Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-190
CHƯƠNG 189: CHỈ CÓ THỂ ĐỂ ANH BẮT NẠT
CHƯƠNG 189: CHỈ CÓ THỂ ĐỂ ANH BẮT NẠT
Quay về nhà họ Lý, bởi vì chuyện xảy ra gần đây mà đã lâu Hứa Như không được nghỉ ngơi thoải mái, vừa về đến nhà nằm luôn lên ghế sofa.
Nhưng hôm nay người giúp việc lại không đến, trong nhà không có cơm tối.
Tất nhiên Lý Thế Nhiên cũng bận rộn cả ngày, nhìn dáng vẻ Hứa Như mệt mỏi chỉ muốn ngủ, vẻ cưng chiều dần dần bao phủ cả đáy mắt.
Anh dựa vào cơ thể mềm mại của cô, cúi đầu hôn lên mắt cô, nhỏ giọng nói: “Tối nay muốn ăn gì?”
Hai mắt Hứa Như sáng lên: “Anh nấu cơm à?”
Lâu lắm rồi cô không được ăn cơm Lý Thế Nhiên nấu.
“Ừ, muốn ăn gì?” Lý Thế Nhiên kiên nhẫn hỏi.
Hứa Như nghiêm túc suy nghĩ, vốn là muốn ăn đồ ăn thường ngày, nhưng nghĩ đến Lý Thế Nhiên cũng rất mệt mỏi, thôi vậy.
“Nấu mì là được rồi.” Cô nháy mắt.
“Ngoan ngoãn chờ đây.”
Hứa Như gật đầu, chỉ là cuối cùng vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ, không bao lâu đã thiếp đi trên ghế sofa.
Một lát sau, bỗng nhiên cơ thể lơ lửng giữa không trung, Hứa Như run rẩy, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Đối mặt với khuôn mặt đẹp trai của Lý Thế Nhiên, cô kinh ngạc thốt lên một tiếng, lúc này mới phát hiện Lý Thế Nhiên đã ôm cô đi vào phòng ngủ.
“Ngủ đủ rồi?” Anh hỏi, nóng bỏng chất chứa trong đáy mắt lan ra.
Hứa Như lắc đầu, mặc dù rất đói nhưng cô lại càng buồn ngủ hơn.
“Vậy thì ngủ thêm một lát.” Dứt lời, Lý Thế Nhiên cũng lên giường theo, ôm cô vào trong ngực.
Hứa Như vừa nhắm mắt lại lần nữa, những nụ hôn dày đặc rơi xuống cổ, tai, mũi, bờ môi, sau đó tùy ý phác họa lại đường nét bờ môi cô, rồi một đường hướng thẳng xuống dưới...
Hứa Như ‘ưm’ một tiếng, cánh tay vô ý thức chống lên lồng ngực người đàn ông, cơ thể cuộn lại, nhưng vẫn không thể chạy thoát khỏi tấn công của Lý Thế Nhiên.
Anh quá quen thuộc cơ thể cô, dễ dàng khiến cho cơ thể cô mềm oặt, chỉ có thể để anh bắt nạt...
“Sao anh có thể như thế chứ...” Giọng nói của Hứa Như mềm mại như nước, ôm lấy cổ Lý Thế Nhiên, cô mở mắt ra.
Cô còn tưởng rằng có thể ngủ ngon một giấc!
“Bà Lý, anh nhớ em lắm.” Anh khàn khàn nói, vừa chạm vào cơ thể cô đã mất kiểm soát, chỉ muốn mạnh mẽ chiếm lấy cô làm của riêng.
Hứa Như nào có thể chống cự, hơn nữa đã lâu rồi hai người không thân thiết, thật ra, cô cũng rất muốn anh...
...
Mãi đến mười giờ tối hai người mới bắt đầu ăn bữa tối, mì đã lạnh từ lâu, Lý Thế Nhiên nấu lại hai bát, cách cửa sổ thủy tinh, cô nhìn bóng hình bận rộn của người đàn ông trong phòng bếp, càng nhìn lại càng say mê.
Tổng giám đốc Lý Thị thường ngày kiêu ngạo lạnh lùng, lúc này lại nấu ăn cho cô, chỉ là không biết khoảnh khắc như vậy còn có thể tiếp tục bao lâu.
“Lý Thế Nhiên, sao anh nấu ăn ngon vậy, dường như việc gì anh cũng có thể làm đến trình độ tốt nhất.” Hứa Như không nhịn được khen ngợi.
“Nếu như không làm được tốt nhất thì sẽ bị người khác đuổi kịp, biết không?” Lý Thế Nhiên nói một cách hàm xúc.
Từ nhỏ anh đã sống trong hoàn cảnh cạnh tranh, bất cứ việc gì anh cũng phải giành được vị trí số một, mới có thể trở nên nổi bật.
Nếu không sẽ chỉ có thể bị vùi dập.
Đó là không phải là điều anh muốn.
“Em biết, nên em chỉ có thể là người bình thường.” Hứa Như bĩu môi.
Lý Thế Nhiên nhếch miệng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên: “Em không cần phải giống như anh, ừm?”
“Nhưng mà em muốn một ngày nào đó có thể đứng ở bên cạnh anh.” Đáy mắt Hứa Như sáng lên.
Thứ cô muốn, thật sự không chỉ là bây giờ, là khoảnh khắc này.
“Bà Lý, người vợ mà anh cần không cần phải mạnh mẽ thế nào, bởi vì anh đã đủ mạnh mẽ rồi, em chỉ cần làm một cô gái bé bỏng đứng sau lưng anh.” Lý Thế Nhiên đặt đũa xuống, nét mặt nghiêm túc.
“Nhưng mà...”
“Không có nhưng mà, thân phận của anh là gì cũng không quan trọng, quan trọng là, em là vợ của anh.”
Hứa Như ngẩn người, khuôn mặt dần dần đỏ ửng.
Cô đột nhiên đứng lên, cách nửa cái bàn lớn hôn lên mặt Lý Thế Nhiên, vừa muốn lui ra, lại bị anh giữ lấy gáy.
Anh hôn sâu hơn, mặt Hứa Như đỏ đến mang tai, Lý Thế Nhiên hôn thật quá hấp dẫn...
“Bà Lý, em lại châm lửa.” Lý Thế Nhiên khàn khàn nói, tiếng nói cũng trở nên nóng rực.
Hứa Như tránh né ánh mắt của anh: “Người châm lửa là anh, nhưng mà, lửa này không cháy!”
Hứa Như ngồi xuống, không thèm để ý đến anh.
Vừa rồi Lý Thế Nhiên đã giày vò cô mệt lắm rồi, cô cũng không muốn nữa đâu.
Chỉ là ăn cơm tối xong quay về phòng, bác sĩ Lý có thể lực đáng kinh ngạc lại tiến lên bắt nạt người ta, Hứa Như nhìn anh, khóc không ra nước mắt.
“Anh là cầm thú!” Hứa Như nỉ non khóc.
“Ừm, cầm thú chỉ ăn em...”
...
Hôm sau là cuối tuần, Hứa Như ngủ nướng, khi tỉnh lại đã là giữa trưa, vị trí bên cạnh đã không còn bóng dáng Lý Thế Nhiên.
Rửa mặt xong đi ra ngoài, Lý Thế Nhiên đang ở trong phòng khách nhìn máy tính, cả người anh mặc trang phục ở nhà màu trắng nhạt, khí chất nghiêm túc lạnh lùng đã được thu lại không ít, toàn thân toát lên vẻ đẹp trai nhã nhặn.
“Đến đây.” Thấy Hứa Như ngây ngốc đứng ở cửa ra vào, anh ngẩng đầu.
Chỉ là khi nhìn thấy Hứa Như đi chân trần, hơi lạnh nơi đáy mắt lan ra, gần như là lập tức bước đến ôm ngang Hứa Như lên.
“Á...” Hứa Như kinh sợ thốt lên, lại thấy Lý Thế Nhiên ôm cô lên giường.
Sau đó tìm dép lê của cô ra, ngồi xuống đi dép vào giúp cô.
“Sàn nhà lạnh, ai cho em không đi dép?” Lý Thế Nhiên quát lớn.
Hứa Như tủi thân cúi đầu, cô cũng là nhất thời quên mất...
Hơn nữa bây giờ là mùa hè, vẫn may...
Chỉ là nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo trầm thấp của Lý Thế Nhiên, cô không dám cãi lời.
“Sau này em sẽ nhớ kỹ.” Hứa Như đảm bảo.
“Ra ăn cơm trưa.” Lý Thế Nhiên đáp lời, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô.
Tâm trạng Hứa Như rất tốt, bữa trưa là món ăn Quảng Đông do Lý Thế Nhiên làm, cầu kỳ mà ngon miệng, quả thật có thể sánh ngang với Michelin*.
*Sao Michelin là một ‘giải thưởng’ quan trọng trong làng ẩm thực thế giới, là biểu tượng để đánh giá chất lượng của nhà hàng.
“Anh thật sự chưa từng đến New Oriental học sao?” Hứa Như chép miệng hỏi.
“New Oriental là nơi nào?” Lý Thế Nhiên nghi ngờ nhíu mày hỏi.
“Chính là một tổ chức dạy nấu ăn, rất hay nhìn thấy quảng cáo!”
“Anh sẽ không lãng phí thời gian vào quảng cáo, còn tài nấu nướng, làm nhiều thì sẽ biết bí quyết thôi.” Lý Thế Nhiên thản nhiên nói.
Thái độ nhẹ như mây gió này quả thật khiến Hứa Như tức chết được!
Cô cũng coi như thường xuyên nấu ăn... nhưng hình như cũng không tìm ra được bí quyết nào!
“Vậy anh dạy em? Sau này em cũng có thể nấu cơm cho anh nhiều hơn.” Hứa Như mong ngóng nhìn Lý Thế Nhiên.
Lại bị anh gạt bỏ: “Em nấu cũng không khó khăn, anh có thể chịu được.”
Hứa Như: ...
“Sau này em không làm nữa.” Hứa Như đặt đũa xuống, tỏ ra tức giận.
Lúc này Lý Thế Nhiên mới mỉm cười, ngước mắt nhìn cô: “Nhưng anh lại rất thích cơm bà Lý nấu.”
Vừa nói dứt lời, Hứa Như chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, cũng khiến cô tự thuyết phục rằng, đây là lời nói thật lòng của bác sĩ Lý!
Buổi chiều Hứa Như ôn tập trong phòng làm việc, cách ngày thi nghiên cứu sinh còn nửa năm, gần đây cô nên tranh thủ thời gian học tập.
Nghĩ đến mình vẫn chưa được cầm bằng tốt nghiệp chính quy, cô nhíu mày, tìm được số điện thoại của giáo viên hướng dẫn lúc ấy, gọi đến.
Nhưng khi biết cô là Hứa Như, giọng điệu của giáo viên hướng dẫn không tốt lắm, chuyện của cô năm đó đã trở thành vụ bê bối lan khắp toàn trường, nên cũng không có giáo viên nào chào đón cô.
Hứa Như lưỡng lự, vẫn định quay về trường học một chuyến.
CHƯƠNG 189: CHỈ CÓ THỂ ĐỂ ANH BẮT NẠT
Quay về nhà họ Lý, bởi vì chuyện xảy ra gần đây mà đã lâu Hứa Như không được nghỉ ngơi thoải mái, vừa về đến nhà nằm luôn lên ghế sofa.
Nhưng hôm nay người giúp việc lại không đến, trong nhà không có cơm tối.
Tất nhiên Lý Thế Nhiên cũng bận rộn cả ngày, nhìn dáng vẻ Hứa Như mệt mỏi chỉ muốn ngủ, vẻ cưng chiều dần dần bao phủ cả đáy mắt.
Anh dựa vào cơ thể mềm mại của cô, cúi đầu hôn lên mắt cô, nhỏ giọng nói: “Tối nay muốn ăn gì?”
Hai mắt Hứa Như sáng lên: “Anh nấu cơm à?”
Lâu lắm rồi cô không được ăn cơm Lý Thế Nhiên nấu.
“Ừ, muốn ăn gì?” Lý Thế Nhiên kiên nhẫn hỏi.
Hứa Như nghiêm túc suy nghĩ, vốn là muốn ăn đồ ăn thường ngày, nhưng nghĩ đến Lý Thế Nhiên cũng rất mệt mỏi, thôi vậy.
“Nấu mì là được rồi.” Cô nháy mắt.
“Ngoan ngoãn chờ đây.”
Hứa Như gật đầu, chỉ là cuối cùng vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ, không bao lâu đã thiếp đi trên ghế sofa.
Một lát sau, bỗng nhiên cơ thể lơ lửng giữa không trung, Hứa Như run rẩy, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Đối mặt với khuôn mặt đẹp trai của Lý Thế Nhiên, cô kinh ngạc thốt lên một tiếng, lúc này mới phát hiện Lý Thế Nhiên đã ôm cô đi vào phòng ngủ.
“Ngủ đủ rồi?” Anh hỏi, nóng bỏng chất chứa trong đáy mắt lan ra.
Hứa Như lắc đầu, mặc dù rất đói nhưng cô lại càng buồn ngủ hơn.
“Vậy thì ngủ thêm một lát.” Dứt lời, Lý Thế Nhiên cũng lên giường theo, ôm cô vào trong ngực.
Hứa Như vừa nhắm mắt lại lần nữa, những nụ hôn dày đặc rơi xuống cổ, tai, mũi, bờ môi, sau đó tùy ý phác họa lại đường nét bờ môi cô, rồi một đường hướng thẳng xuống dưới...
Hứa Như ‘ưm’ một tiếng, cánh tay vô ý thức chống lên lồng ngực người đàn ông, cơ thể cuộn lại, nhưng vẫn không thể chạy thoát khỏi tấn công của Lý Thế Nhiên.
Anh quá quen thuộc cơ thể cô, dễ dàng khiến cho cơ thể cô mềm oặt, chỉ có thể để anh bắt nạt...
“Sao anh có thể như thế chứ...” Giọng nói của Hứa Như mềm mại như nước, ôm lấy cổ Lý Thế Nhiên, cô mở mắt ra.
Cô còn tưởng rằng có thể ngủ ngon một giấc!
“Bà Lý, anh nhớ em lắm.” Anh khàn khàn nói, vừa chạm vào cơ thể cô đã mất kiểm soát, chỉ muốn mạnh mẽ chiếm lấy cô làm của riêng.
Hứa Như nào có thể chống cự, hơn nữa đã lâu rồi hai người không thân thiết, thật ra, cô cũng rất muốn anh...
...
Mãi đến mười giờ tối hai người mới bắt đầu ăn bữa tối, mì đã lạnh từ lâu, Lý Thế Nhiên nấu lại hai bát, cách cửa sổ thủy tinh, cô nhìn bóng hình bận rộn của người đàn ông trong phòng bếp, càng nhìn lại càng say mê.
Tổng giám đốc Lý Thị thường ngày kiêu ngạo lạnh lùng, lúc này lại nấu ăn cho cô, chỉ là không biết khoảnh khắc như vậy còn có thể tiếp tục bao lâu.
“Lý Thế Nhiên, sao anh nấu ăn ngon vậy, dường như việc gì anh cũng có thể làm đến trình độ tốt nhất.” Hứa Như không nhịn được khen ngợi.
“Nếu như không làm được tốt nhất thì sẽ bị người khác đuổi kịp, biết không?” Lý Thế Nhiên nói một cách hàm xúc.
Từ nhỏ anh đã sống trong hoàn cảnh cạnh tranh, bất cứ việc gì anh cũng phải giành được vị trí số một, mới có thể trở nên nổi bật.
Nếu không sẽ chỉ có thể bị vùi dập.
Đó là không phải là điều anh muốn.
“Em biết, nên em chỉ có thể là người bình thường.” Hứa Như bĩu môi.
Lý Thế Nhiên nhếch miệng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên: “Em không cần phải giống như anh, ừm?”
“Nhưng mà em muốn một ngày nào đó có thể đứng ở bên cạnh anh.” Đáy mắt Hứa Như sáng lên.
Thứ cô muốn, thật sự không chỉ là bây giờ, là khoảnh khắc này.
“Bà Lý, người vợ mà anh cần không cần phải mạnh mẽ thế nào, bởi vì anh đã đủ mạnh mẽ rồi, em chỉ cần làm một cô gái bé bỏng đứng sau lưng anh.” Lý Thế Nhiên đặt đũa xuống, nét mặt nghiêm túc.
“Nhưng mà...”
“Không có nhưng mà, thân phận của anh là gì cũng không quan trọng, quan trọng là, em là vợ của anh.”
Hứa Như ngẩn người, khuôn mặt dần dần đỏ ửng.
Cô đột nhiên đứng lên, cách nửa cái bàn lớn hôn lên mặt Lý Thế Nhiên, vừa muốn lui ra, lại bị anh giữ lấy gáy.
Anh hôn sâu hơn, mặt Hứa Như đỏ đến mang tai, Lý Thế Nhiên hôn thật quá hấp dẫn...
“Bà Lý, em lại châm lửa.” Lý Thế Nhiên khàn khàn nói, tiếng nói cũng trở nên nóng rực.
Hứa Như tránh né ánh mắt của anh: “Người châm lửa là anh, nhưng mà, lửa này không cháy!”
Hứa Như ngồi xuống, không thèm để ý đến anh.
Vừa rồi Lý Thế Nhiên đã giày vò cô mệt lắm rồi, cô cũng không muốn nữa đâu.
Chỉ là ăn cơm tối xong quay về phòng, bác sĩ Lý có thể lực đáng kinh ngạc lại tiến lên bắt nạt người ta, Hứa Như nhìn anh, khóc không ra nước mắt.
“Anh là cầm thú!” Hứa Như nỉ non khóc.
“Ừm, cầm thú chỉ ăn em...”
...
Hôm sau là cuối tuần, Hứa Như ngủ nướng, khi tỉnh lại đã là giữa trưa, vị trí bên cạnh đã không còn bóng dáng Lý Thế Nhiên.
Rửa mặt xong đi ra ngoài, Lý Thế Nhiên đang ở trong phòng khách nhìn máy tính, cả người anh mặc trang phục ở nhà màu trắng nhạt, khí chất nghiêm túc lạnh lùng đã được thu lại không ít, toàn thân toát lên vẻ đẹp trai nhã nhặn.
“Đến đây.” Thấy Hứa Như ngây ngốc đứng ở cửa ra vào, anh ngẩng đầu.
Chỉ là khi nhìn thấy Hứa Như đi chân trần, hơi lạnh nơi đáy mắt lan ra, gần như là lập tức bước đến ôm ngang Hứa Như lên.
“Á...” Hứa Như kinh sợ thốt lên, lại thấy Lý Thế Nhiên ôm cô lên giường.
Sau đó tìm dép lê của cô ra, ngồi xuống đi dép vào giúp cô.
“Sàn nhà lạnh, ai cho em không đi dép?” Lý Thế Nhiên quát lớn.
Hứa Như tủi thân cúi đầu, cô cũng là nhất thời quên mất...
Hơn nữa bây giờ là mùa hè, vẫn may...
Chỉ là nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo trầm thấp của Lý Thế Nhiên, cô không dám cãi lời.
“Sau này em sẽ nhớ kỹ.” Hứa Như đảm bảo.
“Ra ăn cơm trưa.” Lý Thế Nhiên đáp lời, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô.
Tâm trạng Hứa Như rất tốt, bữa trưa là món ăn Quảng Đông do Lý Thế Nhiên làm, cầu kỳ mà ngon miệng, quả thật có thể sánh ngang với Michelin*.
*Sao Michelin là một ‘giải thưởng’ quan trọng trong làng ẩm thực thế giới, là biểu tượng để đánh giá chất lượng của nhà hàng.
“Anh thật sự chưa từng đến New Oriental học sao?” Hứa Như chép miệng hỏi.
“New Oriental là nơi nào?” Lý Thế Nhiên nghi ngờ nhíu mày hỏi.
“Chính là một tổ chức dạy nấu ăn, rất hay nhìn thấy quảng cáo!”
“Anh sẽ không lãng phí thời gian vào quảng cáo, còn tài nấu nướng, làm nhiều thì sẽ biết bí quyết thôi.” Lý Thế Nhiên thản nhiên nói.
Thái độ nhẹ như mây gió này quả thật khiến Hứa Như tức chết được!
Cô cũng coi như thường xuyên nấu ăn... nhưng hình như cũng không tìm ra được bí quyết nào!
“Vậy anh dạy em? Sau này em cũng có thể nấu cơm cho anh nhiều hơn.” Hứa Như mong ngóng nhìn Lý Thế Nhiên.
Lại bị anh gạt bỏ: “Em nấu cũng không khó khăn, anh có thể chịu được.”
Hứa Như: ...
“Sau này em không làm nữa.” Hứa Như đặt đũa xuống, tỏ ra tức giận.
Lúc này Lý Thế Nhiên mới mỉm cười, ngước mắt nhìn cô: “Nhưng anh lại rất thích cơm bà Lý nấu.”
Vừa nói dứt lời, Hứa Như chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, cũng khiến cô tự thuyết phục rằng, đây là lời nói thật lòng của bác sĩ Lý!
Buổi chiều Hứa Như ôn tập trong phòng làm việc, cách ngày thi nghiên cứu sinh còn nửa năm, gần đây cô nên tranh thủ thời gian học tập.
Nghĩ đến mình vẫn chưa được cầm bằng tốt nghiệp chính quy, cô nhíu mày, tìm được số điện thoại của giáo viên hướng dẫn lúc ấy, gọi đến.
Nhưng khi biết cô là Hứa Như, giọng điệu của giáo viên hướng dẫn không tốt lắm, chuyện của cô năm đó đã trở thành vụ bê bối lan khắp toàn trường, nên cũng không có giáo viên nào chào đón cô.
Hứa Như lưỡng lự, vẫn định quay về trường học một chuyến.