Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Chương 2: Cô chưa từng làm chuyện có lỗi với Bình Long
Bà Quý nói bằng giọng tức giận: “Ban đầu tôi đã hỏi cô rằng cô có e ngại tình hình của Bình Long không, dù cả đời này thằng bé cũng không thể tỉnh lại thì sao nhưng cô vẫn khăng khăng muốn gả cho nó. Hóa ra cô cũng đã ngấm ngâm mưu tính từ trước rồi, lén có con với một người đàn ông khác, đẻ ra một đứa con hoang với mục đích tranh giành tài sản của nhà họ Quý chứ gì?”
Tô Phương Dung vô cùng khiếp sợ: “Sao có thể như thế được hả mẹ? Gia Bảo… Gia Bảo là con của anh Bình Long mà mẹ”
“Hừ” Bà Quý cười khẩy một cái rồi vứt cho cô một tờ giấy: “Đây là kết quả giám định DNA, cô còn gì để nói nữa không?”
Tô Phương Dung cuống cuồng cầm tờ giấy lên, bên trên tờ giấy ghi kết quả Bình Long và Gia Bảo không có quan hệ huyết thống Tô Phương Dung sững người: “Không, không thể như thế được. Sao có thể… Chắc chẳn đã có vấn đề ở đâu rồi mẹ ơi”
*Tô Phương Dung, cô đừng đóng kịch nữa, cô mau cuốn gói rồi cút khỏi nhà họ Quý ngay lập tức cho tôi. Và cả đời này cô cũng đừng mong mình sẽ được gặp lại cái mầm mống tai họa mà cô vừa sinh ra thêm một lần nào nữa nhé” Bà Quý đóng sầm cửa lại bằng vẻ tức giận rồi bỏ đi.
“Không “Không… Không phải như vậy mà mẹ… Tô Phương Dung muốn đuổi theo bà ta để giải thích nhưng lại bị ngã xuống đất. Cả người cô đập xuống sàn nhà lạnh lẽo, tiếng khóc nỉ non như muốn vỡ tan ra: “Con của con… Trả con lại cho con Đêm xuống, trời đổ cơn mưa tầm tã.
Tháng năm ở phía Nam, mặc dù trời đất đã bắt đầu bước vào mùa hạ nhưng thời tiết vẫn còn khá lạnh và ẩm ướt.
Tô Phương Dung quỳ ngoài cổng nhà họ Quý, cả người ướt đắm dưới màn mưa.
Bên trong biệt thự, người quản gia cảm thấy không đành lòng: “Bà chủ, cô chủ… à không, cô.
Tô đã quỳ bên ngoài cả ngày rồi”
Bà Quý cười một cách lạnh lùng: “Nó đáng đời!”
“Nhưng mà cô ấy vừa mới sinh xong, nếu cứ: quỳ như vậy thì e là sẽ xảy ra chuyện không hay”
Nghe người quản gia nói vậy thì bà Quý hơi nhíu nhíu mày.
Trên tầng, tiếng khóc của đứa trẻ ngày càng to hơn khiến bà ta cảm thấy khó chịu.
*Mau khiến cái mầm mống tai họa kia ngậm miệng vào đi.”
Người quản gia bèn sai người lên tăng ngay lập tức rồi liếc mắt nhìn cô gái có thể ngã xuống bất cứ lúc nào ở ngoài cổng rồi khẽ nói: “Bà chủ, dù sao đứa trẻ này cũng không phải cốt nhục của cậu chủ, chỉ bằng… Thôi thì để cô Tô ôm đứa trẻ đó đi đi. Hơn nữa, nếu để lộ chuyện này cho giới truyền thông thì hình như không được hay lắm đâu.
Bà Quý ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt âm trầm, u ám. Sau khi trầm ngâm mấy giây, bà ta mới nói: “Gọi cô ta vào đây.”
Người quản gia vội vàng dẫn Tô Phương Dung vào nhà, nghe thấy tiếng khóc ở trên tầng thì trái tìm của Tô Phương Dung cứ run lên bần bật.
Gia Bảo.
Đi tới trước mặt bà Quý, cô cản cần môi rồi từ từ quỳ xuống.
“Bà Quý, tôi cầu xin bà, xin bà trả lại con trai cho tôi.”
Vẻ mặt bà Quý tràn ngập vẻ lạnh lùng: “Tô Phương Dung, tôi có thể trả lại con cho cô, chỉ cần cô ký vào tờ giấy này”
Bà ta đưa tờ giấy thỏa thuận ly hôn cho cô rồi nói: “Ly hôn với Bình Long rồi cuốn gói ra khỏi nhà.
Cô không quan tâm đến việc bản thân bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng ly hôn với Bình Long…
Tiếng khóc phát ra từ trên tầng càng lúc càng lớn, Tô Phương Dung không do dự nữa, cô cắn cần môi: “Được, tôi ký”
*Còn nữa..” Bà Quý hơi nghiêng người về phía trước, nhìn chấm chăm cô rồi gắn từng chữ một: “Tôi muốn cô viết rõ ràng rằng đứa bé mà cô đã sinh ra là con của cô và người đàn ông khác.”
“Không được”
Tô Phương Dung lắc đầu: “Không được. Tôi không thể viết như thế được. Tôi chưa từng qua lại với bất cứ người đàn ông nào khác, ngay cả Bình Long… ngay cả Bình Long, tôi cũng chưa từng…”
Bà Quý không kiên nhẫn chờ cô nói hết mà xua xua tay: “Không kí thì đừng nghĩ tới chuyện mang cái mầm mống tai họa của cô đi, có thế thôi”
Tiếng khóc của đứa trẻ phát ra từ trên tầng khiến trái tim của Tô Phương Dung quặn lại Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cô cúi đầu rồi nói bằng giọng tuyệt vọng: “Tôi đồng ý…”
Đêm mưa, Tô Phương Dung ôm con ngồi vào chiếc xe mà người quản gia đặc biệt sắp xếp cho mình rồi rời khỏi nhà họ Quý, rời khỏi nơi cô đã sống suốt hai năm qua.
Bà Quý cất tờ đơn ly hôn đi rồi phân phó người làm: “Vứt hết đồ đạc của cô ta đi cho tôi.”
Đúng lúc đó, trên tầng truyền xuống một tiếng hét kinh hãi: “Bà chủ, bà chủ ơi. Cậu chủ, cậu chủ tỉnh lại rồi.”
Bà Quý nói bằng giọng tức giận: “Ban đầu tôi đã hỏi cô rằng cô có e ngại tình hình của Bình Long không, dù cả đời này thằng bé cũng không thể tỉnh lại thì sao nhưng cô vẫn khăng khăng muốn gả cho nó. Hóa ra cô cũng đã ngấm ngâm mưu tính từ trước rồi, lén có con với một người đàn ông khác, đẻ ra một đứa con hoang với mục đích tranh giành tài sản của nhà họ Quý chứ gì?”
Tô Phương Dung vô cùng khiếp sợ: “Sao có thể như thế được hả mẹ? Gia Bảo… Gia Bảo là con của anh Bình Long mà mẹ”
“Hừ” Bà Quý cười khẩy một cái rồi vứt cho cô một tờ giấy: “Đây là kết quả giám định DNA, cô còn gì để nói nữa không?”
Tô Phương Dung cuống cuồng cầm tờ giấy lên, bên trên tờ giấy ghi kết quả Bình Long và Gia Bảo không có quan hệ huyết thống Tô Phương Dung sững người: “Không, không thể như thế được. Sao có thể… Chắc chẳn đã có vấn đề ở đâu rồi mẹ ơi”
*Tô Phương Dung, cô đừng đóng kịch nữa, cô mau cuốn gói rồi cút khỏi nhà họ Quý ngay lập tức cho tôi. Và cả đời này cô cũng đừng mong mình sẽ được gặp lại cái mầm mống tai họa mà cô vừa sinh ra thêm một lần nào nữa nhé” Bà Quý đóng sầm cửa lại bằng vẻ tức giận rồi bỏ đi.
“Không “Không… Không phải như vậy mà mẹ… Tô Phương Dung muốn đuổi theo bà ta để giải thích nhưng lại bị ngã xuống đất. Cả người cô đập xuống sàn nhà lạnh lẽo, tiếng khóc nỉ non như muốn vỡ tan ra: “Con của con… Trả con lại cho con Đêm xuống, trời đổ cơn mưa tầm tã.
Tháng năm ở phía Nam, mặc dù trời đất đã bắt đầu bước vào mùa hạ nhưng thời tiết vẫn còn khá lạnh và ẩm ướt.
Tô Phương Dung quỳ ngoài cổng nhà họ Quý, cả người ướt đắm dưới màn mưa.
Bên trong biệt thự, người quản gia cảm thấy không đành lòng: “Bà chủ, cô chủ… à không, cô.
Tô đã quỳ bên ngoài cả ngày rồi”
Bà Quý cười một cách lạnh lùng: “Nó đáng đời!”
“Nhưng mà cô ấy vừa mới sinh xong, nếu cứ: quỳ như vậy thì e là sẽ xảy ra chuyện không hay”
Nghe người quản gia nói vậy thì bà Quý hơi nhíu nhíu mày.
Trên tầng, tiếng khóc của đứa trẻ ngày càng to hơn khiến bà ta cảm thấy khó chịu.
*Mau khiến cái mầm mống tai họa kia ngậm miệng vào đi.”
Người quản gia bèn sai người lên tăng ngay lập tức rồi liếc mắt nhìn cô gái có thể ngã xuống bất cứ lúc nào ở ngoài cổng rồi khẽ nói: “Bà chủ, dù sao đứa trẻ này cũng không phải cốt nhục của cậu chủ, chỉ bằng… Thôi thì để cô Tô ôm đứa trẻ đó đi đi. Hơn nữa, nếu để lộ chuyện này cho giới truyền thông thì hình như không được hay lắm đâu.
Bà Quý ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt âm trầm, u ám. Sau khi trầm ngâm mấy giây, bà ta mới nói: “Gọi cô ta vào đây.”
Người quản gia vội vàng dẫn Tô Phương Dung vào nhà, nghe thấy tiếng khóc ở trên tầng thì trái tìm của Tô Phương Dung cứ run lên bần bật.
Gia Bảo.
Đi tới trước mặt bà Quý, cô cản cần môi rồi từ từ quỳ xuống.
“Bà Quý, tôi cầu xin bà, xin bà trả lại con trai cho tôi.”
Vẻ mặt bà Quý tràn ngập vẻ lạnh lùng: “Tô Phương Dung, tôi có thể trả lại con cho cô, chỉ cần cô ký vào tờ giấy này”
Bà ta đưa tờ giấy thỏa thuận ly hôn cho cô rồi nói: “Ly hôn với Bình Long rồi cuốn gói ra khỏi nhà.
Cô không quan tâm đến việc bản thân bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng ly hôn với Bình Long…
Tiếng khóc phát ra từ trên tầng càng lúc càng lớn, Tô Phương Dung không do dự nữa, cô cắn cần môi: “Được, tôi ký”
*Còn nữa..” Bà Quý hơi nghiêng người về phía trước, nhìn chấm chăm cô rồi gắn từng chữ một: “Tôi muốn cô viết rõ ràng rằng đứa bé mà cô đã sinh ra là con của cô và người đàn ông khác.”
“Không được”
Tô Phương Dung lắc đầu: “Không được. Tôi không thể viết như thế được. Tôi chưa từng qua lại với bất cứ người đàn ông nào khác, ngay cả Bình Long… ngay cả Bình Long, tôi cũng chưa từng…”
Bà Quý không kiên nhẫn chờ cô nói hết mà xua xua tay: “Không kí thì đừng nghĩ tới chuyện mang cái mầm mống tai họa của cô đi, có thế thôi”
Tiếng khóc của đứa trẻ phát ra từ trên tầng khiến trái tim của Tô Phương Dung quặn lại Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cô cúi đầu rồi nói bằng giọng tuyệt vọng: “Tôi đồng ý…”
Đêm mưa, Tô Phương Dung ôm con ngồi vào chiếc xe mà người quản gia đặc biệt sắp xếp cho mình rồi rời khỏi nhà họ Quý, rời khỏi nơi cô đã sống suốt hai năm qua.
Bà Quý cất tờ đơn ly hôn đi rồi phân phó người làm: “Vứt hết đồ đạc của cô ta đi cho tôi.”
Đúng lúc đó, trên tầng truyền xuống một tiếng hét kinh hãi: “Bà chủ, bà chủ ơi. Cậu chủ, cậu chủ tỉnh lại rồi.”