Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 440
CHƯƠNG 440 QUAN HỆ YÊU ĐƯƠNG
“Ăn với tôi trước, lát nữa tôi đưa em về.”
Thấy Hứa Như muốn từ chối, Lý Thế Nhiên tiếp tục nói: “Em mà về rồi, tôi không muốn ăn nữa.”
Hứa Như tức giận, sao lại giống như bản thân luôn bị Lý Thế Nhiên nắm thóp chứ?
Rời khỏi Lý Thị đã hơi muộn, Lâm Vy gọi điện cho cô, biết Lý Thế Nhiên ở bên cạnh cô nên cũng coi như yên tâm.
Xe con dừng trước cửa nhà họ Lâm, Hứa Như nhìn cửa sổ một mảng tối đen, đầu hơi không thoải mái.
Gần đây cứ luôn như này, cũng không tính là khó chịu, nhưng sẽ không thoải mái.
“Không thoải mái?” Lý Thế Nhiên lại gần, quan tâm hỏi.
Hứa Như lắc đầu, hồi thần lại, tháo dây an toàn.
Lý Thế Nhiên hôn lên trán cô, rất dịu dàng.
“Ngày mai tới bệnh viện kiểm tra lại, tôi tới đón em.”
“Ừ, vậy em về đây.” Hứa Như nói như thế, nhưng tầm mắt vẫn dừng trên người Lý Thế Nhiên.
“Ngủ ngon.”
Hứa Như lề mà lề mề, vừa mở cửa xe liền bị Lý Thế Nhiên ôm lấy gáy, hôn sâu.
Nhìn Hứa Như rời đi, hồi lâu Lý Thế Nhiên mới khởi động xe.
Châm điếu thuốc, cuối cùng vẫn dập đi.
Hướng Hoằng gọi điện tới, anh nghe máy: “Tra được rồi, bác sĩ làm phẫu thuật cho Hứa Như sau tai nạn xe ở thành phố B, đúng là có chút quan hệ với Kỳ Chiến, anh muốn tới không?”
“Ừ, mai tới.”
Tối đó, Lý Thế Nhiên không nghỉ ngơi, lập tức ngồi máy bay tới thành phố B.
Hướng Hoằng tới đón sân bay, lúc này trời còn chưa sáng, Hướng Hoằng tự mình lái xe tới.
“Bây giờ anh ta ở một phòng khám tư, Kỳ Chiến cho anh ta 10 tỷ, đây là thông tin tài khoản.” Hướng Hoằng vừa nói vừa đưa một bản kết quả điều tra tới.
Ánh mắt của Lý Thế Nhiên rất âm u, báo cáo bị anh vò thành một cục.
“Tôi vừa nhận được tin tức, thế nhưng, hình như có người khác nhìn chằm chằm anh ta, tôi cho cấp dưới đi xem sao trước.”
“Ừ, chuyện này nhất định còn có người khác biết, tiếp tục điều tra.”
Lý Thế Nhiên nhắm mắt lại, khí tức cả người hung ác tới đáng sợ.
Đã rất nhiều năm rồi Hướng Hoằng chưa từng thấy anh như này.
Đau khổ, đấu tranh, sợ hãi.
Anh ta tưởng rằng, Lý Thế Nhiên đã sớm không còn điểm yếu nào nữa.
Nhưng bây giờ, chuyện liên quan tới Hứa Như chính là điểm yếu của anh.
Nhưng, người có thân phận như bọn họ, sao có thể cho phép mình có điểm yếu.
Anh ta lắc đầu, cũng không khuyên được.
Sau nửa tiếng, xe con dừng dưới một tòa dân cư.
Mặc dù Hướng Hoằng đã dặn dò vệ sĩ tới, thế nhưng, khi mở cửa ra, bên trong đã sớm trống không không có ai!
Lý Thế Nhiên đi vào, lướt một vòng từng góc trong phòng, lạnh lùng hỏi vệ sĩ: “Các anh tới bao lâu rồi?”
“Một ngày trước chúng tôi đã trông coi ở đây rồi! Không hề thấy người rời đi.”
Nhưng không biết vì sao bây giờ lại không có ai… “Chắc là rời đi chưa lâu, ra ngoài từ ban công.” Lý Thế Nhiên lạnh lùng nói.
“Tôi lập tức điều tra camera giám sát.”
“Không cần, camera tắt rồi.” Lý Thế Nhiên rời khỏi nhà, camera ở hành lang đã tắt ngúm.
“Tôi sơ ý rồi.”
Xem ra đối phương không hề đơn giản.
Lý Thế Nhiên lạnh lùng híp mắt lại, dặn dò: “Phong tỏa cả thành phố B lại.”
“Anh còn chưa về nhỉ, ở lại đây vài ngày, chắc chắn có thể tìm được người.”
Rời khỏi tòa dân cư, hai người tới khách sạn trực thuộc Lý Thị, Lý Thế Nhiên tạm thời quyết định ở bên này 3 ngày.
Lưu Thanh tới cùng Hướng Hoằng, thấy Lý Thế Nhiên, lộ ra vẻ mặt mê trai.
Cô ta chưa từng dừng việc hâm mộ bác sĩ Lý.
“Bác sĩ Lý, anh tới rồi!” Lưu Thanh đã lâu rời chưa gặp Lý Thế Nhiên.
Lý Thế Nhiên nhướn mày, ánh mắt nhìn qua lại Hướng Hoằng với Lưu Thanh.
Trước kia hai người rất thân mật, liên hệ tới việc gần đây Hướng Hoằng muốn về nhà họ Hướng, sợ là vì Lưu Thanh.
“Hướng Hoằng, giấu kỹ lắm.” Lý Thế Nhiên cười nói.
“Tôi còn không bằng nửa phần của anh.”
Lưu Thanh căn bản không hiểu lời hai người nói, đợi Lý Thế Nhiên rời đi, cô ta mới hỏi Hướng Hoằng: “Hai người vừa rồi nói gì thế?”
“Cô bé bớt hóng hớt.”
“Tôi không phải là cô bé.”
“Ừ, em là người phụ nữ của tôi.”: “Đáng ghét…”
… Nhận được điện thoại của Lưu Thanh, Hứa Như hơi ngạc nhiên.
Hai người đã gần 1 tháng không liên lạc, tin tức Lưu Thanh ly hôn trước kia đã bị tung ra, sau đó cô ta gần như mất tích.
Bây giờ, cuối cùng cô ta cũng liên lạc với cô, Hứa Như không khỏi oán trách: “Lưu Thanh, cậu to gan lắm, dám mất liên lạc.”
“Tớ… tớ đi bắt đầu cuộc sống mới, bản thân vẫn chưa điều chỉnh lại hoàn toàn.” Lưu Thanh nhỏ giọng nói.
Khi cô ta và Hướng Hoằng lại ở bên nhau, còn chưa chính thức ly hôn.
“Vậy giờ thì sao?”
“Giờ đỡ hơn nhiều rồi, được rồi, không nói tớ nữa!” Lưu Thanh muốn nói chuyện của Lý Thế Nhiên.
“Lý Thế Nhiên ở thành phố B, gần đây cậu và anh ấy thế nào rồi?”
“Thành phố B? Tối qua tớ vừa ở cùng anh ấy.” Hứa Như lẩm bẩm.
Mặc dù thành phố B cách Nam Thành cũng không xa, nhưng sao Lý Thế Nhiên lại qua đó chứ?
“Chắc là cùng làm việc với Hướng Hoằng, nhưng làm việc gì thì tớ cũng không biết, gần đây hai người ở bên nhau rồi?”
“Quan hệ yêu đương.”
Nói ra 4 chữ này, giọng điệu của Hứa Như rất ngọt ngào.
Đương nhiên Lưu Thanh nghe ra: “Được rồi, được rồi, biết ngay hai người chắc chắn sẽ tái hợp.”
“Nào có, đều là ngoài ý muốn.”
Vượt ngoài dự liệu của cô.
Cô thật sự chưa từng nghĩ cô và Lý Thế Nhiên thật sự có thể chân chính ở bên nhau.
“Cậu có muốn tới thành phố B không, vừa khéo cậu đang nghỉ, chúng ta lâu lắm rồi chưa gặp.” Lưu Thanh kích động hỏi.
“Tớ nghĩ đã…” Hứa Như do dự.
“Còn nghĩ gì nữa! Tớ giúp cậu mua vé máy bay, tới sân bay đón cậu, phục vụ tận răng.”
“Cậu không cần ở bên Hướng Hoằng sao? Khó khăn lắm mới được tự do.”
Trong cuộc hôn nhân trước, Lưu Thanh chịu nhiều đau khổ, Hứa Như biết điều đó.
“Ừ, tớ ở cùng Hướng Hoằng, vậy cậu có thể ở cùng bác sĩ Lý mà.”
“Tớ cũng không biết lịch trình của anh ấy, nói không chừng anh ấy có việc nghiêm chỉnh, tớ không muốn làm phiền anh ấy.”
Lý Thế Nhiên là người rất bận rộn, trước giờ cô luôn biết điều đó.
“Chẹp chẹp, cho anh ấy không gian rộng như thế? Phụ nữ nhòm ngó bác sĩ Lý không ít đâu.” Lưu Thanh nhắc nhở.
Lý Thế Nhiên là miếng thịt thơm trong mắt tất cả phái nữ.
“Tớ biết…”
“Nếu cậu tới, tớ ném Hướng Hoằng qua một bên, bọn tớ ai chơi phần người nấy.”
Hứa Như cười, liền đồng ý: “Tớ lập tức đặt vé máy bay.”
Khi rời khỏi nhà họ Lâm, Lâm Vy vừa khéo quay về.
“Như, muốn chuyển qua sống với Lý Thế Nhiên?” Lâm Vy nhíu mày lại.
Thấy Hứa Như kéo hành lý, liền cho rằng cô muốn dọn đi.
“Không phải, con tới thành phố B một chuyến, mấy ngày là về.”
“Vậy thì tốt, bảo lái xe đưa con đi, đến nơi gọi điện cho mẹ, nhớ phải uống thuốc.” Lâm Vy dặn dò nhiều lần.
“Con biết rồi, mẹ.”
Nhìn con gái ra khỏi cửa, Lâm Vy nhíu mày, không yên tâm, liền gọi điện thoại cho Lý Thế Nhiên.
“Bác sĩ Lý, sức khỏe của Hứa Như, tôi vẫn rất lo lắng…”
… Thành phố B.
Hứa Như và Lưu Thanh lâu ngày không gặp, Hứa Như vừa xuống máy bay, Lưu Thanh liền dẫn cô đi ăn một bữa lẩu cay trước.
Thế nhưng, Hứa Như không thể ăn.
Dừng chân trước cửa quán lẩu, Hứa Như nhăn mặt.
“Đúng nha, cậu vừa làm phẫu thuật xong chưa lâu, vẫn nên ăn thanh đạm chút.” Lưu Thanh vỗ trán mình, thật là hay quên.
Thế nên, hai người tới quán cháo đối diện, thế nhưng vừa ngồi xuống, liền được thông báo là chỗ ngồi đã được đặt trước.
Cạnh cửa sổ, lại sát biển, Hứa Như mới ý thức được phong cảnh ở vị trí này đẹp biết bao.
“Ăn với tôi trước, lát nữa tôi đưa em về.”
Thấy Hứa Như muốn từ chối, Lý Thế Nhiên tiếp tục nói: “Em mà về rồi, tôi không muốn ăn nữa.”
Hứa Như tức giận, sao lại giống như bản thân luôn bị Lý Thế Nhiên nắm thóp chứ?
Rời khỏi Lý Thị đã hơi muộn, Lâm Vy gọi điện cho cô, biết Lý Thế Nhiên ở bên cạnh cô nên cũng coi như yên tâm.
Xe con dừng trước cửa nhà họ Lâm, Hứa Như nhìn cửa sổ một mảng tối đen, đầu hơi không thoải mái.
Gần đây cứ luôn như này, cũng không tính là khó chịu, nhưng sẽ không thoải mái.
“Không thoải mái?” Lý Thế Nhiên lại gần, quan tâm hỏi.
Hứa Như lắc đầu, hồi thần lại, tháo dây an toàn.
Lý Thế Nhiên hôn lên trán cô, rất dịu dàng.
“Ngày mai tới bệnh viện kiểm tra lại, tôi tới đón em.”
“Ừ, vậy em về đây.” Hứa Như nói như thế, nhưng tầm mắt vẫn dừng trên người Lý Thế Nhiên.
“Ngủ ngon.”
Hứa Như lề mà lề mề, vừa mở cửa xe liền bị Lý Thế Nhiên ôm lấy gáy, hôn sâu.
Nhìn Hứa Như rời đi, hồi lâu Lý Thế Nhiên mới khởi động xe.
Châm điếu thuốc, cuối cùng vẫn dập đi.
Hướng Hoằng gọi điện tới, anh nghe máy: “Tra được rồi, bác sĩ làm phẫu thuật cho Hứa Như sau tai nạn xe ở thành phố B, đúng là có chút quan hệ với Kỳ Chiến, anh muốn tới không?”
“Ừ, mai tới.”
Tối đó, Lý Thế Nhiên không nghỉ ngơi, lập tức ngồi máy bay tới thành phố B.
Hướng Hoằng tới đón sân bay, lúc này trời còn chưa sáng, Hướng Hoằng tự mình lái xe tới.
“Bây giờ anh ta ở một phòng khám tư, Kỳ Chiến cho anh ta 10 tỷ, đây là thông tin tài khoản.” Hướng Hoằng vừa nói vừa đưa một bản kết quả điều tra tới.
Ánh mắt của Lý Thế Nhiên rất âm u, báo cáo bị anh vò thành một cục.
“Tôi vừa nhận được tin tức, thế nhưng, hình như có người khác nhìn chằm chằm anh ta, tôi cho cấp dưới đi xem sao trước.”
“Ừ, chuyện này nhất định còn có người khác biết, tiếp tục điều tra.”
Lý Thế Nhiên nhắm mắt lại, khí tức cả người hung ác tới đáng sợ.
Đã rất nhiều năm rồi Hướng Hoằng chưa từng thấy anh như này.
Đau khổ, đấu tranh, sợ hãi.
Anh ta tưởng rằng, Lý Thế Nhiên đã sớm không còn điểm yếu nào nữa.
Nhưng bây giờ, chuyện liên quan tới Hứa Như chính là điểm yếu của anh.
Nhưng, người có thân phận như bọn họ, sao có thể cho phép mình có điểm yếu.
Anh ta lắc đầu, cũng không khuyên được.
Sau nửa tiếng, xe con dừng dưới một tòa dân cư.
Mặc dù Hướng Hoằng đã dặn dò vệ sĩ tới, thế nhưng, khi mở cửa ra, bên trong đã sớm trống không không có ai!
Lý Thế Nhiên đi vào, lướt một vòng từng góc trong phòng, lạnh lùng hỏi vệ sĩ: “Các anh tới bao lâu rồi?”
“Một ngày trước chúng tôi đã trông coi ở đây rồi! Không hề thấy người rời đi.”
Nhưng không biết vì sao bây giờ lại không có ai… “Chắc là rời đi chưa lâu, ra ngoài từ ban công.” Lý Thế Nhiên lạnh lùng nói.
“Tôi lập tức điều tra camera giám sát.”
“Không cần, camera tắt rồi.” Lý Thế Nhiên rời khỏi nhà, camera ở hành lang đã tắt ngúm.
“Tôi sơ ý rồi.”
Xem ra đối phương không hề đơn giản.
Lý Thế Nhiên lạnh lùng híp mắt lại, dặn dò: “Phong tỏa cả thành phố B lại.”
“Anh còn chưa về nhỉ, ở lại đây vài ngày, chắc chắn có thể tìm được người.”
Rời khỏi tòa dân cư, hai người tới khách sạn trực thuộc Lý Thị, Lý Thế Nhiên tạm thời quyết định ở bên này 3 ngày.
Lưu Thanh tới cùng Hướng Hoằng, thấy Lý Thế Nhiên, lộ ra vẻ mặt mê trai.
Cô ta chưa từng dừng việc hâm mộ bác sĩ Lý.
“Bác sĩ Lý, anh tới rồi!” Lưu Thanh đã lâu rời chưa gặp Lý Thế Nhiên.
Lý Thế Nhiên nhướn mày, ánh mắt nhìn qua lại Hướng Hoằng với Lưu Thanh.
Trước kia hai người rất thân mật, liên hệ tới việc gần đây Hướng Hoằng muốn về nhà họ Hướng, sợ là vì Lưu Thanh.
“Hướng Hoằng, giấu kỹ lắm.” Lý Thế Nhiên cười nói.
“Tôi còn không bằng nửa phần của anh.”
Lưu Thanh căn bản không hiểu lời hai người nói, đợi Lý Thế Nhiên rời đi, cô ta mới hỏi Hướng Hoằng: “Hai người vừa rồi nói gì thế?”
“Cô bé bớt hóng hớt.”
“Tôi không phải là cô bé.”
“Ừ, em là người phụ nữ của tôi.”: “Đáng ghét…”
… Nhận được điện thoại của Lưu Thanh, Hứa Như hơi ngạc nhiên.
Hai người đã gần 1 tháng không liên lạc, tin tức Lưu Thanh ly hôn trước kia đã bị tung ra, sau đó cô ta gần như mất tích.
Bây giờ, cuối cùng cô ta cũng liên lạc với cô, Hứa Như không khỏi oán trách: “Lưu Thanh, cậu to gan lắm, dám mất liên lạc.”
“Tớ… tớ đi bắt đầu cuộc sống mới, bản thân vẫn chưa điều chỉnh lại hoàn toàn.” Lưu Thanh nhỏ giọng nói.
Khi cô ta và Hướng Hoằng lại ở bên nhau, còn chưa chính thức ly hôn.
“Vậy giờ thì sao?”
“Giờ đỡ hơn nhiều rồi, được rồi, không nói tớ nữa!” Lưu Thanh muốn nói chuyện của Lý Thế Nhiên.
“Lý Thế Nhiên ở thành phố B, gần đây cậu và anh ấy thế nào rồi?”
“Thành phố B? Tối qua tớ vừa ở cùng anh ấy.” Hứa Như lẩm bẩm.
Mặc dù thành phố B cách Nam Thành cũng không xa, nhưng sao Lý Thế Nhiên lại qua đó chứ?
“Chắc là cùng làm việc với Hướng Hoằng, nhưng làm việc gì thì tớ cũng không biết, gần đây hai người ở bên nhau rồi?”
“Quan hệ yêu đương.”
Nói ra 4 chữ này, giọng điệu của Hứa Như rất ngọt ngào.
Đương nhiên Lưu Thanh nghe ra: “Được rồi, được rồi, biết ngay hai người chắc chắn sẽ tái hợp.”
“Nào có, đều là ngoài ý muốn.”
Vượt ngoài dự liệu của cô.
Cô thật sự chưa từng nghĩ cô và Lý Thế Nhiên thật sự có thể chân chính ở bên nhau.
“Cậu có muốn tới thành phố B không, vừa khéo cậu đang nghỉ, chúng ta lâu lắm rồi chưa gặp.” Lưu Thanh kích động hỏi.
“Tớ nghĩ đã…” Hứa Như do dự.
“Còn nghĩ gì nữa! Tớ giúp cậu mua vé máy bay, tới sân bay đón cậu, phục vụ tận răng.”
“Cậu không cần ở bên Hướng Hoằng sao? Khó khăn lắm mới được tự do.”
Trong cuộc hôn nhân trước, Lưu Thanh chịu nhiều đau khổ, Hứa Như biết điều đó.
“Ừ, tớ ở cùng Hướng Hoằng, vậy cậu có thể ở cùng bác sĩ Lý mà.”
“Tớ cũng không biết lịch trình của anh ấy, nói không chừng anh ấy có việc nghiêm chỉnh, tớ không muốn làm phiền anh ấy.”
Lý Thế Nhiên là người rất bận rộn, trước giờ cô luôn biết điều đó.
“Chẹp chẹp, cho anh ấy không gian rộng như thế? Phụ nữ nhòm ngó bác sĩ Lý không ít đâu.” Lưu Thanh nhắc nhở.
Lý Thế Nhiên là miếng thịt thơm trong mắt tất cả phái nữ.
“Tớ biết…”
“Nếu cậu tới, tớ ném Hướng Hoằng qua một bên, bọn tớ ai chơi phần người nấy.”
Hứa Như cười, liền đồng ý: “Tớ lập tức đặt vé máy bay.”
Khi rời khỏi nhà họ Lâm, Lâm Vy vừa khéo quay về.
“Như, muốn chuyển qua sống với Lý Thế Nhiên?” Lâm Vy nhíu mày lại.
Thấy Hứa Như kéo hành lý, liền cho rằng cô muốn dọn đi.
“Không phải, con tới thành phố B một chuyến, mấy ngày là về.”
“Vậy thì tốt, bảo lái xe đưa con đi, đến nơi gọi điện cho mẹ, nhớ phải uống thuốc.” Lâm Vy dặn dò nhiều lần.
“Con biết rồi, mẹ.”
Nhìn con gái ra khỏi cửa, Lâm Vy nhíu mày, không yên tâm, liền gọi điện thoại cho Lý Thế Nhiên.
“Bác sĩ Lý, sức khỏe của Hứa Như, tôi vẫn rất lo lắng…”
… Thành phố B.
Hứa Như và Lưu Thanh lâu ngày không gặp, Hứa Như vừa xuống máy bay, Lưu Thanh liền dẫn cô đi ăn một bữa lẩu cay trước.
Thế nhưng, Hứa Như không thể ăn.
Dừng chân trước cửa quán lẩu, Hứa Như nhăn mặt.
“Đúng nha, cậu vừa làm phẫu thuật xong chưa lâu, vẫn nên ăn thanh đạm chút.” Lưu Thanh vỗ trán mình, thật là hay quên.
Thế nên, hai người tới quán cháo đối diện, thế nhưng vừa ngồi xuống, liền được thông báo là chỗ ngồi đã được đặt trước.
Cạnh cửa sổ, lại sát biển, Hứa Như mới ý thức được phong cảnh ở vị trí này đẹp biết bao.