Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 451
CHƯƠNG 451: CHẲNG MUỐN RỜI XA EM PHÚT NÀO
Hứa Như bây giờ có lúc sẽ đến giúp Lý Thế Nhiên xử lý công việc, trong phòng làm việc chỉ có hai người, cũng coi như là cuộc hẹn hò hiếm hoi.
Gõ cửa, Cao Bân đi vào báo cáo công việc.
“Sếp Lý, ngày mai là ngày đấu thầu miếng đất ở Bắc Gia Loan, anh cần tự mình đến đó không?”
“Ừm.” Lý Thế Nhiên vuốt cằm, chau lại cặp mắt thâm thúy.
Trên tay Hứa Như chính là tài liệu đấu thầu này.
Miếng đất ở Bắc Gia Loan là đất xây dựng cơ sở y tế, bây giờ rất nhiều xí nghiệp đều muốn có được miếng đất Bắc Giao này để xây bệnh viện, dù sao Bắc Giao vừa mới được khai phá, vô cùng có tiềm lực phát triển, mà bây giờ tài nguyên công cộng lại rất khan hiếm.
Người cạnh tranh, ngoại trừ tập đoàn Lý Thị, còn có Lâm Thị, Chu Thị.
Hứa Như đương nhiên biết Lâm Thị, Chu Thị… Cô không khỏi nghĩ tới gia tộc của Chu Nhiễm.
Nhưng mà cánh tay của nhà họ Chu sao cũng vươn đến Nam Thành rồi.
Hứa Như không hiểu lắm, cũng không có nghĩ nhiều thêm.
Giúp Lý Thế Nhiên sửa sang lại tài liệu xong, nhìn thời gian, đi tới trước bàn làm việc.
“Sếp Lý, nên đi ăn cơm rồi.”
Thời gian cũng không còn sớm nữa, Lý Thế Nhiên luôn không ăn cơm đúng giờ, thật sự là làm cho người ta lo lắng.
“Anh kêu Cao Bân đưa em về trước.” Lý Thế Nhiên lại nói.
Hứa Như cau mày, không nói gì.
Cao Bân đi vào nhìn hai người, trong lúc nhất thời cũng không dám nói chuyện.
Lý Thế Nhiên ngẩng đầu lên, chống lại tầm mắt đầy lo lắng của Hứa Như, cuối cùng buông bút máy xuống.
“Ừm, đi ăn cơm.”
Trên mặt Hứa Như lúc này mới lộ ra nụ cười tươi.
“Ngày mai cần đến bệnh viện không?” Lý Thế Nhiên hỏi cô.
Hứa Như lắc đầu, mấy ngày nữa Bạch Sơn ra nước ngoài tham gia hội nghị, mấy giáo sư cũng không ở bệnh viện, cô có ba ngày rảnh.
“Cùng anh đến Bắc Gia Loan, được không?”
Hứa Như nhớ tới thủ tục đấu thầu ngày mai: “Em đi… hình như không thích hợp lắm.”
Cô cũng không phải nhân viên chính thức của Lý Thị, nên để đồng nghiệp khác đi cùng với Lý Thế Nhiên.
“Anh đã chốt rồi.” Lý Thế Nhiên từ trước đến nay nói một không hai.
“Mẹ của em có thể cũng có mặt.” Hứa Như nghĩ nghĩ nói.
Bây giờ Lâm Thị do Lâm Vy nắm quyền hoàn toàn, Lăng Thuần không có mặt, vậy Lâm Vy có thể là người đại diện Lâm Thị tham gia.
“Ừ, em cảm thấy Bắc Gia Loan thế nào?” Lý Thế Nhiên hỏi.
“Triển vọng phát triển trong tương lai của Bắc Gia Loan rất tốt, nếu chính phủ đã quy hoạch nơi đó làm đất xây dựng cơ sở y tế, có sự ủng hộ của chính phủ, vậy có được miếng đất đó sẽ không lỗ.”
Phía bắc của Nam Thành là một thành phố mới vừa được khai phá, trước mắt có không ít xí nghiệp tranh giành mấy miếng đất đó, đủ thấy tiềm lực phát triển của nó.
Nhưng mà nghĩ đến Lâm Thị cũng sẽ cạnh tranh, vậy cũng chính là nói Lý Thị và Lâm Thị là đối thủ.
Cô biết năng lực của Lý Thế Nhiên, mà thủ đoạn của Lâm Vy ở trên thương trường cũng có tiếng là gọn gàng dứt khoát, về phần Chu Thị, Hứa Như hoàn toàn không biết gì cả.
“Lý Thị những năm gần đây đầu tư vào không ít bệnh viện, nhưng Bắc Gia Loan vẫn luôn là nơi kém phát triển của Lý Thị, nếu có thể lấy được, với Lý Thị như hổ thêm cánh.”
“Lâm Thị cũng sẽ tranh giành, thực lực của Lâm Thị, cũng không kém hơn Lý Thị.” Hứa Như nhắc nhở.
Năm đó một tay ông ngoại thành lập đế quốc Lâm Thị, chưa bao giờ sụp đổ, chỉ là gốc gác trước kia của Lâm Thị không phải ở Nam Thành, cho nên về phương diện thanh danh hơi yếu.
Nhưng mà miếng đất ngày mai rơi vào tay ai, hết thảy đều chưa thể biết được.
“Anh sẽ không nương tay.” Lý Thế Nhiên mỉm cười.
“Dù sao trên thương trường cạnh tranh công bằng, em cũng sẽ không nghiêng về ai.” Hứa Như bảo trì trung lập.
Cơm nước xong Lý Thế Nhiên đưa Hứa Như trở về, trước khi xuống xe, cô liên tục dặn dò Lý Thế Nhiên: “Không được làm việc suốt đêm, về nhà sớm chút.”
“Em không ở Lý gia Uyển, anh không muốn trở về.”
“Anh không thể như vậy.” Hứa Như có chút buồn bực.
Lý Thế Nhiên vốn sa sầm mặt mày, thấy Hứa Như sắp tức giận, vẻ mặt lúc này mới dịu dàng một chút: “Những gì anh nói đều là thật, Như, anh chẳng muốn rời xa em phút nào.”
“Ngày mai liền có thể gặp nhau rồi.” Hứa Như ôm Lý Thế Nhiên, hấp thu nhiệt độ cơ thể của anh.
“Ừm, ngoan ngoãn chờ anh, về đi.” Lý Thế Nhiên mỉm cười, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng.
Hôn đến khi cả người Hứa Như mềm nhũn mới thả ra.
Trở về nhà họ Lâm, Lâm Vy còn chưa ngủ, đang nhìn tin tức kinh tế tài chính.
“Ngày mai không cần đi học sao?” Lâm Vy thân thiết hỏi.
“Dạ không cần, mấy ngày nay không có tiết ạ.”
“Vậy thì ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, mấy ngày nay mẹ bề bộn nhiều việc.” Lâm Vy thở dài.
Gần đây Lăng Thuần không có mặt, việc ở Lâm Thị chồng chất, bà ta có chút lực bất tòng tâm.
Hứa Như đứng lại, thấy Lâm Vy muốn nói lại thôi, cô ngồi xuống bên cạnh bà ta.
“Mẹ.”
“Như à, con cũng biết đứa nhỏ Lăng Thuần đó đã tiếp quản Lăng Thị rồi, mẹ hy vọng con có thể gánh vác một chút công việc ở Lâm Thị.”
Hứa Như nhíu mày, Lâm Thị có ít người, ngoại trừ Lâm Vy, cũng chỉ có Hứa Như có thể gánh vác.
“Con…” Hứa Như trầm mặc.
Cô biết Lâm Vy cũng đã dần có tuổi, Lâm Thị tuy rằng bề ngoài phát triển không ngừng, nhưng thật ra sau khi Lâm Tung qua đời, có không ít cổ đông đều ngầm muốn lật đổ Lâm Vy, nuốt lấy Lâm Thị.
Có một vài tai hoạ ngầm đã càng ngày càng lộ rõ.
“Khụ khụ.” Lâm Vy dựa vào ghế sô pha, sắc mặt dần dần tái nhợt, nhịn không được ho khan.
Hứa Như vội vàng đỡ Lâm Vy, người giúp việc rất nhanh đem thuốc tới.
“Mẹ, lúc trước cổ họng của mẹ bị viêm, vẫn chưa đi khám sao?” Hứa Như lo lắng nói.
“Gần đây bận quá, không có thời gian.” Lâm Vy lắc đầu.
“Ngày mai con đến bệnh viện với mẹ.” Hứa Như nghiêm túc nói.
“Ngày mai có buổi đấu thầu, mẹ đi không được.”
“Mẹ, sức khỏe quan trọng hơn.”
“Nếu như ngày mai mẹ đến bệnh viện, vậy Như à con thay mẹ đến tham gia buổi đấu thầu ngày mai đi.” Lâm Vy đột nhiên nói.
Hứa Như ngớ ra, nhưng mà cô cũng đã đồng ý với Lý Thế Nhiên là ngày mai đi với anh.
Nhưng bây giờ Lâm Vy không khỏe, Hứa Như nhíu mày, không có cách nào nhìn mẹ ngày mai đã bệnh còn phải đi làm việc.
“Mẹ, nhưng con không biết gì cả.” Hứa Như nhíu mày, sợ mình làm hỏng việc.
“Mẹ sẽ kêu giám đốc Hứa Nam ngày mai đi với con, buổi đấu thầu ngày mai chính là miếng đất xây dựng cơ sở y tế ở Bắc Gia Loan, Lâm Thị muốn khai thác thị trường ở Nam Thành, phải lấy được miếng đất đó.”
Hứa Như mím môi, chậm rãi gật đầu.
Nói cách khác, ngày mai cô và Lý Thế Nhiên sẽ là đối thủ của nhau.
Đỡ mẹ trở về phòng, Hứa Như nhận lấy một ít tài liệu của buổi đấu thầu ngày mai, Lâm Vy dặn dò cô đêm nay phải ghi nhớ thật cẩn thận.
Nhưng thật ra, hôm nay cô ở Lý Thị cũng đã hiểu sơ sơ rồi.
Mà giá Lý Thị đưa ra, cô cũng biết.
Bây giờ tất cả tài liệu của Lâm Thị ở ngay trước mặt cô, giá đấu thầu phải thấp hơn Lý Thị, nhưng đã biết giá của Lý Thị, cô có thể nâng giá lên, đoạt lấy miếng đất.
Nhưng như vậy, không công bằng.
Hứa Như buồn bực cầm lấy tóc, ngày mai ngược lại không dám đi lắm.
Lúc này, di động vang lên, là Lý Thế Nhiên gọi đến.
Hứa Như lần đầu tiên không bắt máy, lần thứ hai mới nhận cuộc gọi.
Cô có chút không yên, vẫn một mực không nói gì.
“Ai chọc em giận vậy? Hả?” Lý Thế Nhiên dịu dàng hỏi.
Lúc Hứa Như không nói lời nào, bình thường đều là đang tức giận.
“Không có ai chọc em cả, là em tự mình chọc tức mình thôi.” Hứa Như bực bội nói, giọng nói cũng có chút vội.
“Nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì.” Lý Thế Nhiên nhíu mày.
Hứa Như bây giờ có lúc sẽ đến giúp Lý Thế Nhiên xử lý công việc, trong phòng làm việc chỉ có hai người, cũng coi như là cuộc hẹn hò hiếm hoi.
Gõ cửa, Cao Bân đi vào báo cáo công việc.
“Sếp Lý, ngày mai là ngày đấu thầu miếng đất ở Bắc Gia Loan, anh cần tự mình đến đó không?”
“Ừm.” Lý Thế Nhiên vuốt cằm, chau lại cặp mắt thâm thúy.
Trên tay Hứa Như chính là tài liệu đấu thầu này.
Miếng đất ở Bắc Gia Loan là đất xây dựng cơ sở y tế, bây giờ rất nhiều xí nghiệp đều muốn có được miếng đất Bắc Giao này để xây bệnh viện, dù sao Bắc Giao vừa mới được khai phá, vô cùng có tiềm lực phát triển, mà bây giờ tài nguyên công cộng lại rất khan hiếm.
Người cạnh tranh, ngoại trừ tập đoàn Lý Thị, còn có Lâm Thị, Chu Thị.
Hứa Như đương nhiên biết Lâm Thị, Chu Thị… Cô không khỏi nghĩ tới gia tộc của Chu Nhiễm.
Nhưng mà cánh tay của nhà họ Chu sao cũng vươn đến Nam Thành rồi.
Hứa Như không hiểu lắm, cũng không có nghĩ nhiều thêm.
Giúp Lý Thế Nhiên sửa sang lại tài liệu xong, nhìn thời gian, đi tới trước bàn làm việc.
“Sếp Lý, nên đi ăn cơm rồi.”
Thời gian cũng không còn sớm nữa, Lý Thế Nhiên luôn không ăn cơm đúng giờ, thật sự là làm cho người ta lo lắng.
“Anh kêu Cao Bân đưa em về trước.” Lý Thế Nhiên lại nói.
Hứa Như cau mày, không nói gì.
Cao Bân đi vào nhìn hai người, trong lúc nhất thời cũng không dám nói chuyện.
Lý Thế Nhiên ngẩng đầu lên, chống lại tầm mắt đầy lo lắng của Hứa Như, cuối cùng buông bút máy xuống.
“Ừm, đi ăn cơm.”
Trên mặt Hứa Như lúc này mới lộ ra nụ cười tươi.
“Ngày mai cần đến bệnh viện không?” Lý Thế Nhiên hỏi cô.
Hứa Như lắc đầu, mấy ngày nữa Bạch Sơn ra nước ngoài tham gia hội nghị, mấy giáo sư cũng không ở bệnh viện, cô có ba ngày rảnh.
“Cùng anh đến Bắc Gia Loan, được không?”
Hứa Như nhớ tới thủ tục đấu thầu ngày mai: “Em đi… hình như không thích hợp lắm.”
Cô cũng không phải nhân viên chính thức của Lý Thị, nên để đồng nghiệp khác đi cùng với Lý Thế Nhiên.
“Anh đã chốt rồi.” Lý Thế Nhiên từ trước đến nay nói một không hai.
“Mẹ của em có thể cũng có mặt.” Hứa Như nghĩ nghĩ nói.
Bây giờ Lâm Thị do Lâm Vy nắm quyền hoàn toàn, Lăng Thuần không có mặt, vậy Lâm Vy có thể là người đại diện Lâm Thị tham gia.
“Ừ, em cảm thấy Bắc Gia Loan thế nào?” Lý Thế Nhiên hỏi.
“Triển vọng phát triển trong tương lai của Bắc Gia Loan rất tốt, nếu chính phủ đã quy hoạch nơi đó làm đất xây dựng cơ sở y tế, có sự ủng hộ của chính phủ, vậy có được miếng đất đó sẽ không lỗ.”
Phía bắc của Nam Thành là một thành phố mới vừa được khai phá, trước mắt có không ít xí nghiệp tranh giành mấy miếng đất đó, đủ thấy tiềm lực phát triển của nó.
Nhưng mà nghĩ đến Lâm Thị cũng sẽ cạnh tranh, vậy cũng chính là nói Lý Thị và Lâm Thị là đối thủ.
Cô biết năng lực của Lý Thế Nhiên, mà thủ đoạn của Lâm Vy ở trên thương trường cũng có tiếng là gọn gàng dứt khoát, về phần Chu Thị, Hứa Như hoàn toàn không biết gì cả.
“Lý Thị những năm gần đây đầu tư vào không ít bệnh viện, nhưng Bắc Gia Loan vẫn luôn là nơi kém phát triển của Lý Thị, nếu có thể lấy được, với Lý Thị như hổ thêm cánh.”
“Lâm Thị cũng sẽ tranh giành, thực lực của Lâm Thị, cũng không kém hơn Lý Thị.” Hứa Như nhắc nhở.
Năm đó một tay ông ngoại thành lập đế quốc Lâm Thị, chưa bao giờ sụp đổ, chỉ là gốc gác trước kia của Lâm Thị không phải ở Nam Thành, cho nên về phương diện thanh danh hơi yếu.
Nhưng mà miếng đất ngày mai rơi vào tay ai, hết thảy đều chưa thể biết được.
“Anh sẽ không nương tay.” Lý Thế Nhiên mỉm cười.
“Dù sao trên thương trường cạnh tranh công bằng, em cũng sẽ không nghiêng về ai.” Hứa Như bảo trì trung lập.
Cơm nước xong Lý Thế Nhiên đưa Hứa Như trở về, trước khi xuống xe, cô liên tục dặn dò Lý Thế Nhiên: “Không được làm việc suốt đêm, về nhà sớm chút.”
“Em không ở Lý gia Uyển, anh không muốn trở về.”
“Anh không thể như vậy.” Hứa Như có chút buồn bực.
Lý Thế Nhiên vốn sa sầm mặt mày, thấy Hứa Như sắp tức giận, vẻ mặt lúc này mới dịu dàng một chút: “Những gì anh nói đều là thật, Như, anh chẳng muốn rời xa em phút nào.”
“Ngày mai liền có thể gặp nhau rồi.” Hứa Như ôm Lý Thế Nhiên, hấp thu nhiệt độ cơ thể của anh.
“Ừm, ngoan ngoãn chờ anh, về đi.” Lý Thế Nhiên mỉm cười, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng.
Hôn đến khi cả người Hứa Như mềm nhũn mới thả ra.
Trở về nhà họ Lâm, Lâm Vy còn chưa ngủ, đang nhìn tin tức kinh tế tài chính.
“Ngày mai không cần đi học sao?” Lâm Vy thân thiết hỏi.
“Dạ không cần, mấy ngày nay không có tiết ạ.”
“Vậy thì ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, mấy ngày nay mẹ bề bộn nhiều việc.” Lâm Vy thở dài.
Gần đây Lăng Thuần không có mặt, việc ở Lâm Thị chồng chất, bà ta có chút lực bất tòng tâm.
Hứa Như đứng lại, thấy Lâm Vy muốn nói lại thôi, cô ngồi xuống bên cạnh bà ta.
“Mẹ.”
“Như à, con cũng biết đứa nhỏ Lăng Thuần đó đã tiếp quản Lăng Thị rồi, mẹ hy vọng con có thể gánh vác một chút công việc ở Lâm Thị.”
Hứa Như nhíu mày, Lâm Thị có ít người, ngoại trừ Lâm Vy, cũng chỉ có Hứa Như có thể gánh vác.
“Con…” Hứa Như trầm mặc.
Cô biết Lâm Vy cũng đã dần có tuổi, Lâm Thị tuy rằng bề ngoài phát triển không ngừng, nhưng thật ra sau khi Lâm Tung qua đời, có không ít cổ đông đều ngầm muốn lật đổ Lâm Vy, nuốt lấy Lâm Thị.
Có một vài tai hoạ ngầm đã càng ngày càng lộ rõ.
“Khụ khụ.” Lâm Vy dựa vào ghế sô pha, sắc mặt dần dần tái nhợt, nhịn không được ho khan.
Hứa Như vội vàng đỡ Lâm Vy, người giúp việc rất nhanh đem thuốc tới.
“Mẹ, lúc trước cổ họng của mẹ bị viêm, vẫn chưa đi khám sao?” Hứa Như lo lắng nói.
“Gần đây bận quá, không có thời gian.” Lâm Vy lắc đầu.
“Ngày mai con đến bệnh viện với mẹ.” Hứa Như nghiêm túc nói.
“Ngày mai có buổi đấu thầu, mẹ đi không được.”
“Mẹ, sức khỏe quan trọng hơn.”
“Nếu như ngày mai mẹ đến bệnh viện, vậy Như à con thay mẹ đến tham gia buổi đấu thầu ngày mai đi.” Lâm Vy đột nhiên nói.
Hứa Như ngớ ra, nhưng mà cô cũng đã đồng ý với Lý Thế Nhiên là ngày mai đi với anh.
Nhưng bây giờ Lâm Vy không khỏe, Hứa Như nhíu mày, không có cách nào nhìn mẹ ngày mai đã bệnh còn phải đi làm việc.
“Mẹ, nhưng con không biết gì cả.” Hứa Như nhíu mày, sợ mình làm hỏng việc.
“Mẹ sẽ kêu giám đốc Hứa Nam ngày mai đi với con, buổi đấu thầu ngày mai chính là miếng đất xây dựng cơ sở y tế ở Bắc Gia Loan, Lâm Thị muốn khai thác thị trường ở Nam Thành, phải lấy được miếng đất đó.”
Hứa Như mím môi, chậm rãi gật đầu.
Nói cách khác, ngày mai cô và Lý Thế Nhiên sẽ là đối thủ của nhau.
Đỡ mẹ trở về phòng, Hứa Như nhận lấy một ít tài liệu của buổi đấu thầu ngày mai, Lâm Vy dặn dò cô đêm nay phải ghi nhớ thật cẩn thận.
Nhưng thật ra, hôm nay cô ở Lý Thị cũng đã hiểu sơ sơ rồi.
Mà giá Lý Thị đưa ra, cô cũng biết.
Bây giờ tất cả tài liệu của Lâm Thị ở ngay trước mặt cô, giá đấu thầu phải thấp hơn Lý Thị, nhưng đã biết giá của Lý Thị, cô có thể nâng giá lên, đoạt lấy miếng đất.
Nhưng như vậy, không công bằng.
Hứa Như buồn bực cầm lấy tóc, ngày mai ngược lại không dám đi lắm.
Lúc này, di động vang lên, là Lý Thế Nhiên gọi đến.
Hứa Như lần đầu tiên không bắt máy, lần thứ hai mới nhận cuộc gọi.
Cô có chút không yên, vẫn một mực không nói gì.
“Ai chọc em giận vậy? Hả?” Lý Thế Nhiên dịu dàng hỏi.
Lúc Hứa Như không nói lời nào, bình thường đều là đang tức giận.
“Không có ai chọc em cả, là em tự mình chọc tức mình thôi.” Hứa Như bực bội nói, giọng nói cũng có chút vội.
“Nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì.” Lý Thế Nhiên nhíu mày.