Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 138
“Chúng ta có thể thoả thuận ký cam kết trước.”
Bàng Tô chưa bao giờ ở ngay trước mặt Giản Trì Hoài lại ra vẻ kiên trì đến như vậy, “giáo sư Giản, tôi vẫn là câu nói kia, thật xin lỗi.”
Cô ta hướng Giản Trì Hoài gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Giản Trì Hoài cũng không cưỡng ép giữ cô ta lại. Anh tin rằng trời không tuyệt đường người, anh vẫn có thể nghĩ ra cách khác.
Sau khi kết thúc tiết học thứ hai, Bàng Tô bước thẳng ra khỏi trường học, Giản Trì Hoài cũng lái xe trở về Bán Đảo Hào Môn.
Lúc Chử Đồng trở về, đã thấy chiếc xe của Giản Trì Hoài đậu trong nhà để xe, nhưng bước vào phòng, lại không thấy bóng dáng Giản Trì Hoài ở phòng khách hay phòng ngủ chính. Cô tìm vòng quanh, lúc này mới thấy Giản Trì Hoài đang ở trong phòng làm việc.
Chử Đồng bước nhanh về phía trước, đi tới bên cạnh anh, “đang xem cái gì vậy?”
“Anh muốn sắp xếp giải phẫu cho mẹ.”
Sắc mặt Chử Đồng hơi ảm đạm xuống, “làm giải phẫu? Nhưng mà...”
Động tác gõ gõ trên bàn phím của Giản Trì Hoài chợt khựng lại, “em cũng cảm thấy không thể, phải không?”
“Xác suất thành công quá thấp. Ông xã, hay là chúng ta suy nghĩ lại cho kỹ một chút đi?”
Giản Trì Hoài lui ra phía sau dựa vào lưng ghế, “anh có số liên lạc của bác sĩ ngoại quốc kia, nhưng mà, có liên lạc cũng vô ích. Ông ta cũng cho là ca giải phẫu này nguy hiểm quá lớn. Anh nghĩ, nếu Bàng Tô chỉ sợ làm liên lụy đến danh tiếng của bệnh viện nhà cô ta, vậy phòng giải phẫu, anh có thể sắp xếp ở chỗ khác. Nhưng ông ta lại nói, nơi duy nhất mà ông ta có thể làm giảu phẫu, hơn nữa còn mạo hiểm giúp đỡ, chỉ có bệnh viện của Bàng Tô.”
“Tại sao?”
“Trong những mẩu tin tức về ông ta, anh ngược lại có thể đoán ra được một chút. Có một phóng viên chuyên ngành đã từng kể lại, lúc ông ta vẫn còn là một bác sĩ vô danh, khi đang ngồi trên máy bay đã cứu mạng của một người đàn ông Trung Quốc. Sau đó hai người trở thành bạn bè. Người đàn ông kia còn bỏ ra không ít tiền bạc và thiết bị y tế cung cấp cho ông ta nghiên cứu, về sau ông ta mới có được thành tựu như ngày hôm nay.”
Chử Đồng nghe vậy, vươn tay nhẹ nhàng rơi vào đầu vai Giản Trì Hoài, “như vậy, người đàn ông kia chính là chồng của Bàng Tô sao?”
“Có lẽ vậy.”
Cô cúi người xuống, hai tay ôm lấy cổ của anh, “nếu không thể làm giải phẫu được, cũng đừng quá cố chấp. Rốt cuộc em vẫn sợ...”
Giản Trì Hoài không nói gì, ánh mắt ngây ngẩn nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính.
Hôm sau, Chử Đồng ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Giang Ý Duy. Cô vội vàng chạy tới nơi ở của Giang Ý Duy. Sau khi ấn chuông cửa, người trong nhà mang một cái đầu tóc tai bù xù ra mở cửa. Giang Ý Duy tránh người sang một bên, “nhanh nhỉ.”
“Nhà của cậu tại sao bừa bãi như vậy?”
“Tối hôm qua mới về đến Tây Thành, mệt gần chết. Hôm nay đã hẹn người giúp việc theo giờ tới nhà dọn dẹp rồi,” Giang Ý Duy đi thẳng vào trong phòng ngủ, vén chăn lên chui vào lại, “lại đây, nói thử xem, có muốn mình không nào?”
“Nói nhảm,” Chử Đồng ngồi xuống mép giường của Giang Ý Duy, “lúc cậu gọi điện thoại cho mình gấp gáp nóng nảy như vậy, có chuyện gì thế?”
Giang Ý Duy ngồi trên giường lớn, đem chăn kéo qua đầu vai, “Ân Thiếu Trình liên lạc với mình.”
“Anh lại muốn gì nữa đây?” Chử Đồng nghe thấy chuyện này, không khỏi kích động, “còn ngại hại cậu chưa đủ sao?”
“Lần này ngược lại không phải thế. Anh ta nói rằng Ôn Kiều âm thầm tìm anh ta, muốn hợp tác với anh ta một chuyện. Nhưng anh ta biết mình và cậu có quan hệ thân thiết nên đi tìm mình.”
“Có ý gì?” Chử Đồng không khỏi cau mày, “chuyện Ôn Kiều muốn hợp tác, có liên quan đến mình phải không?”
“Bà ta chỉ nói, có liên quan tới nhà họ Giản.”
Chử Đồng cảm thấy kinh hãi. Chẳng lẽ lại có liên quan tới bệnh tình của Tưởng Linh Thục? “Sau đó thì sao?”
“Ân Thiếu Trình nói với mình, chuyện này anh ta sẽ mặc kệ.”
“Hẳn anh ta còn có điều kiện?”
Giang Ý Duy nhẹ nhún đầu vai, “mặc kệ đi, trước hết cứ để cho anh ta giải quyết xong rồi hẵng nói.”
“Mình sợ con sói nham hiểm gian ác kia lại vì vậy mà dây dưa với cậu.”
“Coi như không có chuyện này, anh cũng có bớt dây dưa với mình đâu.” Giang Ý Duy nhẹ nhàng ngáp một cái. Chử Đồng xem xét khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “An tiên sinh kia thì sao. Tại sao cậu trước sau vẫn không chịu chấp nhận anh ta?”
“Anh ta đối với mình rất tốt, vẫn luôn tốt, phải nói là quá tốt, nhưng mình không thể lừa dối trái tim của mình được. Mình không yêu anh ta.”
“Còn không bằng cậu cứ nói thẳng ra là cậu vẫn không thể quên được Ân Thiếu Trình.”
Giang Ý Duy im lặng một hồi lâu không nói, cuối cùng mới giương cằm lên, “người phụ nữ nào lúc còn trẻ, không gặp phải một vài tên đàn ông xấu xa chứ?”
“Quan trọng là, cậu đối với tên đàn ông xấu xa đó vẫn nhớ mãi không quên.” Chử Đồng không chút do dự nói thẳng.
“Mình không có.” Giang Ý Duy nhẹ giọng cãi lại. “Mình đã sớm sáng mắt ra rồi, chỉ là không có cách nào dễ dàng yêu được người khác thôi.”
Chỉ sợ Chử Đồng tiếp tục truy hỏi nữa, Giang Ý Duy vội vàng dời sang đề tài khác, “đúng rồi, chuyện mà bà già Ôn Kiều kia muốn nói, nếu có liên quan tới nhà họ Giản, vậy chính là có quan hệ với cậu rồi. Rốt cuộc là chuyện gì thế? Không phải bà ta đã lui ra khỏi giới giải trí rồi sao?”
“Có thể là có liên quan tới mẹ chồng của mình. Mẹ chồng mình ngã bệnh, người trong nhà đều giấu bà, chỉ sợ một chút tin tức bị tiết lộ ra ngoài. Mình nghĩ, bà ta muốn mượn lời người khác, đem chuyện này khuếch tán khắp nơi.”
“Bà ta cũng quá độc ác đi!” Giang Ý Duy giận dữ bất bình lên tiếng, “cướp chồng người ta còn chưa nói, bây giờ còn muốn hại chết người ta.”
“Chuyện này cậu cũng đừng quan tâm nữa. Mình sẽ nói cho Giản Trì Hoài biết, đề phòng bà ta gây chuyện. Về phần Ân Thiếu Trình bên kia, lúc nên nói cám ơn thì vẫn phải nói.”
Hai người đang nói chuyện, bất chợt nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên liên hồi. Giang Ý Duy vò tóc, “nhất định là Tiểu Lưu. Chẳng lẽ mình chưa đưa chìa khóa cho cô ấy sao? Để mình đi ra xem thử.”
Giang Ý Duy có chút không tình nguyện từ trên giường bò dậy, xỏ dép vào rồi lẹt xẹt bước ra ngoài, “tới đây tới đây, đừng có ấn chuông nữa.”
Bước tới trước cửa, cô một phát mở ra. Ân Thiếu Trình không nói hai lời, trước tiên đem đồ trong tay giơ lên đưa tới trước mặt Giang Ý Duy. Cô bị dọa sợ đến mức bật lui về phía sau, “thứ gì vậy!”
Ân Thiếu Trình không nghĩ tới cô lại phản ứng lớn như vậy, “không phải em rất thích ăn thịt dê sao? Đây là đùi dê mới nướng. Nào, đi vào cắt thịt.”
Người đàn ông rảo bước một đôi chân thon dài đi thẳng vào trong nhà. Giang Ý Duy sập cửa ‘rầm’ một tiếng, theo sát phía sau, “ai cho anh bước vào?”
“Không phải em đã mở cửa ra rồi sao?” Ân Thiếu Trình bước thẳng vào phòng bếp, cầm dao cắt thịt đi ra, “quên mua nước sốt rồi, nhà em có không?”
“Ân Thiếu Trình, anh đi ra ngoài. Tôi muốn ăn món gì đã có trợ lý mua cho tôi rồi, không dám phiền anh mang tới.”
Ân Thiếu Trình đi tới trước bàn ăn. Giang Ý Duy đuổi theo tới bên cạnh anh, “nghe không hiểu lời tôi nói sao?”
“Anh giúp giúp em giải quyết xong một chuyện lớn như vậy, em liền tỏ thái độ này?”
“Giúp người là cam tâm tình nguyện, đâu có cần điều kiện chứ?”
Ân Thiếu Trình liếc mắt sang nhìn cô, “nếu không phải bởi vì em, tại sao anh phải giúp? Anh và Giản Trì Hoài cũng không có cảm tình tốt như vậy đâu. Anh còn ước gì được nhìn thấy anh ta không ngừng gặp phải phiền toái nữa.”
Giang Ý Duy hướng anh chỉ chỉ, “vậy anh đừng có giúp.”
Tầm mắt người đàn ông cố định trên mặt cô một hồi lâu, sau đó dời xuống. Giang Ý Duy đang mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ca rô rộng rãi, vạt áo vẫn đang dán vào đôi chân trơn bóng của cô. Cổ áo sơ mi mở rộng, xương quai xanh quyến rũ hoàn toàn hiển lộ ra ngoài. Tay Ân Thiếu Trình đang cầm dao cũng buông lỏng, đột ngột xoay người lại đối mặt với cô.
Giang Ý Duy nhìn nhìn anh, “sao vậy?”
Anh bất chợt bước tới, hai cánh tay vươn ra dùng sức ôm lấy cô định hôn. Giang Ý Duy ‘ưm’ một tiếng. Cô nên sớm nhớ ra. Người đàn ông này luôn nổi cơn động dục bất chấp thời điểm, ở trước mặt mọi người còn có thể ôm ấp hôn hít, đừng nói chi là ở nhà.
“Ân Thiếu Trình, anh buông tôi ra.”
“Lâu lắm rồi không được hôn em, cho anh hôn một cái...”
Giang Ý Duy liều mạng giãy dụa. Bàn tay chặn lại khuôn mặt người đàn ông đang tiến tới gần, “nhà tôi còn có người đấy.”
“Ha, có người? Đàn ông sao? Vừa khéo, để cho anh ta tới xem một chút!”
Thân hình Giang Ý Duy thanh mảnh gầy yếu, bị anh dễ dàng kéo vào trong lòng, hai tay nhấc lên, ẵm cô bước tới ghế sa lon bên kia. Thật đúng là gấp gáp nha, ngay cả phòng ngủ cũng vẫn còn cảm thấy xa.
Giang Ý Duy luôn miệng thét chói tai, “buông tôi ra, tôi kêu người đó!”
“Kêu đi, anh thích nghe em kêu.”
Chử Đồng dựa vào cửa phòng, cảm thấy lúng túng cực kỳ. Lúc này mà bước ra ngoài quấy rầy, Ân Thiếu Trình khẳng định sẽ làm thịt cô mất, nhưng nếu không bước ra, Giang Ý Duy nhất định sẽ giết cô.
Cô tiến lên hai bước. Ân Thiếu Trình ngay cả tiếng bước chân của người thứ ba trong nhà cũng không nghe thấy. Giang Ý Duy bình tĩnh không chống cự nữa, nằm trên ghế sa lon, hai tay che trước ngực, “không phải anh mang thịt dê tới cho tôi sao?”
“Anh không quan tâm thịt dê thịt bò gì nữa. Em đi ra ngoài quay phim, đi một cái chính là cả mấy tháng trời. Anh đi tìm em, em thì luôn luôn tránh né không chịu gặp mặt, tại sao?”
“Có cái gì hay mà gặp? Gặp được thì sao chứ?” Giang Ý Duy thấy anh đè người xuống, vội vàng quay mặt sang một bên. Đôi môi Ân Thiếu Trình rơi xuống gò má cô. Người đàn ông vồ lấy cằm của cô, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hướng thẳng vào mình, sau đó dùng sức ấn lên dấu vết của mình, âm thanh mơ mơ màng màng nói, “anh muốn em, nhớ em muốn chết. Trái tim, thân thể, mỗi nơi mỗi chỗ đều muốn...”
Bàn tay anh nắm chặt hai bên vạt áo của cô, đang chuẩn bị kéo ra, lại nghe thấy có một giọng nói không thuộc về Giang Ý Duy truyền tới, “này, có cần tôi tránh đi không?”
Ân Thiếu Trình quay phắt đầu lại, liền thấy cái đầu của Chử Đồng đang nghiêng vào cạnh ghế sa lon. Anh bị dọa sợ đến mức vội vàng đè lại lưng quần của mình, nhưng nghĩ lại vẫn còn chưa tới một bước kia, lúc này mới hậm hực thu tay lại, “cô, cô thế nào lại ở đây?”
Giang Ý Duy ngồi dậy, dùng sức đẩy anh ra, “tôi đã sớm nói với anh rồi, nhà tôi còn có người khác.”
Sắc mặt Ân Thiếu Trình có chút khó coi, vô cùng không tình nguyện từ trên người Giang Ý Duy bước xuống. Chử Đồng liếc nhìn hai người. Giang Ý Duy cài lại nút trên cổ áo của mình. Chử Đồng đứng thẳng dậy, “lần sau trước khi bước chân vào nhà thì nhìn kỹ một chút đi. Nếu không, ngay cả tôi cũng cảm thấy lúng túng đấy.”
“Lần sau, mình mới sẽ không mở cho anh ta vào.” Giang Ý Duy kéo tấm chăn mỏng trên ghế sa lon qua, che kín cặp chân trắng nõn của mình, “tôi và Chử Đồng còn vài chuyện muốn nói...”
Ý cô muốn nói, chính là Ân Thiếu Trình, anh có thể đi rồi.
Ân Thiếu Trình ngồi ở đó, im lặng không nói tiếng nào, hiển nhiên là thật vất vả mới có được cơ hội này, không muốn rời đi.
Chử Đồng nhìn nhìn hai người, “nhà tôi còn có việc...”
“Cậu dám đi?” Giang Ý Duy theo bản năng lên tiếng, sau đó liếc nhìn cô, “cậu không sợ cậu đi rồi, mình sẽ bị sói ăn thịt sao?”
“Em nói ai là sói?” Ân Thiếu Trình cao giọng hỏi lại.
“Người nào nói tiếp, người đó chính là con sói gian ác.”
Hai người này, thật ra cũng quá ngây thơ đi, nghe đối thoại như vậy là có thể biết ngay. Chử Đồng đứng ở tại chỗ, không thèm can thiệp. Giang Ý Duy nhẹ hất mái tóc dài. Nơi cổ họng Ân Thiếu Trình khô khốc đến khó chịu, lúc nói chuyện, giọng nói mang theo khàn khàn, “chuyến này em trở lại, nghỉ ngơi được mấy ngày?”
“Không rõ lắm,” Giang Ý Duy rũ mắt xuống, “nói không chừng ngày mai sẽ phải bay đến chỗ khác rồi.”
Ân Thiếu Trình nghe thấy câu này, lại càng không muốn rời đi nữa. Ánh mắt của anh quét qua Chử Đồng. Cô rõ ràng có cảm giác mình chính là kẻ thứ ba. Giang Ý Duy hướng cô ngoắc ngoắc tay, “lại đây, ngồi bên cạnh mình này.”
“Hai người cũng thật là đủ rồi nha. Tôi cũng không rảnh ở lại đây với các người nữa. Ân Thiếu Trình, anh đi đi. Anh đi rồi tôi mới có thể đi được.”
“Người cần phải đi chính là cô đó.” Ân Thiếu Trình không chút khách khí nói.
“Bằng dáng vẻ nổi cơn thú tính mới vừa rồi của anh, tôi có thể yên tâm rời đi sao?” Chử Đồng nhìn đồng hồ, “đi nhanh đi, tôi còn có chuyện quan trọng phải làm đấy.”
Giang Ý Duy lại nói, “nếu anh không đi, tôi và Chử Đồng sẽ đi ra ngoài.”
Ân Thiếu Trình vặn chặt chân mày, liếc nhìn sang Chử Đồng, “phải đi thì cùng đi.”
“Vậy thì đi.” Chử Đồng ngồi dậy, dẫn đầu bước ra ngoài. Đi tới cửa, cô quay đầu lại nhìn Giang Ý Duy, “Giang Giang, buổi tối mình lại tới tìm cậu. Câu cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi, lát nữa cùng nhau ăn cơm tối.”
“Ừ.”
Ân Thiếu Trình cũng rời đi theo. Tới bãi đậu xe, chiếc xe của Ân Thiếu Trình đậu ngay phía sau xe của cô. Chử Đồng gấp gáp muốn tới nhà họ Giản, cũng không dây dưa ở lại đây nữa. Ân Thiếu Trình chạy được một đoạn đường rồi đột ngột đảo tay lái, lần nữa quay trở lại chỗ ở của Giang Ý Duy.
Chỉ là lần này, anh phải tìm một lý do gì đó. Cô đã có sự đề phòng, nhất định sẽ không chịu mở cửa cho anh.
Hôm nay, Chử Đồng nói muốn tới nhà họ Giản để ăn cơm với Tưởng Linh Thục. Giản Trì Hoài đã dẫn theo Nguyệt Nguyệt qua đó từ sớm. Chạy tới nơi, Chử Đồng đem xe dừng ở bên ngoài biệt thự, sau đó bước xuống xe đi vào trong nhà.
Vào tới phòng khách, Giản Trì Hoài đang ôm con gái nói chuyện, ngoài ra cũng không còn người nào khác. Chử Đồng bước tới hỏi, “ba mẹ đâu rồi?”
“Ở trên lầu.”
Chử Đồng ngồi xuống bên cạnh Giản Trì Hoài. Nguyệt Nguyệt đang cầm quả dâu trong tay, một hớp liền ăn hết, chua đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra, nhưng lại vẫn thích ăn. Cô không khỏi bật cười, trong đầu nhớ tới Giản Bảo Bảo, lại không cười nổi nữa.
Rất nhanh, giọng nói của Giản Lệ Đề từ trên lầu truyền xuống, hình như đang vừa đi vừa nói chuyện với Tưởng Linh Thục, “mẹ, mẹ nói bậy bạ gì đấy, thật là...”
Tưởng Linh Thục đi tới đầu thang lầu, loáng thoáng thấy trong phòng khách có mấy bóng dáng mờ mờ, “có phải chị dâu của con tới không?”
Giản Lệ Đề nghiêng đầu nhìn lại, “vâng.”
Tưởng Linh Thục vừa định bước tới một bước, trước mắt lại đột ngột tối sầm, cái gì cũng không thấy được nữa. Bag bị dọa sợ đến mức giơ tay vịn vách tường, không nghĩ tới bàn tay đặt trên tường cũng trượt đi, cả người bất ngờ không kịp đề phòng ngã nhào về phía trước. Giản Lệ Đề theo bản năng giơ tay kéo lại, nhưng chỉ kịp bắt được ống tay áo của bà. Mặc dù không bị ngã xuống, nhưng cũng trượt chân mấy bậc cầu thang.
Giản Lệ Đề bị dọa sợ đến mức kêu lớn, “anh, anh mau tới đây đi, mẹ bị ngã rồi.”
Giản Trì Hoài đang ngồi trong phòng khách vội vàng đặt Nguyệt Nguyệt xuống ghế sa lon, sau đó đứng dậy sải bước chạy tới. Tưởng Linh Thục tựa vào tường, bàn tay xoa xoa mắt cá chân. Nghe thấy tiếng động Giản Thiên Thừa cũng gấp gáp chạy tới, “chuyện gì xảy ra vậy, tại sao lại bị ngã?”
Giản Trì Hoài vươn tay nắm lấy cổ chân của Tưởng Linh Thục, “mẹ, mẹ!”
Tưởng Linh Thục mở mắt ra, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào một chỗ. Giọng nói của Giản Trì Hoài tràn ngập nóng nảy, “trừ chân ra, còn chỗ nào bị đau không?”
Đôi mắt của bà trợn to lên, chỉ là không nói lời nào. Giản Thiên Thừa kéo con gái qua, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh Tưởng Linh Thục, “có phải đầu lại đau rồi không?”
Tưởng Linh Thục nhẹ lắc đầu, “không có, không sao cả, chỉ bị trượt chân thôi.”
Chử Đồng cũng ẵm Nguyệt Nguyệt đi tới đầu cầu thang. Giản Trì Hoài định đỡ Tưởng Linh Thục dậy, bà lại ngồi ở đó không chịu động đậy, “để mẹ ngồi một lát đi, mẹ vẫn đang còn cảm thấy hoảng hốt.”
Giản Trì Hoài đang nhìn xem bà có còn chỗ nào bị thương không. Chử Đồng đi tới trước mặt Tưởng Linh Thục. Thấy ánh mắt bà đờ đẫn, vành mắt đỏ bừng, cô lặng lẽ giơ bàn tay ra trước mặt của Tưởng Linh Thục, “mẹ, chân đau lắm sao?”
Tưởng Linh Thục lắc lắc đầu, “không đau lắm.”
Ngón tay Chử Đồng quơ nhẹ mấy cái trước mặt bà. Tưởng Linh Thục lại không có chút phản ứng nào. Giản Trì Hoài nhìn thấy, cả kinh thất sắc, “mẹ, mắt của mẹ bị sao vậy?”
Tưởng Linh Thục giơ tay đặt lên mắt của mình, nhẹ nhàng xoa xoa, sau đó lắc đầu, “không sao, có lẽ... Một lát nữa là hết thôi.”
“Mẹ có thể nhìn thấy con không?”
Tưởng Linh Thục lắc đầu, “trước đây, cũng có thời gian ngắn khoảng một hai giây không nhìn thấy, sau đó lại hết.”
Bà giãy dụa muốn đứng dậy, không dám tin rằng đôi mắt của mình không nhìn thấy được nữa, “đừng lo lắng, lập tức sẽ hết thôi.”
Giản Trì Hoài đè lại đầu vai của bà, “mẹ, đừng như vậy.”
Tưởng Linh Thục sờ soạng mấy cái, lúc này mới nắm được cánh tay của Giản Trì Hoài, “bác sĩ có nói rằng mẹ sẽ bị mù không? Không đến nổi như vậy chứ, mẹ tình nguyện bị cơn nhức đầu hành hạ, mẹ cũng không muốn bị mù đâu. Cháu gái của mẹ còn chưa trưởng thành, làm sao mẹ có thể không nhìn thấy được chứ?”
Tưởng Linh Thục bây giờ mới phản ứng kịp từ trong ngây ngốc mới vừa rồi, sau đó hoàn toàn kinh hoảng, bà quơ múa hai tay, “đem đôi mắt của tôi trả lại cho tôi...”
Trái tim của Giản Trì Hoài lại đau nhói kịch liệt không thể nghi ngờ. Anh vươn tay kéo Tưởng Linh Thục, vẻ mặt nghiêm trọng vô cùng, “đi, mẹ, con dẫn mẹ đi khám bác sĩ.”
Lúc này trong lòng của chính bản thân Tưởng Linh Thục cũng đã có dự cảm xấu. Bước lên xe, bà không ngừng hỏi han Giản Trì Hoài, hỏi anh tại sao vẫn chưa thể làm giải phẫu, hỏi anh, đôi mắt của bà có thể phục hồi lại như ban đầu được không.
Giản Trì Hoài không trả lời được. Đến bệnh viện, bác sĩ chủ trị chỉ kiểm tra đơn giản. Chuyện bà bị mù, cũng không nằm ngoài dự kiến của ông ta. Việc này, ông đã sớm đề cập với Giản Trì Hoài rồi.
Chử Đồng và Tưởng Linh Thục ngồi chờ anh trong căn phòng cách vách. Bác sĩ chủ trị nói, “đây đã là kết quả xấu nhất rồi, tôi cũng đã bó tay.”
“Nếu quả thật không giữ được tính mạng của bà ấy, ít nhất cũng nên để cho bà ấy ra đi thanh thản. Chẳng lẽ trong những ngày tháng cuối cùng này, còn phải vượt qua trong bóng tối sao?” Giản Trì Hoài bây giờ cũng không chấp nhận nổi nữa.
Bác sĩ chủ trị lắc đầu, không có cách nào khác.
Tưởng Linh Thục bị mù, luôn cảm thấy không còn khái niệm thời gian trôi qua nữa, bà vểnh tai lên, nghe thử ngoài cửa có động tĩnh gì truyền tới hay không. Một hồi lâu sau, bà khẽ kéo ống tay áo của Chử Đồng, “Đồng Đồng, con hãy thành thật nói cho mẹ biết, có phải bệnh tình của mẹ không được tốt đúng không?”
Chử Đồng không quen nói dối, nhưng lại không thể không giấu giếm, “mẹ, mẹ đừng suy nghĩ lung tung. Chờ Trì Hoài quay lại, nghe thử xem anh ấy nói thế nào đi.”
Cũng không lâu lắm, Giản Trì Hoài đã quay trở lại. Đối mặt với những câu hỏi nôn nóng của Tưởng Linh Thục, anh rốt cuộc vẫn chỉ có thể nói dối, “bác sĩ nói đây là bình thường. Trước khi chưa làm phẫu thuật, khối u trong đầu sẽ di động, chèn ép lên dây thần kinh. Mẹ, mẹ đừng quá sợ hãi, sẽ ổn cả thôi.”
“Ừ,” Tưởng Linh Thục nhẹ gật đầu, “mẹ bây giờ trừ tin tưởng con ra, mẹ cũng không biết mẹ còn có thể làm được cái gì nữa.” Giản Trì Hoài cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng. Anh đưa Tưởng Linh Thục về nhà, đem lời mới vừa rồi nói cho mọi người trong nhà nghe. Giản Lệ Đề bị dọa sợ đến mức cứ khóc mãi không thôi, thật vất vả mới trấn an được cô.
Trên đường trở về Bán Đảo Hào Môn, người đàn ông không nói tiếng nào. Một hồi lâu sau, lúc này anh mới lên tiếng.
" Nếu như không phẫu thuật, mấy tháng tiếp theo của mẹ anh, sẽ hoàn toàn vượt qua trong bóng tối, sống không bằng chết. Anh nhất định phải kiên quyết, dù là quyết định này, sẽ khiến cho anh hối hận cả đời.