Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hôn Nhân Ép Buộc: Cô Vợ Thần Y Của Đại Tổng Tài - Chương 48: Viên kim cương giữa mỏ than đá
Diệp Liên Tuyết đặt xuống bàn một bình trà Long Tĩnh. Cô len lén đưa mắt nhìn sư phụ mình rồi lại xẹt qua Quách Thừa Tuyên, để lại cho hắn một ý tứ cảnh cáo rõ ràng.
Người luôn luôn đứng trên người khác như Quách Thừa Tuyên không hiểu sao lúc bây giờ lại có cảm giác hơi lo lắng. Đây là loại cảm giác lần đầu tiên trong đời hắn có được, áp lực còn hơn là lúc đi đàm phán những hợp đồng thương vụ tiền tỷ nữa.
Không thể trách được hắn, chỉ vừa ba mươi tuổi, đứng trước cỗ khí chất bất phàm này của Từ lão sư thực sự là không ai có thể chống đỡ được. Hắn tỏ ra lo lắng cũng phải thôi, ai mà biết được ông lão trước mắt nhìn thì hiền lành nhưng lại khiến cho hắn cảm thấy nguy hiểm biết bao.
“Con đã phơi thuốc xong chưa?” - Từ lão sư hỏi Diệp Liên Tuyết, ngữ điệu mềm mỏng, thực sự khiến cho Quách Thừa Tuyên phải mở mang tầm mắt.
Đúng thật là ở đây, Diệp Liên Tuyết nhất định không sợ trời không sợ đất. Bà ngoại tuy già nhưng cũng từng là cán bộ đang tuổi hưu trí. Cộng với sư phụ với y thuật cao minh, khí chất bất phàm như thế này thì ai dám động gì đến cô.
Không hiểu sao nhưng Quách Thừa Tuyên chợt có cảm giác như hắn đã đánh giá hơi thấp lão danh y này rồi.
Diệp Liên Tuyết gật gật đầu thay cho câu trả lời của sư phụ. Ông vuốt chòm râu bạc phơ dưới cằm rồi lại nhìn cô: “Xuống dưới bếp trông giúp ta ấm thuốc đang sắc, lát nữa có hai mẹ con đến, con thay ta bắt mạch, cho cậu bé đó uống thuốc.”
Không còn cách nào khác, Diệp Liên Tuyết đành phải gật đầu thuận theo ý của sư phụ. Cô thừa biết rằng sư phụ đang cố tình để cô tránh mặt đi chỗ khác để có thể nói chuyện riêng với Quách Thừa Tuyên. Cái tên Quách Thừa Tuyên đấy uổng công thông minh sáng dạ, không hiểu sao lại chui đầu sang bên này làm cái gì. Bây giờ cô vừa ngồi quạt thuốc vừa canh cánh lo sợ rằng sư phụ sẽ ăn tươi nuốt sống hắn mất thôi.
Quách Thừa Tuyên đáng sợ, nhưng hắn không biết được rằng có một lão nông còn đáng sợ hơn hắn.
Ông rót trà vào trong chén rồi đẩy đến trước mặt Quách Thừa Tuyên. Hắn đón lấy bằng hai tay đầy lễ phép.
“Cậu đến đây là theo A Tuyết về sao? Sợ nó bỏ trốn hửm?” - Ông là người mở lời trước, bên trong lời nói tưởng như nhẹ nhàng lại mang rất nhiều dao nhọn, giống như đang hỏi tội hắn vì quá đeo bám Diệp Liên Tuyết.
Đương nhiên là Quách Thừa Tuyên không ngốc để nhận ra địch ý đến từ đối phương, chỉ là trong những trường hợp như thế này, hắn vẫn phải bình tĩnh lễ phép như một sự tôn trọng. Người có không nhiều thiện cảm với hắn, tất nhiên hắn sẽ phải tìm cách để người đấy phải tâm phục khẩu phục.
“Một thân một mình cô ấy đi về hơi xa xôi thế nên cháu mới muốn đi cùng cô ấy. Sở dĩ cô ấy về một mình đã khiến cháu không an tâm nên mới muốn đến đón cô ấy để cùng nhau về thành phố.”
Dường như câu trả lời này không thể làm hài lòng được người khó tính như Từ lão sư, ông chẳng nói gì thêm, chỉ ngoảnh mặt nhìn ra bên ngoài. Quách Thừa Tuyên cũng không gấp gáp hay tỏ ra yếu thế, hắn vẫn lãnh đạm ngồi bên cạnh.
“Ta đã từng rất phản đối việc A Tuyết đột nhiên phải kết hôn sớm. Chỉ là bà Diệp quá hồ đồ, để đứa nhỏ phải sớm chịu khổ.” - Ông buông ra một câu cảm thán, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Quách Thừa Tuyên là người thông minh, hắn đương nhiên biết được ông đang muốn nói gì. Chỉ là không phải mỗi một mình người của Quách gia phản đối hôn sự này. Hắn nén tiếng thở dài trong lòng, cảm thấy những gì mà lão sư trước mặt đang nghĩ sẽ còn thâm sâu hơn rất nhiều so với người nhà của hắn.
“Lão Quách có khoẻ hay không?” - Ông đột nhiên đổi chủ đề, tay bưng chén trà lên nhấp một ngụm.
“Ông nội vẫn khoẻ thưa ông.”
“Cũng rất lâu rồi không gặp ông ấy, không biết ông ấy có còn đánh cờ tướng giỏi như ngày xưa không.”
Một câu bâng quơ đủ để cho Quách Thừa Tuyên biết được rằng ông nội hắn ngày xưa cũng từng có giao tình rất tốt với ông. Chỉ là hắn chưa bao giờ nghe ông nội kể đến, cũng chỉ vừa mới biết đến vị lão sư này trong quãng thời gian gần đây.
“Ông nội bây giờ ít đánh cờ tướng. Không biết vì sao nhưng ông bảo chơi chẳng có hứng gì.”
Từ lão sư đột nhiên bật cười lớn, ông vuốt vuốt râu rồi nhìn hắn: “Cậu là người xuất sắc, nếu phải hợp tác với người không cùng đẳng cấp thì có hứng thú không? Ông nội cậu cũng thế, không có hứng thú chỉ là do không ai xứng tầm với ông ấy mà thôi.”
Gượm thêm một lúc, ông lại nói tiếp: “Ngày xưa ông cậu và ta rất thường xuyên đánh cờ với nhau, ngày này qua ngày khác, chỉ có một ván cờ duy nhất ông ấy thắng được ta. Khi đấy ông ấy là một đấng anh tài, là một người hùng trong kinh doanh, còn ta vẫn chỉ là một kẻ hành nghề y vô danh. Ông ấy đánh cờ thua ta, cứ thế mà tìm cách phục thù mãi, nhưng ông ấy chưa bao giờ khinh thường xuất thân của ta, đối với ta luôn xem là người bằng hữu tốt. Lão Quách là một người trọng tình trọng nghĩa, không vì quyền lực, tiền bạc mà quên đi tình cảm ngày xưa. Ta không biết ông ấy dạy cho thế hệ sau của mình như thế nào, chỉ là ta cảm thấy được A Tuyết sống ở thành phố đấy cũng không dễ dàng gì.”
Quách Thừa Tuyên chợt yên lặng, đúng thật là gừng càng già càng cay, những bậc trưởng bối lớn tuổi ở nơi này thật khiến cho hắn phải mở mang tầm mắt. Hắn không nghĩ rằng Diệp Liên Tuyết sẽ là người thích kể lể những chuyện không hay đã xảy ra với cô cho người khác. Điều này chỉ có thể là lão sư này đã đoán được.
Việc ông nhắc đến Quách lão gia tử cũng không phải là chuyện vô tình. Ông đang cố gắng nhắc nhở Quách Thừa Tuyên rằng hắn đang không kế thừa được điểm tốt của ông nội, để cho Diệp Liên Tuyết phải chịu không ít rắc rối. Về điểm này, hắn không có gì phản bác lại, chỉ cảm thấy Từ lão sư thật sự quá cao tay.
“Thời gian vừa qua cô ấy đúng thật là gặp không ít rắc rối, là cháu đã không để tâm nhiều đến để thành ra cơ sự này. Cháu thực sự xin lỗi.”
“Không việc gì phải xin lỗi cả. Ta nghĩ rằng việc A Tuyết có xuất thân bình thường sẽ làm cho người khác cảm thấy không xứng với gia đình cậu. Nhưng ta chỉ muốn nói rằng các người đừng khinh thường quá, đôi khi dưới mỏ than đá còn xuất hiện kim cương kia mà.”
Một câu nói mang đầy ẩn ý khiến cho người khác rất dễ hiểu sai nghĩa. Nhưng bất luận người ta nghĩ nó mang nghĩa gì thì cũng đều chính là mục đích của Từ lão sư cả. Ông vừa muốn cho Quách Thừa Tuyên một lời khuyên không được khinh thường Diệp Liên Tuyết, lại ẩn ý muốn ví cô là viên kim cương giữa mỏ than đá.
Kim cương có nhiều ý nghĩa, nhưng ý nghĩa lớn nhất, ông nghĩ rằng Quách Thừa Tuyên sẽ không tưởng tượng đến được đâu.
Và ông cũng thừa sức biết được rằng hắn đang ráo riết tìm kiếm Thánh thủ, nào có ngờ được rằng người ở bên cạnh hắn sẽ là người có thân phận xuất chúng như thế chứ. Tất cả nằm trong dự liệu của ông, Quách Thừa Tuyên có thể cao tay, nhưng ắt hẳn vẫn còn phải bước một bước dài mới có thể bước kịp được bậc trưởng bối.
“Cậu biết đánh cờ không?”
“Một chút ạ. Thi thoảng ở nhà cháu vẫn thường bồi ông nội đánh cờ.”
“Vậy đánh cùng ta mấy ván xem nào!”
Quách Thừa Tuyên bất ngờ với đề nghị này, chỉ thấy Từ lão sư cuối cùng cũng hoà hoãn hơn đôi chút, hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
“Được ạ! Mong lão sư chỉ giáo nhiều hơn!”
Người luôn luôn đứng trên người khác như Quách Thừa Tuyên không hiểu sao lúc bây giờ lại có cảm giác hơi lo lắng. Đây là loại cảm giác lần đầu tiên trong đời hắn có được, áp lực còn hơn là lúc đi đàm phán những hợp đồng thương vụ tiền tỷ nữa.
Không thể trách được hắn, chỉ vừa ba mươi tuổi, đứng trước cỗ khí chất bất phàm này của Từ lão sư thực sự là không ai có thể chống đỡ được. Hắn tỏ ra lo lắng cũng phải thôi, ai mà biết được ông lão trước mắt nhìn thì hiền lành nhưng lại khiến cho hắn cảm thấy nguy hiểm biết bao.
“Con đã phơi thuốc xong chưa?” - Từ lão sư hỏi Diệp Liên Tuyết, ngữ điệu mềm mỏng, thực sự khiến cho Quách Thừa Tuyên phải mở mang tầm mắt.
Đúng thật là ở đây, Diệp Liên Tuyết nhất định không sợ trời không sợ đất. Bà ngoại tuy già nhưng cũng từng là cán bộ đang tuổi hưu trí. Cộng với sư phụ với y thuật cao minh, khí chất bất phàm như thế này thì ai dám động gì đến cô.
Không hiểu sao nhưng Quách Thừa Tuyên chợt có cảm giác như hắn đã đánh giá hơi thấp lão danh y này rồi.
Diệp Liên Tuyết gật gật đầu thay cho câu trả lời của sư phụ. Ông vuốt chòm râu bạc phơ dưới cằm rồi lại nhìn cô: “Xuống dưới bếp trông giúp ta ấm thuốc đang sắc, lát nữa có hai mẹ con đến, con thay ta bắt mạch, cho cậu bé đó uống thuốc.”
Không còn cách nào khác, Diệp Liên Tuyết đành phải gật đầu thuận theo ý của sư phụ. Cô thừa biết rằng sư phụ đang cố tình để cô tránh mặt đi chỗ khác để có thể nói chuyện riêng với Quách Thừa Tuyên. Cái tên Quách Thừa Tuyên đấy uổng công thông minh sáng dạ, không hiểu sao lại chui đầu sang bên này làm cái gì. Bây giờ cô vừa ngồi quạt thuốc vừa canh cánh lo sợ rằng sư phụ sẽ ăn tươi nuốt sống hắn mất thôi.
Quách Thừa Tuyên đáng sợ, nhưng hắn không biết được rằng có một lão nông còn đáng sợ hơn hắn.
Ông rót trà vào trong chén rồi đẩy đến trước mặt Quách Thừa Tuyên. Hắn đón lấy bằng hai tay đầy lễ phép.
“Cậu đến đây là theo A Tuyết về sao? Sợ nó bỏ trốn hửm?” - Ông là người mở lời trước, bên trong lời nói tưởng như nhẹ nhàng lại mang rất nhiều dao nhọn, giống như đang hỏi tội hắn vì quá đeo bám Diệp Liên Tuyết.
Đương nhiên là Quách Thừa Tuyên không ngốc để nhận ra địch ý đến từ đối phương, chỉ là trong những trường hợp như thế này, hắn vẫn phải bình tĩnh lễ phép như một sự tôn trọng. Người có không nhiều thiện cảm với hắn, tất nhiên hắn sẽ phải tìm cách để người đấy phải tâm phục khẩu phục.
“Một thân một mình cô ấy đi về hơi xa xôi thế nên cháu mới muốn đi cùng cô ấy. Sở dĩ cô ấy về một mình đã khiến cháu không an tâm nên mới muốn đến đón cô ấy để cùng nhau về thành phố.”
Dường như câu trả lời này không thể làm hài lòng được người khó tính như Từ lão sư, ông chẳng nói gì thêm, chỉ ngoảnh mặt nhìn ra bên ngoài. Quách Thừa Tuyên cũng không gấp gáp hay tỏ ra yếu thế, hắn vẫn lãnh đạm ngồi bên cạnh.
“Ta đã từng rất phản đối việc A Tuyết đột nhiên phải kết hôn sớm. Chỉ là bà Diệp quá hồ đồ, để đứa nhỏ phải sớm chịu khổ.” - Ông buông ra một câu cảm thán, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Quách Thừa Tuyên là người thông minh, hắn đương nhiên biết được ông đang muốn nói gì. Chỉ là không phải mỗi một mình người của Quách gia phản đối hôn sự này. Hắn nén tiếng thở dài trong lòng, cảm thấy những gì mà lão sư trước mặt đang nghĩ sẽ còn thâm sâu hơn rất nhiều so với người nhà của hắn.
“Lão Quách có khoẻ hay không?” - Ông đột nhiên đổi chủ đề, tay bưng chén trà lên nhấp một ngụm.
“Ông nội vẫn khoẻ thưa ông.”
“Cũng rất lâu rồi không gặp ông ấy, không biết ông ấy có còn đánh cờ tướng giỏi như ngày xưa không.”
Một câu bâng quơ đủ để cho Quách Thừa Tuyên biết được rằng ông nội hắn ngày xưa cũng từng có giao tình rất tốt với ông. Chỉ là hắn chưa bao giờ nghe ông nội kể đến, cũng chỉ vừa mới biết đến vị lão sư này trong quãng thời gian gần đây.
“Ông nội bây giờ ít đánh cờ tướng. Không biết vì sao nhưng ông bảo chơi chẳng có hứng gì.”
Từ lão sư đột nhiên bật cười lớn, ông vuốt vuốt râu rồi nhìn hắn: “Cậu là người xuất sắc, nếu phải hợp tác với người không cùng đẳng cấp thì có hứng thú không? Ông nội cậu cũng thế, không có hứng thú chỉ là do không ai xứng tầm với ông ấy mà thôi.”
Gượm thêm một lúc, ông lại nói tiếp: “Ngày xưa ông cậu và ta rất thường xuyên đánh cờ với nhau, ngày này qua ngày khác, chỉ có một ván cờ duy nhất ông ấy thắng được ta. Khi đấy ông ấy là một đấng anh tài, là một người hùng trong kinh doanh, còn ta vẫn chỉ là một kẻ hành nghề y vô danh. Ông ấy đánh cờ thua ta, cứ thế mà tìm cách phục thù mãi, nhưng ông ấy chưa bao giờ khinh thường xuất thân của ta, đối với ta luôn xem là người bằng hữu tốt. Lão Quách là một người trọng tình trọng nghĩa, không vì quyền lực, tiền bạc mà quên đi tình cảm ngày xưa. Ta không biết ông ấy dạy cho thế hệ sau của mình như thế nào, chỉ là ta cảm thấy được A Tuyết sống ở thành phố đấy cũng không dễ dàng gì.”
Quách Thừa Tuyên chợt yên lặng, đúng thật là gừng càng già càng cay, những bậc trưởng bối lớn tuổi ở nơi này thật khiến cho hắn phải mở mang tầm mắt. Hắn không nghĩ rằng Diệp Liên Tuyết sẽ là người thích kể lể những chuyện không hay đã xảy ra với cô cho người khác. Điều này chỉ có thể là lão sư này đã đoán được.
Việc ông nhắc đến Quách lão gia tử cũng không phải là chuyện vô tình. Ông đang cố gắng nhắc nhở Quách Thừa Tuyên rằng hắn đang không kế thừa được điểm tốt của ông nội, để cho Diệp Liên Tuyết phải chịu không ít rắc rối. Về điểm này, hắn không có gì phản bác lại, chỉ cảm thấy Từ lão sư thật sự quá cao tay.
“Thời gian vừa qua cô ấy đúng thật là gặp không ít rắc rối, là cháu đã không để tâm nhiều đến để thành ra cơ sự này. Cháu thực sự xin lỗi.”
“Không việc gì phải xin lỗi cả. Ta nghĩ rằng việc A Tuyết có xuất thân bình thường sẽ làm cho người khác cảm thấy không xứng với gia đình cậu. Nhưng ta chỉ muốn nói rằng các người đừng khinh thường quá, đôi khi dưới mỏ than đá còn xuất hiện kim cương kia mà.”
Một câu nói mang đầy ẩn ý khiến cho người khác rất dễ hiểu sai nghĩa. Nhưng bất luận người ta nghĩ nó mang nghĩa gì thì cũng đều chính là mục đích của Từ lão sư cả. Ông vừa muốn cho Quách Thừa Tuyên một lời khuyên không được khinh thường Diệp Liên Tuyết, lại ẩn ý muốn ví cô là viên kim cương giữa mỏ than đá.
Kim cương có nhiều ý nghĩa, nhưng ý nghĩa lớn nhất, ông nghĩ rằng Quách Thừa Tuyên sẽ không tưởng tượng đến được đâu.
Và ông cũng thừa sức biết được rằng hắn đang ráo riết tìm kiếm Thánh thủ, nào có ngờ được rằng người ở bên cạnh hắn sẽ là người có thân phận xuất chúng như thế chứ. Tất cả nằm trong dự liệu của ông, Quách Thừa Tuyên có thể cao tay, nhưng ắt hẳn vẫn còn phải bước một bước dài mới có thể bước kịp được bậc trưởng bối.
“Cậu biết đánh cờ không?”
“Một chút ạ. Thi thoảng ở nhà cháu vẫn thường bồi ông nội đánh cờ.”
“Vậy đánh cùng ta mấy ván xem nào!”
Quách Thừa Tuyên bất ngờ với đề nghị này, chỉ thấy Từ lão sư cuối cùng cũng hoà hoãn hơn đôi chút, hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
“Được ạ! Mong lão sư chỉ giáo nhiều hơn!”