Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-350
CHƯƠNG 350: MUỐN GẦN GŨI VỚI EM HƠN MỘT CHÚT
CHƯƠNG 350: MUỐN GẦN GŨI VỚI EM HƠN MỘT CHÚT
Không bao lâu sau cửa phòng mở ra, bác sĩ đi ra.
Lăng Diệu đã tỉnh lại nhưng tâm trạng của cô ta vẫn rất bất ổn.
“Bệnh nhân bị hoảng sợ, trước mắt đề xuất điều trị bằng thuốc, người nhà có thể đi vào.”
Lăng Thuần đứng ở cửa không đi vào, chỉ nhìn Hứa Như ở cùng cô ta.
Lăng Diệu nhìn lên trần nhà không chớp mắt, một hồi lâu sau mới chậm rãi quay đầu.
“Đây là nơi nào?”
“Bệnh viện.” Hứa Như lo lắng đỡ cô ta ngồi dậy.
Sắc mặt Lăng Diệu tái nhợt đến đáng sợ, sự sợ hãi trong mắt vẫn thật lâu không tiêu tan.
“A.”
“Không sao, Diệu.” Hứa Như ôm cô ta, thân nhiệt của cô ta rất thấp, người vẫn đang run rẩy.
Đó là sự sợ hãi sâu tận xương tủy.
“Tớ có thể xuất viện không?”
“Bác sĩ đang viết đơn, để tớ đi hỏi một chút.”
Dứt lời, Hứa Như đang muốn đi ra ngoài thì Lăng Diệu vô thức túm lấy cô: “Đừng đi...”
Cô ta cụp mắt, nước mắt lưng tròng.
Hứa Như càng thương xót hơn.
“Tớ thật sự rất yếu đuối, tớ không thể chấp nhận bản thân mình như thế này.” Lăng Diệu nỉ non.
“Đó không phải vấn đề của cậu, Diệu Diệu.”
“Là vấn đề của tớ.”
Hứa Như nhìn Lăng Diệu, cô ta đã chìm vào tâm trạng tự trách, khó mà thoát ra được.
Dựa vào lòng Hứa Như, không bao lâu sau Lăng Diệu lại chìm vào giấc ngủ, bên trong thuốc có một chút thành phần thuốc ngủ, có thể giúp cô ta xoa dịu tâm trạng căng thẳng.
Hứa Như đỡ cô nằm xuống, Lăng Thuần không biết đi vào từ lúc nào.
“Tối nay tôi ở cùng em ấy, ngày mai mới có thể xuất viện.”
Hứa Như nhìn đồng hồ, hóa ra đã đến buổi tối rồi.
“Nếu không tôi ở lại đi.” Hứa Như vẫn luôn có chút áy náy với chuyện này.
“Cô không cần tự trách mình, chuyện này không liên quan gì với cô, Diệu Diệu rất mạnh mẽ.” Hứa Như im lặng, không hề rời đi.
Lăng Thuần không khuyên nổi cô, đang định ra ngoài mua cho cô một ít đồ ăn.
“Thích ăn cái gì?”
“Tôi cái gì cũng được.” Hứa Như không muốn ăn gì.
Nhìn vẻ mặt Lăng Diệu ngủ không yên, cô lau mồ hôi nóng đang toát ra trên mặt cô ta giúp cô ta.
Đột nhiên một giọng nói vang lên bên ngoài.
“Diệu Diệu!”
Bên ngoài, Lý Tú Tú sổt sắng đẩy xe lăn, sau đó đi vào, còn có cả Lý Thế Nhiên.
“Vì sao Diệu Diệu lại xảy ra chuyện?” Lý Tú Tú quát lớn nhằm vào Hứa Như.
“Xe của chúng tôi bị theo dõi...”
Còn chưa nói hết lời, Lý Tú Tú đã kéo mạnh Hứa Như lại, đưa tay muốn tát xuống.
Lý Thế Nhiên lập tức ngăn chặn Lý Tú Tú, bảo vệ Hứa Như trong lòng.
“Quấy rối cái gì!”
Lý Tú Tú trợn trừng mắt, nước mắt gần như muốn rơi ra.
“Chắc chăn là cô gây chuyện nên mới hại Diệu Diệu xảy ra chuyện.” Giọng điệu của Lý Tú Tú rất cực đoan.
Lý Thế Nhiên giật cô ta ra, đôi mắt đen lạnh thấu xương nheo lại.
“Anh đã đồng ý cho em tới đây thì yên phận cho anh!”
Lý Tú Tú cắn chặt môi, ánh mắt vẫn không cam lòng nhìn Hứa Như chằm chằm.
Hứa Như lấy lại tinh thần, vô thức muốn đẩy Lý Thế Nhiên ra.
Nhưng anh lại ôm cô rất chặt.
“Lý Thế Nhiên...” Hứa Như nhìn anh.
Sắc mặt người đàn ông lạnh thấu xương, ra lệnh cho Cao Bân ở phía sau: “Đưa cô chủ về.”
Nghe vậy Lý Tú Tú lắc đầu, vẻ mặt từ chối.
“Không... em không về, em muốn ở lại cùng Diệu Diệu.”
Nhưng hiển nhiên là Lý Thế Nhiên không đồng ý, Cao Bân đã tiến đến đặt cô ta lên xe lăn và đẩy cô ta đi ra.
Ánh mắt Lý Tú Tú lập tức oán hận nhìn về phía Hứa Như: “Đều tại cô... Hứa Như...”
Vẻ mặt Hứa Như bình tĩnh, cũng không để ý đến Lý Tú Tú, nhưng cô không vui vì Lý Tú Tú quấy rầy đến việc nghỉ ngơi của Lăng Diệu.
“Đây là bệnh viện, có thể để cho Diệu Diệu nghỉ ngơi thật tốt không?”
Hứa Như ngồi xuống bên cạnh Lăng Diệu thì lại thấy không biết cô ta đã tỉnh lại từ lúc nào.
Mặc dù không mở mắt ra, nhưng hàng mi dài của cô ta chớp chớp.
Lý Tú Tú không nói gì, trong mắt chợt lóe lên sự ảo não.
Vừa rồi nhìn thấy Hứa Như, quả thật là cô ta quá kích động rồi.
“Anh, em muốn ở lại.” Tỉnh táo lại, cô ta nắm lấy ống quần anh trai trông đợi.
Ánh mắt Lý Thế Nhiên từ đầu đến cuối đều rơi trên người Hứa Như, anh nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: “Em chỉ có nửa giờ.”
“Diệu Diệu.” Thấy Lăng Diệu chớp mắt liên tục, Hứa Như nhỏ giọng gọi cô ta.
Cô ta chậm rãi mở mắt ra, cảm xúc đã tốt hơn nhiều.
Lúc nhìn về phía Lý Tú Tú, cô ta cười yếu ớt. “Sao Tú Tú cũng tới đây?”
“Còn không phải là lo cho cậu sao.” Lý Tú Tú đẩy xe lăn tới.
Hứa Như đỡ Lăng Diệu ngồi dậy, Lý Tú Tú ở cùng cô ta, Hứa Như ra ngoài lấy thuốc cho Lý Tú Tú.
Lúc đi qua bên cạnh Lý Thế Nhiên, ánh mắt cô không tự chủ được rơi vào người anh, nhưng lại nhanh chóng rời đi.
Mà Lý Thế Nhiên ở sau lưng cô cũng đi ra theo.
Trong hành lang yên tĩnh, tiếng bước chân đồng nhất của hai người vang vọng rõ rệt.
Cho đến khi đi vào thang máy, Hứa Như muốn nhấn nút thang máy thì Lý Thế Nhiên đã đưa tay ra trước.
Đầu ngón tay cô dán lên mu bàn tay anh, lúc muốn rút về thì Lý Thế Nhiên đã nắm tay cô nhanh hơn.
Hứa Như gần như là trốn tránh lùi về sau.
“Anh thả em ra!” Cô giận dữ.
Lý Thế Nhiên nheo mắt lại, sự lạnh lẽo trong mắt dần dần hiện lên.
Anh lạnh lùng nói: “Tôi không thả thì sao?”
Hứa Như cắn môi, ra sức muốn kéo tay ra, nhưng sao cô có thể là đối thủ của Lý Thế Nhiên được.
“Anh muốn thế nào?” Cô vô cùng tức giận.
“Tôi chỉ muốn gần gũi với em hơn một chút.” Lý Thế Nhiên sáng rực nhìn cô.
Cố ý lộ chuyện Lăng Diệu bị thương cho Lý Tú Tú đúng là vì để đến gặp Hứa Như.
Anh như thế này đến ngay cả chính anh cũng thấy lạ.
Hứa Như sững sờ, dường như cô nghe thấy trong lời nói của Lý Thế Nhiên có một chút yếu đuối.
Có phải là ảo giác của cô không?
Sao anh có thể có tâm trạng như vậy được.
“Ngài Lý, đừng tùy tiện nói đùa.” Hứa Như lạnh lùng nói.
Dứt lời, cô lại lùi ra phía sau lần nữa, cuối cùng rút tay ra.
Nhưng đúng lúc này cửa thang máy đang mở ra, Hứa Như không để ý, thấy cô sắp ngã về sau, Lý Thế Nhiên vững vàng ôm lấy cô.
Cô áp vào ngực anh, hơi thở quen thuộc lan tràn.
“Xưa nay tôi không nói đùa.” Cô nghe thấy giọng nói lành lạnh của anh.
Trở lại phòng bệnh, hình như Lý Tú Tú và Lăng Diệu đang thì thầm gì đó, nhìn thấy Hứa Như đi vào, Lý Tú Tú lập tức không nói chuyện nữa.
“Đến giờ rồi, đi về cùng anh.” Lý Thế Nhiên đi tới.
Lý Tú Tú dẩu môi, hiển nhiên là không quá vui lòng.
Cô ta và Lăng Diệu không thường xuyên gặp nhau, sẽ nhớ mong lắm đây.
“Anh, đêm nay em muốn ở lại.” Lý Tú Tú bướng bỉnh nói.
“Đừng quấy rối.”
“Em không quấy rối.”
Thấy hai người dường như cãi nhau, Lăng Diệu vội mở miệng nói: “Tú Tú, cậu về đi, đợi lát nữa anh tớ về, anh ấy sẽ ở cùng tớ.”
“Nhưng mà...”
“Tớ đã không sao rồi, cậu không cần lo đâu.” Trái lại, Lăng Diệu an ủi Lý Tú Tú.
Nhưng nụ cười yếu ớt của cô ta lại khiến cho Lý Tú Tú càng đau lòng hơn.
Cô ta biết Lăng Diệu sợ hãi bao nhiêu.
“Vậy ngày mai tớ trở lại thăm cậu.”
Trên xe, Lý Tú Tú nhìn vẻ mặt anh trai trên ghế lái.
Cô ta nặng nề mở miệng: “Anh, em đã quyết định.”
“Ừm?”
“Em muốn thi Đại học Lâm Hải.”
CHƯƠNG 350: MUỐN GẦN GŨI VỚI EM HƠN MỘT CHÚT
Không bao lâu sau cửa phòng mở ra, bác sĩ đi ra.
Lăng Diệu đã tỉnh lại nhưng tâm trạng của cô ta vẫn rất bất ổn.
“Bệnh nhân bị hoảng sợ, trước mắt đề xuất điều trị bằng thuốc, người nhà có thể đi vào.”
Lăng Thuần đứng ở cửa không đi vào, chỉ nhìn Hứa Như ở cùng cô ta.
Lăng Diệu nhìn lên trần nhà không chớp mắt, một hồi lâu sau mới chậm rãi quay đầu.
“Đây là nơi nào?”
“Bệnh viện.” Hứa Như lo lắng đỡ cô ta ngồi dậy.
Sắc mặt Lăng Diệu tái nhợt đến đáng sợ, sự sợ hãi trong mắt vẫn thật lâu không tiêu tan.
“A.”
“Không sao, Diệu.” Hứa Như ôm cô ta, thân nhiệt của cô ta rất thấp, người vẫn đang run rẩy.
Đó là sự sợ hãi sâu tận xương tủy.
“Tớ có thể xuất viện không?”
“Bác sĩ đang viết đơn, để tớ đi hỏi một chút.”
Dứt lời, Hứa Như đang muốn đi ra ngoài thì Lăng Diệu vô thức túm lấy cô: “Đừng đi...”
Cô ta cụp mắt, nước mắt lưng tròng.
Hứa Như càng thương xót hơn.
“Tớ thật sự rất yếu đuối, tớ không thể chấp nhận bản thân mình như thế này.” Lăng Diệu nỉ non.
“Đó không phải vấn đề của cậu, Diệu Diệu.”
“Là vấn đề của tớ.”
Hứa Như nhìn Lăng Diệu, cô ta đã chìm vào tâm trạng tự trách, khó mà thoát ra được.
Dựa vào lòng Hứa Như, không bao lâu sau Lăng Diệu lại chìm vào giấc ngủ, bên trong thuốc có một chút thành phần thuốc ngủ, có thể giúp cô ta xoa dịu tâm trạng căng thẳng.
Hứa Như đỡ cô nằm xuống, Lăng Thuần không biết đi vào từ lúc nào.
“Tối nay tôi ở cùng em ấy, ngày mai mới có thể xuất viện.”
Hứa Như nhìn đồng hồ, hóa ra đã đến buổi tối rồi.
“Nếu không tôi ở lại đi.” Hứa Như vẫn luôn có chút áy náy với chuyện này.
“Cô không cần tự trách mình, chuyện này không liên quan gì với cô, Diệu Diệu rất mạnh mẽ.” Hứa Như im lặng, không hề rời đi.
Lăng Thuần không khuyên nổi cô, đang định ra ngoài mua cho cô một ít đồ ăn.
“Thích ăn cái gì?”
“Tôi cái gì cũng được.” Hứa Như không muốn ăn gì.
Nhìn vẻ mặt Lăng Diệu ngủ không yên, cô lau mồ hôi nóng đang toát ra trên mặt cô ta giúp cô ta.
Đột nhiên một giọng nói vang lên bên ngoài.
“Diệu Diệu!”
Bên ngoài, Lý Tú Tú sổt sắng đẩy xe lăn, sau đó đi vào, còn có cả Lý Thế Nhiên.
“Vì sao Diệu Diệu lại xảy ra chuyện?” Lý Tú Tú quát lớn nhằm vào Hứa Như.
“Xe của chúng tôi bị theo dõi...”
Còn chưa nói hết lời, Lý Tú Tú đã kéo mạnh Hứa Như lại, đưa tay muốn tát xuống.
Lý Thế Nhiên lập tức ngăn chặn Lý Tú Tú, bảo vệ Hứa Như trong lòng.
“Quấy rối cái gì!”
Lý Tú Tú trợn trừng mắt, nước mắt gần như muốn rơi ra.
“Chắc chăn là cô gây chuyện nên mới hại Diệu Diệu xảy ra chuyện.” Giọng điệu của Lý Tú Tú rất cực đoan.
Lý Thế Nhiên giật cô ta ra, đôi mắt đen lạnh thấu xương nheo lại.
“Anh đã đồng ý cho em tới đây thì yên phận cho anh!”
Lý Tú Tú cắn chặt môi, ánh mắt vẫn không cam lòng nhìn Hứa Như chằm chằm.
Hứa Như lấy lại tinh thần, vô thức muốn đẩy Lý Thế Nhiên ra.
Nhưng anh lại ôm cô rất chặt.
“Lý Thế Nhiên...” Hứa Như nhìn anh.
Sắc mặt người đàn ông lạnh thấu xương, ra lệnh cho Cao Bân ở phía sau: “Đưa cô chủ về.”
Nghe vậy Lý Tú Tú lắc đầu, vẻ mặt từ chối.
“Không... em không về, em muốn ở lại cùng Diệu Diệu.”
Nhưng hiển nhiên là Lý Thế Nhiên không đồng ý, Cao Bân đã tiến đến đặt cô ta lên xe lăn và đẩy cô ta đi ra.
Ánh mắt Lý Tú Tú lập tức oán hận nhìn về phía Hứa Như: “Đều tại cô... Hứa Như...”
Vẻ mặt Hứa Như bình tĩnh, cũng không để ý đến Lý Tú Tú, nhưng cô không vui vì Lý Tú Tú quấy rầy đến việc nghỉ ngơi của Lăng Diệu.
“Đây là bệnh viện, có thể để cho Diệu Diệu nghỉ ngơi thật tốt không?”
Hứa Như ngồi xuống bên cạnh Lăng Diệu thì lại thấy không biết cô ta đã tỉnh lại từ lúc nào.
Mặc dù không mở mắt ra, nhưng hàng mi dài của cô ta chớp chớp.
Lý Tú Tú không nói gì, trong mắt chợt lóe lên sự ảo não.
Vừa rồi nhìn thấy Hứa Như, quả thật là cô ta quá kích động rồi.
“Anh, em muốn ở lại.” Tỉnh táo lại, cô ta nắm lấy ống quần anh trai trông đợi.
Ánh mắt Lý Thế Nhiên từ đầu đến cuối đều rơi trên người Hứa Như, anh nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: “Em chỉ có nửa giờ.”
“Diệu Diệu.” Thấy Lăng Diệu chớp mắt liên tục, Hứa Như nhỏ giọng gọi cô ta.
Cô ta chậm rãi mở mắt ra, cảm xúc đã tốt hơn nhiều.
Lúc nhìn về phía Lý Tú Tú, cô ta cười yếu ớt. “Sao Tú Tú cũng tới đây?”
“Còn không phải là lo cho cậu sao.” Lý Tú Tú đẩy xe lăn tới.
Hứa Như đỡ Lăng Diệu ngồi dậy, Lý Tú Tú ở cùng cô ta, Hứa Như ra ngoài lấy thuốc cho Lý Tú Tú.
Lúc đi qua bên cạnh Lý Thế Nhiên, ánh mắt cô không tự chủ được rơi vào người anh, nhưng lại nhanh chóng rời đi.
Mà Lý Thế Nhiên ở sau lưng cô cũng đi ra theo.
Trong hành lang yên tĩnh, tiếng bước chân đồng nhất của hai người vang vọng rõ rệt.
Cho đến khi đi vào thang máy, Hứa Như muốn nhấn nút thang máy thì Lý Thế Nhiên đã đưa tay ra trước.
Đầu ngón tay cô dán lên mu bàn tay anh, lúc muốn rút về thì Lý Thế Nhiên đã nắm tay cô nhanh hơn.
Hứa Như gần như là trốn tránh lùi về sau.
“Anh thả em ra!” Cô giận dữ.
Lý Thế Nhiên nheo mắt lại, sự lạnh lẽo trong mắt dần dần hiện lên.
Anh lạnh lùng nói: “Tôi không thả thì sao?”
Hứa Như cắn môi, ra sức muốn kéo tay ra, nhưng sao cô có thể là đối thủ của Lý Thế Nhiên được.
“Anh muốn thế nào?” Cô vô cùng tức giận.
“Tôi chỉ muốn gần gũi với em hơn một chút.” Lý Thế Nhiên sáng rực nhìn cô.
Cố ý lộ chuyện Lăng Diệu bị thương cho Lý Tú Tú đúng là vì để đến gặp Hứa Như.
Anh như thế này đến ngay cả chính anh cũng thấy lạ.
Hứa Như sững sờ, dường như cô nghe thấy trong lời nói của Lý Thế Nhiên có một chút yếu đuối.
Có phải là ảo giác của cô không?
Sao anh có thể có tâm trạng như vậy được.
“Ngài Lý, đừng tùy tiện nói đùa.” Hứa Như lạnh lùng nói.
Dứt lời, cô lại lùi ra phía sau lần nữa, cuối cùng rút tay ra.
Nhưng đúng lúc này cửa thang máy đang mở ra, Hứa Như không để ý, thấy cô sắp ngã về sau, Lý Thế Nhiên vững vàng ôm lấy cô.
Cô áp vào ngực anh, hơi thở quen thuộc lan tràn.
“Xưa nay tôi không nói đùa.” Cô nghe thấy giọng nói lành lạnh của anh.
Trở lại phòng bệnh, hình như Lý Tú Tú và Lăng Diệu đang thì thầm gì đó, nhìn thấy Hứa Như đi vào, Lý Tú Tú lập tức không nói chuyện nữa.
“Đến giờ rồi, đi về cùng anh.” Lý Thế Nhiên đi tới.
Lý Tú Tú dẩu môi, hiển nhiên là không quá vui lòng.
Cô ta và Lăng Diệu không thường xuyên gặp nhau, sẽ nhớ mong lắm đây.
“Anh, đêm nay em muốn ở lại.” Lý Tú Tú bướng bỉnh nói.
“Đừng quấy rối.”
“Em không quấy rối.”
Thấy hai người dường như cãi nhau, Lăng Diệu vội mở miệng nói: “Tú Tú, cậu về đi, đợi lát nữa anh tớ về, anh ấy sẽ ở cùng tớ.”
“Nhưng mà...”
“Tớ đã không sao rồi, cậu không cần lo đâu.” Trái lại, Lăng Diệu an ủi Lý Tú Tú.
Nhưng nụ cười yếu ớt của cô ta lại khiến cho Lý Tú Tú càng đau lòng hơn.
Cô ta biết Lăng Diệu sợ hãi bao nhiêu.
“Vậy ngày mai tớ trở lại thăm cậu.”
Trên xe, Lý Tú Tú nhìn vẻ mặt anh trai trên ghế lái.
Cô ta nặng nề mở miệng: “Anh, em đã quyết định.”
“Ừm?”
“Em muốn thi Đại học Lâm Hải.”