Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 412: Oan gia ngõ hẹp
Ánh nhìn của Lý Húc không hề che đậy mà dừng trên người Hứa Như, anh ta tướng mạo bình thường, nhưng cách ăn mặc tuyệt đối là người trên người, một thân khí chất xa hoa, tất nhiên là xuất thân hào môn.
Mà Hứa Như vừa từ trường tới, mặt mày không có đánh phấn, chỉ mặc áo phông trắng và quần jean đơn giản, thật sự là đơn giản nhiều rồi.
“Cô Hứa còn đang đi học sao?” Lý Húc hỏi.
Anh ta ở một bên của Hứa Như, hai người rất gần.
“Ừm, phải.” Hứa Như ngữ khí lạnh nhạt.
“Vừa hay tốt nghiệp rồi thì nên kết hôn rồi.” Dì Lý đối với Hứa Như là khá hài lòng.
Không có giống những cô bạn gái mà trước đó Lý Húc dẫn về, người nào người nấy đều là cái mặt trang điểm lồng lộn, đứa trẻ này, nhìn đã thấy rất thoải mái.
“Cháu không có dự định kết hôn.” Ngữ khí của Hứa Như hơi lạnh.
“Aiya, là dì quá vội rồi, cũng phải, bồi dưỡng tình cảm với Tiểu Húc trước đã, không vội không vội.”
“Mẹ, mẹ và dì Lâm về trước đi, hai người ở đây, con và cô Hứa đều ngại nói chuyện.” Lý Húc nhếch môi.
“Được, vậy hai đứa nói chuyện, Như, mẹ về trước đây.”
Hứa Như sa sầm mặt mày, từ đầu đến cuối là kháng cự.
Hai trưởng bối rời đi rồi, Hứa Như lập tức đứng dậy: “Xin lỗi, tôi không có dự định kết hôn.”
“Kết hôn không vội, lẽ nào không thể bắt đầu làm bạn trước sao?” Lý Húc thích thú nhìn cô.
Hứa Như rất không thích ánh mắt của Lý Húc, giống như cô đã là người của anh ta.
“Không thể.” Hứa Như ngoảnh đầu rời đi.
Lý Húc cứ bám theo: “Tuổi tác của cô cũng không nhỏ rồi, hơn nữa tôi biết, cô từng ly hôn.”
Nghe vậy, Hứa Như khựng bước chân lại: “Cho nên, tôi chắc không lọt vào mắt của cậu Lý mới đúng, đừng tiếp tục đi theo tôi nữa.”
Lý Húc vẫn không buông tha mà cứ quấn ở bên cạnh cô: “Cái này cô ngược lại sai rồi, tôi không để bụng cô gái đã từng kết hôn.”
Hứa Như cười châm chọc: “Tôi không có hứng thú với anh.”
“Bây giờ có phải là nói quá sớm rồi sao?” Ngữ khí của Lý Húc rất bất mãn.
Anh ta đối với Hứa Như không tính là có cảm xúc hứng thú, có điều thực lực của nhà họ Lâm anh ta là biết, nếu liên hôn, đối với sự nghiệp của anh ta tuyệt đối là có trợ giúp.
Cái anh ta muốn chính là một người phụ nữ như này.
Hứa Như nhíu mày, trong đầu bỗng nhớ tới vào cuối tuần này, Lý Thế Nhiên và Chu Nhiễm sẽ kết hôn rồi.
Cô đang kháng cự cái gì.
Tại sao người đàn ông tiếp cận, cô sẽ chống lại như vậy.
“Đi thôi, chúng ta đi xem phim, gia tăng chút tình cảm.” Dứt lời, Lý Húc cứ vậy mà đi về phía trước.
Lúc này, cửa nhà hàng có hai bóng người đi vào, thật sự là oan gia ngõ hẹp...
Người đàn ông tuấn tú và người phụ nữ xinh đẹp, trước giờ rất chói mắt.
“Cô Hứa.” Chu Nhiễm chủ động đi tới chào hỏi.
Lý Thế Nhiên bên cạnh vẫn là áo trắng quần đen như mọi khi, hai tay đút trong túi, mặt mày lạnh nhạt.
Khi nhìn sang Hứa Như, còn cả người đàn ông bên cạnh cô, ý lạnh trong đáy mắt không chút động tĩnh mà lan ra.
Hứa Như nhàn nhạt gật đầu, liền muốn đi ra.
“Cô Hứa, đây là bạn trai của cô sao?” Chu Nhiễm lại vẫn truy hỏi.
“Chuyện của tôi, không có liên quan tới cô Chu.” Ngữ khí của Hứa Như rất lạnh.
“Chúng ta tốt xấu gì bây giờ cũng là làm việc cùng một bệnh viện, tôi cũng chỉ là quan tâm cô.” Chu Nhiễm mang vẻ vô tội.
“Đi thôi.” Hứa Như không muốn nhìn thấy hai người này.
“Hứa Như.” Lý Thế Nhiên lại gọi cô lại.
Hứa Như hít thở sâu, xoay người, trên mặt nặn ra nụ cười cứng nhắc: “Bác sĩ Lý, anh lại có chuyện gì?”
Ngữ khí của Lý Thế Nhiên rất lạnh nhạt: “Lát nữa bệnh viện có một cuộc họp, vào một tiếng sau.”
“Cuộc họp gì?” Hứa Như đơ ra, cô không có nhận được thông báo!
“Em lập tức quay về bệnh viện.” Lý Thế Nhiên nói.
Hứa Như ngược lại là bán tín bán nghi, thấy Lý Thế Nhiên đã đi vào nhà hàng, cô có chút do dự.
Có điều, nếu như trở về bệnh viện thì có thể bỏ lại người đàn ông bên cạnh này.
Cô nhìn sang Lý Húc: “Anh cũng nghe thấy rồi, tôi phải về bệnh viện.”
“Người vừa rồi kia, là chồng cũ của cô sao?” Lý Húc lại hỏi.
Lời này vừa dứt, sắc mặt của Hứa Như tái đi.
“Nhiều chuyện.” Cô lẩm bẩm, xoay người định đi ra bắt taxi.
Lý Húc ở đằng sau cô, ánh mắt tối lại, ấn vào chìa khóa xe, chiếc Porsche trước mặt tự động mở cửa.
“Đi thôi, đưa cô tới bệnh viện.” Anh ta nói.
“Không cần làm phiền anh.”
“Hèm hèm, chồng cũ của cô đang nhìn cô, cô còn nhớ nhung anh ta sao?” Lý Húc ngước mắt.
Vị trí sát cửa sổ trên tầng hai, tầm mắt của Lý Thế Nhiên quả nhiên là nhìn về phía cửa bên này.
“Anh nói linh tinh gì!”
“Nếu đã không có nhớ nhung anh ta, vậy thì thử với tôi đi.” Lý Húc đứng ở bên cửa xe, vô cùng lịch lãm bày ra tư thế mời.
Hứa Như cắn môi, cảm nhận được Lý Thế Nhiên đang nhìn, chỉ là tức!
Trong lúc bực tức thì đã lên xe!
Lý Húc nhướn mày, ý lạnh vụt qua đáy mắt.
Đưa Hứa Như tới bệnh viện, Lý Húc nhìn bóng lưng vội vàng của cô, ngón tay miết miết cằm, anh ta gọi một cuộc điện thoại.
“Quan hệ giữa cô ta và Lý Thế Nhiên, không đơn giản.”
...
Đi vào phòng làm việc, Hứa Như hỏi y tá cùng khoa mới biết, đâu có cuộc họp khẩn gì chứ!
Hơn nữa hôm nay Bạch Sơn nghỉ, cô trở lại cũng không có việc phải xử lý.
Bị Lý Thế Nhiên chơi sỏ rồi!
Trong lúc tức giận, một bóng người cao ráo đẩy cửa đi vào, Lý Thế Nhiên đã thay chiếc áo blouse trắng, ưu nhã đi vào.
Hứa Như phớt lờ anh, định trở về trường.
Lý Thế Nhiên lại gọi cô lại: “Hứa Như, ở lại, lát nữa tôi có ca phẫu thuật, em là trợ lý của tôi.”
Hứa Như:...
“Giáo sư Lý, tôi nghĩ anh không thiếu trợ lý.”
Cả bệnh viện người muốn làm trợ lý cho Lý Thế Nhiên có rất nhiều...
Tuy cô bây giờ với Lý Thế Nhiên là cùng chung một khoa, nhưng người hướng dẫn của cô chung quy là Bạch Sơn, tuy Lý Thế Nhiên cũng là giáo sư của cô, nhưng cô thật sự không muốn ở bên cạnh anh...
“Phẫu thuật lâm thời, tự mình xem bảng biểu ca trực, còn ai rảnh không?” Lý Thế Nhiên ngữ khí trầm lạnh đi vài phần.
Hứa Như nhìn qua bảng biểu ca trực, quả thật... hình như thật sự không có bác sĩ thực tập nào rảnh cả.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, là Chu Nhiễm đi vào.
Cô ta vừa mới chuyển chính, liền được sắp xếp làm việc ở bên cạnh Lý Thế Nhiên, nhìn thấy Hứa Như cũng ở đây, cô ta đã nhíu mày.
“Tới phòng phẫu thuật.”
Lý Thế Nhiên dứt lời thì đã đi ra ngoài trước rồi.
Hứa Như đanh mặt, cho dù không tình nguyện, cũng chỉ có thể thay quần áo rồi đi theo.
Chu Nhiễm lại cản cô lại: “Cô sao cứ như âm hồn bất tán thế!”
“Xin lỗi, tôi cũng rất không muốn nhìn thấy cô, tránh ra, y tá Chu.” Hứa Như lạnh nhạt nói.
Nhưng Chu Nhiễm lại không có nhường bước, bất mãn lườm cô.
Hứa Như cười lạnh, nhìn thời gian, cô là biết Lý Thế Nhiên trước nay không thích đợi người.
“Cái cô trì hoãn là thời gian của giáo sư Lý đó.”
Chu Nhiễm tức giận cắn môi, vẫn là không tình nguyện tránh người ra.
Đây không phải là một cuộc phẫu thuật lớn, ngoài Hứa Như ở bên cạnh, Chu Nhiễm cũng đi vào.
Cả cuộc phẫu thuật diễn ra không tới một tiếng, tuy là lần đầu tiên Hứa Như phẫu thuật với Lý Thế Nhiên, nhưng phẫu thuật thuận lợi vượt ngoài dự liệu của Hứa Như.
Cô là biết Lý Thế Nhiên nghiêm khắc trong công việc, nhưng anh không có bắt bẻ bất kỳ sai sót nào của cô.
Đi ra khỏi phòng thực nghiệm, Hứa Như tháo khẩu trang ra, hiếm khi lộ ra nét cười.
Sự vui vẻ này, tự nhiên cũng là bị Lý Thế Nhiên nhìn thấy rồi.
Mà Hứa Như vừa từ trường tới, mặt mày không có đánh phấn, chỉ mặc áo phông trắng và quần jean đơn giản, thật sự là đơn giản nhiều rồi.
“Cô Hứa còn đang đi học sao?” Lý Húc hỏi.
Anh ta ở một bên của Hứa Như, hai người rất gần.
“Ừm, phải.” Hứa Như ngữ khí lạnh nhạt.
“Vừa hay tốt nghiệp rồi thì nên kết hôn rồi.” Dì Lý đối với Hứa Như là khá hài lòng.
Không có giống những cô bạn gái mà trước đó Lý Húc dẫn về, người nào người nấy đều là cái mặt trang điểm lồng lộn, đứa trẻ này, nhìn đã thấy rất thoải mái.
“Cháu không có dự định kết hôn.” Ngữ khí của Hứa Như hơi lạnh.
“Aiya, là dì quá vội rồi, cũng phải, bồi dưỡng tình cảm với Tiểu Húc trước đã, không vội không vội.”
“Mẹ, mẹ và dì Lâm về trước đi, hai người ở đây, con và cô Hứa đều ngại nói chuyện.” Lý Húc nhếch môi.
“Được, vậy hai đứa nói chuyện, Như, mẹ về trước đây.”
Hứa Như sa sầm mặt mày, từ đầu đến cuối là kháng cự.
Hai trưởng bối rời đi rồi, Hứa Như lập tức đứng dậy: “Xin lỗi, tôi không có dự định kết hôn.”
“Kết hôn không vội, lẽ nào không thể bắt đầu làm bạn trước sao?” Lý Húc thích thú nhìn cô.
Hứa Như rất không thích ánh mắt của Lý Húc, giống như cô đã là người của anh ta.
“Không thể.” Hứa Như ngoảnh đầu rời đi.
Lý Húc cứ bám theo: “Tuổi tác của cô cũng không nhỏ rồi, hơn nữa tôi biết, cô từng ly hôn.”
Nghe vậy, Hứa Như khựng bước chân lại: “Cho nên, tôi chắc không lọt vào mắt của cậu Lý mới đúng, đừng tiếp tục đi theo tôi nữa.”
Lý Húc vẫn không buông tha mà cứ quấn ở bên cạnh cô: “Cái này cô ngược lại sai rồi, tôi không để bụng cô gái đã từng kết hôn.”
Hứa Như cười châm chọc: “Tôi không có hứng thú với anh.”
“Bây giờ có phải là nói quá sớm rồi sao?” Ngữ khí của Lý Húc rất bất mãn.
Anh ta đối với Hứa Như không tính là có cảm xúc hứng thú, có điều thực lực của nhà họ Lâm anh ta là biết, nếu liên hôn, đối với sự nghiệp của anh ta tuyệt đối là có trợ giúp.
Cái anh ta muốn chính là một người phụ nữ như này.
Hứa Như nhíu mày, trong đầu bỗng nhớ tới vào cuối tuần này, Lý Thế Nhiên và Chu Nhiễm sẽ kết hôn rồi.
Cô đang kháng cự cái gì.
Tại sao người đàn ông tiếp cận, cô sẽ chống lại như vậy.
“Đi thôi, chúng ta đi xem phim, gia tăng chút tình cảm.” Dứt lời, Lý Húc cứ vậy mà đi về phía trước.
Lúc này, cửa nhà hàng có hai bóng người đi vào, thật sự là oan gia ngõ hẹp...
Người đàn ông tuấn tú và người phụ nữ xinh đẹp, trước giờ rất chói mắt.
“Cô Hứa.” Chu Nhiễm chủ động đi tới chào hỏi.
Lý Thế Nhiên bên cạnh vẫn là áo trắng quần đen như mọi khi, hai tay đút trong túi, mặt mày lạnh nhạt.
Khi nhìn sang Hứa Như, còn cả người đàn ông bên cạnh cô, ý lạnh trong đáy mắt không chút động tĩnh mà lan ra.
Hứa Như nhàn nhạt gật đầu, liền muốn đi ra.
“Cô Hứa, đây là bạn trai của cô sao?” Chu Nhiễm lại vẫn truy hỏi.
“Chuyện của tôi, không có liên quan tới cô Chu.” Ngữ khí của Hứa Như rất lạnh.
“Chúng ta tốt xấu gì bây giờ cũng là làm việc cùng một bệnh viện, tôi cũng chỉ là quan tâm cô.” Chu Nhiễm mang vẻ vô tội.
“Đi thôi.” Hứa Như không muốn nhìn thấy hai người này.
“Hứa Như.” Lý Thế Nhiên lại gọi cô lại.
Hứa Như hít thở sâu, xoay người, trên mặt nặn ra nụ cười cứng nhắc: “Bác sĩ Lý, anh lại có chuyện gì?”
Ngữ khí của Lý Thế Nhiên rất lạnh nhạt: “Lát nữa bệnh viện có một cuộc họp, vào một tiếng sau.”
“Cuộc họp gì?” Hứa Như đơ ra, cô không có nhận được thông báo!
“Em lập tức quay về bệnh viện.” Lý Thế Nhiên nói.
Hứa Như ngược lại là bán tín bán nghi, thấy Lý Thế Nhiên đã đi vào nhà hàng, cô có chút do dự.
Có điều, nếu như trở về bệnh viện thì có thể bỏ lại người đàn ông bên cạnh này.
Cô nhìn sang Lý Húc: “Anh cũng nghe thấy rồi, tôi phải về bệnh viện.”
“Người vừa rồi kia, là chồng cũ của cô sao?” Lý Húc lại hỏi.
Lời này vừa dứt, sắc mặt của Hứa Như tái đi.
“Nhiều chuyện.” Cô lẩm bẩm, xoay người định đi ra bắt taxi.
Lý Húc ở đằng sau cô, ánh mắt tối lại, ấn vào chìa khóa xe, chiếc Porsche trước mặt tự động mở cửa.
“Đi thôi, đưa cô tới bệnh viện.” Anh ta nói.
“Không cần làm phiền anh.”
“Hèm hèm, chồng cũ của cô đang nhìn cô, cô còn nhớ nhung anh ta sao?” Lý Húc ngước mắt.
Vị trí sát cửa sổ trên tầng hai, tầm mắt của Lý Thế Nhiên quả nhiên là nhìn về phía cửa bên này.
“Anh nói linh tinh gì!”
“Nếu đã không có nhớ nhung anh ta, vậy thì thử với tôi đi.” Lý Húc đứng ở bên cửa xe, vô cùng lịch lãm bày ra tư thế mời.
Hứa Như cắn môi, cảm nhận được Lý Thế Nhiên đang nhìn, chỉ là tức!
Trong lúc bực tức thì đã lên xe!
Lý Húc nhướn mày, ý lạnh vụt qua đáy mắt.
Đưa Hứa Như tới bệnh viện, Lý Húc nhìn bóng lưng vội vàng của cô, ngón tay miết miết cằm, anh ta gọi một cuộc điện thoại.
“Quan hệ giữa cô ta và Lý Thế Nhiên, không đơn giản.”
...
Đi vào phòng làm việc, Hứa Như hỏi y tá cùng khoa mới biết, đâu có cuộc họp khẩn gì chứ!
Hơn nữa hôm nay Bạch Sơn nghỉ, cô trở lại cũng không có việc phải xử lý.
Bị Lý Thế Nhiên chơi sỏ rồi!
Trong lúc tức giận, một bóng người cao ráo đẩy cửa đi vào, Lý Thế Nhiên đã thay chiếc áo blouse trắng, ưu nhã đi vào.
Hứa Như phớt lờ anh, định trở về trường.
Lý Thế Nhiên lại gọi cô lại: “Hứa Như, ở lại, lát nữa tôi có ca phẫu thuật, em là trợ lý của tôi.”
Hứa Như:...
“Giáo sư Lý, tôi nghĩ anh không thiếu trợ lý.”
Cả bệnh viện người muốn làm trợ lý cho Lý Thế Nhiên có rất nhiều...
Tuy cô bây giờ với Lý Thế Nhiên là cùng chung một khoa, nhưng người hướng dẫn của cô chung quy là Bạch Sơn, tuy Lý Thế Nhiên cũng là giáo sư của cô, nhưng cô thật sự không muốn ở bên cạnh anh...
“Phẫu thuật lâm thời, tự mình xem bảng biểu ca trực, còn ai rảnh không?” Lý Thế Nhiên ngữ khí trầm lạnh đi vài phần.
Hứa Như nhìn qua bảng biểu ca trực, quả thật... hình như thật sự không có bác sĩ thực tập nào rảnh cả.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, là Chu Nhiễm đi vào.
Cô ta vừa mới chuyển chính, liền được sắp xếp làm việc ở bên cạnh Lý Thế Nhiên, nhìn thấy Hứa Như cũng ở đây, cô ta đã nhíu mày.
“Tới phòng phẫu thuật.”
Lý Thế Nhiên dứt lời thì đã đi ra ngoài trước rồi.
Hứa Như đanh mặt, cho dù không tình nguyện, cũng chỉ có thể thay quần áo rồi đi theo.
Chu Nhiễm lại cản cô lại: “Cô sao cứ như âm hồn bất tán thế!”
“Xin lỗi, tôi cũng rất không muốn nhìn thấy cô, tránh ra, y tá Chu.” Hứa Như lạnh nhạt nói.
Nhưng Chu Nhiễm lại không có nhường bước, bất mãn lườm cô.
Hứa Như cười lạnh, nhìn thời gian, cô là biết Lý Thế Nhiên trước nay không thích đợi người.
“Cái cô trì hoãn là thời gian của giáo sư Lý đó.”
Chu Nhiễm tức giận cắn môi, vẫn là không tình nguyện tránh người ra.
Đây không phải là một cuộc phẫu thuật lớn, ngoài Hứa Như ở bên cạnh, Chu Nhiễm cũng đi vào.
Cả cuộc phẫu thuật diễn ra không tới một tiếng, tuy là lần đầu tiên Hứa Như phẫu thuật với Lý Thế Nhiên, nhưng phẫu thuật thuận lợi vượt ngoài dự liệu của Hứa Như.
Cô là biết Lý Thế Nhiên nghiêm khắc trong công việc, nhưng anh không có bắt bẻ bất kỳ sai sót nào của cô.
Đi ra khỏi phòng thực nghiệm, Hứa Như tháo khẩu trang ra, hiếm khi lộ ra nét cười.
Sự vui vẻ này, tự nhiên cũng là bị Lý Thế Nhiên nhìn thấy rồi.