Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-398
Chương 398: Tôi rất tình nguyện được em làm phiền
Lý Thế Nhiên dẫn theo Hứa Như đi thẳng đến phòng bệnh của Bạch Sơn.
Ở cửa, có y tá ngăn hai người lại.
"Các người là thân nhân của bệnh nhân sao?"
"Tôi là học sinh của giáo sư Bạch." Hứa Như lo lắng nói.
"Không phải thân nhân thì không thể vào thăm được." Y tá lạnh lùng nói.
Lý Thế Nhiên khôi ngô hờ hững, tầm mắt rơi vào cửa phòng bệnh đóng chặt, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Vốn dĩ y tá còn muốn ngăn cản, nhưng khí thế của Lý Thế Nhiên quá khiếp người, cô ta hơi sợ.
"Các người không thể quấy nhiễu bệnh nhân nghỉ ngơi!" Chỉ dám ở bên ngoài nhắc nhở.
Dứt lời, liền lập tức vội vã báo cáo cho viện trưởng.
Trong phòng bệnh, trái lại, Bạch Sơn tràn đầy sức sống, trên tay cầm sách đang xem.
"Giáo sư Bạch!" Hứa Như đi tới, lo lắng tràn ra trong đáy mắt.
Bạch Sơn bất đắc dĩ nhìn hai người: "Sao các em cũng tới thế?"
"Em không liên lạc được với giáo sư, quá lo lắng nên mới tới." Hứa Như nhẹ giọng nói.
Thấy giáo sư Bạch không sao, mới yên tâm không ít.
"Điện thoại di động của thầy mất trong tai nạn xe rồi, bây giờ, còn không thể xuất viện, trợ lý đi theo cũng đều nhập viện rồi." Bạch Sơn nhíu mày.
Quả thật ông ta cũng chỉ bị vài vết thương nhẹ, nhưng bác sĩ lại nhiều lần căn dặn phải ở lại viện để quan sát.
Bản thân ông ta vốn là bác sĩ, đương nhiên hiểu rõ tình huống như thế nào rồi.
"Giáo sư, thân thể thầy vẫn tốt chứ?" Hứa Như lo lắng hỏi.
“Cơ bản không sao.”
"Vậy…" Hứa Như nhìn Lý Thế Nhiên.
"Thầy cũng muốn về Nam Thành sớm một chút, các em đi làm thủ tục cho thầy đi." Bạch Sơn nhìn ra ý đồ của Hứa Như.
"Em lập tức đi ngay." Hứa Như đồng ý.
Trong phòng bệnh, Lý Thế Nhiên nhìn bệnh án của Bạch Sơn, quả thật cũng không cần thiết nằm viện.
"Giáo sư, em muốn biết chi tiết về tai nạn." Lý Thế Nhiên cau mày nói.
Bạch Sơn giận tái mặt, nhớ lại, tai nạn xe xảy ra vào ba ngày trước, bọn họ lái xe buýt đụng phải rào chắn, nguyên nhân trước mắt được phán quyết tai nạn xảy ra vì vấn đề của xe, tất cả hành khách trên xe đều nhập viện.
Nhưng mà, Bạch Sơn cũng không biết tình trạng của những người khác, thời gian nhập viện này, ông ta không hề nhìn thấy một người quen nào.
Xin xuất viện thì luôn bị từ chối.
Nghe Bạch Sơn nói xong, sắc mặt của Lý Thế Nhiên càng u ám.
Không bao lâu anh cũng tra được, là có người cố ý không cho phép bọn họ xuất viện.
Lúc Hứa Như làm thủ tục xuất viện cho Bạch Sơn, hoàn toàn không có người nào tình nguyện xử lý cho cô.
Quay trở lại, Lý Thế Nhiên đứng ở hành lang, Cao Bân ở bên cạnh anh báo cáo mọi chuyện.
Hứa Như không có đến gần, dự định ở trong phòng bệnh của ông ta xem có nhìn thấy y tá kia không.
Chỉ là, cô chưa từng thấy dáng vẻ của y tá đó, muốn tìm được cũng rất khó.
Lúc y tá kia bàn giao công cụ giải phẩu cho cô thì đang đeo khẩu trang, nhưng ngược lại cô lại nhớ được giọng nói, hơn nữa lại lúc ẩn lúc hiện, còn cảm thấy có chút quen thuộc.
Đang phiền muộn, Lý Thế Nhiên đi đến ôm lấy cô.
“Y tá nói chuyện với em tên là Chu Nhiễm, cô ta không ở đây.” Lý Thế Nhiên nói.
“Vậy cô ta ở đâu?”
“Bây giờ cô ta bị điều đến bệnh viện Bắc Thành, trong thời gian ngắn sẽ không trở về đâu.”
“Vậy em còn có thể tìm được cô ta không?”
“Có thể.” Lý Thế Nhiên gật đầu, anh đã dặn dò người đến Bắc Thành.
Chỉ là thân phận của Chu Nhiễm này, có hơi kỳ quái.
“Cảm ơn anh.” Hứa Như chân thành nói.
Lý Thế Nhiên liếc nhìn cô, hôn vào giữa mày cô, dịu dàng nhưng kín đáo.
“Hứa Như, cho dù tìm được Chu Nhiễm, cô ta cũng sớm bị mua chuộc rồi.” Lý Thế Nhiên nói thật.
Anh biết Hứa Như muốn tìm Chu Nhiễm, chính là hi vọng cô ta có thể giúp cô giải thích tất cả mọi chuyện, nhưng nếu video theo dõi bị động tay động chân, người phụ nữ Chu Nhiễm này, đương nhiên là cũng có lòng định hại Hứa Như rồi.
“Em......” Cô cũng chỉ hi vọng thôi.
Nhưng mà chỉ cần có một tia hi vọng, cô đều không muốn từ bỏ.
Cưng chiều ôm lấy gáy Hứa Như, ánh mắt Lý Thế Nhiên nhìn cô: “Tối nay tôi làm thủ tục xuất viện cho Bạch Sơn, em cùng ông ta quay về đi.”
“Em muốn đến Bắc Thành.” Hứa Như lại quật cường nói.
“Nghe lời tôi, chuyện này, tôi sẽ xử lý.”
“Anh sẽ xử lý thế nào?” Hứa Như nhìn anh.
“Tôi sẽ tìm được Chu Nhiễm kia, cũng sẽ để cô ta làm chứng cho em.”
“Em đi chung với anh!”
“Em ở bên cạnh tôi sẽ gặp nguy hiểm, nghe lời tôi đi.” Lý Thế Nhiên nghiêm mặt lại, giọng điệu chân thật đáng tin.
Hứa Như có hơi buồn bực, không nói chuyện.
Lý Thế Nhiên nhíu mày, người phụ nữ này quật cường, anh cũng biết.
“Em muốn tìm thêm phiền phức cho tôi, có đúng không?” Giọng điệu của Lý Thế Nhiên hơi dịu lại.
Hứa Như nghe thấy, vẫn không nói chuyện như cũ.
Cô lo lắng cho Lý Thế Nhiên.
“Em lại làm phiền anh rồi.” Sau một lúc, cũng coi là thỏa hiệp.
“Tôi rất tình nguyện bị em làm phiền, bà Lý.” Xưng hô quen thuộc, giọng điệu dịu dàng.
Lòng Hứa Như mềm mại một mảnh, chủ động ôm lấy Lý Thế Nhiên, cô nói thầm: “Có bất kỳ chuyện gì, bất cứ lúc nào anh nhất định cũng phải nói cho em biết, nếu quả như thật không có cách nào, em cũng sẽ chấp nhận hiện thực.”
“Bất luận là dùng thủ đoạn gì, tôi cũng không để em bị nghỉ học đâu.”
Đây là bảo đảm của Lý Thế Nhiên.
Hứa Như tin tưởng anh.
Hôm ấy, không biết Lý Thế Nhiên dùng thủ đoạn gì, không ít giáo sư đều có thể thuận lợi xuất viện, tối đó liền ngồi máy bay quay về Nam Thành.
Hứa Như ở cạnh Bạch Sơn, nhưng lại mất tập trung.
“Nhớ Lý Thế Nhiên à?” Bạch Sơn rõ ràng hỏi.
Hứa Như lúng túng, gật đầu.
“Hai người các em đó, cũng đừng lãng phí thời gian nữa, sớm tái hôn một chút đi.”
“Chúng em vẫn còn chưa đến mức đó.” Sắc mặt Hứa Như vô cùng thất vọng.
Thời gian của cô không nhiều lắm, nào có thể còn gả cho Lý Thế Nhiên chứ.
Vị trí bà Lý, về sau sẽ có người thích hợp hơn.
“Hiệu trưởng có tìm em hay không?” Bạch Sơn hỏi.
Hứa Như xảy ra chuyện lớn như vậy, hiệu trưởng luôn luôn bất mãn với Hứa Như, chắc chắn sẽ không đứng bên ngoài quan sát đâu.
“Ưm, ông ta cho em thời gian một tuần để điều tra chứng cứ.”
“Bây giờ còn bao lâu?” Bạch Sơn nhíu mày.
“Còn bốn ngày.”
Bạch Sơn im lặng, đáy mắt u ám một mảnh.
Từ khi Hứa Như đi đến Lâm Hải học đại học, đã không được mấy ngày yên ổn.
Ông ta đau lòng cho đứa nhỏ này.
Dù sao cũng là học sinh đi theo bên cạnh ông ta, tính tình của cô thế nào ông ta hiểu rõ.
“Thầy sẽ cố hết sức để giúp em.”
Lúc về đến đại học Lâm Hải, Hứa Như trở về ký túc xá, rốt cuộc Lăng Diệu cũng nhìn thấy cô, chạy đến ôm một cái.
“Cậu có thể cam lòng quay lại rồi.”
Trên mặt Hứa Như hiện lên vẻ áy náy: “Thật xin lỗi, khoảng thời gian này tâm trạng tớ không tốt lắm.”
“Tớ hiểu mà, xảy ra chuyện thế này, tớ có thể hiểu được.” Lăng Diệu trấn an vỗ vỗ bờ vai cô.
“Hôm nay cậu không sang đó với Lý Thế Nhiên à?” Lăng Diệu hỏi.
“Anh ấy…. anh ấy đang ở Bắc Thành.” Đến bây giờ, Lý Thế Nhiên vẫn còn chưa liên lạc với cô.
“Chuyện tra được gì rồi?” Lăng Diệu lo lắng hỏi.
Hứa Như lắc đầu: “Chờ tin tức thôi.”
Cô quá mệt mỏi rồi, đã bôn ba cả ngày nay, Hứa Như ngã đầu liền ngủ say, Lăng Diệu nhìn vẻ mặt Hứa Như ngủ, thở dài.
Lúc gửi tin nhắn với Lăng Thuần, cô ta vẫn theo thường lệ nhắc đến Hứa Như.
Có điều, gần đây tâm trạng của anh trai không tốt, biết Hứa Như ở bên cạnh Lý Thế Nhiên, đã lâu rồi không đến trường học.
Lý Thế Nhiên dẫn theo Hứa Như đi thẳng đến phòng bệnh của Bạch Sơn.
Ở cửa, có y tá ngăn hai người lại.
"Các người là thân nhân của bệnh nhân sao?"
"Tôi là học sinh của giáo sư Bạch." Hứa Như lo lắng nói.
"Không phải thân nhân thì không thể vào thăm được." Y tá lạnh lùng nói.
Lý Thế Nhiên khôi ngô hờ hững, tầm mắt rơi vào cửa phòng bệnh đóng chặt, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Vốn dĩ y tá còn muốn ngăn cản, nhưng khí thế của Lý Thế Nhiên quá khiếp người, cô ta hơi sợ.
"Các người không thể quấy nhiễu bệnh nhân nghỉ ngơi!" Chỉ dám ở bên ngoài nhắc nhở.
Dứt lời, liền lập tức vội vã báo cáo cho viện trưởng.
Trong phòng bệnh, trái lại, Bạch Sơn tràn đầy sức sống, trên tay cầm sách đang xem.
"Giáo sư Bạch!" Hứa Như đi tới, lo lắng tràn ra trong đáy mắt.
Bạch Sơn bất đắc dĩ nhìn hai người: "Sao các em cũng tới thế?"
"Em không liên lạc được với giáo sư, quá lo lắng nên mới tới." Hứa Như nhẹ giọng nói.
Thấy giáo sư Bạch không sao, mới yên tâm không ít.
"Điện thoại di động của thầy mất trong tai nạn xe rồi, bây giờ, còn không thể xuất viện, trợ lý đi theo cũng đều nhập viện rồi." Bạch Sơn nhíu mày.
Quả thật ông ta cũng chỉ bị vài vết thương nhẹ, nhưng bác sĩ lại nhiều lần căn dặn phải ở lại viện để quan sát.
Bản thân ông ta vốn là bác sĩ, đương nhiên hiểu rõ tình huống như thế nào rồi.
"Giáo sư, thân thể thầy vẫn tốt chứ?" Hứa Như lo lắng hỏi.
“Cơ bản không sao.”
"Vậy…" Hứa Như nhìn Lý Thế Nhiên.
"Thầy cũng muốn về Nam Thành sớm một chút, các em đi làm thủ tục cho thầy đi." Bạch Sơn nhìn ra ý đồ của Hứa Như.
"Em lập tức đi ngay." Hứa Như đồng ý.
Trong phòng bệnh, Lý Thế Nhiên nhìn bệnh án của Bạch Sơn, quả thật cũng không cần thiết nằm viện.
"Giáo sư, em muốn biết chi tiết về tai nạn." Lý Thế Nhiên cau mày nói.
Bạch Sơn giận tái mặt, nhớ lại, tai nạn xe xảy ra vào ba ngày trước, bọn họ lái xe buýt đụng phải rào chắn, nguyên nhân trước mắt được phán quyết tai nạn xảy ra vì vấn đề của xe, tất cả hành khách trên xe đều nhập viện.
Nhưng mà, Bạch Sơn cũng không biết tình trạng của những người khác, thời gian nhập viện này, ông ta không hề nhìn thấy một người quen nào.
Xin xuất viện thì luôn bị từ chối.
Nghe Bạch Sơn nói xong, sắc mặt của Lý Thế Nhiên càng u ám.
Không bao lâu anh cũng tra được, là có người cố ý không cho phép bọn họ xuất viện.
Lúc Hứa Như làm thủ tục xuất viện cho Bạch Sơn, hoàn toàn không có người nào tình nguyện xử lý cho cô.
Quay trở lại, Lý Thế Nhiên đứng ở hành lang, Cao Bân ở bên cạnh anh báo cáo mọi chuyện.
Hứa Như không có đến gần, dự định ở trong phòng bệnh của ông ta xem có nhìn thấy y tá kia không.
Chỉ là, cô chưa từng thấy dáng vẻ của y tá đó, muốn tìm được cũng rất khó.
Lúc y tá kia bàn giao công cụ giải phẩu cho cô thì đang đeo khẩu trang, nhưng ngược lại cô lại nhớ được giọng nói, hơn nữa lại lúc ẩn lúc hiện, còn cảm thấy có chút quen thuộc.
Đang phiền muộn, Lý Thế Nhiên đi đến ôm lấy cô.
“Y tá nói chuyện với em tên là Chu Nhiễm, cô ta không ở đây.” Lý Thế Nhiên nói.
“Vậy cô ta ở đâu?”
“Bây giờ cô ta bị điều đến bệnh viện Bắc Thành, trong thời gian ngắn sẽ không trở về đâu.”
“Vậy em còn có thể tìm được cô ta không?”
“Có thể.” Lý Thế Nhiên gật đầu, anh đã dặn dò người đến Bắc Thành.
Chỉ là thân phận của Chu Nhiễm này, có hơi kỳ quái.
“Cảm ơn anh.” Hứa Như chân thành nói.
Lý Thế Nhiên liếc nhìn cô, hôn vào giữa mày cô, dịu dàng nhưng kín đáo.
“Hứa Như, cho dù tìm được Chu Nhiễm, cô ta cũng sớm bị mua chuộc rồi.” Lý Thế Nhiên nói thật.
Anh biết Hứa Như muốn tìm Chu Nhiễm, chính là hi vọng cô ta có thể giúp cô giải thích tất cả mọi chuyện, nhưng nếu video theo dõi bị động tay động chân, người phụ nữ Chu Nhiễm này, đương nhiên là cũng có lòng định hại Hứa Như rồi.
“Em......” Cô cũng chỉ hi vọng thôi.
Nhưng mà chỉ cần có một tia hi vọng, cô đều không muốn từ bỏ.
Cưng chiều ôm lấy gáy Hứa Như, ánh mắt Lý Thế Nhiên nhìn cô: “Tối nay tôi làm thủ tục xuất viện cho Bạch Sơn, em cùng ông ta quay về đi.”
“Em muốn đến Bắc Thành.” Hứa Như lại quật cường nói.
“Nghe lời tôi, chuyện này, tôi sẽ xử lý.”
“Anh sẽ xử lý thế nào?” Hứa Như nhìn anh.
“Tôi sẽ tìm được Chu Nhiễm kia, cũng sẽ để cô ta làm chứng cho em.”
“Em đi chung với anh!”
“Em ở bên cạnh tôi sẽ gặp nguy hiểm, nghe lời tôi đi.” Lý Thế Nhiên nghiêm mặt lại, giọng điệu chân thật đáng tin.
Hứa Như có hơi buồn bực, không nói chuyện.
Lý Thế Nhiên nhíu mày, người phụ nữ này quật cường, anh cũng biết.
“Em muốn tìm thêm phiền phức cho tôi, có đúng không?” Giọng điệu của Lý Thế Nhiên hơi dịu lại.
Hứa Như nghe thấy, vẫn không nói chuyện như cũ.
Cô lo lắng cho Lý Thế Nhiên.
“Em lại làm phiền anh rồi.” Sau một lúc, cũng coi là thỏa hiệp.
“Tôi rất tình nguyện bị em làm phiền, bà Lý.” Xưng hô quen thuộc, giọng điệu dịu dàng.
Lòng Hứa Như mềm mại một mảnh, chủ động ôm lấy Lý Thế Nhiên, cô nói thầm: “Có bất kỳ chuyện gì, bất cứ lúc nào anh nhất định cũng phải nói cho em biết, nếu quả như thật không có cách nào, em cũng sẽ chấp nhận hiện thực.”
“Bất luận là dùng thủ đoạn gì, tôi cũng không để em bị nghỉ học đâu.”
Đây là bảo đảm của Lý Thế Nhiên.
Hứa Như tin tưởng anh.
Hôm ấy, không biết Lý Thế Nhiên dùng thủ đoạn gì, không ít giáo sư đều có thể thuận lợi xuất viện, tối đó liền ngồi máy bay quay về Nam Thành.
Hứa Như ở cạnh Bạch Sơn, nhưng lại mất tập trung.
“Nhớ Lý Thế Nhiên à?” Bạch Sơn rõ ràng hỏi.
Hứa Như lúng túng, gật đầu.
“Hai người các em đó, cũng đừng lãng phí thời gian nữa, sớm tái hôn một chút đi.”
“Chúng em vẫn còn chưa đến mức đó.” Sắc mặt Hứa Như vô cùng thất vọng.
Thời gian của cô không nhiều lắm, nào có thể còn gả cho Lý Thế Nhiên chứ.
Vị trí bà Lý, về sau sẽ có người thích hợp hơn.
“Hiệu trưởng có tìm em hay không?” Bạch Sơn hỏi.
Hứa Như xảy ra chuyện lớn như vậy, hiệu trưởng luôn luôn bất mãn với Hứa Như, chắc chắn sẽ không đứng bên ngoài quan sát đâu.
“Ưm, ông ta cho em thời gian một tuần để điều tra chứng cứ.”
“Bây giờ còn bao lâu?” Bạch Sơn nhíu mày.
“Còn bốn ngày.”
Bạch Sơn im lặng, đáy mắt u ám một mảnh.
Từ khi Hứa Như đi đến Lâm Hải học đại học, đã không được mấy ngày yên ổn.
Ông ta đau lòng cho đứa nhỏ này.
Dù sao cũng là học sinh đi theo bên cạnh ông ta, tính tình của cô thế nào ông ta hiểu rõ.
“Thầy sẽ cố hết sức để giúp em.”
Lúc về đến đại học Lâm Hải, Hứa Như trở về ký túc xá, rốt cuộc Lăng Diệu cũng nhìn thấy cô, chạy đến ôm một cái.
“Cậu có thể cam lòng quay lại rồi.”
Trên mặt Hứa Như hiện lên vẻ áy náy: “Thật xin lỗi, khoảng thời gian này tâm trạng tớ không tốt lắm.”
“Tớ hiểu mà, xảy ra chuyện thế này, tớ có thể hiểu được.” Lăng Diệu trấn an vỗ vỗ bờ vai cô.
“Hôm nay cậu không sang đó với Lý Thế Nhiên à?” Lăng Diệu hỏi.
“Anh ấy…. anh ấy đang ở Bắc Thành.” Đến bây giờ, Lý Thế Nhiên vẫn còn chưa liên lạc với cô.
“Chuyện tra được gì rồi?” Lăng Diệu lo lắng hỏi.
Hứa Như lắc đầu: “Chờ tin tức thôi.”
Cô quá mệt mỏi rồi, đã bôn ba cả ngày nay, Hứa Như ngã đầu liền ngủ say, Lăng Diệu nhìn vẻ mặt Hứa Như ngủ, thở dài.
Lúc gửi tin nhắn với Lăng Thuần, cô ta vẫn theo thường lệ nhắc đến Hứa Như.
Có điều, gần đây tâm trạng của anh trai không tốt, biết Hứa Như ở bên cạnh Lý Thế Nhiên, đã lâu rồi không đến trường học.