Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hôn Nhân Ép Buộc: Cô Vợ Thần Y Của Đại Tổng Tài - Chương 33: Sự tôn trọng tối đa
“Đưa nó cho ông nội!” - Diệp Liên Tuyết dùng ánh mắt để giao tiếp với Quách Thừa Tuyên và truyền đạt ý nghĩ này. Cô nhìn hắn, thấy hắn cực kì lưỡng lự, cực kì phức tạp khi nhìn những gì mà cô vừa viết ra, với ánh mắt đầy cảnh cáo nhìn hắn.
Quách Thừa Tuyên cảm thấy thật bất đắc dĩ, hắn muốn chuyện dừng lại ở đây, nhưng trong ngày hôm nay nếu như mẹ của hắn nắm được phần thắng thì người thiệt thòi không ai khác lại chính là Diệp Liên Tuyết. Bản thân hắn chẳng muốn ai thiệt thòi hơn ai bởi vì xét theo lý mà nói thì chuyện này chẳng xứng đáng để bất kì ai phải chịu thiệt thòi.
Nhưng mẹ hắn đã làm quá đáng mọi chuyện lên, đẩy mọi chuyện trật khỏi quỹ đạo ban đầu của nó và đã khiến người trong cuộc là Diệp Liên Tuyết bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Đứng giữa một bên là tình cảm mẹ con, một bên là lý lẽ công bằng đối với hôn thê của mình, Quách Thừa Tuyên thực tình đã bị đẩy vào thế khó, cũng chẳng biết là nên về phe ai.
Hắn thở dài một hơi thườn thượt rồi đưa chiếc điện thoại của Diệp Liên Tuyết cho Quách lão gia tử. Có lẽ những chuyện quá rắc rối như thế này vẫn nên để cho người sáng suốt nhất giải quyết nó mà thôi. Mẹ của hắn cứ cho rằng ông nội đang bệnh vực cho Diệp Liên Tuyết mà chẳng cần bất kì lý do gì nhưng bà lại chẳng nhận ra từ đầu đến cuối ông vẫn luôn cực kì nhân nhượng đối với bà ta.
Mang tiếng là phu nhân nhà tài phiệt, bà ta chỉ trích việc Diệp Liên Tuyết đánh người gây ảnh hưởng đến thanh danh gia tộc thế nhưng cũng chính bà ta lớn lối om sòm khiến cho người khác bàn ra tán vào lại không gây ảnh hưởng? Chỉ là Quách lão gia tử nhân nhượng, chỉ khuyên răn vài câu để cho bà ta thu liễm mình đừng gây chuyện nữa. Bất kì ai cũng bảo rằng ông nội là người cực kì cứng rắn và quyền uy thế nhưng chính Quách Thừa Tuyên cũng là một người mang uy quyền giống như ông và bố lại cảm thấy ông vẫn ít nhiều đặt tình cảm vào chuyện khi cố giải quyết nó.
Lần này ông chẳng nói gì, dường như chính ông cũng bị vào thế khó. Một người sắp sửa đến tuổi gần đất xa trời như ông thực sự chẳng mong muốn gì nhiều ngoài việc trước khi nhắm mắt xuôi tay chứng kiến cháu trai mình thành gia lập thất, gia tộc mà mình dày công dựng nên yên ổn nề nếp rõ ràng chứ không phải tranh chấp với nhau đến mức đầu rơi máu chảy như thế này.
“Bố nghĩ rằng con nên tự mình sám hối tất cả mọi chuyện sau ngày hôm nay đi. Tốt hơn hết bố sẽ gọi chồng con về, để cho hai đứa con tự mình giải quyết với nhau. Hoặc cần thiết nhất con nên theo nó sang nước ngoài để gần gũi nhau, tiện với công việc của nó.” - Quách lão gia tử không mặn không nhạt mà lên tiếng, dường như ông vẫn đang muốn khuyên răn Quách phu nhân, không muốn bà phải làm thêm bất cứ chuyện gì gây mất mặt.
Nhưng Quách phu nhân nào chịu yên ổn như thế, nghe lời của Quách lão gia tử vừa nói, bà ta dường như còn muốn phát điên hơn: “Bố đang muốn đuổi cả con đi sao? Bố đuổi con đi để đứa con gái kia làm càn cả cái Quách gia này sao? Bố hãy nghĩ lại đi! Bố là người sáng suốt nhất kia mà!”
Dường như mọi chuyện cần đến hồi kết thúc, Diệp Liên Tuyết chán nản gõ ngón tay lên đùi mình suốt từ nãy cho đến bây giờ, nhìn Quách phu nhân đang phát điên lên chỉ vì một chuyện cỏn con của cô mà tự nhủ với lòng mình về sau cô chắc chắn sẽ không bao giờ trở thành một người như thế.
“Thừa Tuyên không phải bận rộn gì với A Tuyết cả, con đừng lấy cái danh nghĩa muốn giúp thằng bé bớt bận lòng mấy chuyện cỏn con. Việc lần này A Tuyết đánh người khác là nó sai, nhưng đó cũng là đang cố bảo vệ mình, con yên tâm đi, việc mà A Tuyết làm nó sẽ tự mình giải quyết, càng không để vướng bận đến công việc của Thừa Tuyên đâu.”
“Ha… Tự mình giải quyết? Bố nói chuyện như thể cô ta có quyền lực ngang hàng với Thủ trưởng của cái thành phố này ấy nhỉ? Một con nhỏ nhà quê như cô ta thì lấy cái quyền lực ở đâu ra mà giải quyết. Đánh người chính là phạm pháp, để đến pháp luật nhúng tay vào thì cả ông trời cũng chẳng cứu được cô ta. Ngoài Thừa Tuyên ra thì cô ta còn nhờ đến ai được nữa chứ?” - Quách phu nhân cố đấm ăn xôi, nhất mực phủ nhận điều mà Diệp Liên Tuyết đã tự mình làm.
Thế này cũng không được, thế kia cũng không được, rốt cuộc là bà ta đang muốn cái gì? Diệp Liên Tuyết nghe bà ta nói xong cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán, cô phụ thuộc quá vào quyền lực của Quách Thừa Tuyên thì bà ta cho rằng cô suốt ngày chỉ mượn hắn để giải quyết rắc rối và phiền phức, không dựa vào hắn mà tự mình giải quyết rắc rối của mình thì bị bà ta cho rằng không có đủ năng lực. Rốt cuộc thì Quách phu nhân đang muốn cái gì? Điều này không một ai có thể hiểu rõ được.
“Bố bảo con thôi ngay đi! A Tuyết đã nói rất rõ rồi, chuyện lần này Thừa Tuyên không nhúng tay vào giúp đỡ con bé dù chỉ là một chút, Thừa Tuyên cũng xác nhận chuyện này, vậy có đủ chưa hả? Hay con muốn tiếp tục làm lớn nó lên, truy tố trách nhiệm hình sự để cho người ngoài cười vào mặt cái Quách gia này? Bố nói cho con biết trước, bởi vì con là con dâu, là phu nhân của cái nhà này thế nên bố mới cực kì nhân nhượng con như thế này. Con đừng đặt đằng chân lên đằng đầu, đối với những gì bố đối với con càng muốn lấn lướt như thế nữa?”
“Con không phục! Hôm nay một là cô ta hủy hôn với Thừa Tuyên, một là Quách gia từ mặt con, chẳng còn cần con làm phu nhân cái nhà này nữa!”
Hóa ra mục đích chỉ đơn giản là như thế! Diệp Liên Tuyết tốn thời gian ngồi ở đây nghe đủ người thao thao bất tuyệt mãi từ nãy cho đến giờ cũng chỉ chờ được đến lúc biết kết quả của câu chuyện là như thế này! Cô thầm mắng trong lòng nếu như bà ta mở miệng nói ra sớm hơn thì có phải hay hơn không? Chẳng uổng công từ nãy đến giờ ai nấy cũng đều bị bà ta khiến cho mệt mỏi.
Năm lần bảy lượt làm lớn chuyện chỉ vì lý do như thế, cả Quách lão gia tử lẫn Quách Thừa Tuyên đều chẳng muốn nói thêm gì nữa rồi. Hắn lén nhìn Diệp Liên Tuyết, chỉ thấy tâm tình bình đạm của cô bây giờ có thêm chút khởi sắc, đôi mắt ánh lên chút thanh thúy rất khẽ rồi lặn mất tăm. Cô đang nghĩ gì thế? Có chăng là cô sẽ khiến cho Quách phu nhân toại nguyện?
Chỉ thấy Diệp Liên Tuyết từ nãy cho đến giờ bây giờ mới có chút động tĩnh, cô đứng phắt dậy, nhìn thẳng vào đôi mắt của Quách phu nhân. Một chút khí chất áp bức xông đến, trong đôi mắt trống rỗng của cô chẳng biểu thị chút biểu cảm gì dư thừa, giống như mọi chuyện ồn ào suốt từ nãy đến giờ chẳng có liên quan gì đến cô.
Hai tờ giấy được gửi đến Quách phu nhân, Diệp Liên Tuyết không dùng điện thoại gõ chữ mà trực tiếp dùng giấy từ sổ tay. Có lẽ chỉ gõ ra là không đủ, cô muốn thông qua những nét chữ cứng cáp này của mình nói thẳng với bà một số chuyện.
Tờ giấy thì nhất biểu thị rõ ràng ý nghĩa rằng muốn khinh thường người khác thì ít nhất cũng cần phải có căn cứ chính đáng và cô cũng chẳng phải là đứa nhà quê ngu muội.
Trên tờ giấy thứ hai nói rằng cô sẽ không bao giờ huỷ hôn nếu bản không phạm phải tội gì quá lớn thế nên Quách phu nhân đừng ồn ào gây mất phẩm giá.
Xong xuôi, cô cúi đầu chào Quách lão gia tử, chẳng nhìn lấy bà ta thêm một lần nào, thẳng thừng rời khỏi Quách gia. Ồn ào này đến đây là đủ, cô không muốn phí thời gian cho những người chẳng bao giờ công nhận mình. Và dẫu cho điều này có không phải lẽ, không tôn trọng người khác thì đối với cô đó chính là sự tôn trọng tối đa nhất dành cho người chẳng xem cô ra gì rồi.
Quách Thừa Tuyên cảm thấy thật bất đắc dĩ, hắn muốn chuyện dừng lại ở đây, nhưng trong ngày hôm nay nếu như mẹ của hắn nắm được phần thắng thì người thiệt thòi không ai khác lại chính là Diệp Liên Tuyết. Bản thân hắn chẳng muốn ai thiệt thòi hơn ai bởi vì xét theo lý mà nói thì chuyện này chẳng xứng đáng để bất kì ai phải chịu thiệt thòi.
Nhưng mẹ hắn đã làm quá đáng mọi chuyện lên, đẩy mọi chuyện trật khỏi quỹ đạo ban đầu của nó và đã khiến người trong cuộc là Diệp Liên Tuyết bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Đứng giữa một bên là tình cảm mẹ con, một bên là lý lẽ công bằng đối với hôn thê của mình, Quách Thừa Tuyên thực tình đã bị đẩy vào thế khó, cũng chẳng biết là nên về phe ai.
Hắn thở dài một hơi thườn thượt rồi đưa chiếc điện thoại của Diệp Liên Tuyết cho Quách lão gia tử. Có lẽ những chuyện quá rắc rối như thế này vẫn nên để cho người sáng suốt nhất giải quyết nó mà thôi. Mẹ của hắn cứ cho rằng ông nội đang bệnh vực cho Diệp Liên Tuyết mà chẳng cần bất kì lý do gì nhưng bà lại chẳng nhận ra từ đầu đến cuối ông vẫn luôn cực kì nhân nhượng đối với bà ta.
Mang tiếng là phu nhân nhà tài phiệt, bà ta chỉ trích việc Diệp Liên Tuyết đánh người gây ảnh hưởng đến thanh danh gia tộc thế nhưng cũng chính bà ta lớn lối om sòm khiến cho người khác bàn ra tán vào lại không gây ảnh hưởng? Chỉ là Quách lão gia tử nhân nhượng, chỉ khuyên răn vài câu để cho bà ta thu liễm mình đừng gây chuyện nữa. Bất kì ai cũng bảo rằng ông nội là người cực kì cứng rắn và quyền uy thế nhưng chính Quách Thừa Tuyên cũng là một người mang uy quyền giống như ông và bố lại cảm thấy ông vẫn ít nhiều đặt tình cảm vào chuyện khi cố giải quyết nó.
Lần này ông chẳng nói gì, dường như chính ông cũng bị vào thế khó. Một người sắp sửa đến tuổi gần đất xa trời như ông thực sự chẳng mong muốn gì nhiều ngoài việc trước khi nhắm mắt xuôi tay chứng kiến cháu trai mình thành gia lập thất, gia tộc mà mình dày công dựng nên yên ổn nề nếp rõ ràng chứ không phải tranh chấp với nhau đến mức đầu rơi máu chảy như thế này.
“Bố nghĩ rằng con nên tự mình sám hối tất cả mọi chuyện sau ngày hôm nay đi. Tốt hơn hết bố sẽ gọi chồng con về, để cho hai đứa con tự mình giải quyết với nhau. Hoặc cần thiết nhất con nên theo nó sang nước ngoài để gần gũi nhau, tiện với công việc của nó.” - Quách lão gia tử không mặn không nhạt mà lên tiếng, dường như ông vẫn đang muốn khuyên răn Quách phu nhân, không muốn bà phải làm thêm bất cứ chuyện gì gây mất mặt.
Nhưng Quách phu nhân nào chịu yên ổn như thế, nghe lời của Quách lão gia tử vừa nói, bà ta dường như còn muốn phát điên hơn: “Bố đang muốn đuổi cả con đi sao? Bố đuổi con đi để đứa con gái kia làm càn cả cái Quách gia này sao? Bố hãy nghĩ lại đi! Bố là người sáng suốt nhất kia mà!”
Dường như mọi chuyện cần đến hồi kết thúc, Diệp Liên Tuyết chán nản gõ ngón tay lên đùi mình suốt từ nãy cho đến bây giờ, nhìn Quách phu nhân đang phát điên lên chỉ vì một chuyện cỏn con của cô mà tự nhủ với lòng mình về sau cô chắc chắn sẽ không bao giờ trở thành một người như thế.
“Thừa Tuyên không phải bận rộn gì với A Tuyết cả, con đừng lấy cái danh nghĩa muốn giúp thằng bé bớt bận lòng mấy chuyện cỏn con. Việc lần này A Tuyết đánh người khác là nó sai, nhưng đó cũng là đang cố bảo vệ mình, con yên tâm đi, việc mà A Tuyết làm nó sẽ tự mình giải quyết, càng không để vướng bận đến công việc của Thừa Tuyên đâu.”
“Ha… Tự mình giải quyết? Bố nói chuyện như thể cô ta có quyền lực ngang hàng với Thủ trưởng của cái thành phố này ấy nhỉ? Một con nhỏ nhà quê như cô ta thì lấy cái quyền lực ở đâu ra mà giải quyết. Đánh người chính là phạm pháp, để đến pháp luật nhúng tay vào thì cả ông trời cũng chẳng cứu được cô ta. Ngoài Thừa Tuyên ra thì cô ta còn nhờ đến ai được nữa chứ?” - Quách phu nhân cố đấm ăn xôi, nhất mực phủ nhận điều mà Diệp Liên Tuyết đã tự mình làm.
Thế này cũng không được, thế kia cũng không được, rốt cuộc là bà ta đang muốn cái gì? Diệp Liên Tuyết nghe bà ta nói xong cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán, cô phụ thuộc quá vào quyền lực của Quách Thừa Tuyên thì bà ta cho rằng cô suốt ngày chỉ mượn hắn để giải quyết rắc rối và phiền phức, không dựa vào hắn mà tự mình giải quyết rắc rối của mình thì bị bà ta cho rằng không có đủ năng lực. Rốt cuộc thì Quách phu nhân đang muốn cái gì? Điều này không một ai có thể hiểu rõ được.
“Bố bảo con thôi ngay đi! A Tuyết đã nói rất rõ rồi, chuyện lần này Thừa Tuyên không nhúng tay vào giúp đỡ con bé dù chỉ là một chút, Thừa Tuyên cũng xác nhận chuyện này, vậy có đủ chưa hả? Hay con muốn tiếp tục làm lớn nó lên, truy tố trách nhiệm hình sự để cho người ngoài cười vào mặt cái Quách gia này? Bố nói cho con biết trước, bởi vì con là con dâu, là phu nhân của cái nhà này thế nên bố mới cực kì nhân nhượng con như thế này. Con đừng đặt đằng chân lên đằng đầu, đối với những gì bố đối với con càng muốn lấn lướt như thế nữa?”
“Con không phục! Hôm nay một là cô ta hủy hôn với Thừa Tuyên, một là Quách gia từ mặt con, chẳng còn cần con làm phu nhân cái nhà này nữa!”
Hóa ra mục đích chỉ đơn giản là như thế! Diệp Liên Tuyết tốn thời gian ngồi ở đây nghe đủ người thao thao bất tuyệt mãi từ nãy cho đến giờ cũng chỉ chờ được đến lúc biết kết quả của câu chuyện là như thế này! Cô thầm mắng trong lòng nếu như bà ta mở miệng nói ra sớm hơn thì có phải hay hơn không? Chẳng uổng công từ nãy đến giờ ai nấy cũng đều bị bà ta khiến cho mệt mỏi.
Năm lần bảy lượt làm lớn chuyện chỉ vì lý do như thế, cả Quách lão gia tử lẫn Quách Thừa Tuyên đều chẳng muốn nói thêm gì nữa rồi. Hắn lén nhìn Diệp Liên Tuyết, chỉ thấy tâm tình bình đạm của cô bây giờ có thêm chút khởi sắc, đôi mắt ánh lên chút thanh thúy rất khẽ rồi lặn mất tăm. Cô đang nghĩ gì thế? Có chăng là cô sẽ khiến cho Quách phu nhân toại nguyện?
Chỉ thấy Diệp Liên Tuyết từ nãy cho đến giờ bây giờ mới có chút động tĩnh, cô đứng phắt dậy, nhìn thẳng vào đôi mắt của Quách phu nhân. Một chút khí chất áp bức xông đến, trong đôi mắt trống rỗng của cô chẳng biểu thị chút biểu cảm gì dư thừa, giống như mọi chuyện ồn ào suốt từ nãy đến giờ chẳng có liên quan gì đến cô.
Hai tờ giấy được gửi đến Quách phu nhân, Diệp Liên Tuyết không dùng điện thoại gõ chữ mà trực tiếp dùng giấy từ sổ tay. Có lẽ chỉ gõ ra là không đủ, cô muốn thông qua những nét chữ cứng cáp này của mình nói thẳng với bà một số chuyện.
Tờ giấy thì nhất biểu thị rõ ràng ý nghĩa rằng muốn khinh thường người khác thì ít nhất cũng cần phải có căn cứ chính đáng và cô cũng chẳng phải là đứa nhà quê ngu muội.
Trên tờ giấy thứ hai nói rằng cô sẽ không bao giờ huỷ hôn nếu bản không phạm phải tội gì quá lớn thế nên Quách phu nhân đừng ồn ào gây mất phẩm giá.
Xong xuôi, cô cúi đầu chào Quách lão gia tử, chẳng nhìn lấy bà ta thêm một lần nào, thẳng thừng rời khỏi Quách gia. Ồn ào này đến đây là đủ, cô không muốn phí thời gian cho những người chẳng bao giờ công nhận mình. Và dẫu cho điều này có không phải lẽ, không tôn trọng người khác thì đối với cô đó chính là sự tôn trọng tối đa nhất dành cho người chẳng xem cô ra gì rồi.