Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-89
Chương 89: Tai nạn xe
Ngôn Ân Ly ngày hôm sau tỉnh dậy mặt trời đã lên cao, cô ngồi trên giường ôm cơ thể đau nhức đến rã rời. Bên cạnh Ngôn Kiến Hào vẫn ngủ say, đêm qua hắn cứ như một con thú dữ vậy, làm cô cả đêm mà vẫn không thấy thoả mãn.
Cô chỉ có thể nhìn hắn mà thở dài, mối quan hệ này cô dần cũng thấy thật mệt mỏi, hai người tại sao phải chịu cảnh như thế này chứ, cô kiếp trước là đã làm chuyện gì sai sao?
Ngôn Ân Ly thu lại những suy nghĩ tiêu cực, cô chậm rãi bước xuống giường để vào phòng tắm rửa. Cơ thể cô bị hắn tàn phá, cánh môi non mềm cũng bị hắn cắn đến rách ra. Bôi thuốc lên vết thương xong, Ngôn Ân Ly đi đến phòng bếp nấu bữa sáng, lần này để cô nấu cho hắn ăn vậy.
Ngôn Kiến Hào ở trong phòng, hắn bị mùi thơm của thức ăn làm thức giấc, tác dụng của thuốc vẫn còn, nó khiến đầu Ngôn Kiến Hào đau như búa bổ. Hắn cố gắng đứng lên, đi thẳng vào phòng tắm rửa mặt, rồi mới bước ra ngoài. Nhìn cô đang loay hoay nấu thức ăn, hắn lại thấy lúc này cô trông rất xinh đẹp.
" Ân Ly, anh xin lỗi! Chuyện tối hôm qua, anh là bị Mộc Tú Linh kia bỏ thuốc, cho nên mới hung hăng như vậy!" Hắn đi đến sau lưng cô nói khẽ, cảm thấy bản thân mình lúc này thật tội lỗi.
" Không sao đâu! Em hiểu mà! Anh mau đến ăn sáng đi, thức ăn sắp nguội cả rồi!" Cô không nhìn hắn, chỉ gượng cười nói.
Cả buổi sáng hai người ngồi đối diện nhau, nhưng không ai nói với ai câu nào. Ăn xong, Ngôn Kiến Hào cũng vội vàng đi mất, hắn đột nhiên lại muốn bán mạng vì Ngôn Gia, để mau chóng có thể cho Ngon Ân Ly một danh phận. Còn cô lại ngồi đờ đẫn trên ghế, mặc cho thức ăn trên bàn đã nguội lạnh.
Ngày tiếp theo, Ngôn Ân Ly đi đến Lệ Gia, cô muốn rủ Vũ Minh Nguyệt ra ngoài dạo chơi một chút. Bởi nếu cứ ở nhà sẽ rất buồn chán. Mà Lệ Tư Ý nghe thấy những lời này, cô ta vui vẻ không thôi. Cuối cùng cũng có cơ hội để xử lý Vũ Minh Nguyệt rồi, cô ta còn mong chờ gì hơn nữa đây?
Ngôn Ân Ly vừa lái xe đưa Vũ Minh Nguyệt đi, Lệ Tư Ý ở đây đã lấy điện thoại gọi cho người nào đó." Ả ta đã ra ngoài rồi! Điểm đến là trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố, các anh nhất định phải xử lý cho sạch sẽ, không được phép thất bại đâu đấy. Tiền sẽ chuyển đến khi các anh hoàn thành công việc cho tôi!" Cô ta khoé môi cong lên nói.
Tắt điện thoại, Lệ Tư Ý đưa mắt nhìn bên ngoài cửa kính, trong lòng mong chờ Vũ Minh Nguyệt sẽ nhanh chóng bị thủ tiêu. Ngoài trời đang xanh thẳm, đột nhiên ở phía xa một đám mây đen kéo đến, giông gió bên ngoài bắt đầu thổi ầm ầm." Xem ra hôm nay mưa rất lớn! Haizzz, thật là mong chờ quá đi thôi!" Cô ta thích thú nói, rồi kéo mạnh rèm cửa lại.
Ngôn Ân Ly và Vũ Minh Nguyệt vừa lái xe đến trung tâm, thì một trận mưa lớn kéo đến, nước mưa rơi như thác đổ, trắng xoá cả một góc trời." Mưa to thật đấy! Hi vọng lát nữa sẽ hết mưa!" Vũ Minh Nguyệt nhìn ra ngoài màn nước lên tiếng.
" Chị Minh Nguyệt, chúng ta đi thôi! Mặc kệ trời mưa đi, hôm nay em sẽ giúp chị tiêu hết tiền trong thẻ của đại ca, anh ấy làm ra nhiều tiền để làm gì cơ chứ? Không phải là để chị dâu tiêu xài hay sao?" Ngôn Ân Ly cười tít cả mắt nói, cô hôm nay nhất định muốn xài hết tiền của Lệ Tử Sâm nha.
Dạo một vòng lớn, Ngôn Ân Ly liên tục dùng thẻ đen của Vũ Minh Nguyệt để thanh toán, nhưng hình như số tiền mua đồ chẳng thấm vào đâu cả. Tiền ở bên trong vẫn còn rất nhiều, nhưng Ngôn Ân Ly thì đã thấy mệt rồi.
" Chị dâu, đại ca vì sao lại có nhiều tiền vậy? Em thật là ngưỡng mộ anh ấy quá đi!" Cô ngồi xổm xuống đất mà cảm thán.
" Em hỏi chị, thì chị biết hỏi ai đây? Mặc kệ nó đi, chúng ta đi ăn trưa thôi! Bây giờ cũng đã trễ lắm rồi!" Vũ Minh Nguyệt buồn cười nói. Hai người lại kéo nhau vào nhà hàng, khổ nổi Vũ Minh Nguyệt vẫn còn ốm nghén, cô ăn chẳng được bao nhiêu.
Ăn xong, hai người chuẩn bị trở về nhà, vừa đến bãi đỗ xe, Ngôn Ân Ly phát hiện bản thân đã quên chìa khoá xe ở nhà hàng. Vũ Minh Nguyệt đang có thai nên không tiện đi lại, cho nên cô đành đi thang máy lên trên lấy chìa khoá." Chị dâu, chờ em một chút nha!" Cô mỉm cười nói rồi chạy nhanh đi.
Lúc này, có một chiếc xe màu đen đang đậu ở góc khuất, mà gã tài xế cứ nhìn chằm chằm vào Vũ Minh Nguyệt, hắn ta là người được Lệ Tư Ý thuê đến đây. Thấy Ngôn Ân Ly đi rồi, ở đây chỉ còn lại một mình Vũ Minh Nguyệt, hắn ta liền khởi động xe. Hắn giẫm ga mà chạy như tên bắn.
Chiếc xe hướng về phía cô mà lao nhanh đến." Đi chết đi, người phụ nữ ngu ngốc! Một trăm ngàn đô đang chờ ta! Hahaha!" Hắn ta phá cười đến rợn người, vết sẹo trên mặt càng khiến người khác sợ hãi.
" Rầm!" Xe đã tông trúng người, một cơ thể bay lên, rồi rơi mạnh xuống đất. Máu bắt đầu chảy ra ngoài, đỏ thẫm trên sàn nhà, một mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi.
Gã đàn ông kia lập tức lùi xe lại, hắn vội vàng rời khỏi hiện trường, chiếc xe nhanh chóng biến mất sau đó.
_____**
Ngôn Ân Ly ngày hôm sau tỉnh dậy mặt trời đã lên cao, cô ngồi trên giường ôm cơ thể đau nhức đến rã rời. Bên cạnh Ngôn Kiến Hào vẫn ngủ say, đêm qua hắn cứ như một con thú dữ vậy, làm cô cả đêm mà vẫn không thấy thoả mãn.
Cô chỉ có thể nhìn hắn mà thở dài, mối quan hệ này cô dần cũng thấy thật mệt mỏi, hai người tại sao phải chịu cảnh như thế này chứ, cô kiếp trước là đã làm chuyện gì sai sao?
Ngôn Ân Ly thu lại những suy nghĩ tiêu cực, cô chậm rãi bước xuống giường để vào phòng tắm rửa. Cơ thể cô bị hắn tàn phá, cánh môi non mềm cũng bị hắn cắn đến rách ra. Bôi thuốc lên vết thương xong, Ngôn Ân Ly đi đến phòng bếp nấu bữa sáng, lần này để cô nấu cho hắn ăn vậy.
Ngôn Kiến Hào ở trong phòng, hắn bị mùi thơm của thức ăn làm thức giấc, tác dụng của thuốc vẫn còn, nó khiến đầu Ngôn Kiến Hào đau như búa bổ. Hắn cố gắng đứng lên, đi thẳng vào phòng tắm rửa mặt, rồi mới bước ra ngoài. Nhìn cô đang loay hoay nấu thức ăn, hắn lại thấy lúc này cô trông rất xinh đẹp.
" Ân Ly, anh xin lỗi! Chuyện tối hôm qua, anh là bị Mộc Tú Linh kia bỏ thuốc, cho nên mới hung hăng như vậy!" Hắn đi đến sau lưng cô nói khẽ, cảm thấy bản thân mình lúc này thật tội lỗi.
" Không sao đâu! Em hiểu mà! Anh mau đến ăn sáng đi, thức ăn sắp nguội cả rồi!" Cô không nhìn hắn, chỉ gượng cười nói.
Cả buổi sáng hai người ngồi đối diện nhau, nhưng không ai nói với ai câu nào. Ăn xong, Ngôn Kiến Hào cũng vội vàng đi mất, hắn đột nhiên lại muốn bán mạng vì Ngôn Gia, để mau chóng có thể cho Ngon Ân Ly một danh phận. Còn cô lại ngồi đờ đẫn trên ghế, mặc cho thức ăn trên bàn đã nguội lạnh.
Ngày tiếp theo, Ngôn Ân Ly đi đến Lệ Gia, cô muốn rủ Vũ Minh Nguyệt ra ngoài dạo chơi một chút. Bởi nếu cứ ở nhà sẽ rất buồn chán. Mà Lệ Tư Ý nghe thấy những lời này, cô ta vui vẻ không thôi. Cuối cùng cũng có cơ hội để xử lý Vũ Minh Nguyệt rồi, cô ta còn mong chờ gì hơn nữa đây?
Ngôn Ân Ly vừa lái xe đưa Vũ Minh Nguyệt đi, Lệ Tư Ý ở đây đã lấy điện thoại gọi cho người nào đó." Ả ta đã ra ngoài rồi! Điểm đến là trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố, các anh nhất định phải xử lý cho sạch sẽ, không được phép thất bại đâu đấy. Tiền sẽ chuyển đến khi các anh hoàn thành công việc cho tôi!" Cô ta khoé môi cong lên nói.
Tắt điện thoại, Lệ Tư Ý đưa mắt nhìn bên ngoài cửa kính, trong lòng mong chờ Vũ Minh Nguyệt sẽ nhanh chóng bị thủ tiêu. Ngoài trời đang xanh thẳm, đột nhiên ở phía xa một đám mây đen kéo đến, giông gió bên ngoài bắt đầu thổi ầm ầm." Xem ra hôm nay mưa rất lớn! Haizzz, thật là mong chờ quá đi thôi!" Cô ta thích thú nói, rồi kéo mạnh rèm cửa lại.
Ngôn Ân Ly và Vũ Minh Nguyệt vừa lái xe đến trung tâm, thì một trận mưa lớn kéo đến, nước mưa rơi như thác đổ, trắng xoá cả một góc trời." Mưa to thật đấy! Hi vọng lát nữa sẽ hết mưa!" Vũ Minh Nguyệt nhìn ra ngoài màn nước lên tiếng.
" Chị Minh Nguyệt, chúng ta đi thôi! Mặc kệ trời mưa đi, hôm nay em sẽ giúp chị tiêu hết tiền trong thẻ của đại ca, anh ấy làm ra nhiều tiền để làm gì cơ chứ? Không phải là để chị dâu tiêu xài hay sao?" Ngôn Ân Ly cười tít cả mắt nói, cô hôm nay nhất định muốn xài hết tiền của Lệ Tử Sâm nha.
Dạo một vòng lớn, Ngôn Ân Ly liên tục dùng thẻ đen của Vũ Minh Nguyệt để thanh toán, nhưng hình như số tiền mua đồ chẳng thấm vào đâu cả. Tiền ở bên trong vẫn còn rất nhiều, nhưng Ngôn Ân Ly thì đã thấy mệt rồi.
" Chị dâu, đại ca vì sao lại có nhiều tiền vậy? Em thật là ngưỡng mộ anh ấy quá đi!" Cô ngồi xổm xuống đất mà cảm thán.
" Em hỏi chị, thì chị biết hỏi ai đây? Mặc kệ nó đi, chúng ta đi ăn trưa thôi! Bây giờ cũng đã trễ lắm rồi!" Vũ Minh Nguyệt buồn cười nói. Hai người lại kéo nhau vào nhà hàng, khổ nổi Vũ Minh Nguyệt vẫn còn ốm nghén, cô ăn chẳng được bao nhiêu.
Ăn xong, hai người chuẩn bị trở về nhà, vừa đến bãi đỗ xe, Ngôn Ân Ly phát hiện bản thân đã quên chìa khoá xe ở nhà hàng. Vũ Minh Nguyệt đang có thai nên không tiện đi lại, cho nên cô đành đi thang máy lên trên lấy chìa khoá." Chị dâu, chờ em một chút nha!" Cô mỉm cười nói rồi chạy nhanh đi.
Lúc này, có một chiếc xe màu đen đang đậu ở góc khuất, mà gã tài xế cứ nhìn chằm chằm vào Vũ Minh Nguyệt, hắn ta là người được Lệ Tư Ý thuê đến đây. Thấy Ngôn Ân Ly đi rồi, ở đây chỉ còn lại một mình Vũ Minh Nguyệt, hắn ta liền khởi động xe. Hắn giẫm ga mà chạy như tên bắn.
Chiếc xe hướng về phía cô mà lao nhanh đến." Đi chết đi, người phụ nữ ngu ngốc! Một trăm ngàn đô đang chờ ta! Hahaha!" Hắn ta phá cười đến rợn người, vết sẹo trên mặt càng khiến người khác sợ hãi.
" Rầm!" Xe đã tông trúng người, một cơ thể bay lên, rồi rơi mạnh xuống đất. Máu bắt đầu chảy ra ngoài, đỏ thẫm trên sàn nhà, một mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi.
Gã đàn ông kia lập tức lùi xe lại, hắn vội vàng rời khỏi hiện trường, chiếc xe nhanh chóng biến mất sau đó.
_____**