Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-368
Chương 368: Nhào vào vòng ôm quen thuộc
Hứa Như hơi ngây người, lửa giận bỗng giảm đi không ít.
Cô ăn rất nhanh, không lâu sau liền định tới phòng học, nhưng bị Lý Thế Nhiên gọi lại.
“Tới cầm ít bài tập giúp tôi.”
Hứa Như: “…”
Sao cô cảm thấy bản thân trở thành trợ giảng cho Lý Thế Nhiên chứ…
Thế nhưng anh là giáo sư, cô phải nghe lời anh…
Thấy thái độ không vui của Hứa Như, Lý Thế Nhiên bỗng dừng chân lại.
Mà ở phía sau, Hứa Như không hề nhận thấy, cả người gần như đâm vào Lý Thế Nhiên.
Lý Thế Nhiên vững vàng đỡ lấy trán cô.
Dựa vào lòng anh, mặt Hứa Như dần dần đỏ lên.
Phản ứng lại đây là ở trường, cô lập tức đẩy anh ra.
Nhưng Lý Thế Nhiên lại không buông tay.
Học sinh xung quanh đã đưa nhau tới nhìn…
“Lý Thế Nhiên.”
“Có đau không?” Anh nhỏ giọng hỏi.
“Không đau, anh mau buông em ra!”
Nghe vậy, Lý Thế Nhiên khẽ cười thành tiếng, nhìn thằng vào cô: “Mọi người đều thấy rồi.”
Hứa Như: “…”
Dùng sức đẩy Lý Thế Nhiên ra, cô đi nhanh về phía trước.
Nhưng Lý Thế Nhiên người cao chân dài, rất nhanh liền đuổi kịp, ánh mắt nhìn Hứa Như dần lộ ra vẻ cưng chiều.
Tới phòng học, Hứa Như bỏ bài tập xuống, gần như là chạy về chỗ ngồi.
Trong phòng học, Hứa Như không dám không tập trung, thế nhưng cứ như có như không bắt gặp ánh mắt của Lý Thế Nhiên.
Hết tiết học, đương nhiên Lý Thế Nhiên bị một đám học sinh vây lấy, Lăng Diệu đã sớm đi tới.
Thế nhưng mãi vẫn không thể nói chuyện cùng Lý Thế Nhiên.
“Đám học sinh kia có nhiều vấn đề thế sao?” Cô lẩm bẩm, ngồi xuống bên cạnh Hứa Như, cứ chờ mãi.
“Dù sao Lý Thế Nhiên đã một tháng rồi không lên lớp.”
“Lý Thế Nhiên dạy lớp cho các cậu thật là hạnh phúc, tớ ghen tỵ quá.” Lăng Diệu trêu chọc.
Lúc này, thấy Lý Thế Nhiên định rời đi, cô ta lập tức đuổi theo.
Nhưng nhiều học sinh như thế, cô ta cũng không tiện hỏi chuyện riêng, chỉ có thể đi theo mãi tới phòng làm việc.
“Lý Thế Nhiên, chuyện của Tú Tú anh định làm thế nào?” Lăng Diệu lo lắng hỏi.
Nghe vậy, mắt Lý Thế Nhiên lóe lên tia hung ác.
“Chuyện này, trước mắt chỉ có thể kéo dài, Kỳ Chiến còn chưa xuất viện, vụ án này còn chưa thể ra toàn.”
“Kéo dài… Có thể kéo dài bao lâu, bây giờ Tú Tú sắp suy sụp rồi.” Lăng Diệu biết rõ cảm xúc của Lý Tú Tú.
“Một tháng.”
“Lý Thế Nhiên, anh có nắm chắc không?”
“Tôi sẽ không để Tú Tú có chuyện gì.”
Nghe thấy lời của Lý Thế Nhiên, Lăng Diệu yên tâm hơn nhiều.
Buổi chiều, Hứa Như và Bạch Sơn tới bệnh viện, lát nữa Bạch Sơn co một buổi thuyết trình làm phẫu thuật, Hứa Như cần giúp đỡ ở bên cạnh.
Tới bệnh viện, trước tiên đi họp, nhưng lại thấy Lý Thế Nhiên cũng ở phòng họp.
Tầm mắt của Hứa Như và anh nhìn thẳng vào nhau trong nửa giây, nhíu mày không hiểu.
Nhưng lúc họp mới biết, thì ra Lý Thế Nhiên cũng là cổ đông của bệnh viện này, còn viện trường đã sắp nghỉ hưu, có ý để Lý Thế Nhiên làm viện trưởng.
Thế nhưng Lý Thế Nhiên không đồng ý.
Thời gian tiếp đó, là Bạch Sơn và vài đồng nghiệp là giáo sư khoa thần kinh thuyết trình phẫu thuật.
Còn Lý Thế Nhiên vắt chân chéo ngũ ngồi xem.
Đây không phải là lần đầu tiên Hứa Như tham gia làm phẫu thuật, nhưng lần này, Lý Thế Nhiên đang nhìn.
Trong lòng căng thẳng đến lạ kỳ, so với lần đầu vào phòng phẫu thuật còn căng thẳng hơn.
Bạch Sơn đi tới, nhìn dáng vẻ này của cô, bình tĩnh cười: “Sao còn căng thẳng hơn lần đầu vào phòng phẫu thuật thế?”
Hứa Như nhất thời không trả lời.
Ở đây chỉ có cô vẫn còn là học sinh, người tham gia thuyết trình đều là giáo sư nổi tiếng trong khoa thần kinh, cô sợ cô gây trở ngại cho Bạch Sơn.
Dường như thấy được sự lo lắng của Hứa Như, ông ta khẽ vỗ lên vai cô: “Hứa Như, tin tưởng chính mình.”
Hứa Như gật đầu, hít sâu, rất nhanh cô đã chuẩn bị xong.
Khi ánh mắt của Lý Thế Nhiên dừng trên người cô, ngừng một lát.
Còn Hứa Như, lúc này cũng ngẩng đầu.
Cô thấy khẩu hình miệng của Lý Thế Nhiên: “Em có thể.”
Hứa Như nhíu mày, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Thế nhưng, kỳ lạ là… cô không căng thẳng thế nữa.
Cô đi tới bên cạnh Bạch Sơn.
Luôn học tập bên cạnh Bạch Sơn, cô hiểu rõ thói quen của Bạch Sơn, phối hợp không có vấn đề gì lớn.
Chỉ là, trong lúc phẫu thuật bệnh nhân xuất hiện chút khác lạ.
Vài giáo sư tới thảo luận phương án phẫu thuật tiếp theo, nhưng đều có nguy hiểm.
Một lúc sau, Lý Thế Nhiên đi vào.
Bạch Sơn muốn mạo hiểm, nhưng lúc này mấy giáo sư kia không đồng ý.
Lý Thế Nhiên ủng hộ Bạch Sơn: “Lần phẩu thuật này do tôi và giáo sư Bạch cùng nhau hoàn thành.”
Hai người đều có quyền và uy vọng ở khoa thần kinh, làm phẫu thuật, ai cũng không thể đảm bảo 100% sẽ thành công, chỉ có thể cố hết sức mà làm.
Tiếp đó, Hứa Như cũng phải phối hợp cả với Lý Thế Nhiên.
Dựa vào rất gần anh, rõ ràng Hứa Như đã không căng thẳng thế nữa, thế nhưng kỳ lại là, tay lại hơi run.
Lý Thế Nhiên mặt rất âm trầm, thậm chí còn khẽ quát: “Hứa Như.”
Hứa Như cắn môi, lại cảnh cáo mình lẫn nữa, nhất định phải điều chỉnh tốt cảm xúc.
Phẫu thuật hoàn thành vào 2 tiếng sau.
Hai giáo sư có quyền và uy vọng cao nhất của khoa thần kinh cùng làm phẫu thuật, cực kỳ đặc sắc, vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, các bác sĩ và y tá quan sát phẫu thuật ở bên ngoài đồng loạt vỗ tay.
Lý Thế Nhiên vẫn mặt bình thản như trước, Bạch Sơn đại khái đã thấy vài chi tiết, rất nhanh liền rời đi.
Sau một lần phẫu thuật, các bác sĩ và y tá tham gia đều rất mệt mỏi.
Hứa Như nhìn đồng hồ, vậy mà đã là rạng sáng.
Cô thu dọn đồ xong, định quay về trường.
Tối nay còn phải thâu đêm làm báo cáo, sáng mai tới bệnh viện.
Ra khỏi phòng làm việc, lại thấy Lý Thế Nhiên cũng đi ra.
Bên cạnh có vài bác sĩ trẻ tuổi đang vây lấy hỏi kinh nghiệm của anh.
Lý Thế Nhiên kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi, liếc mắt thấy Hứa Như, liền gọi cô lại.
Hứa Như nhíu mày, khi quay đầu lại, Lý Thế Nhiên đã đi tới bên cạnh cô.
“Tôi đưa em về trường.”
“Không cần, em bắt xe…”
“Không an toàn.” Giọng nói của Lý Thế Nhiên mang theo chút ý ra lệnh.
Phía sau còn có không ít bác sĩ đang tò mò nhìn hai người.
Hứa Như không muốn nhận sự chú ý như này, bước chân đi càng nhanh hơn.
Nghe thấy phía sau không có bước chân, lòng hơi mất mát, cũng có chút vui mừng.
Đứng ở cửa bệnh viện, cái giờ này, còn rất ít taxi, ứng dụng đặt xe cũng không thể đặt được xe vào lúc này.
Nếu mà đi bộ về trước, cũng mất mấy tiếng…
Cũng chỉ có thể chờ taxi thôi.
Không lâu sau, không chờ được taxi, mà lại chờ được một chiếc xe con màu đen đỗ bên cạnh cô.
Hình như là xe của Lý Thế Nhiên?
Cửa xe hạ xuống, nhưng không phải là Lý Thế Nhiên.
Lý Hằng?
“Tôi vừa tan làm, cô Hứa đang bắt xe sao? Lúc này, căn bản là không có xe.”
“Ừ.” Hứa Như bình tĩnh, vẫn nhìn ra đường như trước.
“Tôi chở cô đi, cô muốn về đâu?”
Hứa Như nhíu mày, còn chưa kịp nói gì, bên cạnh có một cánh tay vươn tới, đã nắm lấy cổ tay cô.
Chẳng kịp trở tay, cô nhào vào một vòng ôm quen thuộc.
Lý Thế Nhiên đen mặt, trực tiếp đưa Hứa Như rời đi.
Lý Hằng nhìn bóng lưng hai người rời đi, ý cười dần trở nên hung ác.
Hứa Như hơi ngây người, lửa giận bỗng giảm đi không ít.
Cô ăn rất nhanh, không lâu sau liền định tới phòng học, nhưng bị Lý Thế Nhiên gọi lại.
“Tới cầm ít bài tập giúp tôi.”
Hứa Như: “…”
Sao cô cảm thấy bản thân trở thành trợ giảng cho Lý Thế Nhiên chứ…
Thế nhưng anh là giáo sư, cô phải nghe lời anh…
Thấy thái độ không vui của Hứa Như, Lý Thế Nhiên bỗng dừng chân lại.
Mà ở phía sau, Hứa Như không hề nhận thấy, cả người gần như đâm vào Lý Thế Nhiên.
Lý Thế Nhiên vững vàng đỡ lấy trán cô.
Dựa vào lòng anh, mặt Hứa Như dần dần đỏ lên.
Phản ứng lại đây là ở trường, cô lập tức đẩy anh ra.
Nhưng Lý Thế Nhiên lại không buông tay.
Học sinh xung quanh đã đưa nhau tới nhìn…
“Lý Thế Nhiên.”
“Có đau không?” Anh nhỏ giọng hỏi.
“Không đau, anh mau buông em ra!”
Nghe vậy, Lý Thế Nhiên khẽ cười thành tiếng, nhìn thằng vào cô: “Mọi người đều thấy rồi.”
Hứa Như: “…”
Dùng sức đẩy Lý Thế Nhiên ra, cô đi nhanh về phía trước.
Nhưng Lý Thế Nhiên người cao chân dài, rất nhanh liền đuổi kịp, ánh mắt nhìn Hứa Như dần lộ ra vẻ cưng chiều.
Tới phòng học, Hứa Như bỏ bài tập xuống, gần như là chạy về chỗ ngồi.
Trong phòng học, Hứa Như không dám không tập trung, thế nhưng cứ như có như không bắt gặp ánh mắt của Lý Thế Nhiên.
Hết tiết học, đương nhiên Lý Thế Nhiên bị một đám học sinh vây lấy, Lăng Diệu đã sớm đi tới.
Thế nhưng mãi vẫn không thể nói chuyện cùng Lý Thế Nhiên.
“Đám học sinh kia có nhiều vấn đề thế sao?” Cô lẩm bẩm, ngồi xuống bên cạnh Hứa Như, cứ chờ mãi.
“Dù sao Lý Thế Nhiên đã một tháng rồi không lên lớp.”
“Lý Thế Nhiên dạy lớp cho các cậu thật là hạnh phúc, tớ ghen tỵ quá.” Lăng Diệu trêu chọc.
Lúc này, thấy Lý Thế Nhiên định rời đi, cô ta lập tức đuổi theo.
Nhưng nhiều học sinh như thế, cô ta cũng không tiện hỏi chuyện riêng, chỉ có thể đi theo mãi tới phòng làm việc.
“Lý Thế Nhiên, chuyện của Tú Tú anh định làm thế nào?” Lăng Diệu lo lắng hỏi.
Nghe vậy, mắt Lý Thế Nhiên lóe lên tia hung ác.
“Chuyện này, trước mắt chỉ có thể kéo dài, Kỳ Chiến còn chưa xuất viện, vụ án này còn chưa thể ra toàn.”
“Kéo dài… Có thể kéo dài bao lâu, bây giờ Tú Tú sắp suy sụp rồi.” Lăng Diệu biết rõ cảm xúc của Lý Tú Tú.
“Một tháng.”
“Lý Thế Nhiên, anh có nắm chắc không?”
“Tôi sẽ không để Tú Tú có chuyện gì.”
Nghe thấy lời của Lý Thế Nhiên, Lăng Diệu yên tâm hơn nhiều.
Buổi chiều, Hứa Như và Bạch Sơn tới bệnh viện, lát nữa Bạch Sơn co một buổi thuyết trình làm phẫu thuật, Hứa Như cần giúp đỡ ở bên cạnh.
Tới bệnh viện, trước tiên đi họp, nhưng lại thấy Lý Thế Nhiên cũng ở phòng họp.
Tầm mắt của Hứa Như và anh nhìn thẳng vào nhau trong nửa giây, nhíu mày không hiểu.
Nhưng lúc họp mới biết, thì ra Lý Thế Nhiên cũng là cổ đông của bệnh viện này, còn viện trường đã sắp nghỉ hưu, có ý để Lý Thế Nhiên làm viện trưởng.
Thế nhưng Lý Thế Nhiên không đồng ý.
Thời gian tiếp đó, là Bạch Sơn và vài đồng nghiệp là giáo sư khoa thần kinh thuyết trình phẫu thuật.
Còn Lý Thế Nhiên vắt chân chéo ngũ ngồi xem.
Đây không phải là lần đầu tiên Hứa Như tham gia làm phẫu thuật, nhưng lần này, Lý Thế Nhiên đang nhìn.
Trong lòng căng thẳng đến lạ kỳ, so với lần đầu vào phòng phẫu thuật còn căng thẳng hơn.
Bạch Sơn đi tới, nhìn dáng vẻ này của cô, bình tĩnh cười: “Sao còn căng thẳng hơn lần đầu vào phòng phẫu thuật thế?”
Hứa Như nhất thời không trả lời.
Ở đây chỉ có cô vẫn còn là học sinh, người tham gia thuyết trình đều là giáo sư nổi tiếng trong khoa thần kinh, cô sợ cô gây trở ngại cho Bạch Sơn.
Dường như thấy được sự lo lắng của Hứa Như, ông ta khẽ vỗ lên vai cô: “Hứa Như, tin tưởng chính mình.”
Hứa Như gật đầu, hít sâu, rất nhanh cô đã chuẩn bị xong.
Khi ánh mắt của Lý Thế Nhiên dừng trên người cô, ngừng một lát.
Còn Hứa Như, lúc này cũng ngẩng đầu.
Cô thấy khẩu hình miệng của Lý Thế Nhiên: “Em có thể.”
Hứa Như nhíu mày, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Thế nhưng, kỳ lạ là… cô không căng thẳng thế nữa.
Cô đi tới bên cạnh Bạch Sơn.
Luôn học tập bên cạnh Bạch Sơn, cô hiểu rõ thói quen của Bạch Sơn, phối hợp không có vấn đề gì lớn.
Chỉ là, trong lúc phẫu thuật bệnh nhân xuất hiện chút khác lạ.
Vài giáo sư tới thảo luận phương án phẫu thuật tiếp theo, nhưng đều có nguy hiểm.
Một lúc sau, Lý Thế Nhiên đi vào.
Bạch Sơn muốn mạo hiểm, nhưng lúc này mấy giáo sư kia không đồng ý.
Lý Thế Nhiên ủng hộ Bạch Sơn: “Lần phẩu thuật này do tôi và giáo sư Bạch cùng nhau hoàn thành.”
Hai người đều có quyền và uy vọng ở khoa thần kinh, làm phẫu thuật, ai cũng không thể đảm bảo 100% sẽ thành công, chỉ có thể cố hết sức mà làm.
Tiếp đó, Hứa Như cũng phải phối hợp cả với Lý Thế Nhiên.
Dựa vào rất gần anh, rõ ràng Hứa Như đã không căng thẳng thế nữa, thế nhưng kỳ lại là, tay lại hơi run.
Lý Thế Nhiên mặt rất âm trầm, thậm chí còn khẽ quát: “Hứa Như.”
Hứa Như cắn môi, lại cảnh cáo mình lẫn nữa, nhất định phải điều chỉnh tốt cảm xúc.
Phẫu thuật hoàn thành vào 2 tiếng sau.
Hai giáo sư có quyền và uy vọng cao nhất của khoa thần kinh cùng làm phẫu thuật, cực kỳ đặc sắc, vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, các bác sĩ và y tá quan sát phẫu thuật ở bên ngoài đồng loạt vỗ tay.
Lý Thế Nhiên vẫn mặt bình thản như trước, Bạch Sơn đại khái đã thấy vài chi tiết, rất nhanh liền rời đi.
Sau một lần phẫu thuật, các bác sĩ và y tá tham gia đều rất mệt mỏi.
Hứa Như nhìn đồng hồ, vậy mà đã là rạng sáng.
Cô thu dọn đồ xong, định quay về trường.
Tối nay còn phải thâu đêm làm báo cáo, sáng mai tới bệnh viện.
Ra khỏi phòng làm việc, lại thấy Lý Thế Nhiên cũng đi ra.
Bên cạnh có vài bác sĩ trẻ tuổi đang vây lấy hỏi kinh nghiệm của anh.
Lý Thế Nhiên kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi, liếc mắt thấy Hứa Như, liền gọi cô lại.
Hứa Như nhíu mày, khi quay đầu lại, Lý Thế Nhiên đã đi tới bên cạnh cô.
“Tôi đưa em về trường.”
“Không cần, em bắt xe…”
“Không an toàn.” Giọng nói của Lý Thế Nhiên mang theo chút ý ra lệnh.
Phía sau còn có không ít bác sĩ đang tò mò nhìn hai người.
Hứa Như không muốn nhận sự chú ý như này, bước chân đi càng nhanh hơn.
Nghe thấy phía sau không có bước chân, lòng hơi mất mát, cũng có chút vui mừng.
Đứng ở cửa bệnh viện, cái giờ này, còn rất ít taxi, ứng dụng đặt xe cũng không thể đặt được xe vào lúc này.
Nếu mà đi bộ về trước, cũng mất mấy tiếng…
Cũng chỉ có thể chờ taxi thôi.
Không lâu sau, không chờ được taxi, mà lại chờ được một chiếc xe con màu đen đỗ bên cạnh cô.
Hình như là xe của Lý Thế Nhiên?
Cửa xe hạ xuống, nhưng không phải là Lý Thế Nhiên.
Lý Hằng?
“Tôi vừa tan làm, cô Hứa đang bắt xe sao? Lúc này, căn bản là không có xe.”
“Ừ.” Hứa Như bình tĩnh, vẫn nhìn ra đường như trước.
“Tôi chở cô đi, cô muốn về đâu?”
Hứa Như nhíu mày, còn chưa kịp nói gì, bên cạnh có một cánh tay vươn tới, đã nắm lấy cổ tay cô.
Chẳng kịp trở tay, cô nhào vào một vòng ôm quen thuộc.
Lý Thế Nhiên đen mặt, trực tiếp đưa Hứa Như rời đi.
Lý Hằng nhìn bóng lưng hai người rời đi, ý cười dần trở nên hung ác.