Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-234
CHƯƠNG 234: LÀ THỨ ĐỨNG ĐẦU TRONG LÒNG ANH
CHƯƠNG 234: LÀ THỨ ĐỨNG ĐẦU TRONG LÒNG ANH
Ba ngày sau, vụ án hối lộ ở trường đại học Nam Thành chính thức mở phiên toà.
Lý Thế Nhiên và Hứa Như tới đây.
Vụ án đã được điều tra rõ ràng từ trước, Hứa Như ngồi trên ghế nhân chứng, thờ ơ với tất cả các ánh mắt nhìn tới.
Vụ án này dựng lên vì cô, lại liên luỵ đến vụ hối lộ thối nát trong trường mười năm gần đây, không ít người có lòng thù địch với cô.
Cô rũ mắt, im lặng nghe xét xử cuối cùng.
Khiến cô bất ngờ là tội ác của Tần Nhi bị phán nhẹ nhất, chỉ ở tù một năm.
Còn Trần Minh Thành lại bị nhận định là hãm hại Hứa Như, xâm phạm quyền danh dự của cô, thành lập tội phỉ báng, các giáo sư nhân viên liên quan đều lần lượt bị phán xử.
Nghe thấy Trần Minh Thành bị phán ba mươi năm, Hứa Như cảm nhận được rõ ràng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía mình.
Cô hờ hững quay đầu, thấy đã xem như xong thì rời đi.
Đối với kết quả, cô tin tưởng vào phán xử của toà án, không hề dị nghị nhiều.
Rời khỏi ghế nhân chứng, Kỳ Chiến chặn trước mặt cô.
“Cô không tò mò vì sao tất cả tội danh đều rơi trên người Trần Minh Thành à?” Kỳ Chiến hỏi.
“Cảnh sát đã điều tra rõ ràng rồi, là anh ta xúi giục nhân viên bên nhà trường cố ý vu oan tôi, anh ta có tội không phải chuyện đương nhiên sao?”
“Động cơ Trần Minh Thành hại cô là gì?”
“Kỳ Chiến, anh muốn nói gì với tôi?” Hứa Như đề phòng nhìn anh ta.
“Sau lưng Trần Minh Thành không có ai chống lưng, anh ta ôm hết tội là rất bình thường, nhưng Tần Nhi thì sao?”
“Nếu có người muốn giảm hình phạt giúp Tần Nhi, người kia cũng là anh không phải sao?” Dù sao Kỳ Thị thu mua Tần Thị, hai nhà cũng rất thân với nhau.
Kỳ Chiến cười: “Hứa Như, người đàn ông có thể một tay che trời ở Nam Thành, cô nghĩ đó là ai.”
Lý Thế Nhiên.
Trong đầu xuất hiện cái tên này, cô đột nhiên thấy bối rối.
Không thể nào.
“Tôi không biết anh đang nói gì cả.”
Biết Hứa Như đã nghĩ đến là ai, Kỳ Chiến không nói tiếp nữa, cắm hay tay vào túi, hờ hững nói: “Tôi chỉ nhắc nhở cô thôi, tôi cũng không có chứng cứ, cô không tin tôi cũng hết cách.”
Hứa Như đứng trong hành lang nhìn bóng lưng Kỳ Chiến đi xa.
Xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, Hứa Như lắc đầu, không, cô không thể tin lời Kỳ Chiến.
Nhưng sự nghi ngờ trong đáy lòng lại sinh trưởng như dây leo, tất cả chứng cứ vốn đều nhằm vào Tần Nhi, nhưng sau đó lại bắt Trần Minh Thành. Ngay lúc nãy, cô cũng nghe thấy phán xét của quan toà, không khớp với điều tra của cảnh sát lúc trước.
“Bà Lý.” Giọng nói trầm thấp kéo suy nghĩ của cô về, sắc mặt tái nhợt của cô xuất hiện trong đáy mắt Lý Thế Nhiên.
“Mệt à?” Anh ôm cô.
Hứa Như không trả lời, đột nhiên đẩy mạnh anh ra.
Ánh mắt người đàn ông trở nên lạnh lẽo.
Lúc này cô mới thấy hình như khi nãy mình hơi quá khích.
“Phải.” Cô gật đầu, che giấu cảm xúc của mình.
Lý Thế Nhiên không hỏi nhiều, ôm cô rời đi.
Nhưng lời nói của Kỳ Chiến lại quanh quẩn trong đầu Hứa Như rất lâu.
Vịnh nhà họ Lý.
Hứa Như xem tin tức trên mạng, hôm nay mở phiên toà chỉ phán xử một phần nhân viên, cả vụ án ảnh hưởng rất rộng, trước mắt vẫn còn đang điều tra.
Vì sự kiện này, danh tiếng của trường đại học Nam Thành liên tục sa sút.
Suy cho cùng nó cũng là trường cũ của cô, tuy Hứa Như thất vọng nhưng cũng có lo lắng.
Nhận được điện thoại của Hiệu trưởng kêu cô về giường lấy chứng nhận tốt nghiệp, ngay hôm sau cô lập tức đi qua ngay.
Nếu không phải Hiệu trưởng chủ động giúp cô, chỉ sợ bào chữa của cô không được thông qua thuận lợi như thế.
Nhưng sau lưng chuyện này, đương nhiên cô biết cũng là vì Lý Thế Nhiên.
“Hứa Như à, ngồi xuống đi, không cần gò bó.” Trong văn phòng, Hiệu trưởng hiền lành nói.
“Chuyện của trường gần đây ầm ĩ khiến dư luận xôn xao, không bao lâu Hiệu trưởng là tôi cũng phải tự nhận trách nhiệm từ chức rồi.”
Hiệu trưởng đã năm mươi mấy tuổi, lúc Hứa Như đang học thì ông đã giữ chức, đó là lúc phát triển mạnh nhất của trường đại học Nam Thành.
Nhưng nhìn tình hình bây giờ, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có cách nào trở lại sự huy hoàng lúc trước nữa.
“Hiệu trưởng, bây giờ đã điều tra xong mọi chuyện cũng tốt cho trường và các sinh viên.” Hứa Như an ủi.
“Tôi cũng nghĩ thế, nhưng chuyện này ảnh hưởng quá rộng, tôi cho rằng tra đến bây giờ đã tốt lắm rồi.”
Vốn Hứa Như không muốn làm lớn chuyện như thế, bây giờ chuyện cũng đã vượt khỏi dự tính ban đầu của cô từ lâu rồi.
“Về phần trò, tôi đã suy xét rồi, để trò lên thẳng viện nghiên cứu sinh của đại học Nam Thành, trò thấy sao?”
Hứa Như ngạc nhiên, năm đó cô cũng từng nghĩ đến chuyện xin thẳng lên nghiên cứu sinh, nhưng bào chữa không được thông qua, đương nhiên danh ngạch này cũng không thuộc về cô.
Bây giờ dường như nó lại trở về trước mặt cô rồi.
Nhưng bây giờ đại học Nam Thành cũng không phải trường cô muốn thi.
“Hiệu trưởng, cảm ơn sự đề cử của thầy, nhưng trước mắt tôi không nghĩ đến chuyện thi vào đại học Nam Thành.” Hứa Như thẳng thắn.
Trong lòng cô đang hướng vào một trường đại học xuất sắc hơn của Nam Thành.
Hiệu trưởng gật đầu, vẻ mặt thất vọng.
“Nếu trò đã nghĩ kỹ rồi thì tôi cũng không nói gì thêm nữa, chuyện lần này là tôi bị áp lực không thể không điều tra rõ ràng, Hứa Như, tôi vẫn phải nhắc nhở trò, sau này nên cẩn thận một chút, đây là chứng nhận tốt nghiệp của trò.”
Hiệu trưởng nhíu mày nhìn Hứa Như rời đi, gọi điện thoại cho Lý Thế Nhiên.
“Trường Hứa Như muốn thi, tuyệt đối không thể là đại học Lâm Hải.”
Lấy được bằng tốt nghiệp, Hứa Như rời khỏi trường, nhưng vẫn không hiểu ý của Hiệu trưởng.
Cô nhớ tới lời của Hiệu trưởng, chuyện sẽ không điều tra rõ ràng.
Cho nên, còn sẽ có chuyện gì nữa.
Trở về vịnh nhà họ Lý, không ngờ Lý Thế Nhiên đã về, đang nấu ăn trong bếp.
Trong khoảng thời gian này đa số đều là giúp việc nấu cơm, đã lâu cô không được ăn đồ Lý Thế Nhiên nấu rồi.
Cô đi vào phòng bếp, ôm lấy anh từ phía sau, nói với anh chuyện hôm nay: “Em đi gặp Hiệu trưởng, nhưng em không hiểu lời ông ấy nói lắm.”
“Hả? Nói gì?” Lý Thế Nhiên xoay mặt cô qua, hôn lên đôi môi anh đào của cô.
Hứa Như không trốn được, một lúc lâu hai người mới tách nhau ra.
Hứa Như nghiêm túc nói: “Hiệu trưởng bảo sau này em phải cẩn thận, chẳng lẽ còn có người muốn hại em sao?”
Nghe vậy, đáy mắt Lý Thế Nhiên chợt loé lên sự lạnh lẽo.
Anh nặng nề nói: “Người muốn hại em, anh sẽ không bỏ qua.”
“Thật vậy sao?” Hứa Như nhìn đôi mắt như đá Hắc Diệu của anh.
Giọng nói của cô mang theo mấy phần không chắc.
“Phải, sự an toàn của bà Lý là thứ đứng đầu trong lòng anh.”
Anh nói vậy khiến Hứa Như không có cách nào bình tĩnh được.
Trước giờ cô vẫn luôn không thể nhìn thấu Lý Thế Nhiên.
“Đã nghĩ kỹ muốn thi vào trường nào chưa?” Lý Thế Nhiên hỏi.
“Đại học Lâm Hải, anh cảm thấy thế nào?”
Nghe vậy, sắc mặt Lý Thế Nhiên thay đổi, nhưng cảm xúc đã bị anh giấu đi rất nhanh.
“Anh sẽ không can thiệp vào quyết định của em, nhưng anh không ủng hộ em đăng ký lắm, anh muốn em đăng ký vào đại học Bắc Thành hơn.”
Viện nghiên cứu của Lâm Hải và Bắc Thành đều khá nổi tiếng, không phải Hứa Như chưa từng nghĩ tới.
Nhưng nếu thi vào đại học Bắc Thành, cô sẽ phải đi đến Bắc Thành, cô không muốn rời khỏi Nam Thành.
“Vì sao?” Hứa Như hỏi.
“Trường bên kia có thực lực hơn, nhưng cuối cùng vẫn phải xem quyết định của em.”
Lý Thế Nhiên nói thế, cô bắt đầu do dự.
Nhưng thật ra cô vẫn rất cố chấp với đại học Lâm Hải.
Hứa Như thấy hết sự không vui của Lý Thế Nhiên, trong khoảng thời gian này, quan hệ của hai người thay đổi kỳ diệu.
CHƯƠNG 234: LÀ THỨ ĐỨNG ĐẦU TRONG LÒNG ANH
Ba ngày sau, vụ án hối lộ ở trường đại học Nam Thành chính thức mở phiên toà.
Lý Thế Nhiên và Hứa Như tới đây.
Vụ án đã được điều tra rõ ràng từ trước, Hứa Như ngồi trên ghế nhân chứng, thờ ơ với tất cả các ánh mắt nhìn tới.
Vụ án này dựng lên vì cô, lại liên luỵ đến vụ hối lộ thối nát trong trường mười năm gần đây, không ít người có lòng thù địch với cô.
Cô rũ mắt, im lặng nghe xét xử cuối cùng.
Khiến cô bất ngờ là tội ác của Tần Nhi bị phán nhẹ nhất, chỉ ở tù một năm.
Còn Trần Minh Thành lại bị nhận định là hãm hại Hứa Như, xâm phạm quyền danh dự của cô, thành lập tội phỉ báng, các giáo sư nhân viên liên quan đều lần lượt bị phán xử.
Nghe thấy Trần Minh Thành bị phán ba mươi năm, Hứa Như cảm nhận được rõ ràng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía mình.
Cô hờ hững quay đầu, thấy đã xem như xong thì rời đi.
Đối với kết quả, cô tin tưởng vào phán xử của toà án, không hề dị nghị nhiều.
Rời khỏi ghế nhân chứng, Kỳ Chiến chặn trước mặt cô.
“Cô không tò mò vì sao tất cả tội danh đều rơi trên người Trần Minh Thành à?” Kỳ Chiến hỏi.
“Cảnh sát đã điều tra rõ ràng rồi, là anh ta xúi giục nhân viên bên nhà trường cố ý vu oan tôi, anh ta có tội không phải chuyện đương nhiên sao?”
“Động cơ Trần Minh Thành hại cô là gì?”
“Kỳ Chiến, anh muốn nói gì với tôi?” Hứa Như đề phòng nhìn anh ta.
“Sau lưng Trần Minh Thành không có ai chống lưng, anh ta ôm hết tội là rất bình thường, nhưng Tần Nhi thì sao?”
“Nếu có người muốn giảm hình phạt giúp Tần Nhi, người kia cũng là anh không phải sao?” Dù sao Kỳ Thị thu mua Tần Thị, hai nhà cũng rất thân với nhau.
Kỳ Chiến cười: “Hứa Như, người đàn ông có thể một tay che trời ở Nam Thành, cô nghĩ đó là ai.”
Lý Thế Nhiên.
Trong đầu xuất hiện cái tên này, cô đột nhiên thấy bối rối.
Không thể nào.
“Tôi không biết anh đang nói gì cả.”
Biết Hứa Như đã nghĩ đến là ai, Kỳ Chiến không nói tiếp nữa, cắm hay tay vào túi, hờ hững nói: “Tôi chỉ nhắc nhở cô thôi, tôi cũng không có chứng cứ, cô không tin tôi cũng hết cách.”
Hứa Như đứng trong hành lang nhìn bóng lưng Kỳ Chiến đi xa.
Xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, Hứa Như lắc đầu, không, cô không thể tin lời Kỳ Chiến.
Nhưng sự nghi ngờ trong đáy lòng lại sinh trưởng như dây leo, tất cả chứng cứ vốn đều nhằm vào Tần Nhi, nhưng sau đó lại bắt Trần Minh Thành. Ngay lúc nãy, cô cũng nghe thấy phán xét của quan toà, không khớp với điều tra của cảnh sát lúc trước.
“Bà Lý.” Giọng nói trầm thấp kéo suy nghĩ của cô về, sắc mặt tái nhợt của cô xuất hiện trong đáy mắt Lý Thế Nhiên.
“Mệt à?” Anh ôm cô.
Hứa Như không trả lời, đột nhiên đẩy mạnh anh ra.
Ánh mắt người đàn ông trở nên lạnh lẽo.
Lúc này cô mới thấy hình như khi nãy mình hơi quá khích.
“Phải.” Cô gật đầu, che giấu cảm xúc của mình.
Lý Thế Nhiên không hỏi nhiều, ôm cô rời đi.
Nhưng lời nói của Kỳ Chiến lại quanh quẩn trong đầu Hứa Như rất lâu.
Vịnh nhà họ Lý.
Hứa Như xem tin tức trên mạng, hôm nay mở phiên toà chỉ phán xử một phần nhân viên, cả vụ án ảnh hưởng rất rộng, trước mắt vẫn còn đang điều tra.
Vì sự kiện này, danh tiếng của trường đại học Nam Thành liên tục sa sút.
Suy cho cùng nó cũng là trường cũ của cô, tuy Hứa Như thất vọng nhưng cũng có lo lắng.
Nhận được điện thoại của Hiệu trưởng kêu cô về giường lấy chứng nhận tốt nghiệp, ngay hôm sau cô lập tức đi qua ngay.
Nếu không phải Hiệu trưởng chủ động giúp cô, chỉ sợ bào chữa của cô không được thông qua thuận lợi như thế.
Nhưng sau lưng chuyện này, đương nhiên cô biết cũng là vì Lý Thế Nhiên.
“Hứa Như à, ngồi xuống đi, không cần gò bó.” Trong văn phòng, Hiệu trưởng hiền lành nói.
“Chuyện của trường gần đây ầm ĩ khiến dư luận xôn xao, không bao lâu Hiệu trưởng là tôi cũng phải tự nhận trách nhiệm từ chức rồi.”
Hiệu trưởng đã năm mươi mấy tuổi, lúc Hứa Như đang học thì ông đã giữ chức, đó là lúc phát triển mạnh nhất của trường đại học Nam Thành.
Nhưng nhìn tình hình bây giờ, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có cách nào trở lại sự huy hoàng lúc trước nữa.
“Hiệu trưởng, bây giờ đã điều tra xong mọi chuyện cũng tốt cho trường và các sinh viên.” Hứa Như an ủi.
“Tôi cũng nghĩ thế, nhưng chuyện này ảnh hưởng quá rộng, tôi cho rằng tra đến bây giờ đã tốt lắm rồi.”
Vốn Hứa Như không muốn làm lớn chuyện như thế, bây giờ chuyện cũng đã vượt khỏi dự tính ban đầu của cô từ lâu rồi.
“Về phần trò, tôi đã suy xét rồi, để trò lên thẳng viện nghiên cứu sinh của đại học Nam Thành, trò thấy sao?”
Hứa Như ngạc nhiên, năm đó cô cũng từng nghĩ đến chuyện xin thẳng lên nghiên cứu sinh, nhưng bào chữa không được thông qua, đương nhiên danh ngạch này cũng không thuộc về cô.
Bây giờ dường như nó lại trở về trước mặt cô rồi.
Nhưng bây giờ đại học Nam Thành cũng không phải trường cô muốn thi.
“Hiệu trưởng, cảm ơn sự đề cử của thầy, nhưng trước mắt tôi không nghĩ đến chuyện thi vào đại học Nam Thành.” Hứa Như thẳng thắn.
Trong lòng cô đang hướng vào một trường đại học xuất sắc hơn của Nam Thành.
Hiệu trưởng gật đầu, vẻ mặt thất vọng.
“Nếu trò đã nghĩ kỹ rồi thì tôi cũng không nói gì thêm nữa, chuyện lần này là tôi bị áp lực không thể không điều tra rõ ràng, Hứa Như, tôi vẫn phải nhắc nhở trò, sau này nên cẩn thận một chút, đây là chứng nhận tốt nghiệp của trò.”
Hiệu trưởng nhíu mày nhìn Hứa Như rời đi, gọi điện thoại cho Lý Thế Nhiên.
“Trường Hứa Như muốn thi, tuyệt đối không thể là đại học Lâm Hải.”
Lấy được bằng tốt nghiệp, Hứa Như rời khỏi trường, nhưng vẫn không hiểu ý của Hiệu trưởng.
Cô nhớ tới lời của Hiệu trưởng, chuyện sẽ không điều tra rõ ràng.
Cho nên, còn sẽ có chuyện gì nữa.
Trở về vịnh nhà họ Lý, không ngờ Lý Thế Nhiên đã về, đang nấu ăn trong bếp.
Trong khoảng thời gian này đa số đều là giúp việc nấu cơm, đã lâu cô không được ăn đồ Lý Thế Nhiên nấu rồi.
Cô đi vào phòng bếp, ôm lấy anh từ phía sau, nói với anh chuyện hôm nay: “Em đi gặp Hiệu trưởng, nhưng em không hiểu lời ông ấy nói lắm.”
“Hả? Nói gì?” Lý Thế Nhiên xoay mặt cô qua, hôn lên đôi môi anh đào của cô.
Hứa Như không trốn được, một lúc lâu hai người mới tách nhau ra.
Hứa Như nghiêm túc nói: “Hiệu trưởng bảo sau này em phải cẩn thận, chẳng lẽ còn có người muốn hại em sao?”
Nghe vậy, đáy mắt Lý Thế Nhiên chợt loé lên sự lạnh lẽo.
Anh nặng nề nói: “Người muốn hại em, anh sẽ không bỏ qua.”
“Thật vậy sao?” Hứa Như nhìn đôi mắt như đá Hắc Diệu của anh.
Giọng nói của cô mang theo mấy phần không chắc.
“Phải, sự an toàn của bà Lý là thứ đứng đầu trong lòng anh.”
Anh nói vậy khiến Hứa Như không có cách nào bình tĩnh được.
Trước giờ cô vẫn luôn không thể nhìn thấu Lý Thế Nhiên.
“Đã nghĩ kỹ muốn thi vào trường nào chưa?” Lý Thế Nhiên hỏi.
“Đại học Lâm Hải, anh cảm thấy thế nào?”
Nghe vậy, sắc mặt Lý Thế Nhiên thay đổi, nhưng cảm xúc đã bị anh giấu đi rất nhanh.
“Anh sẽ không can thiệp vào quyết định của em, nhưng anh không ủng hộ em đăng ký lắm, anh muốn em đăng ký vào đại học Bắc Thành hơn.”
Viện nghiên cứu của Lâm Hải và Bắc Thành đều khá nổi tiếng, không phải Hứa Như chưa từng nghĩ tới.
Nhưng nếu thi vào đại học Bắc Thành, cô sẽ phải đi đến Bắc Thành, cô không muốn rời khỏi Nam Thành.
“Vì sao?” Hứa Như hỏi.
“Trường bên kia có thực lực hơn, nhưng cuối cùng vẫn phải xem quyết định của em.”
Lý Thế Nhiên nói thế, cô bắt đầu do dự.
Nhưng thật ra cô vẫn rất cố chấp với đại học Lâm Hải.
Hứa Như thấy hết sự không vui của Lý Thế Nhiên, trong khoảng thời gian này, quan hệ của hai người thay đổi kỳ diệu.