp nhất đó là cô ấy là bạn gái tôi thôi, đúng không?”
Triển Doanh Việt lạnh mặt, nhìn chằm chằm vào Y Nhàn.
Còn Y Nhàn thì lại ngạc nhiên nhìn về phía Tần Mộ Dương.
Đầu óc cô lại rối như tơ vò. Hình như bây giờ cô mới nhận ra cách giải quyết mà Tần Mộ Dương vừa nhắc đến là gì.
“Hừ.”
Triển Doanh Việt hừ lạnh một tiếng rồi đi thẳng vào biệt thự nhà họ Triển.
Lúc này Y Nhàn mới chui ra khỏi lòng của Tần Mộ Dương.
Trong khoảnh khắc mà Tần Mộ Dương cảm thấy lòng mình trống đi, anh thấy hơi khó chịu nhưng anh chỉ khẽ nhíu mày một chút rồi thôi.
“Sếp, cảm ơn anh vì đã giúp tôi.” Y Nhàn nhìn Tần Mộ Dương, nói với vẻ chân thành.
Tần Mộ Dương nghe rồi cười khẽ: “Nếu như tôi làm thế này không chỉ để giúp em thì sao?”
Y Nhàn sửng sốt, ngẩn ra nhìn anh.
“Sếp, anh nói vậy có nghĩa là…”
“Không có gì đâu!”
Tần Mộ Dương bỗng đưa tay ra xoa đầu Y Nhàn: “Cũng muộn rồi, em vào nhà đi.”
Y Nhàn nhìn Triển Doanh Việt, vẫn còn muốn nói thêm gì đó. Cô vẫn luôn có cảm giác là câu nói vừa nãy của Tần Mộ Dương vẫn còn ẩn ý gì đó chứ không chỉ đơn giản như vậy.
Có lẽ là…
“Được rồi.” Y Nhàn đáp lời.
Sau đó Y Nhàn đi vào biệt thự nhà họ Triển trong tầm mắt của Tần Mộ Dương.
Tần Mộ Dương đứng cạnh xe, nhìn theo bóng lưng của Y Nhàn rồi cười khẽ một câu: “Đúng là một cô nàng ngốc nghếch.”
Nói xong, anh quay người lên xe rồi rời đi.
Y Nhàn đi vào biệt thự, hỏi điều dưỡng ban ngày về tình hình của bà Triển trong ngày hôm nay như thường lệ. Trong lúc đang nói chuyện thì Y Nhàn có nghe thấy tiếng Triển Doanh Việt đi ra ngoài. Nhưng cô cũng không để ý lắm mà vẫn chăm sóc bà Triển như bình thường.
Sau khi thấy bà Triển uống thuốc rồi ngủ, Y Nhàn sờ phần cổ đau nhức của mình thì chợt nhớ ra những vết tâm trên cổ mình vẫn chưa biết mất hết nên cô chuẩn bị về lại phòng bôi thuốc.
Nào ngờ Y Nhàn vừa mở cửa ra thì đã thấy Triển Doanh Việt đã đứng ở ngoài cửa. Mùi rượu nồng nặc trên người anh ta khiến cô phải nhíu mày lại.
Y Nhàn còn chưa kịp lên tiếng hỏi thăm thì đã bị túm chặt tay lại, sau đó phần lưng của cô đập mạnh vào tường, cô đau đến mức chảy cả nước mắt.
“Triển Doanh Việt!”
Y Nhàn mở to mắt, nhìn người đang đè mình lên tường rồi quát lớn.
Triển Doanh Việt nhìn cô, nở nụ cười mỉm lạnh lùng khiến cô nhìn vào mà lạnh hết sống lưng. Sau đó anh ta bế ngang cô lên, đi về phòng mình.
“Triển Doanh Việt, cậu làm gì đấy! Thả tôi ra!” Y Nhàn ra sức giãy dụa.
Giọng nói lạnh lùng của Triển Doanh Việt vang lên trước mặt cô: “Nếu em muốn tất cả mọi người trong biệt thự đều nghe được thì cứ gào lên tiếp đi.”
Anh ta cúi đầu xuống rồi nhìn Y Nhàn.
“Em đoán xem, người ta sẽ nghĩ là em quyến rũ anh hay là tôi đã cưỡng bức em?”
Mặt Y Nhàn tái hẳn đi.
“Mẹ tôi đối xử với em khá tốt đấy.” Triển Doanh Việt lại nói thêm câu nữa.
Y Nhàn cắn răng, trừng mắt với anh ta: “Cậu hèn hạ thật đấy!”
“Để tôi cho em thấy cái gì mới gọi là hèn hạ này!” Triển Doanh Việt nói xong, mở cửa ra, vào phòng rồi ném Y Nhàn lên giường.
“Cạch cạch.” Cửa phòng bị khóa trái lại.
Triển Doanh Việt cười lạnh nhìn Y Nhàn: “Bạn gái của Tần Mộ Dương? Được, được lắm! Rốt cuộc thì tôi kém anh ta chỗ nào hả?”
Mắt Triển Doanh Việt đỏ ngầu lên, anh ta quơ tay, gạt chai rượu đỏ gần đó xuống đất. Chai rượu vỡ tan, cả căn phòng chỉ toàn là mùi rượu vang, giống như cả hai đang ở một căn phòng chứa rượu nào đó vậy.
Nhưng bây giờ chẳng ai có tâm trạng để thưởng thức mùi hương tinh tế của loại rượu này cả.
“Triển Doanh Việt, cậu say rồi!”
Y Nhàn ngồi dậy, đang chuẩn bị xuống giường thì lại bị Triển Doanh Việt đè xuống.
Mùi rượu quanh người cô lại càng nồng hơn.
Triển Doanh Việt nhìn cô rồi cười khẩy: “Tôi không uống say! Tôi biết rõ mình muốn làm gì! Tôi biết mình muốn gì!”
“Y Nhàn!”
Triển Doanh Việt đưa tay ra, xoa nhẹ lên má cô: “Tần Mộ Dương thì có gì tốt chứ? Em ghét nhất là người nhà họ Tần cơ mà? Sao lại chọn anh ta làm bạn trai chứ? Vậy những lúc em đối xử tốt với tôi thì sao? Tất cả chỉ là giả vờ thôi à?”
Anh ta nổi điên lên, chất vấn cô.
Khuôn mặt Y Nhàn đỏ bừng lên: “Tần Mộ Dương là Tần Mộ Dương, còn Tần Lệ Phong là Tần Lệ Phong, không thể gộp hai người đó làm một để nói được.”
“Suy cho cùng thì em vẫn thích anh ta.”
Triển Doanh Việt đưa tay cởi cà vạt trên cổ ra, nhanh chóng tháo nút thắt ra.
Y Nhàn mở to mắt, nhìn anh ta với vẻ không thể tin nổi: “Triển Doanh Việt! Cậu đang làm gì đấy!”
“Tôi đang làm gì ư? Em thử nói xem?”
Triển Doanh Việt ghé sát vào tai Y Nhàn, mỉm cười xấu xa: “Tôi muốn nhìn thử xem, Tần Mộ Dương thích em như vậy, đợi anh ta biết được em bị người đàn ông khác chiếm đoạt thì liệu anh ta có cần em nữa không?”
“Triển Doanh Việt! Cậu điên rồi!”
Y Nhàn giãy mạnh hơn.
“Cậu sẽ phải hối hận đấy! Cậu không thể làm vậy với tôi được!”
Cô ra sức đẩy Triển Doanh Việt ra, muốn thoát khỏi sự trói buộc của anh ta.
Mặc dù đang say, nhưng Triển Doanh Việt vẫn biết rất rõ mình muốn làm gì. Anh ta túm lấy tay Y Nhàn, kéo lên đỉnh đầu cô rồi dùng cà vạt mình vừa tháo ra để trói chặt tay cô lại.
“Triển Doanh Việt!” Y Nhàn hoảng sợ kêu lên.
Lúc này Triển Doanh Việt đã cởi áo của mình ra, sau đó anh ta cởi đến thắt lưng, đồng thời còn nhìn chằm chằm vào Y Nhàn với ánh mắt tràn đầy sự chiếm hữu.
Từng chiếc cúc của Y Nhàn dần dần bị cởi ra.
Nhưng đúng lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa phòng Triển Doanh Việt.
Bên ngoài có tiếng nói của Triển Tư Dật: “Triển Doanh Việt! Mở cửa ra!”
Triển Doanh Việt hơi khựng lại, Y Nhàn cũng yên lặng trong chốc lát, nhưng cô vẫn có giãy dụa mạnh hơn.
“Công ty có chuyện rồi.”
Giọng nói của Triển Tư Dật lộ rõ vẻ khàn khàn và mệt mỏi.
Động tác của Triển Doanh Việt hoàn toàn dừng lại, vẻ điên cuồng trên mặt anh ta cũng dần biến mất. Anh ta nhìn Y Nhàn rồi xuống khỏi người cô.
Triển Doanh Việt nhặt quần áo dưới đất lên, nói với Triển Tư Dật đang ngoài cửa: “Con biết rồi.”
Ngoài cửa có tiếng bước chân, Triển Tư Dật đã rời đi rồi.
Y Nhàn nhân lúc Triển Doanh Việt đang mặc quần áo, vội vàng xuống giường, chạy về phía cửa phòng.
Triển Doanh Việt lại túm cô lại, đè cô lên tường lần nữa rồi nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.
“Chia tay với Tần Mộ Dương!”
Triển Doanh Việt đưa tay ra, cởi cà vạt trên cổ tay Y Nhàn ra: “Nếu không thì…”
Anh ta cười khẩy: “Tôi có hàng trăm cách để tra tấn em đấy. Em chỉ có thể là của tôi mà thôi!”
Triển Doanh Việt cầm cà vạt rồi nhìn Y Nhàn với ánh mắt cảnh cáo, sau đó đi ra khỏi phòng.
Y Nhàn đứng trong phòng, sợ sệt nhìn Triển Doanh Việt rời đi, nghe tiếng bước chân của anh ta đi xa dần rồi cô mới cài lại cúc áo, đi ra khỏi phòng ngủ của Triển Doanh Việt.
Cô đứng trước cửa phòng ngủ của bà Triển, nắm chặt tay lại.
Có phải là đã đến lúc cô phải rời khỏi đây rồi không?
Nhưng mà…
Y Nhàn đẩy cửa ra, nhìn bà Triển đang nằm nghỉ ngơi trên giường, cảm thấy cực kỳ không nỡ!
Lúc này Tần Mộ Dương cũng xuống xe.
Triển Doanh Việt nhìn anh, cười khẩy: “Tổng giám đốc Tần rảnh rỗi thật đấy, còn chở cả thực tập sinh về tận nhà. Thậm chí còn vì cô ấy mà bỏ lỡ buổi tiệc của sếp Kim đêm qua. Xem ra, cô thực tập sinh này khá quan trọng đối với anh đấy nhỉ.”
Tần Mộ Dương đóng cửa xe, đến cạnh Y Nhàn, cứ vậy ôm chầm cô vào lòng mình.
Nhìn dáng người nhỏ nhắn xinh xắn của Y Nhàn cạnh dáng người cao lớn của Tần Mộ Dương chẳng hiểu sao lại có vẻ khá xứng đôi.
Có vẻ như sự chênh lệch chiều cao của hai người khá xứng đôi với nhau.
“Giám đốc Triển nhỏ có vẻ rất để ý đến việc chăm sóc người nhà mình nhỉ?” Tần Mộ Dương vẫn tiếp tục ôm lấy Y Nhàn, “Nhưng tôi vẫn mong rằng tổng giám đốc Triển nhỏ có thể hiểu cho rõ, không phải ai cũng nằm trong túi áo cậu. Ít nhất thì bạn gái của Tần Mộ Dương tôi đây không phải là người mà cậu có thể mơ tưởng đến.”
Nói xong câu đó, Tần Mộ Dương lạnh mặt lại, nhìn chằm chằm vào Triển Doanh Việt với ánh mắt sắc lẹm.
Triển Doanh Việt ngạc nhiên nhìn Tần Mộ Dương.
“Cô ấy là bạn gái anh?”
Anh ta không thể tin nổi.
Tần Mộ Dương nhếch mép, cười khẩy: “Tần Mộ Dương tôi không phải là người thích xía vào chuyện của người khác! Chỉ có cách giải thích phù hợp nhất đó là cô ấy là bạn gái tôi thôi, đúng không?”
Triển Doanh Việt lạnh mặt, nhìn chằm chằm vào Y Nhàn.
Còn Y Nhàn thì lại ngạc nhiên nhìn về phía Tần Mộ Dương.
Đầu óc cô lại rối như tơ vò. Hình như bây giờ cô mới nhận ra cách giải quyết mà Tần Mộ Dương vừa nhắc đến là gì.
“Hừ.”
Triển Doanh Việt hừ lạnh một tiếng rồi đi thẳng vào biệt thự nhà họ Triển.
Lúc này Y Nhàn mới chui ra khỏi lòng của Tần Mộ Dương.
Trong khoảnh khắc mà Tần Mộ Dương cảm thấy lòng mình trống đi, anh thấy hơi khó chịu nhưng anh chỉ khẽ nhíu mày một chút rồi thôi.
“Sếp, cảm ơn anh vì đã giúp tôi.” Y Nhàn nhìn Tần Mộ Dương, nói với vẻ chân thành.
Tần Mộ Dương nghe rồi cười khẽ: “Nếu như tôi làm thế này không chỉ để giúp em thì sao?”
Y Nhàn sửng sốt, ngẩn ra nhìn anh.
“Sếp, anh nói vậy có nghĩa là…”
“Không có gì đâu!”
Tần Mộ Dương bỗng đưa tay ra xoa đầu Y Nhàn: “Cũng muộn rồi, em vào nhà đi.”
Y Nhàn nhìn Triển Doanh Việt, vẫn còn muốn nói thêm gì đó. Cô vẫn luôn có cảm giác là câu nói vừa nãy của Tần Mộ Dương vẫn còn ẩn ý gì đó chứ không chỉ đơn giản như vậy.
Có lẽ là…
“Được rồi.” Y Nhàn đáp lời.
Sau đó Y Nhàn đi vào biệt thự nhà họ Triển trong tầm mắt của Tần Mộ Dương.
Tần Mộ Dương đứng cạnh xe, nhìn theo bóng lưng của Y Nhàn rồi cười khẽ một câu: “Đúng là một cô nàng ngốc nghếch.”
Nói xong, anh quay người lên xe rồi rời đi.
Y Nhàn đi vào biệt thự, hỏi điều dưỡng ban ngày về tình hình của bà Triển trong ngày hôm nay như thường lệ. Trong lúc đang nói chuyện thì Y Nhàn có nghe thấy tiếng Triển Doanh Việt đi ra ngoài. Nhưng cô cũng không để ý lắm mà vẫn chăm sóc bà Triển như bình thường.
Sau khi thấy bà Triển uống thuốc rồi ngủ, Y Nhàn sờ phần cổ đau nhức của mình thì chợt nhớ ra những vết tâm trên cổ mình vẫn chưa biết mất hết nên cô chuẩn bị về lại phòng bôi thuốc.
Nào ngờ Y Nhàn vừa mở cửa ra thì đã thấy Triển Doanh Việt đã đứng ở ngoài cửa. Mùi rượu nồng nặc trên người anh ta khiến cô phải nhíu mày lại.
Y Nhàn còn chưa kịp lên tiếng hỏi thăm thì đã bị túm chặt tay lại, sau đó phần lưng của cô đập mạnh vào tường, cô đau đến mức chảy cả nước mắt.
“Triển Doanh Việt!”
Y Nhàn mở to mắt, nhìn người đang đè mình lên tường rồi quát lớn.
Triển Doanh Việt nhìn cô, nở nụ cười mỉm lạnh lùng khiến cô nhìn vào mà lạnh hết sống lưng. Sau đó anh ta bế ngang cô lên, đi về phòng mình.
“Triển Doanh Việt, cậu làm gì đấy! Thả tôi ra!” Y Nhàn ra sức giãy dụa.
Giọng nói lạnh lùng của Triển Doanh Việt vang lên trước mặt cô: “Nếu em muốn tất cả mọi người trong biệt thự đều nghe được thì cứ gào lên tiếp đi.”
Anh ta cúi đầu xuống rồi nhìn Y Nhàn.
“Em đoán xem, người ta sẽ nghĩ là em quyến rũ anh hay là tôi đã cưỡng bức em?”
Mặt Y Nhàn tái hẳn đi.
“Mẹ tôi đối xử với em khá tốt đấy.” Triển Doanh Việt lại nói thêm câu nữa.
Y Nhàn cắn răng, trừng mắt với anh ta: “Cậu hèn hạ thật đấy!”
“Để tôi cho em thấy cái gì mới gọi là hèn hạ này!” Triển Doanh Việt nói xong, mở cửa ra, vào phòng rồi ném Y Nhàn lên giường.
“Cạch cạch.” Cửa phòng bị khóa trái lại.
Triển Doanh Việt cười lạnh nhìn Y Nhàn: “Bạn gái của Tần Mộ Dương? Được, được lắm! Rốt cuộc thì tôi kém anh ta chỗ nào hả?”
Mắt Triển Doanh Việt đỏ ngầu lên, anh ta quơ tay, gạt chai rượu đỏ gần đó xuống đất. Chai rượu vỡ tan, cả căn phòng chỉ toàn là mùi rượu vang, giống như cả hai đang ở một căn phòng chứa rượu nào đó vậy.
Nhưng bây giờ chẳng ai có tâm trạng để thưởng thức mùi hương tinh tế của loại rượu này cả.
“Triển Doanh Việt, cậu say rồi!”
Y Nhàn ngồi dậy, đang chuẩn bị xuống giường thì lại bị Triển Doanh Việt đè xuống.
Mùi rượu quanh người cô lại càng nồng hơn.
Triển Doanh Việt nhìn cô rồi cười khẩy: “Tôi không uống say! Tôi biết rõ mình muốn làm gì! Tôi biết mình muốn gì!”
“Y Nhàn!”
Triển Doanh Việt đưa tay ra, xoa nhẹ lên má cô: “Tần Mộ Dương thì có gì tốt chứ? Em ghét nhất là người nhà họ Tần cơ mà? Sao lại chọn anh ta làm bạn trai chứ? Vậy những lúc em đối xử tốt với tôi thì sao? Tất cả chỉ là giả vờ thôi à?”
Anh ta nổi điên lên, chất vấn cô.
Khuôn mặt Y Nhàn đỏ bừng lên: “Tần Mộ Dương là Tần Mộ Dương, còn Tần Lệ Phong là Tần Lệ Phong, không thể gộp hai người đó làm một để nói được.”
“Suy cho cùng thì em vẫn thích anh ta.”
Triển Doanh Việt đưa tay cởi cà vạt trên cổ ra, nhanh chóng tháo nút thắt ra.
Y Nhàn mở to mắt, nhìn anh ta với vẻ không thể tin nổi: “Triển Doanh Việt! Cậu đang làm gì đấy!”
“Tôi đang làm gì ư? Em thử nói xem?”
Triển Doanh Việt ghé sát vào tai Y Nhàn, mỉm cười xấu xa: “Tôi muốn nhìn thử xem, Tần Mộ Dương thích em như vậy, đợi anh ta biết được em bị người đàn ông khác chiếm đoạt thì liệu anh ta có cần em nữa không?”
“Triển Doanh Việt! Cậu điên rồi!”
Y Nhàn giãy mạnh hơn.
“Cậu sẽ phải hối hận đấy! Cậu không thể làm vậy với tôi được!”
Cô ra sức đẩy Triển Doanh Việt ra, muốn thoát khỏi sự trói buộc của anh ta.
Mặc dù đang say, nhưng Triển Doanh Việt vẫn biết rất rõ mình muốn làm gì. Anh ta túm lấy tay Y Nhàn, kéo lên đỉnh đầu cô rồi dùng cà vạt mình vừa tháo ra để trói chặt tay cô lại.
“Triển Doanh Việt!” Y Nhàn hoảng sợ kêu lên.
Lúc này Triển Doanh Việt đã cởi áo của mình ra, sau đó anh ta cởi đến thắt lưng, đồng thời còn nhìn chằm chằm vào Y Nhàn với ánh mắt tràn đầy sự chiếm hữu.
Từng chiếc cúc của Y Nhàn dần dần bị cởi ra.
Nhưng đúng lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa phòng Triển Doanh Việt.
Bên ngoài có tiếng nói của Triển Tư Dật: “Triển Doanh Việt! Mở cửa ra!”
Triển Doanh Việt hơi khựng lại, Y Nhàn cũng yên lặng trong chốc lát, nhưng cô vẫn có giãy dụa mạnh hơn.
“Công ty có chuyện rồi.”
Giọng nói của Triển Tư Dật lộ rõ vẻ khàn khàn và mệt mỏi.
Động tác của Triển Doanh Việt hoàn toàn dừng lại, vẻ điên cuồng trên mặt anh ta cũng dần biến mất. Anh ta nhìn Y Nhàn rồi xuống khỏi người cô.
Triển Doanh Việt nhặt quần áo dưới đất lên, nói với Triển Tư Dật đang ngoài cửa: “Con biết rồi.”
Ngoài cửa có tiếng bước chân, Triển Tư Dật đã rời đi rồi.
Y Nhàn nhân lúc Triển Doanh Việt đang mặc quần áo, vội vàng xuống giường, chạy về phía cửa phòng.
Triển Doanh Việt lại túm cô lại, đè cô lên tường lần nữa rồi nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.
“Chia tay với Tần Mộ Dương!”
Triển Doanh Việt đưa tay ra, cởi cà vạt trên cổ tay Y Nhàn ra: “Nếu không thì…”
Anh ta cười khẩy: “Tôi có hàng trăm cách để tra tấn em đấy. Em chỉ có thể là của tôi mà thôi!”
Triển Doanh Việt cầm cà vạt rồi nhìn Y Nhàn với ánh mắt cảnh cáo, sau đó đi ra khỏi phòng.
Y Nhàn đứng trong phòng, sợ sệt nhìn Triển Doanh Việt rời đi, nghe tiếng bước chân của anh ta đi xa dần rồi cô mới cài lại cúc áo, đi ra khỏi phòng ngủ của Triển Doanh Việt.
Cô đứng trước cửa phòng ngủ của bà Triển, nắm chặt tay lại.
Có phải là đã đến lúc cô phải rời khỏi đây rồi không?
Nhưng mà…
Y Nhàn đẩy cửa ra, nhìn bà Triển đang nằm nghỉ ngơi trên giường, cảm thấy cực kỳ không nỡ!