Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 141
Tầm mắt Bàng Tô dừng lại, ngón tay khẽ vuốt ve trên hoa văn, ánh mắt lại nhìn chằm chằm, có buồn thương và đau lòng lan tràn ra ngoài.
Chử Đồng cẩn thận đánh giá thần sắc của cô ta. Một hồi lâu sau vẫn không thấy cô ta nói năng gì, Chử Đồng thử dò xét hỏi, “Bàng Tô, cô làm sao vậy?”
Cô ta hồi thần, vành mắt lại có chút hồng, cô ta lắc đầu một cái, “không sao hết.”
Khuôn mặt Chử Đồng lộ vẻ nghi hoặc, “có phải tôi đã nói cái gì không nên nói không?”
“Không có...” Bàng Tô giơ tay ấn vào khóe mắt, sau đó gượng gạo cười nói, “chuyện của tôi, hai người cũng không cần quan tâm nữa đâu. Một nửa đích thực của tôi, tôi đã sớm gặp được rồi, chỉ là anh ấy ra đi quá sớm, để lại cho tôi quá ít hạnh phúc.”
Ánh mắt Chử Đồng thủy chung vẫn cố định trên khuôn mặt cô ta, “cô đừng như vậy, cô còn trẻ mà, sau này vẫn còn cả đống thời gian.”
“Thời gian nhiều thì sao? Tôi chính là không biết nên làm thế nào để vui vẻ, vì thế mới ghi danh hết khoá này đến khoá khác. Đồng Đồng, sau này không cần nói với tôi những lời chúc phúc như vậy nữa. Tôi đây đời này ngoại trừ chồng tôi ra, sẽ không yêu bất cứ người đàn ông nào khác, cũng không có người nào đối với tôi tốt như anh ấy cả.”
Nghe ý tứ của cô ta, ngược lại tình cảm đối với chồng mình rất sâu đậm.
Bàng Tô đem cất bức tranh thêu hai mặt lại, “tôi rất thích, về nhà sẽ trưng bày ngay, cám ơn cô.”
Chử Đồng nghe thấy giọng của cô ta còn có chút nghẹn ngào, rất hiển nhiên là bị cô gợi lại chuyện đau lòng. Cô cũng không biết tại sao cô lại đối với Bàng Tô đề phòng kỹ lưỡng như vậy. Theo lý thuyết, cô ta và Giản Trì Hoài hầu như không hề có cơ hội gần gũi riêng tư. Hơn nữa trên vấn đề của Tưởng Linh Thục, Bàng Tô lại càng dồn hết toàn lực giúp một tay, cô cũng không nên có những ý tưởng không tốt như thế này. Có lẽ, thật sự bởi vì mình đối với cô ta có thành kiến gì đó rồi. Ông bà ta hay nói: Trước nhà quả phụ luôn có lắm chuyện thị phi. Đương nhiên những lời này, Chử Đồng cũng chỉ dám suy nghĩ thầm ở trong lòng mình một chút mà thôi.
“Chuyến đi Tô Châu này, mẹ chồng của cô có khỏe không?”
“Khoẻ vô cùng. Sau khi bà ấy biết có thể làm giải phẫu, liền cảm thấy tràn trề hy vọng.”
“Ừ, yên tâm đi, giải phẫu nhất định sẽ thành công.”
Chử Đồng cẩn thận đánh giá người phụ nữ ở đối diện, “Bàng Tô, tôi biết ca giải phẫu này, cô cũng phải gánh vác sự mạo hiểm rất lớn. Mới đầu cô không chịu đồng ý, tôi rất hiểu. Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân tại sao sau đó cô lại đổi ý không?”
“Còn nhớ rõ trước đó tôi đã khuyên cô điều gì không? Nỗi đau mà tôi phải khó khăn tiếp nhận nhất trong đời, chính là người yêu của tôi đột ngột qua đời, không hề cho tôi một chút sự chuẩn bị nào. Tôi đã nói nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ không để cho người thân của tôi làm cuộc giải phẫu này. Tôi sẽ quý trọng những ngày tháng cuối cùng đó.”
“Tôi nhớ.” Chử Đồng nhẹ nhàng nói.
“Sau đó, tôi đến nhà họ Giản thăm bác, thấy dáng vẻ nhức đầu muốn rách kia của bác, thấy bác sau khi bị mù chịu đủ mọi hành hạ không ai giúp đỡ được, tôi liền nghĩ thông suốt ngay. Thay vì phải đắm chìm trong thống khổ như vậy, vượt qua những ngày tháng còn lại, vậy còn không bằng thử liều một phen.”
“Tóm lại, thật sự phải cám ơn cô.”
“Đừng khách sáo, một khi ca giải phẫu này thành công, bệnh viện của tôi cũng sẽ nổi tiếng mà.”
Chử Đồng nhẹ cong khóe miệng. Sau khi cùng Bàng Tô ăn xong bữa cơm này, cô liền lập tức trở về Bán Đảo Hào Môn.
Trước khi Tưởng Linh Thục làm giải phẫu, còn phải đi mấy chuyến tới bệnh viện, làm các kiểm tra liên quan tới não bộ.
Giản Trì Hoài dừng lại trong bãi đậu xe, sau đó ẵm Tưởng Linh Thục ra xe lăn. Chử Đồng thì đẩy xe lăn ra cách đó không xa chờ bà. Hai người mới vừa bước vào bệnh viện, Giản Trì Hoài liền dừng lại bước chân, “đúng rồi, phim chụp lần trước có cầm tới không?”
“Không có, cần phải mang theo sao?”
“Lần trước bác sĩ đã dặn là phải mang theo tất cả các kết quả kiểm tra lần trước, để phòng ngừa sơ sảy,” Giản Trì Hoài nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, “dù sao cách nhà cũng gần, quay đi quay về nhiều lắm cũng chỉ gần hai mươi phút, anh đi về lấy.”
“Bỏ đi,” Chử Đồng nắm tay của anh, “để em đi cho, anh trông chừng mẹ đi.”
“Ừ, trên đường nhớ cẩn thận.”
“Vâng.” Chử Đồng nhẹ đáp lời, sau đó xoay người rời đi.
Đẩy Tưởng Linh Thục đi tới tầng lầu. Cửa phòng làm việc đột ngột mở ra, bước ra ngoài lại là Bàng Tô.
Giản Trì Hoài nhìn cô ta, “cô thế nào lại ở đây?”
“Mới vừa họp xong.” Cô ta nói tới đây, miễn cưỡng cong khóe miệng, “đưa bác tới kiểm tra phải không? Mau vào đi thôi.”
Tưởng Linh Thục thu tay lại về phía sau, vỗ xuống cánh tay của Giản Trì Hoài, “Trì Hoài, lát nữa kiểm tra sẽ lại mất thời gian rất lâu, mẹ muốn đi toilet.”
“Vâng.”
Giản Trì Hoài lên tiếng đáp lời. Anh nhìn quanh bốn phía, muốn tìm thử xem có y tá đi ngang qua hay không. Bàng Tô thấy vậy liền bước tới, “để tôi đẩy bác qua đó cho.”
“Không cần đâu.”
“Không phải là đi toilet sao? Lát nữa còn phải làm kiểm tra đấy.” Bàng Tô nhận lấy xe lăn từ trong tay Giản Trì Hoài. Người đàn ông thấy vậy, cũng không từ chối nữa.
Bàng Tô đẩy Tưởng Linh Thục đi về phía toilet ở cách đó không xa. Giản Trì Hoài trước tiên bước vào phòng làm việc, chào hỏi bác sĩ chủ trị.
Bác sĩ chủ trị đang sửa sang lại tài liệu của mình, trông thấy Giản Trì Hoài, sắc mặt lại nặng nề xua cũng không đi được, “chúng tôi mới vừa họp xong. Đối với ca phẫu thuật của mẹ ngài, Tưởng phu nhân bày tỏ ý kiến rất quyết liệt, bây giờ chỉ còn hy vọng ca giải phẫu nhất định phải thành công.”
Nhà chồng của Bàng Tô họ Tưởng, vì vậy người khác mới gọi cô ta một tiếng Tưởng phu nhân.
Giản Trì Hoài nghe vậy, không nói gì, chỉ là không khỏi liếc nhìn về phía ngoài cửa trống trải.
Bàng Tô đẩy Tưởng Linh Thục vào toilet. Mắt của bà bất tiện, Bàng Tô cố ý đẩy bà vào tận phòng ở trong cùng. Cô ta đỡ Tưởng Linh Thục đứng dậy, “bác ơi, bác chậm một chút.”
“Cháu là Bàng Tô à?”
“Đúng vậy, trí nhớ của bác thật tốt.”
Tưởng Linh Thục cười cười, “sau khi bị mù, thính lực lại tốt hơn.”
Tưởng Linh Thục từ từ bước vào. Bàng Tô giúp bà đóng cửa lại, “bác ơi, cháu chờ ở bên ngoài ạ.”
“Cháu đi đi, ra ngoài chờ bác.”
“Một mình bác có ổn không?”
Tưởng Linh Thục đứng im tại chỗ không động đậy, “ổn mà, đợi lát nữa bác gọi cháu là được. Cháu cứ đứng ở bên ngoài chờ bác.”
“Vâng,” Bàng Tô để xe lăn ở ngoài cửa, “bác nhớ gọi cháu nha. Ở đây có bậc thềm, ngàn vạn lần đừng đi loạn nhé.”
“Ừ.” Sau khi Tưởng Linh Thục nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Bàng Tô, lúc này mới cẩn thận sờ soạng cánh cửa, thật vất vả mới đem cửa khóa lại được.
Đi toilet xong, Tưởng Linh Thục mở cửa ra. Nơi này dù sao cũng là chỗ công cộng, bảo bà lớn tiếng gọi Bàng Tô đi vào, bà thật sự khó có thể nhe răng. Giơ tay ra, muốn lần mò tìm đường, nhưng bà không ngờ tới lại bắt trúng một cái tay.
Tưởng Linh Thục bị dọa sợ đến mức vội vàng rụt tay lại, “Bàng Tô, là cháu sao?”
“Giản phu nhân, ngài có biết mình sắp chết không?”
“Cô đến tột cùng là ai?” Tưởng Linh Thục trầm mặt xuống. Mắt không thấy được đối phương, giọng nói lại xa lạ vô cùng, lúc này, sự hoảng hốt đã bắt đầu lan tràn khắp toàn thân bà.
“Bà cũng không cần phải quan tâm tôi là ai. Tôi chỉ là có lòng tốt nhắc nhở cho bà tỉnh táo lại. Tỷ lệ bà chết trên bàn mổ rất lớn, cần gì phải hại người hại mình chứ? Nếu bà không làm giải phẫu, còn có thể sống được hai ba tháng. Bà có biết tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật này là bao nhiêu không?”
“Cô đến tột cùng là ai? Còn nói nhăng nói cuội nữa, tôi sẽ kêu người đó!” Tưởng Linh Thục càng nghe càng hoảng hốt, trái tim cũng sắp từ cổ họng nhảy ra ngoài. Hai tay bà giơ ra phía trước, muốn rời khỏi nơi này, không muốn nghe thấy tiếng nói chuyện của người phụ nữ kia nữa.
“Tôi biết, chết mà, là ai cũng sẽ sợ hãi. Con trai bà gạt bà rất khổ sở, cả nhà bà cũng rất khổ sở. Chỉ là nếu bà thật sự chết trên bàn mổ, bà bảo cậu ta sau này làm thế nào để đối mặt với bản thân mình đây?” Người phụ nữ nói rất nhanh, chỉ sợ có người bất chợt bước vào, “bệnh của bà, bà hẳn rõ ràng nhất. Đó không phải là một khối u lành tính, mà là bệnh chết người!”
“Cô nói bậy!”
Người phụ nữ lui về phía sau mấy bước, kéo thấp vành nón trên đầu xuống. Cô ta bước nhanh đi ra ngoài. Ra khỏi phòng, còn giả vờ làm động tác rửa tay, sau đó mới rời đi.
Bàng Tô đứng ở bên ngoài một lát, đoán chừng trong đó đã xong xuôi, lúc này mới bước vào.
Cô ta liếc nhìn Tưởng Linh Thục giơ tay chống lên xe lăn, thân thể lảo đảo muốn ngã, hình như sắp sửa ngã nhào. Bàng Tô bước nhanh về phía trước, “bác, bác thế nào lại tự mình đi ra?”
Gương mặt Tưởng Linh Thục trắng bệch như tờ giấy, đôi môi run rẩy, mặt cắt không còn một giọt máu. Bàng Tô đỡ bà lên xe lăn, “bác không có đụng phải chỗ nào đấy chứ?”
Bà cứng đờ ngồi trên xe lăn, không hề nhúc nhích.
Bàng Tô đẩy bà đi ra khỏi toilet, trông thấy Giản Trì Hoài đang đứng trên hành lang ở cách đó không xa. Thấy hai người bước ra, người đàn ông sải bước tiến tới, từ trong tay nhận lấy xe lăn, “cám ơn.”
“Giáo sư Giản, thầy cũng quá khách sáo rồi.”
Giản Trì Hoài cúi người xuống nhìn Tưởng Linh Thục, “mẹ, chúng ta đi làm kiểm tra trước nhé.”
Lúc này Tưởng Linh Thục lại bất chợt mở miệng, “Trì Hoài, chúng ta về nhà đi.”
“Về nhà? Kiểm tra còn chưa có làm mà.”
“Không muốn làm nữa, mẹ muốn về nhà.” Lồng ngực Tưởng Linh Thục uất nghẹn mãi không thôi, đôi mắt cố định ở một chỗ. Giản Trì Hoài cảm thấy kỳ lạ, “mẹ, hôm nay chúng ta đặc biệt đi tới đây.”
Tưởng Linh Thục giơ tay lên che mặt của mình, “để mẹ ngồi một lát đi, mẹ rất khó chịu.”
Đôi mắt Giản Trì Hoài đầy vẻ nghi hoặc, chỉ có thể cùng bà đứng lại trên hành lang. Bàng Tô thấy vậy, cũng không tiện rời đi. Cũng không lâu lắm, Chử Đồng chạy tới, “thế nào còn chưa đi làm kiểm tra vậy?”
Cô nhìn về phía Tưởng Linh Thục, “mẹ, mẹ sao vậy?”
Tưởng Linh Thục run rẩy khóe miệng, vẫn đang cố gắng kìm nén, nhưng đầu óc bà rối loạn, suy nghĩ tới rất nhiều chuyện. Bà cảm thấy mình còn chưa sống đủ, bà còn chưa được nhìn thấy tận mắt con gái của mình gả ra ngoài. Vành mắt bà ửng đỏ, giọng nói khàn khàn lên tiếng, “kiểm tra nhiều như vậy, hết lần này đến lần khác, các con nói cho mẹ biết đi, thật sự có ích gì sao?”
Chử Đồng nghe vậy, lập tức bị doạ sợ hết hồn. Mới ban nãy, trạng thái của Tưởng Linh Thục vẫn còn tốt vô cùng, qua không tới nửa giờ, tại sao lại thành như vậy?
Cô liếc sang Giản Trì Hoài, hạ thấp giọng hỏi, “sao vậy?”
Bàng Tô cau mày, đôi mắt đảo quanh rồi tối xuống, “tôi nhớ ra rồi...”
“Nhớ ra cái gì?”
“Mới vừa rồi tôi đẩy bác đi vào toilet, bác bảo tôi ra ngoài chờ bác, tôi loáng thoáng nghe thấy có nói giọng nói, không biết có phải là có liên quan tới bác hay không nữa.”
Chử Đồng bước nhanh đi tới trước xe lăn, cúi người xuống, cẩn thận hỏi, “mẹ, có người tới nói nhăng nói cuội gì với mẹ có phải không?”
“Vậy nếu các con không ngại cũng đừng gạt mẹ nữa, nói rõ ràng cho mẹ biết đi, có phải mẹ thật sự mắc phải bệnh nan y hay không?”
Khuôn mặt Chử Đồng cứng đờ, đứng dậy. Vẻ mặt của Giản Trì Hoài cũng hiện đầy nghiêm nghị chưa bao giờ có. Hai vợ chồng đứng nhìn nhau. Bàn tay đang xuôi bên người Chử Đồng không khỏi siết chặt lại. Giản Trì Hoài ngồi xổm người xuống, vươn tay kéo tay của Tưởng Linh Thục, “mẹ, con mặc kệ mẹ có nghe ai nói cái gì hay không, nhưng mẹ đã từng nói, mẹ tin tưởng con.”
“Nhưng mẹ cũng biết, nếu mẹ thật sự mắc phải bệnh nan y, con nhất định sẽ lựa chọn phương án giấu giếm mẹ.” Ánh mắt trống rỗng của Tưởng Linh Thục quét qua khuôn mặt của Giản Trì Hoài, “nếu mẹ chỉ còn dư lại những ngày cuối cùng của cuộc sống, vậy cũng đừng giằng co với thần chết nữa, còn không bằng để mẹ ra đi trong bình thản...”
Tưởng Linh Thục nói tới câu cuối cùng, không nhịn được nhẹ giọng khóc nức nở. Vấn đề này, bà thật sự chưa từng nghĩ tới. Bà tự biết mình bệnh không nhẹ, nhưng chưa từng nghĩ tới, tính mạng của bà đang tiến dần vào giai đoạn ngắn ngủi mà nhanh chóng.
Giản Trì Hoài nghe nói như thế, tựa như bị người ta dùng sức đâm vào trái tim của mình. Anh nắm chặt tay của Tưởng Linh Thục, ánh mắt quét về phía Bàng Tô, giọng nói nghiêm túc đến dọa người, “người nói chuyện với mẹ tôi, cô có nhìn thấy mặt không?”
Bàng Tô không khỏi lắc đầu, “không có, lúc tôi bước vào, không thấy bất kỳ người nào cả.”
“Mẹ, mẹ nói cho con biết đi, là ai nói bậy bạ với mẹ. Người đó mẹ có quen biết không?”
“Trì Hoài, đừng truy cứu những chuyện này nữa,” Tưởng Linh Thục đau lòng đến mức không muốn sống, bàn tay nắm lại thành quyền rồi đè lên lồng ngực của mình, “mẹ cũng không muốn làm tiếp bất kỳ kiểm tra nào nữa, cũng không cần chuẩn bị giải phẫu cho mẹ đâu.”
“Mẹ, mẹ đừng như vậy.”
Chử Đồng liếc nhìn Bàng Tô, sự nghi ngờ tràn ngập trong lòng. Chuyện xảy ra ngay trong bệnh viện của Bàng Tô, người lại là do Bàng Tô đẩy vào trong toilet. Mà bây giờ, kẻ hy vọng Tưởng Linh Thục không thể giải phẫu nhất là ai?
Bàng Tô bắt được ánh mắt của Chử Đồng, cô ta hình như cũng hiểu ra ý tứ của cô, “Đồng Đồng, chẳng lẽ cô đang hoài nghi tôi sao?”
Khuôn mặt Bàng Tô đầy vẻ lo lắng, “cô có thể hỏi lại bác mà xem, người nói chuyện với bác không phải là tôi.”
“Kẻ nói chuyện với mẹ tôi, nhất định là người mà chúng tôi ai cũng không nhận ra được, có nào lại ngu như vậy chứ?” Chử Đồng cũng không nói thẳng ra, nhưng ý tứ trong lời nói lại vô cùng rõ ràng.
“Tôi không có lý do gì để làm như vậy, chuyện này đối với tôi một chút chỗ tốt cũng không có.”
“Tựa như cô đã nói, ngay từ đầu cô cũng không có ý muốn để chúng tôi làm giải phẫu cho mẹ mình.”
Bàng Tô có cảm giác mình có trăm cái miệng cũng không thể giải thích được, “vì vậy cô cảm thấy, là tôi cố ý đẩy bác vào trong toilet, tách ra khỏi mọi người, sau đó sắp xếp người nói sự thật cho bác biết có phải không?”
“Cô cảm thấy không có khả năng này có phải không? Người nói chuyện với mẹ tôi, tám phần là ở trong bệnh viện này.”
Trong ánh mắt Bàng Tô lộ ra vẻ khó tin, “tôi không ngờ rằng, cô lại coi tôi thành loại người như vậy.”
Chử Đồng cũng không muốn nghĩ như vậy, chỉ là theo bản năng người đầu tiên có thể liên tưởng đến, nhất định là Bàng Tô.
Bàng Tô đứng im ở tại chỗ, cũng không biết mình nên nói cái gì. Cô ta ấm ức nhìn về phía mọi người, “được rồi, bên ngoài toilet có camera, bây giờ tôi sẽ cùng mọi người đi xem lại hình ảnh camera quay được. Tôi phải tìm cho bằng được người kia, chính miệng truy hỏi cô ta xem có phải là tôi sai khiến cô ta làm như vậy hay không.”
“Được,” Chử Đồng lập tức tiếp lời, “tôi với cô cùng đi xem.”
Lúc này Giản Trì Hoài đang ngồi xổm dưới đất đột ngột đứng dậy. Anh đẩy xe lăn của Tưởng Linh Thục, nhìn về phía hai người nói, “không cần phải đi xem, chuyện này không liên quan tới Bàng Tô, chúng ta về nhà trước đi.”
Chử Đồng vạn vạn lần không ngờ tới Giản Trì Hoài sẽ nói như vậy. Không chỉ có cô, ngay cả Bàng Tô cũng không nghĩ đến. Cái miệng nhỏ nhắn của cô ta khẽ nhếch lên, “anh thật tin tưởng tôi?”
Chử Đồng liếc nhìn hai người, cuối cùng tầm mắt cố định lại ở trên mặt Giản Trì Hoài, “tại sao?”
“Rất hiển nhiên không phải là cô, đi thôi.”
Trong lòng Chử Đồng nổi lên một sự chua xót khó tả. Giản Trì Hoài tín nhiệm Bàng Tô, đó chính là không tin cô.
Tưởng Linh Thục nhắm chặt đôi mắt, vẫn còn đang đắm chìm trong thống khổ khi biết được sự thật. Chử Đồng đương nhiên cũng không thể vào lúc này còn đi giằng co tranh cãi rõ ràng với Bàng Tô. Cô xoay người trở lại bên cạnh Giản Trì Hoài, “đi thôi.”
Đưa Tưởng Linh Thục lên xe, Giản Trì Hoài cũng không lập tức lái đi, “mẹ, hy vọng vào ca phẫu thuật này vẫn rất lớn, con không muốn bây giờ mẹ lại buông xuôi.”
“Con trai,” Giọng nói của Tưởng Linh Thục đè xuống rất thấp, “mẹ không có dũng khí để nằm lên bàn mổ, mẹ muốn được sống lâu hơn một chút, cho dù là mười ngày, hai mươi ngày cũng được.”
Chử Đồng vươn tay nắm lấy đầu vai Tưởng Linh Thục, “mẹ, người nói chuyện với mẹ, rất rõ ràng cho thấy bụng dạ khó lường, mẹ không thể nhẹ dạ cả tin vào lời nói của cô ta.”
“Nhưng cô ta có một câu nói rất đúng. Thân thể của chính mẹ, thật ra thì mẹ hẳn phải rõ ràng nhất, chỉ là chính bản thân mẹ vẫn luôn trốn tránh mà thôi.”
Chuyện xảy ra hôm nay, đối với ba người bọn họ mà nói, đều bị bất ngờ không kịp đề phòng.
Một tay Giản Trì Hoài nắm chặt tay lái, “nếu quả thật chỉ còn dư lại chút thời gian cuối cùng này, mẹ...”
Tưởng Linh Thục nghe xong những lời này, tâm tình ngược lại thả lỏng, “Trì Hoài, cuối cùng con cũng nói thật với mẹ, không lừa gạt mẹ nữa.”
Giản Trì Hoài khổ sở không nói nên lời. Tưởng Linh Thục bất chợt tựa đầu vào bên cạnh, vừa khéo gối lên đầu vai Chử Đồng. Đôi mắt bà nhắm nghiền lại, “cứ đưa mẹ trở về trước đi, mẹ mệt mỏi quá, mẹ cũng không muốn ngửi thấy cái mùi trong bệnh viện nữa, mẹ muốn được ngủ một giấc thật ngon.”
Lái xe trở về nhà họ Giản, Giản Lệ Đề thấy thời gian này mà họ đã trở lại, vội vàng đặt bút vẽ trong tay xuống, “anh, kiểm tra làm xong hết chưa? Tất cả đều tốt chứ?”
Tưởng Linh Thục không muốn con trai mình phải nói dối nữa, bà giơ tay kéo Giản Lệ Đề, “Lệ Đề, dẫn mẹ lên lầu đi, mẹ muốn ngủ một lát.”
“Ồ, vâng.”
Trông thấy hai người đã bước lên lầu, Giản Trì Hoài lui bước về phía sau, bóng dáng cao lớn ngã xuống ghế sa lon. Chử Đồng nghĩ đến chuyện xảy ra mới vừa rồi, vẫn còn cảm thấy tức giận khó tiêu, “người kia chẳng lẽ chỉ đâm chọc mấy câu thôi sao, cô ta là muốn lấy mạng người ta đó.”
“Tại sao em lại cho là Bàng Tô?” Ánh mắt Giản Trì Hoài nhìn chằm chằm vào cô.
“Trong mắt của em, cô ta không phải là không có động cơ.”
Giản Trì Hoài vắt chéo chân dài, tầm mắt lướt qua Chử Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ, “nếu cô ta đã đồng ý, sẽ không lật lọng nuốt lời, đi làm chuyện thừa này để làm gì?”
“Nhưng chuyện xảy ra hôm nay cũng không khỏi quá vừa khéo đi?”
“Trong mắt của anh, cô ta không làm được chuyện như vậy. Hơn nữa mẹ là do cô ta đẩy đi, khả năng bản thân cô ta bị nghi ngờ là lớn nhất.”
Hai tay Chử Đồng khoanh lại, ngồi vào đối diện Giản Trì Hoài, “nếu cô ta là tình nghi lớn nhất, tại sao anh lại tin tưởng cô ta?”
“Nếu như nói cô ta chỉ bởi vì muốn ngăn cản ca giải phẫu của mẹ anh mà ra tay sắp đặt tất cả, anh cho rằng khả năng có thể xảy ra trong việc này không lớn đâu.”
“Đến tột cùng là khả năng không lớn hay là anh luôn tin tưởng cô ta vô điều kiện?” Chử Đồng không khỏi hỏi tới.
Giản Trì Hoài liếc nhìn cô, “lời này của em là có ý gì?”
“Em mới là bà xã của anh. Lúc ở bệnh viện, dù cho bản thân anh có suy đoán của mình, nhưng vào một khắc kia, người anh tin tưởng lại là Bàng Tô, lại còn vào lúc em đang tranh cãi với cô ta, tại sao?”
Người đàn ông giải thích rất đơn giản, “suy đoán của anh từ trước đến giờ rất ít khi sai lầm. Cô ta nói muốn cùng em đi xem lại camera. Anh hỏi em, thứ đó có thể chứng minh được điều gì chứ? Mặc dù ghi lại được cảnh có người bước ra từ trong toilet, nhưng người đó nhất định là kẻ mà chúng ta ai cũng không hề quen biết. Em có thể nói, đó chính là người Bàng Tô sai tới sao? Nếu chuyện này thật sự không liên quan tới cô ta, về sau cô ta muốn huỷ ca giải phẫu, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Nếu không phải là cô ta thì còn có thể là ai chứ?”
Ánh mắt Giản Trì Hoài chống lại cô, “chẳng lẽ em không hề nghĩ tới, khả năng của Ôn Kiều còn lớn hơn cô ta sao?”
Chử Đồng giật mình. Sau khi được Giản Trì Hoài nhắc nhở, lúc này cô mới nhớ ra còn có một phiền toái lớn mang tên Ôn Kiều.
Cả người cô vô lực lui về phía sau dựa vào lưng ghế, giọng nói cũng dịu xuống không ít, “lúc ấy thấy mẹ như vậy, em cũng giận phát hồ đồ, liền khẳng định ngay là Bàng Tô đứng trước mặt mình. Khi đó, ngay cả Ôn Kiều là ai em cũng quên mất.”
“Vì vậy, anh mới không thể để cho em đi cùng cô ta đến phòng quan sát camera. Chuyện không đến nỗi phải làm ầm ĩ tới như vậy.”
Chử Đồng nhẹ thở ra một hơi, “nhưng có mấy lời, em đã nói ra hết rồi, làm sao bây giờ?”
Khuôn mặt Giản Trì Hoài không chút cảm xúc nhìn chằm chằm cô, “em cũng có lúc sợ hãi sao?”
“Nếu thật sự không phải là Bàng Tô, vậy em...”
Giản Trì Hoài không nhịn được cười khẽ ra tiếng, khoé mắt bờ mi cuối cùng vẫn thấm đẫm sự dịu dàng mà Chử Đồng quen thuộc, “có gì phải sợ, nói thì cũng đã nói ra hết rồi, còn có thể đem những lời đó nuốt trở lại vào trong bụng nữa sao?”
Cô hơi cong khóe miệng lên. Giản Trì Hoài cúi người đứng dậy, tỏ vẻ khó hiểu hỏi, “có phải em đối với Bàng Tô có thành kiến gì hay không?”
“Làm sao thấy được?” Cô hỏi ngược lại.
“Ít nhất thì anh đã nhìn ra.”
Chử Đồng cũng không tranh cãi tới cùng. Có một số việc chính bản thân cô cũng không rõ ràng lắm.
Sau khi Tưởng Linh Thục biết được bệnh tình của mình, biểu hiện coi như vẫn bình tĩnh. Bà biết Giản Lệ Đề vẫn chẳng hay biết gì, vì vậy tâm tình buồn đau cũng chỉ có thể đè nén ở trong lòng.
Thành Đại.
Bàng Tô đến trường rất sớm. Cửa giảng đường bậc thang còn chưa mở, cô ta ôm đầu gối ngồi trên bậc thềm.
Giản Trì Hoài dừng xe xong, cầm sách đóng cửa xe lại, ánh mắt lơ đãng liếc qua bóng dáng của Bàng Tô. Anh chậm rãi bước đến gần. Bàng Tô nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu lên, thấy là anh, ngay cả chào hỏi cũng không muốn, lập tức cúi đầu xuống như cũ.
“Hôm nay thế nào cô lại tới sớm như vậy?”
Bàng Tô ngồi thẳng nửa người trên, “mỗi lần tôi đi học, đều luôn tới sớm.”
“Sau đó ngồi chờ ở đây?”
“Ngồi ở nhà cũng y như vậy, còn không bằng tới trường học.” Bàng Tô duỗi hai chân ra, liếc nhìn Giản Trì Hoài, “giáo sư Giản, camera hôm đó tôi đã xem lại. Người phụ nữ kia đội mũ lụp xụp, không thấy rõ mặt. Xem ra, tôi vẫn không thể rửa sạch được nỗi oan cho mình.”
Sắc mặt Giản Trì Hoài khẽ thay đổi, “cô không cần phải rửa sạch nỗi oan gì cho mình cả.”
Bàng Tô cảm động, tâm tình cũng có chút kích động, nhưng rất nhanh liền đè nén lại, “cám ơn sự tin tưởng của thầy.”
Người đàn ông đứng dậy lướt qua bên cạnh cô ta, lôi chìa khoá ra, mở cửa giảng đường, “đi vào chờ đi.”
Bàng Tô quay đầu lại, một nửa gương mặt ẩn giấu trong bóng tối, “tôi biết ngay từ đầu bác nhất định sẽ không chịu nổi, cho bác ấy thời gian mấy ngày để cân nhắc đi. Chờ mọi người bàn bạc với nhau xong xuôi, nếu vẫn muốn tiến hành giải phẫu, thông báo cho tôi biết một tiếng.”
Giản Trì Hoài liếc nhìn cô ta, sau đó gật đầu một cái.
Bàng Tô không hề bởi vì chuyện xảy ra ở bệnh viện mà trút giận lên bất kỳ kẻ nào, điểm này thật tốt vô cùng.