Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 57
Đoàn Lại Hoằng nhất thời nói không nổi một câu hoàn chỉnh, sắc mặt tái nhợt, môi run lập cập.
Chử Đồng nhìn thấy anh ta như vậy, trong lòng nảy sinh cảm giác bi thương: “Tôi thật sự không hiểu lúc ấy chị gái tôi yêu anh ở điểm nào, anh có gì tốt đẹp chứ?”
Thần sắc hắn ta bị ánh nắng thôn tính từng chút một. Đoàn Lại Hoằng thậm chí còn không dám nói chuyện điên rồ như ban nãy nữa. Hắn ta cụp mắt xuống, cũng không dám nhìn ra xa, trước sau hệt như hai người khác biệt, hệt như mất hồn vậy.
Chử Đồng nhìn hắn chằm chằm, định cứ thế bỏ đi nhưng cảm giác khó chịu mơ hồ trong lòng khiến cô vẫn lựa chọn hỏi: “Đoàn Lại Hoằng, tờ chi phiếu mà anh cho tôi xem thật sự là của Giản Trì Hoài ư?”
Đoàn Lại Hoằng biết, hắn tiêu đời rồi.
Thật ra hắn đã toi từ lâu, từ khi đẩy Tiền Mộng vào bệnh viện tâm thần vì đã ưng ý cô thiên kim tiểu thư đó. Người ta có quyền có thế, có thể khiến hắn tiến được cao hơn, đương nhiên hắn phải trèo cao bám chắc mới được. Nhưng sự xuất hiện đột ngột của Chử Đồng không những làm náo loạn hôn lễ của hắn mà còn hủy hoại toàn bộ cuộc sống tươi đẹp mà hắn dày công sắp đặt. Bố mẹ vợ tương lai nổi cơn tam bành. Về sau hắn chán nản khốn cùng cũng đều do Chử Đồng mang tới, đương nhiên hắn không thể để cô được sống như ý nguyện.
Nhưng hắn không đắc tội được với Giản Trì Hoài, lại không thể nhìn Chử Đồng nhởn nhơ sung sướng, chỉ còn cách dùng chiêu hiểm. Vả lại, Đoàn Lại Hoằng tự cho rằng những lời hắn nói không phải vu vạ.
Lần đầu tiên hắn và Giản Trì Hoài gặp mặt, Chử Nguyệt Tinh cũng ở đó.
Lúc ấy, Đoàn Lại Hoằng là một chàng trai vắt mũi chưa sạch vừa tốt nghiệp ra trường, mang theo lòng nhiệt tình bắt đầu khởi nghiệp. Sau khi kiếm được số tiền đầu tiên, cũng muốn khao bản thân và bạn gái, bèn bỏ ra một nửa tới một quán bar cao cấp.
Chử Nguyệt Tinh để tóc dài đến ngang vai, nắm tay Đoàn Lại Hoằng rất chặt. Đoàn Lại Hoằng bất giác trêu chọc cô: “Đầu ngón tay anh sắp bị em vo nát rồi.”
“Lại Hoằng, em cảm thấy chỗ này không có gì thú vị đâu, hay là đi đi.”
“Anh biết em tiếc tiền. Không sao đâu, tiền có thể kiếm thêm mà.” Đoàn Lại Hoằng nắm tay cô bạn gái, đi theo người phục vụ tới trước. Một nơi cao cấp thế này hình như ngay cả thảm lót chân cũng khác biệt. Mềm mại vô cùng, mỗi bước đi tựa như đang giẫm lên mây.
“Phía trước là khu bi-a, dưới tầng có bể bơi, phòng tập gym, khu Tây Nam còn có sân golf.”
“Hay là chúng ta đi chơi bi-a trước nhé?” Đoàn Lại Hoằng hỏi ý kiến Chử Nguyệt Tinh đi bên cạnh. Cô yên tĩnh gật đầu: “Vâng.”
Đi tới trước phòng hoạt động, bên trong có tiếng đánh bi-a vọng ra. Nhân viên đẩy cửa ra giúp họ, lập tức dẫn hắn và Chử Nguyệt Tinh tới quầy bar gần cửa sổ: “Mọi loại rượu ở đây đều miễn phí. Nếu anh muốn gọi, có thể vẫy nhân viên phục vụ.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Đoàn Lại Hoằng nắm tay Chử Nguyệt Tinh: “Chúng ta chơi một ván trước.”
Bàn phía trước mặt đang chơi rất cao hứng, ly rượu đặt trên bàn bi-a. Tiếng cổ vũ, tiếng cá cược không ngừng vọng vào tai. Một người cầm ly rượu lên, xoay người lại nhưng không ngờ lại đụng phải Chử Nguyệt Tinh đang đi đến. Ly rượu vang trong tay theo đường cổ áo chảy vào người cô, bên trong còn có mấy cục đá. Chử Nguyệt Tinh rét run, vội vàng lấy tay che chặt. Đoàn Lại Hoằng thất thế, nổi giận ngay lập tức: “Mày làm cái gì thế hả!”
Người đàn ông cầm ly rượu chỉ tay vào mặt hắn: “Nhóc con, muốn chết à!”
“Mày mới muốn chết ấy, xin lỗi!”
Chử Nguyệt Tinh thấy bọn họ đông người, sợ Đoàn Lại Hoằng chịu thiệt, vội vàng kéo cánh tay hắn: “Lại Hoằng, bỏ đi!”
“Không thể bỏ qua như vậy được!”
Người thanh niên cầm ly rượu thái độ cũng ngang y hệt: “Bắt tao xin lỗi ư, sao mày không mọc thêm đôi mắt, nhìn xem tao là ai?”
“Đông Tử!” Lúc ấy, một người đàn ông khác xen vào. Chử Nguyệt Tinh nhìn theo phía phát ra âm thanh, thấy đối phương dáng người cao lớn, diện mạo xuất chúng, mỗi một cử chỉ, hành động rõ ràng đều toát lên một khí chất hơn người: “Thôi, để họ đi!”
Người đàn ông vừa được gọi là Đông Tử khẽ hừ một tiếng nhưng Đoàn Lại Hoằng ngược lại quyết không thôi: “Các người đổ rượu vào người ta, lẽ nào không nên xin lỗi ư?”
“Mẹ mày, đừng có không tìm được chỗ chết, tới tìm ông ám quẻ nhé...”
Trông hai người họ như sắp đánh nhau, Chử Nguyệt Tinh cũng không khuyên nổi. Bỗng thấy một bàn tay đưa ra trước mặt, cô kinh ngạc ngẩng đầu, đón lấy tờ giấy ăn màu trắng của đối phương: “Cảm ơn anh.” Cô cúi xuống, dùng khăn giấy lau cổ áo, không để bản thân quá lem nhem.
Người đàn ông xoay người, vỗ nhẹ vào vai Đông Tử: “Muốn đánh nhau thì ra ngoài, đừng có làm phiền nhã hứng của tôi.”
Chử Nguyệt Tinh kéo Đoàn Lại Hoằng, nét mặt khẩn cầu: “Thôi, thôi, chúng ta đi đánh bóng đi.”
Lúc ấy hai người họ mới đá đểu nhau vài câu rồi tách ra. Lúc Đoàn Lại Hoằng đánh bi-a, Chử Nguyệt Tinh ngồi ngay trên sofa bên cạnh xem. Thi thoảng hắn ngẩng lên lại nhìn thấy gã đàn ông ban nãy can đánh nhau nhìn Chử Nguyệt Tinh không rời mắt, nét mặt yên ắng, đôi mắt nhiều suy nghĩ.
Đông Tử bật cười, lớn tiếng nói: “Tứ ca, nếu anh có hứng thú với người ta thì cướp lại đây!”
Người đàn ông khoanh tay trước ngực, dựa vào bàn bi-a cười khẽ. Chử Nguyệt Tinh cũng biết họ đang mang mình ra đùa cợt. Cô càng lúc càng cúi gằm, gương mặt đỏ lên vì ngượng.
Đoàn Lại Hoằng nghĩ hắn thật sự không nên đưa Chử Nguyệt Tinh tới mấy nơi này. Có thể ở đây vui chơi phè phỡn có mấy ai giống hắn, đập một nửa tài sản trên người mới bước chân qua được cửa? Đám người kia ai nấy cũng khá giả hơn hắn, tiền bạc, tướng mạo, khí chất đều chèn ép hắn một bậc. Hắn sợ trái tim của Chử Nguyệt Tinh cũng sẽ bay đi mất.
Chử Đồng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Hắn thở dốc từng tiếng, mồ hôi men theo gò má gầy lăn xuống. Dần dần, áo sơ mi ướt sũng dính chặt lên lưng, cả người như vừa được vớt từ dưới nước lên vậy.
Ánh nắng chiều sáng đến chói mắt, từng chút từng chút dính lên hàng mi của người đàn ông. Hắn gắng gượng mở mắt ra, dường như làm vậy mới có thể nhìn rõ người đứng đối diện. Đoàn Lại Hoằng sợ chết, còn muốn có cơ hội ngóc đầu dậy, hắn không dám nhìn thẳng về phía Giản Trì Hoài đứng gần đó. Anh cuộn chặt lòng bàn tay thô ráp, trong đầu khó khăn lắm mới tìm lại được câu hỏi ban nãy Chử Đồng ném cho hắn. “Phải, tôi... Tôi lúc đó đã có làm ăn qua lại với nhà họ Giản. Đó là tiền hàng, cũng là tờ chi phiếu duy nhất Giản Trì Hoài ký cho tôi.”
“Lúc trước chẳng phải anh nói anh ấy bỏ ra khoản tiền ấy để bắt anh rời xa chị tôi sao?”
Bờ môi Đoàn Lại Hoằng run rẩy: “Cô hại tôi ra nông nỗi này, vì sao tôi phải để cô được sống sung sướng?”
Chử Đồng hoàn toàn không vì câu nói này của hắn mà phẫn nộ. Cô bình thản lắc đầu: “Thật cảm thấy không đáng cho chị tôi!”
Đầu mày Đoàn Lại Hoằng khẽ giật một cái, muốn nổi giận nhưng không dám xỗ xược. Chử Đồng sợ có người đi tới, bèn xua tay: “Anh đi đi, sau này đừng tới làm phiền cuộc sống của chúng tôi nữa. Tôi vạch trần anh là vì anh đã làm chuyện táng tận lương tâm. Một Tiền Mộng đã bị anh hủy hoại, đây là do anh nợ cô ấy.”
Người đàn ông đứng đực ra đó. Chử Đồng thấy vậy, bỏ đi trước. Đoàn Lại Hoằng như chó nhà có tang, đứng đó rất lâu, biết có những chuyện không tránh được, lúc này mới cất bước đi về phía trước. Giản Trì Hoài đã ra ngoài rồi, hắn đi ra khỏi cửa tiểu khu, nhìn thấy Giản Trì Hoài đang đứng dưới bến xe buýt. Đoàn Lại Hoằng cúi gằm bước tới: “Tứ ca.”
“Chính cậu nói với Chử Đồng tôi có quen biết với Chử Nguyệt Tinh?”
“Dạ.”
“Là cậu nói với cô ấy, tôi ở với cô ấy, coi cô ấy là thế thân của Chử Nguyệt Tinh?”
Sắc mặt Đoàn Lại Hoằng u ám, không dám giấu giếm: “Dạ.”
“Chính cậu nói, tôi là người chia rẽ cậu và Chử Nguyệt Tinh?”
“Dạ.”
Giản Trì Hoài hút thuốc, bờ môi mím lại thành một đường thẳng. Trên đường xe cộ đi qua đi lại, khi anh cất lời, làn khói mỏng cũng tự tràn ra nơi khóe môi: “Đoàn Lại Hoằng! Cậu quả thật không biết tự lượng sức mình. Một kẻ như cậu đáng nhẽ phải đối lại là cậu chết mới đúng!”
Sắc mặt Đoàn Lại Hoằng từ trắng chuyển thành trong suốt, nhưng hắn không dám cãi chày cãi cối: “Tứ ca, sau này em không dám nữa. Anh nể mặt Tinh Tinh, tha cho em đi. Em đảm bảo sau này không tới quấy rầy Chử Đồng nữa, em cũng từ bỏ suy nghĩ hại cô ấy không được sống tử tế...”
“Cậu tưởng cô ấy nghe được mấy lời của cậu rồi sẽ một mình trốn vào một góc khóc lóc sao? Cô ấy thông minh hơn cậu đấy.” Giản Trì Hoài dùng điếu thuốc chỉ vào Đoàn Lại Hoằng, ánh mắt dừng lại trên tay hắn. Lòng bàn tay hắn nắm chặt lại, sợ hãi vô cùng, cả người run như sàng giật. Giản Trì Hoài rít mạnh một hơi thuốc, Đoàn Lại Hoằng cắn chặt răng, giơ bàn tay ra.
Giản Trì Hoài chọc đầu thuốc còn cháy sáng vào lòng bàn tay hắn, những đốm lửa bắn ra kèm theo thanh âm nín nhịn đau đớn của Đoàn Lại Hoằng vọng vào tai Giản Trì Hoài. Anh cất bước đi trước: “Sau này đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa, phiền phức!”
Đoàn Lại Hoằng ôm chặt cổ tay ngồi sụp xuống, nét mặt vì đau đớn mà đỏ rực lên, năm ngón tay mở rộng ra, lòng bàn tay bị bỏng thành vệt đen.
Chử Đồng ở trong lều tìm một vòng cũng không thấy bóng Giản Trì Hoài đâu cả. Cô vừa ra ngoài thì nhìn thấy anh từ gần đó đi tới: “Anh đi đâu thế?”
“Sau khi em ra ngoài thì mợ họ ngồi vào chỗ của em gạn hỏi anh liên tục, bộ quần áo nhái này anh mua ở đâu? Còn nói phải mua một bộ y hệt cho ông chồng nhà ấy. Em bảo, sao mợ ấy lại thích hạ thấp người khác đến vậy?”
Chử Đồng ôm miệng cười: “Con người mợ ấy là vậy. Em nói nhỏ cho anh biết nhé, trước đây còn đem em và con gái mình ra so sánh, nhưng thành tích của em tốt lại xinh xắn thế là mợ ấy gặp ai cũng nói: Mông Chử Đồng không to như con gái tôi, không sinh nổi con trai!”
Giản Trì Hoài đứng ngoài cửa, nét mặt rạng rỡ. Bên trong lều cực kỳ náo nhiệt, lát nữa còn định hát hí khúc. Một cuộc sống như vậy xa vời những bữa tiệc linh đình, trong mắt Giản Trì Hoài, có chút giống như... Trở về thời kỳ nguyên thủy. Nghe người ta trêu đùa nhau, so sánh nhau một cách khập khiễng, có Chử Đồng ở đây cũng có chút thú vị.
Mấy ngày nay, Chử Đồng lại bận rộn trở lại với công việc của mình. Sau khi Tần Tần đi, cô gần như mất đi trợ thủ đắc lực nhất, chuyện gì cũng tự lên kế hoạch rồi tự làm. Cũng may gần đây không ít tin tức, cũng rất có điểm nóng. Tổng biên tập thấy cô quá mệt, nói rằng sẽ sắp xếp cho cô mấy việc nhẹ nhàng.
Tới địa điểm của phía tổ chức sự kiện, Chử Đồng đeo balo đi vào trong. Hôm nay người cô phải tiếp xúc là Ôn Kiều, một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng nhất thời đại những năm 80 khi trước, tới nay đã từng đóng hơn trăm bộ phim điện ảnh, các loại cúp lớn nhỏ đã cầm đến gãy tay. Cho dù tới bây giờ, sức ảnh hưởng của bà ta trong làng giải trí vẫn không thể xem nhẹ, tháng trước vừa mới áp đảo Giang Ý Duy, giành được ngôi vị ảnh hậu trong lễ trao giải phim điện ảnh được tổ chức tại Thượng Hải.
Mà việc này cũng đâu phải công việc nhẹ nhàng gì cho cam, khi nhận được danh sách tiết mục, Chử Đồng không khác gì bị ngược. Ai cũng biết Ôn Kiều rất khó chiều. Gần 50 tuổi rồi nhưng giỏi giữ gìn mà tự nhận mình là ‘mỹ nhân bất lão’ trong ngành giải trí. Đi tới đâu cũng dẫn theo nhà tạo mẫu và thợ trang điểm của riêng mình. Nghe nói lúc chụp ảnh, đến cả nhân viên ánh sáng cũng là người của riêng bà ta.
Dưới sân khấu, Ôn Kiều và Giang Ý Duy ngồi sánh đôi. Trên sâu khấu có người đọc diễn văn chào mừng. Ôn Kiều mặc một bộ lễ phục dạ tiệc bằng tơ lụa đen tuyền, nhã nhặn đoan trang: “Giang Ý Duy, nghe nói gần đây cô rất ít quay phim, lẽ nào muốn nhạt nhòa ra khỏi ngành giải trí?”
“Cô Ôn nghĩ nhiều rồi ạ, chỉ là khoảng thời gian trước em quá mệt, muốn nghỉ ngơi.”
“Trước đây cô dựa vào Giản Trì Hoài, rồi Ân Thiếu Trình, phim quay không ngừng nghỉ. Bây giờ một người thì kết hôn, một người thì có tình mới, năm xưa cô quả thật nên theo Giản Trì Hoài.”
Giang Ý Duy cười khẩy. Dẫu có là đàn chị, về mặt khí thế cô ấy cũng không bao giờ chịu lép vế: “Nếu em thật lòng muốn đi theo một người thì người đó chắc chắn phải lấy em mới được. Mấy chuyện không danh không phận, em không làm đâu.”
Ôn Kiều quay gương mặt được trang điểm sắc sảo về phía Giang Ý Duy, đánh giá cô từ trên xuống, ánh mắt lộ vẻ khinh thường: “Chuyện của cô và Ân Thiếu Trình trong giới showbiz đã đồn thổi ầm ĩ rồi, cô tưởng người ta không biết sao?”
“Trai chưa vợ, gái chưa chồng, yêu đương thôi mà, hợp thì cưới, không hợp thì chia tay. Một chuyện bình thường như vậy, cô Ôn có cần mang ra nói không?” Giang Ý Duy không nhường nhịn chút nào. Cùng là một biểu cảm, cô ấy bắt chước giống như đúc, trả lại cái khinh bỉ ấy cho Ôn Kiều, gương mặt xinh đẹp kia sụp đổ trong khoảnh khắc.
Lúc này, Chử Đồng đi tới, nở nụ cười ôn hòa, đứng trước mặt Ôn Kiều: “Chào cô Ôn! Em là phóng viên của Dịch Sưu, đã hẹn trước với trợ lý của cô sau khi sự kiện này kết thúc sẽ làm một bài phỏng vấn cô.”
Ôn Kiều thu lại vẻ bực bội trên gương mặt. Bà ta ngẩng đầu nhìn Chử Đồng, nhưng sau khi nhìn rõ từng nét, con ngươi bỗng co rụt lại. Giang Ý Duy chú ý tới nét mặt của bà ta, bất giác cười khẽ. Ôn Kiều nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười nói: “Được, lát sẽ có người thông báo cho cô.”
Chử Đồng lui ra khỏi nơi tổ chức sự kiện, đợi Ôn Kiều ở khu nghỉ ngơi bên ngoài. Cô chuẩn bị lại một lần những câu hỏi lát nữa sẽ phỏng vấn, khi ngẩng đầu lên bỗng thấy Giang Ý Duy đứng trước sofa từ lúc nào.
“Cô Giang, có chuyện gì sao?”
“Cô đừng tưởng Ôn Kiều là hạng người tử tế.”
Giữa Chử Đồng và Giang Ý Duy tồn tại một mối quan hệ rất kỳ diệu. Nếu nói là tình địch thì hình như không đúng. Nhưng Giang Ý Duy không thích cô, cô cũng chẳng mấy ưa Giang Ý Duy. Dẫu sao Giang Ý Duy cũng đã từng được coi là cùng với Giản Trì Hoài... Coi như là vừa mắt đi. Chử Đồng gật đầu: “Cảm ơn ý tốt của cô.”
Giang Ý Duy biết cô nghe không lọt tai, cô ấy nhún vai tỏ ra không mấy quan tâm: “Gần đây Lệ Đề có ổn không?”
“Rất ổn.”
Giang Ý Duy ‘ồ’ một tiếng: “Vậy thì tốt rồi.” Cô ấy còn phải quay về hội trường, dừng bước chỉ khoảng năm, ba phút lại quay người rời đi. Chử Đồng nhìn giờ, nhìn theo bóng Giang Ý Duy thẳng lưng bước từng bước. Cô cảm thấy kỳ lạ, sao cô ta lại có lòng tốt tới nhắc nhở cô?
Nửa tiếng đồng hồ sau, sự kiện kết thúc, trợ lý của Ôn Kiều tới hỏi Chử Đồng: “Cô muốn phỏng vấn ở đây hay ra ngoài tìm chỗ nào đó?”
“Tất cả tùy theo cô Ôn, cô ấy tiện là được.”
“Vậy được, cô đi theo tôi.”
Chử Đồng đi theo phía sau người trợ lý. Cô cảm thấy có lẽ Giang Ý Duy nặng lời rồi, trợ lý của Ôn Kiều còn tới hỏi ý kiến, chỉ riêng mặt này thôi đã rất tôn trọng người khác rồi. Trợ lý đưa cô xuống tầng dưới cùng, đẩy một cánh cửa bước vào. Cảnh tượng hiện ra trước mắt là một bể bơi lộ thiên. Ôn Kiều đang ngồi trên chiếc ghế dài, bộ lễ phục màu đen còn chưa thay ra, hơn nữa đã dậm thêm phấn. Đối với một người phụ nữ ở độ tuổi này mà nói, bà ta vẫn xinh đẹp chết người.
Chử Đồng bước tới chào hỏi: “Chào cô Ôn!”
“Ngồi đi!” Ôn Kiều mỉm cười hòa nhã: “Cô muốn uống gì không?”
“Dạ thôi ạ.”
“Mang một cốc nước hoa quả tới.” Ông Kiều dặn dò người trợ lý đứng bên cạnh.
Chẳng mấy chốc, một cốc nước hoa quả tươi mới ép được bê lên, Ôn Kiều tự động bê ly rượu bên tay lên: “Tôi thích nhất là trời xanh, mây trắng và mặt biển biếc xanh. Tiếc là công việc quá bận rộn, tôi đã nghĩ tới chuyện nghỉ dưỡng rồi.”
“Cô Ôn, bao nhiêu fan hâm mộ còn đang đợi sản phẩm mới của cô đấy ạ. Cô trẻ trung như vậy, còn chưa tới lúc hưởng phúc đâu ạ.”
Ôn Kiều cảm thấy cô bé này cái miệng thật ngọt. Bà ta cười tít mắt, khẽ nhấp một ngụm rượu: “Cô biết ăn nói hơn Giang Ý Duy nhiều.”
Có một màn mở đầu vui vẻ, cuộc phỏng vấn sau đó đương nhiên cũng rất thuận lợi. Ôn Kiều không khó chiều như lời đồn đại, vốn dĩ rất dễ tiếp xúc, chẳng biết từ lúc nào đã nói chuyện rất lâu, vượt quá cả nửa tiếng đồng hồ hẹn trước. Trợ lý của bà ta từ ngoài đi vào, cúi xuống nói: “Lát nữa còn phải đi Quảng Châu, nhanh một chút, nếu không sẽ trễ mất.”
“Được rồi.”
Chử Đồng cũng phỏng vấn được kha khá rồi, Ôn Kiều đứng dậy rời đi trước. Chử Đồng thu dọn đồ đạc trên mặt bàn, xếp từng thứ một vào trong balo. Cô đứng dậy, vừa định rời đi thì nhìn thấy hai người thanh niên cao to đón đường. Cô tưởng họ tới bể bơi, thế nên không mấy để tâm, tới tận khi họ chặn đường cô, Chử Đồng mới bất chợt dừng bước.
Một trong số đó đưa tay nắm lấy vai cô, đẩy cô về phía bể bơi bên cạnh. Cô hoảng sợ vội vàng giãy giụa, lùi về sau: “Các người là ai? Định làm gì?”
Hai người giơ tay ra định bắt lấy cô. Chử Đồng trượt chân, nhưng vẫn đứng vững không ngã. Lúc này, có một giọng nữ vọng tới từ sau lưng đám đàn ông: “Các anh định làm gì?”
Chử Đồng nhìn theo thanh âm ấy, hóa ra là Giang Ý Duy. Cô ấy đã thay quần áo bình thường, chỉ có điều tóc đã búi lên, phấn cũng chưa tẩy. Cô ấy nện giày cao gót đi tới: “Mấy người có máu mặt ngoài kia còn chưa đi hết đâu. Tôi biết ai sai các người làm vậy, không sợ tôi báo cảnh sát hả?”
Hai gã đàn ông nhìn nhau, Giang Ý Duy không hề e sợ, ngang qua bọn họ đi về phía Chử Đồng: “Sao cô vẫn còn ở đây? Ân Thiếu Trình đang đợi cô bên ngoài.”
“Ân Thiếu Trình?”
Giang Ý Duy hừ khẽ: “Đúng vậy, trong vòng ba phút mà không ra, anh ấy sẽ vào đấy. Còn không mau đi đi, đừng cậy bây giờ anh ấy có hứng thú với cô mà cô đã thắng tôi đâu.”
Hai gã đàn ông ngơ ngác nhìn nhau. Ân Thiếu Trình là ai, tin rằng không ai trong giới này không biết. Chử Đồng ôm chặt chiếc balo trong tay, sải bước đi ra. Người đàn ông đứng gần cô nhất giơ tay tóm nhưng cuối cùng không bắt được cô. Giang Ý Duy cũng định đi nhưng bị bọn họ dễ dàng chặn lại.
“Làm cái gì?” Giang Ý Duy hất cao cằm: “Không biết tôi là ai à?”
“Nếu Ân Thiếu Trình giờ đã chống lưng cho người khác rồi thì sau lưng cô còn có ai đây? Cô Giang, bên ngoài có nhiều phóng viên như vậy, có muốn bọn họ vào đây xem cả không?”
Chử Đồng nghe rõ những lời ấy. Cô quay đầu liếc nhìn, bước chân không hề giảm tốc, đi nhanh ra ngoài. Ra được phía ngoài, làm gì có bóng của Ân Thiếu Trình, chỉ có nền đá hoa sáng loáng soi được bóng mình phát ra những tia sáng lạnh lẽo. Cô phóng tầm mắt nhìn qua, cả một đại sảnh trống trơn, không một bóng người.
Tim Chử Đồng đập thình thịch, thình thịch. Cô quay lại vài bước, len lén tới bên cánh cửa khu bể bơi, thò đầu vào trong, bỗng thấy một cảnh tượng kinh người.
Hai gã đàn ông mỗi người một bên giữ chặt bả vai Giang Ý Duy, đang ra sức ấn đầu cô ấy xuống nước. Cứ cách khoảng 3 đến 5 giây lại kéo cô ấy lên, sau đó lại nhấn xuống! Cô muốn rút di động ra báo cảnh sát nhưng thời gian có hạn, cứ tiếp tục như vậy e sẽ xảy ra chuyện. Cô muốn lớn tiếng gọi người tới giúp nhưng với thân phận của Giang Ý Duy, thê thảm đến mức này, chưa biết chừng về sau lại có scandal nào đó.
Cô ấy nói dối là Ân Thiếu Trình ở bên ngoài, rõ ràng là muốn giúp Chử Đồng. Chử Đồng bụng dạ như lửa đốt, vừa ngẩng đầu lên bỗng thấy một lỗ tròn nhỏ trên trần nhà. Cô tính kế trong bụng, nhìn khắp bốn xung quanh tìm kiếm, nhìn thấy trên giá trưng bày bên cạnh có bật lửa cung cấp cho khách. Chử Đồng vội vàng cởi áo khoác, sốt sắng bật bật lửa lên, sau đó vung vẩy. Chiếc áo khoác chẳng mấy chốc đã bùng cháy, khói bốc ra bay khắp nơi, ngay sau đó, tiếng còi báo cháy inh ỏi vang trên đỉnh đầu.
Chử Đồng ném chiếc áo rách trong tay xuống: “Cháy rồi!”
Hai người đàn ông đứng gần đó nghe thấy tiếng còi báo cháy, vội vàng buông Giang Ý Duy ra, rảo bước về một bên cửa. Giang Ý Duy trọng tâm không vững, cả người đổ nhào về phía trước, đầu cắm xuống nước, cố ngoi ngóp lên để thở. Chử Đồng chạy vội tới, hét xuống dưới: “Giang Ý Duy, cô không sao chứ?”
Giang Ý Duy nhảy lên khỏi mặt nước, cũng may cô ấy biết bơi, không ngừng ho sặc sụa, nhất thời không trả lời được. Chử Đồng ngồi xuống, quan sát tỉ mỉ. Giang Ý Duy đầu tóc bù xù, búi tóc đã rơi xuống quá nửa, kẻ mắt cũng đã bị nước rửa trôi. Tóm lại, tuyệt đối, tuyệt đối lếch thếch. Bên ngoài có tiếng bước chân ùn ùn kéo đến. Có mấy nhân viên phục vụ ùa tới, nhìn thấy dưới đất có một chiếc áo rách nát: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Giang Ý Duy vội vàng quay lưng đi, không để người khác nhìn thấy mình trong bộ dạng này: “Ban nãy có một kẻ biến thái chơi trò đốt quần áo ở đây, còn không xử lý sạch sẽ.”
“Chị Giang, chị không sao chứ ạ?”
“Tôi thì có việc gì, tôi đang bơi.”
Nhân viên phục vụ nét mặt nghi hoặc, lại có người mặc quần áo đắt tiền như xuống hồ bơi? Mấy người có tiền đúng là ương ngạnh. Bọn họ chẳng mấy chốc đã dọn sạch đống quần áo rách và tro bụi, sau đó lui ra ngoài, còn đóng cửa lại một cách lịch sự.
Chử Đồng nhíu mày: “Đến nông nỗi này rồi, còn giả vờ gì chứ?”
Giang Ý Duy gỡ từng chiếc kẹp tóc xuống: “Tôi thích xinh đẹp trước mặt người khác, sao? Không được à?”
“Được được được, thỏa mãn rồi chứ?” Chử Đồng vẫn duy trì tư thế ngồi xổm: “Có cần tôi kéo cô lên không?”
Giang Ý Duy ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, hai mắt thâm quầng. Cô ấy nói với Chử Đồng với vẻ xem thường: “Sao cô đi tới đâu là đắc tội người ta tới đó vậy?”
“Tôi thật sự không đắc tội với ai.”
“Tôi đã cảnh cáo cô rồi, người đàn bà Ôn Kiều đó tâm địa xấu xa, bà ta nhất định sẽ trị cô mà.”
Chử Đồng càng lúc càng không hiểu: “Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp bà ta, hơn nữa lúc phỏng vấn, bà ta rất bình thường, thái độ còn tốt nữa, tôi làm mất lòng bà ta chỗ nào chứ?”
Giang Ý Duy ngập ngừng, cuối cùng cắn môi nói: “Tóm lại, lần sau tránh xa bà ta một chút.”
“Cảm ơn cô ban nãy đã cứu tôi.”
Giang Ý Duy nghe thấy mấy lời này, ngược lại bỗng nổi da gà: “Cô không cần cảm ơn tôi, lần trước cô giúp tôi chửi Trịnh Niệm, chúng ta coi như huề.”
“Cô vẫn không chịu lên sao?”
Giang Ý Duy rửa qua mặt, hạ thấp giọng hỏi: “Cô có dung dịch tẩy trang không?”
“Không có.” Chử Đồng lắc đầu, ai mang theo thứ đó bên người chứ: “Có bánh xà phòng thơm, cần không? Hôm nay vừa mới mua, tôi nhét vào balo này.”
“Cũng được, bỏ đây.” Giang Ý Duy cúi đầu. Sau khi cầm bánh xà phòng, cô ấy rửa lớp phấn trên mặt trước. Một lúc sau cô ấy ngẩng lên, để lộ ra gương mặt mộc nhỏ xinh, làn da được giữ gìn cực tốt, trắng nõn, sáng sủa, ngũ quan dĩ nhiên cũng nổi bật: “Cô có son môi không?”
“Cô có đi dạo thảm đỏ đâu, sao lắm quy tắc thế!” Chử Đồng cảm thấy con người này thật sự... Đủ rồi đấy.
“Không trang điểm cũng được nhưng màu môi nhất định phải dễ nhìn, như vậy mới có thể có được nụ cười cao ngạo, cô hiểu gì chứ.”
Chử Đồng hết lời để nói, rút từ trong balo ra một thỏi son và một chiếc gương đưa cho cô ấy. Sau khi trang điểm xong, Giang Ý Duy rõ ràng không hài lòng: “Màu sắc quá nhạt, thật không hiểu nổi Giản Trì Hoài nhìn trúng cô điểm gì.”
“Này, dựa vào màu một thỏi son mà cô cũng có thể dây dưa tới chuyện tôi có được để ý hay không, cô thấy mình có vô vị không hả?”
Giang Ý Duy bỗng phì cười: “Thái độ tốt chút đi, dù gì ban nãy tôi cũng cứu cô.”
Chử Đồng giơ tay ra trước mặt cô ấy: “Nào, để tôi kéo cô lên!”
Sau khi Giang Ý Duy lên bờ, Chử Đồng cầm chiếc khăn tắm lớn vắt trên ghế mây, đưa cho cô ấy. Cô ấy quấn chặt quanh vai, ngồi xuống. Chử Đồng có vẻ hơi ái ngại: “Xin lỗi nhé, nếu không phải vì tôi, cô cũng không đến mức thảm hại vậy.”
Giang Ý Duy nhìn thẳng vào mắt cô: “Cô cảm thấy tôi bây giờ... Rất thảm hại?”
Cô ấy ngẩng cao gương mặt nổi bật của mình, lên tiếng hỏi. Mái tóc cô ấy thả sau gáy, bờ môi hồng hồng mỉm cười tự nhiên. Chử Đồng cũng tươi tỉnh theo: “Không thảm hại!”
“Ở trong giới showbiz này, tôi đã leo lên từng bước, từng bước rất gian nan. Lần đầu tiên tôi được làm ảnh hậu là khi tôi mới ngoài 20, thể hiện tài năng vượt trội. Nhưng có ích gì chứ? Cầm giải thưởng bước xuống sân khấu, cả phỏng vấn còn chưa kịp, ngay ở chỗ chen lấn đông đúc phía sau khán đài, tôi bị Ôn Kiều tát một cái. À không, nên nói là bị trợ lý của bà ta, bà ta sẽ không bao giờ tự tay đánh người. Còn tôi thì sao, không thể khóc, không thể làm ầm lên. Việc duy nhất tôi có thể làm chính là đứng thẳng lưng, ưỡn ngực nói với bà ta rằng: Chị là người đi trước, em là kẻ đến sau, chị dạy em là phải đạo. Nhưng dạy gì cũng phải có phương pháp. Tát vào mặt, ai ai cũng sẽ nhìn thấy.” Giang Ý Duy nhớ lại chuyện của mấy năm về trước, trong lòng vô vàn cảm khái: “Cô đừng thấy mấy kẻ đó trước mặt thì hào nhoáng, thật ra sau lưng chuyện gì cũng có thể làm được. Kể từ tối hôm đó, tôi đã học theo bọn họ. Tôi thông minh như vậy, chỉ cần học chút trò vặt là đủ để đứng vững trong làng giải trí rồi.”
Chử Đồng nghe xong, chẳng hiểu vì sao bỗng cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Khóe môi Giang Ý Duy khẽ rướn lên: “Tối đó, tôi đã mang gương mặt với dấu tay năm ngón cùng một chiếc cúp bị ném vỡ ra ngoài nhận phỏng vấn. Phóng viên là những người có sức tưởng tượng phong phú nhất, vừa bị tát, cúp lại vỡ, biết bao chuyện có thể dựng lên. Chiếc cúp ấy tới tận bây giờ tôi vẫn bày ở nhà, nó bị chính tay tôi đập vỡ.”
Chử Đồng nhìn cô ấy, Giang Ý Duy mỉm cười: “Có phải cô cảm thấy tôi rất xấu xa không?”
“Không, tôi cảm thấy rất bình thường.”
Giang Ý Duy cười thoải mái, chống tay sang hai bên, cười đến rung cả người: “Thật ra cô cũng rất xấu, tôi nhìn ra rồi.”
Chử Đồng cũng cười phá lên: “Thôi đi, cô mới là kẻ xấu xa cấp cao, sau này đừng hại tôi là được.”
Trên đường trở về, Chử Đồng liếc nhìn chiếc balo trên ghế lái phụ, bên trong có tài liệu của cuộc phỏng vấn vừa rồi. Lòng người quả là khó dò, lẽ nào một giây trước người đó còn tươi cười chào đón bạn, quay lưng đi đã vô duyên vô cớ hãm hại bạn?
Khi lái xe ngang qua đại học thành phố, Chử Đồng bất chợt cho xe dừng bên lề đường. Tiếng chuông trong trường vang lên, có hai, ba tốp sinh viên phi như bay về giảng đường của mình. Những cây hợp hoan hai bên đường đua nhau nở, trên mặt đất đã phủ một lớp cánh hoa mỏng tang.
Hai chữ ‘Thành Đại’ được khảm trên hòn đá giả trước cổng trường, khí thế khoáng đạt. Chử Đồng lấy ra từ trong hộp dụng cụ một tờ giấy, bên trên là thời khóa biểu của Giản Trì Hoài. Hôm nay anh có tiết ở giảng đường bậc thang. Chử Đồng muốn vào xem xem phong thái của giáo sư Giản. Cô lấy thẻ phóng viên ra, chỉ còn cách thương lượng với bảo vệ, nói là cô vào trong phỏng vấn.
Chiếc xe lái tới cửa, cô bèn thò đầu ra. Bảo vệ liếc nhìn biển số xe của cô, quay lại ra hiệu với người ngồi trong phòng.
Chử Đồng còn chưa kịp nói gì, bảo vệ đã cười nói: “Tôi nhớ chị. Lần trước tới trường học, giáo sư Giản dặn là bật đèn xanh cho chị.”
Cô cảm ơn ríu rít rồi chạy xe vào trong. Một mùi hương đậm đà vị thanh xuân phả vào mặt. Con đường bên phải còn có một tấm bảng đen cỡ lớn. Có lớp đang học thể dục, động tác bật nhảy úp bóng vào rổ hoàn hảo và chuẩn xác, thắng rất đẹp!
Chử Đồng dừng xe. Cô từng tới giảng đường bậc thang đó một lần. Khi tới trước cửa, cửa sau đang rộng mở, loáng thoáng có thể nghe được giọng nói quen thuộc vọng ra. Chử Đồng cúi người đi vào, chọn một chỗ khuất nhất ngồi xuống.
Sinh viên phía trước bất ngờ quay người lại, đưa đề thi cho cô. Chử Đồng ngây người ra, thấy sinh viên bên cạnh đang chuyển lần lượt từng đề thi xuống dưới. Chẳng lẽ hiếm khi cô tới được một lần lại gặp phải ngày kiểm tra?
Giọng nói mạnh mẽ của Giản Trì Hoài văng vẳng trong giảng đường: “Thời gian làm bài 90 phút, đương nhiên, nộp được trước giờ thì càng tốt.”
Chử Đồng ngồi dựa vào cửa sổ, bên ngoài chính là vườn hoa, những loài hoa không rõ tên đang bung nở đầu cành, cả trái tim cô cũng chưa bao giờ bình yên, thanh thản và dễ chịu như thế.
Giản Trì Hoài cầm thước kẻ, gõ từng nhịp, từng nhịp vào lòng bàn tay, đi từ trên bục xuống dưới. Chử Đồng thất thần ngắm cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, hoàn toàn chìm đắm trong khung cảnh tuyệt vời này, không thể thoát ra. Phía trước có một sinh viên nam bất ngờ làm một động tác. Giản Trì Hoài vừa liếc nhìn đã phát hiện ra, anh đi xuống, lôi cuốn sách trong ngăn bàn cậu ta ra.
Nam sinh đó cao phải tới 1m80, dáng người vạm vỡ thế mà chỉ dám xoa đầu, không nói được câu nào.
Giản Trì Hoài cầm quyển sách đi lên trên, ánh mắt sắc bén liếc qua đám đông một lượt. Bỗng nhiên, tầm nhìn của anh dừng lại trên một hình bóng nào đó. Cô trà trộn vào đây từ khi nào? Giản Trì Hoài chợt cười khẽ. Chử Đồng một tay chống cằm, cơn gió nhè nhẹ thổi qua ô cửa sổ rộng mở khiến búi tóc đuôi ngựa cô buộc sau lưng hơi tung bay.
Chiếc ghế bên cạnh đột ngột rung một cái, Chử Đồng vô thức quay đầu, thấy Giản Trì Hoài đang ung dung quan sát cô. Cô khẽ cười một tiếng, đè ngón trỏ lên môi: “Suỵt!”
Có sinh viên len lén quay đầu, Giản Trì Hoài ngẩng lên: “Nghiêm túc làm bài đi, những nội dung này khi giảng tôi đã nói hết rồi.”
Chỉ cần đối mặt với sinh viên, anh sẽ luôn nghiêm túc như vậy. Giản Trì Hoài đặt những quyển sách chưa thu lên mặt bàn. Anh nhấc đôi chân dài lên, cả người nhìn về sau, dùng ánh mắt ra hiệu cho Chử Đồng làm bài. Cô mở đề ra, rồi xòe hai tay, Giản Trì Hoài rút một cây bút máy ở trong túi quần ra, kéo đề bài của Chử Đồng lại, viết sáu chữ lên chỗ trống: Sao lại tới đây rồi?
Chử Đồng đón cây bút từ tay anh, viết tiếp bên cạnh: Đi ngang qua, nghe thấy tiếng chuông, bất giác muốn vào xem sao.
Giản Trì Hoài cuộn mấy chữ cô đã viết lại, lại viết một chữ xấu lên trên.
Chử Đồng nghiêng mặt, mặc kệ anh. Giản Trì Hoài kéo tay cô lại, nắm trong lòng bàn tay, cảm giác ướt át khiến người ta hơi căng thẳng. Họ mặc kệ đang ngồi hàng ghế cuối cùng, trước mặt là đầy rẫy sinh viên. Chử Đồng đỏ mặt giãy ra nhưng Giản Trì Hoài vẫn nắm rất chặt. Cánh tay cô vì biên độ lớn mà đập vào bàn. Vị trí ngồi trong giảng đường bậc thang, các hàng ghế trước sau đều nối liền. Nữ sinh ngồi trước mặt Chử Đồng vô thức quay lại, nhưng sau khi bắt gặp nét mặt đầy nghiêm nghị của Giản Trì Hoài đã vội vàng, rụt cổ lại, quay trở về.
Không còn cách nào khác, cô đành để mặc anh. Một lát sau, tay Giản Trì Hoài đặt lên lưng cô. Chử Đồng ngồi nghiêm chỉnh, trừng mắt với anh. Cô nhặt cây bút máy lên, viết ngoáy một dòng: Giáo sư Giản, xin tự trọng!
Hai ngón tay anh véo một cái ở phần sống lưng phía trên eo cô, cả người Chử Đồng nảy lên, ngứa ngáy không chịu nổi. Giản Trì Hoài tiện tay ôm lấy eo cô, để cô ngồi sát vào mình chút nữa. Chử Đồng lại cầm bút lên: Có tin là em sẽ nộp tờ đề này cho hiệu trưởng trường anh không?
Giản Trì Hoài đón lấy bút, ung dung viết: Tốt nhất em nên bổ sung thêm một câu ở trên: Thưa hiệu trưởng, thầy giáo này lòng dạ đen tối, cả ngày cứ muốn...
Chử Đồng nhìn tới đây, đưa tay nắm chặt cây bút, không cho Giản Trì Hoài viết tiếp. Cả gương mặt người đàn ông đều thấm đẫm ý cười. Vốn dĩ chiều nay anh đang làm một giám thị vô vị, không ngờ Chử Đồng tự chui đầu vào lưới, mang cho anh một chút vui vẻ.
Cơn gió ngoài cửa sổ mang theo mùi hương bay vào, thi thoảng còn thổi theo cả những cánh hoa hợp hoan. Đã lâu lắm rồi Chử Đồng không được thoải mái như vậy. Cô dựa ra sau ghế, Giản Trì Hoài nắm lấy tay cô, bàn tay đan chặt của hai người họ để lên chân anh.
Trong giảng đường, chỉ còn tiếng viết bài sột soạt, ai ai cũng cúi gằm. Hình như Chử Đồng đang trở lại hồi cô còn học đại học. Lúc đó họ không có phiền não, an nhiên, tự tại. Cô nhắm hai mắt lại, bỗng nhiên hiểu vì sao nhà họ Giản giàu có nhưng Giản Trì Hoài lại cam tâm ở đây làm giáo sư. Trên thế giới hỗn loạn luôn có một góc bình yên, Giản Trì Hoài giữ lấy nơi ấy, thật tốt.
Có một bàn tay bất ngờ ôm lấy cô. Chử Đồng mở mắt ra, gò má nóng bừng. Khi tỉnh lại thì Giản Trì Hoài đã ngồi xuống ghế.
Anh hôn cô, cô lại hôn ngay trong giảng đường chật kín sinh viên? Ban nãy, anh cũng kìm lòng không đặng. Giản Trì Hoài rất ít khi bồng bột bên ngoài phòng ngủ. Anh hắng giọng, ánh mắt nhìn về phía trước, làm ra vẻ như đang coi thi.
Chử Đồng xoa xoa mặt, bờ môi cô bỗng nhiên dãn ra. Giản Trì Hoài buông tay cô, Chử Đồng thấy vậy, lập tức kéo tay anh lại.
Hai người vẫn im lặng không nói. Một tiếng đồng hồ sau, lác đác có sinh viên lên nộp bài. Chử Đồng và Giản Trì Hoài vẫn ngồi sóng đôi ở hàng ghế cuối. Cô thật sự hy vọng thời gian trôi chậm một chút, để cô hưởng thụ những giây phút hiếm hoi này.
Những tiếng chuông báo hết tiết vang lên đúng giờ, Giản Trì Hoài cầm cuốn sách trên bàn lên, đứng dậy: “Được rồi, chuyển bài lên trên, nộp bài!”
Nữ sinh phía trước Chử Đồng đã nộp bài lên rồi, thấy cô không có động tĩnh gì cô ấy bèn quay lại giựt một góc bài, Chử Đồng nhanh tay đè lên chỗ cô và Giản Trì Hoài vừa viết: “Tớ... Tớ không nộp!”
“Cậu là học sinh lớp nào?”
Chử Đồng rút lại tờ bài thi, ôm vào người sau đó đứng dậy nhanh chóng bỏ đi. Cô lái xe ra khỏi trường trước, ở bên ngoài đợi anh. Chẳng mấy chốc, Giản Trì Hoài cũng lái xe ra, hai người một trước một sau cùng đi về một nơi.
Trở về Bán Đảo Hào Môn, vẫn còn sớm, Chử Đồng ôm laptop ra ban công xử lý tài liệu. Giản Trì Hoài ưa sạch sẽ, mấy ngày này cứ về nhà là tắm rửa. Chiếc di động anh đặt ở đầu giường kêu không ngừng. Chử Đồng đi tới liếc xem, người gọi đến là Đông Tử.
Là ông chủ! Chử Đồng không dám nhận máy, rồi chợt nhớ ra hôm nay lại là thứ sáu. Chử Đồng bực bội, ngồi phịch xuống mép giường. Giản Trì Hoài tắm rửa xong đi ra, đúng lúc chuông điện thoại lại vang. Anh đi tới, nhận máy: “Alô?”
Loáng thoáng có tiếng nói vọng ra. Giản Trì Hoài cầm đồng hồ đeo tay trên bàn lên xem giờ: “Bây giờ á? Còn sớm mà.”
Chắc chắn là lại hẹn anh ra ngoài chơi bời đàn đúm rồi, Chử Đồng đứng lên giường, Giản Trì Hoài tươi cười, hoàn toàn giống như đang vui vẻ, uể oải đáp: “Không muốn ra ngoài cho lắm!”
Đông Tử ở đầu kia rõ ràng không buông tha cho anh, vừa bám riết lại còn cố ý nói to: “Tứ ca, vì chị dâu phải không? Không sao, dẫn cả chị ấy tới, chúng ta chơi việc của chúng ta!”
“Các cậu đang ở đâu?” Giản Trì Hoài hỏi một câu.
Chử Đồng nghe tới đây, trái tim nảy lên, thế là ý gì? Tức là vẫn đi sao?
Đông Tử lập tức nói địa chỉ. Giản Trì Hoài lại hỏi: “Hẹn mấy giờ?”
“Sáu rưỡi!”
Ấn đường GiảnTrì Hoài giật nhẹ, anh liếc nhìn Chử Đồng đứng bên cạnh, sau khi nắm chặt điện thoại trong tay thì tách nó ra khỏi tay: “Anh ra ngoài một lát!”
“Giản Trì Hoài, hôm nay là thứ sáu đấy!” Chử Đồng nghiến răng nhắc nhở anh.
“Trùng hợp gọi anh đi chơi hôm nay thôi. Với lại mấy người đàn ông, có thể gây ra chuyện gì?” Giản Trì Hoài kiên nhẫn nói.
“Anh hứa với em rồi mà.”
Giản Trì Hoài đưa tay day nhẹ thái dương. Cái tính này của anh dĩ nhiên không chịu để phụ nữ quản lý. Vả lại, anh cũng sẽ biết chừng mực của mình. Nhưng trong mắt Chử Đồng, làm gì có người phụ nữ nào thực sự muốn để chồng mình ra ngoài ăn chơi lu bù? Huống hồ người như gã sếp của cô, thích chơi bời như vậy, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, chẳng phải có câu nói này sao?
“Tứ ca, tứ ca!” Đông Tử lại hét ầm ĩ.
Giản Trì Hoài một lần nữa kéo di động vào tai, khóe môi hơi động đậy, lần mở lời này chắc chắn là đồng ý. Chử Đồng sẽ không gây gổ với anh vì làm vậy hoàn toàn không ích lợi gì, cô có cách đối phó. Cô nhảy tưng tưng tại chỗ mấy cái, sau đó nhào về phía trước, vừa hay nhảy lên lưng Giản Trì Hoài. Hai tay cô ôm chặt cổ anh, đôi chân thanh mảnh kẹp chặt lấy phần hông rắn chắc của anh, cất giọng dẻo như kẹo: “Chẳng phải đã hứa tất cả thời gian sau này đều là của em sao?”
Phần lưng của Giản Trì Hoài phải gắng sức, đôi chân hơi động đậy, sợ cô rớt xuống, cánh tay dài vươn ra sau vừa đủ để giữ lấy mông Chử Đồng. Đông Tử ở đầu kia nghe rất rõ câu này: “Aiyo, Tứ ca! Thật ngại quá, thì ra tối nay anh và chị dâu đã có hẹn trước để tình tình tình... Tình cảm ạ!”
Hai chữ cuối cùng mang theo một sự ám muội khác biệt. Chử Đồng bám chặt lấy cổ Giản Trì Hoài, quyết không tụt xuống...
~Hết chương 57
~* Tất cả mọi thông tin về truyện: Lịch truyện, tình trạng sáng tác, link convert... Đều đã có ở phần giới thiệu. Mọi người không cần phải hỏi han gì nữa, cứ thế mà đọc thôi.