Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-340
CHƯƠNG 340: TÂM LOẠN NHƯ MA
CHƯƠNG 340: TÂM LOẠN NHƯ MA
Từ đầu đến cuối ánh mắt của Lý Thế Nhiên đều xem báo cáo ở trên tay.
Hứa Như đi khỏi rất nhanh, chỉ là đi đến cửa thì sau lưng liền vang đến giọng nói của Lý Thế Nhiên: “Có đồ bị rơi kìa.”
Cô dừng chân lại, mới phát hiện lúc nãy lấy điện thoại di động thì túi tiền bị rơi ra.
Lý Thế Nhiên nhặt lên, ở bên trong có kẹp một tấm ảnh.
Hứa Như dừng lại một chút, gần như là lập tức giật lấy.
Nhưng mà Lý Thế Nhiên đã nhìn thấy ảnh chụp, là bóng lưng của anh mang theo khẩu trang đứng ở trong phòng thí nghiệm, nhưng chắc chắn không phải được chụp gần đây.
Chắc có lẽ là... hơn nửa năm trước.
“Sao anh lại xem lung tung đồ của tôi.” Hứa Như tức giận.
Muốn lấy lại túi tiền, nhưng Lý Thế Nhiên lại giơ lên cao, Hứa Như với không tới.
“Đồ của em?” Anh nhíu mày, trực tiếp rút tấm ảnh từ trong túi tiền ra: “Vậy tại sao lại có hình của tôi?”
“Tôi chỉ là quên lấy ra thôi.”
“Phải vậy không?” Rõ ràng là Lý Thế Nhiên không tin.
“Đúng vậy! Anh mau trả lại cho tôi đi.”
“Không phải là em đã nói chúng ta không có quan hệ gì sao? Vậy thì tôi sẽ lấy ảnh chụp đi.” Lý Thế Nhiên bỏ tấm ảnh vào trong túi của mình.
Hứa Như dừng lại một chút, vẻ mất mát lóe lên trong đáy mắt.
“Vậy bây giờ anh có thể trả túi tiền lại cho tôi chưa?” Cô mở tay ra.
“Ừm.”
Cầm lấy túi tiền, Hứa Như rời khỏi rất nhanh.
Chỉ là dường như trên túi tiền vẫn còn nhiệt độ của Lý Thế Nhiên đang thiêu đốt cô.
Cô mở túi tiền ra, không còn ảnh chụp của Lý Thế Nhiên nữa.
Trống trơn.
Rất không quen.
Ở bên ngoài, Lăng Thuần nhìn thấy Hứa Như đi ra, phong độ mở cửa xe ra cho cô.
Sắc mặt của Hứa Như thờ ơ, trong đầu đều đang suy nghĩ về Lý Thế Nhiên.
Lúc anh lấy ảnh chụp ra, thái độ đó lại lạnh lùng.
Cô vẫn còn đang đoán mò cái gì chứ, đây không phải là kết quả tốt nhất ư?
Nhưng sao trong lòng lại thấy không thoải mái.
“Hứa Như."
Lăng Thuần lên tiếng gọi cô mấy lần, Hứa Như mới hồi phục lại tinh thần.
Mà anh ta nghiêng người qua muốn thắt dây an toàn cho cô.
Hứa Như đẩy anh ta ra: “Tự tôi làm là được rồi.”
Sự tức giận chợt lóe lên trong mắt của Lăng Thuần, nhưng bị anh ta che giấu rất tốt.
Nửa tiếng đồng hồ sau, xe hơi chạy đến phòng hòa nhạc, Lăng Diệu đã chờ ở đó.
“May mắn là bây giờ vẫn còn chưa bắt đầu, chúng ta vào ngay đi thôi.”
Lúc này Hứa Như mới nhìn thấy ở bên cạnh của Lăng Diệu có một bạn học nam.
Dường như là gần đây Lăng Diệu cũng rất thân thiết với cậu ta, tên là Khương Trì, là sinh viên của khoa thần kinh, cùng năm học với Hứa Như.
“Hứa Như."
Hai người cũng đã từng gặp nhau vài lần, Khương Trì chủ động chào hỏi.
Hứa Như cười cười đi đến bên cạnh của Lăng Diệu: “Người theo đuổi cậu đó à?”
“Bạn học! Bạn học bình thường thôi!” Lăng Diệu làm sáng tỏ.
Hứa Như bán tính bán nghi nhìn cô ta.
Bước vào phòng hòa nhạc, Hứa Như mới phát hiện Lăng Diệu và Khương Trì là ở một khu khác, mà cô với Lăng Thuần thì lại ở khu vực cao cấp hơn.
Dường như liền biến thành buổi hẹn hò của cô và Lăng Thuần.
Hứa Như cảm thấy mất tự nhiên, may mắn là không bao lâu buổi hòa nhạc liền bắt đầu.
Ở xung quanh dần dần yên tĩnh lại, tiếng đàn violon êm tai vang lên làm cho tâm trạng phiền não lúc đầu của Hứa Như đã bình tĩnh không ít.
Âm nhạc vừa cất lên, người ở bên cạnh là ai cũng không quan trọng nữa.
Đây là lần đầu tiên Hứa Như nghe buổi hòa nhạc, mặc dù không thể nói là yêu thích, nhưng ít ra thì nó chắc chắn là sự hưởng thụ của tâm hồn.
Buổi hòa nhạc kéo dài ba tiếng đồng hồ, thẳng cho đến khi kết thúc và tiếng vỗ tay vang lên ở bốn phía, cô mới khôi phục lại tinh thần.
“Cảm thấy như thế nào?” Lăng Thuần hỏi cô.
Hứa Như nở nụ cười: “Buổi hòa nhạc rất tuyệt, tôi rất thích.”
“Em thích thì được rồi.” Giọng nói của Lăng Thuần phấn chấn.
Hứa Như ngây người, nhanh chóng tránh né tầm mắt.
Lúc bước ra khỏi phòng hòa nhạc thì có mấy bậc thang, Hứa Như không chú ý đến thiếu chút nữa là bị vấp ngã.
Lăng Thuần lập tức nắm cổ tay của cô lại.
“Cẩn thận đó!”
Hứa Như nhíu mày đẩy anh ta ra, nhìn xung quanh, dường như đã không nhìn thấy bóng dáng của Lăng Diệu.
Cô muốn gọi điện thoại cho cô ta, lại bị Lăng Thuần ngăn cản.
“Em ấy đã về rồi, để tôi đưa em về.”
“Không cần đâu, ở bên cạnh chính là trường học, tôi đi về cũng tiện hơn.” Hứa Như lắc đầu.
Cô ngước mắt lên nhìn Lăng Thuần: “Cảm ơn anh về cái vé của buổi tối hôm nay.”
“Em biết mà, đều là vì em, Hứa Như à.” Ánh mắt của Lăng Thuần trở nên dịu dàng.
Gần như là anh ta chưa từng lộ ra vẻ mặt như thế, trừ phi là đối mặt với Hứa Như.
“Lăng Thuần, chúng ta không thể nào đâu.” Hứa Như lạnh lùng đánh gãy lời anh ta rồi xoay người rời đi.
Hai tay Lăng Thuần đút vào trong túi quần, đôi mắt thâm thúy từ từ nheo lại.
Ánh mắt dừng ở trên người của Hứa Như rất lâu.
Trở lại ký túc xá, quả nhiên Lăng Diệu đã về rồi.
“Lăng Diệu, tớ rất tức giận.”
Hứa Như xụ mặt xuống.
Lăng Diệu mở túi khoai tây chiên ra đang ăn rất là háo hức, nhìn đồng hồ, cô ta còn tưởng rằng anh trai sẽ chở Hứa Như đi ăn khuya xong rồi mới trở về nữa chứ...
Cô ta lập tức đi đến: “Hứa Như, cậu tức giận cái gì?”
Cô ta cảm thấy là mình cũng không hề quá đáng...
“Sau này Lăng Thuần có muốn hẹn tớ thì cứ trực tiếp từ chối đi.”
Lăng Diệu khó xử nhíu mày, một bên là anh trai, một bên là bạn cùng phòng...
Ai cũng không thể đắc tội được!
“Cậu cảm thấy là anh trai của tớ không tốt hả?” Lăng Diệu xách cái ghế đến ngồi xuống.
“Không tốt!” Hứa Như trả lời mà không cần suy nghĩ.
“Không tốt ở chỗ nào, để tớ kêu anh ấy thay đổi.”
“Cho dù có thay đổi thì tớ cũng sẽ không thích anh ta.”
“Thôi được rồi, tớ còn tưởng là trong đêm hòa nhạc lãng mạn vào tối hôm nay hai người sẽ va chạm tạo ra tia lửa gì đó chứ..."
Hứa Như: ...
Cô tức giận trừng mắt nhìn Lăng Diệu: “Trước kia sẽ không, bây giờ sẽ không, sau này sẽ càng không!”
“Được thôi, xem ra là cậu thật sự cố chấp với Lý Thế Nhiên mà.”
Nghe thấy cái tên này, sắc mặt của Hứa Như liền cứng đờ.
“Bây giờ tớ chỉ chuyên tâm vào chuyện học hành thôi.”
“Có phải vậy không? Nếu như sau này Lý Thế Nhiên giảng dạy cho cậu, cậu còn có thể nói như vậy à?”
“Lăng Diệu, tớ và Lý Thế Nhiên đã ký tên ly hôn trên giấy trắng mực đen rồi!” Hứa Như giải thích nhiều lần.
“Vậy thì cũng có thể kết hôn lại mà, nhưng mà vẫn đừng, vậy thì anh trai của tớ sẽ đau lòng chết mất.”
“Được rồi đó, đề tài này dừng lại ở đây đi, tớ còn phải làm bài tập.”
“Cuối tuần này, Lý Thế Nhiên thật sự đến đây đó, có muốn tớ nghe ngóng tin tức cho cậu lúc nào anh ấy lên lớp không?” Lăng Diệu nhích lại gần.
Hứa Như đẩy mặt của cô ta ra: “Không cần đâu!”
“À đúng rồi, có phải là Khương Trì đang theo đuổi cậu không?” Hứa Như dứt khoát nói sang chủ đề khác.
Gần đây Lăng Diệu và Khương Trì rất thân thiết với nhau.
Hơn nữa tối hôm nay Khương Trì cũng đến.
Lăng Diệu lớn lên xinh đẹp, tính cách lại hào phóng đáng yêu, bình thường cũng có không ít người yêu thích.
Nhưng mà hình như cũng chỉ có Khương Trì có thể ở bên cạnh của cô ta.
Nghe vậy, Lăng Diệu cắn môi quay đầu nói: “Làm gì có đâu.”
“Chẳng lẽ là cậu đang theo đuổi cậu ta hả?” Hứa Như nhíu mày.
Một giây sau, Lăng Diệu lập tức che miệng của Hứa Như lại: “Dĩ nhiên là không phải rồi! Dù sao thì tớ cũng là cô cả nhà họ Lăng đó, sao tớ có thể theo đuổi cái tên vô dụng đó.”
Hứa Như bật cười: “Ai mà biết được!”
Khuôn mặt của Lăng Diệu không nhịn được mà đỏ lên...
...
Đầu tuần, tin tức về chuyện Lý Thế Nhiên đảm nhiệm chức giáo sư đặc biệt của đại học lâm hải được lan truyền rất nhanh.
Thứ sáu mỗi tuần anh sẽ đến giảng dạy cho học sinh của khoa thần kinh, mỗi tuần có hai tiết.
Tin tức này không thể nghi ngờ gì đã làm cho tất cả sinh viên của đại học lâm hải rất háo hức, cho dù là Lý Thế Nhiên chỉ có lịch giảng dạy ở khoa thần kinh, nhưng mà những bạn học của chuyên ngành khác cũng có thể đến dự thính.
Hứa Như tải thời khóa biểu mới xuống, tiết đầu tiên của thứ sáu chính là tiết học của Lý Thế Nhiên.
Bực bội vò đầu, cô nằm ở trên giường, trong đầu không tự giác nhớ đến hình ảnh Lý Thế Nhiên đứng trên bục giảng, mặc áo sơ mi trắng, quần tây, vẻ mặt anh tuấn, từ đầu đến cuối sắc mặt đều ôn hòa nho nhã...
Chớp chớp mắt, chỉ là suy nghĩ đến thôi... vậy mà trong lòng lại rối bời...
CHƯƠNG 340: TÂM LOẠN NHƯ MA
Từ đầu đến cuối ánh mắt của Lý Thế Nhiên đều xem báo cáo ở trên tay.
Hứa Như đi khỏi rất nhanh, chỉ là đi đến cửa thì sau lưng liền vang đến giọng nói của Lý Thế Nhiên: “Có đồ bị rơi kìa.”
Cô dừng chân lại, mới phát hiện lúc nãy lấy điện thoại di động thì túi tiền bị rơi ra.
Lý Thế Nhiên nhặt lên, ở bên trong có kẹp một tấm ảnh.
Hứa Như dừng lại một chút, gần như là lập tức giật lấy.
Nhưng mà Lý Thế Nhiên đã nhìn thấy ảnh chụp, là bóng lưng của anh mang theo khẩu trang đứng ở trong phòng thí nghiệm, nhưng chắc chắn không phải được chụp gần đây.
Chắc có lẽ là... hơn nửa năm trước.
“Sao anh lại xem lung tung đồ của tôi.” Hứa Như tức giận.
Muốn lấy lại túi tiền, nhưng Lý Thế Nhiên lại giơ lên cao, Hứa Như với không tới.
“Đồ của em?” Anh nhíu mày, trực tiếp rút tấm ảnh từ trong túi tiền ra: “Vậy tại sao lại có hình của tôi?”
“Tôi chỉ là quên lấy ra thôi.”
“Phải vậy không?” Rõ ràng là Lý Thế Nhiên không tin.
“Đúng vậy! Anh mau trả lại cho tôi đi.”
“Không phải là em đã nói chúng ta không có quan hệ gì sao? Vậy thì tôi sẽ lấy ảnh chụp đi.” Lý Thế Nhiên bỏ tấm ảnh vào trong túi của mình.
Hứa Như dừng lại một chút, vẻ mất mát lóe lên trong đáy mắt.
“Vậy bây giờ anh có thể trả túi tiền lại cho tôi chưa?” Cô mở tay ra.
“Ừm.”
Cầm lấy túi tiền, Hứa Như rời khỏi rất nhanh.
Chỉ là dường như trên túi tiền vẫn còn nhiệt độ của Lý Thế Nhiên đang thiêu đốt cô.
Cô mở túi tiền ra, không còn ảnh chụp của Lý Thế Nhiên nữa.
Trống trơn.
Rất không quen.
Ở bên ngoài, Lăng Thuần nhìn thấy Hứa Như đi ra, phong độ mở cửa xe ra cho cô.
Sắc mặt của Hứa Như thờ ơ, trong đầu đều đang suy nghĩ về Lý Thế Nhiên.
Lúc anh lấy ảnh chụp ra, thái độ đó lại lạnh lùng.
Cô vẫn còn đang đoán mò cái gì chứ, đây không phải là kết quả tốt nhất ư?
Nhưng sao trong lòng lại thấy không thoải mái.
“Hứa Như."
Lăng Thuần lên tiếng gọi cô mấy lần, Hứa Như mới hồi phục lại tinh thần.
Mà anh ta nghiêng người qua muốn thắt dây an toàn cho cô.
Hứa Như đẩy anh ta ra: “Tự tôi làm là được rồi.”
Sự tức giận chợt lóe lên trong mắt của Lăng Thuần, nhưng bị anh ta che giấu rất tốt.
Nửa tiếng đồng hồ sau, xe hơi chạy đến phòng hòa nhạc, Lăng Diệu đã chờ ở đó.
“May mắn là bây giờ vẫn còn chưa bắt đầu, chúng ta vào ngay đi thôi.”
Lúc này Hứa Như mới nhìn thấy ở bên cạnh của Lăng Diệu có một bạn học nam.
Dường như là gần đây Lăng Diệu cũng rất thân thiết với cậu ta, tên là Khương Trì, là sinh viên của khoa thần kinh, cùng năm học với Hứa Như.
“Hứa Như."
Hai người cũng đã từng gặp nhau vài lần, Khương Trì chủ động chào hỏi.
Hứa Như cười cười đi đến bên cạnh của Lăng Diệu: “Người theo đuổi cậu đó à?”
“Bạn học! Bạn học bình thường thôi!” Lăng Diệu làm sáng tỏ.
Hứa Như bán tính bán nghi nhìn cô ta.
Bước vào phòng hòa nhạc, Hứa Như mới phát hiện Lăng Diệu và Khương Trì là ở một khu khác, mà cô với Lăng Thuần thì lại ở khu vực cao cấp hơn.
Dường như liền biến thành buổi hẹn hò của cô và Lăng Thuần.
Hứa Như cảm thấy mất tự nhiên, may mắn là không bao lâu buổi hòa nhạc liền bắt đầu.
Ở xung quanh dần dần yên tĩnh lại, tiếng đàn violon êm tai vang lên làm cho tâm trạng phiền não lúc đầu của Hứa Như đã bình tĩnh không ít.
Âm nhạc vừa cất lên, người ở bên cạnh là ai cũng không quan trọng nữa.
Đây là lần đầu tiên Hứa Như nghe buổi hòa nhạc, mặc dù không thể nói là yêu thích, nhưng ít ra thì nó chắc chắn là sự hưởng thụ của tâm hồn.
Buổi hòa nhạc kéo dài ba tiếng đồng hồ, thẳng cho đến khi kết thúc và tiếng vỗ tay vang lên ở bốn phía, cô mới khôi phục lại tinh thần.
“Cảm thấy như thế nào?” Lăng Thuần hỏi cô.
Hứa Như nở nụ cười: “Buổi hòa nhạc rất tuyệt, tôi rất thích.”
“Em thích thì được rồi.” Giọng nói của Lăng Thuần phấn chấn.
Hứa Như ngây người, nhanh chóng tránh né tầm mắt.
Lúc bước ra khỏi phòng hòa nhạc thì có mấy bậc thang, Hứa Như không chú ý đến thiếu chút nữa là bị vấp ngã.
Lăng Thuần lập tức nắm cổ tay của cô lại.
“Cẩn thận đó!”
Hứa Như nhíu mày đẩy anh ta ra, nhìn xung quanh, dường như đã không nhìn thấy bóng dáng của Lăng Diệu.
Cô muốn gọi điện thoại cho cô ta, lại bị Lăng Thuần ngăn cản.
“Em ấy đã về rồi, để tôi đưa em về.”
“Không cần đâu, ở bên cạnh chính là trường học, tôi đi về cũng tiện hơn.” Hứa Như lắc đầu.
Cô ngước mắt lên nhìn Lăng Thuần: “Cảm ơn anh về cái vé của buổi tối hôm nay.”
“Em biết mà, đều là vì em, Hứa Như à.” Ánh mắt của Lăng Thuần trở nên dịu dàng.
Gần như là anh ta chưa từng lộ ra vẻ mặt như thế, trừ phi là đối mặt với Hứa Như.
“Lăng Thuần, chúng ta không thể nào đâu.” Hứa Như lạnh lùng đánh gãy lời anh ta rồi xoay người rời đi.
Hai tay Lăng Thuần đút vào trong túi quần, đôi mắt thâm thúy từ từ nheo lại.
Ánh mắt dừng ở trên người của Hứa Như rất lâu.
Trở lại ký túc xá, quả nhiên Lăng Diệu đã về rồi.
“Lăng Diệu, tớ rất tức giận.”
Hứa Như xụ mặt xuống.
Lăng Diệu mở túi khoai tây chiên ra đang ăn rất là háo hức, nhìn đồng hồ, cô ta còn tưởng rằng anh trai sẽ chở Hứa Như đi ăn khuya xong rồi mới trở về nữa chứ...
Cô ta lập tức đi đến: “Hứa Như, cậu tức giận cái gì?”
Cô ta cảm thấy là mình cũng không hề quá đáng...
“Sau này Lăng Thuần có muốn hẹn tớ thì cứ trực tiếp từ chối đi.”
Lăng Diệu khó xử nhíu mày, một bên là anh trai, một bên là bạn cùng phòng...
Ai cũng không thể đắc tội được!
“Cậu cảm thấy là anh trai của tớ không tốt hả?” Lăng Diệu xách cái ghế đến ngồi xuống.
“Không tốt!” Hứa Như trả lời mà không cần suy nghĩ.
“Không tốt ở chỗ nào, để tớ kêu anh ấy thay đổi.”
“Cho dù có thay đổi thì tớ cũng sẽ không thích anh ta.”
“Thôi được rồi, tớ còn tưởng là trong đêm hòa nhạc lãng mạn vào tối hôm nay hai người sẽ va chạm tạo ra tia lửa gì đó chứ..."
Hứa Như: ...
Cô tức giận trừng mắt nhìn Lăng Diệu: “Trước kia sẽ không, bây giờ sẽ không, sau này sẽ càng không!”
“Được thôi, xem ra là cậu thật sự cố chấp với Lý Thế Nhiên mà.”
Nghe thấy cái tên này, sắc mặt của Hứa Như liền cứng đờ.
“Bây giờ tớ chỉ chuyên tâm vào chuyện học hành thôi.”
“Có phải vậy không? Nếu như sau này Lý Thế Nhiên giảng dạy cho cậu, cậu còn có thể nói như vậy à?”
“Lăng Diệu, tớ và Lý Thế Nhiên đã ký tên ly hôn trên giấy trắng mực đen rồi!” Hứa Như giải thích nhiều lần.
“Vậy thì cũng có thể kết hôn lại mà, nhưng mà vẫn đừng, vậy thì anh trai của tớ sẽ đau lòng chết mất.”
“Được rồi đó, đề tài này dừng lại ở đây đi, tớ còn phải làm bài tập.”
“Cuối tuần này, Lý Thế Nhiên thật sự đến đây đó, có muốn tớ nghe ngóng tin tức cho cậu lúc nào anh ấy lên lớp không?” Lăng Diệu nhích lại gần.
Hứa Như đẩy mặt của cô ta ra: “Không cần đâu!”
“À đúng rồi, có phải là Khương Trì đang theo đuổi cậu không?” Hứa Như dứt khoát nói sang chủ đề khác.
Gần đây Lăng Diệu và Khương Trì rất thân thiết với nhau.
Hơn nữa tối hôm nay Khương Trì cũng đến.
Lăng Diệu lớn lên xinh đẹp, tính cách lại hào phóng đáng yêu, bình thường cũng có không ít người yêu thích.
Nhưng mà hình như cũng chỉ có Khương Trì có thể ở bên cạnh của cô ta.
Nghe vậy, Lăng Diệu cắn môi quay đầu nói: “Làm gì có đâu.”
“Chẳng lẽ là cậu đang theo đuổi cậu ta hả?” Hứa Như nhíu mày.
Một giây sau, Lăng Diệu lập tức che miệng của Hứa Như lại: “Dĩ nhiên là không phải rồi! Dù sao thì tớ cũng là cô cả nhà họ Lăng đó, sao tớ có thể theo đuổi cái tên vô dụng đó.”
Hứa Như bật cười: “Ai mà biết được!”
Khuôn mặt của Lăng Diệu không nhịn được mà đỏ lên...
...
Đầu tuần, tin tức về chuyện Lý Thế Nhiên đảm nhiệm chức giáo sư đặc biệt của đại học lâm hải được lan truyền rất nhanh.
Thứ sáu mỗi tuần anh sẽ đến giảng dạy cho học sinh của khoa thần kinh, mỗi tuần có hai tiết.
Tin tức này không thể nghi ngờ gì đã làm cho tất cả sinh viên của đại học lâm hải rất háo hức, cho dù là Lý Thế Nhiên chỉ có lịch giảng dạy ở khoa thần kinh, nhưng mà những bạn học của chuyên ngành khác cũng có thể đến dự thính.
Hứa Như tải thời khóa biểu mới xuống, tiết đầu tiên của thứ sáu chính là tiết học của Lý Thế Nhiên.
Bực bội vò đầu, cô nằm ở trên giường, trong đầu không tự giác nhớ đến hình ảnh Lý Thế Nhiên đứng trên bục giảng, mặc áo sơ mi trắng, quần tây, vẻ mặt anh tuấn, từ đầu đến cuối sắc mặt đều ôn hòa nho nhã...
Chớp chớp mắt, chỉ là suy nghĩ đến thôi... vậy mà trong lòng lại rối bời...