Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 392-394
Hứa Như cười cười: "Nào có nhiều nước mắt như vậy."
Lăng Thuần nhìn sâu vào cô, Hứa Như là đi từ bệnh viện ra tâm trạng mới đau khổ như vậy, anh ta nhíu nhíu mày, chẳng lẽ Hứa Như biết cái gì..
Chỉ là, lúc này cũng không dám hỏi đến.
Hứa Như từ trước đến nay thích ăn cay, sau khi Lưu Thanh rời khỏi Nam Thành cô gần như chưa từng ăn cay lại, lúc này đây ăn đủ nghiện, thấy Lăng Thuần cũng ăn đến mức mồ hôi đầm đìa, Hứa Như đưa khăn tay cho anh ta.
"Bên cạnh em có rất ít người bạn có thể ăn cay như vậy." Hứa Như nói.
Ngay cả Lăng Diệu gần như cũng không ăn cay.
Lăng Thuần cong môi một cái: "Vậy sau này em muốn ăn cay, cứ tìm anh, anh luôn luôn có mặt."
Nghe vậy, vẻ mặt Hứa Như cứng đờ.
Cho dù từ chối Lăng Thuần rất nhiều lần, nhưng cô biết rõ, anh ta chưa từng hết hy vọng.
Một lúc sau, cô để đũa xuống: "Em và Lý Thế Nhiên ở bên nhau, cho dù anh ấy không ăn cay, nhưng mà, em cũng sẽ ăn những thứ khác cùng anh ấy."
Nghe vậy, Lăng Thuần dừng lại.
Ở bên nhau.
Lời này từ trong miệng Hứa Như nói ra, đối với anh ta mà nói là một sự nhẫn tâm thật sự.
Anh ta đã vô cùng khắc chế cơn giận của mình.
"Chuyện lúc nào?"
"Không lâu trước đây."
"Ừ, anh chúc phúc hai người." Lời này của Lăng Thuần, nửa thật nửa giả.
"Cảm ơn, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh."
Trả áo khoác lại cho Lăng Thuần, Hứa Như chủ động đi tính tiền, chỉ là lúc đi ra, lại nhìn thấy Lý Thế Nhiên từ nhà hàng đối diện đi ra.
Trung tâm thương mại này, ở ngay gần Lý thị.
Hứa Như bất ngờ, dừng chân lại.
Nhưng mà tay Lăng Thuận lại khoác lên vai Hứa Như, lúc nhất thời cô cũng không để ý.
Lúc ánh mắt Lý Thế Nhiên nhìn qua, chính là hình ảnh hai người rất thân mật.
Bước chân dừng lại, anh dặn dò mấy người quản lý rời đi trước, mà anh đi về bên này.
"Sao lại đến đây?" Lý Thế Nhiên đến gần, trong mắt cũng không có Lăng Thuần.
Rất tự nhiên nắm lấy tay Hứa Như.
"Đúng lúc đến dùng cơm, định về trường học." Hứa Như cúi đầu.
Cô cảm giác được sắc mặt Lý Thế Nhiên có chút tức giận.
Là vì cô ăn cơm cùng với Lăng Thuần sao?
"Lăng Thuần, em đi trước, hôm nay làm phiền anh rồi." Hứa Như chủ động mở miệng.
Dứt lời, kéo khuỷu tay Lý Thế Nhiên.
Tay Lăng Thuần rũ xuống giữa không trung, ánh mắt tối tăm chợt lóe lên.
Khí thế toàn thân Lý Thế Nhiên càng lạnh hơn.
Hứa Như ngước mắt, trong lòng có chút run sợ.
Lúc anh không nói chuyện, sắc mặt nhìn càng âm trầm.
Nhưng lúc bình thường Lý Thế Nhiên đối với cô trước nay đều rất tao nhã.
"Lý Thế Nhiên." Cô gọi anh.
"Ừ." Sắc mặt Lý Thế Nhiên lạnh nhạt.
"Lý Thế Nhiên,"
"Ừ."
Hứa Như nhíu mày, dừng chân lại.
Ôm eo Lý Thế Nhiên, cô nhón chân lên, người đàn ông này có chút dữ...
"Anh giận." Hứa Như khẳng định nói.
"Ừ."
Hứa Như:...
Người đàn ông này không thể nói nhiều thêm mấy chữ?
HÍt sau, trên mặt Hứa Như nở ra nụ cười: "Lý Thế Nhiên, anh tức giận cái gì chứ."
"Em ăn cơm với người đàn ông khác."
Anh không thích, rất không thích.
Vừa mới nhìn thấy Hứa Như và Lăng Thuần đi cùng nhau, đã giận gần như nổi điên.
Cô là người phụ nữ của anh.
Vòng tay ôm vòng eo mảnh khảnh của Hứa Như, anh nâng cằm cô lên, ánh mắt rất âm trầm.
"Em chỉ là đúng lúc gặp Lăng Thuần.
"Gặp ở đâu?"
Hứa Như trầm mặc, một lúc sau mới nói: "Ở bệnh viện đại học Lâm Hải."
"Bệnh viện đại học Lâm Hải cách đây cũng không gần." Lý Thế Nhiên vạch trần cô.
"Vậy cũng có thể đến được, Lý Thế Nhiên, em với anh ấy không có gì cả, Lăng Thuần biết chúng ta ở bên nhau, em với anh ta chỉ là ăn một bữa cơm." Hứa Như ôm anh, thân mật cọ xát ngực anh.
Chỉ là, Lý Thế Nhiên vẫn không chút động đậy.
Hứa Như tức giận.
Lý Thế Nhiên rất ít khi tức giận với cô, như bây giờ, cô cũng không biết phải dỗ anh thế nào.
"Anh không cần phải ghen cùng lắm thì sau này em không ăn cơm với anh ấy nữa."
"Anh không ghen." Sắc mặt Lý Thế Nhiên lại trầm đi rồi, chính là không thừa nhận.
Hứa Như nhịn không được cười cười, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú của Lý Thế Nhiên, cũng không sợ.
"Anh đúng là đang ghen, bác sĩ Lý, giáo sư lý, Sếp Lý...đừng ghen nữa được không..." Giọng nói Hứa Như rất mềm mại, đang dụ dỗ anh.
Lý Thế Nhiên nhìn dáng vẻ nịnh nọt của Hứa Như, một lúc lâu sau sắc mặt cứng đờ mới thả lỏng một chút: "Hứa Như, anh chỉ là đang lo lắng cho em."
Anh ôm cô thật chặt.
"Lo Lắng em cái gì?"
"Tất cả."
Anh cũng không nói rõ, chỉ cần Hứa Như không ở bên cạnh anh, anh sẽ lo lắng.
Đi vào đại học Lâm Hải, hai người đi thẳng đến phòng làm việc của Lý Thế Nhiên.
Nhưng mà, Hứa Như buông tay Lý Thế Nhiên ra.
Sắc mặt Lý Thế Nhiên lập tức trầm xuống.
"Đi qua đây."
Khoảng cách giữa Hứa Như và anh, cũng được nửa thước.
"Không được, anh là giáo sư, em là sinh viên." Hứa Như trịnh trọng nói.
"Em là người phụ nữ của anh."
Đáy lòng Hứa Như ngọt ngào, nhưng mà ở đấy có nhiều sinh viên người đến người đi như vậy, cô cũng không dám.
"Lý Thế Nhiên, anh đàng hoàng một chút!"
"Không muốn quan hệ của chúng ta lộ ra ngoài?" Lý Thế Nhiên nhìn cô.
Kỳ thật anh cũng không phải là giáo sư chính thức của trường, chỉ là đặc biệt đến thỉnh giảng, anh không chịu bất kỳ trói buộc nào.
Nhưng mà, liên quan đến Hứa Như, anh hiểu được suy nghĩ của cô.
"Đương nhiên, em chỉ muốn im lặng học xong chương trình nghiên cứu sinh."
Lúc học đại học chính quy cô yêu đương với Trần Minh Thành, có lẽ cũng bởi vì rất ồn ào, chuyện xảy ra sau đó gần như làm cô hỏng mất.
Cô chỉ muốn cẩn thận bảo vệ tốt quan hệ này.
Mặc dù, chỉ có ba năm.
Nhìn ánh mắt của Lý Thế Nhiên, đáy mắt cô ngập tràn tình yêu say đắm.
"Còn nhìn anh như vậy, anh sẽ muốn cưỡng hôn em." Đôi môi lạnh nhạt của Lý Thế Nhiên có chút vui vẻ.
Hứa Như ảo não cắn cắn môi, lập tức dời ánh mắt đi.
Sân trường ngày đông, kéo bóng dáng hai người dài thật dài.
Trong phòng làm việc mở máy sưởi, Hứa Như cuối cùng cũng cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Nhìn gương mặt anh tuấn của người đàn ông bên cạnh, Hứa Như lại dần dần phân tâm.
Cho đến khi đỉnh đầu truyền đến một cơn đau, Hứa Như "Á" một tiếng.
"Đau!"
"Nghiêm túc nghe giảng."
"Em rất nghiêm túc mà!" Hứa Như lời lẽ thẳng thừng phản bác.
Cô thật sự rất nghiêm túc rồi, nhưng mà Lý Thế Nhiên quá đẹp trai! Quá đẹp trai!
"Không cho phép nhìn anh, nhìn sách." Lý Thế Nhiên nhíu mày.
Anh hy vọng Hứa Như có thể về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng mà, cũng muốn ở với cô nhiều thêm một chút.
"Ồ." Hứa Như ngoan ngoãn đáp lại.
Thời gian trôi qua rất nhanh, làm xong bộ đề luyện tập cuối cùng. Hứa Như nhẹ nhàng thở ra.
Lý Thế Nhiên ở bên cạnh, làm cô áp lực gấp bội.
Nhưng mà, học cũng rất nhanh.
"Như anh dạy bù cho em vậy, lại lãng phí thời gian quý giá của anh, anh có muốn em cho anh phí học bù gì đó không?" Hứa Như luôn băn khoăn.
Dù sao đối với thương nhân như Lý Thế Nhiên mà nói, từng phút từng giây đều là trên trăm tỷ.
Thật không ngờ anh lại kiên nhẫn giảng bài cho cô.
"Phí học bù?" Lý Thế Nhiên nhíu mày, giúp cô dọn dẹp túi sách xong, một giây sau, Hứa Như bị anh đè lên ghế sofa.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, Hứa Như theo bản năng ngừng thở.
"Anh thích tự thể nghiệm báo đáp." Lý Thế Nhiên cười thật sâu.
Nụ cười kia, rơi vào trong mắt Hứa Như, muốn say.
Cô nháy mắt mấy cái, còn chưa kịp chống lại anh, nụ hôn của Lý Thế Nhiên đã rơi xuống.
Hôn cho đến khi cô đỏ bừng mặt mới bỏ qua.
"Nơi này là phòng làm việc!" Hứa Như tức giận.
Cho dù là ở đây cũng sẽ không ai bước vào, nhưng mà cũng lo lắng không yên...
"Ừ, nơi tùy thời có thể làm em."
Hứa Như:...
Sao có chút không giống với bác sĩ Lý mà cô biết vậy chứ!
Nhưng mà, hương vị ngọt ngào trào dâng, cô ôm chặt Lý Thế Nhiên.
Trở lại ký túc xã đã là 12h, nhưng mà lại không gặp Lăng Diệu.
Hứa Như có chút lo lắng, gọi điện thoại cho cô ấy, nhưng vẫn không có ai nhận.
Cô xuống dưới lầu ký túc, nhưng lại nhìn thấy Lý Thế Nhiên vẫn chưa rời đi.
"Vì sao lại chạy xuống rồi?"
"Lăng Diệu còn chưa về, em sợ cô ấy có việc gì." Hứa Như căng thẳng nói.
Lý Thế Nhiên nhíu mày: "Chúng ta tìm trong trường xem."
Hứa Như gật đầu, bởi vì quá lo lắng, lúc Lý Thế Nhiên nắm tay cô, cũng không đẩy anh ra.
Lúc này trường học trên cơ bản không có ai, hai người cùng nhau đi tìm đến sân thể dục, cách đó không xa là rừng rậm rất thưa thớt, loáng thoáng có chút âm thanh truyền ra.
"Khương Trì..."
Là giọng của Lăng Diệu!
Hứa Như theo bản năng muốn mở miệng, rồi lại lập tức ôm kín miệng mình.
Lăng Diệu và Khương Trì ở bên nhau.
Cô biết gần đây hai người rất thân thiết, này có lẽ là đang yêu đương rồi sao?
Nếu là như vậy cô cũng yên tâm.
Cô lập tức lui về phía sau, nhưng lại không cẩn thận đụng vào trong lồng ngực của Lý Thế Nhiên.
Anh vững vàng ôm lấy cô, rõ ràng cũng biết chuyện gì xảy ra.
"Mặt nóng như vậy?" Lý Thế Nhiên nhìn cô.
"Nào có."
"Muốn thử không?" Lý Thế Nhiên nhìn cô.
Khuôn mặt Hứa Như ửng lên!
Anh đang nói cái gì.
"Em mệt mỏi, trở về đi." Hứa Như đi rất nhanh.
Vừa rồi âm thanh kia của Lăng Diệu cũng tê dại rồi, hai người có lẽ thân mật đến mức khó có thể tách ra được.
Lý Thế Nhiên nheo mắt lại, nụ cười trên mặt rất lâu không mất đi.
Một tiếng sau Lăng Diệu mới về, Hứa Như vừa mới tắm xong.
"Diệu Diệu, đi làm gì đấy?" Hứa Như cố ý hỏi.
"Đi tản bộ."
"Khương Trì sao?"
"Ừm." Lăng Diệu gật đầu.
Đến bây giờ, khuôn mặt của cô ấy vẫn hồng hồng.
"Hết độc thân rồi sao?"
"Xem như vậy đi, nhưng mà cậu đừng có nói cho anh trai tớ." Lăng Diệu lại lo lắng nói.
...
Hôm sau, Hứa Như đã nhận dược thông báo sớm của Bạch Sơn, hôm nay phải đến bệnh viện bên kia.
Bạch Sơn hôm nay có một ca phẫu thuật quan trọng, số lần Hứa Như vào phòng phẫu thuật cũng dần dần nhiều hơn, ngược lại không căng thẳng nữa.
Nhưng mà hôm nay trợ lý của giáo sư Bạch không có mặt, Hứa Như tạm thời làm trợ thủ cho ông.
May mà cho đến khi phẫu thuật hoàn thành, mọi thứ đều thuận lợi.
Bạch Sơn vội vàng giao việc, rồi lại lập tức phải chạy ra nước ngoài tham gia hội nghị.
Hứa Như ở lại xử lý các công việc sau đó của người bệnh.
Mỗi lầy giáo sư Bạch rời đi, Hứa Như luôn có chút lo lắng.
Nhưng mà lúc này, cũng không phải là lúc cô lùi bước.
Nhìn đồng hồ, buổi tối Lý Thế Nhiên dạy bù cho cô, nhưng mấy hôm nay chỉ sợ cô phải khuya mới có thể về.
Nghĩ nghĩ, cô gửi tin nhắn nói cho Lý Thế Nhiên biết.
Còn một tháng nữa là đến kỳ thì, kỳ thật thời gian cũng không quá gấp gáp.
Nhưng mà, cô biết trước mắt tình hình của mình là học tập không ổn, vẫn phải nắm chắc.
Đêm tối, Hứa Như kiểm tra phòng bệnh xong, đang định gọi đồ ăn ngoài, một bóng dáng cao to xuất hiện ở cửa ra vào.
Hứa Như không nháy mắt nhìn người đàn ông trước mắt, vẫn là cách ăn mặt quần tây đen sơ mi trắng quen thuộc, cả người lộ ra hơi thở ưu nhã tôn quý.
Cô vui vẻ lên, trong mắt cũng chỉ nhìn thấy anh.
"Sao anh cũng đến!" Hứa Như bước lên, Lý Thế Nhiên đã vững vàng ôm cô vào trong ngực.
"Ăn cơm với em, sau đó đưa em về trường học." Lý Thế Nhiên dịu dàng nói.
"Ừm, em vừa định gọi đồ ăn ngoài, anh đúng lúc đến đây."
"Có thể đi ra ngoài ăn không?" Lý Thế Nhiên nói.
"Tròng vòng một tiếng thì có thể."
Hai người sóng vai nhau rời khỏi bệnh viên, đường phố bên ngoài phồn hoa, sau khi Hứa Như thực tập ở đây bình thường đều là gọi đồ ăn ngoài, cửa hàng gần đó đều chưa thử qua.
Ngược lại là Lý Thế Nhiên, có chút quen thuộc mà dẫn cô vào một tiệm dồ ăn nhật trong ngõ nhỏ.
Hứa Như bất ngờ nhìn anh, sao anh lại quen thuộc chỗ này như vậy.
Cô bật thốt ra hỏi: "Trước đây anh thường xuyên đến đây?"
"Ừ, anh đã từng thực tập ở bệnh viện đại học Lâm Hải."
"Khó trách, vừa rồi anh lại quen thuộc với chỗ này như vậy, nếu không có anh dẫn đường, em cũng không biết quán này."
"Trước kia cũng là giáo sư đưa bọn anh đến, cũng đã rất nhiều năm trước rồi." Gương mặt Lý Thế Nhiên có chút nhíu lại.
Ở đây thức ăn đều đã được định sẵn, khách chỉ cần nói cho nhân viên khẩu vị của mình là được.
Hứa Như cũng rất thích hình thức như vậy, ít nhất không cần phải băn khoăn ăn cái gì.
Món ăn vừa mới lên, cách đó không xa lại truyền ra một tiếng động lớn.
Có khách uống rượu từ trong phòng thất tha thất thểu đi ra, đi qua bàn của Hứa Như, lại dừng bước.
"Giáo sư Diệp?" Hứa Như nhìn thấy Diệp Kình, lễ phép chào hỏi.
Nhưng rõ ràng Diệp Kình không cảm kích, ánh mắt tức giận nhìn về phía Lý Thế Nhiên.
"Chậc, cậu cũng còn dám đến đây!"
Lý Thế Nhiên vẫn ôn hòa như trước, nghe vậy chỉ hơi hơi nhíu mày.
"Diệp Kình, tôi đương nhiên dám đến."
"Hừ! Cậu không xứng! Lý Thế Nhiên, cậu cút ra ngoài cho tôi!" Diệp Kình đỏ mặt, lời nói ra mang cảm giác say.
Phía sau Diệp Kình có mấy học sinh, nhìn tình hình này cũng không dám bước lên.
Chưa từng thấy giáo sư Diệp nổi nóng như vậy.
"Diệp Kình, nếu tôi không đi, có phải muốn đập chỗ này?" Khóa miệng Lý Thế Nhiên lộ ra nụ cười lạnh.
"Đúng! Tôi sẽ phải đập chỗ này! Đuổi người ra ngoài cho tôi!"
Diệp Kình uống không ít, lúc này ý thức cũng không phải rất tỉnh táo, nhìn thấy Lý Thế Nhiên giống như là một con sư tử điên cuồng.
Trưởng tiệm nhìn thấy như vậy, thấp thỏm không dám tiến lên, đến đây phần lớn đều là giáo sư trong bệnh viện, không ít gương mặt quen thuộc.
Đa phần là những người không đắc tội nổi.
Nhưng mà cứ làm loạn thế này, buôn bán cũng không làm nổi nữa.
"Dẫn Diệp Kình đi!" Lý Thế Nhiên nhìn mấy sinh viên phía sau.
Anh đương nhiên biết bây giờ ý thức Diệp Kình không rõ.
"Vâng, vâng, giáo sư Lý..." Diệp Kình đã đứng cũng không vững, mấy sinh viên vội vàng đỡ Diệp Kình.
Thế nhưng Diệp Kình lại dùng sức vung tay lên, muốn xông ra đánh người.
Lý Thế Nhiên nhanh tay lẹ mắt lui về sau, đầu tiên bảo vệ Hứa Như.
Hứa Như đã sớm vô cùng run sợ trong lòng, từ trước đến nay biết hai người bất hòa, nhưng Diệp Kình, rõ ràng là không cản được.
"Lý Thế Nhiên, nếu không chúng ta đến chỗ khác ăn."
"Không cần!" Lý Thế Nhiên lạnh mặt, dễ dàng bắt lấy cánh tay Diệp Kình, đẩy mạnh anh ta lên tường, ngăn lại động tác điên cuồng của Diệp Kình.
Diệp Kình lập tức bị chọc giận, quay người một cái đánh một quyền xuống khuôn mặt Lý Thế Nhiên.
Tình huống này làm Hứa Như vô cùng lo lắng.
"Cái này..."
"Nhanh đi ngăn lại!" Hứa Như nhìn mấy sinh viên không dám bước lên.
Tất cả đều hai mắt nhìn nhau, nhưng lại không dám đi.
Nhìn thấy Lý Thế Nhiên đánh một quyền về phía Diệp Kình, cô khẽ cắn môi, chạy đến.
Nhìn đến Hứa Như, ánh mắt lạnh thấu xương của Lý Thế Nhiên mới hơi thu lại, thu lại nắm đấm, thế như lại để Diệp Kình bóp chặt cổ Hứa Như!
Sắc mặt Hứa Như lập tức trắng bệch.
Sức lực của Diệp Kình rất lớn, khóe miệng cong lên một sự vui vẻ điên cuồng, vẫn luôn ghim chặt Hứa Như.
Lý Thế Nhiên lạnh thấu xương nheo mắt lại, đá một cước qua, mấy sinh viên nhìn thấy sắp lấy mạng người, cũng không dám thờ ơ, đều đến ngăn cản.
Nhưng Diệp Kình vẫn kéo Hứa Như đi ra bên ngoài, mấy động tác của Lý Thế Nhiên đều không thể làm Diệp Kình dừng bước, hô hấp của Hứa Như càng lúc càng khó chịu, con mắt cũng dần dần không mở ra được.
Thật là khó chịu...
Tầm mắt dần dần mơ hồ, cô nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lo lắng của Lý Thế Nhiên, tất cả sự tàn bạo trong đáy mắt của anh lần này đều phát ra.
Gần như trong nháy mắt, Lý Thế Nhiên nhanh chóng công kích làm người ta không trở tay kịp, cả người Diệp Kình ngã ngào xuống đấy, Hứa Như cuối cùng cũng có chút không khí, nhưng khuôn mặt không chút huyết sắc, suy yếu đến mức đứng không vững.
Lúc cô gần như muốn ngất đi, Lý Thế Nhiên ôm lấy eo cô.
Đám sinh viên đều đỡ Diệp Kình, nhưng Diệp Kình đã quá say rồi.
Ôm Hứa Như về lại bệnh viện, Lý Thế Nhiên trực tiếp đi đến phòng bệnh.
Sau lưng có mấy nhân viên cứu hộ đến, Lý Thế Nhiên đơn giản báo lại tình hình, vẫn luôn ở bên cạnh Hứa Như.
Cô cũng chưa phải là hoàn toàn hôn mê, nhưng mà lực của Diệp Kình không nhỏ, cổ của cô đỏ cả lên.
Bởi vì quá suy yếu, bác sĩ chuyền nước cho cô, chuyền xong có thể rời đi.
Nhưng mà đêm nay cô còn phải làm việc...
Nghĩ vậy, Hứa Như không để cho y tá tiêm: "Không cần."
Sắc mặt Lý Thế Nhiên lập tức trầm xuống, giữ tay Hứa Như không cho cô nhúc nhích.
"Đừng lộn xộn."
"Em còn ca trực."
"Để cho người khác làm thay em."
"Không còn người nữa, nhân thủ bệnh viên vô cùng khan hiếm." Hứa Như rũ mắt.
"Anh sẽ giúp em làm xong việc." Lý Thế Nhiên trầm giọng nói: "Bây giờ nghỉ ngơi thật tốt ở đây cho anh."
Dưới uy nghiêm của Lý Thế Nhiên, Hứa Như cũng không nói nữa.
Y tá nhìn hai người, nhịn không được hâm mộ nói: "Giáo sư Lý thật săn sóc."
Gò má Hứa Như dần dần đỏ ửng lên hai vệt...
Hai tiếng sau, Hứa Như nhàm chán buồn ngủ rồi, nhắm mặt lại cứ thế ngủ đi mất.
Lý Thế Nhiên giúp cô xử lý xong mọi chuyện, lúc quay về, đập vào trong mắt là khuôn mặt Hứa Nhu an tĩnh ngủ.
Anh đứng ở cửa, cũng không đi vào.
Trên tay có chút ứ máu, anh đi qua phòng xử lý, lúc quay về, lại lên phòng bệnh kiểm tra tình trạng của bệnh nhân, đây vốn là công việc của Hứa Như.
Xem bệnh án, lại kiểm tra tình hình người bệnh, sắc mặt của anh dần dần trầm xuống.
"Người bệnh đã bị nhiễm trùng." Sắc mặt Lý Thế Nhiên rất khó coi.
Tình huống như vậy phát sinh một ngày sau phẫu thuật, thời gian ủ có chút lâu.
Bây giờ xử lý, sẽ rất khó giải quyết.
"Giáo sư Lý, vậy bây giờ...làm sao bây giờ?" Y tá bên cạnh không yên hỏi.
Lý Thế Nhiên là tạm thời đến, anh thật sự không phải là bác sĩ phẫu thuật.
Mà Bạch Sơn bây giờ đang ở nước ngoài, nhất thời cũng không thể gấp gáp trở về.
Giáo sư khoa thần kinh đại học Lâm Hải đều cùng nhau ra nước ngoài họp, nếu như là bác sĩ bình thường, có thể không có cách nào xử lý phẫu thuật tốt được.
"Chuyện này, cô đi nói với viện trưởng."
Dù sao cũng là chuyện của bệnh viện đại học Lâm Hải. Lý Thế Nhiên đương nhiên không thể nhúng tay.
Nhưng mà, xác suất nhiễm trùng là rất thấp, hoặc là do nhân tố khác tạo thành.
"Cách ly người bệnh cho tốt." Lý Thế Nhiên dặn dò xong, xuống phòng bệnh của Hứa Như.
Đập vào mắt chính là gương mặt đang ngủ của Hứa Như, sắc mặt lạnh thấu xương của anh mới nhu hòa đi một chút.
Hứa Như hôm sau tỉnh lại, trên tay có một chút cảm giác khác thường, ngước mắt lên mới phát hiện là Lý Thế Nhiên đang nắm lấy tay cô.
Vừa động, Lý Thế Nhiên nằm ở bên cạnh cũng tỉnh lại.
Đáy mắt anh có một quầng thâm rõ ràng, hôm qua hẳn là không được nghỉ ngơi tốt.
Hứa Như ảo não nhíu mày, tối hôm qua sao cô lại ngủ mất!
"Tỉnh rồi? Có đói bụng không?" Lý Thế Nhiên vừa tỉnh, giọng nói sáng sớm có chút cảm giác lười biếng gợi cảm.
Hứa Như ngồi xuống, nước đã truyền xong rồi, lại lắc đầu, bụng kêu lên.
Cô lúng túng.
"Anh đi mua đồ ăn cho em, em ở đây đừng chạy lung tung." Anh kiên nhẫn dặn dò.
Hứa Như bắt lấy cánh tay của anh: "Em không sao rồi, anh đi làm đi."
Lý Thế Nhiên nhíu mày: "Người bệnh xuất hiện tình trạng nhiễm trùng, em có thể xử lý được?"
"Cái gì?" Hứa Như trừng mắt, đáy mắt căng thẳng.
"Là người bệnh giáo sư Bạch phẫu thuật sao?"
"Ừ."
Hứa Như lập tức xuống giường, ngay lúc định đi, Lý Thế Nhiên giữ cổ tay cô lại: "Tối hôm qua anh đã báo chuyện này lên rồi, xem xem viện trưởng có thể sắp xếp giáo sư nào đến phẫu thuật không, anh thấy tình hình nhiễm trùng cũng rất nghiêm trọng."
"Em biết rồi, Lý Thế Nhiên, cảm ơn anh." Hứa Như vội vàng nói lời cảm ơn, nhưng mà cũng phải tự mình đến xem bệnh nhân.
Lý Thế Nhiên cũng không ngăn cô lại nữa, biết rõ tính Hứa Như, một khi làm việc, cô bất chấp tất cả.
Tự mình đến đường An Ninh mua gà rán cô thích nhất, Lý Thế Nhiên đặt ở văn phòng, rồi quay về Lý thị.
Gần đây mặc dù Kỳ thị bị xử phạt rồi, nhưng tân dược Lý thị nghiên cứu và phát triển lục tục bị phỏng chế lại, thị trường trước mắt hỗn loạn, định mức thị trường của Lý thị chịu không ít ảnh hưởng.
Mà Kỳ thị bởi vì có tài chính rót vào, không ít nghiên cứu đình trệ lần nữa bắt đầu, dược phẩm lục tục đưa ra thị trường, chiến tranh, lúc này mới bắt đầu.
Lúc này, bệnh viên.
Viện trưởng tạm thời thông báo Diệp Kình đến bệnh viện, kiểm tra tình huống của người bệnh, đề nghị tạm thời quan sát.
Nhìn thấy Hứa Như, sắc mặt của Diệp Kình không tốt lắm.
Chuyện tối hôm qua vẫn còn chút ấn tượng, nếu không phải uống rượu, Diệp Kình cũng không mất lý trí như vậy.
"Bây giờ tôi nói cái gì, cô đều nhớ kỹ." Diệp Kình dặn dò.
Hứa Như gật đầu, bên giờ Diệp Kình là giáo sư tiếp nhận, cô phải nghe Diệp Kình.
Nhưng rõ ràng cô không phối hợp với Diệp Kình ăn ý như vậy, hơn nữa, Diệp Kình cũng không kiên nhẫn như Bạch Sơn.
Hứa Như làm không ít lỗi sai, bị Diệp Kình quở trách.
"Bạch Sơn là dạy cô thành như vậy sao? Nhiễm trùng không thể dùng thuốc cũng không biết?"
Hứa Như có chút uất ức, cô vừa rồi cũng chỉ là hỏi thử, dù sao có rất nhiều vấn đề sâu sắc, cô cũng chưa từng tiếp xúc.
"Thật xin lỗi giáo sư, tôi sẽ suy nghĩ lại."
"Đừng ỷ vào mình là người của Lý Thế Nhiên thì cho rằng có thể thả lỏng, ở đại học Lâm Hải, ở bệnh viện, phải thời thời khắc khắc nhớ rõ thân phận của mình, làm ra bất kỳ sai lầm nào, cũng chỉ có thể bị đuổi học!" Lời nói của Diệp Kình, ngôn từ chuẩn xác.
Hứa Như gật gật đầu, nơm nớp lo sợ bên người Diệp Kình, dây thần kinh căng thẳng.
Quay về văn phòng, cô vẫn phải viết không ít báo cáo kiểm tra, lúc này người bệnh xảy ra chuyện, cô cũng lập tức liên hệ với giáo sự Bạch rồi.
Nhưng ông ấy nhanh nhất cũng phải ba ngày nữa mới về được.
"Hứa Như, giáo sư Diệp tìm cô!"
Vừa ngồi xuống, y tá vội vàng đến.
Hứa Như không thể không lập tức qua đó, trong văn phòng, Diệp Kình đang xem video phẫu thuật hôm đó, video dừng lại trên tay Hứa Như.
Lăng Thuần nhìn sâu vào cô, Hứa Như là đi từ bệnh viện ra tâm trạng mới đau khổ như vậy, anh ta nhíu nhíu mày, chẳng lẽ Hứa Như biết cái gì..
Chỉ là, lúc này cũng không dám hỏi đến.
Hứa Như từ trước đến nay thích ăn cay, sau khi Lưu Thanh rời khỏi Nam Thành cô gần như chưa từng ăn cay lại, lúc này đây ăn đủ nghiện, thấy Lăng Thuần cũng ăn đến mức mồ hôi đầm đìa, Hứa Như đưa khăn tay cho anh ta.
"Bên cạnh em có rất ít người bạn có thể ăn cay như vậy." Hứa Như nói.
Ngay cả Lăng Diệu gần như cũng không ăn cay.
Lăng Thuần cong môi một cái: "Vậy sau này em muốn ăn cay, cứ tìm anh, anh luôn luôn có mặt."
Nghe vậy, vẻ mặt Hứa Như cứng đờ.
Cho dù từ chối Lăng Thuần rất nhiều lần, nhưng cô biết rõ, anh ta chưa từng hết hy vọng.
Một lúc sau, cô để đũa xuống: "Em và Lý Thế Nhiên ở bên nhau, cho dù anh ấy không ăn cay, nhưng mà, em cũng sẽ ăn những thứ khác cùng anh ấy."
Nghe vậy, Lăng Thuần dừng lại.
Ở bên nhau.
Lời này từ trong miệng Hứa Như nói ra, đối với anh ta mà nói là một sự nhẫn tâm thật sự.
Anh ta đã vô cùng khắc chế cơn giận của mình.
"Chuyện lúc nào?"
"Không lâu trước đây."
"Ừ, anh chúc phúc hai người." Lời này của Lăng Thuần, nửa thật nửa giả.
"Cảm ơn, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh."
Trả áo khoác lại cho Lăng Thuần, Hứa Như chủ động đi tính tiền, chỉ là lúc đi ra, lại nhìn thấy Lý Thế Nhiên từ nhà hàng đối diện đi ra.
Trung tâm thương mại này, ở ngay gần Lý thị.
Hứa Như bất ngờ, dừng chân lại.
Nhưng mà tay Lăng Thuận lại khoác lên vai Hứa Như, lúc nhất thời cô cũng không để ý.
Lúc ánh mắt Lý Thế Nhiên nhìn qua, chính là hình ảnh hai người rất thân mật.
Bước chân dừng lại, anh dặn dò mấy người quản lý rời đi trước, mà anh đi về bên này.
"Sao lại đến đây?" Lý Thế Nhiên đến gần, trong mắt cũng không có Lăng Thuần.
Rất tự nhiên nắm lấy tay Hứa Như.
"Đúng lúc đến dùng cơm, định về trường học." Hứa Như cúi đầu.
Cô cảm giác được sắc mặt Lý Thế Nhiên có chút tức giận.
Là vì cô ăn cơm cùng với Lăng Thuần sao?
"Lăng Thuần, em đi trước, hôm nay làm phiền anh rồi." Hứa Như chủ động mở miệng.
Dứt lời, kéo khuỷu tay Lý Thế Nhiên.
Tay Lăng Thuần rũ xuống giữa không trung, ánh mắt tối tăm chợt lóe lên.
Khí thế toàn thân Lý Thế Nhiên càng lạnh hơn.
Hứa Như ngước mắt, trong lòng có chút run sợ.
Lúc anh không nói chuyện, sắc mặt nhìn càng âm trầm.
Nhưng lúc bình thường Lý Thế Nhiên đối với cô trước nay đều rất tao nhã.
"Lý Thế Nhiên." Cô gọi anh.
"Ừ." Sắc mặt Lý Thế Nhiên lạnh nhạt.
"Lý Thế Nhiên,"
"Ừ."
Hứa Như nhíu mày, dừng chân lại.
Ôm eo Lý Thế Nhiên, cô nhón chân lên, người đàn ông này có chút dữ...
"Anh giận." Hứa Như khẳng định nói.
"Ừ."
Hứa Như:...
Người đàn ông này không thể nói nhiều thêm mấy chữ?
HÍt sau, trên mặt Hứa Như nở ra nụ cười: "Lý Thế Nhiên, anh tức giận cái gì chứ."
"Em ăn cơm với người đàn ông khác."
Anh không thích, rất không thích.
Vừa mới nhìn thấy Hứa Như và Lăng Thuần đi cùng nhau, đã giận gần như nổi điên.
Cô là người phụ nữ của anh.
Vòng tay ôm vòng eo mảnh khảnh của Hứa Như, anh nâng cằm cô lên, ánh mắt rất âm trầm.
"Em chỉ là đúng lúc gặp Lăng Thuần.
"Gặp ở đâu?"
Hứa Như trầm mặc, một lúc sau mới nói: "Ở bệnh viện đại học Lâm Hải."
"Bệnh viện đại học Lâm Hải cách đây cũng không gần." Lý Thế Nhiên vạch trần cô.
"Vậy cũng có thể đến được, Lý Thế Nhiên, em với anh ấy không có gì cả, Lăng Thuần biết chúng ta ở bên nhau, em với anh ta chỉ là ăn một bữa cơm." Hứa Như ôm anh, thân mật cọ xát ngực anh.
Chỉ là, Lý Thế Nhiên vẫn không chút động đậy.
Hứa Như tức giận.
Lý Thế Nhiên rất ít khi tức giận với cô, như bây giờ, cô cũng không biết phải dỗ anh thế nào.
"Anh không cần phải ghen cùng lắm thì sau này em không ăn cơm với anh ấy nữa."
"Anh không ghen." Sắc mặt Lý Thế Nhiên lại trầm đi rồi, chính là không thừa nhận.
Hứa Như nhịn không được cười cười, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú của Lý Thế Nhiên, cũng không sợ.
"Anh đúng là đang ghen, bác sĩ Lý, giáo sư lý, Sếp Lý...đừng ghen nữa được không..." Giọng nói Hứa Như rất mềm mại, đang dụ dỗ anh.
Lý Thế Nhiên nhìn dáng vẻ nịnh nọt của Hứa Như, một lúc lâu sau sắc mặt cứng đờ mới thả lỏng một chút: "Hứa Như, anh chỉ là đang lo lắng cho em."
Anh ôm cô thật chặt.
"Lo Lắng em cái gì?"
"Tất cả."
Anh cũng không nói rõ, chỉ cần Hứa Như không ở bên cạnh anh, anh sẽ lo lắng.
Đi vào đại học Lâm Hải, hai người đi thẳng đến phòng làm việc của Lý Thế Nhiên.
Nhưng mà, Hứa Như buông tay Lý Thế Nhiên ra.
Sắc mặt Lý Thế Nhiên lập tức trầm xuống.
"Đi qua đây."
Khoảng cách giữa Hứa Như và anh, cũng được nửa thước.
"Không được, anh là giáo sư, em là sinh viên." Hứa Như trịnh trọng nói.
"Em là người phụ nữ của anh."
Đáy lòng Hứa Như ngọt ngào, nhưng mà ở đấy có nhiều sinh viên người đến người đi như vậy, cô cũng không dám.
"Lý Thế Nhiên, anh đàng hoàng một chút!"
"Không muốn quan hệ của chúng ta lộ ra ngoài?" Lý Thế Nhiên nhìn cô.
Kỳ thật anh cũng không phải là giáo sư chính thức của trường, chỉ là đặc biệt đến thỉnh giảng, anh không chịu bất kỳ trói buộc nào.
Nhưng mà, liên quan đến Hứa Như, anh hiểu được suy nghĩ của cô.
"Đương nhiên, em chỉ muốn im lặng học xong chương trình nghiên cứu sinh."
Lúc học đại học chính quy cô yêu đương với Trần Minh Thành, có lẽ cũng bởi vì rất ồn ào, chuyện xảy ra sau đó gần như làm cô hỏng mất.
Cô chỉ muốn cẩn thận bảo vệ tốt quan hệ này.
Mặc dù, chỉ có ba năm.
Nhìn ánh mắt của Lý Thế Nhiên, đáy mắt cô ngập tràn tình yêu say đắm.
"Còn nhìn anh như vậy, anh sẽ muốn cưỡng hôn em." Đôi môi lạnh nhạt của Lý Thế Nhiên có chút vui vẻ.
Hứa Như ảo não cắn cắn môi, lập tức dời ánh mắt đi.
Sân trường ngày đông, kéo bóng dáng hai người dài thật dài.
Trong phòng làm việc mở máy sưởi, Hứa Như cuối cùng cũng cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Nhìn gương mặt anh tuấn của người đàn ông bên cạnh, Hứa Như lại dần dần phân tâm.
Cho đến khi đỉnh đầu truyền đến một cơn đau, Hứa Như "Á" một tiếng.
"Đau!"
"Nghiêm túc nghe giảng."
"Em rất nghiêm túc mà!" Hứa Như lời lẽ thẳng thừng phản bác.
Cô thật sự rất nghiêm túc rồi, nhưng mà Lý Thế Nhiên quá đẹp trai! Quá đẹp trai!
"Không cho phép nhìn anh, nhìn sách." Lý Thế Nhiên nhíu mày.
Anh hy vọng Hứa Như có thể về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng mà, cũng muốn ở với cô nhiều thêm một chút.
"Ồ." Hứa Như ngoan ngoãn đáp lại.
Thời gian trôi qua rất nhanh, làm xong bộ đề luyện tập cuối cùng. Hứa Như nhẹ nhàng thở ra.
Lý Thế Nhiên ở bên cạnh, làm cô áp lực gấp bội.
Nhưng mà, học cũng rất nhanh.
"Như anh dạy bù cho em vậy, lại lãng phí thời gian quý giá của anh, anh có muốn em cho anh phí học bù gì đó không?" Hứa Như luôn băn khoăn.
Dù sao đối với thương nhân như Lý Thế Nhiên mà nói, từng phút từng giây đều là trên trăm tỷ.
Thật không ngờ anh lại kiên nhẫn giảng bài cho cô.
"Phí học bù?" Lý Thế Nhiên nhíu mày, giúp cô dọn dẹp túi sách xong, một giây sau, Hứa Như bị anh đè lên ghế sofa.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, Hứa Như theo bản năng ngừng thở.
"Anh thích tự thể nghiệm báo đáp." Lý Thế Nhiên cười thật sâu.
Nụ cười kia, rơi vào trong mắt Hứa Như, muốn say.
Cô nháy mắt mấy cái, còn chưa kịp chống lại anh, nụ hôn của Lý Thế Nhiên đã rơi xuống.
Hôn cho đến khi cô đỏ bừng mặt mới bỏ qua.
"Nơi này là phòng làm việc!" Hứa Như tức giận.
Cho dù là ở đây cũng sẽ không ai bước vào, nhưng mà cũng lo lắng không yên...
"Ừ, nơi tùy thời có thể làm em."
Hứa Như:...
Sao có chút không giống với bác sĩ Lý mà cô biết vậy chứ!
Nhưng mà, hương vị ngọt ngào trào dâng, cô ôm chặt Lý Thế Nhiên.
Trở lại ký túc xã đã là 12h, nhưng mà lại không gặp Lăng Diệu.
Hứa Như có chút lo lắng, gọi điện thoại cho cô ấy, nhưng vẫn không có ai nhận.
Cô xuống dưới lầu ký túc, nhưng lại nhìn thấy Lý Thế Nhiên vẫn chưa rời đi.
"Vì sao lại chạy xuống rồi?"
"Lăng Diệu còn chưa về, em sợ cô ấy có việc gì." Hứa Như căng thẳng nói.
Lý Thế Nhiên nhíu mày: "Chúng ta tìm trong trường xem."
Hứa Như gật đầu, bởi vì quá lo lắng, lúc Lý Thế Nhiên nắm tay cô, cũng không đẩy anh ra.
Lúc này trường học trên cơ bản không có ai, hai người cùng nhau đi tìm đến sân thể dục, cách đó không xa là rừng rậm rất thưa thớt, loáng thoáng có chút âm thanh truyền ra.
"Khương Trì..."
Là giọng của Lăng Diệu!
Hứa Như theo bản năng muốn mở miệng, rồi lại lập tức ôm kín miệng mình.
Lăng Diệu và Khương Trì ở bên nhau.
Cô biết gần đây hai người rất thân thiết, này có lẽ là đang yêu đương rồi sao?
Nếu là như vậy cô cũng yên tâm.
Cô lập tức lui về phía sau, nhưng lại không cẩn thận đụng vào trong lồng ngực của Lý Thế Nhiên.
Anh vững vàng ôm lấy cô, rõ ràng cũng biết chuyện gì xảy ra.
"Mặt nóng như vậy?" Lý Thế Nhiên nhìn cô.
"Nào có."
"Muốn thử không?" Lý Thế Nhiên nhìn cô.
Khuôn mặt Hứa Như ửng lên!
Anh đang nói cái gì.
"Em mệt mỏi, trở về đi." Hứa Như đi rất nhanh.
Vừa rồi âm thanh kia của Lăng Diệu cũng tê dại rồi, hai người có lẽ thân mật đến mức khó có thể tách ra được.
Lý Thế Nhiên nheo mắt lại, nụ cười trên mặt rất lâu không mất đi.
Một tiếng sau Lăng Diệu mới về, Hứa Như vừa mới tắm xong.
"Diệu Diệu, đi làm gì đấy?" Hứa Như cố ý hỏi.
"Đi tản bộ."
"Khương Trì sao?"
"Ừm." Lăng Diệu gật đầu.
Đến bây giờ, khuôn mặt của cô ấy vẫn hồng hồng.
"Hết độc thân rồi sao?"
"Xem như vậy đi, nhưng mà cậu đừng có nói cho anh trai tớ." Lăng Diệu lại lo lắng nói.
...
Hôm sau, Hứa Như đã nhận dược thông báo sớm của Bạch Sơn, hôm nay phải đến bệnh viện bên kia.
Bạch Sơn hôm nay có một ca phẫu thuật quan trọng, số lần Hứa Như vào phòng phẫu thuật cũng dần dần nhiều hơn, ngược lại không căng thẳng nữa.
Nhưng mà hôm nay trợ lý của giáo sư Bạch không có mặt, Hứa Như tạm thời làm trợ thủ cho ông.
May mà cho đến khi phẫu thuật hoàn thành, mọi thứ đều thuận lợi.
Bạch Sơn vội vàng giao việc, rồi lại lập tức phải chạy ra nước ngoài tham gia hội nghị.
Hứa Như ở lại xử lý các công việc sau đó của người bệnh.
Mỗi lầy giáo sư Bạch rời đi, Hứa Như luôn có chút lo lắng.
Nhưng mà lúc này, cũng không phải là lúc cô lùi bước.
Nhìn đồng hồ, buổi tối Lý Thế Nhiên dạy bù cho cô, nhưng mấy hôm nay chỉ sợ cô phải khuya mới có thể về.
Nghĩ nghĩ, cô gửi tin nhắn nói cho Lý Thế Nhiên biết.
Còn một tháng nữa là đến kỳ thì, kỳ thật thời gian cũng không quá gấp gáp.
Nhưng mà, cô biết trước mắt tình hình của mình là học tập không ổn, vẫn phải nắm chắc.
Đêm tối, Hứa Như kiểm tra phòng bệnh xong, đang định gọi đồ ăn ngoài, một bóng dáng cao to xuất hiện ở cửa ra vào.
Hứa Như không nháy mắt nhìn người đàn ông trước mắt, vẫn là cách ăn mặt quần tây đen sơ mi trắng quen thuộc, cả người lộ ra hơi thở ưu nhã tôn quý.
Cô vui vẻ lên, trong mắt cũng chỉ nhìn thấy anh.
"Sao anh cũng đến!" Hứa Như bước lên, Lý Thế Nhiên đã vững vàng ôm cô vào trong ngực.
"Ăn cơm với em, sau đó đưa em về trường học." Lý Thế Nhiên dịu dàng nói.
"Ừm, em vừa định gọi đồ ăn ngoài, anh đúng lúc đến đây."
"Có thể đi ra ngoài ăn không?" Lý Thế Nhiên nói.
"Tròng vòng một tiếng thì có thể."
Hai người sóng vai nhau rời khỏi bệnh viên, đường phố bên ngoài phồn hoa, sau khi Hứa Như thực tập ở đây bình thường đều là gọi đồ ăn ngoài, cửa hàng gần đó đều chưa thử qua.
Ngược lại là Lý Thế Nhiên, có chút quen thuộc mà dẫn cô vào một tiệm dồ ăn nhật trong ngõ nhỏ.
Hứa Như bất ngờ nhìn anh, sao anh lại quen thuộc chỗ này như vậy.
Cô bật thốt ra hỏi: "Trước đây anh thường xuyên đến đây?"
"Ừ, anh đã từng thực tập ở bệnh viện đại học Lâm Hải."
"Khó trách, vừa rồi anh lại quen thuộc với chỗ này như vậy, nếu không có anh dẫn đường, em cũng không biết quán này."
"Trước kia cũng là giáo sư đưa bọn anh đến, cũng đã rất nhiều năm trước rồi." Gương mặt Lý Thế Nhiên có chút nhíu lại.
Ở đây thức ăn đều đã được định sẵn, khách chỉ cần nói cho nhân viên khẩu vị của mình là được.
Hứa Như cũng rất thích hình thức như vậy, ít nhất không cần phải băn khoăn ăn cái gì.
Món ăn vừa mới lên, cách đó không xa lại truyền ra một tiếng động lớn.
Có khách uống rượu từ trong phòng thất tha thất thểu đi ra, đi qua bàn của Hứa Như, lại dừng bước.
"Giáo sư Diệp?" Hứa Như nhìn thấy Diệp Kình, lễ phép chào hỏi.
Nhưng rõ ràng Diệp Kình không cảm kích, ánh mắt tức giận nhìn về phía Lý Thế Nhiên.
"Chậc, cậu cũng còn dám đến đây!"
Lý Thế Nhiên vẫn ôn hòa như trước, nghe vậy chỉ hơi hơi nhíu mày.
"Diệp Kình, tôi đương nhiên dám đến."
"Hừ! Cậu không xứng! Lý Thế Nhiên, cậu cút ra ngoài cho tôi!" Diệp Kình đỏ mặt, lời nói ra mang cảm giác say.
Phía sau Diệp Kình có mấy học sinh, nhìn tình hình này cũng không dám bước lên.
Chưa từng thấy giáo sư Diệp nổi nóng như vậy.
"Diệp Kình, nếu tôi không đi, có phải muốn đập chỗ này?" Khóa miệng Lý Thế Nhiên lộ ra nụ cười lạnh.
"Đúng! Tôi sẽ phải đập chỗ này! Đuổi người ra ngoài cho tôi!"
Diệp Kình uống không ít, lúc này ý thức cũng không phải rất tỉnh táo, nhìn thấy Lý Thế Nhiên giống như là một con sư tử điên cuồng.
Trưởng tiệm nhìn thấy như vậy, thấp thỏm không dám tiến lên, đến đây phần lớn đều là giáo sư trong bệnh viện, không ít gương mặt quen thuộc.
Đa phần là những người không đắc tội nổi.
Nhưng mà cứ làm loạn thế này, buôn bán cũng không làm nổi nữa.
"Dẫn Diệp Kình đi!" Lý Thế Nhiên nhìn mấy sinh viên phía sau.
Anh đương nhiên biết bây giờ ý thức Diệp Kình không rõ.
"Vâng, vâng, giáo sư Lý..." Diệp Kình đã đứng cũng không vững, mấy sinh viên vội vàng đỡ Diệp Kình.
Thế nhưng Diệp Kình lại dùng sức vung tay lên, muốn xông ra đánh người.
Lý Thế Nhiên nhanh tay lẹ mắt lui về sau, đầu tiên bảo vệ Hứa Như.
Hứa Như đã sớm vô cùng run sợ trong lòng, từ trước đến nay biết hai người bất hòa, nhưng Diệp Kình, rõ ràng là không cản được.
"Lý Thế Nhiên, nếu không chúng ta đến chỗ khác ăn."
"Không cần!" Lý Thế Nhiên lạnh mặt, dễ dàng bắt lấy cánh tay Diệp Kình, đẩy mạnh anh ta lên tường, ngăn lại động tác điên cuồng của Diệp Kình.
Diệp Kình lập tức bị chọc giận, quay người một cái đánh một quyền xuống khuôn mặt Lý Thế Nhiên.
Tình huống này làm Hứa Như vô cùng lo lắng.
"Cái này..."
"Nhanh đi ngăn lại!" Hứa Như nhìn mấy sinh viên không dám bước lên.
Tất cả đều hai mắt nhìn nhau, nhưng lại không dám đi.
Nhìn thấy Lý Thế Nhiên đánh một quyền về phía Diệp Kình, cô khẽ cắn môi, chạy đến.
Nhìn đến Hứa Như, ánh mắt lạnh thấu xương của Lý Thế Nhiên mới hơi thu lại, thu lại nắm đấm, thế như lại để Diệp Kình bóp chặt cổ Hứa Như!
Sắc mặt Hứa Như lập tức trắng bệch.
Sức lực của Diệp Kình rất lớn, khóe miệng cong lên một sự vui vẻ điên cuồng, vẫn luôn ghim chặt Hứa Như.
Lý Thế Nhiên lạnh thấu xương nheo mắt lại, đá một cước qua, mấy sinh viên nhìn thấy sắp lấy mạng người, cũng không dám thờ ơ, đều đến ngăn cản.
Nhưng Diệp Kình vẫn kéo Hứa Như đi ra bên ngoài, mấy động tác của Lý Thế Nhiên đều không thể làm Diệp Kình dừng bước, hô hấp của Hứa Như càng lúc càng khó chịu, con mắt cũng dần dần không mở ra được.
Thật là khó chịu...
Tầm mắt dần dần mơ hồ, cô nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lo lắng của Lý Thế Nhiên, tất cả sự tàn bạo trong đáy mắt của anh lần này đều phát ra.
Gần như trong nháy mắt, Lý Thế Nhiên nhanh chóng công kích làm người ta không trở tay kịp, cả người Diệp Kình ngã ngào xuống đấy, Hứa Như cuối cùng cũng có chút không khí, nhưng khuôn mặt không chút huyết sắc, suy yếu đến mức đứng không vững.
Lúc cô gần như muốn ngất đi, Lý Thế Nhiên ôm lấy eo cô.
Đám sinh viên đều đỡ Diệp Kình, nhưng Diệp Kình đã quá say rồi.
Ôm Hứa Như về lại bệnh viện, Lý Thế Nhiên trực tiếp đi đến phòng bệnh.
Sau lưng có mấy nhân viên cứu hộ đến, Lý Thế Nhiên đơn giản báo lại tình hình, vẫn luôn ở bên cạnh Hứa Như.
Cô cũng chưa phải là hoàn toàn hôn mê, nhưng mà lực của Diệp Kình không nhỏ, cổ của cô đỏ cả lên.
Bởi vì quá suy yếu, bác sĩ chuyền nước cho cô, chuyền xong có thể rời đi.
Nhưng mà đêm nay cô còn phải làm việc...
Nghĩ vậy, Hứa Như không để cho y tá tiêm: "Không cần."
Sắc mặt Lý Thế Nhiên lập tức trầm xuống, giữ tay Hứa Như không cho cô nhúc nhích.
"Đừng lộn xộn."
"Em còn ca trực."
"Để cho người khác làm thay em."
"Không còn người nữa, nhân thủ bệnh viên vô cùng khan hiếm." Hứa Như rũ mắt.
"Anh sẽ giúp em làm xong việc." Lý Thế Nhiên trầm giọng nói: "Bây giờ nghỉ ngơi thật tốt ở đây cho anh."
Dưới uy nghiêm của Lý Thế Nhiên, Hứa Như cũng không nói nữa.
Y tá nhìn hai người, nhịn không được hâm mộ nói: "Giáo sư Lý thật săn sóc."
Gò má Hứa Như dần dần đỏ ửng lên hai vệt...
Hai tiếng sau, Hứa Như nhàm chán buồn ngủ rồi, nhắm mặt lại cứ thế ngủ đi mất.
Lý Thế Nhiên giúp cô xử lý xong mọi chuyện, lúc quay về, đập vào trong mắt là khuôn mặt Hứa Nhu an tĩnh ngủ.
Anh đứng ở cửa, cũng không đi vào.
Trên tay có chút ứ máu, anh đi qua phòng xử lý, lúc quay về, lại lên phòng bệnh kiểm tra tình trạng của bệnh nhân, đây vốn là công việc của Hứa Như.
Xem bệnh án, lại kiểm tra tình hình người bệnh, sắc mặt của anh dần dần trầm xuống.
"Người bệnh đã bị nhiễm trùng." Sắc mặt Lý Thế Nhiên rất khó coi.
Tình huống như vậy phát sinh một ngày sau phẫu thuật, thời gian ủ có chút lâu.
Bây giờ xử lý, sẽ rất khó giải quyết.
"Giáo sư Lý, vậy bây giờ...làm sao bây giờ?" Y tá bên cạnh không yên hỏi.
Lý Thế Nhiên là tạm thời đến, anh thật sự không phải là bác sĩ phẫu thuật.
Mà Bạch Sơn bây giờ đang ở nước ngoài, nhất thời cũng không thể gấp gáp trở về.
Giáo sư khoa thần kinh đại học Lâm Hải đều cùng nhau ra nước ngoài họp, nếu như là bác sĩ bình thường, có thể không có cách nào xử lý phẫu thuật tốt được.
"Chuyện này, cô đi nói với viện trưởng."
Dù sao cũng là chuyện của bệnh viện đại học Lâm Hải. Lý Thế Nhiên đương nhiên không thể nhúng tay.
Nhưng mà, xác suất nhiễm trùng là rất thấp, hoặc là do nhân tố khác tạo thành.
"Cách ly người bệnh cho tốt." Lý Thế Nhiên dặn dò xong, xuống phòng bệnh của Hứa Như.
Đập vào mắt chính là gương mặt đang ngủ của Hứa Như, sắc mặt lạnh thấu xương của anh mới nhu hòa đi một chút.
Hứa Như hôm sau tỉnh lại, trên tay có một chút cảm giác khác thường, ngước mắt lên mới phát hiện là Lý Thế Nhiên đang nắm lấy tay cô.
Vừa động, Lý Thế Nhiên nằm ở bên cạnh cũng tỉnh lại.
Đáy mắt anh có một quầng thâm rõ ràng, hôm qua hẳn là không được nghỉ ngơi tốt.
Hứa Như ảo não nhíu mày, tối hôm qua sao cô lại ngủ mất!
"Tỉnh rồi? Có đói bụng không?" Lý Thế Nhiên vừa tỉnh, giọng nói sáng sớm có chút cảm giác lười biếng gợi cảm.
Hứa Như ngồi xuống, nước đã truyền xong rồi, lại lắc đầu, bụng kêu lên.
Cô lúng túng.
"Anh đi mua đồ ăn cho em, em ở đây đừng chạy lung tung." Anh kiên nhẫn dặn dò.
Hứa Như bắt lấy cánh tay của anh: "Em không sao rồi, anh đi làm đi."
Lý Thế Nhiên nhíu mày: "Người bệnh xuất hiện tình trạng nhiễm trùng, em có thể xử lý được?"
"Cái gì?" Hứa Như trừng mắt, đáy mắt căng thẳng.
"Là người bệnh giáo sư Bạch phẫu thuật sao?"
"Ừ."
Hứa Như lập tức xuống giường, ngay lúc định đi, Lý Thế Nhiên giữ cổ tay cô lại: "Tối hôm qua anh đã báo chuyện này lên rồi, xem xem viện trưởng có thể sắp xếp giáo sư nào đến phẫu thuật không, anh thấy tình hình nhiễm trùng cũng rất nghiêm trọng."
"Em biết rồi, Lý Thế Nhiên, cảm ơn anh." Hứa Như vội vàng nói lời cảm ơn, nhưng mà cũng phải tự mình đến xem bệnh nhân.
Lý Thế Nhiên cũng không ngăn cô lại nữa, biết rõ tính Hứa Như, một khi làm việc, cô bất chấp tất cả.
Tự mình đến đường An Ninh mua gà rán cô thích nhất, Lý Thế Nhiên đặt ở văn phòng, rồi quay về Lý thị.
Gần đây mặc dù Kỳ thị bị xử phạt rồi, nhưng tân dược Lý thị nghiên cứu và phát triển lục tục bị phỏng chế lại, thị trường trước mắt hỗn loạn, định mức thị trường của Lý thị chịu không ít ảnh hưởng.
Mà Kỳ thị bởi vì có tài chính rót vào, không ít nghiên cứu đình trệ lần nữa bắt đầu, dược phẩm lục tục đưa ra thị trường, chiến tranh, lúc này mới bắt đầu.
Lúc này, bệnh viên.
Viện trưởng tạm thời thông báo Diệp Kình đến bệnh viện, kiểm tra tình huống của người bệnh, đề nghị tạm thời quan sát.
Nhìn thấy Hứa Như, sắc mặt của Diệp Kình không tốt lắm.
Chuyện tối hôm qua vẫn còn chút ấn tượng, nếu không phải uống rượu, Diệp Kình cũng không mất lý trí như vậy.
"Bây giờ tôi nói cái gì, cô đều nhớ kỹ." Diệp Kình dặn dò.
Hứa Như gật đầu, bên giờ Diệp Kình là giáo sư tiếp nhận, cô phải nghe Diệp Kình.
Nhưng rõ ràng cô không phối hợp với Diệp Kình ăn ý như vậy, hơn nữa, Diệp Kình cũng không kiên nhẫn như Bạch Sơn.
Hứa Như làm không ít lỗi sai, bị Diệp Kình quở trách.
"Bạch Sơn là dạy cô thành như vậy sao? Nhiễm trùng không thể dùng thuốc cũng không biết?"
Hứa Như có chút uất ức, cô vừa rồi cũng chỉ là hỏi thử, dù sao có rất nhiều vấn đề sâu sắc, cô cũng chưa từng tiếp xúc.
"Thật xin lỗi giáo sư, tôi sẽ suy nghĩ lại."
"Đừng ỷ vào mình là người của Lý Thế Nhiên thì cho rằng có thể thả lỏng, ở đại học Lâm Hải, ở bệnh viện, phải thời thời khắc khắc nhớ rõ thân phận của mình, làm ra bất kỳ sai lầm nào, cũng chỉ có thể bị đuổi học!" Lời nói của Diệp Kình, ngôn từ chuẩn xác.
Hứa Như gật gật đầu, nơm nớp lo sợ bên người Diệp Kình, dây thần kinh căng thẳng.
Quay về văn phòng, cô vẫn phải viết không ít báo cáo kiểm tra, lúc này người bệnh xảy ra chuyện, cô cũng lập tức liên hệ với giáo sự Bạch rồi.
Nhưng ông ấy nhanh nhất cũng phải ba ngày nữa mới về được.
"Hứa Như, giáo sư Diệp tìm cô!"
Vừa ngồi xuống, y tá vội vàng đến.
Hứa Như không thể không lập tức qua đó, trong văn phòng, Diệp Kình đang xem video phẫu thuật hôm đó, video dừng lại trên tay Hứa Như.